Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Cô ấy không muốn giúp cậu à?”

Key hỏi Yoona trong khi đang ngấu nghiến cây kem của mình, còn cây kem của Yoona thì đang chảy trên tay. Hai người ngồi ở băng ghế bên ngoài, trong lúc chờ đợi lớp học bắt đầu.

“Hình như là, cô ấy đã rút lui khỏi chương trình vài ngày trước rồi”

Key cắn cây kem của mình.

“Không phải vậy sẽ tốt hơn với cậu sao? Cậu là người không thể hợp tác tốt với người khác mà”

“Ừ, nhưng không phải khi mọi người đều có cộng sự. Tớ sẽ gặp thiệt thòi lớn trong buổi triển lãm. Và tớ còn phải viết mười trang báo cáo về cô ấy nữa, còn ai có thể nói rõ về cô ấy hơn là chính cô ta chứ?”

“Vậy…nè cậu ăn mau đi không thôi nó chảy hết đấy”

Key chỉ vào cây kem của cô.

“Ô đúng rồi”

Yoona gần như quên mất cây kem trên tay, cô bắt đầu ăn nó.

“Vậy cậu tính làm thế nào?”

“Tớ sẽ đến nhà cô ta hôm nay để nói chuyện, để xem tớ có thể thuyết phục cô ấy giúp tớ không”

Key ăn hết miếng kem cuối cùng.

“Cố đừng làm cô ấy hoảng sợ đó”

“Tớ không có đáng sợ”

Yoona quay đầu và bĩu môi với Key.

“Cậu đáng sợ khi cậu cố gắng làm việc gì đấy. Cậu là người không dễ dàng bỏ cuộc”

Đúng vậy, Yoona là người rất dứt khoát và làm việc chăm chỉ.

“Tớ là người vậy sao?”

“Ừ, xem này”

Một cách nhanh chóng, Key giật lấy cây kem trên tay cô và bắt đầu chạy khắp sân.

“Key, trả tớ cây kem đây mau”

Key quay đầu lại và lè lưỡi, và như thế cô đuổi theo cậu ta. Sau khi đuổi kịp, cậu ta nằm dưới đất với một vết bầm trên tay và cái bụng đau nhói.

“Ôi…coi mình đã làm gì để cậu ấy hiểu này…mình thật là người bạn tốt mà”

-----------

Yoona đứng trước cửa dinh thự nhà Kwon một lần nữa, nhưng lần này cô nhấn chuông cửa.

“Vâng?”

“Seohyun, tôi là Im Yoona, hôm qua chúng ta đã gặp nhau”

“Ồ vâng, tôi vẫn nhớ, tôi có thể giúp gì được cho cô?”

“Cô Kwon có rảnh không? Tôi muốn nói chuyện với cô ấy”

“Cô ấy đến tối mới về. Nếu cô muốn nói chuyện về bữa tối của chương trình thì tôi không chắc là cô ấy có thể đi hay không”

Yoona nhíu mày.

“Thật sao? Tôi đã hy vọng là có thể thuyết phục cô ấy làm cố vấn cho tôi”

“Ah…thật tiếc quá, không may là chương trình cố vấn – sinh viên lại diễn ra vào lúc cô ấy đang gặp bế tắc trong sáng tạo”

“Bế tắc trong sáng tạo? Cô ấy mất ý tưởng à ?”

Tiếng ậm ừ vang lên

“Vâng, cô Kwon gần đây không thể sáng tác thêm tác phẩm nào, những ngày này, cô ấy ra ngoài từ sớm và đến tối mới về cùng với tấm lụa trắng tinh, thật buồn khi nhìn thấy cảnh ấy”

Mất ý tưởng sáng tạo? Việc này vẫn thường xảy ra và nhiều khi nó mạnh đến nỗi có thể khiến người ta từ bỏ niềm đam mê.

“Tôi hiểu rồi…nếu có thể mong cô giúp thuyết phục cô Kwon đến dự bữa tối của chương trình cố vấn – sinh viên hôm nay, tôi sẽ rất biết ơn”

“Tôi sẽ để lại lời nhắn”

Tất cả những gì Yoona có thể làm lúc này là hy vọng.

-----------

Đó là một buổi tiệc sang trọng giữa sinh viên và cố vấn nên Yoona ăn mặc thật đẹp cho buổi tối , đây sẽ là buổi tiệc để chúc mừng chương trình bắt đầu, Yoona hy vọng cố vấn của cô sẽ có mặt, không thì cô sẽ phải dùng bữa tối một mình mất. Yoona đậu xe và đi vào nhà hàng, khi đi gần đến cửa vào, cô nhìn thấy giáo sư Park, giáo sư đang đứng cùng một người con gái trước đài phun nước, một vài đoạn của cuộc trò chuyện đã lọt vào tai Yoona.

