[LONGFIC][Trans] Stars [Chap 35], Yulsic, Taeny l PG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAPTER 35 : SHE’S BACK

Jessica đang ngồi dưới đất

Đã 30’ trôi qua – kể từ khi cô đọc lá thư của Yuri, kể từ khi cô bắt đầu khóc, và kể từ khi cô bắt đầu mở chiếc hộp thời gian

Cô gấp lá thư lại – đặt nó trở vào trong hộp. Yuri đã không có mặt ở đây – có lẽ chỉ là chưa xuất hiện thôi…hay có lẽ, là cô ấy sẽ không bao giờ xuất hiện

Cô nằm trên dài trên đám cỏ, nhìn ngắm hàng triệu ngôi sao trên bầu trời đang sáng lấp lánh. Cô chỉ nhìn chúng, nước mắt đong đầy trong mắt cô. Những ngôi sao đó không còn giống như trước – kể từ khi Yuri ra đi

Cô giơ cao bàn tay mình lên không trung – và làm cử chỉ như kéo một ngôi sao ra khỏi bầu trời trước mặt cô. Cô giả vờ như nắm ngôi sao ấy trong lòng bàn tay mình và đặt nó lên tim mình

“Yuri…”

Nước mắt lại tuôn rơi nhiều hơn khi tên của Yuri vang vọng mãi trong tim cô mãnh mẽ hơn bao giờ hết. Cô thật sự muốn có Yuri bên cạnh mình --- như trong những giấc mơ của cô

“Yuri…”

Nỗi đau lại nhức nhối trong cô khi cô nhớ đến việc mình đã tin tưởng Yuri nhiều như thế nào, và muốn mình có thể với lấy được những hình ảnh mà cô đã tưởng tượng nhiều như thế nào --- hình ảnh cô chạy vào vòng tay người ấy một lần nữa ---- ra khỏi đầu mình và biến nó thành hiện thực….đưa Yuri quay về với cô

“Yuri…cậu….đáng lẽ cậu đã nên có mặt ở đây…” tiếng cô thì thầm giữa những tiếng nấc

Trái tim cô đau nhói – những kí ức lại ùa về. Từ việc cô đọc lá thư của Yuri khi họ còn nhỏ, việc Bluey bị cướp đi khỏi tay cô, vụ tai nạn, việc Yuri trở thành hàng xóm của cô, trở thành bạn của cô – và hai người họ, bắt đầu yêu nhau

Những kí ức đó ---- cô muốn mình chỉ sống trong những kí ức ấy – hơn là tiếp tục sống mà không có cô ấy

Trong giấc mơ, cô có thể cảm nhận được những cái chạm của Yuri, những nụ hôn và cả tình yêu của Yuri. Yuri là người duy nhất cô cần, là điều duy nhất cô muốn --- là tất cả đối với cô bây giờ

“Cậu đáng lẽ nên có mặt ở đây…..lau đi những giọt nước mắt của mình….kéo mình vào trong vòng tay ấm áp của cậu….khóc cùng mình, nhưng không phải với nỗi buồn mà là với niềm hạnh phúc…”

Nỗi đau như tăng lên khi giấc mơ của cô chợt hiện lên – cô và Yuri, đang sánh bước bên nhau đi dạo dọc bờ biển, tay trong tay --- khẽ cười thầm khi họ trêu chọc nhau và nói về những lá thư của họ, và về quá khứ của họ. Sau đó Yuri sẽ mỉm cười với cô --- một nụ cười không chứa đựng nỗi đau và nỗi buồn trong đó.

“Yuri….” Cô thút thít khóc, những ngôi sao nhấp nháy trên cao như cũng đang bật khóc cùng cô

“Yuri….Yuri….Yuri…Yuri…YURI….Xin cậu…” ----- cô khóc lớn hơn. Cô nhắm hai mắt lại khi nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống má, một cơn gió vô tình thổi qua như muốn lau đi những giọt nước mắt ấy.

Yuri…mình muốn…mình hy vọng….có thể cứu lấy cậu.

-------------------

Sau vài phút, cuối cùng cô cũng từ từ đứng dậy

Cô nhìn xuống đất, dưới chân cô là chiếc hộp --- cô cúi đầu, nhắm hai mắt lại như một dấu hiệu cho sự bỏ cuộc

Cô chầm chậm rời khỏi khu vườn --- giữ chiếc hộp trong vòng tay mình. Những cơn gió như thổi mạnh hơn khi cô đi ngược hướng với chúng ---- tóc cô tung bay ra phía sau và những giọt nước mắt như đang bay cùng cơn gió đó. Những ngôi sao nhấp nháy trên cao có vẻ như đang lẩn trốn sau những áng mây mù đang ào đến

Jessica tiếp tục bước đi về phía bãi biển tối mù, bây giờ trời đang mưa lất phất. Cuối cùng thì những ngôi sao cũng đang thật sự khóc cùng cô, những cơn gió như đang gào thét và sóng biển đang vỗ đập mạnh hơn --- tất cả như đang hòa vào nỗi buồn của Jessica. Jessica mở mắt ra, sau khi cảm nhận thấy nước biển chạm vào chân mình. Cô bước lùi lại vài bước, đặt cái hộp xuống chỗ khô ráo, sau đó cô tháo giày ra…

“Yuri….”

Cô ngăn những giọt nước mắt thôi tuôn rơi, vài sợi tóc đang che khuất gương mặt cô. Cô bước về phía biển một lần

nữa giống như người đang mộng du

Khi cô làm điều đó, hình ảnh Yuri trong tim cô --- bỗng biến mất. Đôt nhiên cô cảm thấy mình cô đơn hơn bao giờ hết

“Một năm đề sống…” --- lời của Yuri trong thư. Jessica không hề muốn nghi ngờ lời hứa Yuri sẽ quay trờ lại, nhưng cô phải thừa nhận rằng ---- những lời hứa thì không có nghĩa là không thể bị phá vỡ, nó có thể bị phá vỡ bất cứ lúc nào

Một cơn nhói đau trong lồng ngực --- cô thấy Yuri rời xa cô vào ngày hôm đó --- cô thấy mình đang nhìn vào tấm danh thiếp bác sĩ --- cô thấy cô và Yuri --- tay trong tay, cùng nhau ngồi ngắm biển.

Yuri….xin cậu…

Cô thấy bản thân mình trước đây luôn tự tin rằng Yuri sẽ quay trở về. Nhưng, bây giờ cô ấy đang ở đâu ? Yuri không ở đây, đúng không ? Cô ấy không ở đây, để cứu cô

Ngay lúc đó, tất cả sự tự tin mà cô đã xây dựng cho mình bấy lâu bỗng dưng sụp đổ hoàn toàn

Một điều rõ ràng về mộng tưởng và tin tưởng --- là điều bạn cảm nhận, mặc dù bạn biết rõ nó sẽ thay đổi, nó không có thật, và nó có thể bị phá vỡ --- đó là lý do tại sao nó lại được gọi là niềm tin. Điều khó khăn nhất có lẽ là…..khi giấc mơ đó đang ở rất gần bạn --- nhưng sau đó lại bất chợt biến mất trước mắt bạn

Hãy thử tưởng tượng bạn đang ở trong trường hợp này :

Bạn là một binh sĩ ---- việc đối mặt với một trận chiến, một cuộc chiến tranh luôn là nỗi sợ bên trong bạn. Bạn xuất hiện với vẻ bề ngoài can đảm, tự tin --- nhưng đằng sau đó vẫn là nỗi sợ hãi. Bạn chiến đấu không phải vì chính bản thân bạn mà còn vì những người đang ở ‘nhà’ chờ đợi bạn. Bạn muốn về nhà cùng với họ, bạn muốn họ nhìn thấy bạn lần nữa, bạn muốn được ôm chặt những điều đó, với cảm giác ấm áp, an toàn và đầy tình yêu thương. Do đó, bạn chiến đấu vì sự sống của mình ---- với niềm tin rằng bạn sẽ quay trở về gia đình của mình

Bạn để mặc nỗi sợ về sự ác liệt trong chiến tranh, bạn chấp nhận mạo hiểm mọi thứ ---- bản thân bạn, sự tự tin của bạn, trái tim của bạn, mọi thứ của bạn ---- và cả khi biết rằng cuộc sống trong quân đội có thể rất cô đơn và ‘lạnh lẽo’ . Nhưng khi bạn ở đó, bạn trở nên hăng hái hơn, mạnh mẽ hơn --- bởi vì bạn TIN RẰNG còn có một gia đình, còn có tình yêu, và cả một cuộc sống….ở nhà ---- đang chờ đợi bạn khi bạn vượt qua được trận chiến này.

Bây giờ, bạn sẽ cảm thấy được điều gì nếu như……

Bạn trở về nhà từ chiến trường, với vẻ ngoài sung sức và mạnh mẽ nhưng bên trong toàn là những vết thương do chiến tranh để lại ---- nhưng lại được thỏa mãn và có cảm giác thoải mái bằng ‘tình yêu’ mà bạn sẽ được nhận khi về đến nhà và đoàn tụ với mọi người. ‘Tình yêu’ đó, tất cả những điều đó --- là cuộc sống của bạn

Sau khi gìn giữ những hình ảnh về ‘mái nhà’ và ‘tình yêu’ trong đầu và trong tim mình, sau khi tưởng tượng một ngày tuyệt vời bạn được ôm gia đình mình trong vòng tay một lần nữa, khóc trong vòng tay của họ và nói với họ rằng bạn nhớ họ nhiều như thế nào, và rằng BẠN RẤT YÊU HỌ….

Và bạn sẽ cảm thấy thế nào, nếu như bạn mở cánh cửa ‘ngôi nhà’ của mình ---- và không nhìn thấy gì cả và cũng không có ai cả ? Bạn sẽ cảm thấy thế nào, nếu ‘ngôi nhà’ đó và ‘tình yêu’ đó không còn tồn tại nữa ? tất cả đã biến mất ?

Có lẽ điều đó còn tệ hơn những khó khăn bạn gặp phải trong chiến tranh, tệ hơn cả những trận chiến dữ dội, và tệ hơn cả những đêm cô đơn, lo lắng trong quân đội ---- có lẽ đó là điều tồi tệ nhất

Bạn sẽ đi nơi đâu tiếp theo ? Mục đích của bạn là ở đâu ? Tình yêu mà bạn từng đặt niềm tin và hy vọng giờ nơi đâu ? Bạn cố sống sót qua chiến tranh để làm gì ?

Tất cả đều đã biến mất. Vậy bạn còn sống trên đời này vì điều gì nữa ?

Nếu như bạn đã có thể tiếp thu điều này và cảm nhận được việc này trong đầu của bạn ….

……vậy thì bạn đã thành công trong việc đặt mình vào vị trí của Jessica ngay lúc này.

-------------------------

Bây giờ mực nước đã lên tới thắt lưng cô, nhưng cô vẫn tiếp tục bước đi. Ngay lúc này đây, cô lại thấy căm ghét tình yêu một lần nữa. Cô ghét nó vì nó chỉ tạm thời khiến cho cô cảm thấy vui vẻ, tạm thời đem màu sắc đến cuộc sống chỉ toàn màu trắng – đen của cô ----- vì nó đã tô màu cho cuôc sống của cô, nhưng rồi cuối cùng lại tẩy đi mất

Tại sao tình yêu lại phải đau đớn nhiều như vậy ? Một câu hỏi mà có lẽ sẽ không có một lời nào có thể lời được

Cô thà chết còn hơn sống một cuộc sống mà không có Yuri. Hơn nữa, Yuri chính là lý do để cô trụ vững cho tới bây giờ. Nhưng lý do đã không còn nữa, vậy sao cô còn trụ lại cuộc sống này để làm gì nữa ?

Nước mắt của Jessica chuyển từ những giọt nóng ấm sang những giọt nước lạnh băng, khi cơn mưa trút xuống người cô. Nó như muốn xuyên qua gương mặt cô, trong khi những cơn sóng va đập vào nhau mạnh hơn. Đó là một cảnh tượng đáng sợ, một đại dương đen tối, không có một bóng người chỉ có cơn bão đang thịnh nộ kéo tới.

Những dòng nước đã chạm tới ngực cô, khi cô nhắm hai mắt…hy vọng nỗi đau này, nỗi thất vọng này, mọi thứ…..bây giờ sẽ nhanh chóng kết thúc

Yuri….mình không thể….mình sẽ không….sống mà không có cậu.

-----------------------------

Yuri hôn lên trán cô, bàn tay cô ấy kéo Jessica lại gần mình hơn từ phía sau. Đó là một ngày không gió, thật ra là một ngày khá nóng bức. Họ quyết định sẽ lái xa đi đâu đó thật xa, nơi nào đó thật yên tĩnh.

Họ không muốn trải qua ngày cuối cùng của cả hai tại bờ biển---nơi chỉ có niềm vui và hạnh phúc. Họ lái xe lên đỉnh đồi nơi họ có thể nhìn thấy cả một cánh đồng hoa hướng dương rộng lớn.

Sau đó Yuri nhẹ nhàng cúi xuống, môi cô chạm vào môi Jessica. Đó là một nụ hôn nhẹ, mềm mại và dịu dàng ---- có lẽ đây là nụ hôn chân thành và đầy ý nghĩa nhất trên thế giới này.

Sau đó, Yuri đẩy ra, và ôm thật chặt Jessica vào lòng. Cô ôm Jessica không chỉ với vòng tay ấm áp của mình mà còn là tất cả tình yêu, nỗi sợ hãi, sự mạnh mẽ, sự yếu đuối và lo lắng trong tim cô. Cô đã thành công trong việc diễn đạt những cảm giác đó chỉ với một cái ôm đơn giản này.

Jessica nhắm hai mắt. Một giọt nước mắt lăn xuống, cô cố xóa đi nỗi buồn nhưng vẫn phải thành thật thừa nhận rằng có lẽ đây là lần cuối họ được ôm nhau, lần cuối họ bày tỏ tình cảm dành cho nhau, chỉ với một cái ôm….mà không cần nói lời nào.

Yuri không nói gì cả ---- thay vào đó, cô tựa trán mình trên vai Jessica và ôm cô ấy chặt hơn nữa. Jessica cảm thấy hơi khó thở khi Yuri ôm cô chặt như vậy, nhưng cô không qan tâm. Cô ôm lại Yuri như để cô ấy biết rằng ---- cô sẽ chờ đợi, sẽ tin tưởng, và cô sẽ ở đây, vì cô ấy.

Sau đó, Jessica lại nhớ đến ba của mình ---- một tuần trước khi ông mất

Ông ấy ôm cô vào lòng ---- Jessica ngạc nhiên bởi vì ông ấy ôm cô mà không có lý do nào cả. Ba mẹ thường ôm con cái khi họ muốn an ủi chúng (khi con cái gặp chuyện buồn), hay khi họ nhớ chúng (nếu họ phải đi xa)……nhưng lần này, ba của cô chỉ ôm cô, mà không nói một lời nào cả

Cuối cùng ông cũng thốt lên câu nói. Câu nói đó vẫn luôn ở mãi trong lòng Jessica. Tất cả chúng ta đều thừa nhận rằng chúng ta không thể nhớ tất cả mọi lời nói trong quá khứ một cách rõ ràng nhất nhưng chúng ta chỉ có thể…..nhớ vào lúc đó cảm giác của chúng ta như thế nào, và ý chính của những lời nói đó là gì

Nhưng đối với Jessica, cô không bao giờ quên cách ba cô đã nói những lời đó như thế nào, nói ra sao, sự chân thành của ông thể hiện như thế nào và những gì ông nói vào đêm đó là gì….

“Ba không muốn mất con. Ba không muốn rời xa con, ba không muốn con quên ba, và ba không bao giờ muốn con ngừng nghĩ về việc ba là ba của con, và việc ba rất yêu thương con….con gái của ba”

Những lời nói có vẻ hơi hơi bị quá, nó hơi ủy mị ------ nhưng những lời nói đó đều rất thật lòng. Trái tim Jessica đập rất mạnh vào đêm hôm đó, khi cô ngẩng lên nhìn thấy ông đang chảy nước mắt

Ba của cô luôn là một người trầm tính, và ông thường không nói nhiều. Nhưng những lời nói đó là quá đủ để truyền đạt những tình cảm của ông dành cho Jessica vào đêm hôm ấy

Tại sao chúng ta lại ôm người khác ? Jessica tự hỏi bản thân mình

Chúng ta ôm người khác vì rất nhiều lý do. Nếu chúng ta lạnh, chúng ta luôn tìm kiếm hơi ấm, do đó ----- chúng ta ôm một ai đó. Khi chúng ta cô đơn và sợ hãi, chúng ta ôm một ai đó để cảm thấy an toàn hơn. Khi bạn hạnh phúc, bạn muốn chia sẽ điều đó với ai đó và bạn ôm lấy họ. Khi bạn yêu họ, bạn có thể bày tỏ tình cảm của mình bằng cách ôm lấy họ.

Nhưng trong trường hợp của ba Jessica, ông ôm lấy Jessica ---- vì nỗi sợ sẽ mất cô ấy, sợ sẽ rời xa cô ấy, sợ sẽ không thể làm điều này một lần nữa ----- hay không thể nhìn thấy cô một lần nữa. Khi bạn ôm, bạn thường siết chặt vòng tay mình ---- và khi bạn siết chặt vòng tay thì họ sẽ không thể nào rời xa bạn được

Jessica cảm thấy điều đó trong cái ôm của Yuri. Cô cảm thấy tình cảm và cảm xúc đằng sau cái ôm đó, khi Yuri kéo cô vào gần hơn

“Nếu ôm có nghĩa là mình sẽ không mất cậu, rằng chúng ta sẽ không mất nhau, rằng chúng ta sẽ luôn ở bên nhau ---- mình sẽ ôm cậu mãi mãi, và mình sẽ không thể, không bao giờ….bỏ nó ra” ---- Yuri thì thầm khi nước mắt chảy dài xuống hai bên má của cô

Yuri đang lo sợ thật sự, cánh đồng hoa hướng dương tỏa sáng dưới ánh mặt trời

Bạn ôm lấy họ, vì bạn không muốn họ rời xa…..bạn không muốn nhìn thấy họ ra đi. Bạn ôm họ, vì bạn muốn họ ở bên cạnh bạn ----- như thế này, mãi mãi

Yuri ôm Jessica thật chặt, bởi vì sâu trong tận đáy lòng cô biết rằng ---- có thể, không sớm thì muộn ----- họ sẽ phải rời xa nhau.

------------------------------

Jessica ngừng bước. Nhưng người cô vẫn chuyển động, khi dòng nước biển đẩy cô từ bên này sang bên kia, từ trước ra sau------ cơn bão đang chầm chậm tiến tới. Nhưng bây giờ, cô cũng chả bận quan tâm đến điều đó nữa ---- cô đã hoàn toàn tuyệt vọng

Dòng nước đã chạm tới vai cô ----- Jessica không bước đi ra xa hơn mà chỉ để cho con sóng vùi dập vào người cô

Bây giờ cô sẽ buông xuôi

Cô nhắm hai mắt, và để cơ thể mình ngã xuống….

Bên dưới làn nước biển hoàn toàn là sự tĩnh lặng, và cô thích điều đó

--------------------

“JESSICA !”

Cô nghe tiềng Yuri….có lẽ, do cô nghĩ quá nhiều thôi

“JESSICA !’’

Tiếng gọi ấy lại vang lên lớn hơn, và lớn hơn. Mặc cho tiếng mưa rơi và tiếng sấm sét đùng đùng. Bây giờ tiếng gọi ấy lại càng lớn hơn

“Jessica !!!”

“Yuri….” Cô mỉm cười trả lời, nhưng câu trả lời của cô quá nhỏ

“Jessica !!!”

Jessica nhắm hai mắt chặt hơn. Cô chắc chắn đó là Yuri, cách cô ấy gọi tên cô ‘Jessica’, giọng nói của cô ấy ----- vẫn luôn ở trong lòng cô. Nhưng sao cô ấy lại ở đây ?

Một lần nữa cô lại nhận thấy Yuri đang ở cạnh mình, nhưng điều đó giúp cô thêm can đảm ---- can đảm hơn để cho đi cuộc sống mình vì cô ấy.

Tiếng gọi không còn nữa, nhưng cô vẫn cảm giác được Yuri. Bây giờ, cô thấy mình đang đến gần với Yuri hơn. Giong nói ấy vẫn luôn ở đó, cô biết rõ điều đó ----- không phải là bởi vì cô có thể nghe thấy cô ấy, mà bởi vì cô có thể cảm giác được cô ấy

Đây có lẽ chỉ là giấc mơ, có lẽ chỉ là ảo ảnh ------ có lẽ là một dấu hiệu khi rời bỏ cuộc đời này

Jessica cảm thấy một cơn sóng quất mạnh vào mình từ phía bên cạnh, đưa dạt cô vào một tảng đá lớn gần bờ biển. Tảng đá đập vào đầu cô, và trớ trêu thay ngay lúc đó nó lại khiến cô nhớ lại rằng nơi đây chính là nơi cô đã tập cho Yuri lướt sóng, là nơi mà hai người bày tỏ tình yêu với nhau lần đầu tiên

Cô mỉm cười…..và đột nhiên, tất cả bỗng trở nên tối sầm lại

Và một bàn tay đã giữ chặt cô lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro