Chapter 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 43


POV Tiffany

Tôi lái xe đến thăm appa đang ở trong tù. Ông đã bị kết án 9 năm tù tôi, có lẽ là phải nhiều năm hơn nếu ông không tự nguyện đầu thú. Đã được 1 tuần trôi qua kể từ lần cuối tôi được nói chuyện với ông. Tôi không bao giờ có cơ hội để trò chuyện lâu dài với appa. Tất cả những xảy ra mà tôi nhận được là cái nhìn thoáng qua của ông tại tòa án trước khi bị tòa tuyên án.  Tôi không biết chính xác lý do tại sao appa lại tham gia vào cái mớ lộn xộn này và tôi quyết định hôm nay tôi phải có được câu trả lời cho chuyện này.


Tôi ngồi trên ghế kim loại rỉ sét trong một căn phòng không cửa sổ chờ cai ngục mang appa tôi ra. Tôi nghe thấy tiếng lách cách của cánh cửa được mở ra appa đang được cai ngục dẫn vào ngồi đối diện tôi.


"Hai người có nửa tiếng để trò chuyện." Cai ngục nói và bỏ đi. Bước chân phát ra tiếng to lớn đến nỗi tôi có thể nghe thấy khi anh ta đi ngoài hành lang, tiếng động đó từ từ tiêu tan để lại một căn phòng rơi vào sự im lặng khó chịu. Tôi chưa bao giờ cảm thấy không thoải mái hoặc căng thẳng khi ở bên cạnh appa mình nhưng khi tôi gặp ông trong trường hợp này thì ngược lại. Appa tránh ánh mắt của tôi, ông để tay lên bàn và cuối đầu xuống. Khi nhìn thấy cổ tay bị còng của ông tôi cảm thấy đằng sau đôi mắt mình như có nọc độc làm tôi đau đớn.

"Appa...." Tôi gọi và ông ngẩng đầu nhìn tôi. Tôi thở nhanh khi nhìn thấy gương mặt của appa. Chỉ mới một thời gian ngắn khi ông vào tù nhưng trông ông tiều tụy giống như ở trong này đã được vài năm. Nơi hạnh phúc và may mắn mà appa tôi đang đi? Người đàn ông trước mặt tôi là? Mắt ông không còn lấp lánh, những nếp nhăn trên khuôn mặt hiện rõ qua những quầng thâm nơi mắt và khóe miệng. Dường như ông đã không được ngủ yên giấc qua từng đêm, râu cũng đã bắt đầu mọc trên cằm và xung quanh má. Tôi có thể nhìn thấy vài vết bầm tím và một vết cắt ngay trên môi. Những giọt nước mắt tuyệt vọng mà tôi cố gắng giữ lại đã chảy tràn dài trên má tôi. Tôi đưa tay lên che miệng để bóp nghẹt những tiếng nức nở của mình.

"Tiffany....con yêu." Appa cúi xuống và siết chặt tay tôi. "Đừng khóc mà con."


"Appa, bọn họ đã làm gì với appa?" Tôi lầm bầm


"Appa không sao đâu con, ta chỉ là chưa quen thôi tất cả rồi sẽ tốt thôi."


"Nhưng appa, ai đã gây những vết thương của người?" Tôi kéo chiếc ghế đến gần với ông hơn và chạm vào vết thương của ông. Ông nhăn mặt lại vì đau điều đó khiến tôi khóc nhiều hơn.


"Appa không sao, chỉ là cách những tù nhân thể hiện cách họ là ông chủ trong này. Tất cả những người mới vào đều bị như vậy nhưng đừng lo lắng nó sẽ không xảy ra nữa đâu."


"Appa" Tôi đứng lên và ôm chầm lấy ông, ông cố gắng ôm lưng tôi nhưng bị ngăn chặn bởi chiếc còng. Sau một lúc tôi ngồi xuống bình tĩnh để nói chuyện với ông.


"Appa nghĩ là appa nợ con một lời giải thích đúng không?" Ông nói và tôi chăm chú lắng nghe appa tôi kể chuyện 20 năm trước.

"Và đó là cách mà appa đến nơi này." Ông thở dài.


"Đừng đổ lỗi cho chính mình appa. Người thật sự không còn sự lựa chọn, omma đang hấp hối còn kinh doanh thì thất bại... người cần một số tiền vào thời điểm đó. Người chi muốn những gì tốt nhất cho chúng con thôi."


"Appa biết đó là sai và cuối cùng ta vẫn không cứu được mẹ của con... Nếu ta biết rằng đây là kết quả  của việc chấp nhận lời đề nghị không đúng đắng lúc đó thì ta sẽ không bao giờ nhận lời. Nhưng thời điểm đó khi nhận thấy có một cơ hội để cứu mẹ con nên ta chấp nhận sự giúp đở của băng đảng."


"Appa luôn luôn đặt gia đình lên đầu tiên và đó là những gì mà con yêu appa...nhưng người có nghĩ rằng omma sẽ hạnh phúc khi người làm việc này cho bà?"


"Nếu appa có cơ hội làm lại từ đầu ta sẽ không bao giờ chấp nhận sự giúp đỡ của ông ta. Lúc đó những gì ta nghĩ là phải kiếm được tiền để trị bệnh cho bệnh ấy. Trước đó nhiều năm ta đã biết trong người omma con có bệnh nhưng bà ấy không bao giờ nói ra cho ta biết."


"Mọi chuyện đã là quá khứ rồi bây giờ appa con muốn người biết con luôn xem người là một appa hoàn hảo nhất. Appa đã làm mọi chuyện dành cho omma, Leo, Michelle và con. Người chỉ muốn có một gia đình hoàn hảo và hạnh phúc."


"Cám ơn con, cảm ơn con đã tha thứ cho những việc làm của appa." Ông cúi mặt mình xuống nhưng tôi vẫn nhìn thấy được những giọt nước mắt rơi xuống. Tôi ôm ông một lần nữa mặc cho cả hai đều khóc. Một lúc sau cả hai đều đã bình tĩnh trở lại, tôi có rất nhiều câu hỏi để hỏi.


"Appa...vật Leo và Michelle có biết việc này?"


"Hai đứa nó đều biết."


"Vậy không phải cả hai cũng..."


"Đó là bởi vì cảnh viên Kim."


"Cảnh viên Kim?"

"Cảnh sát Kim Taeyeon..." trái tim tôi chợt nhói lên khi tên ấy vang lên. "Cô ấy nghi ngờ Leo và Michelle biết việc làm ăn bất hợp pháp của ta. Cả hai đều phải bị bắt nhưng vì cô ấy đã không khai việc này ra với cảnh sát. Cô ấy làm ngơ như là Leo và Michelle không biết gì về việc này. Ta đã nợ cô ấy rất nhiều vì không đưa Leo và Michelle vào tù."

"Taetae..." Môi tôi vô thức thoát ra một tên gọi quen thuộc.

"Con nói gì thế Tiffany?"

"K..không có gì...không có gì... appa không nợ cô ấy gì hết vì cô ấy là người đã đưa appa vào đây." Tôi nắm chặt nắm tay của mình.

"Không Tiffany. Ta xứng đáng nhận lấy việc này. Cảnh viên Kim đã giúp ta rất nhiều, cô ấy là người kêu ta ra tự thú để được giảm án, cô ấy nói với tòa án rằng ta bị buộc phải làm ăn với tổ chức và rằng ta còn bị chúng tống tiền. Nếu không có cô ấy, ta không biết ta phải bị nhốt ở trong này bao nhiêu năm nữa. Cô ấy nói với ta rằng cô ấy là bạn của con, cô ấy là một người tốt Tiffany, ta rất vui khi con có một người bạn như cô ấy."


"Chúng con không còn là bạn nữa thưa appa."

"Tại sao?"

"Con không thể đối mặt với cô ấy. Khi con nghĩ đến cô ấy con lại nhớ đến vì cô ấy mà appa bị nhốt ở  một nơi kinh khủng thế này."

"Tiffany hãy nghe lời appa. Cảnh viên chỉ làm việc của cô ấy. Ta nghe cô ấy nói cô ấy phải dành 4 năm của cuộc đời để đánh đổi. Cô ấy đã để lại mọi thứ phía sau và dấn thân vào trong bí mật, cô ấy đã trải qua rất nhiều đau khổ Tiffany à và cô ấy không muốn mọi chuyện lại phải kết thúc thế này nhưng cô ấy không thể gì làm gì khác được. Đó không phải là lỗi của cô ấy, chỉ là công việc mà cô ấy phải làm nên con đừng đổ lỗi cho cô ấy."

"Con sẽ không đổ lỗi cho cô ấy nữa... nhưng con nghĩ rằng tốt nhất làm con không nên gặp lại cô ấy nữa."

"Con thật sự muốn vậy sao?"

"...con không biết."

"Tiffany này, hãy nói cho appa biết con sao vậy, có vẻ như việc ta vào tù không phải là lý do duy nhất khiến con như vậy"

"Appa ơi,... Taeta.. ý con là cảnh sát Kim và con...chúng con..."

"Con yêu cô ấy đúng không?"

"...." Tôi ngoan ngoãn gật đầu


"Con xin lỗi."

"Không cần phải xin lỗi ta. Ta biết việc con yêu cô ấy."

"appa biết việc này?"

"Ta chỉ nghi ngờ. Ta đã cùng cô ấy trò chuyện một vài lần và mỗi khi chúng ta nói chuyện của con, khi cô ấy nhắc tên con ta thấy trong mắt cô ấy ánh lên cũng giống như con mỗi khi nhắc đến tên cô ấy."


"Con yêu cô ấy appa...không, con đã từng yêu cô ấy."

"Đã từng yêu?"

"Con đang cố gắng quên đi tình yêu này."

"Bởi vì cô ấy đưa ta vào đây?"

"Không...vì những gì cô ấy làm đều xuất phát từ mộ chiều, những gì cô ấy nghĩ là tốt nhất cho con không giống như những gì con nghĩ. Con không bao giờ có cơ hội để nói lên suy nghĩ của mình."

"Ta chắc rằng cô ấy làm thế là muốn tốt cho con."

"Đó là lý do tại sao con không thể ở bên cô ấy."

"Tất cả đều là vì con. Cô ấy không bao giờ nghĩ cho bản thân mình và nó chỉ gây đau khổ cho con khi con nhìn thấy cô ấy đau khổ trong cô đơn. Cô ấy không cho phép con cùng chia sẻ gánh nặng vậy mối quan hệ này là sao?... và khi con cần cô ấy nhất thì cô ấy lại rời khỏi."

"Tiffany nếu con yêu một ai đó, con sẽ luôn luôn muốn những điều tốt nhất cho họ mặc dù người đó có thể không đồng ý với cách làm của con. Như appa, ta đã đi trước và đồng ý thỏa thuận với tổ chức mặc dù ta biết rằng omma của con sẽ không chấp nhận điều đó. Khi đó là một vấn đề giữa sống và chết, chúng ta như một người mù chỉ biết chọn cách dễ dàng nhất để bảo vệ người mình yêu. Hãy nói chuyện với cô ấy Tiffany à, nói cho cô ấy biết suy nghĩ của con...và nếu cô ấy muốn duy trì tình yêu này thì cô ấy sẽ thay đổi."


*KNOCK, KNOCK*


"Hết giờ thăm hỏi." Cai ngục bước vào


"Hãy suy nghĩ về những gì appa nói." Ông Hwang siết chặt tay Tiffany trấn an. "Appa yêu con." Ông hôn lên trán Tiffany và đứng dậy.

"Con cũng yêu appa."


****

Tiffany bước ra khỏi thang máy đi về phía căn hộ của mình. Cô vô tình bước qua cánh cửa căn hộ của mình và dừng trước cửa căn hộ kế bên. Tiffany không nhìn thấy Taeyeon trong chung cư này vài ngày qua và tự hỏi cô ấy có vẫn còn ở đây?. Tiffany đặt tay lên tay nắm cửa bằng kim loại và vặn nó. Cánh cửa đã bị khóa.

"Này cô làm gì vậy?" Một giọng nam hét lên từ phía hành lang.


"Xin lỗi anh, tôi chỉ là muốn biết bạn tôi đã về nhà chưa."


"Bạn của cô đã chuyển nhà rồi, tôi là người thuê nhà mới."


"Oh" Tiffany đã đoán trước được điều đó.


"Bây giờ thì đi đi." Người đàn ông xua tay đuổi Tiffany đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro