More Everyday [Chap 23]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAPTER 23.1

Jessica's POV

Gọi Kevin đi. Anh ấy đang đợi.

-Yul

Quái quỉ gì? Tôi mong ngóng tin trả lời của cậu ấy và đây là cái tôi nhận được? Ngay khi tôi nghĩ cậu ấy bắt đầu vô thức đáp lại tình yêu của mình, thì con người đáng ghét đó lại đẩy tôi ra xa, một lần nữa, dập tắt hy vọng của tôi lần thứ hai sao? Tôi đã dám chắc sự quan tâm, cách lo lắng của cậu ấy vượt trên giới hạn tình bạn. Cậu ấy thậm chí còn bỏ Kko Kko Tour để tới an ủi tôi. Dù không biết cậu ấy làm cách nào, bởi đó không phải cách làm của người chuyên nghiệp, ngay cả chấp nhận cũng không... Rồi cách cậu ấy nhìn tôi, cách cậu ấy ôm tôi hôm nay cũng rất khác. Như thể sâu trong tâm hồn cậu ấy muốn nói với tôi một điều gì đó, truyền đạt tình yêu của cậu ấy tới tôi...

Sau khi phát hiện mình làm mất sợi dây chuyền, bản năng thôi thúc tôi gọi cho Yuri. Tôi không hề mong đợi cậu ấy sẽ xuất hiện như vậy, cũng không trông chờ cậu ấy có thể an ủi, làm mình vui. Tôi đã cực kì xúc động bởi sự hiện diện bất ngờ của cậu ấy, cảm thấy hồ như mình sắp bày tỏ toàn bộ tình cảm, dù cho khả năng cậu ấy yêu tôi chỉ là 1%. Nhưng sau khi nhận tin nhắn này, không hề nghe được cậu ấy nói cũng nhớ tôi, hoặc gì đó đáp lại, cảm giác như toàn bộ đều do mình tưởng tượng, là tự lừa gạt bản thân. Cậu ấy chỉ là tốt với tôi, và thể hiện bản tính dorky như thường ngày.

Đọc lại tin nhắn thêm một lần, tôi cần hiểu rõ ý nghĩa trong đó. Tôi cần phải biết cảm xúc của cậu ấy, và tại sao có thể đột ngột thay đổi 180 độ so với sáng nay. Tôi ấn gọi cậu ấy.

Xin chào, xin chào! Kwon Yuri của bạn đây. Tôi không----

Thậm chí còn chưa đổ chuông đã chuyển thẳng vào hộp thư thoại. Không lý nào đâu... Không hề có lý một chút nào... Tôi chỉ vừa nói chuyện với cậu ấy, vừa nhận được tin nhắn của cậu ấy. Tôi thử gọi lần nữa.

Xin chào, xin chào! Kwon---

Yuri chết dẫm! Tớ cần nói chuyện với cậu ngay. Vì chúa, trả lời đi!. . Tôi chấp nhận bỏ cuộc sau khi nghe tiếng hộp thư thoại lần thứ sáu. Giận dữ, tuyệt vọng, tôi thẳng tay ném cái điện thoại tới góc phòng, khiến nó nảy bật lên trên ghế, trước khi rơi bộp xuống sàn, rời ra hai mảnh. Thông điệp của cậu ấy rõ ràng như những giọt nước mắt chảy dài hai bên má tôi lúc này : cậu ấy không muốn nói chuyện với tôi. Yuri tắt điện thoại để tôi không thể làm phiền cậu ấy, và tin nhắn ám chỉ tôi nên kiếm người khác để quấy rầy. Nếu đó là điều cậu muốn, Yuri, vậy tôi sẽ làm.

Quệt mạnh dòng nước, tôi nhặt lại điện thoại, gắn lại, gọi số Yuri. Sau khi tiếng hộp thoại kết thúc, tôi nhắn "Yuri, cậu có biết bây giờ tớ đau thế nào không? Tớ mệt mỏi. Thật sự mệt. Kevin là người đàn ông tốt....cám ơn đã nhắc tớ anh ấy vẫn đang chờ. Tớ biết cảm giác chờ đợi là thế nào....." Ngừng lại giây lát, tôi cố giữ giọng mình thôi run rẩy, chực vỡ "....và tớ nghĩ mình chờ đủ rồi. Tớ sẽ gọi cho Kevin từ bây giờ. Tạm biệt."

Khoảnh khắc cúp máy, nước mắt chảy tràn không kìm nén, tôi nức nở từng hồi. Tại sao lại làm thế với tớ, Yuri? Tại sao lúc dịu dàng, ấm áp, lúc lại lạnh lùng như thế? Tôi khóc thêm một lúc, chờ tới khi dịu lại thì nhấc máy, ấn số gọi.

Một hồi chuông reo, tôi quệt mu bàn tay lau đi những giọt nước còn sót lại.

"Chào em, Jessica?"

"Chào anh, Kevin. Có muộn quá không?"

"Không, đương nhiên là không rồi! Anh cố gọi trước đó....nhưng lại bị chuyển vào hộp thư thoại của em."

Ha, nghịch lý làm sao. Trong khi tôi cố gắng tới vô vọng gọi cho một người cố tình lờ mình, thì bản thân lại làm điều tương tự với một người khác.

"Xin lỗi nhé. Em rất bận." Tôi khẽ khịt mũi, nuốt xuống sự đau khổ còn sót lại trong giọng nói "Có gì quan trọng không ạ?"

"Jessica....Em ổn chứ? Giọng em..."

Đưa tay lấy giấy thấm, tôi bịt mũi lại "Em ổn. Chỉ cảm lạnh chút thôi."

"Không phải thế. Giọng em....nghe rất buồn."

Ha, bởi tôi đang như thế. Nhưng sẽ không đời nào Jessica để bản thân trở nên tội nghiệp bằng cách khóc qua điện thoại. Hít một hơi đầy buồng phổi, tôi cố giả vờ vui vẻ "Không, em ổn mà. Chỉ hơi chán thôi. Em đã đọc hết sách và giờ không ngủ được. Không biết đêm nay sao ngủ bây giờ."

"Anh thực ra vẫn ở tiệm sách, sắp xếp lại đống sách mới về. Em nên ghé qua và xem thử xem."

Tôi không có tâm trạng để đọc lúc này. Giả như có chăng nữa, làm sao nhìn rõ được chữ với đôi mắt sưng mọng đẫm nước mắt đây? Không muốn dập tan hy vọng của Kevin cùng sự nhiệt tình của anh, tôi viện cớ "Giờ cũng muộn rồi, em ra đường một mình nguy hiểm lắm."

Sự im lặng chào đón lý do tôi đưa ra. Khi Kevin tìm giải pháp, tôi ngước nhìn trần nhà và lạc trong suy nghĩ của mình. Yuri sẽ về rất muộn bởi lịch làm việc, nhưng ít ra cậu ấy có tài xế đi cùng, nên sẽ không sao đâu. Cậu ấy từng nói thà đi một mình còn hơn bởi chả biết phải nói gì với bác tài xế hết. Đồ ngốc đó.

Giọng Kevin bên kia đầu dây chen ngang dòng suy nghĩ của tôi về Yuri. "Jessica, hay là thế này, em đưa anh địa chỉ và anh sẽ mang sách tới cho."

Không nghĩ nhiều, tôi lơ đãng đồng ý "Vâng. Gọi em khi anh tới, em sẽ nhắn tin."

Tiệm sách cách đây không quá năm phút đi bộ, sẽ không mất nhiều thời gian của anh. Tôi đứng dựa ngoài cửa chờ. Tâm trí mơ màng nghĩ về những lúc Yuri chờ đợi mình. Cậu ấy cùng Sooyoung và Yoona, những người chân dài đó luôn đi nhanh hơn tôi. Taeyeon thì dù chân ngắn, nhưng lại rất nhanh nhẹn, cũng dễ dàng vượt xa tôi. Nhưng Yuri luôn quay lại, đợi tôi đi cùng giúp tôi không bị bỏ lại đằng sau, không có cảm giác bỏ rơi. Nhớ tới những điều nhỏ nhặt như vậy lại làm nước mắt lưng tròng. Tại sao một người ân cần tới vậy, quan tâm chu đáo những thứ nhỏ như vậy, lại có thể lạnh lùng đến thế.

Tôi thổn thức nghẹn ngào, quên hẳn việc Kevin đang đến cho tới khi bóng anh xuất hiện.

"Oh, Jessica....Em sao thế? Có chuyện gì?" Anh đưa tờ giấy thấm cho tôi, rút thêm một tờ chận nước mắt.

Tôi không thể nén nỗi đau được nữa, để mặc nó tuôn trào cùng tiếng nấc. Kevin ôm tôi vào lòng khi tôi khóc to hơn, run rẩy, kiệt sức. Tôi không ý thức được mình khóc bao lâu, khi bình tĩnh lại và lùi khỏi vòng tay Kevin, gạt nước mắt, mới để ý có một người đứng lặng đằng sau anh.

Cậu ấy bước qua anh, dừng lại bên cạnh tôi, hoàn toàn lờ đi sự tồn tại của anh. Cậu ấy nhìn thẳng tôi, chăm chú, để tôi nhận ra nét buồn bã trong đôi mắt nâu của cậu ấy.

"Yuri..."

"Tớ nhận được voicemail của cậu, nên đã cố kết thúc công việc và xin về sớm." Cậu lấy lườm Kevin."Nhưng tớ thấy Kevin đã ở đây với cậu rồi." Khẽ chạm vai tôi khi lướt qua, dừng lại ở cửa, cậu ấy quay lại nói thêm "Nếu cậu mệt thì nên đi ngủ đi. Lại đây." Cậu ấy nắm tay tôi kéo khẽ, trước khi tôi giật mạnh trở lại.

Đến lúc nào cậu mới hiểu ra? Tớ mệt mỏi vì sự thờ ở của cậu, lãnh đạm của cậu. Mệt mỏi vì chờ đợi phản hồi, mệt mỏi phải hàng ngày suy đoán tớ có ý nghĩa gì với cậu, mệt vì trò chơi của cậu với cảm xúc của tớ. Chỉ là đã quá mệt bởi vòng luẩn quẩn này.

Với biểu cảm băng giá, tôi cúi nhìn sàn, nói cứng "Tớ mệt, Yuri. Nhưng Kevin đã ở đây nên tớ sẽ ở lại thêm một lúc." Tôi quay lưng với cậu ấy, đối diện Kevin, cảm giác nước mắt tuôn rơi một lần nữa. May thay, Yuri không nói thêm lời nào, chỉ đóng mạnh cách cửa sau lưng, bỏ lại tôi với Kevin.

Ngay khi cậu ấy rời đi, tôi kiệt sức ngã vào vòng tay Kevin, làm ướt áo anh nhiều hơn nữa.

-------------------------------------

Từ tối đặc biệt không thoải mái đó, Kevin gọi điện hàng ngày để thăm hỏi tôi. Anh thậm chí còn mời tôi đi chơi mừng sinh nhật, và tôi đồng ý. Thật ra nó không phải ngày sinh nhật của tôi, bởi hôm đó tôi phải đi Jeju, nhưng dẫu sao, cũng là một bữa tiệc.

Các thành viên phát hiện và trêu chọc tôi về 'ngày hẹn hò đặc biệt', dù cho sự thật, chỉ là đi chơi như bạn bè thân thiết. Tôi không định giữ bí mật. Trái lại, cố tình nhận điện thoại của Kevin cùng lời mời của anh trước mặt Yuri, thử phản ứng của cậu ấy. Ai đó cứ nhìn tôi chăm chú, chỉ nhìn thôi, giống như thủa ban đầu khi chúng tôi bắt đầu gần gũi. Bất kể lý do cậu ấy nhìn là gì, tôi vẫn luôn chủ ý ám chỉ cậu biết, việc gì có thể xảy ra nếu cậu chịu trả lời điện thoại của tôi, bằng cách cố tình thể hiện sự thân thiết qua điện thoại với Kevin trước mặt cậu. Bất chấp hành xử lạnh lùng và mang tính từ bỏ, tận sâu trong thâm tâm, tôi biết mình vẫn còn cảm giác với cậu ấy.

Thời tiết đã ấm dần lên nên tôi có thể mặc váy, một chiếc váy hở vai tương đối ngắn, khoe ra thân hình gợi cảm----- những đường cong gợi cảm khiến Yuri không thể rời mắt, mặc cho cuộc hẹn tối nay là của tôi với Kevin.

Chúng tôi ở trong phòng cậu ấy, lựa một đôi giày phù hợp với chiếc váy đen "Yuri, đôi này thế nào?" Tôi đưa chân ra để cậu ấy thấy đôi giày bệt.

Từ trên giường, cậu ấy liếc xuống rồi lắc đầu "Nah, tớ nghĩ cậu sẽ tuyệt hơn với giày cao gót. Nó sẽ làm chân cậu trông dài hơn."

Tôi không quan tâm tới chuyện giày dép. Tôi đương nhiên biết đôi nào trông sẽ hợp nhất với chiếc váy này. Tôi chỉ muốn cậu ấy nhìn mình trước khi Kevin tới đón, vậy thôi. Sau khi đưa thêm vài lựa chọn, cuối cùng tôi xỏ chân vào đôi cao gót bóng màu đen, mà ngay từ đầu chủ ý đã nhắm đến. Hoàn thiện.

"Tớ sẵn sàng đi rồi phải không?" Tôi hỏi cậu ấy.

Cậu ấy nhìn tôi, chăm chú, lướt từ trên xuống dưới, thong thả đáp "Thiếu một chút." Rời khỏi giường, cậu ấy thu hẹp khoảng cách của cả hai, đưa ngón tay lướt nhẹ cổ tôi, xuống tới xương đòn. Bất ngờ bởi động chạm thân mật, tôi nuốt khan, ngừng nhịp thở. Không thể tin kế hoạch bỗng chốc bị dội ngược như thế.

"Gì...gì....gì vậy?" Tôi lắp bắp hỏi, cố cư xử bình thường và kìm chế nhịp tim. Cậu ấy vẫn đứng đó, chỉ khẽ chạm vào tôi, khiến toàn thân mất dần sức lực, khả năng phán đoán và khao khát làm cậu ấy ghen.

Chỉ khi cậu ấy đi tới bàn, lấy gì đó từ ngăn kéo tôi mới có thể thở lần nữa.

"Nhắm mắt lại nào." Cậu ấy hướng dẫn.

Dù rất tò mò, nhưng tôi ngoan ngoãn vâng lời. Tôi cảm giác cậu ấy đứng sau lừng mình, nhẹ nhàng vén tóc sang một bên. Cảm giác hơi thở ấm nóng cùng bàn tay mềm lướt qua gáy khiến toàn thân tôi xao động, bồi hồi. Cho tới khi vật gì đó lành lạnh áp vào cổ mới làm tôi mở mắt. Dây chuyền của mẹ.

Yuri vòng ra đằng trước đối diện tôi, những ngón tay chưa một giây rời xa nơi cổ. Cậu ấy lướt ngón tay dọc theo sợi bạc , nấn ná dừng lại ở bề mặt kim cương. Tôi biết nước mắt mình lại lưng tròng, khiến môi tôi run rẩy.

Nở nụ cười nồng ấm, cậu ấy áp tay ôm gương mặt tôi, dùng ngón cái lau đi từng giọt mới thành hình, chỉ chực chờ tuôn.

"Làm....làm sao cậu tìm được? Cậu giữ nó bao lâu rồi?" Tôi hỏi nhẹ nhàng.

"Tớ làm rơi bông tai trên xe, khi cúi xuống nhặt thì thấy có gì đó lấp lánh dưới ghế ngồi..."

"Bao lâu rồi?" Tôi hỏi lại, giọng phần nào lạnh hơn.

"Tớ tìm thấy cùng ngày cậu làm mất. Tối đó đã dự định trả cậu, nhưng cậu lại ở cùng Kevin....nên tớ định sẽ đưa cậu vào ngày sinh nhật ở Đảo Jeju." Cậu ấy kéo tai làm mặt cún con "Xin lỗi mà, Sica..."

Cơn giận của tôi bay biến lập tức, và không thể ngăn bản thân mỉm cười trước lời xin lỗi. Kéo cậu ấy vào một cái ôm chặt tỏ ý tha thứ, tôi khẽ thì thầm lên vai cậu ấy "Cám ơn cậu." Tại sao cậu luôn vì tớ như vậy, bên cạnh tớ như vậy, làm những việc hết sức ý nghĩa mà tớ ít ngờ tới nhất?

Tiếng gõ cửa từ bên ngoài, Sunny vui vẻ thông báo có anh chàng đẹp trai đang chờ, sẵn sàng bắt cóc tôi đi. Tôi cảm giác Yuri định rời ra, và lập tức giữ cậu ấy chặt hơn, nhất quyết không từ bỏ. Yuri, nói tớ ở lại đi, nói không được đi với Kevin đi. Một câu thôi, và tớ sẽ không đi nữa.

"Haha, Sica. Hẹn hò không có gì đáng sợ đâu". Cậu ấy nhẹ vỗ lưng tôi lần cuối, rồi khẽ đẩy ra "Đừng để anh ấy chờ."

"Cậu sẽ làm gì?"

"Đương nhiên là dọn đồ! Mai chúng ta đi Jeju rồi, mà tớ chắc chắn cậu chưa chuẩn bị gì hết." Trước khi đẩy tôi khỏi phòng, cậu ấy kéo ngược trở lại, đặt nụ hôn đầu tiên lên má tôi, nhẹ nhàng. "Chúc mừng sinh nhật, trong trường hợp cậu về sau 12 giờ."

Pabo....Đó không phải câu hỏi của tớ....

--------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yulsic