[LONGFIC][TRANS][SNSD] Our First Love Story [Chap 29-1] Taeny Yulsic Yoonhyun

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tóm tắt Chap 28 : Yulsic cuối cùng cũng đã có một mối quan hệ tốt với những khoảng thời gian bình yên bên nhau nhưng những suy nghĩ về việc sắp đi học lại khiến Jessica cảm thấy lo lắng. Mặc dù Yuri đã hứa với cô ấy rằng sẽ chẳng có gì xảy ra giữa Yuri và Gyuri nhưng Jessica vẫn cảm nhận được có cái gì đó không ổn. Cũng trong lúc này, nhờ sự trở về của bố mẹ Taeng mà Taeng và Fany đã giải hòa. Ngay sau ngày trở về, Taeyeon và bố cô ấy đã có một cuộc họp nhỏ về những chuyện đã xảy ra gần đây, và trước sự ngạc nhiên của Taeyeon, bố cô ấy quyết định sẽ tổ chức một cuộc họp báo và Taeng sẽ phải phủ nhận tất cả những sự việc đã xảy ra. Taeyeon dường như không còn sự lựa chọn nào khác, nhưng cô đã có một kế hoạch riêng và nó sẽ đi ngược những gì cha cô muốn.

Chapter 29 - She will never stop trying...

Part 1

Biệt thự nhà họ Kim

Fany’s pov

Cuối cùng thì ngày thứ hai cũng đã đến, điều đó đồng nghĩa với việc bắt đầu đi học lại. Trong suốt 2 tuần của kì nghỉ, tôi nghĩ rằng tôi và những người bạn của tôi đã trải qua những gì tồi tệ nhất, vụ bê bối của Taeng và cả những vấn đề riêng của chúng tôi nữa. Nhưng ngay khi đến gần trường tôi mới nhận ra rằng có lẽ mình đã sai

Hôm qua là ngày nghỉ cuối cùng của chúng tôi và Taeng hoàn toàn biến mất. Tôi phải một mình thức giấc vào buổi sáng và lại phải đi ngủ một mình vào buổi tối. Tôi đã cố gắng gọi cho cậu ấy hàng ngàn lần nhưng cậu ấy không nghe máy. Tất cả những gì tôi nhận được chỉ là một mẫu tin nhắn với vỏn vẹn vài chữ bảo tôi đừng lo lắng.

Bố mẹ cậu ấy bảo rằng hôm nay cậu ấy sẽ tham dự vào một cuộc họp báo, thế mà cho đến sáng nay, vẫn chẳng có tung tích gì của cậu ấy cả. Có rất nhiều người đang ở nhà cậu ấy, và họ trông như là sắp phát điên tới nơi rồi ấy, cả bố Taeng cũng vậy

Trước khi sang nhà Yuri để nhờ cậu ấy đưa tôi đến trường, tôi nhận được một tin nhắn từ Taeng

“tớ đang đợi cậu trước nhà Yul, đừng nói với ai là tớ đến nhé”

Tôi rối rít chào tạm biệt mẹ cậu ấy trước khi rời khỏi nhà. Cậu ấy không muốn tôi nói cho ai biết cậu ấy đến, và tôi đã làm vậy với mẹ cậu ấy lúc tôi rời nhà. Thật khó khi phải nói dối mẹ cậu ấy, tôi biết sáng hôm qua dì đã rất lo lắng sau khi cậu ấy đi. Tôi đã cảm thấy rất tội lỗi vì không nói với dì rằng Taeng vẫn ổn

Tôi sang nhà Yuri và nhìn quanh, cố gắng tìm Taeng. Tôi đã gần như mất kiên nhẫn cho đến khi tôi nghe được tiếng nói của Taeng

“Fany...Fany”

Tôi nhìn quanh lần nữa và cuối cùng cũng bắt gặp được chiếc xe màu đen với cửa sổ đóng kín. Khuôn mặt Taeyeon dần hiện ra khi cửa sổ hạ xuống. Trước khi đi đến xe, tôi nhìn quanh lần nữa để chắc chắn không có ai đang nhìn

“Ouch!”

Ngay khi lên xe, tôi đánh lên vai Taeyeon và hỏi cậu ấy một cách giận dữ “Cậu đã ở đâu?”

Cậu ấy trưng cái bộ mặt vô tội ra cười ngố rồi nói với tôi “Chào buổi sáng”

“Tớ không đùa đâu Taeyeon. Cậu đã ở cái nơi quái quỉ nào vậy? Cậu có biết tớ lo lắng lắm không hả?” tôi đánh cậu ấy lần nữa

“tớ biết tớ biết mà. Đó là lí do tại sao hôm qua tớ nhắn tin cho cậu” cậu ấy nói, cố gắng  biến mọi thứ trở nên dễ dàng hơn

“4 từ ! Cậu chỉ nhắn cho tớ có 4 từ thôi Taeng”

“Ok ok tớ xin lỗi mà. Tớ sẽ không làm vậy nữa đâu” cậu ấy hứa

Tôi nhìn cậu ấy nghiêm túc “Đừng làm vậy lần nữa Taeyeon, xin cậu đấy”

Cậu ấy cười trước khi nhìn vào đồng hồ và nói “tớ sẽ đưa cậu đến trường”

“cậu sẽ đi học cùng tớ phải không?” tôi hỏi nhưng không trông mong gì nhiều vào câu trả lời của cậu ấy

Cậu ấy không trả lời tôi ngay lập tức. Và khi đó tôi nhận ra Taeyeon đang thực sự rất căng thẳng

Khi chúng tôi ra khỏi dãy phố, “có lẽ tớ sẽ không đến trường...một thời gian” cậu ấy thông báo

Tôi không hỏi cậu ấy vì sao. Có lẽ điều đó sẽ tốt hơn cho cậu ấy, tất cả chúng tôi đều hiểu rõ mức độ phiền phức mà các học sinh khác có thể gây ra. Nếu Taeyeon đi học thì chẳng khác gì cậu ấy đang chui vào cái lỗ bé tí với hàng trăm phóng viên dòm ngó

Tôi im lặng trong suốt đoạn đường còn lại, tôi không muốn lại làm phiền cậu nữa. Cậu đã phải suy nghĩ quá nhiều rồi

Khi chúng tôi gần đến trường, Taeyeon đỗ xe bên đường, cách khá xa cổng và nói “Tiffany...” cậu ấy xoay qua đối diện với tôi “cho dù có bất cứ điều gì xảy ra, cậu sẽ vẫn ở cạnh tớ, phải không?” cậu ấy hỏi tôi

Mặc dù tôi đã rất ngạc nhiên vì câu hỏi của cậu ấy, nhưng câu trả lời vẫn vuột khỏi miệng tôi ngay lập tức “tớ sẽ luôn luôn đứng bên cạnh câu, luôn luôn như thế” tôi khẳng định

Taeyeon cười tươi trước khi hôn tôi. Khi cậu ấy định dứt khỏi nụ hôn, tôi ngăn cậu ấy lại. Đã 1 ngày rồi tôi không được thấy cậu ấy, tôi nhớ cậu ấy, tôi nhớ nụ hôn của cậu ấy, tôi nhớ những đụng chạm giữa chúng tôi

“vậy...hôm qua cậu đã nhớ tớ đến mức này sao” Taeyeon trêu tôi khi kết thúc nụ hôn

Tôi mỉm cười ngượng ngùng trước khi vuốt ve má cậu ”Tớ yêu cậu” tôi nói, đột nhiên tôi thấy cần phải cho cậu ấy biết cảm giác của tôi như thế nào

Ngay lúc đó, tôi thấy một nỗi buồn dần hiện lên trong mắt Taeyeon. Không phải vì những gì tôi đã nói, cũng không phải vì những cảm xúc riêng của cậu ấy, có lẽ cậu ấy đã biết được rằng có chuyện gì đó sẽ xảy ra, sớm thôi. Sự lo lắng ấy chỉ xảy ra vài giây, Taeng tự trấn an mình và nở một nụ cười gượng gạo

“Tớ cũng yêu cậu, Nấm yêu. Hãy cẩn thận, nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra, hãy nói với Yuri” cậu dặn tôi

Ngay lập tức tôi trở nên lo lắng sau những gì cậu ấy nói. Đến trường mà không có Taeyeon. Đến trường sau vụ lộn xộn. Tôi sẽ phải một mình đối mặt với tất cả các bạn học khác

Sau khi nhìn Taeyeon lần cuối, tôi ra khỏi xe và đi bộ một mình vào trường. Mặc dù cậu ấy vẫn ngồi yên trong xe, nhưng tôi có thể cảm thấy cậu ấy đang dõi theo tôi, bảo vệ tôi.

Với tâm trạng nặng nề và lo lắng, tôi phải một mình đối mặt với ngày đầu tiên đến trường sau vụ bê bối của Taeyeon

.....................

Đâu đó ở Seoul

Taeng’s pov

Trái tim tôi như vỡ tan khi tôi làm điều này với Tiffany. Tôi đã hứa với cô ấy nhiều lần rằng sẽ không có bí mật gì giữa chúng tôi. Nhưng bây giờ tôi lại làm điều đó, tôi đã không thành thật về những hành động và kế hoạch của mình

Khi tôi đưa cô ấy đến trường, tôi nhận ra mình thật quá ích kỉ khi để cô ấy một mình. Tôi là người đã gây ra tất cả mọi chuyện, nhưng bạn gái tôi và bạn bè của tôi lại là người phải đối mặt với hậu quả.

Ngay khi Fany vào trường, tôi lái xe đi. Tôi đã rất lo cho cô ấy, tôi đã muốn cố gắng làm mọi thứ để có thể được ở cạnh cô ấy, nhưng tôi có việc phải làm hôm nay. Hôm nay là cơ hội cuối cùng để tôi có thể sửa chữa những sai lầm của mình

Khi tôi lái xe đến chỗ hẹn, tôi gọi cho bố. Cuộc họp báo mà tôi phải chuẩn bị sẽ được diễn ra trong 2 giờ nữa. Và chắc chắn là tôi sẽ không đến đó

“Mày đang ở chỗ quái quỉ nào vậy hả?!?!” bố tôi hét lên trong điện thoại

“Con thấy hình như bố đã chuẩn bị rất kĩ” tôi đùa

“Mày đang ở đâu?” ông ấy lặp lại lần nữa

“Không quan trọng. Con điện cho bố chỉ để nói với bố là con sẽ không tham dự cuộc họp báo hôm nay” tôi nói thẳng thừng

“Cái gì?”

“Nếu muốn thì bố cứ tự đến đó và nói những gì bố muốn đi và bố cũng nên nói với họ là trưa mai, con của bố sẽ tự mình tổ chức cuộc họp báo tại Seoul Plaza. Con đã mời mọi người. Có cả bố nữa đấy” Tôi bình thản nói trước khi cúp máy, không cho bố có cơ hội phản đối.

Có lẽ điều này thật điên rồ nhưng tôi biết tôi đang làm gì. Và tất cả những gì tôi cần lúc này là một chút may mắn

..................

Trường Trung Học S1

Sica’s pov

Thật không dễ để thức dậy đúng giờ đi học. Yuri vẫn đến đón tôi đi học và như thường lệ, cậu ấy phải đợi 30’ trước khi tôi sẵn sàng. Tôi đã bảo cậu ấy đừng đến quá sớm nhưng cậu ấy chẳng chịu nghe. Tôi đang bắt đầu nghĩ là cậu ấy thích được chờ đợi tôi thế này

Trên đường đi, chúng tôi nói chuyền về việc làm thế nào mà Taeyeon đột nhiên biến mất suốt cả ngày hôm qua nhưng hôm nay lại xuất hiện và nói rằng cậu ấy sẽ đưa Tiffany đến trường

“Cậu thực sự không biết Taeyeon đã ở đâu hôm qua à?” tôi hỏi Yuri

“tớ thật sự không biết mà” cậu ấy trả lời

“Thật vậy ư?” tôi hỏi lại lần nữa, cố gắng tự thuyết phục mình

“Tớ đã để lại thư thoại cho cậu ấy hôm quá, tớ nói là nếu cậu ấy không xuất hiện hôm nay thì tớ sẽ đưa Fany tới trường. Và thật bất ngờ là sáng nay cậu ấy gọi điện cho tớ và bảo Fany sẽ đi với cậu ấy” cậu ấy kể

“Ưm...cậu có nghĩ hôm nay cậu ấy sẽ đến trường không?”

“Tớ không hỏi nhưng tớ cũng không hi vọng nhiều”

Khi chúng tôi đến gần trường, tôi vẫn chìm trong suy nghĩ. Có quá nhiều thứ đã xảy ra tuần qua, và mặc dù nếu xét về quan hệ giữa tôi và Yuri thì nó có vẻ khá hơn, nhưng, tôi không thể không tự hỏi liệu nó sẽ tiếp tục trong bao lâu?

“Cậu đang nghĩ gì vậy công chúa” Yuri hỏi tôi khi dừng trước đèn đỏ

Tôi nhìn cậu ấy và mỉm cười “Không có gì cả” tôi nói

Mặc dù cậu ấy hình như không tin câu trả lời của tôi, nhưng cậu ấy không hỏi lại. Cậu ấy cười nhẹ rồi nắm lấy tay tôi trước khi lái xe đi. Tuy đó chỉ là một cử chỉ nhẹ nhàng nhỏ bé nhưng cậu ấy biết điều đó có thể giúp tôi yên tâm, cho dù tôi có đang lo lắng về bất cứ điều gì đi nữa

Cuối cùng thì chúng tôi cũng đến trường, tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn. Mọi thứ rất yên lặng, cứ như tất cả mọi người đều đang ở trong trường vậy

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” tôi hỏi Yuri khi chúng tôi đi bộ vào sân trường

Cậu ấy nhìn quanh, cố gắng tìm hiểu ”Tớ không nghĩ là tớ muốn tìm hiểu nó đâu...” cậu ấy nói khi chúng tôi đi vào hành lang

Ngay khi bước vào hành lang, tôi có thể nghe được. Cứ như là hàng triệu lời thì thầm vậy. Chẳng cần năng lực siêu nhiên gì, tôi và Yuri vẫn biết được họ đang nói về chuyện gì. Ngay lập tức Yuri và tôi vội vã đến lớp học

Hàng trăm học sinh ở hành lang, gần như không thể đi qua được luôn ấy

“TRÁNH RA” Yuri hét lên

Giọng nói của cậu ấy mang lại sự chú ý cho các học sinh khác. Họ nhìn chằm chằm vào chúng tôi. Tôi biết họ muốn biết thông tin về Taeyeon, nhưng không dám hỏi. Tôi nhìn họ lạnh lùng trước khi Yuri nắm tay tôi và kéo tôi đến lớp

Yuri đã đẩy một vài người đang cố gắng chặn đường chúng tôi, tôi siết chặt cái nắm tay để giúp cậu ấy bình tĩnh. Cuối cùng chúng tôi cũng đến cửa lớp và tôi thấy cậu ấy

Tiffany

Cậu ấy đang ngồi gục mặt xuống bàn, cố gắng bỏ ngoài tai cái nhìn chằm chằm và những lời thì thầm xung quanh cậu ấy trong khi Sooyoung và Hyoyeon đang cố hết sức để bảo vệ cậu ấy bằng cách bảo mọi người im lặng

“Giáo viên biến đi đâu rồi chứ?” Yuri tự hỏi một cách giận dữ khi tôi chạy đến cạnh Fany

“Fany” tôi gọi cậu ấy

Khi cậu ấy ngước lên và nhìn thấy tôi, Tiffany cười, như chẳng có gì xảy ra “Cậu lại muộn rồi đó” cậu ấy nói

“Cậu ổn chứ?” tôi hỏi

“Tớ ổn” cậu ấy tiếp tục cười

Cậu ấy đang cố hành động một cách mạnh mẽ. Tôi cũng đã từng làm vậy một lần. Tôi biết cảm giác như thế nào khi tất cả các cặp mắt đang hướng về bạn, và hàng ngàn lời thì thầm sau lưng bạn. Bạn phải thật mạnh mẽ, nếu không thì nó sẽ chỉ tồi tệ hơn thôi

“Cậu không cần phải bận tâm đến nó” tôi nói với cậu ấy

“tớ ổn mà Sica, đừng lo” cậu ấy cố trấn an tôi trước khi nói với Yuri “Bình tĩnh đi Yuri”

Tôi nhìn sang Yuri và thấy cậu ấy đang tức giận quát vào điện thoại “Các người đang làm gì vậy hả?”

“Tôi không thể tới được chỗ ông hiệu trưởng ngu ngốc đó” cậu ấy nói giận dữ

“Yuri, cậu không cần gọi cho thầy ấy đâu” Tiffany cố gắng hét lên nhẹ nhàng, nhưng giữa những tiếng ồn này, Yuri hầu như không nghe thấy cậu ấy

Mọi người đang nói xấu một cách tự do và lớn tiếng cứ như là chúng tôi không có ở đây vậy, và ở ngoài hành lang, họ bắt đầu xô đẩy nhau, như là để được nhìn người nổi tiếng vậy. Tôi chỉ có thể thở dài nhìn Tiffany cố gắng phớt lờ mọi thứ. Người duy nhất đang tiếp tụp la hét chính là Yuri, cậu ấy đang rất giận...thật sự rất giận

“CÂM MIÊNG LẠI NGAY!!!!!” Cậu ấy hét lên trong lớp học

Sau đó, sự im lặng bắt đầu bao trùm cả trường. Mọi người đang hướng cái nhìn kinh hoàng vào Yul, cứ như cậu ấy là người điên không bằng. Cả tôi và Fany cũng bị sốc khi thấy Yuri như vậy. Yuri rất ít khi nổi giận như vậy

“Nếu mấy người không đi, tôi thề là tôi sẽ đá mấy người ra khỏi trường trong vòng 10’ đó. Và tin tôi đi, nếu tôi còn nghe bất cứ lời nói xấu nào về bạn tôi nữa, mấy người sẽ không yên ổn về nhà đâu” cậu ấy đe dọa mọi người

Sau khi nghe những lời đó, các học sinh khác tản ra và dần dần trở về lớp của họ. Những bạn học chung lớp chúng tôi cũng ngồi im trên ghế và nhìn về hướng khác, họ quá sợ hãi khi nhìn vào chúng tôi

“Cậu không nên nói vậy Yuri...” Tiffany nói khi tất cả mọi người đã bình tĩnh lại

“Tin tớ đi, đây chẳng là gì cả. Nếu là Taeng, nó sẽ còn tệ hơn cả ngàn lần nữa đấy” cậu ấy cốc vào đầu Fany rồi nói

Ngay lúc đó, giáo viên của chúng tôi bước vào lớp

“Thầy đã ở đâu vậy? Đây là cách mà thầy dạy dỗ học sinh của thầy à?” Yuri hỏi cộc lốc

“Yuri” tôi nhắc nhở cậu ấy nhưng cậu ấy phớt lờ tôi

“Em ngồi đi Yuri” thầy giáo nói đơn giản, cố tránh cái nhìn của Yuri

Nhận thấy Yuri sẽ không dễ dàng bỏ qua, tôi nắm chặt cổ tay cậu ấy, kéo cậu ấy ngồi xuống

“Bỏ nó đi Yuri” tôi nói với cậu trước khi quay trở lại ngồi cạnh Tiffany

Thầy giáo vẫn tiếp tục dạy như thường lệ. Tôi đã mong đợi ông ấy la các học sinh khác hoặc ít nhất cũng nói gì đó về tình hình hiện nay nhưng không, ông ấy chẳng làm gì cả. Tất cả chúng tôi đã cố hành động như một ngày bình thường khác, đặc biệt là Tiffany

Trong suốt giờ ăn trưa, chúng tôi có thể cảm nhận được sự lúng túng quanh mình. Tôi có thể thấy được những cặp mắt khó chịu vẫn hướng về mình. Và nếu tôi muốn, tôi cũng có thể nghe được cả những tiếng xầm xì xung quanh nữa

“Taeyeon đang ở đâu vậy? Tớ không thể liên lạc cho cậu ấy...”Yuri hỏi Tiffany khi chúng tôi ăn trưa

“Tớ không biết cậu ấy ở đâu...nhưng cậu ấy sẽ không đến trường một thời gian” Tiffany giải thích

“Đúng như tớ đoán” tôi nói

“Tớ thật sự không biết tên nhóc đó đang định làm gì nữa”

“Tớ cũng không biết nữa, nhưng cậu làm ơn đừng nói với cậu ấy những gì đã xảy ra sáng nay” Tiffany năn nỉ

“Tại sao lại không chứ?” tôi hỏi. Tôi sẽ không phiền nếu Taeng cho mấy người đó một bài học đâu

“Tớ không muốn cậu ấy lo lắng và cảm thấy tội lỗi nữa, cho nên xin các cậu hãy giữ bí mật giúp tớ” cậu ấy vừa cười vừa năn nỉ

Mặc dù tôi không đồng ý với việc giữ bí mật với Taeng nhưng tôi cũng bỏ qua nó

.........................

end part 1

TBC

P/s: sr mọi ng vì tớ chưa trans chap 30 nên tớ chỉ post 1 nữa chap 29 thôi nhé, tớ làm vậy để tránh trường hợp hok có chap để post, mong mọi ng ủng hộ và hãy com cho tớ 1 cái nhé :D thanks :X

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro