Chapter 14: Parasites

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

You can take my breath away,

You can make me smile for days,

You keep me awake for hours

And I just want to stay this way,

You smile when I call your name,

I smile when you do the same,

You can make me love you more,

And I just want to stay this way,

I go crazy when you hold me,

My world stops when you’re away,

You can take me as I am,

And I just want to stay this way.

~~~

Lấy đi từng nhịp thở của mình

Cậu là lí do cho những nụ cười của mình mỗi ngày

Giữ cho mình tỉnh táo từng phút giây

Và mình chỉ muốn giữ thế này mãi mãi

Mình gọi tên cậu, và cậu mỉm cười

Mình cũng cười khi cậu làm điều tương tự

Làm mình yêu cậu nhiều hơn mỗi ngày

Và mình chỉ muốn giữ thế này mãi mãi

Mình mất tự chủ khi cậu chạm mình

Cậu rời xa và cả thế giới của mình bất động

Cậu làm mình trở lại là chính mình

Và mình chỉ muốn giữ thế này mãi mãi

“Vậy…”

“Hmm?”

“Tại sao cậu lại ở đây, Jessi?”

“Eh?”

“Ý mình là…giờ cũng đã khyua. Có phải chưa gì cậu đã nhớ mình rồi không?”

Jessica cười thầm

“Thật ra…mẹ mình nói…”

Tiffany ngồi dậy, chăm chú nhìn cô, lo lắng

“Nói gì?” cô ấy yếu ớt hỏi

“Bà nói…”

“Cậu đang làm mình lo lắng đấy Jessi, nói nhanh lên”

Jessica cười thầm

“Bình tĩnh nào, ok? Bà muốn gặp cậu. Có lẽ…ngày mai, sau giờ học?”

“G-gặp mình?”

“Yep. Tối nay chúng ta sẽ ăn tối tại nhà mình”

“T-tại sao?”

“Cậu giờ đã chính thức là bạn gái của mình, vì vậy mình phải đưa cậu đến ra mắt mẹ mình chứ” Jessica nói

Tiffany nằm xuống cạnh cô, nhẹ nhàng cầm lấy tay cô đặt lên nơi lồng ngực mình, nơi có con tim cô ấy ngự trị

“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu…bác gái không thích mình?”

Jessica thầm cười lần nữa

“Bà đã thích cậu từ lâu rồi, okay?” cô nói, hôn nhẹ lên mái tóc Tiffany

“Ba cậu cũng ở đó luôn phải không?” Tiffany vẫn tiếp tục hỏi không ngừng

Jessica đông cứng, lảng nhìn sang chỗ khác

“Không. Ông vẫn chưa về. Và mình hi vọng là ông sẽ không về” cô nói, tựa hồ như thì thầm

Tiffany chau mày, cảm thấy lúng túng

Jessica thở dài và nói

“Tiffany…cha mình…không hề biết về những việc này…về chúng ta…và nếu ông biết được thì…”

“Chúng ta chết chắc?” Tiffany hoàn thành câu nói dang dở của cô

Cả hai chăm chăm nhìn nhau

“Jessi…lỡ như ba cậu phát hiện được điều này và cố tình chia rẽ chúng ta thì sao?”

“Hãy…

…cứ thử xem ông có làm được điều đó hay không” mỉm cười, Jessica nói

“Sẽ không có điều gì có thể khiến mình rời xa cậu được. Mình đã bị trói chặt với cậu, nhớ chứ?” cô nói thêm

Tiffany cười, nhích lại gần hơn

“Thật không?” mỉm cười, cô hỏi

“Thật, chắc chắn” Jessica cười đáp lại

“Vậy thì…

Tiffany nhích lại gần hơn, cô trèo lên ngồi trên người Jessica, trói chặt cô gái bên dưới bằng chân và tay mình. Mỉm cười, cô tiếp tục:

“…mình sẽ không sợ nữa…”

“T-Tiffany, cậu đ-đang làm g-gì vậy?” Jessica lắp bắp, hoàn toàn bị bất ngờ bởi hành động đột ngột của cô bạn gái

Tiffany mỉm cười, khẽ thì thầm bên tai cô “Mình chỉ muốn hôn Jessi của mình…”

Rồi cô đưa mặt mình đối diện với Jessica, khuôn mặt của cả hai giờ chỉ cách nhau vài cm ngắn ngủi

“Mình có thể hôn Jessi của mình chứ?” cô hỏi

Jessica nhìn cô chằm chằm, ngượng ngùng gật đầu

Tiffany tiến lại gần hơn, nhẹ nhàng hôn lên trán Jessica, di chuyển nụ hôn xuống mũi cô gái tóc vàng, và cuối cùng kết thúc hành trình nơi bờ môi mỏng ngọt ngào của Jessica

Nụ hôn nhẹ nhàng ban đầu dần trở nên say đắm, nồng nàn hơn và Jessica không thể chịu đựng điều này thêm một phút giây nào nữa

Vâng, bạn đọc đúng đấy

Cô ấy không thể nào chịu đựng được nữa

“T-Tiffany…b-bụng mình…” cô cố gắng nói xen kẽ giữa những nụ hôn

Tiffany dừng lại, phá vỡ nụ hôn, cô chau mày khó chịu

“Cái gì của cậu cơ?” cô hỏi, không chắc về những gì mình vừa nghe được

Jessica ngồi dậy “Bụng của mình. Mình nghĩ mình bệnh rồi” ôm lấy bụng, cô nói

“Omo. Chúng ta vẫn chưa làm gì cả. Cậu không thể nào có thai được” Tiffany lầm bầm, cô cứ trừng mắt nhìn vào bụng bạn gái

Jessica quay lại nhìn cô, không thể tin được về những gì mình vừa nghe

“Đừng ngốc thế chứ! Làm cách quái quỷ nào trên cái quả đất này mà mình có thể có em bé dù cho chúng ta có làm chuyện đó đi chăng nữa?”

Tiffany nhún vai, mặt ửng đỏ như cà chua chin

Jessica nhìn chằm chằm cô, cười tự mãn

“Có phải cậu dự định làm những chuyện đó với mình phải không? Eh Tiffany?” cô chọc ghẹo

Gương mặt Tiffany đỏ hơn trước

“Không có, đồ hư hỏng! Ngừng ngay cái suy nghĩ ấy lại đi!” cô nói, đánh nhẹ tay Jessica

Jessica khúc khích cười

“Giờ thì có chuyện gì với cái bụng của cậu vậy?” Tiffany nói, cô gắng thay đổi chủ đề

“Oh baby, cậu trông thật đáng yêu khi xấu hổ và ngượng ngùng như thế…làm mình chỉ muốn ôm cậu thật chặt mà ngủ cả tối nay thôi~” Jessica mơ màng nói, chơi đùa với vài lọn tóc của Tiffany

Tiffany cố gắng hít thở sâu

“Thôi ngay đi, cái đồ hư hỏng” cô nói lắp

Jessica phá ra cười và chợt ngừng lại, nhìn chăm chăm vào cái bụng mình “Giờ lại nữa rồi, những cái búng với xoay mòng mòng kì lạ này…nó xuất hiện mỗi khi mình ở cạnh cậu” cô lầm bầm

Tiffany nhìn cô

“Để mình xem nào” cô nói, đưa tay sờ vào cái bụng phẳng lì của Jessica

Jessica bất động toàn tập bởi hành động bất ngờ của cô

“Nó trông có vẻ ổn” Tiffany nói, cô đưa tai mình ghé sát vào

“Mình không nghe thấy gì cả. Cậu có đói không? Jessi?”

“Jessi?”

“Oh my god. Chúng đang sinh sôi nảy nở ở trong ấy…” Jessica nói, mặt cô dần đỏ hơn

“Eh? Sinh sôi?”

Jessica trông rất hoảng sợ

“Cái thứ ở trong bao tử của mình ấy! Cái…c-cái đám kí sinh trùng ấy! Mình biết đó là chúng mà!”

Tiffany hết nhìn cô rồi lại nhìn bụng cô, khó hiểu

“Kí sinh trùng?”

“Chúng, giống như là, gặm nhấm ruột của mình, nhưng chúng lại ồn ào và khá là vui nhộn. Chúng cứ làm mình muốn đi vệ sinh mãi thôi” Jessica giải thích

Tiffany chau mày tư lự một vài giây

Jessica nhìn chằm chằm cô

Và rồi, Tiffany mỉm cười, tiến lại gần hơn và đưa tay chạm vào bụng Jessica

Jessica ngồi yên quan sát

“Kí sinh trùng, eh?” Tiffany lẩm bẩm, tiến lại gần và hôn nhiều lần lên bụng Jessica

Jessica cười khúc khích không ngừng “”N-ngừng lại! C-cậu đ-đang làm n-nó tệ hơn”

Tiffany ngồi dậy, bật cười

“Chúng không phải là những con kí sinh trùng, Jessi. Chúng gọi là cảm giác bồn chồn lo âu”

“Oh”

“Cậu biết mà. Cậu gặp điều này khi cậu bắt đầu biết yêu đúng không?” Tiffany kêu lên, cô tiến lại gần hơn

“Mình cũng gặp phải chúng. Ban đầu thì khá là khó chịu, nhưng bây giờ mình lại rất thích chúng” cô nói thêm, cười toe toét

“Chắc hẳn mình phải yêu cậu rất nhiều” Jessica lầm bầm, như thể cô vừa mới khám phá ra điều này

“Yeah, cậu phải như vậy” Tifffany nói, trèo lên người cô lần nữa, không thể rời mắt khỏi đôi môi Jessica

Ông Hwang khẽ mở cửa, nhìn vào. Thật là không đúng lúc chút nào, bác Hwang àh

“Tiff – oh” ông hắng giọng, nhìn đi chỗ khác, khép nhẹ cánh cửa

“Ba cậu!” Jessica thì thầm, vội đẩy Tiffany ra xa

“Eh?”

“Sooyoung đang ở đây. Chừng nào xong việc thì con xuống lầu nha. Ba đi ngủ đây. Không có thêm vị khách nào tối nay nữa đâu đấy” ông nói tiếp rồi đóng cửa lại

“Oh my god! Ba cậu đã thấy hết!” Jessica hốt hoảng nói

Tiffany cười thầm

“Chúng ta chưa làm gì cả Jessi. Đi nào, mình muốn biết tại sao Sooyoung lại ở đây”

***

“Có chuyện gì vậy Soo? Giờ là quá khuya rồi đấy!” Tiffany nói

“Mình không thể ngủ được!” Sooyoung lẩm bẩm, quay mặt đi. Cô đang ngồi đối diện với Jessica và Tiffany trong phòng khách

“Tiffany không phải là người tư vấn về chứng mất ngủ của cậu. Mình muốn đi ngủ” Jessica nói, mặc dù không ai nói chuyện với cô

“Cậu bệnh hả? Cậu nên nghỉ ngơi đi. Có lẽ cậu chỉ bị mệt thôi, Soo. Chúng ta có thể nói chuyện vào ngày mai” Tiffany nói với Sooyoung

“Mình cũng muốn nghỉ ngơi” Jessica vẫn tiếp tục xen ngang, cứ nhìn chằm chằm Tiffany như thể Sooyoung không có mặt ở đây vậy

“Không. Mình muốn nói về chuyện này ngay bây giờ…nhưng…aish, mình không biết, mình thật sự rất bối rối” Sooyoung nói, cúi gằm mặt

“Chỉ cần nói ra hết với mình thôi. Cậu biết là cậu có thể nói với mình về tất cả mọi vấn đề của cậu mà Soo” Tiffany lo lắng nói

“Mình buồn ngủ…” Jessica nói, lần này giọng cô lớn hơn, mắt vẫn không rời Tiffany

“Mình nghĩ…mình nghĩ mình…mình…mình—” Sooyoung trả lời, sợ sệt

“Buồn ngủ…” Jessica xen ngang

“Sheesh, cậu có thể nào làm một cái gì đó với cô bạn gái đang buồn ngủ của cậu được không? Cậu ấy bắt đầu làm mình bực mình rồi đấy” Sooyoung nói, chỉ vào Jessica đang đòi để được đi ngủ kia

Jessica trừng mắt nhìn cô “Đồ ngựa xấu xa” cô lầm bầm, le lưỡi trêu Sooyoung

Tiffany cười thầm, quay sang nhìn Jessica “Cậu buồn ngủ hả, baby?” cô hỏi

Jessica chu chu mỏ, gật đầu

“Đến đây nào” Tiffany nói, dang rộng vòng tay ra. Jessica cố không mỉm cười trong khi lười biếng chui lọt thỏm vào vòng tay Tiffany, ngả đầu mình lên vai cô ấy. “Mình yêu cậu” cô thì thầm trước khi nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ

Tiffany cười hạnh phúc

“Đấy thật sự là những hành động đáng yêu đến đáng sợ đấy, cậu biết không” Sooyoung đảo mắt nói

“Vậy? Cái gì đã mang cậu đến đây vào lúc 12 giờ đêm thế này?” Tiffany hỏi

“Fany-ah…mình nghĩ mình…aish! Cái này là gì chứ?!”

“Sooyoung-ah, cậu làm mình sợ đấy. Đừng nói với mình là cậu đã kết hôn hay tệ hơn nữa…cậu đang mang thai…” Tiffany nói, gần như là thì thầm

Sooyoung ném cho cô một cái nhìn như thể muốn hỏi cậu đào đâu ra cái suy nghĩ quái quỷ ấy vậy

Jessica bắt đầu ngáy

“Khùng! Tất nhiên là không! Geez…”

“Vậy thì là gì?”

“Er…erm…thôi quên nó đi” Sooyoung nói, nhìn chằm chằm đôi bàn tay

“Oh thôi nào Soo, kể mình nghe đi” Tiffany nói, hạ giọng xuống

Sooyoung từ từ ngẩng mặt lên nhìn cô

“Fany-ah…mình nghĩ mình yêu…”

Hai con mắt Tiffany mở to hết cỡ

“Ai?”

“Yêu…Hyo…”

“Cái gì?”

“Mình nghĩ mình thích cậu ấy”

“Cái gì?”

“Cậu ấy rất là phiền phức và tất cả, nhưng mình nghĩ là mình thích thế. Và mình thật sự muốn gặp cậu ấy…cậu nghĩ giờ này cậu ấy còn thức chứ?”

“Cái gì?”

“GOD! Cái lí do quái quỷ gì lại khiến mình nói cho cậu nghe thế này chứ! Mình đi ngủ đây” Sooyoung nói cô đứng dậy, lắc mạnh đầu mình

Miệng Tiffany vẫn còn há hốc

Sooyoung gom hết đồ đạc của mình và chuẩn bị bước lên lầu. Cô biết mình phải đến nơi nào, cô luôn được chào đón khi ngủ lại tại gia đình nhà họ Hwang kể từ khi cô là bạn Tiffany lúc nhỏ

“Nhưng Soo” Tiffany gọi

Sooyoung quay lại

Tiffany lo lắng chau mày

“Hyo…

…Hyoyeon không phải là g** ”

***

“Đó là lỗi của Fany. Nếu cậu ấy không bỏ chạy, Sica sẽ không đuổi theo, và chúng ta cũng sẽ không đến đó. Và sẽ không ai phải dính vào rắc rối như bây giờ” Sunny nói

“Không. Đó hoàn toàn là lỗi của Sica. Nếu ngay từ đầu cậu ấy không phủ nhận tất cả, Tiffany sẽ không bỏ chạy. Và nếu Tiffany không bỏ chạy, Jessica sẽ không đuổi theo và sẽ không kéo theo đó là những rắc rối này” Taeyeon nói

“Đó vẫn là lỗi của Fany” Sunny kiên quyết nói

“Đó hoàn toàn là lỗi của Sica, và cậu ấy đã nói cậu ấy sẽ giải quyết việc vắng mặt của chúng ta” Taeyeon nói

Hiệu trưởng Park lắc đầu bó tay với cặp đôi đang cãi nhau này, ông thở dài như trút được gánh nặng khi cuối cùng cánh cửa cũng chịu mở ra với Tiffany và Jessica cùng bước vào trong. Ít nhất thì cặp đôi kia cũng đã chịu ngừng cuộc khẩu chiến của họ lại

“SICA-YAH! Cậu nói cậu sẽ lo vụ nghỉ học mà!” tay chỉ vào cô gái tóc vàng, Taeyeon nói

“Eh?” Jessica bối rối

“Đó không phải là do cậu ấy!” Sunny nói

“Có chuyện gì vậy?” Tiffany lúng túng hỏi

“Các cô gái, im lặng đi nào” ngài hiệu trưởng nói

Cả bốn người đều nhìn ông chằm chằm

“Trò Jung, trò Hwang, hãy ngồi xuống và chúng ta sẽ cùng thảo luận về vấn đề này” ông nói

“Cả bốn em đều vắng mặt trong hai ngày không phép” tháo cặp kính, ông nói

“Oh không…mình quên mất chuyện này” Jessica nói, úp gương mặt vào lòng bàn tay

“Sẽ ổn thôi mà, Jessi” Tiffany nói, vỗ nhẹ lưng Jesica an ủi

“Không hề ổn chút nào! Tụi con sẽ bị phạt phải không thưa thầy?” Taeyeon hỏi

“Không hẳn là phạt…nó giống như một đợt thực tập hơn” thầy Park cười giải thích

“Chính xác thì tụi con phải làm gì?” Sunny hỏi

“Cả bốn đứa sẽ giúp đỡ trong khâu nấu ăn của căn tin. Thấy thế nào?”

“Cái gì?!” Jessica và Tiffany đồng thanh nói

“Tuyệt!” Sunny nói

“Nghe vui đấy chứ!” Taeyoeon nói, cười toe toét

“Thực tập? Con chưa bao giờ mơ sẽ trở thành một đầu bếp một lần nào trong đời cả!” Jessica phản đối

“Khi nào thì bọn con bắt đầu ạ?” Sunny hào hứng hỏi

“Bắt đầu từ tuần sau, và sẽ kéo dài suốt cả tuần” thầy Park nói

“Nhưng thưa thầy…” Tiffany cố gắng thuyết phục

“Vậy đi nhé, các trò có thể đi được rồi” thầy hiệu trưởng nói

Taeyeon và Sunny đứng dậy ngay lập tức. “Đi thôi nào cả hai cậu!” Taeyeon nói, kéo Tiffany theo

“Oh và nhân tiện trò Jung, trò ở lại đây một lát. Chúng ta có vài việc cần trao đổi” thầy Park nói

“Em ạ?”

“Chỉ mình em thôi”

Jessica nhìn chằm chằm Tiffany

“Mình sẽ đợi ở ngoài” Tiffany nói, mỉm cười

Jessica gật đầu

Các cô gái bước ra và đóng cửa lại

“Có chuyện gì vậy, thưa thầy?” Jessica hỏi

Ngài hiệu trưởng đứng dậy “Chúng ta sẽ có một học sinh mới vào thứ hai. Em ấy sẽ được xếp vào lớp trò…”

***

“Thầy Park nói gì với cậu vậy?”

“Sẽ có một học sinh mới nào đó chuyển đến học vào tuần tới”

“Một cô gái?”

“Yeah”

“Tên cậu ấy là gì?”

“Omo. Mình quên không hỏi”

Bầu không khí lại im lặng một lần nữa

Jessica chăm chú nhìn Tiffany

“Sao vậy?” Tiffany e dè hỏi

“Cậu trông ổn, okay? Thư giãn đi nào” Jessica đảm bảo với cô nàng kia lần thứ ba trong ngày

Nhưng có vẻ điều đó cũng chẳng giúp ích gì hơn, Tiffany vẫn tiếp tục lo lắng

Jessica khẽ xiết chặt tay cô khi cả hai bước vào nhà “Geez, bình tĩnh đi nào. Mẹ mình thật sự rất thích cậu. Không có gì phải lo lắng cả. Và mẹ vẫn chưa về nhà cơ mà” cô nói

Tiffany hít một hơi thật sâu

“Jessi…”

“Hmm?”

“Nhà vệ sinh”

Jessica thầm mỉm cười “Okay, ở trên phòng mình ấy, đi nào”

***

“KHÔNG! CON MUỐN UNNIE CỦA CON CƠ!”

“Có chuyện gì vậy, bác Choi?” Jessica hỏi

“Oh tạ ơn trời, cô đây rồi, tiểu thư. Là Krystal, cô chủ không chịu ra khỏi phòng, cô ấy đã ở trong đó khóc lóc kể từ khi cô ấy từ trường về” ông quản gia giải thích

Jessica chau mày, cô bước đến trước cửa phòng Krystal

Gõ cửa hai lần

“Krys, là chị đây. Để chị vào nào” Jessica bình tĩnh nói

Tiffany xuất hiện ngay sau cô

“Có chuyện gì vậy Jessi?” cô ấy hỏi

“Là Krystal…”

“Unnie?” tiếng Krystal gọi

“Chị đây” Jessica trả lời

Krystal từ từ mở cửa. Đôi mắt cô bé sưng lên và đỏ hoe do khóc quá nhiều

“Có chuyện gì vậy em?” quỳ xuống, Jessica dịu dàng hỏi

Krystal vùi mặt vào vòng tay của chị gái, cô bé càng nức nở hơn

Jessica và Tiffany trao nhau ánh nhìn lo ngại

“Là…l-là Sulli…Cậu ấy sẽ chuyển đi…”

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro