Final Chapter The Falling Star

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Final Chapter

The Falling Star

Chiếc xe đâm vào một cơ thể người phụ nữ yếu đuối.

Cơ thể đã bị ném ra xa vài mét trong không khí trước khi nó hạ cánh xuống mặt đường lạnh ngắt.

Chiếc xe tông vào mặt ngăn cách đường và khói bốc ra nghi ngút.

Và sau đó, máu.

Rất nhiều máu.

Sooyoung đứng từ xa khi cô quan sát Tiffany đang hoảng loạn đổ xô về phía cơ thể nằm trên mặt đất.

Và sau đó cô nhìn thấy một người khác cũng quỳ xuống cơ thể đó.

Sooyoung thở hổn hển.

"Je-Jessica?"

Đó là Jessica.

"C-Cô ấy vẫn còn sống?" Sooyoung kêu lên, bị sốc.

"OH MY GOD! CÔ ẤY SAO RỒI??" Tiffany hét lên, hoảng sợ. Cô đang nói đến người phụ nữ đã bị chiếc xe tông trúng cách đây vài phút.

Jessica nhìn Tiffany và lắc đầu mạnh mẽ. Bàn tay cô đang run lên và nước mắt chảy dài trên khuôn mặt của cô. Nhưng ngay cả trong trạng thái bị sốc, cô đặt đầu của người phụ nữ vào trong lòng và cố gắng lau máu trên khuôn mặt của cô ấy.

Cô biết cô ấy là ai.

"Soonkyu-shi ..." Jessica nói, bất lực.

Lee Soonkyu hầu như không còn sống, nhưng cô nhìn Jessica và cố gắng tập hợp năng lượng mà cô có để mỉm cười.

".. Th-.. thời gian của tôi .. Cuối cùng .." Cô cho biết, đấu tranh.

"Đừng nói bất cứ điều gì. Chúng tớ sẽ kêu người đến cứu cậu!" Jessica nói.

"Tiffany, kêu mọi người!" Cô ấy hét vào mặt Tiffany đã tìm kiếm sự giúp đỡ từ nhóm viên y gần đó. Trùng hợp là họ cũng đã có mặt ở đó trong vụ tai nạn gần đó.

"Hey .." Soonkyu đột nhiên nói.

"Yes?" Jessica nói, nắm tay cô.

"B-Bây giờ cậu đừng – đừng phải lo lắng nữa ..." Cô ấy tiếp tục.

Jessica nhíu lông mày của mình. "C-Cậu đang nói về gì vậy?"

"C-Cậu phải tiếp tục .. sống với người... cậu yêu.. ugh-

Cô ho và máu ra từ miệng của cô.

"Soonkyu-shi! Ngừng nói nữa và phải sống mạnh mẽ!" Jessica nói, lắc đầu.

"Bây giờ ... Tôi c..có thể.. được ở v..với .. Taeyeon." Cô nói thêm, mỉm cười rộng rãi trong khi mắt cô từ từ khép lại.

"Đừng!! đừng như vậy!" Jessica hét lên.

"Ở đây này! Cô ấy cần cấp cứu!" Tiffany đột nhiên nói khi cô đến với nhóm trợ giúp y tế.

**

Mọi thứ thật bất ngờ, Soonkyu thấy mình trong một cánh đồng cỏ rộng lớn. Thời tiết ấm áp và thoải mái, đó thật kỳ lạ vì nó không phải là mùa hè nhưng. Nhưng cô không quan tâm về điều đó. Trong thực tế, cô không quan tâm đến bất cứ điều gì. Bởi vì tất cả mọi lo lắng và đau đớn đã được trút hết ra khỏi người cô. Đây là lần đầu tiên trong năm cô cảm thấy thật yên bình và bình tĩnh.

Cô nhắm mắt và mở rộng vòng tay của mình, để làn gió ấm áp thổi vào người cô.

Khi cô mở mắt ra, cô thở hổn hển.

Cô nhìn thấy người cô khao khát gặp lại, Taeyeon. Cô ấy đang đứng cách cô một khoảng khá xa, đang mỉm cười và vẫy tay với cô.

Một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt của Soonkyu. Và chẳng bao lâu, nước mắt cũng rưng rưng lệ trong mắt cô.

"Tae-Taeyeon ..." Cô lầm bầm.

Cô đã đẩy mình về phía đó, bắt đầu với các bước nhỏ và ngay sau đó đã trở thành một nước rút. Cô chạy đến bên cô ấy nhanh nhất có thể, và trái tim cô đập nhanh hơn khi cô đã gần cô ấy.

**

"Chúng tôi không thể cứu cô ấy!" Một nhân viên y tế trong đội cứu hộ cho biết.

Họ đang trên xe cứu thương, và trên đường đến bệnh viện. Jessica và Tiffany cũng trong xe, đi cùng với nạn nhân.

"Soonkyu-shi cố lên!" Jessica nói khi cô nắm chặt tay cô.

Mặc dù Soonkyu hầu như không thở, một nụ cười leo lên khuôn mặt của cô khi cô nhìn vào Jessica.

"Je-Jessica .." , Cô nói.

Jessica gật đầu mạnh mẽ, "Yes?”

"Cảm ơn ... cậu ..."

**

Sáng ngày hôm đó ...

"Em thật sự thấy một người nào đó trên đường!" Krystal kêu lên, chỉ vào giữa đường.

"Chị biết, chị cũng thấy họ". Jessica trả lời, thần kinh.

Cô gái trẻ lắc đầu, "Em không chắc chắn nếu đó là một người đàn ông hoặc một người phụ nữ, nhưng người có mái tóc ngắn màu vàng..."

Trong một bụi cây không quá xa nơi họ đang đứng, có ai đó đang quan sát họ. Lee Soonkyu quỳ đằng sau những bụi cây dày, không muốn bị nhìn thấy. Cô nhìn hai chị em hoảng loạn và gần như đụng trúng một người trên đường. Người đó không ai khác hơn cô.

Cô đã hy vọng rằng Jessica sẽ tông vào cô, nhưng cô ấy đã chuyển hướng xe sang bên kia chỉ trong thời gian ngắn. Cô không thể thất vọng hơn. Nó xảy ra mọi lúc.

Đó không phải là thời gian của cô.

Đột nhiên, cô nhìn thấy một người đứng không quá xa hai chị em. Một phụ nữ trẻ, cao với mái tóc đen dài và cô biết bởi vầng sáng đó, đó là một thiên thần. Cô ấy đang nhìn chằm chằm vào Jessica.

Soonkyu nuốt nước bọt.

Cô đã trải qua điều này trước đây. Cô nhìn thấy một thiên thần nhìn chằm chằm vào Taeyeon vào ngày cô ấy qua đời. Nó vẫn còn nguyên trong tâm trí cô.

Cô biết rằng. Jessica sẽ sắp ra đi.

Nhưng không phải nếu ... cô thay thế cô ấy.

**

"Lee Soonkyu-shi!" Jessica hét lên.

"Ba, hai, một!" người đàn ông la lên với cái máy kích tim trong tay.

Và sau đó ông đặt nó trên ngực của nạn nhân. Cơ thể của cô ấy đã nãy lên trên, là kết quả từ cú sốc tim nhưng mắt vẫn nhắm. Và nhịp tim của cô vẫn đang giảm.

Tiffany đặt tay quanh Jessica khiến cô bình tĩnh hơn và để cho đội viên y làm công việc của họ.

"Được rồi, một lần nữa!"

**

Trong đồng cỏ, Soonkyu chạy nhanh nhất có thể đến với Taeyeon.

"Taeyeon-ah!" Soonkyu hét lên, những giọt nước mắt trong mắt cô.

Taeyeon không nói bất cứ điều gì, thay vào đó, cô ấy đang mỉm cười và chờ đợi với vòng tay rộng mở.

Ngay sau khi Soonkyu đến chỗ cô, cô vòng tay quanh eo cô ấy và ôm cô ấy thật chặt. Họ ôm nhau lâu hơn bao giờ hết.

"Soonkyu-ah .." Taeyeon nhẹ nhàng nói, khi cô đang vuốt ve mái tóc của cô ấy.

Giọt nước mắt đã lăn dài trên khuôn mặt Soonkyu. "Cuối cùng,"

"Chúng ta cũng bên nhau một lần nữa."

**

"Cô ấy đã ra đi." Người đàn ông nói.

Ông đặt máy rung tim trở lại vị trí cũ của nó và trao đổi cái nhìn vô vọng với các cô gái. Jessica nhìn ông chằm chằm trong sự hoài nghi.

"Hãy thử một lần nữa!" Cô hỏi.

Tuy nhiên, ông lắc đầu. "Tôi xin lỗi, nhưng chúng tôi không thể làm gì cả. Trái tim cô ấy đã ngừng đập."

Jessica nhìn xuống và khóc. Tiffany kéo cô lại cho một cái ôm và vuốt lưng cô ấy làm cho cô ấy cảm thấy tốt hơn.

"Tif-Tiffany, có phải là tại tớ?" Jessica hỏi khi cô vùi khuôn mặt của cô trong vòng tay của Tiffany.

Tiffany cắn môi. "Không, không, đừng nói như vậy."

Cô siết chặt tay quanh cơ thể của Jessica. Họ tiếp tục ôm nhau cho đến khi họ đến bệnh viện, không nói bất cứ điều gì khác, chỉ tìm sự thoải mái trong vòng tay nhau.

**

Sooyoung thở dài trước khi liếc nhìn đồng nghiệp của cô, Seohyun.

"Em đã biết điều này trước?" Cô ấy hỏi.

Seohyun không trả lời, thay vào đó, cô đưa cho cô ấy một nụ cười nhẹ.

"Nhưng chị vẫn không hiểu. Làm thế nào Jessica vẫn còn sống? Tiffany đã phục hồi lại kí ức, số phận Jessica sẽ chết trong ngày hôm nay. "Sooyoung nói.

"Họ chỉ nhận được những điều tốt hơn, và 'ngày' Jessica đã được thay đổi." Seohyun nói.

"Nhưng làm thế nào điều đó xảy ra? Chị nghĩ rằng số phận của tất cả mọi người đã luôn luôn được sắp đặc sẵn ".

"Đó là bởi vì Lee Soonkyu, người đã bất ngờ xông vào và hủy hoại toàn bộ cuộc sống cô ấy. Tạo cơ hội thứ hai cho Jessica và Tiffany để thay đổi số phận của họ." Seohyun nói.

"Cô ấy đã tự hủy hại mình trước đây. Cô ấy chỉ không muốn điều tương tự xảy ra với họ. "

Sooyoung gật đầu, chấp nhận.

**

Ba năm sau

 

Ding Dong

"Em sẽ ra mở cửa!" Krystal Jung nói khi cô vội vã đến cửa trước.

Cô mở cửa và chào đón một cặp vợ chồng.

"Tụi chị rất xin lỗi. Tụi chị có đến trễ bửa tiệc?" Park Gyuri hỏi.

Bên cạnh cô là một người đàn ông, mặc áo sơ mi trắng và quần đen. Anh trông giống như vừa đi làm về. Anh mỉm cười lúng túng với Krystal.

"Không, không có gì đâu. Hãy vào trong!" Krystal nói, chào đón các vị khách.

"Seungho đã kết thúc công việc anh ấy muộn và chị đã kéo anh ta đến đây." Gyuri nói khi cô bước vào nhà, liếc nhìn người đàn ông bên cạnh cô.

"Cô ấy đã dành rất nhiều thời gian để chuẩn bị, đó không phải hoàn toàn là lỗi của anh!" Người đàn ông vặn lại đùa.

"Seungho oppa!" Jiyoung đột nhiên kêu lên.

Cô choàng tay quanh anh rễ như một cô em gái nhỏ. Krystal nhìn chằm chằm vào cô ấy, khó chịu. Nhưng Jiyoung đã bỏ qua cái nhìn chằm chằm của cô.

"Jiyoung-ah, em thật sự cao hơn mỗi ngày đó, Soojung đã nuôi em tốt không?" Anh nói, vỗ nhẹ đầu Jiyoung.

Cô cười toe toét và liếc nhìn Krystal, nhưng cô ấy không có trong tâm trạng để đùa giỡn.

"Hai em nên về nhà đi, đôi khi cha mẹ cứ hỏi chị về đám cưới của hai em. Hãy quyết định một ngày nào đó nhanh lên!" Gyuri nói, luân phiên liếc nhìn  Krystal và Jiyoung.

Nhưng cả hai cô gái chỉ cười thoải mái.

"Bây giờ, nơi mà các em tổ chức sinh nhật?" Seungho cho biết, với một tay đầy những túi quà.

"Ồ, họ đang ở bên trong." Krystal trả lời, chỉ tay vào phòng khách đã được lấp đầy khách mời.

"Hey best friend!" Một người nào đó đột nhiên gọi.

Gyuri đã chuyển đến hướng của giọng nói và mỉm cười ngay khi cô ấy nhìn thấy cô ấy. Đó là người bạn tốt nhất của cô, Jessica.

"Hey Jess!" Gyuri kêu lên háo hức khi cô bước đến chỗ cô với vòng tay rộng mở.

Hai cô gái ôm nhau và nhìn nhau.

"Chúc mừng sinh nhật Jess." Gyuri nói.

"Cảm ơn cậu. Wow, tớ nghĩ rằng cậu sẽ không đến. cậu nói rằng chồng cậu bận làm việc vào tối nay. Tớ rất vui vì cậu có thể đến." Jessica nói, mỉm cười rộng đến tận mang tai. Cô ấy luôn mỉm cười vào những ngày này.

"Tớ bắc anh ấy đến. Không có vấn đề gì lớn cả. Bây giờ, cô ấy đang ở đâu? "

Jessica mỉm cười và quay lại.

"Honey, Gyuri đến rồi !" Cô gọi.

"Đến ngay!" một giọng nói từ nhà bếp.

Và sau đó một người phụ nữ bước ra từ nhà bếp đang bồng một cô gái nhỏ trong cánh tay cô. Đôi mắt của Jessica sáng lên khi nhìn thấy vợ mình, Tiffany. Mắt họ gặp nhau và họ trao nhau nụ cười yêu thương.

"Ah,  Soonkyu bé nhỏ, con đã trưởng thành. Chúc mừng sinh nhật!" Gyuri nói khi cô nhìn thấy cô bé.

"Tiffany, tớ có thể?" Cô ấy hỏi sự chờ sự cho phép để có thể ẵm em bé trong vòng tay.

"Yes, chắc chắn!" Tiffany nói, cho Gyuri giữ con gái mình.

Soonkyu nhỏ rất vui vào buổi tối hôm đó, nhìn chằm chằm vào Gyuri với đôi mắt to của nhóc và cười khúc khích cả buổi tối.

"Chúa ơi, con thật dễ thương!" Gyuri la lên.

"Tất nhiên, hãy nhìn mẹ nó." Jessica tự hào nói.

Tiffany cười khi cô khoác tay cô với Jessica, "Hai người họ."

"Và Soonkyu có cùng ngày sinh nhật với Mommy Jessi. Tớ phải mua hai món quà sinh nhật cùng một ngày vào mỗi năm. Chúa ơi". Cô nói thêm, thở dài.

"Cậu phiền à??" Jessica hỏi Tiffany, đùa cợt.

Tiffany cười và cho Jessica một nụ hôn lên má tinh nghịch.

"Oh no, tớ nghĩ rằng Soonkyu sắp khóc!" Gyuri nói, hoảng sợ.

Đôi mắt của Soonkyu nhỏ rưng rưng lệ với những giọt nước mắt. Cô bé sẽ khóc bất cứ lúc nào.

"Cậu đã làm gì? Cô bé không sao cho đến bây giờ. "Tiffany hỏi.

"Tớ không làm bất cứ điều gì!"

Jessica cười khúc khích trước phản ứng của Gyuri.

"Không sao đâu, hãy để tớ giữ Soonkyu." Cô ấy nói, bế cô nhóc từ tay Gyuri.

Cô bé trông thoải mái hơn trong vòng tay của Jessica. Nụ cười yếu ớt của cô nhóc biến mất và được thay thế bằng nụ cười khúc khích dễ thương.

"Soonkyu không thích cậu." Tiffany nói đùa.

Gyuri thở dài.

"Tớ vẫn không tin được hai cậu đã cưới nhau và có một baby." Gyuri nói, luân phiên nhìn vào họ.

"Mang thai vào năm các cậu kết hôn? Các cậu không có một phần tuần trăng mật!"

Jessica và Tiffany nhìn nhau và mỉm cười.

"Khi chúng tớ bên nhau, nó luôn luôn là tuần trăng mật." Jessica nói ngượng ngùng.

Gyuri đảo mắt, "Gawd, hai cậu vẫn còn lãng mạng sau 3 năm? Hai cậu có uống thuốc gì không?"

Họ nhìn nhau và cười. Ngay cả nhóc Soonkyu cũng tham gia cười với họ.

**

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Tiffany đứng bên cửa sổ một mình khi cô nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm tối. Rất nhiều điều đang chạy qua tâm trí cô.

"Cậu đang làm gì vậy?"Một giọng nói quen thuộc từ phía sau.

Tiffany quay lại và mỉm cười với Jessica.

"Đang ngắm gì vậy?" Jessica hỏi, lúng túng.

"Đến đây, Jessi." Tiffany nói, khi cô nắm lấy cánh tay của Jessica và kéo cô lại gần hơn.

Cô quàng tay của mình với cô ấy và tựa đầu mình lên vai cô.

“Soonkyu đâu rồi?"

" Con đang ở với dì Gyuri yêu thích của con trong phòng khách." Jessica trả lời.

Sao đó họ không nói gì. Cả hai chỉ đứng đó và tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, thưởng thức vòng tay của nhau. Nó cảm thấy thật tuyệt khi như vậy.

Đột nhiên, họ nhìn thấy một vệt sáng xuất hiện phía cuối bầu trời.

"Ah, một ngôi sao băng!" Họ đồng thanh nói.

"Nhanh lên, hãy ước gì đi!” Jessica nói, liếc nhìn Tiffany.

Tiffany nhìn vợ mình và mỉm cười.

"Không." , Cô nói.

"Tớ không cần phải ước nữa".

Cô vươn một tay về phía trước và vuốt ve má của Jessica dịu dàng. Jessica đỏ mặt.

“Cậu đã khiến điều ước của tớ thành sự thật. " Tiffany nói thêm.

Jessica có thể cảm thấy những giọt nước mắt hạnh phúc trong mắt cô. Dần dần, cô quay sang Tiffany và ôm lấy khuôn mặt của cô ấy. Và sau đó họ nhích gần hơn cho đến khi đôi môi họ gặp nhau và bộc lộ mọi cảm xúc của họ trong nụ hôn say đắm.

**

The End

Edited by: Angel

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro