[LONGFIC][Trans] More Everyday [Chap 6->9], Yulsic | PG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAPTER 6

Jessica's POV

Thật sự thì tay tôi không đau tới mức đó. Tôi chỉ là muốn lập tức rời khỏi nhà thôi. Nhìn mọi người vui vẻ ăn bữa sáng không theo truyền thống Yuri làm cho họ như vậy, bản thân đã không khỏi cảm thấy tủi thân. Đặc biệt làm tôi khó chịu nhất là tại cái bánh ấy.

Ngay khi vừa nghĩ rằng Yuri bắt đầu chú ý mình hơn khi đêm qua cậu ấy khen tôi thơm mùi kiwi, vậy mà thực đơn hôm nay không một món nào có kiwi trong đó. Tôi để ý dĩa đồ ăn nào cũng có dâu tây, khi mà của tôi thì chỉ có một cục đen xì trơ khấc.

Còn cái bánh! Arghh! Tại sao cậu ấy lại hứa làm bánh cho Yoona? Chưa kể cậu ấy còn dậy đặc biệt sớm để làm nữa chứ. Rồi thì cảnh cậu ấy hí hửng nhận nụ hôn từ hai Shiksins! Nhắm có chịu nổi không?

Tôi cứ mải lạc trong suy nghĩ của mình mà không nhận ra có người đứng trước mặt. Tôi đâm sầm một cái và theo bản năng, vội níu lấy vai người đó giữ thăng bằng. Cậu ấy đỡ lấy sức nặng của tôi, còn tôi thì rướn người ép sát vào cơ thể mềm mại của cậu ấy.

"Sica ah, cậu có nghe tớ gọi tên cậu dễ cả ngàn lần rồi không?" Yuri thở không ra hơi, thì thào hỏi tôi.

Tôi không muốn nhìn vào mắt cậu ấy, sợ rằng mình không thể kiềm chế mà bật khóc vì miếng trứng cháy ấy mất. Vậy nên tôi cứ giữ lấy vai cậu, nhìn chằm chằm lớp vải bên trong áo khoác của cậu, chơi đùa với bề mặt trơn mịn, cảm nhận sự mát lạnh của nó dưới bàn tay mình.

"Không nghe. Tớ chả thể nghe rõ gì khi đói hết...." Tôi lầm bầm.

Cậu ấy kéo tôi lại, đáp lời bằng một cái ôm. Tôi vòng tay mình qua cổ cậu, đầu nhẹ nhàng tì lên vai cậu, khi cậu ấy xoa nhẹ tóc tôi, cười tới rung người "Haha! Phải rồi. Tớ sẽ đãi shiksin số 3 của chúng ta một bữa sáng linh đình sau khi khám xong nhé. Chỉ hai chúng ta thôi. Tớ cũng chưa được ăn gì hết"

Cậu ấy buông tôi ra, cúi xuống nhìn một cách hy vọng, chờ đợi câu trả lời. Thay vì đáp lại, tôi đưa cánh tay còn băng của mình lên vuốt má cậu ấy "Sooyoung thơm cậu với cái miệng đầy mỡ"

Yuri lập tức lau lấy lau để chỗ tôi vừa chạm vào, nhăn nhó "Aish, lần sau chắc tớ sẽ chỉ cho cậu ta uống nước vào bữa sáng thôi. Có điều nếu thế chắc chắn cậu ta không thơm tớ đâu, dễ chừng ném cả cốc nước vào đầu tớ ấy chứ"

Tôi khẽ cười một giây rồi tiếp tục cong môi hờn dỗi. Vẫn để tay mình lên vai cậu, tôi không kìm được hỏi "Cậu có muốn cậu ta thơm cậu lần nữa không?"

Yuri nắm nhẹ bàn tay bị thương của tôi đang đặt trên vai mình, mỉm cười "Ngốc quá. Nhanh đi khám đi, rồi chúng ta đi ăn"

Tôi vừa định siết lại bàn tay thì cậu ấy chợt buông ra, nhanh nhẹn cởi bỏ áo khoác rồi choàng qua vai tôi.

"Sương sáng lạnh lắm, tớ không muốn cứ phải hộ tống cậu tới bác sĩ hoài đâu" Yuri nói khi tay bận bịu cài hàng nút áo cho tôi.

Tôi cảm nhận được hơi ấm cùng mùi thơm dìu dịu của cậu ấy thoảng qua làn áo. Trước khi kịp lên tiếng thì sự mềm mại rất đỗi ấm áp từ bàn tay cậu ấy đã bao phủ lấy tôi một lần nữa.

---------------------

"Mmm... Cô Jung, có vẻ như cô bị gãy tay rồi. Cô đã làm gì vậy?" Vị bác sĩ già hỏi tôi với cái nhìn lo lắng.

"Gì cơ ạ? Sao có thể được? Không có cảm giác bị gãy mà. Cháu chỉ chùi bếp thôi. Đúng là hơi quá mạnh tay một chút. Hết rồi. Thật ấy. Cháu chả làm gì hết. Làm sao có thể gãy tay dễ dàng vậy được??? Đành là, lúc đó cháu rất giận, nhưng nếu gãy tay thì phải đau. Rất đau, đúng không? Nhưng toàn bộ cảm giác lúc đó của cháu chỉ là giận dữ thôi. Ah, rồi thì hôm sau ai đó đã đập vào tay cháu, và----

"Haha, cô Jung---"

"--- Và cháu đã bôi thuốc lên rồi, và nó--"

"Cô Jung...."

"---không còn đau nhiều như trước nữa. Vậy nên không thể nào----"

"CÔ JUNG!" Vị bác sĩ cuối cùng cũng cắt được tràng giải thích mang tính quá khích của tôi.

Nhìn qua vai tôi, ông ấy khôi hài hỏi Yuri "Cô Jung đây quả thật không biết đùa, nhỉ?"

Ông ấy nhìn lại tôi, cười hiền rồi nói chậm rãi "Cô Jung, tôi chỉ đùa thôi. Đâu phải ngày nào cũng có quý cô trẻ đẹp thế này bước vào văn phòng của tôi chứ. Tưởng tượng xem, nếu tôi nói cái này với một ahjumma hay một ông già nào đó, dễ có khi họ lăn ra ngất rồi ấy chứ" Ông ấy bật cười, và thề có chúa là tôi nghe tiếng Yuri ở đằng sau cũng đang khúc khích.

Tôi quay đầu lạnh lùng phóng cho cậu ấy cái lườm, đồng thời bĩu môi ra điều giận dỗi. Yuri cố nín cơn cười bằng cách mím môi thật chặt, nhưng đường viền cong lên rõ mồn một của cậu ấy thì vẫn còn có thể nhận ra.

"Tôi chắc phải có một cái ghi chú ở đây : Ahjumma Jung. Không được đùa" Vị bác sĩ ghi lên tập hồ sơ của tôi, nhưng vì quá chú tâm tới tràng cười điên loạn không còn kìm nén được của Yuri mà tôi không nhìn được ông ấy viết.

"Kwon Yuri!" Tôi đứng bật dậy và hùng hổ tiến về phía cậu, dùng hết sức lắc vai cậu đã đời, những mong cậu ta ngậm miệng.

"HAHAHAHAHAH! Xin lỗi mà Sica baby.....Pffffthhaha! Chỉ là....Haha...Buồn cười quá đi mất" Cậu ta thậm chí còn gập cả người mà nói.

"Ông già này vẫn còn có khiếu hài hước lắm chứ nhỉ. Được rồi, hai cô có thể về được rồi" Vị bác sĩ từ tốn đứng dậy, nhưng trước khi rời khỏi, ông ấy đưa một mẩu giấy cho Yuri.

"Chỉ là mệt mỏi tích tụ lên tay thôi. Không có gì gãy cả. Thoa thuốc hai lần một tuần. Chịu khó mát xa tay và duỗi hàng ngày để các cơ thả lỏng. Chăm sóc bạn thân của cô nhé" Ông ấy cười hiền, nháy mắt với Yuri rồi đi mất.

"Yah! Không được cười tớ nữa" Tôi rên rỉ với Yuri ngay khi ông ấy rời khỏi. Nhẹ đưa tay lau đi giọt nước chực trào từ khóe mắt cậu ấy khi ai đó dần lấy lại bình tĩnh.

Yuri nắm lấy hai tay tôi, siết nhẹ, mỉm cười dỗ dành tôi "Araso, tớ sẽ chăm sóc tốt cho cậu tới khi khỏi hẳn nhé, bạn thân."

"Hứa chứ?"

"Tớ hứa. Tớ sẽ là cánh tay phải của cậu cho tới khi cậu hoàn toàn bình phúc. Đi thôi, cười nhiều làm tớ đói quá". Cậu ấy kéo tôi rời khỏi phòng, và để ngăn ai đó bật cười lần cuối, tôi giơ nắm đấm đánh nhẹ lên tay cậu ấy.

Ngay lúc đó, tôi sực nhớ là mình chả mang đồng nào để trả viện phí cả. Ngại ngùng dừng bước trước khi tới quầy thanh toán, tôi kéo nhẹ vạt áo Yuri để cậu ấy dừng lại cùng mình.

Tôi cúi gằm mặt nhìn sàn nhà, xấu hổ kinh khủng, di di chân vài cái rồi lí nhí lên tiếng "Yuri ah, tớ không mang tiền...."

Bật cười lần nữa, Yuri thả bàn tay đang nắm tay tôi, nhẹ nhàng di chuyển xuống eo siết nhẹ, kéo tôi bước tiếp cùng cậu ấy "Sica baby, không có tớ thì cậu làm sao đây?"

CHAPTER 7

Yuri's POV

Khám xong, tôi và Jessica tới một nhà hàng nhỏ gần đó để thỏa mãn cái bụng đang sôi sục kêu réo. Chỗ đó không xa hoa tráng lệ, nhưng yên tĩnh, ấm cúng và thoải mái. Tiếng động duy nhất có thể nghe được là giọng nói phát ra từ trong bếp. Một người đàn ông dường như đang tranh luận với vợ về màu tóc của bà.

"Ba năm nữa thôi là bà sẽ quá nửa cuộc đời rồi. Tại sao không chịu nhuộm đen hả, bình thường như phần đông dân cư không được sao?" Ông ấy to tiếng.

"Elle Girl đã nói màu thời thượng bây giờ là Nâu đỏ đấy" vợ ông đáp lại.

Người đàn ông tiếp tục quát "Đàn bà! Bà có để ý mình đã qua thời con gái từ đời nào rồi không hả? Nếu giờ tôi mà nhuộm tóc vàng thì bà nghĩ sao hả?"

Nhác thấy chúng tôi, người thanh niên từ sau quầy thu ngân hướng ánh nhìn bối rối về phía tôi và Jessica, sau đó nhanh chóng mở cửa bếp, hét to "Ba, Mẹ! Có khách kìa!"

Anh ấy cười hối lỗi rồi chạy tới trước mặt tôi "Xin lỗi nhé, Yuri. Em có muốn ngồi bàn mọi khi không?"

Tôi cười đáp lại, hòng xóa đi cảm giác ngượng ngùng của anh ấy "Chắc rồi. Tiện đây, Oppa, đây là bạn em, Jessica" Tôi giới thiệu cả hai khi chúng tôi bước về chiếc bàn quen thuộc cạnh lò sưởi.

"Rất vui được gặp em, Jessica. Anh là Jae Won, em có thể gọi anh là Jae"

Jessica nhìn anh không cảm xúc, có vẻ cô ấy lại lơ đãng nữa rồi. Tôi hích nhẹ tay cô ấy, đưa nàng công chúa về lại mặt đất "Rất vui được gặp anh, Jae". Cô ấy nói giọng đều đều vô cảm. Haiz, sao một người với giọng hát thiên thần lại có thể nói chuyện lãnh đạm tới vậy được nhỉ.

Chúng tôi ngồi xuống đối diện nhau khi Jae chạy đi lấy nước. Không lâu sau đó, vợ của chủ tiệm bước ra từ sau bếp, trên đường tới chỗ chúng tôi, bác ấy liên tục vuốt vuốt tóc mình, hòng làm nó dựng đứng lên.

"Yuri của bác! Lần này còn dẫn cả bạn theo kia à?" Bác ấy ngắm nghía tôi từ đầu tới chân, rồi lắc đầu tỏ ý không hài lòng "Tsk, tsk, tsk. Gầy quá rồi nhé. Có phải 8 cô gái cháu sống cùng không giỏi nấu nướng không? Nhóc ah, nên chăm xuống đây hơn, bác sẽ chăm cho béo mũm"

Sợ rằng bác ấy có thể gián tiếp động chạm Jessica, tôi mau lẹ đáp " Các cậu ấy chăm sóc cháu rất tốt. Chỉ là cường độ làm việc hơi nặng thôi" Tôi cười toe, và trước khi bác ấy kịp nói thêm bất cứ gì mang tính tiêu cực về các thành viên khác trước mặt Jessica, tôi liền nhanh chóng gọi món. Bởi lần này có Jessica, nên tôi đặc biệt nhấn mạnh là không được bỏ dưa leo vào bất cứ món ăn nào.

Ghi xong, bác ấy trở về chỗ Jae đang đứng và quay lại với một cốc nước cam cho Jessica và một cốc nước Ma cho tôi "Thằng bé nhút nhát đó làm cho hai cháu đây"

Tôi ngước nhìn Jae đứng lấp ló sau quầy, gương mặt anh thoáng đỏ trước lời nhận xét của mẹ, bắt gặp cái nhìn của tôi liền bối rối cúi xuống tiếp tục chùi cốc "Cám ơn nha, Oppa!" Tôi hét lớn.

"Ơ! Chuyện nhỏ mà! Mong là các em thích!" Anh cười ngượng ngùng đáp lại. Bất cứ khi nào anh như vậy, đều làm tôi nhớ đến nụ cười bẽn lẽn của Son Ho Young, thật là giống ghê.

"Ahjumma ah, Sica đang rất đói. Bác có thể làm đồ ăn cho tụi cháu luôn không ạ?" Tôi hỏi khi trông thấy Jessica lại đang ngơ ra một lần nữa.

"Aish, Yuri của ta lại yêu cầu Ahjumma như vậy. Có điều bỏ qua cho cháu lần này-----chỉ bởi vì hai nhóc gầy quá thôi đấy" Bác nhăn mày nhận xét, véo nhẹ cằm tôi, lắc lắc.

"Cám ơn Ahjumma! Bác là tuyệt nhất! Mà hình như hôm nay bác hơi khác thì phải. Đặc biệt xinh đẹp và trẻ trung hơn hẳn mọi khi ấy ạ" Tôi hết lời nịnh nọt, cố không ám chỉ lộ liễu quá về màu tóc thay đổi của bác ấy.

"Bác biết" Bác ấy trả lời đơn giản, lướt nhanh vào bếp. Có điều trên đường đi, tôi dám chắc nghe được tiếng cười hích hích như thiếu nữ của bác.

Tôi hướng sự chú ý về lại Jessica, cô nàng đang mải mê nghịch nghịch ống hút. Đồ uống của cô ấy đã vơi một nửa trong khi của tôi còn chưa được đụng tới. Bằng một giọng hết sức thờ ơ, cô ấy hỏi "Hình như với ai cậu cũng rất thân thiết nhỉ. Làm sao cậu quen họ vậy?"

Nghĩ lại thì, lần đầu tiên tôi gặp chủ cửa tiệm này là trong một lần tình cờ mua sắm. Lúc đó SNSD mới debut, và chín chúng tôi chuyển về sống cùng nhau, không ai biết phải chuẩn bị đồ ăn thế nào là đủ. Vậy nên một hôm, tôi quyết định sẽ nấu bữa tối linh đình thực sự, chúc mừng chúng tôi lần đầu tiên thắng trong bảng xếp hạng âm nhạc. Không may là, lúc đó tôi chưa hề biết nấu cho chín người lại phải chuẩn bị nhiều tới vậy. Cái xe đựng đồ của tôi đầy ắp nguyên vật liệu, rồi tôi còn chẳng biết nên chuẩn bị bao nhiêu cái đĩa nữa. Chỉ thoáng suy nghĩ là phải mua thêm vài cái mà thôi.

Phần khó khăn nhất trong đợt mua sắm ấy là mua rau. Tôi đã đứng ngắm nghía các túi đậu cả nửa tiếng đồng hồ mới quyết định mua chúng. Nhỏ nhắn tức là sẽ nấu nhanh hơn, mà còn dễ cắn nữa.

Tôi hí hửng lượm lặt vài được vài túi thì người đàn ông đứng bên cạnh chợt lên tiếng "Cuối cùng cháu cũng quyết định được phải trang trí thế nào rồi hả?"

"Huh?"

"Đậu nhỏ ấy. Nó chỉ dùng để trang trí thôi, không phải sao?" Người đàn ông bệ vệ có mái tóc bạc màu khẽ cười hỏi tôi.

Tôi giải thích dự định mua đậu, cùng số nguyên liệu đầy ứ trong giỏ cho ông ấy. Sau khi lắng nghe ý tưởng nấu nướng của tôi, ông ấy bật cười rồi từ tốn dạy tôi bí quyết để chuẩn bị bát dĩa. Chúng tôi đã trò truyện vui vẻ gần một tiếng đồng hồ trong cửa hàng tạp hóa, trước khi ông ấy kể rằng mình là chủ một nhà hàng, và vì tôi cứ liên tục đặt câu hỏi nên ông ấy bảo rằng dễ nhất là thị phạm cách nấu cho tôi thấy. Từ hôm đó, tôi thường xuyên tới nhà hàng của ông ấy để học nấu nướng, thường là phụ bếp, nhưng đôi khi cũng được tự làm vài món.

Lần đầu tiên tự nấu tiệc mừng rất thành công và từ đó, các cô gái đều nghĩ tôi bẩm sinh đã giỏi nấu nướng. Không muốn thay đổi quan điểm đó của họ, nên tôi chỉ đơn giản nói với Jessica "Tớ rất nhớ nhà nên một hôm trên đường về dorm ngang qua đây, tự dưng ngửi thấy mùi thức ăn rất hấp dẫn, khiến tớ nhớ thức ăn mẹ nấu. Vậy nên tớ đã ở đây" Tôi không nói dối. Quả thật là tôi có đi ngang đây----để vào phụ giúp. Và tôi cũng ngửi thấy mùi hương giống với đồ ăn mẹ nấu, có điều là nó phát ra từ túi đồ ăn mẹ làm cho tôi chứ không phải từ nhà hàng thôi.

Quán ăn này quả thật là lựa chọn lý tưởng cho các gia đình. Có rất nhiều khung ảnh gia đình treo dọc theo tường, tới tận quầy thu ngân. Một bếp sưởi đặt giữa nhà hàng, bên trên còn có cả lọ hoa nữa.

Chúng tôi ngồi chờ đồ ăn đem ra, tôi nắm tay Jessica và bắt đầu mát xa theo lời dặn của bác sĩ. Cô ấy có vẻ ngạc nhiên lúc đầu, cơ thể bỗng trở nên căng cứng dù vẫn im lặng.

"Nếu tớ ấn mạnh quá thì phải nói nhé" Tôi căn dặn trong trường hợp mình lại làm đau cô ấy.

"Như vậy vừa rồi...."

Tôi tiếp tục xoa bóp cánh tay cô ấy trong im lặng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn phản ứng của cô ấy. Hàng mi dài khẽ khàng cụp xuống, cho thấy chủ nhân của nó dường như sắp ngủ tới nơi. Dù tôi rất muốn để cô ấy nghỉ ngơi, nhưng lại càng muốn tận dụng cơ hội hiếm hoi này để nói chuyện riêng với cô ấy hơn----đặc biệt là về những gì cô ấy đã nói với bác sĩ trong văn phòng.

"Sica, sáng hôm tớ đánh thức cậu, sao cậu không nói là tớ làm cậu đau? Hơn thế là, sao cậu không nói với tớ là cậu tự làm đau tay mình?" Tôi lên giọng hỏi, có chút giận dữ.

Mắt Jessica lập tức mở lớn khi nghe câu hỏi của tôi.

"Tớ...Uhm....Chỉ là nó không quan trọng..."

Tôi thật muốn la cô ấy vì nghĩ rằng vết thương trên tay không quan trọng, vì không chịu tự chăm sóc bản thân. Nhưng khi nhớ ra rằng mình là người gây ra nó, ăn năn nhanh chóng thế chỗ giận dữ "Vậy sao cậu lại nổi giận? Có phải tối đó tớ làm sai gì không?" Tôi tò mò hỏi.

Ngay lúc đó, Jae mang đồ ăn ra. Dù không đa dạng như bữa sáng tôi đã làm, nhưng nhìn quả thật vô cùng ngon mắt.

"Ah, đồ ăn tới. Tớ đói lắm rồi, nên đừng nói về chuyện đó nữa" Jessica lãnh đạm nói.

Dù rất muốn biết tại sao cô ấy giận mình, tôi cũng không dò hỏi thêm, đặc biệt là khi cô ấy không còn khó chịu nữa. Trước khi cô ấy kịp động dĩa, tôi đã kéo phần ăn ấy về lại phía mình.

"Hey! Cậu không thể uy hiếp bắt tớ nói bằng đồ ăn của tớ được"

Tôi bật cười với suy nghĩ của cô ấy "Đồ ngốc, tớ đã hứa sẽ trở thành tay phải của cậu, nhớ không? Cậu làm sao tự xắt thức ăn với cái tay đó được?"

Tôi xắn nó thành từng mẩu nhỏ, khi cô ấy cứ im lặng nhìn tôi. Xong xuôi, tôi đẩy đĩa về trước mặt cô ấy "Đây, giờ cậu có thể ăn rồi đấy” - và cười nồng ấm.

"Cám ơn cậu, Yuri ah"

"Khờ quá! Ăn nhanh đi, nguội hết bây giờ"

Miếng thịt đầu tiên đưa vào miệng đã nhắc tôi nhớ mình đang đói thế nào. Khi tôi đã ăn xong một nửa phần của mình thì chợt để ý Jessica vẫn chưa hề động dĩa "Sao thế, không ngon ah? Đây, thử của tớ đi" Tôi cắm một miếng thịt và đưa tới trước miệng cô ấy.

Jessica ngoan ngoãn há miệng cắn miếng thịt, vừa nhai vừa hướng đôi mắt cún con nhìn tôi "Yul ah, tay băng bó thế này làm sao tớ ăn được?" Cô ấy giơ cánh tay băng bó tới trước mặt tôi, rồi làm động tác cố gắng cầm cái dĩa.

"Sao cậu không nói sớm? Lần sau tớ sẽ không buộc chặt như vậy nữa. Còn giờ thì...." Tôi bưng đồ ăn cùng dao dĩa của mình, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Jessica.

"Giờ thì, mình sẽ làm việc đó" Tôi đút cho cô ấy như thể công chúa băng giá hẵng còn là trẻ con. Không hiểu sao, tôi cứ cảm giác rằng mỗi lần nhai là mỗi lần cô ấy mỉm cười như thế.

CHAPTER 8

Jessica's POV

Tôi nghe tiếng cạch cửa và thấy Tiffany lò dò đi vào. Không hiểu tại sao, nhưng một phần trong tôi đã hy vọng đó là Yuri, hy vọng cậu ấy sẽ tới nói với tôi rằng không có gì xảy ra giữa cậu và Sooyoung, để nói rằng họ không----hôn----một lần nữa, để nói rằng họ chỉ là đang tập cho một cảnh drama nào đó, để nói gì cũng được, bất cứ lời giải thích nào tôi cũng đều chấp nhận hết. Mặc dù vô cùng thất vọng, nhưng có lẽ vậy sẽ tốt hơn bởi tôi đang có vài chuyện muốn hỏi Tiffany.

"Jessi, đừng có bôi trét sô cô la ra gối của tớ" Tiffany ré lên khi trông thấy tôi nằm sấp trên cái giường toàn hồng của cậu ta.

Tôi lười biếng ngồi dậy, rút vài tờ giấy ăn hồng hồng bên cạnh giường để lau miệng. Lượng sô cô la quá tải bắt đầu làm tôi choáng váng.

"Cậu không được ng--"

"Tiff, làm thế nào để biết mình có thích một người hay không?" Tôi hỏi, chặn đứng bất kì lời giáo huấn nào chuẩn bị được tuôn ra từ cô nàng.

"Huh?" Biết ngay mà, cậu ta lập tức tròn mắt nhìn tôi bối rối.

"Khi mà người đó ở bất cứ đâu, bất cứ chỗ nào cũng đều thu hút được ánh nhìn của cậu, thế có nghĩa là gì?" Tôi phớt lờ đi, tiếp tục hỏi.

Tiffany bước tới ngồi xuống cạnh tôi, khoanh tròn chân gật gù "Dà dà...". Cậu ta với một em búp bê trên giường đặt giữa đùi, gác cằm lên đó rồi từ tốn "Cậu có cư xử khác lạ khi ở bên cạnh người đó không?"

"Có thể. Tớ không biết" Tôi thực sự không biết nữa. Tôi thường bị mọi người nói lạnh lùng, khó gần, thậm chí còn đặt cho tôi nickname Công Chúa băng giá, vậy nên làm sao tôi biết khái niệm "khác lạ" trong mắt những người khác là sao chứ.

"Cậu có ghen tuông khi thấy người đó ở bên cô gái khác không?" Nấm ú tiếp tục hỏi, khiến tôi dừng lại một phút suy nghĩ rồi mới trả lời "Tớ không biết. Người đó luôn luôn được con gái bao quanh"

"Ok, thế cậu có xao xuyến mỗi khi người đó cười với mình không?" Tiffany tiếp tục cố gắng.

"Không. Tớ chỉ cười lại thôi"

"Thế những khi hai người đụng chạm thì sao? Cậu có cảm giác gì? Có thấy tim đập nhanh không? Có đỏ mặt không? Thấy bồi hồi rung động gì không?"

"Mmm.... tớ trở nên cực kì nhạy cảm và nhận biết rất rõ sự đụng chạm, tớ nghĩ tim đã đập nhanh hơn một chút" Tôi thú nhận.

"Omaiga, omaiga, omaiga!!! Cậu yêu rồi! Nếu có ai đó trả lời kiểu này, tớ chắc chắn sẽ nói không. Tuyệt nhiên là không. Nhưng cậu là Jessica!" Tiffany la hét đầy phấn khích "Cô gái, cậu thậm chí đã đổ người ta từ đầu tới chân rồi mà còn không biết. Rồi nói tớ nghe, anh chàng may mắn đó là ai?"

Tôi đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng trước mặt Tiffany sau khi nghe cậu ta phán tôi đang yêu điên cuồng một người. Bẽn lẽn tránh đi ánh mắt lấp lánh của cậu ta, tôi thẹn thùng cúi đầu, tay vân vê lớp chăn hồng hồng tới khi nó trở thành nhăn nhúm. Thật không thể cưỡng nổi nụ cười khi nghĩ tới việc bản thân đang thích một người.

"Để tớ đoán nhá, một trong các anh Suju phải không?" Chúng ta luôn rất gần gũi với họ. Là Siwon oppa chăng? Anh ấy luôn tặng hoa mỗi lúc tới chỗ chúng ta ăn tối"

"Hah! Không. Không phải họ. Tớ mới chỉ gần gũi hơn với người đó gần đây" Tôi gợi ý.

"Không phải các anh Suju....và cậu mới chỉ gần hơn với người đó. Gợi ý thêm chút coi! Hai người ở bên nhau bao lâu rồi!" Tiffany nhăn mũi đòi hỏi.

"Ờ, chúng tớ mới chỉ thật sự tìm hiểu nhau từ mấy ngày trước" Vừa nói, tôi vừa dấu đi sự ngượng ngùng bằng cách lấy một quyển sách ở trên bàn. Twilight. Hình như cô nàng vẫn chưa đọc xong thì phải.

Tiếng vỗ tay đánh đét lập tức hút lại sự chú ý của tôi "Tớ biết rồi! OMAIGAHH ! TỚ BIẾT RỒI!" Cậu ta phấn khích hét lên, cà tưng cà tưng nhún nhún lên xuống trên giường "Chắc là anh chàng dễ thương trông giống Daniel Henney làm việc ở tiệm sách chứ gì!" Cậu ta huých nhẹ vai tôi, lên giọng chọc ghẹo "Bảo sao cậu thường xuyên lảng vảng ở đó để tìm 'quyển sách nào đó đó'."

Sai bét. Tôi nhướng mắt, há miệng kinh ngạc nhìn cậu ta. Dù rằng tôi biết mình có thể chia sẻ mọi thứ với Tiffany, nhưng quả thực tôi vẫn chưa đủ can đảm để kể cậu ấy nghe người đó là ai. Mà cô nàng trông có vẻ tự tin với suy đoán của mình như vậy, thôi thì tôi cứ gật đầu thôi.

"Anh ấy có thích lại cậu không?" Nấm ú tiếp tục hí hửng.

"Tớ không chắc. Tớ không nghĩ vậy" Haiz, giá mà có thể dễ dàng nói ra. "Thôi, tớ đang hỏi làm thế nào để biết người đó có thích mình không cơ mà"

"Ờ, cậu có thể hỏi thử xem?" Tiffany hiến kế. Không như Tiffany, tôi rất kém trong việc thể hiện cảm xúc, mà cũng không hòa đồng được như cậu ấy. Vậy nên làm gì có chuyện tôi đi hỏi chứ.

"Không đời nào! Tớ là con gái mà..."

Cô nàng đột ngột búng tay cái chóc, dường như lại vụt sáng được ý tưởng chói lóa nào đó "Tớ biết rồi! Cậu có thể tìm hiểu xem người đó hành xử ra sao khi bên cạnh cậu. Giống như ban nãy tớ nói về đỏ mặt, rung động, thiếu tự nhiên, ghen tị ấy. Biết chưa, chỉ cần thể hiện sự quyến rũ của mình thôi, cô gái!"

Không được chắc chắn lắm về sự quyến rũ của bản thân, thậm chí tôi còn chả hiểu hết nó nữa. Khẽ thở một hơi dài thượt, tôi bối rối nói "Tiff, tớ không biết đâu. Có lẽ tớ nên chờ và đợi xem chuyện gì sẽ xảy ra trong vài tháng tới." Mặc dù điều đó chắc chắn sẽ giết chết tôi khi cứ phải chứng kiến ai đó thân mật với người khác, thuộc về những người khác.

"Jessi! Cậu định sẽ đợi người đó ấy hả? Đó là mốt của thế kỉ 16 rồi! Nghe kĩ những điều cậu phải làm này. Đầu tiên là, tìm hiểu mẫu người của anh ấy, phải hỏi anh ấy về những người bạn là con gái. Nói thật nhé, trừ phi là g.a.y, nếu không thì thật vô lý khi anh ta cứ được bao vây bởi con gái." Zời ạ, Tiff, phải chi cậu biết....

"Tiếp theo, tìm hiểu xem anh ta nghĩ gì về cậu. Rồi cậu có thể làm anh ta phát điên lên bằng cơ thể quyến rũ gợi cảm của mình, mê hoặc cho tới khi anh ta chịu mở lời hò hẹn với cậu." Tiffany quá mải mê với bản sách lược mà không nhận ra tôi đã trườn xuống dưới chăn, dấu đi gương mặt đỏ lựng - pha trộn giữa xấu hổ và phấn khởi của mình - từ đời nào rồi. Tôi nghĩ về sáng kiến của cậu ta, nhưng vẫn cho rằng bản thân không thể mở lòng với người ấy. Ít nhất thì, chưa thể. Như đã nói, chúng tôi mới chỉ gần nhau hơn vài ngày gần đây, liệu có hơi quá sỗ sàng khi đột ngột nói về "mẫu người yêu" hay không?

Tiffany đập bộp bộp vào nơi trú ẩn của tôi, hét toáng lên "Yah! Cậu có thèm nghe không thế hả?"

Từ dưới chăn, tôi cố đạp cậu ta ra khỏi giường, mà tốt nhất là bay khỏi phòng "Có, tớ nghe. Tớ cần tịnh tâm trước lúc thổ lộ. Đi chơi với Taeyeon đi."

"Cậu sẽ không đi tìm hiểu phải không? Tốt thôi, tớ sẽ tự đi hỏi anh ta" Cây nấm xảo quyệt đe dọa tôi.

Tôi chồm tới ôm chặt tay cậu ta, đề phòng trường hợp cô nàng sẽ phi thẳng tới hiệu sách, bởi lẽ đồ ngốc này đang trong trạng thái bốc đồng cực độ "Không được!"

"Vậy tớ cho cậu hai lựa chọn : một, cậu tự tìm hiểu. Hai, tớ sẽ thay mặt cậu tỏ tình"

Mặc dù cậu ta hiểu sai người đó, tôi cũng không muốn cậu ta tiếp tục làm mọi chuyện rối tung lên, để rồi dọa anh chàng chủ tiệm sách đó sợ chết khiếp "Được rồi, tớ sẽ làm. Giờ cậu ra cho TỚ NGỦ được chưa hả?"

Hả hê thỏa mãn, Tiffany rời giường, cười toe toét hí hửng với tôi "Biết rồi, nhớ kĩ thỏa thuận đấy nhé, bằng không thì....Cậu biết hậu quả rồi đấy. Mà này, giờ cậu có thể nghỉ ngơi, nhưng tối nay không được ngủ ở phòng tớ đâu. Cũng không thể là phòng Yoona vì tớ nghe đâu họ sẽ thức cả đêm tập đoạn drama cho con nhóc đấy. Cuối tuần này lò sưởi của cậu mới được sửa cơ, vậy nên qua phòng Yuri ngủ đi." Trước khi tôi kịp lên tiếng phản đối, Tiffany đã nhanh chóng lỉnh mất. Haiz, nếu đây mà là thế kỉ 16, tôi nghĩ chắc mình vừa thỏa thuận với quỷ - tức Hwang Mi Young - về hợp đồng tình yêu rồi. Tôi mạnh bạo kéo cái chăn che kín đầu. Aish, sao cứ thấy chuếnh choáng thế này nhỉ, Yuri sẽ phải ngủ cạnh một người quái dị với tiếng tim đập cứ như trống trận mất thôi. Mà tôi đã nhắc tới việc cảm giác rung động, hồi hộp, xao xuyến ấy cứ mãi lớn dần lên khi nghĩ tới Yuri chưa nhỉ?

CHAPTER 9

Yuri's POV

Knock. Knock. Knock.

Tiếng gõ cửa lớn dần lên và thôi thúc hơn mặc cho cố gắng tảng lờ của tôi. Ngồi phía trước gương, tôi luyện tập cách làm sao để nói "không" với mấy cô gái đó trong trường hợp họ cứ liên tục thừa cơ trục lợi từ mình.

"Không, Taeyeon, tớ sẽ không đồng ý điều kiện biến thái đó của cậu đâu. Cậu là leader của nhóm, là nòng cốt, là---" Tôi ngó xuống tờ giấy trên tay - Kỉ luật - "Là người đáng ra phải tuân thủ kỉ luật. Thay mặt tất cả thành viên, tớ hy vọng cậu---" KNOCK. KNOCK. RẦM RẦM RẦM.

Bài diễn thuyết của tôi bị chặn đứng bởi tiếng nện cửa ầm ầm, và nghe đâu là cả tiếng đạp cửa thì phải.

"Kwon Yuwree! Tớ biết cậu trong đó. Tốt hơn hết là cậu nên mở cửa ra nếu muốn biết tớ đã khai thác được gì từ người mà cậu-tự-biết-ai-rồi-đó" Tiffany hét váng lên bên ngoài cánh cửa.

Miễn cưỡng đứng dậy, tôi bất đắc dĩ mở cửa để trông thấy một Tiffany mặt-đỏ-ửng đang túm lấy tay Sooyoung và Yoona. Đá bay cái cửa của tôi, cậu ta hùng hổ xông vào phòng, kéo cả hai nàng cao kều đi theo đằng sau nữa.

"Đóng cửa lại và ngồi xuống" Nấm ú ra lệnh, vung một cái là quăng được cả Sooyoung và Yoona lên giường.

"Được rồi, giờ ba chúng tớ là một đội, Yuree. Tớ sẽ chia sẻ thông tin với hai người này nữa, để chúng ta có thể xuất xưởng những sáng kiến chói lóa, mục đích cuối cùng là đạt được những gì mình muốn. Achoo Minnie" Tiffany lòi đuôi cáo, ám chỉ trắng trợn rằng cô nàng ham muốn em Minnie của tôi với cái hắt xì-nghe-thôi-đã-biết-là-giả-tạo.

"Cao tay thật đấy, Fany!" Tôi đảo mắt cảm thán.

"Giờ nói đi, cậu đã lượm lặt được thông tin gì rồi? Tớ không thể chờ tới khi Yuri nấu món cổ truyền Hàn Quốc cho mình vào ngay mai được nữa, ôi cha, Yum" Sooyoung vừa hối thúc vừa liếm mép thèm thuồng.

Tiffany vỗ tay đánh đét, nhún nhảy lên xuống đầy phấn kích, lộ rõ đôi mắt cười đặc trưng của cô nàng.

"Tớ vừa nói chuyện với Sica và phát hiện được người cậu ấy thích là ai" – Nấm ú tuyên bố đầy khí thế.

Yoona hùa theo hai unnie của mình, nắm tay nhau hú hét gào rú, nhảy cà tưng cà tưng trong phòng của tôi. Tôi hầu như cũng suýt hét lên, nhưng thực chất vì tò mò hơn là phấn khích trước thông tin này. Một phần trong tôi bỗng thấy ghen tị vì Jessica có thể dễ dàng thổ lộ với Tiffany như thế.

"Vậy đó là ai, mà sao cậu lại nói với tớ? Biết không, cậu không nên bà tám lung tung chuyện quan trọng như vậy, nhất là khi Jessica đã tin tưởng cậu" Tôi nói Tiffany, với chất giọng ẩn chứa sự không hài lòng.

"Yah, Yuree, cậu không hiểu sao? Cậu có thể giúp cậu ấy thành đôi với người đó, và khi họ tiến tới gần nhau, cậu ấy chắc chắn sẽ cực kì mang ơn cậu, bà mai mối! Thêm nữa là, cậu sẽ có thể chia sẻ được nhiều thời gian bên cậu ấy hơn."

"Ý tưởng nghe hay đấy. Thế nói xem, tớ phải cố gắng ghép cậu ấy với ai?" Tôi có chút náo nức với ý nghĩ mình có thể thực sự tới gần hơn với Jessica.

"Cậu biết anh chàng dễ thương làm việc ở tiệm sách không? Cái người trông giống Daniel Henney ấy?"

Mắt Yoona lập tức mở lớn khi nghe cái tên Daniel Henney "Chị ấy thích ông chủ tiệm sách đó?"

"Chị đoán thế. Hmmm, chị không biết anh ta là chủ. Hà, Jessica không chỉ có khẩu vị tốt mà mắt nhìn cũng tốt quá." – Nấm ú gật gù nhận xét.

"Tiệm sách đó tên gì?" Sooyoung lên tiếng hỏi, tay hí hoáy nghịch laptop của tôi.

"Hình như nó là Sự Khởi Đầu" nhóc Yoong trả lời.

Tôi lướt quanh và thấy Sooyoung bắt đầu gõ gì đó vào máy tính. "Chúng ta thậm chí còn chưa biết tên , cậu google anh chàng đó làm gì?" Vừa dứt lời, tôi liền nhận ra rằng mình đã vô tình đồng ý với kế hoạch của Tiffany, gán ghép Jessica với ông chủ tiệm sách.

"Được rồi, mặc dù các cậu đều giúp đỡ, nhưng tớ không thể đột nhiên tặng quà cả ba được. Quá ám muội, và sau đó những người khác cũng sẽ đòi hỏi tớ. Jessica chắc chắn rồi sẽ khám phá ra "Đội Yuri" là gì, và cô ấy sẽ chẳng đời nào chịu nói chuyện với tớ nữa." Tôi khua khoắng trích dẫn trong không khí lời mình nói.

"Xời, mấy gái khác đâu có biết chúng tớ đang giúp đỡ cậu" Tiffany vặn vẹo.

"Nhưng sao Sooyoung nói tất cả đều biết rồi?"

"Không hẳn đâu, unnie ah. Khi Sooyoung hỏi em làm sao được có bánh thì chỉ có chị ấy và Tiffany ở đó thôi."

"Và tớ chỉ kể với một mình Taeyeon thôi...." Tiffany cúi đầu lí nhí.

"SOOYOUNG!" Tôi gầm lên.

"Hey, ai biết đâu, tớ nghĩ mọi người đều rõ rồi. Thôi mà, dẫu sao cũng có vài người không biết, cậu nên lấy làm hạnh phúc mới đúng chứ" Sooyoung tự bào chữa.

Tôi liếc đồng hồ và nhận ra chỉ còn vài phút nữa là tới giờ bận bịu với lịch làm việc dày đặc. Bốn chúng tôi sẽ không thể gặp nhau tới tận nửa đêm và vào giờ đó thì, chắc chắn ai cũng chỉ muốn ngủ mà thôi.

Không muốn tạo ra quá nhiều nghi ngờ, nhưng cũng không thể không đền đáp họ, nên tôi đề nghị "Được rồi, thế này đi. Mỗi ý tưởng thiết thực có ích, tớ sẽ cho một điểm----CHỈ khi tớ dùng được thôi nhé. Trong ba người thì tớ CHỈ chọn một ý kiến thôi. Người duy nhất chạm mốc năm điểm trước sẽ được nhận thỏa thuận. Thấy thế nào?"

"Ờ, thế thì dễ thôi. Tớ lấy thông tin và đề ra ý tưởng ghép đôi, thế nên 1 cho Fany, 0 cho Yoong và---"

"Hey! Đừng chắc chắn thế!" Sooyoung vừa hý hoáy gõ gõ đánh đánh gì đó lên laptop của tôi vừa phản đối.

"Cậu có thông tin và ý tưởng, nhưng tớ lập kế hoạch"

"Khác gì chứ? Kế hoạch đó ý tưởng của tớ."

"Còn lâu. Kế hoạch của tớ là thực tế, của cậu dẫu sao cũng chỉ là suy nghĩ thôi"

"Unnie, chúng ta đều cố giúp mà. Vậy kế hoạch của chị là gì?" Yoona cố xoa dịu hai con sư tử.

"Hờ, chị đã tìm được địa chỉ tiệm sách đó, và cả cuốn sách Sica muốn có. Nhưng họ chỉ còn duy nhất một cuốn thôi. Vậy nên việc phải làm sẽ là, Yuri, cậu dẫn Sica xuống đó, giới thiệu hai người đó với nhau sau khi tớ mua quyển cuối cùng đó. Rồi hai cậu cứ quay lại đó mỗi ngày, ờ để tìm sách ấy----nhưng mục đích chính là tìm hiểu về anh chủ cửa hàng đó. Như vậy thì cậu không chỉ móc được hai người đó vào nhau mà còn có thể dành thời gian một mình bên cạnh Sica nhiều hơn."

"Đó thực sự không phải ý tưởng tồi, Sooyoung. Vậy thì, còn ý kiến nào trước khi tớ cho cậu ấy một điểm không?"

Tiffany bĩu môi lập tức "Không công bằng. Cậu ấy chỉ là lợi dụng thông tin và ý tưởng của tớ để lên kế hoạch. Không có tớ thì đâu thể làm được thế" Tiffany hướng đôi mắt cún con, giọng mè nheo nói với tôi.

"Fany, có nhớ tớ đã nói ý tưởng tốt nhất trong ba không?"

"Nhưng---"

"Mấy nhóc! Chúng ta sắp muộn rồi. Khẩn trương ra đi nào" Tiếng oang oang của nhóm trưởng vang vọng toàn dorm.

"Được thôi, cho cậu thắng lần này, Sooyoung, nhưng tớ chắc chắn sẽ gỡ lại lần sau." Tiffany hờn dỗi nện gót rời khỏi phòng.

Trước khi đi, tôi nhanh tay viết ba kí tự T, Y, S lên tấm bảng trắng của mình, và tô đậm một đường thẳng dưới chữ 'S'.

-----------------------

Khi tôi trở về dorm thì đã là 2 giờ sáng. Các thành viên còn lại cũng đã xong công việc của mình và hầu như đều ngủ hết rồi.

Không bật đèn, tôi dò dẫm trở về phòng mình thay đồ ngủ. May là tôi đã tắm rửa trước khi tới studio, bởi bản thân cũng tự biết một khi xong việc trở về trông thấy chiếc giường thân yêu ấm áp, tôi sẽ chỉ muốn ngủ mà thôi.

Tôi cố tạo ít tiếng động nhất có thể khi thay đồ trong bóng tối. Vắt nhẹ bộ đồ lên thành ghế, tôi lững thững bước tới chân giường rồi để lực hút trái đất làm chủ hoàn toàn cơ thể, tôi tự do thả người đổ ập về trước.

"Ahhhh!" Tiếng thét rõ mồn một phát ra bên dưới mình. Thay vì sự êm ái quen thuộc của tấm nệm, những gì tôi cảm nhận lại là một thân hình mềm mại và ấm áp thông qua lớp chăn ngăn cách.

"Oh! Sica! Tớ không biết cậu ở đây, Xin lỗi nhé!" Tôi vừa nói vừa khẽ chống tay nâng người dậy. Gương mặt cô ấy và tôi cực kì gần nhau, nhưng tôi lại không đủ sức để ngồi dậy hoàn toàn nữa.

Jessica lướt tay dọc người tôi, đặt nhẹ lên eo tôi, và hình như đang níu lại chỗ đó.

"Lò sưởi. Bị hỏng. Nhớ chưa?"

"Ah phải rồi! Vậy cậu và Hyo lại ngủ ở đây phải không?"

"Yuri, cậu không thấy là tớ đang ở bên dưới cậu sao?"

"Haha, xin lỗi nhé. Chỉ vì tớ thật sự mệt quá."

Tôi đang định lăn khỏi người cô ấy, nhưng lại hầu như chắc chắn rằng vòng tay cô ấy quanh eo tôi đang siết chặt hơn, vậy nên tôi không di chuyển nữa. Thay vào đó, tôi chống khủy tay xuống giường, để gương mặt mình càng sát gần cô ấy hơn.

"Cậu đã làm việc rất chăm chỉ, mà còn phải chăm sóc bọn tớ. Cám ơn cậu, Yuri ah" Jessica thì thầm bên tai tôi, kéo nhẹ xuống cho một cái ôm.

Cảm giác này thực quá đỗi dễ chịu. Tuy nhiên lại không thể để bản thân vì tận hưởng mà đè bẹp Jessica quá lâu, vậy nên tôi nhanh chóng chấm dứt cái ôm và lăn người sang bên cạnh. Trườn xuống bên dưới tấm chăn, tôi kéo nó lên che đi bờ vai nhỏ nhắn lộ ra của Jessica.

"Tối nay lạnh lắm"

"Cám ơn cậu. Ngủ ngon nha, Yuri ah"

Chúng tôi dịch về hai đầu giường, khi tôi chuẩn bị trôi về vùng đất La La thì sực nhớ ra chỗ đau trên tay Jessica. Tôi lần mò dưới chăn, khẽ lướt qua đùi cô ấy, rồi lại chạm nhẹ lên bụng trước khi nắm được vật cần nắm. Tôi đặt tay cô ấy lên bụng mình, bắt đầu xoa bóp nhẹ nhàng.

"Cậu có nhớ bôi thuốc theo đơn bác sĩ đưa không?" Tôi lên tiếng hỏi.

"Không. Tớ nghĩ cậu sẽ làm việc đó cho tớ" Cô ấy thì thầm đáp lại.

Tôi thở dài trước kiểu cách công chúa thích dựa dẫm vào người khác của cô ấy. Khẽ cười thích thú, tôi lên tiếng hỏi nơi cô ấy để thuốc.

"Ở bên phải cậu, trên bàn ấy"

"Sica ah, lần sau nên nhờ ai đó bôi thuốc cho cậu, thay vì chờ tớ tới tận 2 giờ sáng."

Không có lời đáp từ cô ấy, nhưng theo quan sát và sự hiểu biết trong vài ngày qua, tôi có thể đoán chắc cô ấy đang bĩu môi hờn dỗi trong bóng tối.

"Tớ không có ý rầy cậu đâu. Chỉ là muốn cậu khỏi nhanh hơn thôi. Nên đừng để bực bội khi ngủ, nha, nha" – Tôi hạ giọng nài nỉ.

"Không phải thế....Chỉ là...ưm...thôi quên đi" Cô ấy hơi ngập ngừng, đáp nhẹ nhàng.

Sau khi thoa đều thuốc, tôi cẩn thận để tay cô ấy xuống giường. Aish, lịch làm việc dày đặc và việc mát xa làm tay tôi cũng đau quá đi mất, tự hỏi không biết mình có nên xài một ít thuốc hay không nhỉ? Tuy vậy, quá mệt để cử động thêm, tôi đặt lại lọ thuốc lên bàn, kéo chăn lên chuẩn bị ngủ.

Cứ mỗi khi sắp đi vào trạng thái mơ màng, tôi lại chợt tỉnh bởi tiếng sột xoạt và sự xoay người của Jessica. Tôi nhấc đầu lên, hỏi qua vai cô ấy "Không ngủ được ah?"

"Mmmmm" Cô ấy đồng ý.

Tớ cũng không ngủ được vì cậu cứ xoay liên tục và vô tình đạp trúng tớ suốt. Nhưng tôi lặng im và tiếp tục cố gắng dỗ giấc ngủ. Hai mươi phút sau, tôi cảm giác bàn tay mềm mại dịch chuyển dưới gối, khẽ nâng đầu tôi lên khi trượt qua. Cô ấy dừng việc loạt xoạt rồi lại quay lưng về phía tôi. Một lúc sau, Jessica tiếp tục công việc tìm kiếm và chạm vào tôi còn nhiều hơn trước. Để cô ấy dừng lại, tôi quyết định quàng tay mình qua thân hình nhỏ nhắn ấy, ôm cô ấy thật chặt.

"Cậu cử động nhiều quá, Sica baby." Tôi thì thầm khi đặt vật thể nhỏ xinh cô ấy đang tìm kiếm vào tay.

Tôi cảm giác thân hình mềm mại ấy cứng lại, rồi nhanh chóng thả lỏng khi chủ nhân của nó vòng tay ôm lại tôi, một tay thì ôm chặt em Minnie bé bé. Chỉ như thế, cả hai chúng tôi đi vào giấc ngủ bình yên, ấm áp trong vòng tay nhau, xuyên suốt cả đêm dài lạnh lẽo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yulsic