“…tôi xin lỗi giáo sư Park nhưng giờ tôi không có tâm trạng để hướng dẫn ai cả…”

“Sao lại có sự thay đổi nhanh như vậy hả Yuri? Cô đã rất hào hứng với chương trình ngay từ đầu năm mà”

Kwon Yuri.

Vậy đây chính là Kwon Yuri, cô ấy có nước da hơi ngăm và trông khá thu hút, cô mặc một chiếc váy đen đơn giản, dài qua gối. Một sự thanh thản dâng lên trong lòng Yoona, ít ra cô ấy cũng đến, cô từng bước chầm chậm đi đến phía của hai người phụ nữ.

Yuri khẽ thở dài.

“Bởi vì tôi đang từ bỏ việc vẽ”

Sự thanh thản biến mất và nỗi sợ hãi dâng lên.

“Tại sao? Cô là người rất tài năng của lĩnh vực mĩ thuật mà…Trừ phi…cô không còn yêu thích việc vẽ nữa”

“Rất khó để có thể giải thích rõ bởi vì chính tôi cũng không hiểu nữa, có vẻ như tôi đang gặp bế tắc trong sáng tạo và cả động lực để vẽ nữa.Nói xem giáo sư, sao tôi có thể dạy người khác mĩ thuật trong khi chính bản thân mình lại không thể vẽ được một tác phẩm nào gần đây cả”

Yoona lên tiếng, cắt ngang cuộc trò chuyện

“Hãy ở lại”

Hai người quay về hướng Yoona, không biết sự có mặt của cô nãy giờ. Yoona mở miệng nói mà không nghĩ đến tiếp theo sẽ làm thế nào

“Tôi sẽ cho chị lý do để tiếp tục vẽ”

Cô nói với sự tự tin, nó là một lời nói dối nhưng Yuri không cần phải biết. Bối rối bởi sự xuất hiện bất ngờ kia, Yuri khẽ nhướn mày về phía Yoona.

“Cô là…?”

“Im Yoona, học sinh của chị”

Yuri liếc nhìn giáo sư Park và nhận được một cái gật đầu khẽ, Yuri lại nhìn về phía Yoona.

“Và lý do đó là gì?”

“hãy ở lại dùng bữa tối rồi tôi sẽ cho chị biết lý do”

Yoona cố giữ ánh mắt cương quyết, hy vọng cô ấy sẽ không nhận ra lời nói dối của cô.Yoona có thể thấy rằng Yuri đang suy nghĩ về việc có nên chấp nhận “cắn câu” hay không, nhưng trước khi cô ấy trả lời thì giáo sư Park đã thúc nhẹ cánh tay cô.

“Hãy ở lại đi dù sao thì cô cũng đã đến đây rồi”

“…Được rồi”

Yoona đang hò reo trong lòng nhưng nhanh chóng dừng lại, làm sao cô có thể thuyết phục cô ấy tiếp tục vẽ đây? Yoona tự đánh mình trong suy nghĩ.

Hay lắm Yoona, chưa suy nghĩ gì mà đã nói thế rồi.

Giáo sư Park và Yuri bắt đầu bước vào nhà hàng, Yoona chậm rãi theo sau, tự hỏi không biết là có thể đi ngang hàng với họ không. Vì đi sau như thế nên cô suýt tông vào Yuri khi cô ấy đột nhiên dừng lại. Yuri nhanh chóng cúi người xuống và nhặt thứ gì đó.

Ánh sáng của vật quen thuộc đó gây chú ý cho Yoona

Một đồng xu?

-------------

Yoona và Yuri ngồi đối diện nhau, cùng dùng bữa tối trong yên lặng.Xung quanh họ, các sinh viên khác và những họa sĩ cùng nhau trò chuyện. Không thể tiếp tục ngồi trong không khí im lặng như thế nữa, Yoona lên tiếng trước.

“Cô Kwon, tôi rất tò mò về một việc”

“Vâng?”

“Tại sao chị lại không muốn dạy tôi?”

Yuri dừng cắt miếng thịt bò và nhìn Yoona một cách hối lỗi.

“Tôi chắc rằng cô đã nghe được một vài điều từ cuộc trò chuyện giữa tôi và giáo sư Park lúc nãy”

“Tôi có nghe”

“Tôi…có vẻ đang trên đà xuống dốc, gần đây tôi không có ý tưởng hay cảm hứng gì cả và tôi chỉ còn lại sự bực bội mà thôi”

Yoona khẽ gật đầu.

Vậy đúng thật là Kwon Yuri đang gặp bế tắc trong sáng tạo, và có vẻ như rất nghiêm trọng nữa. Yoona có thể nhìn thấy trong mắt cô ta sự thất vọng đối với hoàn cảnh hiện tại của chính bản thân.

“Tôi không muốn dạy cho cô bởi vì tôi không có tư cách. Lúc này đây tôi đang muốn từ bỏ”

“…Tôi vẫn muốn thử một lần”

Yuri không đáp lại, cô tiếp tục cắt miếng thịt bò, hai người tiếp tục sự im lặng trong một khoảng thời gian cho đến khi Yoona một lần nữa không chịu nổi không khí này, muốn phá vỡ sự im lặng nên Yoona quyết định sẽ bắt đầu bằng một lời nói đùa.

“Lúc nãy chị nhặt đồng tiền…có phải vì thế mà chị rất giàu có không?”

Yuri mỉm cười với cô, Yoona để ý rằng nụ cười đó thật duyên dáng và đó là nụ cười đầu tiên của cô ấy mà cô nhìn thấy suốt buổi tối nay.

“Nói xem cô nghĩ thế nào khi tôi nhặt đồng tiền đó lên, tôi thật sự tò mò đấy”

Yoona là một người thật thà nên cô nói ngay những điều mà cô nghĩ.

“Tôi thật sự không bao giờ ngờ người có gia cảnh như chị lại nhặt tiền từ dưới đất lên. Tiền giấy thì còn có thể nhưng không phải là đồng xu”

Một tiếng cười vui vẻ bật ra khỏi miệng Yuri, cô lấy trong túi áo khoác ra đồng xu và giữ nó giữa ngón tay trỏ và tay cái.

“Giá trị của đồng xu phụ thuộc người sở hữu nó, đối với một người ăn xin, đồng xu này có thể đáng giá rất nhiều, còn với người giàu có thì đồng xu này không là gì cả, với người thường thì có thể là một trong hai, nhưng đa số thì vẫn là không là gì cả”

“Còn với chị?”

Yuri cười khẽ khi cô nhìn từ đồng xu đến Yoona.

“đây là một trong những thứ quý báu nhất mà tôi từng biết đến”

“Như thế nào cơ chứ?”

“Khi tôi còn nhỏ, tôi muốn được vẽ. Nhưng bố mẹ tôi lại không xem trọng việc đó, trong mắt họ đó là một sở thích gây vấy bẩn và không có ích gì.Tôi không thể nào dùng tiền từ bố mẹ để mua dụng cụ vẽ được, họ sẽ phát hiện ra và cảm thấy buồn, vì lúc đó tôi chỉ mới mười tuổi và chẳng có tiền từ ai khác được nên tôi bắt đầu nhặt những đồng xu mà tôi thấy”

Ánh nhìn của Yuri tập trung vào đồng xu.

“Dù là ở nhà hàng, ở dưới ghế salon hay ở trường, tôi nhặt tất cả những đồng xu và tờ tiền tôi tìm thấy, nhưng đa số là đồng xu, cuối cùng thì tôi cũng để dành đủ để mua bút vẽ và bắt đầu vẽ, tôi nghĩ cô có thể nói rằng tôi bắt đầu sự nghiệp vào năm mười tuổi”

Yoona xem xét nét mặt của cô gái đối diện, có gì đó như sự hoài niệm trong mắt cô ấy. Yuri xoay đồng xu lại, nhìn kĩ nó.

“Lạ một điều là, tôi đã không còn nhặt những đồng xu được một thời gian lâu rồi nhưng lại muốn nhặt khi nhìn thấy đồng xu này”

Yoona cười thật tươi khi câu chuyện kết thúc khiến Yuri có chút bối rối.

“Hửm? Sao cô lại cười khi nghe câu chuyện ngốc nghếch như thế chứ?”

“Có một vài điều khá vui mà chị không thấy được nhưng tôi lại thấy”

Lời nói khiến Yuri nhướn mày về phía cô.

“Ý cô là sao?”

“Việc chị nhặt lại đồng xu cũng giống như là chị đang bắt đầu lại từ đầu vậy.Khi bị lạc lối con người ta luôn tự động quay về điểm khởi hành”

Yuri nhìn hết đồng xu rồi đến Yoona, cô ấy đang nở nụ cười lộ cả răng với người cố vấn.

“Với tôi, việc đó không có vẻ là người đó đang muốn từ bỏ”

Key đã đúng – cô đã đánh giá sai Kwon Yuri. Cô ấy không phải người lập dị hay điên rồ - cô ấy chỉ là đang lạc lối.

“Chị vẫn chưa từ bỏ hẳn mà. Để đáp lại việc chị trở thành cố vấn của tôi, hãy để tôi giúp chị tìm ra phương hướng”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro