[LONGFIC][Trans] Our First Love Story [Chap 28-1], Taeny, Yulsic

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

To all:

Hi cả nhà hì hì

Trước tiên là chúc mọi người một năm mới tốt đẹp nhé

Để mừng năm mới tớ sẽ post chap mới, tuy có phần hơi héo úa nhưng hi vọng các bạn thích, vì héo úa thế này thôi chứ tớ tin nó không héo mãi đâu, hihi

Cả nhà enjoy nhé

Thân,

JD

Tóm tắt chap 27:

Fany đến gặp Sungmin để nói chuyện về những tấm ảnh vụ scandal của Taeng. Sungmin đề nghị Fany phải chia tay Taeng nếu muốn có được những tấm ảnh và cả đoạn video. Trước khi Fany quyết định thì Taeng đến và đánh Sungmin, một rắc rối nữa. Giới truyền thông đã biết vụ việc này và cả Yuri cũng bị dính vào. Khi Taeny trở về nhà đã xảy ra vụ cãi nhau nghiêm trọng về những sự việc trên. Nó đã làm tổn thương cả 2 người. Sự việc kết thúc khi Fany đánh Taeng và chạy khỏi nhà. Trong khi đó, Yulsic ở nhà xem tin tức với gia đình khi Fany đến, để xin một chỗ nghỉ ngơi. Yuri để Sica nói chuyện Fany và đã đến gặp Taeng. Thật không may, hai người chỉ nói được vài câu thì ba mẹ Taeng đến. Mọi việc kết thúc khi có một lời nhận xét không mấy thiện ý với appa mình và Taeng đã bị đánh... lần nữa.

Chap 28 - Trách nhiệm một appa?

Part 1

Dinh thự họ Kim,

Taeng's POV

Tôi bị sốc và đứng yên bất động. Cái tát ấy không ảnh hưởng đến tôi nhưng là cái ý nghĩa đằng sau nó. Tôi đã dựng một bức tường ngăn cách giữa tôi và ba mẹ và đã cố gắng để không bị ảnh hưởng bởi những lời nói, hành động của họ... tất cả những thứ liên quan đến họ . Và cho đến bây giờ, tôi đã khá thành công.

Tôi cố gắng thể hiện cảm xúc của mình và khi đó tôi đã muốn hét lên với ông ấy, nhưng tôi vẫn như một hòn đá. Thậm chí tôi còn không nhận ra mẹ tôi đến bên cạnh và hỏi tôi có làm sao không.

"Tại sao anh lại đánh nó hả?" mẹ tôi mắng ông khi nhìn gương mặt tôi.

Ông sẽ nói điều gì đó khi tôi bắt đầu. "Appa đã chờ đợi để làm thế với con đúng không?" tôi tức giận nhìn ông ấy. "Appa hài lòng chưa? Nó có làm appa cảm thấy tốt hơn chưa?" tôi nói một cách cay đắng.

"Thế là quá đủ rồi" mẹ tôi trách mắng trước khi ông có thể đánh tôi thêm nữa. "Taeyeon, con nên về phòng đi", bà nói với tôi.

"Con không cảm thấy như thế" tôi nói trước khi ra cửa.

"Con nghĩ con có thể đi đâu?" ông lên tiếng. "Tất cả phóng viên đang ở ngoài kia, con nghĩ con có thể tự do sao?"

"Con biết con đang làm gì" tôi trả lời.

"Ta thấy con đang huỷ hoại công ty của ta đấy" ông lạnh lùng nói.

"Taeyeon, ta xin con" mẹ tôi cầu xin.

Tôi thú nhận là tôi không thể không bị ảnh hưởng, tôi ghét tiếng nói nhỏ cứ văng vẳng trong đầu mình, rằng nên nghe họ vì dù gì họ cũng là ba mẹ tôi.

Bà nhìn tôi trước khi buộc ông ấy tránh xa khỏi hành lang. Khi họ đã khuất khỏi tầm mắt, tôi cảm thấy nhịp thở của mình đã bình thường trở lại. Mặc dù tôi rất muốn rời khỏi nơi này nhưng cái gì đó đã nói với tôi hãy nghe lời họ.

Dinh thự họ Kwon,

Yuri's POV

Không biết chuyện gì sẽ xảy ra giữa Taeng và hai bác sau khi tôi rời ngôi nhà đó, nhưng tôi chắc một điều chuyện sẽ không tốt. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy bác trai lạnh lùng như thế trước kia và đây là lần đầu ông ấy hành động một cách xa lạ với tôi. Chắc là vụ scandal này sẽ tốt hơn cho ông ấy.

Tôi về nhà và nói với ba mẹ về những gì đã xảy ra tại nhà của Taeng.

"Vậy là họ đã trở về" appa tôi nói.

"Chắc hẳn appa của Taeng ông ấy sẽ không vui vẻ gì?"

"Chúng ta không thể xen vào chuyện này bé cưng à. Ta chắc rằng mẹ của Taeng sẽ làm cho mọi việc tốt hơn" umma trấn an tôi.

Không phải tôi không tin, nhưng tôi biết. Có thể Taeyeon trông mạnh mẽ thật, nhưng khi cậu ấy đối mặt với bác trai thì không như vậy. Cậu ấy cũng chỉ là một cô gái nhỏ bé, mặc dù Taeyeon không thừa nhận điều đó và chỉ có ba mẹ cậu ấy mới làm cậu ấy tổn thương.

"Jessica vẫn còn trên phòng với Tiffany ạ?" tôi hỏi ba mẹ.

"Umma nghĩ vậy. Có lẽ con nên lên với hai đứa nó và xem chúng có cần gì không. Cả hai đứa vẫn chưa ăn gì cả" umma nói với tôi.

"Con sẽ mang thức ăn lên cho hai cậu ấy" tôi nói khi đi vào bếp.

Trước khi gõ cửa, tôi tự hỏi liệu tôi có nên nói với Tiffany về ba mẹ của Taeyeon. Tôi không muốn làm cậu ấy lo lắng hơn.

"Tớ có thể vào không?" tôi đứng bên ngoài hỏi.

"Cậu vào đi" Sica lên tiếng.

Jessica và Tiffany đang ngồi trên chiếc ghế dài. Tôi thấy Fany đã khá hơn trước lúc tới đây, có vẻ trò chuyện với Sica đã làm cậu ấy thoải mái hơn nhiều.

"Tớ mang thức ăn đến này" tôi đặt chúng lên bàn.

"Cậu có đến xem Taeyeon thế nào không?" Tiffany ngay lập tức hỏi tôi.

Mặc dù giữa hai cậu ấy vừa xảy ra chuyện, nhưng sự quan tâm lẫn nhau không hề giảm đi chút nào cả.

Tôi ngập ngừng. "Àh có, tớ đã đến xem..."

Fany nhìn chằm chằm vào tôi, chờ tôi nói thêm điều gì đó. Sau một lúc do dự, tôi nói thật với cậu ấy. "Hai bác đã quay về"

Cậu ấy trở nên căng thẳng. Rõ ràng, đó không phải là tin tốt lành.

"Taeyeon ổn chứ?" Tiffany lo lắng.

"Tớ không biết... vẫn như mọi khi thôi... Còn cậu thế nào rồi?" tôi hỏi cậu ấy.

"Tớ ổn mà... đó chỉ là chuyện nhỏ thôi" cậu ấy nói, nhưng tôi biết không phải như vậy.

"Ba mẹ cậu ấy quay về sẽ làm mọi việc tốt hơn chút ít đúng không?" Jessica hỏi.

"Điều đó chỉ gây thêm áp lực cho Taeyeon thôi" tôi nói.

"Có lẽ tớ nên đi xem Taeyeon ra sao?"

"Tớ chắc cậu ấy sẽ rất vui khi thấy cậu đấy" tôi nói với Fany và nhớ lại không khí căng thẳng giữa Taeyeon với bác trai trước khi tôi đi.

"Tớ sẽ đi ngay bây giờ" Fany đứng lên và bước ra cửa, giống như một robot.

"Sáng mai đi vẫn được mà Fany" Sica lo lắng.

"Không được, ba mẹ Taeyeon đang ở đó và tớ biết cậu ấy sẽ cảm thấy thế nào khi có họ" Fany giải thích.

Cậu ấy mỉm cười với chúng tôi, che giấu những lo lắng và cố gắng để trấn an chúng tôi. Jessica và tôi cũng gượng cười nhìn theo Fany khi cậu ấy từ từ đi khuất.

Dinh thự họ Kim,

Fany's POV

Mặc dù chúng tôi đã cãi nhau, nhưng tôi không thể không lo lắng cho Taeyeon. Tôi biết rằng tâm trạng Taeyeon sẽ không tốt khi gặp lại ba mẹ cậu ấy và với tất cả những gì đã xảy ra, tôi sợ mọi chuyện sẽ rất tồi tệ.

Khi đến nơi, tôi được cô giúp việc ra đón, rõ ràng hai bác đang ở đây.

"Taeyeon vẫn còn ở nhà phải không?" tôi hỏi cô ấy.

"Cô Taeyeon đang ở trên phòng thưa cô"

"Còn hai bác?" tôi hỏi tiếp

"Thưa cô, ông Kim đang ở trong phòng làm việc, còn bà Kim đang ở phòng khách", cô ấy lịch sự trả lời.

Tôi do dự một chút trước khi đi đến phòng khách. Tôi có thể chờ đến mai để gặp bác trai ở phòng làm việc, nhưng thật không phải nếu không chào hỏi bác gái.

Bác ấy đúng là đang ở phòng khách như lời cô giúp việc đã nói. Bà đang ngồi trên chiếc ghế dài và xem quyển album. Đang mãi suy nghĩ điều gì đó nên đã không nhận ra sự hiện diện của tôi.

"Cháu chào bác" tôi lên tiếng.

"Oh Tiffany", bác ấy đặt quyển album xuống bàn và đứng lên ôm tôi. "Cháu có khoẻ không?"

"Vâng khoẻ bác ạ..." tôi nhìn bà.

Nụ cười ấy bỗng giảm xuống và tôi biết đã có gì đó xảy ra.

"Bác không sao chứ?" tôi hỏi.

Bà chỉ cười buồn và cầm quyển album trên tay. Bà mở ra và bắt đầu. "Nó là một đứa nhóc đáng yêu", bà nói khi nhìn vào tấm ảnh lúc Tae còn nhỏ.

"Lúc đó nó mới ba tuổi" bà chỉ vào tấm ảnh. "Lúc ấy nó rất dễ thương và trong sáng"

Tôi mỉm cười. Taeyeon thực sự rất đáng yêu. "Nhìn cậu ấy thật hạnh phúc" tôi nói.

"Cháu nói đúng. Thật không may là trong những năm qua nụ cười này đã biến mất..." bà tiếp tục lật những trang kế tiếp và tôi nhận thấy nụ cười của Taeyeon đã không còn nữa.

"Lúc bảy tuổi, nó đơn giản là chỉ nhìn vào máy ảnh" giọng bà buồn bả, hình như lúc đó Taeyeon đang ở trong vườn nhà cậu ấy. Cậu ấy đứng trên bãi cỏ, ánh mắt nhìn về một nơi nào đó, như cậu ấy đã bị lạc trong thế giới riêng của mình.

Tôi không biết phải nói gì, cũng không biết làm thế nào để an ủi bác ấy và làm cho mọi việc tốt hơn vì tôi chẳng biết gì về những câu chuyện của gia đình của họ. Tôi đã nghe những câu chuyện về Tae lúc nhỏ nhưng quá ít. Vì vậy, tôi chỉ biết ngồi đó và nhìn.

"Đây là lỗi của chúng ta ..." bà bắt đầu. "Ta biết, ta biết Taeyeon đã có những vấn đề về sự tức giận của nó kể từ lần đầu nó trả lời với appa mình và đánh nhau trong trường, nhưng chúng ta đã không làm gì để ngăn chặn, cứ thế mọi việc tồi tệ hơn"

"Bác không thể biết..."

"Ta biết. Ta là mẹ của nó nhưng ta đã quá ngốc. Ta nghĩ rằng bỏ qua mọi thứ và không la mắng gì cả như thế sẽ làm ta cảm thấy bớt có lỗi vì công việc mà không quan tâm đến nó"

"Cháu không thể tin là bác trai lại để mặc mọi chuyện như vậy" tôi tự hỏi. Đối với bác gái thì tôi có thể hiểu bà sẽ không bao giờ la mắng Tae, còn bác trai thì... thật khó tin.

"Cả ông ấy và ta đều sai, hai người chúng ta đều có lỗi, bởi vì chúng ta không biết làm thế nào để dạy bảo nó và chỉ gửi về những món quà, mà không hủy bỏ một số lịch trình để dành thời gian với nó nhiều hơn, chính những điều đó đã làm nó hư hỏng..."

"Không đâu" tôi nói. "Taeyeon là một người tốt. Cậu ấy là một cô gái chín chắn và thành đạt, không có gì mà cậu ấy không làm được cả"

Tôi nhớ lần đầu tiên gặp Taeyeon. Lúc đó chúng tôi đang là sinh viên năm nhất. Tôi nhìn thấy Taeyeon từ xa và cậu ấy đã cho tôi ấn tượng là một người mạnh mẽ, độc lập. Tất nhiên, sau này, tôi đã biết được một số chuyện về cậu ấy và còn nhìn thấy cậu ấy đánh nhau, điều đó làm tôi thay đổi cách nhìn... cậu ấy là người xấu.

Nhưng bây giờ, tôi đã yêu cậu ấy và tôi biết không có gì xấu bên trong còn người nhỏ bé ấy cả. Tất cả những gì cậu ấy cần là sự thấu hiểu và chia sẻ.

Bà cất tiếng nói đưa tôi trở về thực tại. "Nó có thể đi tù Tiffany và đây là lần đầu, ta nhận thấy tất cả tiền bạc trong thế giới này cũng không thể thay đổi được gì".

Tôi không thể an ủi bà. Làm thế nào tôi có thể trong khi chính tôi cũng đang hoảng sợ vô cùng? Tôi sợ ngày mai. Tôi sợ những gì sắp xảy ra, tôi sợ mất cậu ấy, người tôi yêu thương. Tất cả những gì tôi có thể làm được... cho Taeyeon và gia đình cậu ấy biết là tôi sẽ ở đây bên cạnh họ, chỉ vậy mà thôi.

Bà lật tiếp quyển album, nhớ lại quá khứ khi nhìn những tấm ảnh. Tôi cảm thấy tiếc cho Taeyeon và gia đình cậu ấy. Tôi nhớ khi còn nhỏ, những khoảnh khắc của tôi với appa umma của mình, tuy tôi không làm được gì cho họ, nhưng tôi đã có những nụ cười và cảm thấy vô cùng hạnh phúc bên gia đình. Tôi thấy mình thật may mắn. Nhưng khi Taeyeon nghĩ về thời thơ ấu hoặc về ba mẹ của cậu ấy, tôi không nhìn thấy được nụ cười, tất cả những gì tôi cảm nhận được chỉ là nỗi đau.

"Cháu lên với Taeyeon đi, ta nghĩ nó đang cần cháu" bà nói khi nắm lấy tay tôi.

Tôi nhìn bà với một chút e ngại, tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra trước đó nhưng chắc là không nên hỏi, nên tôi chỉ mỉm cười và bước lên phòng Tae.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro