[LONGFIC][Trans] Rebel Love [Prologue], Soo, Jeti, YulYoon | PG-13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: kim_woon

Translator: Jill

Disclaimer: They don't belong to me but they belong together

Rating: PG-13

Couples: Soo, Jeti, YulYoon, TaeSunHyo

Prologue

Sooyoung on her way finding her first love

(If we love someone, all problems solved.

But, how if it’s not?)

(Nếu chúng ta yêu thương một ai đó, mọi vấn đề đều được giải quyết.

Nhưng, sẽ thế nào nếu không?)

Cô ngồi trên mép giường , bên trong căn phòng. Một mình. Cô đã ở đó kể từ đêm hôm qua. Và vẫn vậy, rất nhiều những suy nghĩ chạy vào và ra khỏi tâm trí cô. Không bao giờ nghĩ rằng cô sẽ phải để hết tâm trí vào một giai đoạn khó khăn để quyết định điều đó.

Cô thở dài. Một lần nữa, mở nắp chiếc điện thoại di động màu đen của mình. Tiếp tục nhấn từng nút mà không hề có bất kì lý do nào, không điều cần thiết nào đến với tâm trí cô. Cô chỉ làm điều đó để khiến bản thân mình bình tĩnh.

Rồi, cô ném nó vào giữa chiếc giường của mình. Cô che gương mặt lại bằng cả lòng bàn tay, rồi đan những ngón tay của mình lại với nhau và thổi hơi thở ấm áp của mình xuyên qua nó, giống như cô đã làm như vậy khi cảm thấy rất lạnh.

Cô đứng lên. Bước lại gần cửa sổ trong khi hai bàn tay đút trong túi quần của mình. Cô nhìn vào hình ảnh phản chiếu không-quá-rõ-ràng của mình trên cửa sổ. Mái tóc ngắn của cô trông khá lộn xộn, ngoài điều đó cô nhìn rất tuyệt với một chiếc áo t-shirt với tay áo màu xanh lá cây và quần kaki dài.

Đôi mắt cô lướt qua khu vườn. Điều đó khiến cô cảm thấy đôi chút thoải mái trong một lúc.

Rồi, đôi mắt cô quay trở lại vào phòng. Căn phòng riêng của cô. Lang thang nơi góc căn phòng.

Tôi cần phải đi ...

Cô thay đổi cái nhìn giữa chiếc va li và tủ quần áo của mình. Cô cần phải sắp xếp tất cả đồ đạc của mình nếu cô thực sự muốn đi khỏi đây.

Một tiếng gõ nghe thấy từ bên ngoài cánh cửa phòng cô. Rồi, một gương mặt quen thuộc bước vào với một nụ cười.

Cô đứng lên thẳng lên và nở một nụ cười yếu ớt. Làm sao cô có thể cười ở thời điểm khó khăn thế này? Cô cúi đầu xuống và nụ cười dần dần tan biến. Cô đối mặt với cô gái lớn hơn với khuôn mặt xanh xao của mình.

"Em đã quyết định điều đó?" cô gái lớn hơn hỏi trong khi bước về phía cô em gái nhỏ của mình.

Cô thậm chí còn không bận tâm trả lời. Cô gái lớn hơn đưa ra kết luận của riêng mình khi nhìn thấy chiếc vali. Cô nhìn người em gái nhỏ của mình. Cô ấy nhìn thật sự rất lộn xộn và như một người chị gái, điều đó thực sự khiến cô lo lắng.

"Sooyoung-ah, nếu đấy là những gì em muốn, chị luôn luôn đứng về phía em" cô gái lớn hơn nói trong khi xoa lên vai Sooyoung.

Cô không nhớ những gì đã xảy ra tiếp theo. Cô chỉ nhận ra cô đã thổn thức trong vòng tay của chị gái mình và nhắm mắt lại trong khi tất cả những giọng nói tiếp tục lặp đi lặp lại trong trí não cô.

Con cần phải lựa chọn ...

Nhớ rằng, sẽ không một ai ở bên con, nếu con lựa chọn con đường đó ...

Hãy trở lại con đường khôn ngoan của mình, cô gái!

***

Vẫn còn rất sớm vào buổi sáng. Sooyoung lặng lẽ bước xuống cầu thang. Mọi người vẫn đang chìm trong giấc ngủ của họ. Chỉ mình Sooyoung đã thức dậy khi cô cần phải đi khỏi ngôi nhà này. Đến một nơi nào đó cô thuộc về. Xa khỏi nơi này.

Trái tim đập lỡ một nhịp khi cô nhận thấy một người nào đó ở đại sảnh. Người đó đã thành công trong việc khiến Sooyoung nguyền rủa không ngừng ngay lúc sáng sớm. Sự xuất hiện của chị gái cô thực sự khiến cô kinh ngạc.

"Sao chị có thể để em đi một mình vậy được" Soojin lên tiếng khi nhìn thấy cô em gái của mình, người đang nhìn cô sửng sốt .

"Họ thậm chí còn không bận tâm nếu em đi" Sooyoung trả lời, sau cùng.

"Đấy là họ. Không phải chị" Soojin nói trong khi nhìn vào mắt Sooyoung.

Sooyoung lia cái nhìn của mình đến một nơi khác để tránh một cái nhìn mạnh mẽ của người chị gái.Cô biết điều này sẽ không phải là một ý tưởng tốt. Nhưng cô cần đến một nơi nào đó khác.

"Chị tin em. Trong bất cứ điều gì em làm. Chị hy vọng đây là điều tốt nhất dành cho em" Soojin nói khi nhìn cô em gái nhỏ của mình đã đông cứng lại ngay lập tức sau cái nhìn của cô lúc trước.

Cô từ từ kéo tay Sooyoung lại và nắm nó cùng tay cô. Và cuối cùng cô kéo Sooyoung vào vòng ôm của mình, cố gắng không để nước mắt rơi xuống.

Sooyoung ôm lấy Soojin bằng vòng tay của mình. Cô sẽ nhớ chị gái của cô. Và tất nhiên, ngôi nhà này cùng với những người mà có lẽ cuộc sống của họ là ở nơi đây.

Cả hai bước ra khỏi ngôi nhà trong khi lái xe đưa va li của Sooyoung vào trong xe.

"Em có chắc là muốn đi không, Sooyoung?" Soojin hỏi lại một lần nữa.

Sâu trong trái tim cô, cô ước rằng cô em gái nhỏ của mình sẽ thay đổi suy nghĩ của nó lần này. Một sự im lặng trôi qua trong khoảnh khắc khác. Điều ước của Soojin đã xảy ra?

"Có. Em cần phải đi" Sooyoung trả lời và kéo bàn tay của mình khỏi tay Soojin.

Câu trả lời từ Sooyoung khiến nước mắt lăn dài trên má SooJin. Cô kéo Sooyoung vào một cái ôm cuối cùng trước khi cô để em gái của mình bước vào chiếc xe hơi đắt tiền màu đen ở phía trước cô.

Sooyoung thậm chí đã không bận tâm nhìn lại SooJin cho lần cuối cùng. Nếu cô làm vậy, cô có thể sẽ thay đổi suy nghĩ của mình.

Soojin vẫn lặng lẽ khóc khi nhìn chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt của cô. Sooyoung thực sự đã đi rồi. Nhưng không chỉ có Soojin, người đang nhìn chiếc xe lái ra khỏi khu dinh thự nhà họ Choi. Còn có một cặp mắt đang quan sát khung cảnh đó.

***

Sooyoung để ánh mắt của mình nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài trời vẫn rất tối vì vẫn còn sớm vào buổi sáng. Thêm nữa, những chiếc cửa sổ đã lắp kính đen của chiếc xe càng làm cảnh vật thậm chí còn tối hơn.

Cô không nhận ra mình đã rời khỏi dinh thự đầy danh thế nhà họ Choi được bao xa. Tâm trí cô tiếp tục lặp lại cuộc nói chuyện giữa cô và gia đình của mình một ngày trước khi cô quyết định tiếp tục việc học của cô trong một lĩnh vực hoàn-toàn-nằm-ngoài-công-việc-của-gia-đình-cô và thậm chí là một quốc gia khác.

Những lời nói tiếp tục lòng vòng trong tâm trí cô giống như một người nào đó đang nhấn nút tua-chạy-tua từ một chiếc điều khiển từ xa có thể kiểm soát trí não của cô.

Nó hoàn toàn nằm ngoài lĩnh vực của chúng ta.

Nếu con nghĩ rằng gia đình này là quan trọng hơn, hãy quên những thứ con muốn.

Nhưng nếu con vẫn muốn điều đó, hãy làm vậy.

Nếu chúng ta thức dậy vào buổi sáng và tìm thấy con đã rời khỏi ngôi nhà này, chúng ta hiểu những gì con thực sự muốn.

Và hãy nhớ Sooyoung, sẽ không ai ở bên con nếu con đi. Hãy nhớ rằng, không ai cả ...

------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro