[LONGFIC][Trans] Tiffany's Poem1 | End, Jeti

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: BlueRipple

Orginal link: http://soshified.com/forums/index.php/topi...age__p__2721593

Translator: nhoxdn

Rating: hiện tại chưa thấy PG, còn sau này thì không biết

Couples: JeTi | SunYeon | little JungLi | HyoYoung |

Dành cho  Ss Jean_Pu  (  ăn trộm cũng đc tính nhá )

Prologue

I took a deep breath as I enter the room,

Second semester of senior year starts today,

And you sat by the window all alone,

I sighed as I started to look your way

You laid your head on your cold wooden desk,

As the glass window reflects your sleeping face,

This is what I’ve noticed for four years now,

You go to school this early for your resting space,

I moved closer to where you are,

Five desks away from me,

I held my breath as move in silence,

To watch your sleeping face admiringly

I wanted to stroke your golden hair,

I’ve wanted to do this for so long,

But as I raised my trembling hand,

I hesitate and ran out of the room,

~~~

Hít một hơi thật sâu trước khi bước vào

Từ ngày hôm nay, một năm học mới đã bắt đầu

Và cậu ngồi đấy, một mình bên cạnh khung cửa sổ

Mình lại thở dài mỗi khi mình nhìn thấy cậu

Cậu ngồi đấy, tựa đầu trên chiếc bàn gỗ nhỏ

Và khung cửa sổ kia phản chiếu khuôn mặt say ngủ của cậu

Suốt 4 năm nay, đó là điều luôn thu hút mình

Cậu đến sớm, chỉ để tự tìm cho mình khoảng không bình yên

Mình tiến đến gần hơn với cậu

5 dãy bàn, cậu chỉ cách mình 5 dãy bàn

Nín thở, mình tiến gần hơn trong im lặng

Để rồi đứng đấy, chỉ đơn giản ngắm nhìn cậu, thế thôi

Mình muốn chạm vào mái tóc óng vàng ấy

Mình muốn điều ấy, từ rất lâu rồi

Nhưng mỗi khi cánh tay mình sắp đạ được điều mong muốn

Mình lại do dự và bỏ chạy khỏi nơi đó, nơi có cậu

Tiffany ngưng đánh máy và ngả lưng vào ghế nghỉ ngơi. Cô nhìn chằm chằm vào màn hình, một nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi, cô tiếp tục công việc dang dở của mình.

“Cậu ấy đang làm gì vậy?” Sunny thì thầm hỏi Taeyeon. Họ đang nằm trên giường Fany, giả vờ như đang ngủ, nhưng thật ra cả hai đang âm thầm quan sát cô ấy nãy giờ. 15 phút trước, họ đã quyết định sẽ đi ngủ. Khi mà Tiffany nghĩ rằng những người bạn của cô đã hoàn toàn say ngủ, cô thức dậy và đi đến bên chiếc máy tính của mình, thứ mà cô đã không đụng đến 6 tháng nay.

Hai con người kia phát hiện ra rằng cô ấy đang viết một thứ gì đó. Nhưng là cái gì?

Taeyeon tiến lại gần để nhìn rõ hơn

“Thơ” cô ấy thì thầm “cậu ấy đang làm thơ”

“Một lần nữa sao? Mình chưa từng thấy cậu ấy làm bài thơ nào lâu đến như vậy” Sunny vừa nói, vừa ngáp

“Đúng vậy, lần cuối là vào hồi trung học…” Taeyeon nói một cách hiếu kỳ.

“Chúng ta hãy để cậu ấy thế và đi ngủ thôi. Mình nghĩ cậu ấy đã trở lại là Tiffany của trước đây rồi” Sunny nói

“Hi vọng là vậy, nhưng mình nghĩ sẽ tốt hơn nếu chúng ta thức đợi cậu ấy” Taeyeon nói

“Cậu ấy sẽ không làm những điều ngu ngốc ấy nữa đâu Tae à. Đã một tháng trôi qua rồi. Viết là cách để cậu ấy trút bỏ những tâm sự của mình. Và như thế tốt hơn việc cậu ấy cố nhảy ra khỏi tầng thượng của một tòa nhà nào đó hay cố cắt đứt mạch máu tay mình” Sunny nói, hơi rùng mình khi nhớ lại.

“Gosh, đừng nhắc lại chuyện đó nữa” Taeyeon thở dài

“Mình vẫn thắc mắc, Jessica giờ đang ở đâu?” Sunny nghĩ

“Cậu ấy biến mất đã được một khoảng thời gian rồi…thậm chí ngay cả ba mẹ cậu ấy cũng không có thông tin nào về cậu ấy cả”

“Mình không biết…” Taeyeon nói nhỏ, mắt nhìn chăm chú vào Fany

“Cậu ấy không thể…chết đâu, phải không?” Sunny hỏi gần như là thì thầm

“Mình hi vọng là không…” Taeyeon nói

Ngón tay Tiffany tiếp tục lướt nhẹ lên bàn phím, để mặc cho những cảm xúc tuôn trào trên từng con chữ.

Cô viết về từng khoảnh khắc của quá khứ mà cô trải qua cùng Jessica, tất cả chúng. Đó là cách duy nhất

Cách duy nhất cô có thể quên…

Sau nhiều tháng cố gắng tìm kiếm Jessica, sau khi bỏ cuộc bởi cô không thể tìm thấy cô ấy, sau khi quyết định tiếp tục cuộc đời mình mà không có cô ấy, sau khi cô nhận ra rằng điều đó là không thể, sau những nỗ lực cố gắng quên bằng cách cố sống cuộc sống của riêng mình, sau tất cả những đau đớn mà cô đã trải qua, cuối cùng rồi cô cũng đã tìm ra cách để làm điều đó. Cách để cô có thể cứu lấy cuộc đời cô, cách để cô có thể bắt đầu lại tất cả…bằng cách này

Bằng cách viết trở lại…

Viết về mọi thứ liên quan đến Jessica, viết về cách mà họ gặp nhau, về cách mà tình yêu trong cô dần lớn lên như thế nào, về cách cô ấy bỏ đi ra sao

Chính là nó. Điều cuối cùng cô làm và điều sau cùng cô bỏ lại trước khi bước vào một cuộc đời mới cùng với sự thật rằng, cái tên Jessica, con người mang tên Jessica đã không còn tồn tại. Cô cất giữ từng mảnh của bức tranh ký ức ấy, vui có, buồn có, cất giữ khoảng thời gian cô có với cậu ấy. Để rồi cuối cùng, cô sẽ tiếp tục tồn tại một lần nữa vì chính bản thân mình,--không, cô không sống một lần nữa…bởi cuộc sống của cô đã kết thúc kể từ khi con người mang tên Jessica ấy ra đi. Không có cậu ấy, không có tình yêu của cậu ấy, cuộc sống của cô đã chấm dứt, giờ đây cô chỉ tồn tại như một cái xác không hồn...

Audience

Group: Audiences

Posts: 439

Joined: 18-May 10

From: HCM

Member No.: 13,481

Chap này mình vẫn không ưng ý lắm về phần trans của bài thơ, nhưng đọc hoài vẫn chẳng thấy có thể chỉnh sửa thêm gì cà nên đành post luôn, nếu bạn nào có ý kiến trans hay hơn thì cho mình biết nha!

Hope you enjoy it!

Chap 1 – Nothing

I woke up from the same dream again,

Though it usually is a nightmare,

Once I get too close to you,

Came fears that I can’t bear,

Will you love me like I love you?

Will you even care at all?

If I confess to you today,

Will you just let met fall?

As I get up from my bed,

I prayed one last time,

In hopes that I get a chance

To finally make you mine,

~~~

Một lần nữa mình bị đánh thức bởi cùng một giấc mơ

Dù rằng chúng chẳng qua chỉ là một cơn ác mộng

Mỗi khi mình tiến đến cậu, rất gần

Đến, nỗi sợ hãi ấy lại đến vây lấy con tim mình

Cậu sẽ yêu mình như cách mình yêu cậu?

Liệu cậu sẽ quan tâm nếu trái tim mình thổn thức?

Nếu mình bảo rằng mình đã yêu cậu từ lâu lắm

Liệu cậu có quay lưng và bỏ chạy thật xa?

Mỗi buổi sáng mình nguyện cầu với ánh dương

Khẩn thiết và vội vàng như thể đó là lần cuối

Trong hi vọng rằng rồi mình sẽ có một cơ hội

Để cậu mãi mãi cạnh bên mình

“Chào buổi sáng, con gái” ông Hwang nói phía sau tờ báo

“Chào buổi sáng, ba” Tiffany mỉm cười rạng rỡ và ngồi xuống cạnh ông

“Hồi hộp vì ngày đầu tiên phải không? Hôm nay con dậy sớm quá đấy” ông Hwang hỏi trước khi nhấp một ngụm cà phê

“Con lúc nào mà chẳng dậy sớm” Tiffany biện minh

“Đúng vậy, nhưng đối với hôm nay là quá sớm” ông Hwang nói

“Con đoán là vì con cảm thấy hồi hộp” Tiffany nói, đưa vội cơm vào miệng

“Vậy ra cuối cùng con cũng đã hẹn hò với cô bé Jessica gì đó rồi hả?”

Tiffany mắc nghẹn khi nghe điều ấy, cô nhanh chóng với tay cầm lấy ly nước trên bàn. Ông Hwang vẫn cười thầm suốt từ nãy đến giờ

“Eh? Jessica?” Tiffany cố gắng thoát ra từng lời sau cú nghẹn vừa rồi

“Là cái cô bé Jessica ấy đấy, con biết mà, cô bé có mái tóc vàng, khuôn mặt xinh xắn--” ông Hwang đặt tờ báo xuống

“Con biết cậu ấy là ai rồi! Vấn đề ở đây là sao ba lại biết về cậu ấy chứ?” Tiffany nghi ngờ hỏi

Có phải ba đã đọc nhật ký của mình?

“Ba là ba của con, ba biết tất cả mọi thứ--” ông Hwang tự tin nói

“Uh-huh, vậy…ba còn biết về điều gì nữa?” Tiffany thăm dò

“Ba còn biết rằng con chỉ là một chú gà nhút nhát, và con vẫn chưa nói rõ tình cảm của mình cho cô bé ấy biết”

“BA!” Tiffany la lên

“Đó là bởi vì con không biết phải làm thế nào cả, được chưa ạ?” cô nói thêm, giấu khuôn mặt vào lòng bàn tay

“Cứ nói thẳng với con bé” ông Hwang khuyên

“Con không làm được! Chỉ nội nghĩ đến việc đó thôi là hai chân con đã muốn rụng rời rồi. Con thậm chí còn không biết phải nói năng như thế nào trước mặt cậu ấy, ba không biết rằng con đã trải qua lần gặp mặt cuối cùng của bọn con như thế nào đâu, đó đúng là một điều cực kỳ xấu hổ, con cá cậu ấy sẽ nghĩ con là một đứa kì lạ sau tất cả những lần con làm thinh trước bất cứ câu hỏi nào của cậu ấy, những câu mà con chắc chắn rằng con có khả năng trả lời nhưng con vẫn không thể điều khiển bản thân mở miệng ra được. Và--”

“Được rồi, được rồi, dừng lại đi. Ba hiểu rồi. Con chỉ là một chú gà con nhút nhát”

Tiffany bĩu môi

“Cũng giống như ta” ông Hwang thêm vào, mỉm cười

“Eh?”

“Con có biết ba đã làm gì để khiến mẹ yêu ba không?”

“Ba đã làm gì thế ạ?” Tiffany tiến sát lại ông, háo hức chờ đợi câu trả lời

“Chẳng làm gì cả”

***

Chẳng làm gì cả ư?

Điều đó có nghĩa là gì chứ?

Lời khuyên có ích quá đấy!

Tiffany vẫn tiếp tục suy nghĩ về những gì ba cô đã nói trong khi cô lái xe đến trường. Cô rẽ phải và tiến vào sân trường vài giây sau

Dừng xe lại trong bãi đỗ, cô mỉm cười

Xe của Jessica không có ở đây. Cô đã đến đúng giờ

Cô bước ra ngoài và nhận thấy một chiếc xe quen thuộc khác đang chạy vào và dừng ngay cạnh xe cô

Điều này là không thể. Cô ấy cũng đến sớm giống cô

Một cô gái tóc vàng bước ra khỏi xe và nở một nụ cười với cô

Jessica

“Chào cậu, Tiffany” cô gái kia nói

Tiffany bỗng hốt hoảng. Trái tim cô bắt đầu đập loạn xạ trong lồng ngực như thể chúng muốn chạy thoát khỏi nơi đó vậy

KHÔNG LÀM GÌ CẢ

Tiffany ngập ngừng một vài giây và quyết định lơ đi cô gái kia, cô đi thẳng một mạch vào sân trường, bỏ lại một Jessica đầy bối rối

Jessica theo sau cô gái kia, người mà có vẻ như cứ cách vài giây lại liếc nhìn cô một lần, cho đến khi họ bước vào phòng học trên lầu ba

Cô cố nhớ lại xem mình đã nói những gì khiến cho Tiffany thấy khó chịu từ lần gặp mặt cuối cùng của họ, nhưng cô chẳng thể nhớ ra điều gì cả

Cô nhún vai từ bỏ công việc suy nghĩ ấy lại

Chắc chỉ là một ngày tồi tệ

Jessica có thể chịu đựng được với bầu không khí im lặng lạ lùng này nhưng Tiffany thì không, cô có vẻ như đang viết nguệch ngoạch những dòng chữ gì đó vào sổ tay của mình. Trước đây cô là một cô gái hoạt bát và miệng luôn nói không ngừng và giờ cô không thể chịu đựng cái bầu không khí này them một chút nào nữa. Một lần nữa, cô lén nhìn trộm sang phía Jessica, cách cô 5 dãy bàn, cô ấy đang đọc sách. Cô rất muốn nói chuyện với cô ấy nhưng cô không thể. Tại sao chứ? Bởi vì BA cô đã bảo KHÔNG LÀM GÌ CẢ

“Thật là một lời khuyên ngu ngốc…” cô lẩm bẩm một mình, nhưng có vẻ như với một âm lượng khá lớn

“Cậu ổn chứ? Hôm nay cậu trông rất lạ”

Tiffany mém nữa là đã nhảy dựng lên vì ngạc nhiên khi Jessica đột ngột xuất hiện bên cạnh cô. Cô thậm chí còn không nghe thấy tiếng bước chân đi tới của cô ấy

Giờ thì làm gì đây?

“Cậu có bị bệnh không?” Jessica ngồi xuống cạnh cô và đặt tay mình lên trán Tiffany

Tiffany có thể cảm nhận được hơi ấm của Jessica trên mặt mình…hay là cô ấy—

“Trán cậu không nóng, nhưng sao mặt cậu lại đỏ hết cả vậy?” Jessica thắc mắc

Tiffany có thể nhận thấy rằng mặt mình đang đỏ ửng hơn nữa

“M-mình ổn” cô nói một cách chắc chắn

“Cậu chắc không?” Jessica nhíu mày hỏi

Tiffany cố nhịn cười

Lời khuyên của ba có vẻ đã bắt đầu có hiệu quả

Cô đột nhiên cảm thấy tự tin hơn hẳn

Mình có thể làm được.Mình có thể nói với cậu ấy

“Mình hoàn toàn ổn, thật đấy” Tiffany khoe đôi mắt cười đặc trưng của mình

Jessica chưa bao giờ thật sự nhìn thấy nụ cười huyền thoại mà mọi người vẫn hay bàn tán kể từ khi Tiffany chuyển đến và học cùng với họ vào học kì trước. Cô đã từng một lần nhìn thấy từ xa nhưng khi ấy cô lại chẳng mấy để ý nên đây có thể coi là lần đầu tiên cô được tận mắt chứng kiến đôi mắt cười có sức mạnh của cả ngàn oát điện này, và đúng như những gì mọi người đã nói, đôi mắt cười ấy thật có sức lan truyền mạnh mẽ

“Mừng là vậy” cô mỉm cười đáp lại và quyết định quay về chỗ ngồi của mình nhưng cô đã không làm thế. Cô muốn nói ra điều đó

“Tiffany…”

“Hmm?” Tiffany lúc này đã bắt đầu viết một cái gì đó

“Mình thích nụ cười của cậu”

Chapter 2: Plans

My heart beats abnormally fast,

Whenever you’re around me,

Now tell me how I can be myself,

When with you, I lose my sanity

I can’t stop smiling now,

Knowing that you love it,

But could my smile be enough,

To get you more attracted?

Will you see me like I see you?

Like I watched you every day?

But if I confess I’m so afraid,

That I might scare you away,

~~~

Con tim mình đập những nhịp đập rộn rã

Mỗi khi có cậu ở cạnh bên

Làm sao mình có thể lại là chính mình

Khi cạnh cậu, mình đánh mất đi lí trí

Nụ cười giờ sẽ trên môi mình mãi mãi

Bởi cậu đã nói cậu yêu điều đó

Nhưng liệu như thế đã là tất cả

Để khiến cậu chú ý đến mình?

Cậu sẽ nhìn mình như cách mình nhìn cậu?

Như cách mình dõi theo bước cậu mỗi ngày?

Nhưng mình sợ rằng nếu mình thổ lộ

Cậu sẽ sợ hãi và rời xa mình

“Giải tán”

Mọi người reo hò và tản ra chuẩn bị cho giờ ăn trưa. Tuy nhiên Kim Taeyeon lại phát hiện thấy cô bạn thân của mình đang bận viết nguệch ngoạc gì đấy lên cuốn sổ màu hồng của cô ấy, tự mỉm cười với chính mình

“Cậu bị cái gì mà cười hoài vậy?” cô hỏi

“Chẳng lẽ cười là bị gì à?” Tiffany đáp lại, vẫn tiếp tục mỉm cười

“Cậu đã cười như thế suốt hai tiết học trong khi mình chẳng thấy có cái gì đáng cười ở đây cả, điều đó HOÀN TOÀN không ổn và khiến mình lo lắng đấy”

Nụ cười của Tiffany càng mở rộng hơn trước khi cô nói

“Jessica yêu nụ cười của mình”

“Và vì vậy mà cậu quyết định cứ cười như thế suốt đời à?” Taeyeon nói

“Đúng vậy” Tiffany trả lời ngay lập tức

“Điên khùng” Taeyeon lẩm bẩm

“Yah, cậu đáng lí ra phải vui mừng cho mình chứ”

“Mình phải mừng vì cô bạn thân của mình cứ cười suốt như một tên ngốc thế sao?”

“Cậu phải mừng vì cuối cùng rồi cậu ấy cũng để ý đến mình”

“Jessica tử tế với tất cả mọi người Tiffany à. Ngay cả với mình cậu ấy cũng thế” Taeyeon nói, cô khoanh hai tay trước mặt, tự hào. Cô đã từng thích Jessica, cho đến khi Tiffany nói rằng cô thích Jessica và Jessica là của cô ấy. Cô ngay lập tức quên đi tình cảm này. Jessica chẳng qua cũng chỉ là một trong số những cô gái mà cô đã từng thích, chẳng có gì hơn

“Vâng, đúng vậy, cậu ấy thích chiều cao khiêm tốn của cậu” Tiffany nói, chỉ vào cô gái nhỏ con kia

“Đó KHÔNG phải là những gì cậu ấy nói! Cậu ấy bảo rằng mình đáng yêu như một đứa trẻ!” Taeyeon cãi lại, giọng cô to hơn

“Và điều đó có nghĩa là cậu nhỏ con đấy!” Tiffany cũng lớn tiếng nói

“MÌNH KHÔNG CÓ!”

“Có, cậu có”

“KHÔNG”

“CÓ”

“Er…” một giọng nói khác chen ngang vào giữa cuộc cãi vã. Cả hai cô gái cùng im lặng và quay sang hướng phát ra tiếng nói

Jessica đang nghiêng đầu, nằm dài trên bàn vì thế cô ấy có thể nghe thấy tiếng của hai cô gái ồn ào này

“Làm ơn nói chuyện nhỏ thôi”

Cả hai cùng gật đầu

“Cảm ơn”

Tiffany ngay lập tức kéo Taeyeon ra ngoài, hướng đến căn tin

“Là tại cậu đấy” Taeyeon nói

“Tại cậu thì có, đồ lùn tịt to mồm” Tiffany nói, tay cầm lấy một khay thức ăn và di chuyển theo hàng

“Thật là xấu hổ quá đi mà, mình hoàn toàn quên mất đó là giờ nghỉ trưa của cậu ấy, yah, chúng ta ồn ào quá rồi đấy, cậu là to mồm nhất đấy Tae à”

Tiffany bỗng ngưng nói và ngoái lại nhìn đằng sau. Taeyeon đã chẳng còn ở phía sau cô nữa

Tuyệt thật. Giờ thì cậu ấy ở đâu chứ ?

Tìm xung quanh và cô tìm thấy cô gái nhỏ con kia đang đứng ở giữa sân trường, đắm chìm vào những suy nghĩ của riêng mình

“Kim Taeyeon, cậu đang làm gì ở đây vậy? Cậu trông như là một đứa bé bị lạc mẹ ấy” Tiffany nói, nắm lấy tay cô gái kia

Kim Taeyeon hoàn toàn không để ý đến những gì cô vừa nói, cô ấy đang bận tâm để ý đến một điều khác

“Đi thôi Taeyeon, mình đói bụng rồi” cô kéo cô gái kia đi

“Fany à” Taeyeon thì thầm

Tiffany ngừng lại và lắng nghe. Cô biết giọng nói này. Taeyeon hẳn đang có điều gì quan trọng cần nói

“Cậu biết cậu ấy không?” Taeyeon hỏi, chỉ vào cô gái đang băng qua đại sảnh

Cô biết là cô đã hỏi đúng người. Tiffany là một người có trí nhớ rất tốt, cô ấy có thể nhớ hết tên của tất cả những người mà cô quen

“Oh, tốt quá, cuối cùng cậu cũng đã tìm được người cạnh tranh chức danh tiểu yêu lùn tịt của mình rồi cơ đấy” Tiffany nói, biết rằng cô gái kia rồi sẽ được thêm vào danh sách những-kẻ-đáng-ghét-mọi-thời-đại của Taeyeon

“Mình hỏi nghiêm túc” Taeyeon nói, cô đang mất dần kiên nhẫn

Tiffany nhìn chằm chằm vào cô gái kia, nhận thấy sự nghiêm trọng trên khuôn mặt cô ấy. Điều đó là đúng. Taeyeon đang rất nghiêm túc

Lần đầu tiên

“Cậu ấy là Lee Sunny. Và giờ thì đi thôi” Tiffany nói, ôm lấy cái bao tử đang kêu gào của mình

“Sunny…mình thích cậu ấy” Taeyeon nói, vẫn không hề di chuyển

“Mình biết rồi, và giờ thì đi thôi”

Nhưng chân Taeyeon vẫn dính chặt trên sàn nhà

“Cậu tìm thấy một người có chiều cao khiêm tốn giống mình, và cậu đã biết tên cậu ấy, giờ thì đi thôi nào”

“Sao trước đây mình không thấy cậu ấy nhỉ?”

“Mình cũng đang thắc mắc tại sao đây, theo mình thấy thì cậu cao hơn cậu ấy, đáng lí ra cậu phải dễ dàng thấy cậu ấy chứ”

Tiffany đã lùi lại một bước, sẵn sàng bỏ chạy khi cần thiết, cô biết Taeyeon sắp nổi giận

Nhưng phán đoán của cô đã sai. Thay vào đó, cô ấy chỉ mỉm cười và vẫn tiếp tục nhìn về phía cô gái nhỏ con đang băng ngang qua đại sảnh kia

“Aww, chẳng phải cậu ấy là người dễ thương nhất ở đây đó sao?”

Tiffany vỗ trán mình và lôi kéo một Taeyeon đang tương tư kia đi

***

Jessica Jung vừa thức dậy sau giấc ngủ trưa và nhận thấy một nửa số học sinh đã vào lớp. Là một lớp trưởng, cô có trách nhiệm nhắc nhở mọi người về việc làm vệ sinh lớp. Cô nhìn đồng hồ, 12:30

Đến giờ rồi

“Mọi người, làm vệ sinh lớp thôi nào” cô mỉm cười thông báo

Bạn học của cô cười đáp lại và tất cả họ đều đứng dậy

Cô vẫn tiếp tục cười và tiến về phía mấy cái khăn lau ở phía cuối tấm bảng trắng

Cô đã làm xong được gần một nửa công viêc của mình thì có ai đó đến và kéo nhẹ tay áo cô. Cô nhìn sang trái

Tiffany đang mỉm cười ngại ngùng cạnh cô

Jessica cười đáp lại

“Chuyện gì vậy, Tiffany?” cô hỏi

“Có một vài rắc rối với lớp phó của chúng ta” Tiffany nói, chỉ vào con người duy nhất từ nãy đến giờ chẳng làm gì cả

Taeyeon chỉ ngồi đấy, lạc trong những suy nghĩ của chính mình và tự mỉm cười

Jessica nhìn Taeyeon và quay sang Tiffany chờ đợi một lời giải thích

“Một thứ được gọi là tình yêu đã xâm chiếm toàn bộ não bộ của cậu ấy và giờ đây cậu ấy chẳng thể làm gì được nữa, mình không biết phải làm gì với cậu ấy hết” Tiffany nói, cầm lấy một khăn khác và kết thúc công việc đang dang dở của Jessica

Jessica gật đầu ra chiều hiểu ý và ngồi xuống ghế dành cho giáo viên

“Cậu ấy đang yêu? Nghiêm túc chứ? Với ai?”

“Lớp trưởng lớp B, Lee Sunny”

“Oh, thật không? Mình biết Sunny! Họ quả thật trông rất dễ thương khi đứng cạnh nhau” Jessica nói, tay chống cằm, nhìn về phía Taeyeon

Tiffany thật sự thích thú khi nhìn thấy tư thế đáng yêu này của Jessica. Cô vẫn tiếp tục lau cái bảng mặc dù chúng đã sạch tự lúc nào

“Này Tiffany” Jessica nói, quay về phía cô gái

“Ơi?” Tiffany nói, giật mình lùi lại một bước

“Mình có một kế hoạch” Jessica nói, mỉm cười hài lòng với chính mình

“Kế hoạch?” Tiffany bối rối hỏi

Jessica gật đầu, cô nhích sang bên trái một chút để nhường chỗ cho Tiffany ngồi

Tiffany đã nghĩ ra một lí do nào đó để từ chối ngay thời điểm cô nhận thấy Jessica đang định làm gì, nhưng Jessica đã nắm lấy tay cô và kéo cô ngồi xuống cạnh mình, cả hai cùng ngồi cạnh nhau trên ghế của giáo viên

Tiffany chưa bao giờ gần với cô ấy như thế này và giờ cô chẳng biết phải làm gì tiếp theo. Jessica đã tiến về phía tai cô và thì thầm một điều gì đó nhưng cô chẳng nghe thấy gì cả, có lẽ bởi vì những nhịp đập ồn ào của con tim ngay khi Jessica vừa chạm vào vai cô

“Yah, cậu có đang nghe mình nói không đấy?” Jessica nói, sau khi không nhận thấy bất cứ phản hồi nào từ cô gái kia

“Er…c-cậu nói cái gì?” Tiffany nói, thầm trách bản thân sao lại trở nên ngốc nghếch như thế

Jessica mỉm cười và tiến lại gần

“Mình nói…”

Chapter 3- Sleepover

I wish I could hold your hand

And place it on my chest,

And tell you that every beat

Will never love you less

But will you ever feel the same way

The same way like this for me

I will wait for you forever

If that means you’ll love me for eternity

I love you and I’m glad I did

I’m glad that I have found you,

I’m sorry if I can’t help it,

If again and again I fall for you.

***

Ước sao mình có thể nắm lấy đôi tay cậu

Và đặt chúng nơi con tim mình

Để nói cậu nghe về từng nhịp đập lạ kỳ ấy

Sẽ không bao giờ, chẳng bao giờ ngừng yêu cậu

Nhưng có khi nào con tim cậu thổn thức

Cảm nhận cùng một cảm xúc với mình

Mình sẽ ở đây và chờ cậu mãi mãi

Nếu điều đó có nghĩa tình yêu của chúng ta là vĩnh hằng

Mình yêu cậu và không hối hận về điều đó

Mình vui vì giữa bao người mình đã tìm thấy cậu

Xin lỗi vì mình không thể điều khiển con tim bướng bỉnh này

Khi cứ thế, ngày qua ngày nó yêu cậu nhiều hơn

“Ngủ qua đêm ư?”

Jessica gật đầu xác nhận

“Cậu thấy sao? Thầy Kang cho chúng ta cả tá bài tập về nhà cho cuối tuần và chúng ta có thể cùng làm chúng khi ngủ lại nhà mình, Sunny vẫn hay thường làm thế” Jessica nói

Tiffany đang tưởng tượng về viễn cảnh trước mắt. Tất cả bọn họ cùng ở trong một căn phòng, trên người mặc những bộ pyjama, cùng chơi trò đấu gối, trò chuyện và cùng nằm chung trên một chiếc giường, ngủ cạnh nhau

Nằm cạnh nhau

Má cô bắt đầu ửng đỏ, cô lắc mạnh đầu mình và thầm nguyền rủa bản thân vì những suy nghĩ đó. Thật là hư hỏng. Nhưng cũng không thể trách cô được. Vì giới trẻ thời nay thường được biết đến như những người có lượng hóc môn phát triển rất mạnh và có trí tò mò cũng như tưởng tượng khá cao

“Psst!”

Cô quay xuống nhìn cả lớp, quên mất rằng mình vẫn còn đang ngồi trên ghế giáo viên cùng với—

Cô nhìn sang bên trái

Jessica chẳng còn ở đó nữa

Thay vào đó là thầy Park, giáo viên môn Khoa học, đang đứng khoanh tay trước ngực cách cô vài bước chân

“Well, cô không phiền chứ” thầy nói

Cả lớp bùng nổ một tràng cười. Tiffany thì ngượng chín mặt trong khi cô quay trở về chỗ ngồi của mình. Cô quay sang liếc nhìn Jessica, người mà giờ đây đang mỉm cười và nói “Mình xin lỗi”

Cô gật đầu và mỉm cười đáp lại

Dù sao thì nó cũng không tới nỗi quá tệ

***

“Ngủ qua đêm ư? Ở nhà Taeyeon hả con?” ông Hwang hỏi, uống một ngụm soda mà ông tìm thấy cạnh giường Tiffany

Tiffany đang bận bịu chọn lựa xem nên lấy bộ pyjama và quần áo nào, cô quăng tất cả chúng lên sàn nhà

“Không ạ” Tiffany lắc đầu, tay lấy ra một bộ pyjama khác

“Vậy thì ở đâu?” ông hỏi, nhấp một ngụm soda

Tiffany thôi không sắp xếp quần áo nữa, quay sang nhìn ông Hwang

“Nhà của Jessica” cô nói, mỉm cười ngượng ngùng

Ông Hwang phun thẳng tất cả soda trong miệng mình lên giường Tiffany

“BA! Giường của con!” Tiffany nói, cô vội vàng tiến đến để kiểm tra chiếc giường thân yêu của mình

“GIƯỜNG của con! Ba sẽ phải giặt sạch chúng đấy!” Tiffany nói

Ông Hwang chỉ biết ngồi đấy hết nhìn những vết soda loang lỗ trên giường đến nhìn đứa con gái yêu dấu của mình

“Cũng may là tối nay con không ngủ ở đây” Tiffany nói, cô quăng hết tất cả gối ra ngoài

“Con sẽ ngủ cùng với Jessica hả?” ông Hwang e dè hỏi

Tiffany bắt đầu đỏ mặt và nhìn ông chằm chằm

“Đúng vậy, nhưng còn có cả Taeyeon và một bạn khác nữa cũng ngủ ở đó, và tất cả không như những gì ba đang nghĩ trong đầu đâu” Tiffany nói

Cô nghe thấy ba mình thở dài như thể ông vừa trút bỏ một gánh nặng trên vai. Cô mỉm cười

“Geez, ba. Con không thể tin được rằng ba lại suy nghĩ đến những thứ như thế đấy” cô ném một cái gối về phía ông

Ông Hwang mỉm cười “Chỉ là tại ba hơi bị bất ngờ thôi, mới hôm qua con còn là một chú gà nhút nhát mà giờ đã là một con gà trống dũng cảm rồi” ông nói, ngồi xuống phần khô ráo hiếm hoi của chiếc giường

“Các con lớn nhanh quá” ông lẩm bẩm

“Oh không, đừng có mùi mẫn như thế trước mặt con, làm ơn đừng” Tiffany chọc ghẹo, cô ngồi xuống cạnh ông

Ông Hwang mỉm cười gật đầu

“Ba à, ba thấy hoàn toàn bình thường khi con…thích một cô gái sao?” Tiffany cuối gằm mặt xuống đất và ngại ngùng hỏi

“Đó chỉ là một cô gái và ba biết con bé ấy làm con hạnh phúc. Ba đã đọc qua những bài thơ của con” ông Hwang nói, hồi tưởng lại cảnh ông khám phá ra những cảm xúc thầm kín của cô con gái như thế nào

Tiffany mỉm cười nhưng chợt khựng lại

“Ba đã xem cái gì?”

Ông Hwang nuốt nước bọt một cách khó nhọc và mỉm cười sợ sệt

“Cuốn sổ màu hông của con, con…er…để quên nó ở nhà” ông lắp bắp

Tiffany cuối cùng cũng đã thu dọn xong, cô đang đi về phía chiếc xe của mình trong khi ông Hwang đang vẫy chào trước cửa. Cô kiểm tra xem mình đã có mang bản đồ chỉ đường đến nhà Jessica chưa và khởi động máy. Cô hạ cửa kính xe và vẫy chào tạm biệt ông Hwang

“Ba nhớ giặt giường cho con đấy” cô hét lớn. Ông Hwang cười đầy đau khổ

***

“Rẽ ở đây” cô lẩm bẩm với chính mình

“Tìm cánh cổng nào màu đen, Jung…Jung…Jung…Đây rồi” cô nói, dừng xe ngay trước một cánh cổng lớn màu đen

Một người đàn ông mặc một bộ trang phục màu đen tiến về phía cô và gõ cửa kính xe

“Xin cho hỏi cô tên gì?” ông hỏi

“Tiffany Hwang”

Người đàn ông ấy gật đầu và lẩm bẩm một điều gì đó

Cánh cổng màu đen mở ra, để lộ một khu vườn rộng lớn lộng lẫy và một tòa nhà màu trắng quý phái

Không nghi ngờ gì nữa

Tiffany đang ở trong khuôn viên dinh thự nhà họ Jung

Cô đậu xe ở nơi mà người đàn ông khi nãy hướng dẫn và nhận thấy một hình dáng quen thuộc đang ngồi đọc sách dưới một tán cây, cạnh hồ nước

Còn có thể là ai được nữa chứ?

“Jessie” Tiffany thì thầm, cô bước ra khỏi xe

“Xin chào cô, cô Hwang. Tôi họ Choi, là quản gia của nhà họ Jung” một người đàn ông đột nhiên xuất hiện ngay cạnh cô

Tiffany bỗng không nói được gì, miệng cô hơi mở ra

Cô không hề biết gia đình nhà họ Jung lại giàu có đến mức này. Jessica trông rất bình dân khi đến trường

“Để tôi cầm túi hộ cô nhé?” ông Choi hỏi

Tiffany gật đầu “Cảm ơn”

“Tiểu thư đang đợi cô đấy” ông nói

Tiffany mỉm cười và đi về phía Jessica

“Hey” Tiffany chào, cô ngồi xuống băng ghế đối diện Jessica

“Oh, cậu tới rồi à. Mình không thể liên lạc được với Sunny. Taeyeon đang trên đường đến phải không?” Jessica lo lắng hỏi

“Cậu ấy không trả lời tin nhắn của mình” Tiffany nói, cô lấy điện thoại ra gọi cho cô bạn thân

Điện thoại Jessica bỗng đổ chuông

“Hello?” Jessica trả lời điện thoại của Sunny, trong khi Tiffany thì nói chuyện với Taeyeon

“Không. Cậu nhất định phải đến. Cậu đã hứa rồi” Tiffany rên rỉ

“Sunny-ah, cậu đã nói là cậu sẽ đến mà”

“Nhưng--”

“Cậu đã nói--”

“Không, đừng. Taeyeon!”

Taeyeon đã gắc máy

Jessica cũng vừa nói chuyện điện thoại với Sunny xong

“Taeyeon cậu ấy đang ở bữa tiệc mừng học sinh năm nhất” Tiffany nói

“Sunny cũng bảo là cậu ấy bận không đến được” Jessica nói

Cả hai nhìn nhau vài giây. Hoàng hôn đang dần buông xuống

“Chúng ta không thể huỷ kế hoạch tối nay được, mình đã chuẩn bị tất cả rồi, đi thôi nào” Jessica nói, cô đứng lên và đưa tay ra ngỏ ý muốn giúp Tiffany đứng dậy

“Chỉ hai chúng ta thôi ư?” Tiffany hỏi

“Đúng vậy. Đi thôi nào, chắc chắn là tối nay sẽ rất vui”

Tiffany nắm lấy tay Jessica. Cô không thể thôi cười được. Jessica tối nay sẽ chỉ là của cô, riêng mình cô mà thôi

Chapter 4 - Closer

The closer I get to you,

The more I fall in love,

If this is a dream, a perfect dream,

Please don’t ever wake me up,

You are safe in my heart,

If only you could see and feel,

The way I wanted you so much,

The way I wanted this to be real,

These are the times I wish I could tell you,

The times I wish I was brave enough,

To face the consequences if I can’t have you,

To let you go if it’s not me that you love

***

Càng ở gần với cậu

Tình yêu trong mình càng lớn dần

Nếu đây chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ hoàn hảo

Mình mong sao, mình chẳng bao giờ thức dậy

Mình giữ cậu an toàn trong trái tim mình

Giá như mình có thể nói cậu nghe về điều ấy

Rằng mình mong có cậu cạnh bên

Rằng mình cầu mong điều ấy là sự thật

Mình ước sao có thể nói ra tất cả

Ước sao mình có đủ dũng cảm

Để đối mặt với một thực tại rằng: cậu chẳng ở cạnh bên

Để cậu ra đi nếu trái tim cậu không hoà nhịp cùng con tim mình

Tiffany vui vẻ đi theo sau một Jessica đang cực kỳ phấn khích về phía cửa trước nhà họ Jung; ông Choi mở cửa cho họ và mỉm cười với cả hai

“Cảm ơn bác, bác Choi” Jessica nói, trong khi đấy Tiffany đang cực kỳ ngạc nhiên bởi cách mà Jessica đối xử tử tế với những người xung quanh cô. Chẳng giống như những cô tiểu thư đài các khác

“Tối nay chỉ có hai cô thôi sao, thưa tiểu thư?” ông Choi hỏi, nhìn quanh để tìm xem còn có ai đi theo sau họ hay không

“Sunny và Taeyeon bận tối nay rồi ạ” Jessica nói, thoáng chút buồn

“Nhưng tối nay rồi sẽ là một đêm vui vẻ thôi, phải không Tiffany?” Jessica thêm vào, nở một nụ cười với cô gái đang cực kỳ kinh ngạc cạnh cô

Tiffany không thể rời mắt khỏi sự xa hoa cũng như kích thước rộng lớn của phòng khách. Cả căn phòng này rộng bằng với cả căn nhà của cô chứ chẳng chơi. Gia đình nhà cô dù không giàu có gì, nhưng cũng đủ để có thể có được một cuộc sống bình thường. Ba của Tiffany sở hữu một trang trại rộng lớn ngoại ô Seoul. Tiffany đã từng đến đó cùng mẹ, cô bé đã được cưỡi ngựa và chơi đùa cùng lũ gà. Cô thậm chí đã từng một lần thử vắt sữa bò

Tiffany mải mê ngắm nhìn khắp căn phòng, mà không hề nhận ra Jessica đang nắm lấy tay cô và dẫn cô đi tham quan. Jessica đã quen với phản ứng của mọi người khi họ lần đầu tiên bước chân vào nhà cô. Nhưng khuôn mặt của Tiffany lúc này thật sự rất thú vị. Cô bất chợt mỉm cười

“Tôi sẽ để đồ đạc của cô Hwang vào phòng nghỉ dành cho khách?” ông Choi thì thầm

“Không. Đặt tất cả chúng vào phòng cháu, cậu ấy sẽ ngủ với cháu tối nay” Jessica trả lời, mắt vẫn nhìn Tiffany

“Vậy để tôi kê thêm một chiếc giường vào đấy” ông Choi nói

“Không cần đâu, bọn cháu cùng nằm chung trên giường của cháu là được rồi” Jessica cuối cùng cũng quay sang nhìn ông, cô thở dài

“SULLI! Ra đây đi! Mình mệt rồi!” một cô bé nhỏ tuổi hét lên, đi ra từ phía phòng ăn

“Bọn nhóc ấy lại chơi trốn tìm nữa ạ?” Jessica hỏi ông quản gia

“Vâng, và đã 5 phút trôi qua, tiểu thư Jung lại không thể kiên nhẫn lâu hơn được nữa, cô ấy ghét phải làm kẻ đi tìm” ông Choi nói, cười thầm

“UNNIE! Giúp em tìm SULLI đi! Quản gia Choi không chịu nói cho em biết cậu ấy đang trốn ở đâu” cô bé chạy ra khỏi phòng ăn và chợt khựng lại khi thấy sự xuất hiện của một vị khách, Tiffany

“Oooh~ Unnie! Đây có phải là bạn gái chị không? Chị ấy thật là xinh đẹp!” cô bé nói, chuyển hướng đi về phía Tiffany

Khuôn mặt Tiffany hơi ửng đỏ

Đây chắc hẳn là…

“Krystal, cậu ấy không phải--” Jessica cố gắng giải thích

“Em thích chị này” Krystal cắt ngang và nắm lấy tay Tiffany

“Chị ơi, chị tên gì vậy?” cô bé hỏi

“Tiffany” Tiffany trả lời, mỉm cười với cô bé, khoe đôi mắt cười của mình

“Oooh! Em thích tên của chị! Và cả nụ cười của chị nữa! Em cũng có một cô bạn gái đấy, chị giúp em tìm cậu ấy nhé!” Krystal nói, kéo cô gái đang đỏ mặt vì xấu hổ kia đi về phía phòng ăn

Tiffany quay lại nhìn Jessica, người mà nãy giờ chỉ đứng đấy và cười

“Bữa tối sẽ được dọn ra trong vài phút nữa, thưa tiểu thư” ông Choi nói

“Ba và mẹ vẫn còn Nhật ạ?” cô hỏi, ngồi xuống

“Họ sẽ về trong khoảng tuần sau thưa cô”

Jessica thở dài. Ông Choi đã rời khỏi đó. Ba cô là chủ tịch của một trong những tập đoàn kinh tế lớn nhất nước trong khi đó mẹ cô là quản lý của chuỗi khách sạn và khu resort nổi tiếng có mặt trên khắp đất nước Đại Hàn này. Jessica thở dài. Ông Choi đã rời khỏi đó. Ba cô là chủ tịch của một trong những tập đoàn kinh tế lớn nhất nước trong khi đó mẹ cô là quản lý của chuỗi khách sạn và khu resort nổi tiếng có mặt trên khắp đất nước Đại Hàn này. Ba mẹ cô hiếm khi về nhà để quan tâm hay chăm sóc những đứa con được nuôi lớn trong sự giàu sang của mình. Nhưng mà Jessica hay Krystal chưa chắc gì đã cần sự xa hoa ấy.

“Thưa cô chủ, cô Yoona đã đến” ông quản gia đột ngột xuất hiện, bên cạnh ông là một cô gái xinh đẹp khác

“Xin chào, tiểu thư Jung” cô gái ấy nói, mỉm cười, trong nụ cười ấy có chút sợ sệt

“Yah, chị đã bảo em cứ gọi chị là Jessica cơ mà” Jessica nói, ra hiệu mời cô gái kia ngồi

Cô gái ấy gật đầu và ngồi xuống phía đối diện với Jessica

“Đến tìm cô em họ của em phải không?” Jessica hỏi

“Vâng ạ , em được nghe nói lại là con bé đang ở đây” Yoona nói

“Bọn chị cũng đang tìm con bé đây” Jessica nói, mắt hướng nhìn về phía phòng ăn hòng tìm thấy một bóng dáng nào đó của Tiffany hay Krystal

Yoona trông bối rối

“Bọn nhóc ấy đang chơi trốn tìm” Jessica nói

“Jessie, cứu mình với!” tiếng kêu cứu của Tiffany vang vọng khắp phòng khách

Có hai cô nhóc đang ngồi đè lên lưng cô, còn cổ cô thì bị chúng kẹp chặt bằng cả hai tay

“Oh my gosh, Sulli, bỏ chị ấy ra ngay”

“Krystal!”

“Unnie! Tiffany-unnie nói chị ấy có những con ngựa! Chúng ta đi cưỡi ngựa đi!” Krystal nắm áo chị gái mình năn nỉ

“Yoona-unnie, em cũng muốn đi nữa” Krystal nhõng nhẽo

Yoona vỗ nhẹ trán mình trong khi Jessica thì cứ nhìn chằm chằm vào Tiffany

“Đó là cách duy nhất để mình có thể tìm ra bọn nhóc này, mình cũng rất ghét khi phải làm kẻ đi tìm” Tiffany nói

“Vậy cậu đúng là có nuôi những con ngựa hả?” Jessica hỏi

“Đúng vậy, chúng ở trang trại của nhà mình”

“Vậy chúng ta sẽ tới đó vào cuối tuần tới, OK?” Jessica nói với Krystal

“Em đi nữa có được không?” Sulli hỏi Yoona

“Nếu chúng ta trở về nhà bây giờ thì em có thể xin phép ba em” Yoona trả lời

“Vậy thì đi về thôi!” Sulli nắm lấy tay cô và kéo cô ra cửa

“Bye Sulli! Ngày mai lại đến nhé!” Kystal vẫy chào cô bạn nhỏ của mình

Sulli mỉm cười gật đầu

“Tạm biệt, tiểu thư Ju…er…Jesscia” Yoona cuối chào và rời khỏi

***

Tiffany há hốc vì kinh ngạc khi cô bước chân vào phòng Jessica. Căn phòng cũng không rộng lớn cho lắm nhưng nhìn rất đẹp và sang trọng. Và trên hết sơn phết toàn bộ căn phòng là một màu hồng. Màu hồng phấn. Có thể nói thiên đường của Tiffany chính là đây.

Cô chậm rãi quan sát những bức ảnh chụp Jessica lúc còn nhỏ

Cô cầm lấy một tấm ảnh lên khi cô nhận thấy có gì đó khác biệt trong bức ảnh này

Tiffany nhíu mày tư lự nhìn bức ảnh. Jessica trông rất xinh khi cô ấy còn bé, nhưng có một cái gì đó khác lạ ở đây…đôi mắt. Đôi mắt cô ấy trông rất lạnh lùng và không hề có sự hiện diện của nụ cười nào trong tất cả những bức ảnh ở đây. Tiffany đoán rằng đó có thể là một ai đó trông giống cô ấy. Chỉ là một ai đó trông giống Jessica chứ không thể nào là cô ấy. Biểu hiện của cả hai hoàn toàn khác biệt. Quá lạnh lùng. Nhưng bức ảnh cuối cùng lại chứng minh rằng đó không ai khác chính là Jessica ấm áp mà cô biết. Đấy là bức ảnh duy nhất có nụ cười của cô ấy. Bức ảnh chụp cô ấy cùng một cô gái khác.

Cô gái này không phải là Krystal

Tiffany nghĩ. Cô chưa từng nhìn thấy cô gái này trước đây

“Đó là lần đầu tiên em thấy chị ấy mỉm cười rạng rỡ đến vậy” Krystal đột nhiên xuất hiện nói, khiến cho Tiffany suýt nữa là đánh rơi khung ảnh

“Em làm chị sợ đấy” Tiffany nhăn mặt nói

“Cô gái này là ai vậy?” cô hỏi, chỉ vào cô gái xinh đẹp đứng cạnh Jessica

“Đó là--”

Chapter 5 - Room

I write and scribble,

Things I could never say,

I watched you from afar and sighed,

Things will never go my way,

You seem too close, but very far,

I long to touch you but I couldn’t try,

Is this all I’ll ever do?

Hide what I feel, hide away from you?

This heart is here, it’s meant for you,

It skips a beat, it longs for you,

It stops when I can’t be with you,

And it will love again and again for you,

***

Mình viết lên giấy vài dòng nguệch ngoạc

Những điều mình chẳng bao giờ có thể nói ra

Chỉ biết đứng đấy, dõi theo cậu từ xa

Con người mãi mãi chẳng thuộc về mình

Cậu tưởng rất gần nhưng lại thật xa

Mình có thể chạm vào cậu nhưng mình không thể thử

Có phải đó là những gì mình có thể làm được?

Che giấu tình cảm của mình và chạy trốn khỏi cậu?

Con tim này đây, mãi mãi chỉ thuộc về cậu

Đập những nhịp bất thường, chúng bảo chúng cần cậu

Chúng chỉ dừng lại khi quanh mình chẳng còn cậu nữa

Và ngay cả khi ấy chúng vẫn chỉ yêu cậu, mỗi cậu mà thôi

Tiffany nhắm mắt tận hưởng từng giọt nước ấm nóng chảy dài trên cơ thể. Cô vẫn còn bị ám ảnh bởi bức tranh ấy, bức tranh mà cô ước sao mình đã chẳng nhìn thấy. Cô tự thuyết phục bản thân cả triệu lần rằng cái con người tươi cười đứng cạnh Jessica kia có thể là bất cứ ai. Cô dự định quay lại câu hỏi khi nãy với Krystal, trong khi Jessica đang ngủ một cách ngon lành trên sàn sau khi đã giải quyết xong cả đống bánh pizza, nhưng quản gia Choi đột nhiên xuất hiện và nhắc nhở cô chủ nhỏ đã đến giờ đi ngủ. Chẳng còn gì để làm, cô quyết định sẽ đi tắm, trong khi đầu óc vẫn còn nghĩ ngợi về cô gái bí ẩn kia, người mà cô cho có thể là chị họ hay một người bạn thân nào đó của Jessica…một người nào đó trong quá khứ mà cô ấy không thể quên. Nhưng điều đó chỉ khiến cho cô càng thêm thất vọng. Tất cả những bức ảnh ở đây đều là ảnh chụp một mình Jessica chỉ riêng bức đó

Cô ấy chắc hẳn là một cô gái rất quan trọng

Cô thở dài, tắt vòi nước. Cô cứ ở đấy nhìn chằm chằm vào sàn nhà ẩm ướt vài giây trước khi quyết định bước ra khỏi bồn. Kéo mở cánh cửa, cô với tay lấy khăn tắm được vắt trên bồn rửa và trông thấy một cái khăn khác rơi xuống nền nhà cùng với đấy là một tiếng la nho nhỏ

Cô quay về hướng phát ra tiếng động và nhìn thấy Jessica đang đứng đấy nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt mở to, miệng thì há hốc

Cả hai cô gái cứ đứng nhìn chằm chằm vào nhau vài giây trước khi

“AAAAAAAAAAHHHHHHHHHHH!”

“Mình không thấy gì cả! Mình thề đấy! Xin lỗi! Thật sự thì mình--”

Jessica ngay lập tức đóng cửa phòng tắm và đứng tựa lưng vào đấy, thở hổn hển. Cả hai bàn tay lẫn đầu gối cô đều đang run lên vì…xấu hổ?

Choáng?

Thích thú?

Mình không biết!

Tất cả những gì cô biết lúc này là những gì mà cô thấy hoàn toàn không phải là chuyện đùa. Cơ thể Tiffany hoàn toàn không phải là chuyện đùa. Chúng—

Cô lắc mạnh đầu mình hòng xoá đi những hình ảnh hư hỏng ấy---

“Urgh!”

“Mọi…er…chuyện vẫn ổn chứ, thưa tiểu thư?” quản gia Choi đột ngột mở cửa

“Tôi nghe thấy tiếng hét…” ông lo lắng hỏi

Jessica trấn tĩnh bản thân và cố gắng nói

“Er..vâng…bọn cháu chơi trò trốn tìm và cháu t-thấy…ý cháu là tìm thấy Tiffany đang trốn ở…ở…trong ấy…”

Không một mảnh vải che thân

Jessica có thể cảm thấy khuôn mặt mình đang nóng bừng lên. Cô áp cả hai tay lên khuôn mặt nóng như lửa của mình

Ông Choi nhìn cô đầy lo lắng

“Bọn cháu ổn…” Jessica gãi gãi đầu, mỉm cười lo lắng khẳng định

Quản gia Choi cứ nhìn cô vài giây trước khi ông rời khỏi phòng

Jessica thở dài như thể vừa trút được một gánh nặng

Cô quay lại và đối diện với cái cửa chết tiệt kia

Tại sao cậu lại không khoá cửa chứ?

Cô cứ nhìn trừng trừng vào cái nắm đấm cửa cứ như thể nó là một sinh vật sống và đang nhảy múa trước mặt cô

Cánh cửa đột ngột bật mở, khiến cho cô té ngã nhào xuống đất

“Ow”

“OH MY GOSH! Jessi! Mình xin lỗi! Cậu có sao không?” Tiffany la lên và chạy đến đỡ cô dậy, mắt họ gặp nhau và cứ giữ như thế vài giây trước khi cả hai cùng ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác

Jessica cố gắng mở lời trước trong khi Tiffany thì cứ nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay đang ướt đẫm mồ hồi của mình

“Mình…er…đi tắm đây” Jessica cuối cùng cũng nói, mỉm cười ngựng ngùng trước khi cô bước về phía phòng tắm, hay nói đúng hơn là cô chạy về phía phòng tắm

***

Đã hơn một giờ trôi qua kể từ khi mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn với cả hai cô gái. Cả hai đã quyết định sẽ làm bài tập, nhưng có vẻ như đó không phải là những gì đang diễn ra vào lúc này. Tiffany thì đang tựa lưng mình ở phía đầu giường bên phải trong khi Jessica thì nằm dài ở phía cuối giường, không ai trong hai người mở miệng nói một lời nào. Tiffany từ nãy đến giờ không hề học một tí nào, cô đang viết một bài thơ mới vào cuốn sổ tay màu hồng của mình, một bài thơ về những sự kiện tối nay

Còn Jessica thì sao? Cô cũng chẳng hề chăm chỉ làm bài tập gì cả; cô đang bận phác hoạ một sinh vật nào đấy chẳng rõ hình thù lên giấy làm bài tiểu luận của mình

Có ba điều mà Jessica không thể nào hiểu được

1) Tại sao đột nhiên cô lại cảm thấy khó khăn khi phải nói chuyện hay nhìn vào Tiffany? Chẳng phải cô đã xin lỗi rồi sao? Điều đó đáng lí ra không nên làm cô bận tâm nữa mới phải. Cô đáng lí ra không nên bận tâm rằng Tiffany ở kia, chỉ cách cô vài cm…nhưng thực sự thì chúng làm phiền cô rất nhiều

2) Và tại sao cô đột nhiên lại cảm thấy mơ hồ khi ở cạnh cô ấy như vậy? Cô không biết làm sao để có thể lại gần cô ấy. Thậm chí cô còn ko biết mình có được lại gần cô ấy ko nữa

3) Và cái gì đang bay lượn trong bụng cô mỗi khi Tiffany vô tình đụng trúng hay chạm vào cô vậy chứ? Kí sinh trùng ư?

Cô gãi đầu bối rối

Chuyện gì đang xảy ra với mình vậy nè?

Dòng suy nghĩ của cô bỗng bị ngắt quãng bởi một tiếng ngáy nho nhỏ. Cô quay lại nhìn và thấy Tiffany đã ngủ tự lúc nào, tay vẫn ôm chặt cuốn sổ cùng chiếc bút chì

Jessica đột nhiên đứng dậy, cả cơ thể cô bỗng tự di chuyển theo ý nó muốn và tiến gần hơn đến cô gái đang say ngủ kia. Cô thay đổi vị trí của mình sao cho cô có thể trông thấy khuôn mặt đáng yêu khi đang say ngủ của Tiffany, cô khẽ mỉm cười khi nhìn lên đôi mắt cô ấy, để lộ đôi mắt cười vẫn luôn được giấu của riêng cô. Cô khẽ vén sang bên vài lọn tóc đang che phủ khuôn mặt xinh đẹp đó

Cô cứ đứng đấy, ngắm nhìn cô gái kia mà chẳng biết lí do vì sao. Rồi một vài ý nghĩ nào đó chợt đến với cô. Cô nhẹ nhàng lấy cây viết chì ra khỏi tay Tiffany, và với tay lấy cuốn tập phác thảo của mình trên chiếc bàn bên cạnh, cô hơi di chuyển sao cho cô có thể thấy thiên thần mà cô mong muốn một cách rõ nhất

Bây giờ là 11:30 đêm, lẽ thường, vào giờ này Jessica đã chìm sâu vào giấc ngủ, nhưng

Không phải tối nay

***

Tiffany thức giấc và nhận thấy cả căn phòng đều chìm ngập trong bóng tối, ánh sáng duy nhất trong căn phòng là ánh trăng len lỏi qua những khe cửa. Cô không nhớ mình đã ngủ từ lúc nào. Cô nhìn quanh. Căn phòng trông rất lạ lẫm. Cô đột nhiên bật dậy. Há hốc vì kinh ngạc. Cô hoàn toàn quên mất mình đang ở trong nhà Jessica, trong phòng của cô ấy, và đặc biệt là đang nằm cùng một chiếc giường với—

“Ác mộng hả?”

Giật mình, Tiffany bật ra một tiếng la nhỏ

“Ssh, là mình đây”

Jessica vẫn đang ngồi đấy, dựa lưng vào cạnh giường. Trong bóng tối như thế này, Tiffany không tài nào nhìn thấy khuôn mặt cô ấy

“Sao cậu vẫn còn thức vậy?” cô hỏi

“Mình không thể ngủ được” Jessica nói, gần như là thì thầm

“Có chuyện gì khiến cậu phải suy nghĩ sao?” Tiffany lo lắng hỏi. Theo như Tiffany biết thì Jessica luôn là một con sâu ngủ. Chắc hẳn phải có một lí do nào đó mới khiến cho cô gái này còn thức đến tận bây giờ

Cô thấy Jessica gật đầu, nhưng cô vẫn không thể nhìn rõ được khuôn mặt cô ấy

“Đó là chuyện gì vậy?” Tiffany lo lắng hỏi

“Tiffany…” Jessica gọi cô và tiến lại gần hơn

Tiffany có thể nhận thấy tay Jessica đang nắm lấy tay mình, siết chặt, khiến cho từ trong bóng tối vẫn có thể nhận thấy khuôn mặt đỏ ửng của cô

Con tim Tiffany đập một cách điên loạn khi Jessica ngày càng tiến lại gần hơn

“Mình không thể thôi nghĩ về cậu” Jessica thì thầm

“Mình…mình nghĩ mình thích cậu”

Tiffany không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy, điều kế tiếp cô biết, đó là môi của Jessica đã chạm vào môi cô, kéo cô lại gần cho một nụ hôn sâu hơn

Không thể cưỡng lại được, cô đáp trả nụ hôn nóng bỏng đó

Cô đã từng mơ về điều này

Đã từng mơ rất nhiều lần trước đây

Và giờ nó đã trở thành sự thật

Hoặc…có thể không

Tiffany choàng tỉnh, ngay lập tức bật dậy và nhìn sang bên cạnh. Jessica không có ở cạnh cô

Tiffany thở hắt ra

Thật là một giấc mơ điên khùng

Cô vuốt lại tóc và với tay cầm lấy đồng hồ lên xem

1:30 AM

Cô cảm thấy khó chịu

Jessica đang ở đâu chứ?

Tiffany đứng dậy, trả cái đồng hồ về vị trí cũ

Cô kiểm tra phòng tắm và cả trong phòng của Krystal

Cô tìm trong phòng khách

Thậm chí là cả trong nhà bếp

Nhưng vẫn không thấy một chút bóng dáng nào của cô gái kia

Cô thở dài bực bội, kém theo đấy là một cái ngáp

Cô quyết định sẽ quay trở lại phòng Jessica và rồi cô nhìn thấy quản gia Choi, tay bưng một khay thức ăn phía bên trên là một li sữa, đang rẽ vào một góc của toà nhà

Tò mò, cô lén theo sau người đàn ông ấy và núp đằng sau một tủ kính lớn trưng bày những quân cờ khi ông tiến về phía cánh cửa

Ông quản gia gõ cửa hai lần, cánh cửa mở ra cùng với đấy là khuôn mặt của Jessica

Lúc đầu Jessica trông có vẽ rất khó chịu nhưng nét mặt cô ấy thay đổi ngay khi nhìn thấy li sữa trên tay ông

Cô nói cảm ơn trước khi nháy mắt với người quản gia và đóng cửa lại

Tiffany nhìn thấy ông quản gia cứ đứng đấy nhìn trừng trừng vào cánh cửa bí ẩn một vài giây trước khi ông quay lại và bước về phía cô

Với tất cả sức mạnh, cô cố đẩy bản thân sát vào bức tường rắn chắc sau lưng, lòng cầu mong cái bức tường ấy sẽ chuyển động và cứu cô thoát chết

“Tôi sẽ giả vờ như tôi không hề thấy cô ở đây, cô Hwang”

Tiffany cảm thấy khó thở. Ông Choi đưa một bàn tay về phía cô và giúp cô đứng dậy

“Đáng ra cô phải ở trên giường ngủ vào lúc này”

“Nhưng, Jessi--”

“Cô chủ sẽ không ra khỏi đó cho đến khi cô ấy hoàn thành xong công việc của mình” ông Choi nói, dẫn cô quay trở lại phòng Jessica

Tiffany ngoái nhìn lại, ngập ngừng

“Có cái gì trong căn phòng đó vậy?” cô tò mò hỏi

Quản gia Choi ngừng bước và quay lại nhìn cô

“Tôi thực sự không biết, thưa cô Hwang. Tôi đã từng bước chân vào tất cả những phòng trong toà nhà này ngoại trừ căn phòng ấy. Cô chủ không cho ai được phép vào căn phòng đó, kể cả ba mẹ hay em gái cô ấy cũng không” ông giải thích

“Cậu ấy làm gì ở trong đấy?” Tiffany tiếp tục hỏi, hoàn toàn quên mất rằng bản thân hiện đang mệt mỏi như thế nào

Ông Choi lắc đầu

“Tôi thực sự không biết”

Chapter 6 - Canvas

If living means to live without you,

Then I’m convinced that I’m alive,

If death means not to be loved by you,

How can I be alive and dead at the same time?

If living means to see you happy,

Then I’m convinced that I’m alive,

If death means to see you happy with somebody,

How can I be alive and dead at the same time?

If living means I can tell you that I love you,

Then I’m convinced that I’m alive,

If death means rejection after I tell you,

How can I be alive and dead at the same time?

***

Nếu sống có nghĩa là tồn tại mà không có cậu cạnh bên

Vậy mình tin mình đang sống

Và nếu chết là khi con tim cậu chẳng dành cho mình

Làm sao sự sống và cái chết có thể cùng hiện hữui?

Nếu sống nghĩa là mỗi ngày được nhìn thấy nụ cười của cậu

Vậy mình tin mình đang sống

Và nếu chết là khi nụ cười ấy dành cho ai khác chẳng phải mình

Làm sao sự sống và cái chết có thể cùng hiện hữu?

Nếu sống nghĩa là mình có thể nói ba từ "mình yêu cậu"

Vậy mình tin mình đang sống

Và nếu chết là khi cậu từ chối con tim mình

Làm sao sự sống và cái chết có thể cùng hiện hữu?

Jessica vẫn nhìn chằm chằm vào khung vẽ trống rỗng. Cô đã ngồi nhìn nó cả tiếng đồng hồ rồi. Cô di chuyển ánh nhìn sang cậy cọ vẽ đang nằm cạnh những lọ màu khác nhau. Cũng đã được một khoảng thời gian khá lâu cô mới vẽ trở lại. Không...phải nói là đã lâu lắm rồi. Đã rất lâu rồi cô đã không bước chân vào căn phòng này. Và giờ đây có một niềm thôi thúc mãnh liệt khiến cô vẽ trở lại

Chẳng biết lí do vì sao…

Cô muốn vẽ Tiffany

Nhưng có một cái gì đó đang ngăn cản cô. Đôi mắt cô lướt qua khắp cả căn phòng, nhìn từng bức tranh được treo trên tường trong xưởng vẽ bí mật này của cô. Những bức tranh ấy đã ngăn cô lại. Cô gái trong những tác phẩm của cô đã khiến cô phải dừng lại

Xét cho cùng, cô ấy là người duy nhất xuất hiện trong những bức tranh của cô

Vậy tại sao cô lại muốn vẽ Tiffany?

Chẵng cho bản thân cơ hội để tiếp tục do dự, Jessica cầm lấy cây cọ vẽ và chọn một màu thích hợp cho bức hoạ của mình. Cô cứ nhìn vào bản vẽ, cố nhớ ra khuôn mặt tựa thiên thần đang say ngủ của Tiffany

Cô siết chặt cây cọ, đặt chúng trước bản vẽ. Đôi mắt cô bất chợt bắt gặp bức tranh ấy. Bức tranh đầu tiên cô vẽ vì một ai đó. Bức tranh đầu tiên cô vẽ người con gái mà cô yêu nhất. Người duy nhất cô nguyện sẽ yêu suốt đời. Cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra

Bàn tay Jessica bắt đầu run lên, cho đến khi cây cọ vẽ trượt khỏi tay cô, rơi xuống đất. Cô hít một hơi thật sâu, cố làm cho bản thân bình tĩnh hơn. Cắn chặt môi dưới của mình, cô mong sao nỗi đau ấy sẽ biến mất cùng với từng đợt khí cô thở ra. Cô cứ nhìn trừng trừng vào những bức tranh xung quanh mình. Cuộn tròn tay thành nắm đấm

Những giọt nước mắt bắt đầu rơi trên khoé mắt. Cô ước sao cô đã không đến nơi này. Cô đã hoàn toàn quên mất đi lí do vì sao cô lại đến đây vào khoảng thời gian trước kia. Cho đến khi những suy nghĩ về Tiffany đưa cô trở về căn phòng này.

Luôn chỉ có một lí do khiến cho Jessica muốn vẽ

Tình yêu

Cô vẽ người mà cô yêu. Những thứ mà cô thích. Những nơi yêu thích của cô

Vậy có thể là nó chăng? Lí do khiến cô quay trở lại căn phòng này là vì…

Cô yêu Tiffany?

Cô cứ nhìn chằm chằm vào bức vẽ trống trơn mà như không tin vào chính mình. Như thể bản vẽ ấy sẽ là người nói cho cô biết đâu là sự thật

Cô lắc đầu, không chấp nhận những điều đó và đứng dậy, cô đã quyết định. Cô nhìn khắp những bức tranh quanh mình

“Không. Không ai có thể thay thế được cậu”

***

Jessica khoá cửa và giấu chìa khoá ở sau bức tranh treo trong phòng cô

Bức tranh vẽ mặt trăng hình lưỡi liềm, bức vẽ đầu tiên của cô lúc cô còn nhỏ

Đó là bức vẽ đã bắt đầu tình yêu hội hoạ trong cô

Một cái gì đó gợi nhớ cô về bức tranh này. Cô trầm tư nghĩ ngợi vài giây trước khi biết ra điều đó

Cô quay nhìn vào chiếc giường, và cô tìm thấy vầng trăng được cất giấu của cô

Vầng trăng ấy được ẩn giấu trong đôi mắt Tiffany

Cô bước lên giường. Có một cái gì đó chợt đến và thôi thúc cô chạm vào cô gái đang say ngủ ấy

Cô lưỡng lự

Liệu cô có thể chối bỏ tất cả những cảm xúc cô dành cho cô gái này?

Tay cô đã bắt đầu vuốt nhẹ gò má của cô gái nọ, khiến cô ấy trở mình

Ngay lập tức cô rút tay về. Cô không mong muốn những cảm xúc này một chút nào. Cô không muốn bản thân sẽ lại tổn thương một lần nữa. Một mối tình thôi đã là quá đủ. Một lần bị từ chối đã là quá đủ. Và những điều này cần phải được ngừng ngay lại

Cô không thể yêu một lần nữa

Cô có thể không quan tâm đến tất cả những cảm giác của mình. Có thể bỏ chạy khỏi chúng. Cô có thể chối bỏ sự thật

Nhưng trong bao lâu?

***

“Mình về đây” cầm lấy túi xách, Tiffany lặp lại câu nói ấy lần thứ hai

Cả buổi sáng nay Jessica cố khiến cho bản thân bận rộn bằng cách đọc sách. Cô cố gắng tránh mặt Tiffany với hi vọng cùng với đó cô có thể tống khứ mớ cảm xúc dành cho cô ấy đang lớn dần trong cô

Tiffany hoàn toàn không hiểu những hành động của Jessica. Cô không nhớ mình đã làm sai điều gì. Dù sao thì có lẽ việc quên không khoá cửa phòng tắm hôm qua là một việc sai lầm nhưng ngoài cái đó ra cô không thể nghĩ ra một lí do nào khác khiến Jessica đột nhiên hành xử lạnh lùng với cô

“Er…”

“Mình sẽ gặp lại cậu ở trường vào sáng mai” Jessica cuối cùng đã chịu nói, mắt vẫn không rời quyển sách

Con tim Tiffany tan nát khi cô nghe lời đáp đầy lạnh lùng đó. Cô quay đi, bước những bước nặng nề về phía cánh cửa, lòng thầm mong cô ấy sẽ gọi cô hoặc ít nhất cũng giữ cô ở lại. Những bước đi của cô ngày càng chậm chạp, cứ nhìn theo từng bước chân của mình để rồi cô chợt nhận ra mình đã đến cạnh chiếc xe của mình tự lúc nào

Cô ngoái nhìn lại, chẳng có một Jessica nào đằng sau cô cả

Quản gia Choi vẫy chào tạm biệt cô. Thở dài, cô nặng nhọc bước vào xe và cay đắng nghĩ:

Thật là một buổi tối vui vẻ

***

“Hey, cuối cùng thì cậu cũng gọi. Phải Tiffany Hwang đấy không?” giọng của Taeyeon vỡ ra khi Tiffany chuyển sang chế độ loa ngoài và đặt điện thoại lên bàn

“Phải, là Tiffany Hwang đây và mình cần Kim Taeyeon ngay bây giờ” Tiffany trả lời, có hơi chút lớn tiếng khi cô ấy trút hết mọi thứ trong túi xách của mình ra ngoài

“Chuyện gì vậy?” Taeyeon lo lắng hỏi

“Mình làm mất tờ giấy ghi những bài tập cần làm rồi. Chủ đề của bài tiểu luận nằm ở trang mấy vậy?” Tiffany bắt đầu ném những cuốn sách lên giường mình

“Trang…đợi tí…OMG! Mình quên mất! Buổi tối ở nhà Jessica của cậu thế nào?”

“Nó đáng lí ra là buổi tối CỦA CHÚNG TA đấy, cái đồ lùn tịt kia. Tại sao cậu lại không đến chứ?”

“Đừng có cố tình chuyển sang chủ đề khác như thế, các cậu đã làm gì? Huh? OMG! Các cậu có nằm chung một chiếc giường không?” Taeyeon la lên đầy phấn khích

“Cậu mới là kẻ cố tình thay đổi chủ đề đấy. Mình sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu vì cái tội bỏ mình ở lại một mình ở đấy đâu” Tiffany hét lên trong điện thoại

“Đồ ngốc, đáng lí ra cậu phải cảm ơn mình chứ! Mình tạo cơ hội cho cậu được ở một mình với Jessica còn gì”

Vài giây im lặng trôi qua

“Tae” Tiffany gọi

“Ơi?”

“Mình nghĩ…mọi việc đang trở nên tồi tệ hơn…”

“Ý cậu là sao? Chuyện gì đã xảy ra?” Taeyeon hỏi lần nữa

“Cậu ấy…er…mình biết được một vài điều mà mình hoàn toàn không muốn biết”

“Eh?” giọng Taeyeon nghe khá bối rối

“Về một cô gái và cả cái…cái căn phòng bí ẩn đó…” Tiffany bắt đầu… nhìn trừng trừng vào đống sách vở của mình

“Fany-ah! Mình không hiểu”

“OH MY GOSH!” Tiffany la lên, bật dậy ngay lập tức, cô lục tung hết đống sách vở, lật giở từng cuốn một

“Chuyện gì vậy?! CÁI GÌ VẬY?!” Taeyeon cũng la theo, cực kỳ hoảng loạn

“Cuốn sổ của mình, nó mất tiêu rồi”

“Sổ nào?!”

“Cái cuốn màu hồng!”

“Woah, khoan đã, có phải là cái quyển cậu viết—

“Là cái quyển mình viết những bài thơ của mình! Cho Jessica!”

Tiffany thở hổn hển, để mặc bản thân rơi tự do lên giường

“Mình để quên nó ở…Oh my gosh Tae! Tên của cậu ấy ở đầy trong cuốn sổ! Lỡ như mà cậu ấy đọc nó thì sao?”

“Bình tĩnh đi, được chứ, cậu để nó ở--

“OH MY GOSH!” Tiffany ngồi bật dậy, vò đầu bứt tai. Trông cô giờ giống như mấy nàng teen thần kinh “không ổn định”

“NGƯNG NGAY CÁI KIỂU NÓI ẤY ĐI! CẬU ĐANG LÀM MÌNH SỢ ĐẤY!” Taeyeon gầm gừ

“OH MY GOSH!”

“NGƯNG NGAY!”

***

Sáng hôm nay, Tiffany dậy cực kỳ sớm. Lúc cô đến, cổng trường thậm chí còn chưa mở, khiến cô phải nhận những ánh mắt nghi ngờ, cảnh giác của mấy chú bảo vệ. Cô ngồi xuống chỗ của mình và đợi Jessica. Trong lúc chờ đợi, cô tập lại phần “tình cờ” hỏi Jessica về cuốn sổ của mình như những gì Taeyeon đã dạy

“Hey, Jessi, nghe này, er…cậu có thấy cuốn sổ của mình không? Cậu biết mà, cái quyển màu hồng ấy? Cái quyển mà mình viết tên cậu đầy trên ấy đấy?”

Lắc đầu, cô cố lại lần nữa

“Chào buổi sáng, Jessi, cậu có tìm thấy tập thơ màu hồng nào của mình ở nhà cậu không? Erm…Không, nó không phải viết về cậu đâu. Chỉ là ngẫu nhiên thôi, chúng viết về một ai đó mà tình cờ trùng tên với cậu và…er…trùng cả họ”

CHẴNG THUYẾT PHỤC GÌ CẢ

“Hey, Jessi, lam ơn trả lại cho mình đi… mình xin cậu đấy…”

Urgh!

“Nghe này, Jessi—

“Mình nghe?”

Tiffany giật mình, cô nhìn lên. Jessica đang đứng trước cửa lớp, chờ câu trả lời của cô

“Er…ch-chào buổi sáng!” Tiffany chào, trông cô có vẻ gì đó rất là ngượng ngùng

Jessica nhìn cô khó hiểu

“Chào cậu” cô chào lại không một chút biểu cảm, đi một nước thẳng về bàn học của mình

Mình không có yêu cậu ấy

Cô tự thuyết phục bản thân. Nhưng có vẻ như là đang tự lừa dối bản thân thì đúng hơn. Cô tiếp tục nghĩ

Mình không hề yêu cậu ấy

Nhưng con tim cô lại đang nói những điều ngược lại

Cô vô thức quay sang bên phải, và nhìn thấy Tiffany đang ngồi ở vị trí của mình viết một cái gì đấy vào một mẩu giấy nhỏ

Cô tiếp tục ngắm nhìn Tiffany như vậy, con tim cô cứ đập những nhịp đập bất thường mỗi khi cô gái kia ngừng lại, nghĩ ngợi cái gì đấy rồi lại tiếp tục viết

Cô đột nhiên tò mò muốn biết cô ấy viết những gì. Cô nhớ là đã từng thấy Tiffany làm công việc này vào mỗi buổi sáng nhưng chưa bao giờ cô thắc mắc về thói quen này

Nhật ký ư?

Hay những việc cần làm trong ngày?

Chẳng phải chúng giống nhau cả sao?

Không, chúng đâu có giống

Mà tại sao mình lại phải quan tâm đến điều đó kia chứ?

“Gặp lại cậu sau nha”

Jessica bị lôi ngược trở về với thực tế, quay sang phía cửa lớp, cô trông thấy Sunny và Taeyeon đang ôm nhau

Eh?

Cô quay nhìn sang phía đối diện của căn phòng. Tiffany cũng đang sững sốt nhìn cặp đôi ấy hệt như cô

Sunny và Taeyeon ư?

***

“Krystal, đó là cái gì vậy?” Sulli bĩu môi hỏi. Cô bé đã phải một mình vẽ bức tranh Krystal và Sulli khác suốt từ nãy đến giờ. Trong khi đó thì Krystal có vẻ như đang bận rộn đọc một cái gì đấy

Những người nhà họ Jung thật sự rất giỏi trong việc bơ người khác

Ngay khi mà Sulli sắp sửa quăng cái cuốn sổ màu hồng ngu ngốc ấy đi thì Krystal cuối cùng cũng đóng quyển sổ ấy lại với một nụ cười rực kỳ rạng rỡ

“Sao nào?’ Sulli hỏi, chờ đợi một lời giải thích

“Mình phải trả cái này lại cho Fany-unnie”

Chapter 7 - True

Do our hearts lie?

For mine never did,

When it said that it loves you,

I know it was true,

Do our hearts cry?

For mine always do,

It cries hard when you’re away,

It cries your name night and day,

Do our hearts die?

I think I lost mine,

I check it one time and I figured out,

It was with you all the time,

***

Liệu con tim có biết nói những lời dối gian?

Con tim mình chẳng bao giờ làm thế

Khi chúng nói với mình chúng yêu cậu

Mình biết đấy là sự thật

Con tim chúng ta có biết khóc không?

Đó là điều con tim mình vẫn thường làm

Chúng bật khóc khi bên mình chẳng còn cậu nữa

Trong nước mắt chúng gọi tên cậu cả ngày lẫn đêm

Liệu con tim chúng ta có thể chết chứ?

Mình nghĩ mình đã đánh mất con tim mình

Khi một ngày kia mình chợt nhận ra rằng

Con tim mình, chúng đã ở cạnh cậu tự lúc nào

Tiếng chuông báo hiệu tan học vang lên

“Cậu biết bữa tiệc dành cho những học sinh mới chứ? Vào buối thứ bảy tuần trước ấy?” Taeyeon trả lời câu hỏi của Tiffany, cô gái mà từ nãy đến giờ chẳng thèm nghe những gì cô nói, cô ấy cứ tiếp tục hướng ánh nhìn về phía cô gái có tên Jessica

Taeyeon nhận ra điều đó, thở dài, xoay mặt cô bạn mình đối diện với mình

‘Hey, mình ở đây đây này---mình tưởng cậu muốn biết chứ?”

“Ờ phải. Chúng ta nói tới đâu rồi nhỉ?” Tiffany ngốc nghếch hỏi

“Bữa tiệc dành cho học sinh mới”

“Oh, và chúng thì sao?”

Taeyeon vỗ trán bất lực

“Cậu thậm chí còn không hề nhớ cậu đã hỏi mình cái gì đúng không?” khoanh tay trước ngực, cô hỏi

“Erm…mình…đã hỏi cái gì?” Tiffany trả lời, gãi đầu bối rối. Ánh mắt cô lại bắt gặp thấy hình ảnh Jessica, cô ấy đang rời khỏi lớp

Cô vô thức đứng dậy, mắt cô dõi theo bóng dáng Jessica cho đến khi cô gái kia biến mất sau cánh cửa

Cô thở dài nặng nhọc

Jessi…

“Mọi chuyện giữa hai cậu vẫn ổn chứ?” Taeyeon lo ngại hỏi

Chẳng có gì gọi là ổn ở đây cả

“Bọn mình ổn. Vậy cậu và Sunny làm thế nào—

“Cậu có chắc là cậu muốn biết câu trả lời không vậy? Cậu HOÀN TOÀN KHÔNG hề nghe mỗi khi mình trả lời” Taeyeon cáu gắt nói

Tiffany lùi lại một bước và đưa hai tay mình vào tư thế phòng thủ, cười ngượng nghịu

“Thôi nào Tae, lần này mình sẽ lắng nghe từng lời cậu nói”

“Tạm tha cho cậu lần này, và…cậu ấy cũng tới bữa tiệc đó, còn mình thì được mời tới để biểu diễn trong bữa tiệc vì vậy…er…mình đã hát tặng cậu ấy một ca khúc”

“Ý cậu là, cậu nói ra tên cậu ấy? Ngay trên sân khấu?”

“Yeah”

“Wow, cậu thật là dũng cảm! Mình tự hào về cậu Tae à!” Tiffany la lên, ôm lấy cô bạn mình

“Đương nhiên, mình đâu có giống cậu đâu chứ” Taeyeon buột miệng nói

Tiffany đánh vào bụng cô ấy

“Ow!”

“Cậu nói câu ấy là có ý gì hả?”

“Ý là cậu quá tệ trong việc tỏ tình, àh khoan đã, cậu thậm chí còn chưa bao giờ tỏ tình với ai bao giờ nữa cơ mà” Taeyeon nói, vỗ vào lưng Tiffany

“YAH, Taeyeon…”

Cô gái nhỏ con hơn cười sặc sụa

“Thật tình, mình không nghĩ Sunny có thể chịu nổi cậu, tốt hơn hết mình nên cảnh báo Sunny về cái tính 35 của cậu”

“Gì cơ?” một giọng nói khác tham gia vào cuộc trò chuyện của hai người

“Sunny!” Taeyeon vui vẻ la lên, tiến về phía cô gái đang đứng cạnh cửa lớp

Và họ ôm nhau

“Hey Sunny, câu nên cẩn thận thì hơn, Tae là một tên có máu 35 nồng độ cao đấy”

“Mình biết” Sunny mỉm cười đáp lại, vẫn còn trong vòng tay của Taeyeon

“Eh?”

“Ý mình là mình đã nghe thấy những gì cậu nói…mình không có ý nói rằng bọn mình…cậu ấy…tụi mình không có…”

Sunny lắp bắp, mặt cô ửng đỏ

Tiffany khúc khích cười

“Cậu đã hát tặng cậu ấy bài gì vậy Tae?”

“True”

“True?”

Taeyeon gật đầu và bắt đầu hát, vẫn nắm chặt tay Sunny

~I’m weak, it’s true,

Coz I’m afraid to know the answer

Do you want me too?

Coz my heart keeps falling faster

I’ve waited all my life

To cross this line

To the only thing that’s true

So I will not hide

It’s time to try

Anything to be with you

All my life I’ve waited

This is true~

Sunny mỉm cười với đôi mắt ngân ngấn nước, đánh vào tay Taeyeon

“OW. Mình đã làm gì sai chứ?” cô hỏi, ôm lấy cánh tay tội nghiệp của mình

“Lỗi của cậu là đã khiến mình yêu cậu” Sunny ngượng ngùng trả lời, ôm lấy cô bạn gái mình

Taeyeon cười thầm, tận hưởng cảm giác được ở trong vòng tay cô ấy

Tiffany mỉm cười với hai người bạn của mình trước khi cô cầm lấy túi xách và thì thầm là cô có việc phải đi trước

Ngay khi bước chân ra ngoài, cô thở dài ngao ngán. Cô ước gì mọi chuyện với Jessica cũng đơn giản như thế. Nếu được vậy thì cô nghĩ mối quan hệ giữa hai người đã tốt đẹp hơn rất nhiều và kế hoạch tỏ tình của cô cũng không đến nỗi quá xa vời như bây giờ. Nhưng Jessica trông có vẻ như cố tránh mặt cô suốt cả ngày hôm nay. Cô thậm chí vẫn chưa có cơ hội để hỏi cô gái kia về quyển sổ của mình

Cô giật mình

Ôi không

Cuốn sổ của mình

Cậu ấy chắc hẳn đã đọc nó

Cậu ấy đã biết hết tất cả

Đó chính là lí do

Tiffany không thể tin vào điều ấy. Cô chưa bao giờ nghĩ đến tình huống này. Jessica chắc hẳn đã biết hết mọi chuyện. Biết hết những cảm xúc của cô dành cho cô ấy. Và giờ thì cô ấy đang cố tránh mặt cô

Jessica

Tiffany bước từng bước chậm chạp về phía chiếc xe, cúi gằm mặt xuống đất. Mọi tia hi vọng đều đã bị dập tắt. Jessica không có cùng cảm giác với cô. Cô ấy đang gián tiếp từ chối cô

Thật ra thì đó chỉ là những suy nghĩ của riêng cô mà thôi

“Nhấc máy đi, nghe máy đi nào….ah…chết tiệt”

Tiffany nghe thấy một giọng nói quen thuộc. Con tim cô bỗng ngừng đập

Jessica bực bội đi qua đi lại ở phía bên kia, với điện thoại trong tay. Cô ngừng lại khi cảm giác thấy có một ai đó đang nhìn mình, tìm xung quanh. Nín thở

Mắt họ gặp nhau vài giây trước khi cả hai cùng quay đầu nhìn sang phía khác

Tiffany không biết phải làm gì tiếp theo. Cô đi về phía chiếc xe mình, ngay cạnh bên xe Jessica và dừng lại ở đó, tìm khóa xe

“Nghe này Krystal, nói với quản gia Choi đến đón chị ngay khi em nhận được tin nhắn này, chị không thể tìm thấy khóa xe, chị sẽ đứng đợi bác ấy ở đây”

Jessica cúp máy, cô thấy Tiffany đang nhìn mình

Lần này, cô không thể nhìn sang chỗ khác. Cả hai cứ đứng đấy nhìn nhau trong khoảng 5 giây ngắn ngủi

Tiffany đã nghĩ về điều này. Cô cần phải biết suy đoán của cô là đúng hay sai và Jessica đã biết hết tất cả hay chưa. Kể cả khi cô ấy từ chối tình cảm của cô thì cô vẫn muốn được xác nhận về điều đó

Cô hít một hơi thật sâu, như thể việc làm ấy sẽ giúp cô tự tin hơn

“Có cần mình đưa cậu về không?” cô hỏi, cố gắng mỉm cười. Đây là cuộc trò chuyện đầu tiên của hai người trong ngày hôm nay

Jessica cảm thấy có gì đó chặn ngay cổ họng mình

Nói không đi chứ

Tất cả những nỗ lực tránh mặt cậu ấy suốt từ sang đến giờ của mi sẽ là công cốc nếu mi nói có

Nói không đi

N.O.W

Jessica gật đầu

Tiffany mỉm cười, mở cửa xe cho cô

Jessica có thể cảm thấy cái đám ký sinh trùng sống trong bao tử cô đang ăn mừng chiến thắng

Tiffany cũng nhanh chóng bước vào xe và khởi động máy. Họ chẳng nói với nhau câu nào trong suốt vài phút đồng hồ; cả hai không ai biết phải bắt đầu cuộc trò chuyện như thế nào cho không phải ngượng ngùng cả

Tiffany mở radio để phá tan bầu không khí im lặng đến kì cục này

~I won’t talk, I won’t breathe,

I won’t move till you finally see,

That you belong with me~

Mình đã từng nghe bài hát này trước đây

Giai điệu này nghe quen quá

“True!” cả hai cùng đồng thanh la lên. Họ quay qua nhìn nhau rồi lại nhanh chóng quay mặt đi

~You might think, I don’t look,

But deep inside the corners of my mind,

I’m attached to you~

“Mình thích bài hát này” Jessica nhẹ nhàng nói, mắt vẫn chăm chú nhìn cảnh vật bên ngoài

Tiffany mỉm cười

“Mình cũng vậy. Đó là bài hát kỉ niệm của Sunny và Taeyeon” cô nói

“Vậy sao? Rất phù hợp với hai cậu ấy”

“Yeah”

~I know when I go,

I’ll be on my way to you—

“The way that’s true…” cả hai cùng cất tiếng hát, và cùng ngừng lại

“Cậu hát ư?!”

Họ thắc mắc nhìn nhau

“Ừ, đúng vậy,…nhưng hầu hết thời gian mình hát chỉ khi đang tắm mà thôi” Tiffany nói, ngượng ngùng cười

Jessica gật đầu. Không khí bây giờ đã trở nên thoải mái hơn, đó là không tính đến cái bọn kí sinh trùng đáng ghét đang reo vui kia

“Chúng ta giống nhau đấy, mình cũng vẫn thường “tổ chức” những buổi concert phòng tắm như thế”

Cả hai cùng phá ra cười

Tiffany cho xe rẽ phải và nhìn thấy cánh cổng nhà họ Jung

“Nhanh quá nhỉ” Jessica lầm bầm

Một người đàn ông bước về phía chiếc xe, nhưng ông ta chợt khựng lại khi trông thấy Jessica. Cánh cổng mở ra ngay sau đó

Tiffany nhớ ra lí do vì sao mình lại ở đây. Cô vẫn chưa hỏi Jessica về cuốn sổ. Cô chạy vòng qua khu vườn và dừng xe lại ngay trước ngôi biệt thự

“Cảm ơn cậu” Jessica nói, cô ngập ngừng mở cửa xe

Đừng có mời cậu ấy vào nhà

Đừng mời cậu ấy vào

“Er…Jessi, đợi đã—

“Cậu có muốn vào nhà mình chơi không? Mình đang cần sự giúp đỡ với môn Lý…” Jessica nói một hơi không dứt, sợ sệt chờ đợi

Tiffany chăm chú nhìn cô trước khi cô ấy mỉm cười

“Được thôi”

***

Mình không có yêu cậu ấy

Thật không?

Vậy tại sao cậu ấy lại có mặt ở đây?

Jessica Jung. Mi đã mời cậu ấy vào phòng mi đấy

Mình cần cậu ấy giúp làm bài tập cơ mà

Và thế là, lần đầu tiên trong lịch sử, Jessica Jung vĩ đại cần sự giúp đỡ trong môn Vật Lý

Lúc này, Tiffany thật sự cảm thấy rất lúng túng. Cả ngày hôm nay Jessica hành động như thể cô là một thứ virus chết người cần phải cách ly. Và giờ thì cô lại ở đây, ngồi trên sàn nhà, trong phòng cô ấy.

Chắc chắn đây không phải là dấu hiệu của việc từ chối nếu cậu ấy đã đọc cuốn sổ của mình

Mắt cô đảo khắp căn phòng hòng tìm tung tích quyển sổ bị thất lạc

Và kết quả là một con số không to tướng

Jessica với tay lấy cuốn sách Vật lý và đặt trước mặt họ, lật giở từng trang. Cô chạm vào một trang sách và cảm thấy có một cái gì đó cộm cộm bên dưới. Cô mở trang ấy ra—

“B-b-b-bug! BUG! BUG!” Tiffany hét lên, nhảy tưng tưng trong phòng, làm Jessica giật mình quăng cuốn sách lên không trung, hét theo. Nghe thấy tiếng hét cá heo “thánh thót” của Jessica, Tiffany bịt chặt hai tai mình lại

“Jessica! NGỪNG LẠI ĐI! NGỪNG LẠI NGAY!” cô nói, kéo mạnh cô gái kia ngồi xuống giường cạnh cô

Jessica ngưng hét ngay khi Tiffany chạm vào người cô. Cô ngoan ngoãn ngồi yên trên giường

Mình có bao giờ sợ mấy con bọ ấy đâu cơ chứ

“Nó đi chưa?” Tiffany hỏi, vẫn còn trừng mắt nhìn quyển sách đáng thương tội nghiệp, giờ đang nằm chèo queo trên sàn

Jessica chăm chú nhìn Tiffany. Cô không thể rời mắt khỏi mảnh trăng lưỡi liềm đáng yêu đang khiếp sợ cách không xa cô kia. Ánh nhìn của cô chu du khắp khuôn mặt Tiffany, cố gắng ghi nhớ từng inch trên khuôn mặt ấy như thể như thể chúng sẽ ngay lập tức biến mất nếu cô rời mắt khỏi chúng. Rồi có một cái gì đó khiến cô chú ý. Có cái gì đó rất nhỏ, đang di chuyển trên tóc Tiffany

Con bọ

“Tiffany, nhắm mắt lại đi” Jessica nói, không muốn làm cô gái kia hoảng sợ

Tiffany nhìn cô đầy thắc mắc trước khi ngoan ngoãn làm theo. Cô ấy nhắm mắt lại

“Đừng cử động”

Tiffany gật đầu, mắt vẫn nhắm tịt

Jessica tiến lại gần và cầm lấy cái con bọ xấu xí đang đậu trên tóc Tiffany kia. Cô nhẹ nhàng quẳng nó đi. Chợt khựng lại, cô nhận ra mặt mình giờ chỉ cách khuôn mặt xinh đẹp mà cô hằng ngưỡng mộ kia chỉ vài cm

Cái bọn kí sinh trùng đáng ghét ấy lại xuất hiện lần nữa, nhưng khác với những lần trước, lần này chúng đang hối thúc cô

‘Hôn cô ấy đi”

Đừng

Jessica cắn môi lưỡng lự. Mắt vẫn không rời khỏi môi Tiffany

Bọn kí sinh trùng lại thúc giục một lần nữa

Cứ thử đi

Cô tiến đến gần hơn. Cái đám kí sinh trùng đang la hét um sùm cổ vũ

Gần hơn

Gần hơn nữa

Tiffany có thể cảm nhận thấy hơi thở ấm nóng nhẹ nhàng phả vào mặt mình. Cô vẫn tiếp tục nhắm mắt, biết đấy là hơi thở ngọt ngào của Jessica

Cô vứt bỏ hết tất cả những câu hỏi khác trong đầu mình và chờ đợi

Sự thật hoặc không, giấc mơ hoặc không, tất cả đều xứng đáng

Jessica nhắm mắt lại ngay khi đã đến đủ gần, khẽ hé môi mình ra, chuẩn bị chạm vào môi Tiffany

Đôi môi họ đã gần như chạm vào nhau

Đám kí sinh reo lên sung sướng

Có tiếng chạy rầm rầm tiến về cánh cửa

CỬA BẬT MỞ

Một tiếng ầm lớn vang lên

“FANY-UNNIE!”

Chapter 8 - Left

Part 1

“FANY-UNNIE!”

Sulli gọi, mở tung cánh cửa

Khựng lại, cô bé há hốc vì kinh ngạc

Krystal đang chạy theo ngay sau Sulli, không thể ngừng kịp, mất đà và kết quả là ngã nhào lên người cô bé. Cả hai té đập mặt xuống đất

“OW.”

“Tránh ra đi Krys, cậu nặng quá!”

Jessica, vừa “được” giải thoát khỏi đôi môi đầy quyến rũ của Tiffany, quay ra nhìn bọn trẻ thất thần

Tiffany đứng dậy, hoảng hồn bời sự có mặt bất ngờ của bọn nhóc

“Hai em có sao không?” cô hỏi, giúp hai cô bé đứng dậy. Ở phía sau, Jessica trông có vẻ như đang lạc trong chính những suy nghĩ của mình, có lẽ cô đang tìm hiểu xem cái gì đã khiến cho mất tự chủ như thế

“Bọn em ổn” Krsytal đứng dậy nói

Tiffany đưa tay ra giúp Sulli

“Có phải em vừa nhìn thấy hai chị hôn nhau không nhỉ?” Sulli bất ngờ hỏi, đưa tay ra để nắm lấy tay Tiffany

Giật mình Tiffany buông tay ra khiến cho cô bé tội nghiệp kia lại té nhào một lần nữa

“Ow” Sulli cằn nhằn, mặt cô bé giờ đang đối diện với cái nền nhà rắn chắc

“Yah, unnie, cẩn thận chứ, trên khắp vũ trụ chỉ có một Sulli này thôi đấy” Krystal nói, giúp Sulli đứng dậy

“Cả hai em đang làm gì ở đây vậy?” Jessica hỏi

“Bọn em cần nói chuyện với Fany-unnie” Sulli nói, cô bé nắm lấy tay Tiffany

“Er, Sulli…” Tiffany nói, quay lại nhìn Jessica. Cô gái tóc vàng quay mặt đi chỗ khác

“Mình sẽ nói với chị ấy, cậu ở đây mà nói chuyện với chị cậu đi” Sulli nói, cô bé đẩy Tiffany ra khỏi phòng

Krystal cứ nhìn chằm chằm Sulli, chờ đợi một điều gì đó

“Cậu ở yên đây” Sulli ra lệnh

“Krystal, vậy là sao?” Jessica hỏi

“Chị…” Krystal nói

***

“Sulli-ah, em đang định làm gì vậy?” Tiffany hỏi. Cả hai đang đứng trước cửa phòng Jessica. Tất cả đã nằm trong kế hoạch của 2 cô nhóc

Kế hoạch tỏ tình của JungLi

“Chị nói nhỏ thôi và lắng nghe đi unnie, oh, và đây, của chị này” cô bé nói, lấy ra một quyển sổ màu hồng và đưa nó cho Tiffany

“Sổ tay của chị”

“Unnie, nói nhỏ thôi!”

“Em lấy cắp quyển sổ của chị phải không?” Tiffany nhìn chằm chằm vào Sulli

“Không phải em, Krystal đã lấy nó” Sulli nói

“Và con bé giữ nó suốt từ đó đến giờ?”

“Vâng, đúng vậy, và giờ thì im lặng nào unnie” Sulli khó chịu nói

“Vậy tức là Jessica không hề biết về điều này?”

“Chị ấy không biết. Giờ thì nghe đi unnie” Sulli nói, đưa tai lại gần cửa phòng Jessica

“Nghe gì?”

“Chị cứ nghe đi rồi sẽ biết”

Tiffany chau mày tư lự, nhưng rồi cũng làm theo những gì cô bé bảo

***

“Unnie, chị…”

Jessica vẫn im lặng. Cô cứ nhìn trừng trừng vào cánh cửa. Có vẻ như Krystal sắp nói cho cô nghe một điều gì đó, một sự thật mà cô không dám đối diện, cô sợ khi phải nghe chúng

“Chị gần như đã hôn chị ấy”

“Chị…chị biết” Jessica trả lời, nhưng vẫn không thể tin được những gì vừa xảy ra

“Tại sao?”

“Cái đó, chị không biết”

“Unnie, chị có yêu Fany-unnie không?” Krystal hỏi

“Có. Không, ý chị là, không” Jessica lắc đầu trả lời

Krystal giận dữ nhìn cô

“Unnie, chị đã nói có đầu tiên”

“Không”

“Có chị có”

“Krystal, chị không có, chị không…” Jessica ngừng lại, cố hít một hơi thật sâu.

Cô quay mặt đi và cắn môi dưới lưỡng lự.

Cô có thể bị hấp dẫn bởi Tiffany và nụ cười của cô ấy…

Nhưng không, đó không thể nào là tình yêu.

Cô chán ghét thứ được gọi là tình yêu, cô đã tự hứa với lòng sẽ không bao giờ vướng vào hai chữ “tình yêu” ấy một lần nữa

“Unnie…”

“Không, Krys…chị không có yêu chị ấy”

***

Tiffany bước lùi một bước. Cô không muốn nghe thêm một lời nào nữa. Cô ước sao bản thân là một kẻ điếc, như thế cô sẽ chẳng phải nghe câu nói ấy. Siết chặt quyển sổ trong tay

“Chị không yêu chị ấy”

Tiffany đã đoán trước được tình huống này, đã biết trước được mình sẽ bị từ chối.

Cô biết cơ hội của cô còn thấp hơn cả 1%.

Nhưng cô không nghĩ rằng nó sẽ đau như thế này.

Con tim cô đập một chậm chạp trong lồng ngực, như thể chúng đã chết đi vì câu nói ấy, chúng đã mất đi lí do để tiếp tục những nhịp đập.

Ngay khi cô nghĩ rằng cuối cùng cũng đã đến lúc của họ thì Jessica đã nói cậu ấy không cùng cảm xúc với cô

Và cô đã nghe thấy điều đó. Nghe thấy chúng một cách rõ ràng, rành mạch, từng chữ từng lời

“Unnie. Em xin lỗi…”

Tiffany quay lại nhìn Sulli, cô hoàn toàn quên mất sự hiện diện của cô bé.

Nước mắt chực tuôn rơi trên khoé mắt và cô không muốn để bất cứ ai thấy điều đó.

Cô bước lùi lại thêm vài bước.

Cô muốn chạy, chạy thật xa khỏi nơi này nhưng cô không biết bản thân có thể làm được điều đó hay không.

Cô muốn bỏ chạy khỏi giây phút này, bỏ chạy khỏi cuộc đời này. Nhưng cô không thể.

Không thể làm gì nếu không có Jessica bên cạnh

Cô quay đầu và ép buộc đôi chân bỏ chạy, rời xa nơi này.

Những giọt nước mắt bắt đầu tuôn rơi nhưng cô cố nén tất cả vào trong.

Cô cần phải mạnh mẽ nhưng cô không biết phải làm sao để mạnh mẽ. Không thể nếu không có Jessica.

Một lần nữa cô không thể làm gì khi không có Jessica bên cạnh.

Cô ấy là sức mạnh, và cô ấy cũng là sự yếu đuối của cô.

Và giờ đây, tất cả sức mạnh của cô đã bỏ đi, chỉ còn lại cạnh cô là sự yếu đuối

“Unnie!”

Chapter 8

Part 2

Quản gia Choi đã đến trước cửa phòng Jessica. Ông chỉnh trang lại y phục của mình trước khi gõ cửa. Chợt có một vật gì đó thu hút ánh nhìn của ông, một vật gì đó màu hồng nằm dưới tủ kính cạnh phòng Jessica. Ông cuối xuống, nhặt vật thể không xác định ấy lên, nhìn chăm chú vào nó một cách tò mò

Nhưng quản gia Choi hiểu rõ thế nào là sự riêng tư. Ông cầm vật ấy bằng tay trái và sử dụng cánh tay còn lại để gõ cửa

“Vào đi” tiếng Jessica vang lên

Ông Choi mở cửa bước vào, mỉm cười nói “Đã gần đến giờ ăn rồi, thưa tiểu thư”

Jessica rời mắt khỏi công việc đang dang dở của mình, ngước lên nhìn ông, có vẻ như cô phác thảo một cái gì đó, nhưng ông không thể nhìn thấy đó là cái gì

“Vâng, cháu sẽ xong ngay thôi”

Ông Choi nhận thấy có một điều gì đó rất kì lạ ở Jessica. Ông đã ở nhà họ Jung kể từ khi cô gái kia còn chưa ra đời. Ông biết cô rất rõ. Chờ đợi. Ông biết Jessica có gì đó muốn nói với ông

“Bác Choi, có thật là con người ta chỉ yêu một lần duy nhất trong đời không?” Jessica hỏi, vẫn tiếp tục công việc của mình

“Từ những gì tôi được biết, thì đúng vậy thưa tiểu thư, chỉ duy nhất một lần trong đời và những cảm giác khác chỉ là những rung động thoáng qua mà thôi” ông nói

“Vậy làm cách nào ta biết được đó là tình yêu thật sự?”

“Đó là khi ta cố tình phủ nhận điều đó”

Jessica nuốt nước bọt một cách khó nhọc.

Ông quản gia cười thầm và nói tiếp

“Thực sự thì tôi không biết, thưa tiểu thư. Cô là chủ nhân của chính trái tim mình. Hơn ai hết cô là người biết nó muốn gì. Sao cô không thử…lắng nghe con tim mình?”

Jessica không biết phải nói gì. Cô chắc chắn rằng con tim cô đang thì thầm gọi tên Tiffany. Hay đó là do những con kí sinh nhỉ?

Cô lắc đầu

Ông Choi biết ông nên để Jessica ở lại một mình với những suy nghĩ của cô ấy

“Bữa tối sẽ được dọn ra trong 10 phút nữa” ông nói, quay bước trở ra. Chợt ông dừng lại

“Cái này có phải của cô không, thưa tiểu thư? Tôi tìm thấy nó ngay trước cửa phòng cô” ông nói và đưa cho Jessica quyển sổ

“Không, nó không phải của cháu” cô trả lời. Thoáng thấy quyển sổ này trông rất quen

“Vậy chắc hẳn là của cô Hwang” ông đoán

Con tim Jessica bỗng ngừng đập

Tiffany

Jessica vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào quyển sổ. Ông Choi nghĩ ông đã biết điều gì đang diễn ra. Ông mỉm cười

“Bữa tối sắp được dọn ra thưa cô” ông nhắc lại và rời khỏi phòng

Jessica vẫn cứ ngồi đấy, trừng mắt nhìn quyển sổ trước mặt cô. Nhưng trông có vẻ như cô đang sợ quyển sổ ấy hơn. Mở trang đầu tiên

Tuyển tập những bài thơ

Thơ ư?

Cậu ấy làm thơ sao?

Tặng Jessi

MÌNH?

***

Jessica thức dậy rất sớm vào sáng hôm sau và trông rất nôn nóng muốn đến trường. Krystal, người luôn dậy sớm trong nhà, đang nhìn cô chằm chằm với cái miệng há hốc. Cô đang “thưởng thức” bữa ăn sáng của mình như thể cô bị bỏ đói đã mấy ngày nay

“Ái ì ậy?” cô nói, cùng với đó là vài miếng thức ăn rơi ra khỏi miệng

“Cái con người tóc vàng kinh tởm này là ai đây, và cô đã làm gì chị gái tôi thế hả?” Krystal nói

Jessica mắc nghẹn, vỗ liên tục vào ngực mình, với tay lấy ly nước quản gia Choi đưa

“Sao nào?” Krystal hỏi ngay sau khi Jessica vừa trở lại bình thường

“Chị muốn gặp…Tiffany” Jessica lo lắng nói. Nhìn chằm chằm vào đĩa thức ăn của mình, cô cố tránh ánh nhìn của Krystal

Krystal bỗng khó chịu. Có một điều cô vẫn chưa nói với chị gái mình

“Unnie, chị ấy…er…đã nghe thấy hết những gì chị nói tối qua” cô bé nói, mấy ngón tay của cô bé cứ nhúc nhích không yên

“Nghe thấy? Em đang nói về cái—Jessica nói, chợt khựng lại

“…nghe thấy những lời của chị? Khi mà chị nói với em rằng—

“Em xin lỗi, unnie. Em cứ nghĩ chị cũng thích chị ấy và em có thể tạo cơ hội cho hai người kể từ khi em lấy trộm cuốn sổ của chị ấy” Krystal giải thích

“Ôi không…”

Jessica ngay lập tức đứng lên, cầm lấy túi xách của mình

“Chị hi vọng là không quá muộn”

***

Xe của Tiffany không có trong bãi đỗ. Bình thường cô ấy luôn là người đến sớm hơn Jessica. Jessica thắng gấp, chà sát bánh xe trên mặt đường và dừng lại tại vị trí thường ngày của mình

Mình sẽ đợi ở đây

Cô bước ra ngoài, tựa lưng vào chiếc xe, khoanh hai tay trước ngực chờ đợi

Những chiếc xe khác cũng bắt đầu đến, nhưng cô vẫn không thấy Tiffany đâu. Jessica cứ bước tới bước lui bên cạnh chiếc xe, cô bắt đầu mất kiên nhẫn. Taeyeon cũng nhanh chóng đến sau đó

Cô tiến về phía chiếc xe kia

Taeyeon xuống xe, mở cửa xe phía sau, Sunny vui vẻ bước ra ngoài

“Sica! Chào buổi sáng! Không phải giờ này cậu đang ngủ trong lớp sao?” cô nói

Taeyeon nắm lấy tay cô

“Có chuyện gì vậy Sica?”

“Er…Tiffany vẫn chưa đến…” Jessica lo lắng nói. Mắt hướng thẳng xuống đất, cô chẳng dám ngẩng đầu lên

Cặp đôi nhỏ con kia trao đổi với nhau ánh nhìn lo lắng. Họ nhận thấy có điều gì đó đã xảy ra

“Cậu ấy có gọi cho mình” Taeyeon nói

“C-cậu ấy nói gì?” Sica nói lắp

“Cậu ấy nói cậu ấy sẽ không đến trường hôm nay, rồi cậu ấy cúp. Mình có cố gọi lại cho cậu ấy, nhưng cậu ấy không nghe máy” Tayeon nói

Jessica lo lắng nhìn chằm chằm xuống nền đất

“Sica-ah, có chuyện gì không ổn sao?” Sunny hỏi

“Cậu có biết địa chỉ nhà cậu ấy không?” cô gái kia hỏi, vẫn không nhìn lên

Sunny siết nhẹ tay Taeyeon. Cô gái kia gật đầu

“Có, mình sẽ đưa cậu tới đó”

***

“Có ai ở nhà không?” Sunny gọi, trong khi Taeyeon bấm chuông không ngừng. Ở phía sau, Jessica trông như thể đang đau buồn vì cái chết của chú mèo nhà cô ngoại trừ việc cô chẳng hề nuôi một con mèo nào cả

“Fany-ah! Ra đây đi! Jessica có chuyện muốn nói với cậu!” Taeyeon nói

Không có tiếng trả lời

Jessica muốn trở về nhà. Tiffany không muốn nhìn thấy cô lúc này. Đơn giản là thế. Cô quay đi, tìm chìa khóa xe của mình

“FANY-AH!”

“TIFFANY!”

“RA ĐÂY NGAY!”

Jessica thở dài và mở cửa xe, chợt cô cảm thấy có ai đó đang kéo ống tay áo của mình. Cô quay lại và nhìn thấy một cô gái khá cao với khuôn mặt ngây thơ đang nhìn cô, trên gương mặt thoáng chút lo sợ

“Có…er…chuyện gì vậy em?”

“Xin chào unnie lạ mặt, em tên là Seo Juhyun” cô bé lịch sự giới thiệu

“Er…chị là Jessica Jung”

Cô bé ấy gật đầu

“Bởi vì chị không còn là người lạ nữa nên chị có thể gọi em là Seohyun” cô bé kia nói, nở một nụ cười đáng yêu

“O-kay, vậy thì…er…có chuyện gì vậy Seohyun”

“FANY-AH! RA ĐÂY NGAY! MÌNH THỀ LÀ MÌNH SẼ ĐÁ TUNG CÁNH CỬA NÀY NẾU CẬU TIẾP TỤC KHÔNG CHỊU RA ĐẤY!”

Taeyeon la lên

“RA ĐÂY ĐI TIFFANY!” Sunny thêm vào

Jessica và Seohyun nhìn chằm chằm vào 2 con người ấy

“Jessica unnie, làm ơn ngăn họ lại trước khi họ làm thủng màng nhĩ của mẹ em. Mẹ rất ghét tiếng ồn”

“Oh”

Taeyeon và Sunny nghe thấy những gì cô bé nói, họ đã thôi la hét. Cả hai cuối đầu xin lỗi

Seohyun mỉm cười và quay trở về nhà mình ngay cạnh bên. Cô bé chợt dừng lại

“Oh, và về Tiffany-unnie, họ không có ở đây đâu” cô bé nói

“Ý em là gì, cô bé to con?” Taeyeon hỏi

“Cô bé to con ư?” Sunny nói, thúc khuỷu tay vào người Taeyeon

“Con bé nhỏ tuổi hơn nhưng lại cao hơn chúng ta!” Taeyeon nói

Jessica vỗ trán, bó tay với cặp đôi này

“Họ đi đâu vậy Seohyun?” cô hỏi

“Họ chuyển đi” Seohyun nói

Cả Sunny và Taeyeon ngay lập tức ngừng cuộc khẩu chiến nho nhỏ giữa hai người

Jessica không thể tin được điều đó

Không thể nào

“Họ chuyển đi ư?” cô nhắc lại

Chapter 9 - Prince

Part 1

The dawn breaks,

The flowers bloom,

The leaves fall

But you for me, never at all

The skies turn blue

The seas are blue

I am blue

But I’m still love you

The day ends,

The night ends

But it won’t end

For I still love you

***

Ánh bình minh dần ló dạng

Những bông hoa bắt đầu hé nở

Từng chiếc lá lìa cành

Cũng như cậu, đang dần xa tớ

Bầu trời đã chuyển sang màu xanh ảm đạm

Biển cả xa xăm kia cũng thẫm xanh

Trong tim tớ, vẫn là sắc màu u tối

Nhưng dẫu thế, tình yêu dành cho cậu mãi không thay đổi

Ngày dần tan

Và đêm sắp tàn

Nhưng bất chấp những quy luật bất biến của tự nhiên

Tớ sẽ chẳng bao giờ thôi yêu cậu

Tiffany nhẩm lại bài thơ vừa mới viết xong, cô chau mày suy nghĩ. Tất cả những điều này thật là vô dụng. Với cô giờ chúng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Tại sao mình vẫn tiếp tục viết?

Cô cứ ngồi thế nhìn chằm chằm vào mẩu giấy trước mặt. Cô quay đầu, ngắm nhìn ánh bình minh đang dần ló dạng nơi chân trời xa kia

Nhìn từ nơi mà cô đang ngồi lúc này, trên mái của một căn nhà nào đó, thì cảnh vật thật sự rất đẹp. Một bức tranh hoàn mỹ. Cô nhìn lại mẩu giấy trên tay mình. Giờ đây với cô tất cả chẳng còn ý nghĩa gì cả. Từ khi Jessica đã xác định rõ ràng rằng cô ấy không hề có tình cảm với cô, chẳng điều gì còn có thể khiến Tiffany bận tâm nữa

Cô vò nát mẩu giấy và cố ném chúng đi xa nhất có thể. Cô gục đầu xuống, ôm lấy hai đầu gối mình, lòng thầm mong sao nỗi đau ấy sẽ sớm biến mất. Nỗi đau ấy giày vò con tim cô nhiều đến nỗi cô chỉ ước sao cô có thể lôi chúng ra và ném chúng đi thật xa để cô không còn phải cảm thấy điều gì nữa. Không còn một cảm xúc nào nữa…dành cho Jessica

***

“Họ chuyển đi ư?” Jessica lặp lại, không tin vào những gì mình vừa nghe

Seohyun gật đầu xác nhận

Điều này…không thể nào

“Họ đi đâu?” Taeyeon hỏi. Sunny có thể cảm thấy cô bạn gái của mình đang cực kỳ lo lắng. Cô khẽ siết nhẹ bàn tay cô ấy

“Em có gặp bác Hwang sáng nay. Bác ấy bảo bác ấy đang chuẩn bị trờ về trang trại của họ ở ngoại ô. Em đoán là chị Tiffany đang ở đó, vì…chị ấy không có về nhà tối qua. Bác ấy trông rất lo lắng. Em cũng không biết tại sao, nhưng em có cho bác ấy một viên kẹo” cô bé Seohyun mỉm cười đáng yêu nói

“Kẹo ư?” Sunny gần như ngay lập tức hỏi lại

“Kẹo sẽ khiến cho trẻ con vui vẻ hơn” Tae tự hào nói

“Bác Hwang đã già rồi, Tae à” Sunny đảo mắt nói

“Không phải già theo kiểu đó!”

Seohyun bật cười khúc khích bởi cặp đôi này

“Hai cậu có thôi đi không?” Jessica xen ngang, tỏ ra khó chịu bởi vì cuộc cãi vã không lí do chẳng bao giờ ngừng của cặp đôi này

“Cậu có biết…trang trại của họ ở đâu không? Cậu đã từng tới đó chưa?” rồi cô hỏi Taeyeon

“Chưa. Những gì mình biết chỉ là…từ đây đến đó mất 8 tiếng đi xe…hay là trong khoảng đó” Teayeon trả lời

“Hyoyeon-unnie đã từng đến đó một lần, vì bài nghiên cứu gì đó của chỉ. Fany unnie đã đưa chị ấy đến đó ở một tuần.” Seohyun nói

Một cô gái bất ngờ xuất hiện nơi cánh cửa của toà nhà bên cạnh, trên tay cô là những quyển sách dày cộm. Mặc dù có cái gì đó khá là kì dị ở cô gái này, nhưng cô ấy trông vẫn rất đáng yêu trong bộ dạng như vậy

“Seohyunie, chị xin lỗi, chúng ta đi—

Cô chợt dừng lại khi trông thấy những người đang đứng nói chuyện cùng Seohyun

Rồi cô bước về phía cô bé

“Chị đã nói với em những gì về việc nói chuyện với người lạ hả, Juhyun?” cô thì thầm

“Unnie, họ không phải là người lạ. Đây là Jessica unnie, và…erm…” cô bé ngập ngừng, không nhớ ra tên của Sunny và Taeyeon

Jessica không thể để lãng phí thêm một giây phút nào nữa. Jessica tiến về phía cả hai và mỉm cười một cách quyến rũ. Hyoyeon thoáng chút bất ngờ

“Cô chắc hẳn là chị của cô bé—

“C-chị cùng mẹ khác cha” Hyoyeon chỉnh lại

“Vâng. Cô có thể đưa chúng tôi đến trang trại của nhà họ Hwang được không?” Jessica hỏi

“Jessica…chúng ta sắp phải vào học, trong khoảng, 30 phút nữa…” Taeyon nói, hoàn toàn bất ngờ bởi quyết định đột ngột của Jessica

“Cả bọn tôi cũng vậy” Hyoyeon nói

“Mọi người không cần phải lo lắng về điều đó”

***

Krystal đang ngồi chễm chệ trên giường chị gái mình, bĩu môi một cách đáng yêu

Jessica thở dài một lần nữa

“Unnie…” Krystal lại năn nỉ

“Krystal, em còn phải đi học. Hơn nữa, đây không phải là một buổi cắm trại” cô nói, nhìn chằm chằm vào cô em gái

“Nhưng chị đã nói là chúng ta sẽ tới đó. Vả lại chị cũng trốn học đấy thôi” Krystal cãi lại

Jessica ngăn bản thân thôi không thở dài một lần nữa

“Chị đã phải lo làm sao để chị, Taeyeon, Sunny, Seohyun và Hyoyeon không phải gặp rắc rối vì chuyện này, em đừng có bắt chị phải lo thêm em nữa”

Krystal cúi mặt nhìn chằm chằm xuống sàn nhà

“Những con ngựa…” cô bé lẩm bẩm, đôi mắt rưng rưng

Jessica quay lại nhìn cô bé, cô thở dài

“Aish, được rồi, lo đi dọn đồ của em đi” cuối cùng cô nói

“YAY! Em sẽ gọi cho Sulli!” cô tiểu thư nhỏ nhà họ Jung nhãy cẫng lên vui sướng, chạy bay ra khỏi phòng

“Này khoang, đừng—

Krystal đã mất hút. Và giờ thì Sulli sẽ đến. Cô lắc đầu ngao ngán.

Đây đâu phải là buổi cắm trại đâu cơ chứ

Cô tiếp tục dọn đồ của mình. Cho đến khi có một thứ gì đó khiến cho chú ý

Quyển sổ

Tập thơ của Tiffany

Tặng cô

Ngồi xuống giường, cô cầm nó lên một lần nữa, lật mở ngẫu nhiên một trang:

If you knew how much I love you,

Will you run away from me?

If you knew these poems were for you,

Will you smile and read them for me?

Nếu cậu biết mình yêu cậu nhiều đến thế nào

Liệu cậu sẽ bỏ chạy và rời xa mình?

Nếu cậu biết những vầng thơ này chỉ dành riêng cho cậu

Cậu sẽ mỉm cười và đọc chúng cho mình nghe?

“Mình xin lỗi, Tiffany” cô lẩm bẩm

“Mình đã bỏ chạy…”

Krystal đột nhiên xuất hiện

“Unnie, xe đến rồi!”

Chap 9 - Part 2

“Unnie, xe đến rồi!”

***

Jesscica khuôn mặt đằng đằng sát khí, đút dây headphone vào hai tai. Giờ đây cô không những phải trông chừng đến 2 đứa nhóc, mà còn phải để mắt tới cặp đôi trong thân xác con nít kia nữa, cái cặp ấy giờ đang biến chuyến xe này thành một buổi nhạc kịch Glee của riêng hai người

Cả hai cứ hát không ngừng giữa chiếc xe đang di chuyển

[Let’s just fall in love again- Jason Castro]

~Let’s pretend baby, that you’ve just met me,

And I’ve never seen you before~

Krystal và Sulli thì cứ cười khúc khích, cả hai giờ đang nhập hội cùng với Seohyun ở mấy băng ghế trước. Yoona cũng có mặt trên chuyến xe này, và trùng hợp là cô gái này cũng là bạn học của Hyoyeon, người đang ngồi ở băng ghế cuối, cạnh Yoona, trông cô ấy có vẻ bối rối

Cô ấy cứ tiếp tục nhìn chằm chằm vào Sunny và Taeyeon một cách khó chịu, cặp đôi này giờ chỉ đang ngồi trên một cái ghế duy nhất, với Sunny ngồi trong lòng Taeyeon

“Chúng ta có đủ chỗ ngồi cho tất cả mọi người, các cậu biết mà, vì thế các cậu không cần phải, giống như là, ngồi lên người nhau vậy đâu” cuối cùng Hyoyeon cũng lên tiếng, tỏ vẻ khó chịu. Cô nghĩ cả hai sẽ làm gương xấu cho bọn trẻ

Sunny hoàn toàn không thèm để tâm đến những gì cô gái kia vừa nói, vẫn tiếp tục ngêu ngao hát

~I wanna fall in love with you again,

I don’t have to try,

It’s so easy, who needs to pretend~

Hyoyeon đảo mắt tỏ vẻ bất lực và ngồi xuống cạnh Yoona

“Có phải tất cả những ai trên xe này đều là g** cả không?” khoanh 2 tay trước ngực, cô hỏi cô ấy

“Mình không phải” Yoona nói, quay lại cuốn sách của mình

“Tốt”

Cặp đôi kia cuối cùng cũng chịu ngưng không hát nữa

Hyoyeon quay nhìn họ và há hốc vì kinh ngạc

“DỪNG LẠI NGAY! Trên xe này có trẻ con đấy! Geez, cả hai người thật là! Không đụng chạm hay hôn hít gì trên xe nữa!” cô hét lên

Cặp đôi nhỏ con kia buông nhau ra và trừng mắt nhìn lại Hyoyeon vì đã phá hỏng giây phút ngọt ngào của họ

Jessica lắc đầu ngán ngẩm, cô mở túi xách của mình, lấy ra quyển sổ của Tiffany

Thở dài

“Cuốn sổ của Tiffany!” Taeyeon la lên, chỉ vào vật mày hồng trên tay Jessica và đi về phía cô ấy

“Oh không, vậy đây là những gì đã xảy ra hả? Cậu đã đọc chúng và Tiffany đã bỏ chạy, vì cậu ấy sợ phải đối mặt với cậu?” cô nói trong hơi thở gấp gáp

Sunny đến đứng cạnh Taeyeon

Jessica nhìn đi chỗ khác, cô cứ nhìn chằm chằm vào cảnh vật bên ngoài. Lắc đầu

Taeyeon và Sunny cùng nhìn nhau đầy lo ngại

“Sica-yah, cậu có…có những cảm xúc giống cậu ấy không?” Tayeon khẽ hỏi

Jessica bất động

Mình có không?

“M-mình không biết…”

Taeyeon chau mày tỏ vẻ khó chịu. Sunny tựa đầu vào vai bạn gái mình

Jessica hít một hơi thật sâu trước khi tiếp tục

“Nhưng mình sợ…sợ cái viễn cảnh sẽ không còn được gặp lại cậu ấy nữa…”

***

Jessica thức dậy. Cổ cô bị đau vì cô đã phải ngủ trong tư thế không thoải mái chút nào trong một khoảng thời gian dài. Cô nhìn đồng hồ, 3:08pm

“Chúng ta sắp đến nơi rồi, thưa tiểu thư” quản gia Choi nói

“YAY!” Sulli và Krystal reo lên

Seohyun cũng vừa mới thức. Cạnh cô, Hyoyeon trông có vẻ mệt mỏi

Sunny và Taeyeon thì chỉ mới vừa chợp mắt

Tim Jessica bỗng đập loạn xạ. Chỉ ý nghĩ được gặp lại Tiffany cũng đã khiến con tim cô trở nên bất bình thường thế này. Cô ngắm nhìn cảnh vật xinh đẹp hai bên đường. Những cánh đồng xa tít tắp. Vài ngọn đồi. Màu xanh của lá có mặt ở khắp mọi nơi, trải dài vô tận. Tất cả cùng hòa quyện tạo nên một bức tranh hoàn hảo

“NGỰA kìa!” Krystal và Sulli đồng thanh la lên

Sunny và Taeyeon giật mình tỉnh giấc

Jessica nhìn thấy bóng dáng của ai đó trên một ngọn đồi.

Trên lưng một chú ngựa trắng, người này rong ruổi trên những ngọn đồi với tốc độ khá là nhanh.

Hình ảnh này thật tuyệt vời, nó giống như hình ảnh chàng hoàng tử đang trên đường giải cứu nàng công chúa của chàng.

Con người ấy chạy đua cùng với những cơn gió lang thang qua những cánh đồng.

Jessica bắt đầu cảm thấy khó chịu khi con người kia đang ngày càng tiến đến gần hơn.

Cái cảm giác này rất quen

Một cái gì đó đang gây náo động trong bụng cô lúc này. Và chàng hoàng tử kia cũng bắt đầu tiến về phía về phía họ khi chiếc xe vừa mới dừng lại

Bọn trẻ thích thú bước ra ngoài, vẫy chào tạm biệt ông quản gia.

Jessica là người cuối cùng bước xuống xe.

Con tim cô bỗng ngừng đập khi chàng hoàng tử ấy điều khiển chú ngựa của mình dừng lại

Mắt họ gặp nhau, có thể thấy sự bất ngờ hiện rõ trong mắt cả hai.

Jessica nuốt nước bọt một cách khó nhọc, cô có thể cảm nhận thấy bọn kí sinh trùng đang bắt đầu quay lại

Đó chẳng phải là chàng hoàng tử trên con ngựa trắng nào cả. Đó là một nàng công chúa. Nàng công chúa của Jessica.

Tiffany

Chapter 10 - Ride

“Sao cậu lại ở đây Jessi?” Tiffany hỏi, không để tâm những đến những người còn lại mà cô chỉ chú ý đến Jessica, người trông lúc này cực kỳ hoảng loạn

Không, cô chưa chuẩn bị cho tình huống thế này bao giờ. Cô vẫn còn rất lúng túng, cực kỳ bối rối.

Tất cả những gì cô mong muốn đó là được nhìn thấy Tiffany. Chỉ cần nhìn thấy cô ấy thế thôi, không gì khác.

Đó là toàn bộ kế hoạch của cô

Tiffany trèo xuống lưng ngựa và tháo giỏ đựng đầy táo bên hông chú ngựa ra. Cô cầm lấy một quả và tiến gần đến Jessica

Taeyeon ra dấu bảo mọi người cầm lấy đồ đạc của mình và mang tất cả chúng vào nhà, để hai người họ ở lại

Sunny phải đẩy bọn nhóc vào nhà

“Lát nữa các em sẽ được chiêm ngưỡng mấy chú ngựa này sau!” cô gái nhỏ con nhất trong bọn rít lên nói trong khi Krystal và Sulli mè nheo đòi ở lại. Seohyun cứ khúc khích cười mãi không thôi

Không ai trong số họ thèm để ý đến ánh mắt cầu xin, van nài họ ở lại của Jessica

Ngay lúc này cô đang bị mắc kẹt ở đây, với Tiffany cùng một hàng dài những câu hỏi và…

Nụ cười ấy?

Sau khi không nhận được bất kỳ câu trả lời nào từ ICED princess, Tiffany quyết định chuyển sang chủ đề khác

“Cậu có thích táo không?” Tiffany hỏi, mỉm cười

Jessica gật đầu như một kẻ ngốc

Nụ cười của Tiffany rạng rỡ hơn, cô đưa cho cô ấy một quả táo

Cô gái kia cầm lấy chúng ngay tức thì như một kẻ không được bình thường về mặt thần kinh

Với Tiffany thì hành động đó trông rất dẽ thương và cô mỉm cười lần nữa, điều này làm cho cô gái kia có chút khó chịu

Cô không hề trông đợi những điều này, không hề trông đợi tất cả những nụ cười ấy

Nó khiến cô cảm thấy tò mò bởi cách mà cô ấy có thể mỉm cười ngay lúc này. Như cách cô ấy vẫn luôn mỉm cười mỗi ngày

Như những nụ cười trước đây của cô ấy

Sau tất cả những sự việc đêm qua

“Cậu không định ăn chúng sao?” Tiffany hỏi, cô cầm lấy một quả cho riêng mình và cắn một miếng thật to

Jessica nhìn trừng trừng vào quả táo trên tay mình. Cô không hề muốn ăn nó chút nào. Có lẽ nên giữ nó lại để làm một vật kỉ niệm, và cho vào một viện bảo tàng nào đấy hay gì đấy đại loại thế

Gì chứ? Không thể nào

“Có lẽ lát nữa mình sẽ ăn” cô nói, cất chúng vào túi mình

Tiffany gật đầu

“Nói…cậu có muốn gặp Jackson không?” Tiffany hỏi, giọng nói của cô trở nên cực kỳ phấn khích

Johnson là con người quái quỉ nào vậy?

Jessica bỗng cảm thấy khó chịu

“Đến đây nào”

Không đợi phản ứng từ cô gái kia, Tiffany nắm lấy tay cô ấy và kéo cô tiến về phía trước. Jessica có thể cảm nhận được hơi nóng đang lan truyền từ đôi tay mềm mại của Tiffany đến mặt cô

Và bọn kì sinh trùng lại tiếp tục reo hò

“A-ai là Johnson vậy Tiffany?” Jessica khẽ hỏi trong khi Tiffany vẫn tiếp tục kéo cô đi về phía trước. Cô cứ cúi gằm mặt xuống đất, lòng thầm mong điều này có thể giúp cô che giấu khuôn mặt đỏ như cà chua chín của mình

“Jessi…đó là Jackson, không phải là Johnson. Anh chàng này chính là Jackson đấy” Tiffany nói, lén mỉm cười trong khi cô chỉ về phía chú ngựa trắng của mình

Oh

Jessica há hốc vì ngạc nhiên

“Chàng ta từng là chú ngựa của mẹ…anh chàng này khá là cộc cằn, thô lỗ, ngoài mình ra nó chẳng cho ai khác chạm vào nó cả, nhưng thật buồn là mình phải chuyển đến thành phố…Cũng may là có Sooyoung ở đây thay mình chăm sóc nó. Hai cái người này có một đặc điểm chung đấy, cậu biết không, đó là cả hai đều cực kỳ thích ăn uống, đó là lí do vì sao mà chàng ta có thích Sooyoung chút chút” Tiffany khẽ mỉm cười bởi những suy nghĩ của chính mình

Sooyoung? Một con ngựa khác à? Mấy con ngựa này chia sẽ thức ăn cho nhau sao?

Tiffany khẽ xiết nhẹ tay Jessica. Như thể Jessica hiểu hành động này có nghĩa là gì, cô xoay mặt về phía cô gái kia

“Mình nghĩ nó thích cậu đấy Jessi”

Cậu ấy nói cái gì vậy?

“J-Jackson ấy hả?” Jessica hỏi lại, cô cứ trừng mắt nhìn vào con vật đang cách cô 4 bước chân kia. Nuốt nước bọt một cách cực kỳ khó nhọc

“Yeah, cậu nhìn xem, nó đang nhìn cậu kìa, giống hệt như cách nó nhìn mình khi lần đầu tiên bọn mình gặp nhau luôn” Tiffany nói

Cái này giống như nó trừng mắt nhìn mình thì đúng hơn

Jessica nở một nụ cười méo xệch.

Trai hay gái, chính xác, là dù có ở giới nào thì đều không thể không thích cô, không thể không đổ trước sắc đẹp của cô. Nhưng còn động vật ư? NGỰA ư?

“Đúng vậy” cô lẩm bẩm

“Cậu có muốn thử cưỡi nó không?”

“EH?”

“Sẽ ổn thôi Jessi. Đến đây nào…mình sẽ cưỡi nó cùng với cậu” Tiffany nói, cô bước đến Jackson, kéo theo Jessica

“Tiffany…mình chưa bao giờ cưỡi con ngựa nào trước đây…” Jessica sợ sệt nói

“Cậu có chắc là nó thích mình không? Mình không nghĩ vậy đâu…” cô nói thêm, đứng yên ngay tại vị trí mình đang đứng, chẳng dám nhúc nhích

“Tất nhiên là mình chắc rồi. Đến đây nào, mình sẽ giúp cậu leo lên” Tiffany nói, kéo nhẹ Jessica

Jessica chẳng thể làm gì khác ngoài việc ngoan ngoãn làm theo

Tiffany trèo lên trước, sau đó cô kéo Jessica lên để cô ấy ngồi sau lưng mình

Jackson khẽ di chuyển. Nó chưa quen với việc chở thêm một người khác

Jessica bất động ngay tại chỗ

Tiffany nắm chặt dây cương và quay lại phía sau nhìn Jessica

“Điều đầu tiên cần biết: KHÔNG BAO GIỜ được buông mình ra.” Tiffany nói một cách chắc nịch. Jessica ửng hồng vì ngượng nhưng không hề rời tay khỏi Tiffany

Tiffany thầm mỉm cười

“Giờ thì được rồi, cậu có thể nắm chặt áo của mình, nếu như cậu không muốn, cậu biết đấy…”

Khuôn mặt Jessica ngày càng đỏ hơn, nhưng cô lại vòng tay mình quanh eo Tiffany và ôm cô ấy thật chặt, ngả đầu mình vào cái lưng ấm áp của cô gái kia. Cô cảm thể cảm nhận được mùi hương từ Tiffany

Tiffany mỉm cười

“Điều cần biết tiếp theo, không được la hét, làm ơn, mình vẫn còn rất cần hai cái lỗ tai này” Tiffany nói

Jessica im lặng gật đầu trên vai cô

“Và điều cuối cùng: Không được nhắm mắt lại. Cậu sẽ bỏ lỡ hết tất cả những cái thú vị đấy”

Jessica hít một hơi thật sâu

“Sẵn sàng rồi chứ?”

“Jackson đã sẵn sàng chưa?”

“Nó lúc nào cũng sẵn sàng cả. Cậu có sợ không?” Tiffany ngoái nhìn đằng sau

Jessica không trả lời

“Đừng sợ. Mình sẽ không bao giờ để cậu ngã đâu”

***

“Vui lắm đúng không?” Tiffany nói lớn trong khi cô vượt qua hàng cây dài với tốc độ cực đại, chạy đua cùng những cơn gió.

Jessica ngày càng ôm cô chặt hơn

“Jessi? Cậu thích những điều này phải không?”

Phải. Nhiều lắm

Khoan đã

KHÔNG

Nó nhanh quá

LÀM ƠN CHẠY CHẬM LẠI ĐI

Nhưng Jessica không tài nào mở miệng ra được

“Hey, Sooyoung kìa!” Tiffany la lên

Jessica vẫn nhắm tịt mắt mình. Tiffany giảm tốc độ

“Sooyoung!” Tiffany gọi to trên ngọn đồi bên kia

“Jessi, cậu đang ngủ àh?” cô nhẹ nhàng hỏi

“Mình nghĩ ở đây một lát có được không?”

Vẫn không có ai trả lời

“Woah, Jack! Chị nghĩ là vị hành khách của chúng ta đã bất tỉnh rồi” Tiffany nói.

Jackson dừng lại ngay dưới một tán cây lớn. Mặt trời đang trên đường trở về nhà mình ở phía chân trời xa thẳm kia

“Mình ổn…chỉ là hơi nhức đầu chút…” Jessica cuối cùng cũng nói, cố gắng giữ thăng bằng sau khi đã buông Tiffany ra

Tiffany trèo xuống, giữ vững Jessica trên yên ngựa.

Khuôn mặt Jessica ngày càng đỏ ửng trong lúc Tiffany đang giúp cô trèo xuống, động tác của cô ấy cực kỳ nhanh nhẹn nhưng vẫn rất nhẹ nhàng

Cô mất thăng bằng, vội nắm chặt lấy vai Tiffany, mặt lại đỏ hơn

“Vẫn còn choáng váng sao?” Tiffany lo lắng hỏi

Jessica vội buông tay ra và tránh nhìn vào mắt cô ấy “Yeah, còn chút chút”

Nó rồi cô ngồi xuống bãi cỏ, ngả lưng tựa vào thân cây chắc chắn

Tiffany quỳ xuống cạnh bên cô, sửa lại giúp cô mái tóc

“Cậu cứ nghỉ ngơi đi, mình sẽ ở đây đợi Sooyoung đến” cô khẽ nói với chất giọng khàn khàn.

Jessica có thể cảm thấy hai mí mắt mình nặng trĩu, đang dần sụp xuống

“Hey Soo”

Cô nghe thấy tiếng Tiffany nói với một ai đó nhưng cô vẫn không mở mắt

“FANY-AH! SAO CẬU KHÔNG NÓI VỚI MÌNH LÀ CẬU ĐANG Ở ĐÂY CHỨ! MÌNH KHÔNG…”

Cái tiếng la thất thanh kia bỗng dưng im bặt thay vào đó là một giọng nói nhỏ nhẹ hơn

“Ai đây?”

Một con ngựa biết nói ư? Mình đang nằm mơ chăng?

Jessica từ từ mở mắt

Một cô gái dong dỏng cao, chân đi đôi bốt, đầu đội một cái nón cao bồi, trên lưng một chú ngựa đang tiến về phía họ

Jessica thầm trách móc bản thân

Một con ngựa có tên là Sooyoung ư? Trời ạ, mình đã nhgĩ cái gì vậy nè?

“Đó là Jessica” Tiffany trả lời, cô đi về phía Sooyoung trong khi cô gái kia đang xuống ngựa

Giấc ngủ lại mồt lần nữa gọi mời Jessica và cô từ từ nhắm mắt lại

“Đó là bạn gái cậu hả?” Sooyoung hỏi, chỉnh sửa lại cái nón trên đầu

“Không. Chỉ là bạn thôi” Tiffany nói, cô quay lại nhìn Jessica

CHỈ? LÀ BẠN?

Jessica ngăn bản thân thôi không mở mắt ra một lần nữa và cố gắng tập trung lắng nghe bằng tất cả chút ý thức tỉnh táo còn sót lại. Nhưng có vẻ như mọi cô gắng của cô đều vô dụng. Cơn buồn ngủ đang dần xâm chiếm cô

Sooyoung nhướn mày tỏ vẻ không tin

Tiffany cười thầm

“Cậu ấy chỉ là bạn bình thường thôi, Soo à. Còn cậu sao rồi? Khoẻ không? Mình thật sự rất nhớ cậu Liath à” cô nói, nắm lấy tay Sooyoung kéo cô ấy ra khỏi chỗ có Jackson và Jessica

Tuy nhiên cô gái kia vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô và chau mày tỏ vẻ khó chịu trong khi họ bước đi

“Chuyện gì đó đã xảy ra, đúng không? Cậu ở đây là bởi vì cậu đang muốn chạy trốn khỏi một điều gì đó, mình đoán đúng chứ? Đừng có giấu mình Tiffany àh, và thôi ngay cái việc gọi mình bằng cái tên đó đi”

“Xét cho cùng thì cậu vẫn chỉ là Goliath” Tiffany nói, chọt chọt vào cô bạn khổng lồ của mình

“Ngừng lại ngay, Tiffany. Kể cho mình nghe xem chuyện gì đã xảy ra với cậu vậy” Sooyoung nghiêm mặt nói

Tiffany ngưng bước đi, cúi gằm mặt xuống, không nói lời nào

“Fany-ah, nói mình nghe đi”

Tiffany vẫn không nhúc nhích

Sooyoung chau mày khó chịu, cô nắm lấy tay cô gái kia. Vẫn tiếp tục nhìn vào Tiffany, cô kiên nhẫn chờ cô ấy kể cho cô nghe mọi chuyện. Và rồi cô thấy chúng

Một giọt nước mắt khẽ rơi xuống nền đất giá lạnh

“Oh không”

Tiffany gục mặt vào ngực Sooyoung, khóc nức nở, cô nói hết ra những điều mà cô luôn giữ và giấu diếm trong lòng bấy lâu nay.

Sooyoung hiểu cô quá rõ, cô ấy có thể nhìn thấu tất cả những suy nghĩ của cô, điều mà không một ai trên đời này có thể làm được

“Hãy kể mình nghe mọi chuyện” Sooyoung thì thầm

“Mình yêu cậu ấy, Soo à. Mình b-biết mình không có quyền t-tức giận khi cậu ấy không thích mình…nhưng…nó đau…đau lắm…mình không thể làm gì khác ngoài việc yêu cậu ấy nhiều hơn mỗi ngày và giả vờ rằng mình vẫn ổn…”

***

“Chỉ là bạn”

“Chỉ là bạn”

“CHỈ LÀ BẠN”

Không thể nào. Không, không được, không thể nào xảy ra chuyện đó. Mình không muốn chỉ là một người bạn của Tiffany Hwang

Jessica thức giấc. Trời đã xẩm tối

Màn đêm đã bao phủ khắp mọi nơi khiến cho cô chẳng thể thấy gì

Ngoài chính bản thân cô

Cô đứng dậy ngay tại chỗ mình vừa ngồi, đoán rằng mình vẫn còn đứng dưới tán cây to lớn khi nãy

“Tiffany?” cô gọi

Không có tiếng trả lời

Những cơn gió lướt qua cô, phả lên người cô từng đợt khí lạnh giá. Rùng mình vì lạnh, cô dùng hai tay ôm lấy bản thân hòng giữa ấm cho cơ thể

“Tiffany!” cô gọi lần nữa

Vẫn không thấy một dấu hiệu nào của Tiffany

“Sao cậu lại có thể bỏ mình như thế chứ?” cô lẩm bẩm, ngồi xuống nền đất lạnh giá một lần nữa, cô ôm lấy cả thân mình

“Jessica”

Ngước nhìn lên, cô trông thấy gương mặt không chút biểu cảm của Tiffany

“Cậu đã ở đâu vậy?” cô hỏi, chạm vào cô gái kia

Tiffany cứ nhìn chằm chằm về phía đôi tay cô, khẽ chau mày lưỡng lự, cô ấy bước lùi lại

Jessica có thể cảm thấy như hàng ngàn mũi kim đâm thẳng vào lồng ngực mình khi cô gái kia lạnh lùng gạt tay cô ra

“Mình phải đi” Tiffany nói, quay đầu rời khỏi

Jessica bỗng dưng chẳng thể nào thở được nữa

Đừng

“Mình sẽ không bao giờ gặp lại cậu nữa”

Không

“Hãy xem như chúng ta chưa từng gặp nhau”

Mình không thể

“Và mình cũng sẽ giả vờ như cậu chưa từng tồn tại”

Mắt Jessica nhoè đi vì những giọt nước mắt

“Đã quá trễ cho tất cả!” cô ấy hét lên

Cô nhắm mắt lại, để mặt cho những giọt nước long lanh kia vẫn không ngừng rơi

Tiffany đã đi thật rồi

Chapter 11 - Dream

“Jessi, tỉnh dậy đi! Dậy đi nào!”

Tiffany lay cô gái kia không ngừng. Cái con người đang bật khóc ngon lành trong khi ngủ

Jessica lập tức mở mắt, khuôn mặt xanh xao

Tiffany thở dài nhẹ nhõm “Cuối cùng—

Bất động

Jessica ngay lập tức ôm chầm lấy cô, gục đầu vào ngực cô

Tiffany có thể cảm nhận được chiếc áo sơ mi của mình ươn ướt

Jessica vẫn tiếp tục khóc

Tiffany tìm kiếm một thứ gì đó trong hàng tỉ điều cô đã chuẩn bị để nói với cô ấy. Chỉ cần một điều gì đó có thể làm cho người con gái mà cô yêu rất nhiều này cảm thấy dễ chịu hơn

Cái gì cũng được

Nhưng đầu óc cô chẳng thể nghĩ ra điều gì ngoại trừ việc đặt tay mình lên mái tóc vàng óng kia

“Chúng ta đi về thôi” Jessica lẩm bẩm nói, vẫn không nhìn lên

Không một lời nào được nói ra giữa hai người trong khi cả hai cùng trở về trang trại

***

“Cả hai người bọn họ đang ở xó xỉnh nào cơ chứ?” Hyoyeon hỏi, bước đến sau cánh cửa lần thứ tư trong ngày

Không ai trông có vẻ là đang lắng nghe những điều cô nói trong khi cô vẫn tiếp tục lo lắng. Và rồi cô nghe thấy tiếng cười khúc khích nho nhỏ ở đâu đó

Cô đã cố ngăn bản thân không quay nhìn về phía cặp đôi bé con kia nhưng đầu cô đã trót quay một hướng 90 độ hướng tây thẳng tiến, hướng thẳng đến cặp đôi không được cao cho lắm đang dính vào nhau một lần nữa

Trên ghế sofa

Với Sulli, Krystal và Seohyun đang chơi trò sắp chữ ở cái bàn bên cạnh, ngay trước mặt cả hai

“ĐỦ RỒI ĐẤY!” Hyoeon bẻ tay răng rắc và tiến về phía cả hai

Cặp đôi nhỏ con ngay lập tức dừng ngay buổi “biểu diễn” trực tiếp của mình, và buông nhau ra với mỗi người ngồi một đầu của ghế sofa

“Tốt hơn rồi đấy!” Hyoyeon nói, mỉm cười, ngồi vào chính giữa hai người

Cặp đồi này nhìn chằm chằm vào nhau và mỉm cười không rõ lí do

Taeyeon tiến gần lại Hyoyeon, người mà giờ đây đang chăm chú đọc quyển sách của mình, quàng một tay qua vai cô gái nọ

“Hyo…” cô thì thầm bằng chất giọng khàn khàn. “Cậu có chắc cậu không phải là g** không?”

Hyoyeon rùng mình, cô đẩy mặt Taeyeon ra xa khỏi mình “Yah, cậu đang làm cái quái gì đấy hả?”

Bọn trẻ khúc khích cười

Giờ là đến lượt của Sunny, cô vòng tay qua eo cô gái nọ. Hyoyeon chợt thấy khó thở

“Cậu có muốn trở thành giống vậy không? Bọn mình muốn cho cậu biết sẽ tuyệt thế nào nếu trở thành như thế” cô nói, mỉm cười quyến rũ và nháy mắt

“KHÔNG!” Hyoen hét lên, ngay lập tức đứng dậy và chạy về phía Yoona

“Chuyện gì xảy ra với hai người vậy hả?!”

Sunny và Taeyeon ra dấu cho Yoona

Yoona mỉm cười bí ẩn

“Mình nghĩ sẽ rất vui đấy. Có lẽ mình nên đổi phe nhỉ” cô nói, uống hết li nước trái cây của mình

Hyoyeon trừng trừng nhìn cô, không thể tin được “Cậu chắc hẳn là đang đùa mình…”

Yoona bật cười và những người còn lại cũng vậy

Cánh cửa đột nhiên bật mở

Jessica cúi gằm mặt xuống đất, cố che giấu khuôn mặt của mình trước mọi người trong khi Tiffany gượng cười với tất cải, dìu cô gái bước lên cầu thang

Mọi người nhìn nhau đầy lo ngại

***

“Cậu ngồi xuống đây đi” Tiffany nói, cô cúi xuống cởi giày giúp Jessica.

Jessica không nói gì, cô chỉ lẳng lặng ngồi im trên giường, chẳng làm gì ngoài việc cứ nhìn chằm chằm xuống đất

“Cậu còn cần gì nữa không?”

Jessica lắc đầu

“Câu cứ ở đây nghỉ ngơi đi, mình xuống lầu đây” Tiffany đứng dậy, đến cạnh cô ấy và nhẹ nhàng chải lại giúp mái tóc rối bời của Jessica

Cô không thể rời mắt khỏi Jessica. Cô rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra với cô ấy, nhưng cô cứ mãi giữa cái ý nghĩ rằng cô không có quyền được biết điều đó. Tất cả những gì cô có thể làm là chờ đợi

“Nếu cậu cần gì khác thì cứ gọi mình nhé”

Cô khẽ xiết chặt bàn tay của Jessica

“Có…một vài điều”

Tiffany vui mừng khi nghe thấy giọng nói của cô gái kia

“Chuyện gì—

Cô không thể nói thêm được điều gì nữa. Jessica đã kéo cô lại gần, ấn môi cô ấy vào môi cô cho một nụ hôn nhẹ, điều này khiến Tiffany khẽ rùng mình và mong muốn nhiều hơn thế nữa. Cô ấn nhẹ Jessica nằm xuống giường; cô gái kia ngoan ngoãn tuân theo, không có bất kỳ một lời phàn nàn nào về điều này, cô ấy ngả đầu mình lên một vật mềm mại nào đó trong khi Tiffany dần chuyển nụ hôn nhẹ nhàng ban nãy sang nụ hôn mãnh liệt và nồng nhiệt hơn

Nụ hôn bị phá vỡ khi cả hai đều cần không khí để thở, Tiffany tựa đầu mình lên ngực Jessica

“Mình đã nghĩ mình sẽ tìm ra cách nào đó để có thể thoát khỏi những điều này, nhưng tất cả những gì mình biết được chỉ là bản thân mình ngày càng yêu cậu nhiều hơn mà thôi. Mình sợ tình cảm này, Tiffany. Nhưng mình…mình càng sợ hơn nếu mình mất cậu, nếu cạnh mình không còn cậu nữa” Jessica thì thầm, vòng tay mình ôm lấy cô gái kia “Vì vậy, làm ơn đừng rời xa mình”

“Mình sẽ không đi đâu cả. Sẽ không đi đâu nếu nơi đó không có cậu” Tiffany mỉm cười nói, cô ngả đầu mình lên cổ Jessica

“Mình yêu cậu Jessica”

***

Tiffany vui vẻ đi xuống lầu, nhảy xuống khi còn 5 bậc cuối cùng, và đáp một cái rầm xuống đất, khiến cho mọi người đều phải chú ý đến cô. Cô khoe nụ cười có sức mạnh hàng ngàn wát điện nổi tiếng của mình

“Có ai đó đang vui vẻ” Sunny nói, cô ấy đang ngồi trong lòng Taeyeon

“Nụ cười ấy đã trở lại. Chắc chắn là đã có chuyện gì đó xảy ra” Taeyeon nói

“Chẳng có gì cả, hoàn toàn không hề có gì xảy ra cả” Tiffany mỉm cười nói, đi về phía nhà bếp

“Có phải họ đã hôn nhau không?” Sulli đột nhiên hỏi

“Chắc chắn họ đã làm điều đó” Seohyun nói

“Vậy tới khi nào mình mới được hôn Sulli?” Krystal bất ngờ hỏi

Nhưng cô gái lớn tuổi hơn nghe thấy đoạn hội thoại đó, tất cả đều nhìn nhau

“Bây giờ vẫn chưa được, Krys, có lẽ là phải thêm 5 năm nữa” Yoona nói

“Như thế thì lâu quá…” Krystal than vãn

Hyoyeon tặng cho Sunny một cái nhìn như thể muốn nói nhìn xem các người đã làm gì kìa. Cặp đôi này cười ngượng nghịu

“Mình có thể đợi” Sulli bẽn lẽn nói

“Hứa nhé! Cậu sẽ là nụ hôn đầu đời của mình và mình sẽ là của cậu?” Krystal nghiêm túc hỏi

“Mình hứa” Sulli nói

“Móc nghéo?”

“Móc nghéo”

“Mình đói rồi” Seohyun nói, vỗ vào bụng mình

BANG

“Cái quái gì thế?” Taeyeon và Yoona đồng thanh nói

Sunny đứng dậy

Sulli và Krystal ôm chặt lấy nhau. Seohyun nhanh chóng chạy đến núp sau lưng chị gái mình

Khói bay ra mịt mù từ trong nhà bếp, kèm theo đó là tiếng ho vọng ra từ trong ấy

“Tiffany ở trong đó!” Taeyeon ngay lập tức đứng dậy và chạy về phía nhà bếp

Tiffany bước ra, ho sặc sụa và mỉm cười ngượng ngùng

“Có chuyện gì vậy?” Sunny hỏi

“Không có gì đâu”

“Cậu lại cố nấu ăn nữa, có đúng không? Cậu đúng là đồ ngốc!” Taeyeon nói

Hyoyeon vỗ nhẹ trán mình “Ít nhất thì cậu cũng nên nói bọn mình một tiếng chứ”

Tiffany cúi gằm mặt xuống đất

“Nhưng mình muốn nấu cho Jessi”

“Để đấy bọn này làm cho. Cậu đi tắm rửa, thay đồ đi”

“Trông cậu cứ như vừa trở về từ chiến tranh thế giới ấy” Taeyeon thêm vào

Cửa trước đột nhiên bật mở. Đó là Sooyoung với bốn cái túi lớn đựng đầy trái cây trên tay

“FANY-AH! MÌNH MANG THỨC ĂN CHO CHÚNG TA VÀ CÔ BẠN TÓC VÀNG CỦA CẬU NÈ!” Sooyoung la lên và ngay lập tức khựng lại khi thấy có đến 8 con người đang trừng mắt nhìn mình. Cô quay lại nhìn chăm chăm vào một đôi mắt quen thuộc

“LÀ CÔ!” Hyoyeon nói, chỉ vào cô “Sao cô lại ở đây?”

“Cô làm gì ở đây?” Sooyoung hỏi cô ấy

“Cảm ơn cậu vì đống thức ăn này” Tiffany xen ngang, cầm lấy mấy cái túi từ tay Sooyoung

“Xin lỗi, mình chỉ mang đủ thức ăn cho ba chúng ta mà thôi, vì mình nghĩ ở đây chỉ có cậu và cái cô gái tóc vàng kia, mình không biết là có nhiều người như vậy ở nhà cậu” Sooyoung gãi đầu gãi tai nói

“Ba người thôi ư? Cái đống này đủ cho tất cả mọi người ấy chứ!” Sunny nói

“KHÔNG ĐÂU. Nó chỉ đủ cho Ch-oink Sooyoung” khoanh hai tay trước ngực, Hyoyeon nói

“Cô tốt nhất là nên ngừng ngay việc gọi tôi bằng cái tên đó” Sooyoung nói

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào cả 2 cô gái

“Cô đã ăn hết tất cả đồ ăn của tôi khi tôi ở đây lần trước”

“Đó là bởi vì cô không chịu chia sẻ chúng”

“Geez, cả hai người làm ơn thôi đi” Tiffany nói, đưa tay ra chắn giữa hai người

“Sooyoung, xin lỗi cậu ấy đi” cô nói với cô gái cao hơn

Sooyoung chế giễu “Không bao giờ. Cô ta là chỉ là một kẻ ích kỷ”

“Vậy ra đó là lỗi của tôi khi cô bị ám ảnh bởi thức ăn ư?”

“Theo mình thấy thì hình như hai cậu ấy thích nhau đấy” Taeyeon thì thầm với Sunny, nhưng có vẻ như lời “thì thầm” này hơi lớn tiếng

Hyoyeon nghe thấy điều ấy. Cả Sooyoung cũng vậy

“Mình thà chết còn hơn là yêu cái xác biết đi này” Hyoyeon chỉ tay vào Sooyoung

“Cái xác biết đi ư?” Sooyoung chỉ vào mình, hỏi

“Đúng vậy”

Sooyoung run lên vì tức giận

“THÔI ĐI!” Seohyun hét lên

“Em đói rồi, em muốn ăn”

***

“Mình nên lên xem Jessica sao rồi…” Tiffany nói, cứ cách mấy giây cô lại quay nhìn chằm chằm vào cầu thang

Sooyoung đập mạnh xuống bàn

“Cậu không được đi đâu hết cho đến khi kể bọn này biết chuyện gì đã xảy ra” cô nói

“Cậu ấy sẽ tìm mình khi cậu ấy thức dậy” Tiffany giải thích, cô đứng lên

“Nói.mình.biết.chuyện.gì.đã.xảy.ra” Sooyoung nói gằn từng tiếng

Tất cả mọi người cũng đều tò mò rất muốn biết

Tiffany thở dài và lại ngồi xuống

“Cậu ấy nằm mơ thấy mình. Cậu ấy mơ thấy mình bỏ đi. Và cậu ấy đã khóc khi mình đánh thức cậu ấy dưới cái cây “phép thuật”” Tiffany bắt đầu kể

“Oh, là cái cây đó à! Vậy ra những lời đồn đại là sự thật!” Sooyoung la lên

“Cái cây đó thì sao?” Hyoyeon tò mò hỏi

“Cái cây nằm trên ngọn đồi thứ ba ấy được người ta đồn rằng đó là cái cây thần. Trên thân cây được khắc tên của rất nhiều cặp đôi. Những người cao tuổi thường nói nếu cô và người cô yêu cùng đứng dưới gốc cây và khắc tên hai người lên trên ấy, cái cây sẽ tạo ra một sợi dây vô hình cột chặt hai người lại với nhau, và cả hai sẽ không bao giờ phải chia lìa” Sooyoung tự hào nói

Sunny và Taeyeon mắt sáng rực. Cả Krystal và Sulli cũng thế

“Điều đó tuyệt thật!” Yoona nói

Tiffany nhún vai, đứng dậy

“Hey! Cậu vẫn chưa kể xong cơ mà!” Sooyoung nói, kéo tay cô lại

Tiffany thở dài, ngồi xuống trở lại

“Sau đó cậu ấy bảo bọn mình nên quay về. Suốt cả quãng đường về nhà, cậu ấy hoàn toàn im lặng. Mình biết cậu ấy mệt, nên mình mới dẫn cậu ấy về phòng nghỉ ngơi ngay khi bọn mình vừa về tới”

Tiffany ngừng lại, tự mỉm cười với chính mình

“Chuyện gì xảy ra tiếp theo?”

Khi Tiffany dự định kể tiếp thì có một cái gì đó khiến cô chú ý, một ai đó đang đi xuống cầu thang. Cô không tài nào rời mắt khỏi cái con người xinh đẹp ấy được

Bầu không khí im lặng bao trùm khắp căn phòng trong khi Jessica uể oải tiến đến cô bạn gái của mình, nhìn cô ấy bằng cặp mắt còn ngái ngủ.

Rồi cô ngồi vào lòng Tiffany, trao cho cô gái kia một nụ hôn ngọt ngào và nhanh chóng trong vòng 3 giây ngắn ngủi khiến cho hàm của ai cũng rớt gần như chạm đất.

Sau nụ hôn ấy, cái con người tóc vàng kia ngả đầu vào vai bạn gái mình và tiếp tục hành trình ngủ còn đang dang dở

Có một khoảng lặng rất lâu trước khi tiếng ngáy của Jessica phá tan bầu không khí tĩnh mịch ấy

“Đó là tất cả những gì đã xảy ra. Bọn mình hôn nhau và cậu ấy lại lăn ra ngủ” Tiffany giải thích

Chapter 12 - Tree

I took a step, I made my move

I tried to run away from you,

I looked chack, there I was,

But I couldn’t find you,

I stopped, I kneeled,

I gasped for air I could breathe,

I looked chack, there I was,

Hoping you’d followed me,

I stood up, I run again,

I don’t want to think that I’m alone,

I looked chack, there you were,

You were beside me all along,

~~~

Bước một bước, rồi lại một bước

Mình bỏ chạy, chạy thật xe khỏi nơi có cậu

Quay nhìn lại, mình đã ở đây

Nhưng mình chẳng thể tìm thấy cậu

Mình dừng lại và mình gục ngã

Cố lấy từng nhịp thở đều đặn khi xưa

Quay nhìn lại, mình đã ở đây

Thầm mong sao cậu sẽ đuổi theo mình

Gượng đứng dậy và mình lại chạy

Chạy trốn khỏi sự thật rằng mình chỉ là kẻ cô độc

Quay nhìn lại, và cậu ở đó

Nơi cậu luôn lặng thầm mãi mãi cạnh bên mình

Những tia nắng đầu tiên của một ngày mới đang len lỏi qua khung cửa sổ, chiếu thẳng vào căn phòng, những tia nắng nhảy múa trên khuôn mặt của một Tiffany đã thức tự lúc nào

Chắc hẳn mình đang mơ

Tiffany chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang rất gần cô lúc này, đôi tay mảnh khảnh của cô ấy đang vòng qua eo cô

Cô không thể tin được điều này

Có lẽ đây vẫn chỉ là một giấc mơ

Cô cố nhích ra xa khỏi người con gái kia, nhưng điều đó chỉ khiến cho đôi tay Jessica kéo cô lại gần hơn mà thôi

“Mmm, đừng bỏoooooooo mình…” vùi đầu vào ngực cô, Jessica thì thầm

“Đừng rời xa mình”

Một cách chậm mãi, những mảng ký ức lấp đầy tâm trí cô. Từng khoảnh khắc của sự việc tối hôm qua đang dần ùa về

Jessica đã tỏ tình với cô và điều ấy hoàn toàn là sự thật

Giờ đây cô đã thuộc về cô ấy. Cô không hề nằm mơ

Giấc mơ của cô đã trở thành sự thật

Tiffany tự mỉm cười với chính mình, vuốt nhẹ gò má của Jessica

“Mình yêu cậu…” cô thì thầm, khẽ đặt một nụ hôn lên trán của cô gái đang say ngủ kia. Cô mỉm cười hạnh phúc trong khi Jessica vô thức rúc vào người cô

Rồi có một điều gì đó bất chợt đến làm Tiffany bừng tỉnh

“Jessi, dậy đi”

“Mmm…không” cô gái kia càu nhàu

“Chúng ta cùng đi đến nơi này nào” Tiffany nói, lay cô bạn gái mình

“Giờ vẫn còn quá sớmmmmmmm…” Jessica cố thuyết phục

“Chúng ta phải đến nơi này vào lúc sáng sớm thế này”

Jessica không trả lời, cô đang chìm dần vào thế giới với những giấc mơ của riêng mình

“Jessica Jung” Tiffany nói, giọng cô đanh lại

Jessica không nhúc nhích, tiếp tục dựa đầu vào ngực cô gái kia

“Cậu lúc nào cũng đến trường sớm cơ mà” Tiffany nhắc lại

“Mình là lớp trưởng. Vì thế mình phải đến sớm”

“Cậu thật là lạ lùng”

Jessica vẫn không trả lời

“Cậu cứ nhất định không chịu thức dậy, đúng không?”

Không ai trả lời

Tiffany thở dài bất lực nhưng rồi cô mỉm cười đầy ngụ ý, cô đã nghĩ ra một điều thú vị nho nhỏ

Cô hơi dịch chuyển để có thể nhìn khuôn mặt Jessica gần hơn, cô chăm chú nhìn vào đôi môi Jessica

Và rồi cô hôn cô ấy. Với một lực khá mạnh, cô ép chặt môi mình vào đôi môi Jessica

Jessica giật mình, mở mắt ngay lập tức. Cảm giác rạo rực như một dòng điện chạy khắp cơ thể cô. Không thể cưỡng lại được, cô đáp lại nụ hôn ấy với cùng một lực tương tự

Nhưng

Tiffany bất ngờ quay mặt đi

Tiffany quay đi, ngồi dậy và bước xuống giường

Một Jessica đang khó chịu nhìn cô chằm chằm

“Mình vẫn chưa hôn cậu xong…” cô phàn nàn, đưa hai tay ra trước, chờ đợi Tiffany quay trở về

“Về lại đây nào” cô nói một cách đáng yêu

Tiffany mỉm cười nhưng cô ấy lắc đầu

“Không, cậu sẽ được hoàn thành chúng nếu cậu chịu đi với mình”

“Nhưng—

“Đi thôi nào Jessi” Tiffany đi về phía cánh cửa

“Không! Cậu không thể làm thế được!” Jessica rên rỉ

“Mình sẽ xuống dưới trước” Tiffany bước ra khỏi phòng, không đóng cửa lại

Jessica ngồi dậy, bước xuống giường một cách nhanh nhất cô có thể, chạy theo Tiffany

“Mình đã ở đây rồi, và giờ thì trả lại cho mình nụ hôn của mình đi” Jessica nói, kéo kéo tay áo cô bạn gái mình nài nỉ

“Lát nữa”

“Cậu thiệt là xấu tính” Jessica lầm bầm

“Baby cậu vừa mới nói gì vậy?” Tiffany ngọt ngào hỏi, cô nắm lấy tay Jessica trong khi họ cùng bước xuống cầu thang

“Mình nói mình yêu cậu” Jessica trả lời, cô mỉm cười quyến rũ hết mức có thể, lòng thầm mong điều này sẽ có tác dụng và khiến cho Tiffany chịu cho cô hoàn thành nụ hôn dang dở khi nãy

“Mình cũng yêu cậu” Tiffany mỉm cười đáp lại, hôn lên má trái Jessica

Chỉ nhiêu đó thôi cũng khiến cho Jessica thoáng ửng hồng nhưng cô muốn hơn thế nữa

“Hôn mình đi” Jessica nói, nhìn chằm chằm xuống sàn nhà

Tiffany hôn lên bên má còn lại

Jessica bĩu môi

Tiffany ngừng bước, quay lại nhìn cô, khẽ chau mày

“Cậu đang làm gì vậy?” cô hỏi, tiến đến gần hơn, cô không thể rời mắt khỏi cái mỏ đang chu chu của con người kia

“Chu mỏ?” Jessica trả lời, vẫn tiếp tục cái hành động đáng yêu của mình

“Dừng lại ngay đi” Tiffany nói, nhắm cả hai mắt, cô bước lùi lại

Tiffany bị bao vây bởi cái con người vẫn tiếp tục bĩu môi một cách cực kỳ đáng yêu kia. Cô phải nhanh chóng thoát ra khỏi đây

“Aww. Nhìn mình đi” Jessica nói, ôm lấy khuôn mặt Tiffany bằng hai tay của mình

“Không. Jessica. Đừng có làm vậy mà” Tiffany nói, cố vùng vẫy để không phải mở mắt “Mình không thể suy nghĩ thông suốt được điều gì cả”

“Hôn mình trước đã” Jessica nài nỉ

Tiffany thở dài, cuối cùng cô cũng mở mắt ra

Jessica mỉm cười khi Tiffany vòng tay mình quanh eo cô

“Cậu mới là kẻ xấu tính ở đây đấy Jessi” cô ấy thì thầm trước khi tiến lại gần hơn

Jessica hạnh phúc nhắm mắt lại chờ đợi

Cô gái họ Jung này luôn có được điều mà cô m—

Clang

Clang

“Chuyện gì vậy?” Tiffany quay mặt đi hỏi. Jessica khẽ rít lên. Cô vẫn chưa có được thứ cô muốn

Cái tiếng ồn ào đó phát ra từ nhà bếp

“Có lẽ là lại do cái con ngựa đó” Jessica bực bội nói

“Sooyoung tối qua không có ngủ lại đây, cậu nhớ chứ?” Tiffany nói, kéo theo Jessica đi về phía phát ra tiếng động

Và rồi họ nghe thấy giọng nói

“Thật là một ngày đẹp trời” Sunny hờn mát nói, trong khi cô đang chiên vài một quả trứng

“Một buổi sáng tuyệt vời nhất” Taeyeon đáp lại, cô đang chuẩn bị mấy miếng sandwich

“Đó là buổi tối tuyệt nhất trong đời mình đấy” Sunny mỉa mai nói

Taeyeon chế giễu

“Nếu cậu không quá trẻ con, thì nó đã là như thế rồi” cô nói, có thể thấy cơn giận hiện rõ qua giọng nói cô

“Nếu cậu không quá ích kỷ, thì nó có thể là vậy rồi” Sunny khoanh hai tay lại đáp trả

“Họ lại đang cãi nhau nữa à?” Jessica thì thầm hỏi Tiffany

“Mình nghĩ vậy…không biết chuyện gì đã xảy ra” Tiffany trả lời, cô đi vào nhà bếp

“Chào buổi sáng Tae” cô nói

“Hey Sunny” Jessica chào, theo sau Tiffany

Cả hai cô gái nhỏ con kia không thèm quan tâm đến hai người cũng như là họ chẳng thèm quan tâm đến sự hiện diện của nhau

Tiffany để ý thấy có một vết trầy trên mũi Taeyeon

“Có chuyện gì với mũi Taeyeon vậy?” Jessica thì thầm

“Mình…không biết. Sunny?” Tiffany trả lời

“Với bàn tay nhỏ nhắn của cậu ấy ư?” Jessica không tin hỏi lại

Sunny trừng mắt nhìn cả hai

Jessica nuốt nước bọt một cách khó nhọc

“Hãy cứ để hai người họ ở đây một mình đi” cô đề nghị, kéo Tiffany ra khỏi nhà bếp

Krystal và Sulli đang tay trong tay đi xuống lầu

“Unnie, chị có gặp Taeyeon và Sunny-unnie chưa?” Krystal dụi mắt hỏi

Sulli ngáp

“Họ ở trong bếp ấy. Có phải hai em ở cùng phòng với họ tối qua không? Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Tiffany hỏi

“Họ cãi nhau về việc ai sẽ là người nằm trên” Sulli nói bằng chất giọng thuyết giáo, ngón trỏ cô bé giơ lên như thể là cố bé là một giáo viên

Gương mặt Jessica trở nên tái nhợt “Nằm t-trên?”

Cả Krystal và Tiffany đều bật cười

“Có gì mà cười chứ? Đó là vấn đề rất…er…riêng tư mà” Jessica bối rối nói

Tiffany vẫn tiếp tuc cười không dứt, cô nắm lấy tay Jessica

“Chúng ta đi thôi Jessi” cô nói, dẫn Jessica rời khỏi nhà

“Đầu óc nhỏ em mình giờ thật là quá đen tối. Tại sao mình lại đồng ý để cho hai đứa nhỏ ngủ cùng phòng cái hai cái con người kia chứ, bọn họ lúc nào cũng chuẩn bị để làm những việc bậy bạ như thế--

“Cậu đang nói về chuyện gì vậy Jessi?” Tiffany hỏi, cười thầm

Jessica nhìn cô thắc mắc “Cả hai người bọn họ cãi nhau vì vị trí trên giường của mình trong khi có bọn trẻ ở đấy”

Tiffany phá ra cười một lần nữa

“Yah, có gì mắc cười chứ?” Jessica khó chịu hỏi

“Jessi, mình nghĩ là tối qua cậu đã chẳng nghe thấy gì cả”

Jessica im lặng chờ cô tiếp tục

“Chúng ta đồng ý cho bọn trẻ ngủ cùng phòng với Sunny và Taeyeon bởi vì trong phòng họ có hai cái giường tầng vừa đủ cho cả 4 người, bởi vì tất cả đều nhỏ con, Jessi” Tiffany giải thích

Phải mất 5 giây thì bộ não Jessica mới tiếp thu hết được những thông tin mà Tiffany vừa cung cấp

“BỌN HỌ CÃI NHAU VÌ CÁI GIƯỜNG TẦNG TRÊN?!”

***

“FANY-AH~! Tới giờ chúng ta cho lũ gà ăn rồi!” Sooyoung nói lớn ngay khi cô vừa bước chân vào nhà

Nhìn xung quanh. Không Tiffany. Không một ai cả

“Cái mông lười biếng này chẳng bao giờ chịu thay đổi” cô lầm bầm, dậm chân huỳnh huỵch bước lên lầu, tiến thẳng đến phòng dành cho chủ nhà

Cô nhìn thấy một con người đang cuộn tròn trong chăn

Có lẽ sẽ tốt hơn nếu mình cho cậu ta một bài học

Cái cô gái cao cao bước lùi lại ba bước và lẩm nhẩm trong đầu

1

2

3

Chạy nhanh hết tốc lực về phía cái giường, cô nhảy lên ngay chính giữa và hạ cánh xuống cái hình thù đang nằm ngủ ngon lành kia. Ngay lúc ấy, cái con người kia trở mình, xoay lại, để lộ một gương mặt hoàn toàn không phải của Tiffany

Tất cả đã quá muộn. Cái con người khổng lồ ấy đã đáp xuống an toàn lên trên một Hyoyeon đang ngon giấc

“CÁI QUÁI GÌ—

Hyoyeon đẩy cô gái kia ra bằng tất cả sức mạnh của mình nhưng rồi cô cũng bị con người ấy kéo theo làm cả hai ngã nhào xuống đất. Và cảnh kết thúc cho màn nhào lộn trên sàn của hai cô gái đó là Hyoyeon lúc này đang nằm phía trên của một ai đó

Hai người nhìn chằm chằm vào nhau, không nhúc nhích, không di chuyển, hoàn toàn choáng váng

Hyoyeon giận dữ nhổm dậy, cùng lúc đó cô ngồi đè lên cái con người cao cao kia

Cô nắm áo Sooyoung bằng cả hai tay. Sooyoung nuốt nước bọt một cách khó nhọc

“Cô…cái—

Ngay lúc ấy Seohyun bước vào đánh thức chị gái mình

“Unnie—

Cả Hyoyeon và Sooyoung lồm cồm ngồi dậy

Đã quá muộn

Seohyun há hốc vì kinh ngạc, lấy cả hai tay che mắt mình lại trong khi cô bé loạng choạng chạy ra khỏi phòng, miệng cứ lẩm bẩm “mình không thấy gì cả”

***

“Chúng ta đến nơi rồi Jessi”

“Nơi này…”

Jessica nhớ ra nơi này. Đây là chỗ có cái cây to ngày hôm qua

“Mình cảm giác ở đây có cái gì đó rất kì lạ” Jessica nói, ngả đầu mình lên vai Tiffany như thể một đứa trẻ đang hoảng sợ chạy trốn một con quái vật

Tiffany thầm mỉm cười

“Mình phải cho cậu thấy cái này” cô nói, vỗ về Jessica trước khi cô bước xuống ngọn đồi và giúp Jessica ngay sau đó

Họ tay trong tay cùng nhau chậm rãi đi về phía cái cây

“Thật là tuyệt khi đến đây vào giờ này, khi mà mặt trời vẫn chưa ló dạng” Tiffany mỉm cười nói

“Tại sao?’ Jessica hỏi

“Cậu sẽ biết khi chúng ta đến đó”

“Đến lúc ấy mình sẽ được nụ hôn của mình chứ?”

Tiffany cười thầm

“Câu luôn nghĩ đến điều đó suốt từ nãy đến giờ đấy à?” cô hỏi, nhìn chằm chằm vào Jessica

“Không có. Mình chỉ nghĩ đến cậu suốt từ nãy đến giờ” Jessica thú nhận

Tiffany cười

Cuối cùng cả hai cũng đã đến được chỗ cái cây, nằm trên đỉnh của một ngọn đồi, nhìn từ đây có thể thấy khu vực đất đai rộng lớn được bao phủ bởi màu xanh của lá và những loài hoa dại bên dưới. Những giọt sương đêm phản chiếu những tia nắng đầu tiên trong ngày lên cảnh vật nơi đây, làm cho vạn vật trở nên long lanh, rực rỡ. Một bức tranh hoàn mỹ

“Mình…không để ý thấy điều này hôm qua, thật là đẹp” Jessica lẩm bẩm

“Cậu biết điều gì khiến nó trở nên tuyệt vời hơn nữa không?”

“Điều gì?”

“Cậu”

Jessica mỉm cười, vòng tay mình quanh cổ Tiffany

“Tiffany…mình—

“UNNIE” một giọng nói đột nhiên xuất hiện, vang vọng khắp nơi

“Krystal?” Jessica nói, quay nhìn lại phía sau

Krystal và Sulli đang tay trong tay tung tăng chạy lên ngọn đồi. Sooyoung và Hyoyeon dẫn theo hai chú ngựa ngay sau hai cô bé. Sunny và Taeyeon thì đi theo sau ở phía xa xa, cặp đôi này vẫn tiếp tục làm lơ nhau bằng cách đứng cách nhau 4.5 mét

“Sao hai người không bảo với bọn em rằng hai người lên đây chứ?” Krystal hỏi

“Chị không biết rằng bọn chị sẽ lên đây, cảnh vật thật tuyệt, đúng không?” Jessica hỏi, chỉ tay về phía dưới

“Yeah, yeah, nhưng em muốn nhìn thấy— Krystal bắt đầu

“Đúng thật, Kry! Nhìn này!” Sulli xen ngang, cố bé giờ đang nghiên cứu kĩ lưỡng thân cây

“Có gì vậy?” Jessica hỏi, tiến lại gần để nhìn rõ hơn. Khắp thân cây chi chít tên của những cặp đôi và vô số hình trái tim trên ấy

“Viết tên tụi mình lên trên ấy đi!” Krystal nói, rút ra một con dao bỏ túi nhỏ

Sulli khúc khích cười

Tiffany mỉm cười, giải thích mọi chuyện cho Jessica

“Vậy thì viết tên chúng ta lên đó luôn đi!” Jessica nói, cầm lấy con dao trên tay Krystal

“Unnie…bọn em vẫn chưa…”

Jessica mặc kệ cô bé

Tiffany rúc rích cười

“Taeyeon và Sunny vẫn còn giận nhau à?” cô hỏi

“Phải, nhưng họ vẫn đòi tới đây. Vấn đề ở đây là, cả hai không thể leo lên ngựa được, vì thế phải đi bộ. Điều ấy cũng tốt, ít nhất họ cũng có thể dịu lại trong khi tản bộ” Sooyoung nói

“Mình hoàn toàn không muốn cả hai làm lành tí nào” Hyoyoen nói, lắc đầu

Tiffany bật cười khúc khích

“Yoona đâu rồi?”

“Vẫn còn ngủ” Hyoyeon trả lời

“Còn Seohyun?” Tiffany hỏi

“Er…em ấy nói em ấy muốn…được yên tĩnh một mình…” Hyeon trả lời, gương mặt chợt ửng đỏ

Sooyoung cảm thấy khó chịu nơi cuống họng

Tiffany nghi ngờ quan sát cả hai “Hai cậu có chắc là hai cậu không muốn khắc tên mình lên trên ấy chứ?”

“Cái gì?!” Hyoyeon phản ứng ngay lập tức

“Không đời nào” Sooyoung nói, quay nhìn đi chỗ khác

Tiffany cười thầm

“Mình cá là cả hai người kia cũng muốn khắc tên mình lên trên ấy, mặc dù họ vẫn còn cãi nhau” Tiffany nói, nhìn về phía cái cặp đôi nhỏ con đang từ từ leo lên đồi kia

“Mình đã xong” Jessica la lên

“Lại đây đi” Tiffany kéo cô lại gần, đan hai tay họ vào với nhau

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào hai người này, Krystal và Sulli cười khúc khích khi cả hai hoàn thành xong phần của mình

“Jessica Jung” Tiffany nói, nhìn Jessica đầy yêu thương

“Tiffany Hwang” Jessica mỉm cười

“Mình đã bị buột chặt với cậu, và chỉ cậu mà thôi, người mình sẽ ở cạnh bên suốt cuộc đời. Mình yêu cậu” Cả hai cùng đọc lời thề và tiến lại gần cho một nụ hôn ngọt ngào

“Choi Sulli”

“Krystal Ju—

“Cái quái gì vậy?” Sooyoung đột nhiên nói

Mọi người quay lại nhìn cô

“Chuyện gì nữa đây, Choinky?” Hyoyeon hỏi

Sooyoung chỉ vào cái cây. Tất cả mọi người cùng tiến đến để xem bút tích vừa mới được khắc lên. Trong đó chao gồm cả Sunny và Taeyeon, những người vừa mới đến

Sooyoung

+

Hyoyeon

Hyoyeon hoàn toàn không biết phải nói gì.

“Ai viết cái này vậy?” Sooyoung hỏi, trừng mắt nhìn từng người một

“Choi Sulli,”

“Krystal Jung,”

“Mình đã bị trói chặt với cậu và từ giờ mình sẽ là tình yêu đầu tiên cũng là cuối cùng của cậu” Krystal và Sulli đọc lời tuyên thệ nhanh nhất cả hai có thể và rồi bọn nhóc bỏ chạy khỏi Sooyoung và Hyoyeon

“Hyoyeon và Sooyoung muôn năm” bọn trẻ la lên, nắm tay nhau chạy vòng vòng

Tiffany và Jessica rúc rích cười

“Mình sẽ xoá nó” Hyoyeon nói, cầm lấy con dao nhỏ

“Đừng!” Tiffany nói, gương mặt cô trở nên nghiêm trọng

“Cái gì? Tại sao?” Hyoyeon hỏi

“Câu sẽ gặp lận đận trong tình yêu nếu cậu xoá nó đi” Jessica thêm vào

Sunny và Taeyeon nhìn nhau, tin vào điều đó

Hyoyeon trông như thể sắp khóc đến nơi

“Cậu không thể xoá nó. Định mệnh của cậu gắn với Sooyoung từ lúc này” Tiffany nói

“Cả hai cậu phải đọc lời thề và hôn nhau” Jessica theo sau Tiffany

“Không bao giờ” Sooyoung thở hổn hển nói

“Unnie, họ nói là em giờ vẫn chưa được hôn Sulli” Krystal đột nhiên xuất hiện từ phía sau, nói

Sulli gật đầu xác nhận đằng sau cô bé

“Hôn lên má con bé đi”

“YAY!”

Bọn trẻ trao nhau một cái hôn vội

Cả Sunny và Taeyeon đều đang rất ghen tị vào lúc này. Nhưng lòng tự cao đang điều khiển cả hai. Giờ đây họ phải đứng đấy xem Sooyoung và Hyoyeon tuyên thệ

“K-Kim Hyoyeon” Sooyoung sợ sệt nói, lảng nhìn đi chỗ khác

“Choink Sooyoung,”

“Là CHOI!”

“CHOINK,” Hyoeyon rít lên

Sooyoung thở dài

“Sao cũng được” cô thở dài e ngại nắm tay Hyoyeon

“Mình đã bị trói chặt với cậu và mình không biết phải nói gì tiếp theo” cả hai cùng nói

“Giờ thì hôn đi” Tiffany đề xướng

Hyoyeon gần như chỉ muốn chết đi thôi

“Bọn mình có thể để dành nó cho một ngày khác được không?” Sooyoung hói

Beep

“Của em” Krystal nói, lấy ra điện thoại của mình

“Cháu nghe bác Choi”

“Cái gì?”

“V-vâng”

“Gặp lại bác sau”

Krystal đột nhiên trông cực kì hoảng sợ

“Bác ấy nói gì vậy Krys?” Jessica hỏi

“Unnie…mẹ đang ở nhà”

***

“Hai người họ đâu rồi?” Hyoyeon hỏi

Xe đã tới nhưng cả Sunny và Taeyeon đều không thấy ở đâu

“Còn ở đâu được nữa chứ?” Tiffany hỏi

***

Taeyeon

+

Sunny

“Lee Sunny,”

“Kim Taeyeon,”

“Mình đã được trói buộc với cậu và không gì có thể chia cắt được sợi chỉ tình yêu của chúng ta. Mình yêu cậu và mình xin lỗi”

Và rồi cặp đôi ấy hôn nhau

Chapter 13 - Enough

Trên xe

“Mọi người trông có vẻ khá… im lặng” Sulli nói với Krystal

“Ngay cả Sunny-unnie và Taeyeon-unnie cũng vậy” Krystal nói thêm

“Mình thắc mắc không biết hai người họ đang làm gì?”

“Hay họ vẫn còn giận nhau?”

Bọn trẻ nhìn nhau, cười toe toét

“Đi điều tra về việc này đi” Kystal đề xuất

Sulli gật đầu

Cả hai đều ngồi bật dậy và nhìn ngó xung quanh, nhưng tất cả những gì bọn trẻ thấy chỉ là một Yoona đang gượng cười lúng túng trước mặt chúng, che mất tầm nhìn của cả hai

“Unnie, chị tránh ra đi” Sulli nói

Yoona cười sợ sệt

“Họ ổn…ahaha, không cần phải lo cho họ đâu…Họ…er…vẫn đang trong giai đoạn làm lành với nhau. Các em cứ ngồi xuống đi. Và KHÔNG được quay đầu lại phía sau này một lần nữa” Yoona nói, đẩy cả hai đứa trẻ trở lại ghế ngồi

“Họ trông có vẻ ổn” Sulli nói

Krystal nhìn xung quanh

“Mình thắc mắc không hiểu tại sao Hyo-unnie lại như vậy nhỉ” cô bé nói. Sulli chăm chú quan sát Hyoyeon, người mà lúc này đang hướng ánh nhìn ra ngoài cửa sổ, lạc trong chính những suy nghĩ của mình

“Omo, mình nghị chị ấy đang bắt đầu thấy nhớ Sooyoung-unnie” Sulli kết luận

“Oh, chuyện tình của họ đang gặp phải những thử thách” Krystal nói

“Một mối tình xa cách” Sulli thêm vào

Cả hai cô bé thở dài

“Mình không thích mấy cái trò xa cách này tí nào.” Krystal đột nhiên nghiêm giọng nói “Mình không nghĩ nó có thể kéo dài được lâu”

Sulli vẫn im lặng, nhìn cô

“Cậu nghĩ nó sẽ thành chứ? Chuyện tình vượt biên giới ấy? Điều này thật buồn. Cậu sẽ phải rời xa người mà cậu yêu thương. Mình hoàn toàn không muốn rời xa người mình yêu…”

Krystal dừng lại, cô bé nhìn xuống đất

“Mình không muốn phải rời xa cậu” cô chậm rãi nói

Sulli nuốt nước mắt vào trong

“Nhưng, chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra với chúng ta, đúng không?” Krystal mỉm cười nói

“Không bao giờ” Sulli trả lời một cách yếu ớt, gượng cười

Krytal mỉm cười đáp lại

“Chúng ta vẫn còn một vấn đề” cô bé đột nhiên nhớ ra

“Chuyện gì?”

“Mình không biết chuyện gì đã xảy ra với Seohyun-unnie”

Sulli nhìn trộm Seohyun

“Omo. Chị ấy cứ lẩm bẩm ‘Mình không thấy gì cả’ kể từ khi chúng ta rời khỏi trang trại”

***

Mẹ đang ở nhà

Bác gái đã về

Mình cá là bác ấy đã biết hết mọi chuyện

Tiffany chơi đùa với tay áo bạn gái mìn, hiện rõ khuôn mặt đang lo lắng trông cực kỳ đáng yêu

Jessica, người mà nãy giờ đắm chìm trong những suy nghĩ của mình, giờ đây lại một lần nữa lạc vào trong ấy khi cô trông thấy khuôn mặt tựa thiên thần của Tiffany. Tiến lại, cô trao cho cô gái kia một cái hôn nhẹ lên môi

“Chuyện gì vậy baby?” cô hỏi

Tiffany tựa cằm lên vai Jessica, chăm chú quan sát cô ấy

“Cậu đang nghĩ gì vậy? Bất kể đó là gì… mình hi vọng nó có liên quan đến mình” chu chu mỏ, cô nói

Jessica bật cười khúc khích

“Tất nhiên là cậu rồi”

“Nhưng mình đã ở ngay đây rồi. Câu không cần phải nghĩ về mình nữa.” Tiffany nói, chau mày

“Thật ra…mình đang nhớ xem mình đã để nó ở đâu rồi”

“Cậu để cái gì ở đâu?”

Jessica lấy ra một vật gì đó từ túi xách mình. Một vật gì đó màu hồng

“Cái này”

“Quyển sổ của mình! Mình tưởng mình đã vứt nó…”

“Yeah, ở nhà mình?”

“Mình…không biết…” Tiffany nói, cúi mặt nhìn chăm chăm đôi bàn tay mình

Jessica mỉm cười

“Tất cả những cái này…là dành cho mình?”

Tiffany bẽn lẽn gật đầu, khuôn mặt ửng hồng

Jessica hôn lên má phải cô như một phần thưởng

“Cảm ơn cậu. Mình yêu tất cả chúng. Vậy ra đây là những gì cậu viết mỗi khi đến trường vào buổi sáng phải không? Cậu làm mình bất ngờ đấy. Cậu sẽ viết thêm những cái khác cho mình chứ?”

Tiffany gật đầu lần nữa. Jessica hôn cô

“Giờ thì…ở đây có một bài thơ mà mình thật sự rất, RẤT thích. Nó đâu rồi nhỉ…Aha, tìm thấy rồi”

Tiffany sửng sốt

“Oh my god!” cô nói, cố gắng giấu đi cuốn sổ

Jessica đẩy cô ra

“Bỏ tay ra nào! Để mình đọc nó!”

“Yah. Trả cái đó lại cho mình Jessi” Tiffany rên rỉ

“Không. Có phải lúc viết cái này cậu đang rất cao hứng không? Hay là cậu đang đói?” Jessica bật cười hỏi

“Làm ơn đừng có đọc nó”

“Mình đã đọc rồi, ok? Giờ thì để mình đọc nó lại nào”

“Jessi…”

Jessica phớt lờ cô ấy, tằng hắng giọng chuẩn bị

Jessica Jung, my lovely Jung,

Your hair is like scrambled eggs,

I’ll never get enough of you,

Even if I don’t know how to cook you,

Jessica Jung, cô gái họ Jung đáng yêu của mình

Mái tóc cậu óng ánh màu vàng của trứng

Có lẽ sẽ chẳng bao giờ mình thấy chán

Kể cả khi mình chẳng biết cách nấu chúng thế nào

“Jessi, làm ơn dừng lại đi”

Jessica vẫn tiếp tục

Jessica Jung, my sweet Jung,

Your eyes are like dark chocolate,

I bought once, wanting to give it to you,

But Sooyoung ate it all, what can I do?

Jessica Jung, cô gái ngọt ngào của mình

Đôi mắt cậu hoàn hảo như một thanh sô cô la

Mua một thỏi, mình muốn tặng chúng cho cậu

Nhưng Sooyoung đáng ghét đã ăn cả rồi, mình phải làm sao?

“Đủ rồi!”

Jessica Jung, my longed Jung

Your smell is like fresh honey,

And I’m like a bee, always behind you,

Omo. But I hope no bee follows me while I do.

Jessica Jung, cô gái mình hằng mong mỏi

Mùi hương của cậu ngọt lịm như thể mật ong

Và mình sẽ là chú ong ần mẫn, mãi mãi cạnh cậu

Omo. Nhưng mình hi vọng sẽ không có con ong nào khác đuổi theo mình

Jessica phá ra cười

“Yah! Đưa cái đó cho mình! Đây là bài thơ đáng xấu hổ nhất của mình…bởi vì mình hoàn toàn không thể khiến nó có vần hơn được, okay?” Tiffany nói

“Mình thích nó. Thật ra đây là bài mình thích nhất” Jessica nói, cầm lấy tay Tiffany, đặt lên đấy một nụ hôn nhẹ

“Thế nào?”

“Hai câu đầu trong mỗi khổ thơ đều viết về mình, trong khi những dòng còn lại là về cậu. Mình thích bài này nhất vì nó không chỉ viết về mình. Đây là bài thơ duy nhất có cả mình và cậu. Cả hai chúng ta. Đó là lí do vì sao mình thích nó nhất. Chúng ta giống như là, những giai điệu hoàn hảo khi kết hợp với nhau dù cho chúng ta hoàn toàn đối lập”

“Những giai điêu hoàn hảo” Tiffany mỉm cười nói

“Như bánh bích quy và kem?” cô hỏi

“Như dâu tây và những trái chuối” Jessica nói

“Omo, mình nghĩ mình đã từng nghe thấy điều này trước đây” Tiffany nói

“Kì lạ. Mình cũng vậy” Jessica trả lời

“Mình không biết là ở đâu?”

***

“Bà ấy giờ đang ở đâu?”

“Trong phòng làm việc của bà chủ, thưa tiểu thư” ông Choi trả lời

Trong phòng

Phòng của Sandra Jung

Lần cuối cùng cô đặt chân vào căn phòng này là vào một năm trước đây, khi mà vì một vài lí do nào đó kết quả học của cô trở nên tồi tệ. Chỉ có hai người họ mới biết họ đã nói những gì và chuyện gì đã xảy ra trong căn phòng đó, tất cả những ai không liên quan bao gồm cả quản gia Choi và Krystal chỉ biết rằng Jessica đã bỏ chạy khỏi căn phòng, với khuôn mặt đẫm nước

Jessica mở cửa và từ từ đóng chúng lại sau lưng mình. Cô sợ sệt bước vào và nhìn thấy mẹ mình, đứng xoay lưng lại phía cô, bà đang ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài

“Mẹ” Jessica gọi và chờ đợi

“Ngồi xuống đi, con gái”

Jessica hít một hơi thật sâu, ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn làm việc của Bà Jung

Sandra Jung quay lại và ngồi xuống ghế mình. Tháo bỏ cặp mắt kình dày cộm, hiện ra đôi mắt nâu lạnh lùng hoàn hảo mà Jessica được thừa hưởng

Jessica không thể rời mắt khỏi đôi mắt ấy

“Có hoặc không là câu trả lời duy nhất trong cuộc trò chuyện này.” Sandra nói, nhìn chằm chằm cô con gái

Gật đầu

“Con…đã không đến trường hai ngày nay, mẹ nói đúng không?”

Jessica nuốt nước bọt một cách khó nhọc

“D-dạ”

“Con đã đến…trang trại nhà họ Hwang?”

“Dạ”

“Con mang theo cả Krystal, và điều đó có nghĩa là con bé cũng nghỉ học…”

“Dạ”

“Con cũng kéo theo cả một số bạn của mình vào trong chuyện này?”

“Dạ”

“Bởi vì…một vài cô gái nào đó?”

Mọi từ ngữ trong đầu cô bỗng dưng bị chặn đứng. Thời gian như ngưng lại. Con tim cô bất động. Kể cả những nhịp thở của cô cũng vậy. Nhưng cô vẫn phải trả lời. Bắt buộc phải làm

“D-dạ”

“Vì một cô gái có tên…Tiffany Hwang?”

“Dạ”

“Jessica. Có phải con đang nói với mẹ rằng con… yêu cô gái này không?”

Jessica không trả lời

Sandra nhìn chằm chằm vào cô con gái yêu dấu. Im lặng vài giây

“Jessica—

“Con yêu cậu ấy”

Jessica ngẩng mặt nhìn lên, đôi mắt nâu của họ gặp nhau

“Con yêu Tiffany Hwang” cô lặp lại

Bà Jung thở dài

“Mẹ không có cảm thấy có vấn đề gì về chuyện đó” bà nói

Jessica kinh ngạc chăm chăm nhìn bà, không thể tin được những gì vừa nghe

“Con thích một người con gái, điều đó ổn thôi. Chừng nào cô gái ấy xinh đẹp và đáng yêu như Tiffany Hwang, và chừng nào cô gái ấy không đầu độc con bằng thức ăn của mình thì mẹ hoàn toàn ổn với chuyện đó. Con là con gái của mẹ, và mẹ biết mình là một người mẹ tệ như thế nào, nhưng bổn phận của mẹ là tôn trọng ý kiến của con và chấp nhận chúng. Nếu như con đã quyết định sẽ yêu cô công chúa có đôi mắt cười tuyệt đẹp ấy, thì con sẽ có luôn bên cạnh và ủng hộ con, nhưng er…đấy là hiểu theo nghĩa bóng thôi nhá, vì mẹ có rất nhiều cuộc họp cần phải tham dự, thực tế mẹ có một cuộc họp trong vòng 1 giờ nữa”

Jessica nhìn bà lạ lùng

“Mẹ…đang…không tự chủ được mình, đầu óc mẹ không được tỉnh táo cho lắm phải không mẹ?”

Bà Jung bật cười

Cánh cửa đột ngột bật mở một cách mạnh bạo. Krystal khóc lóc đi vào

“MOMMY! UNNIE KHÔNG LÀM GÌ SAI CẢ! LÀ LỖI CỦA CON! LÀ CON ĐÒI CHỊ ẤY CHO CON ĐI GẶP NHỮNG CON NGỰA CỦA FANY-UNNIE” cô bé la lên

“Được rồi, được rồi, quý cô của tôi, con học cách nói dối từ bao giờ thế hả?” bà Jung hỏi, kéo nhẹ cô bé vào ngồi cạnh mình

“Là unnie dạy con” Krystal nói

Bà trừng mắt nhìn Jessica

“Mẹ đừng nhìn con như thế, con không có dạy cho đứa trẻ này bất kỳ trò quỷ nào hết” Jessica biện hộ

Krystal cười khúc khích. Bà Jung thở dài

“Mặc dù vậy chúng ta vẫn còn một vấn đề” bà nói

“Jessica, con biết là cha con sẽ không vui nếu biết chuyện này. Ông chắc hẳn sẽ nổi giận. Con biết là cha con sẽ làm tất cả mọi thứ để bảo vệ danh dự của dòng họ nhà này. Đó là mối bận tâm của mẹ lúc này. Con biết con là người thừa kế duy nhất của tập đoàn này. Đến lúc ấy, mẹ muốn con chuẩn bị sẵn sàng, và bảo vệ tình yêu của con khỏi Cha con, khỏi mọi người, khỏi cả thế giới này. Con biết mọi chuyện sẽ diễn ra thế nào mà. Không phải ai cũng chấp nhận mối quan hệ kiểu này. Câu hỏi đặt ra lúc này là, con có chắc rằng con yêu Tifffany Hwang nhiều đến nỗi có thể từ bỏ tất cả mọi thứ vì con bé không? Kể cả phải từ bỏ tương lai của chính con?”

***

Mình đang làm cái quái gì ở đây thế này?

Jessica đang đứng trước cửa nhà Tiffany. Và bây giờ là 11 giờ tối

Mình đã yêu nhiều đến mức ấy chưa?

“Xin chào, cô gái” một giọng nói vang lên

Jessica khẽ giật mình

“Oh my god, con xin lỗi bác…con chỉ đi ngang qua đây…”

“Với bác thì đó không phải là vô tình đi ngang qua đâu, cô bé àh, con đã nhìn chằm chằm vào nhà bác được 5 phút rồi đấy” người đàn ông nói

“Nhà bác…?”

Người đàn ông gật đầu

Oh my god

Đây là…

Cha của Tiffany

“Er…erm cháu chỉ muốn đến nhờ Tiffany giúp với đống bài tập nhưng er…ahaha cháu quên không để ý đến thời gian, ooh nhìn này, giờ đã QUÁ muộn rồi. Phiền bác gửi lời chào tới cậu ấy giúp cháu, chúc—

“Con vào đi, con bé còn thức đấy”

“Cậu ấy?”

“yup. Còn thức”

Ông Hwang mở cổng

“Thưa bác, con không nghĩ—

“Nếu bây giờ con không bước vào, thì suốt đời này con cũng không được đặt chân vào đây nữa”

“Vâng. Con đang vào đây ạ..” Jessica vội vã đi vào, theo sau ông Hwang

Đóng cánh cửa sau lưng cô lại

“Con bé ở trên lầu ấy”

“Thưa bác, giờ đã rất là trễ, sẽ không thích hợp lắm cho con—

“Cô muốn tôi đẩy cô lên trên ấy phải không tiểu thư Jung?”

“Thưa bác, bác biết con?”

“Cô gái nào có mái tóc vàng là cô gái của con gái bác. Giờ thì lên trên ấy đi. Căn phòng có cánh cửa màu hồng là phòng nó đó và đừng gây ra nhiều tiếng động quá nhé” ông Hwang nói

Jessica vô hồn nhìn chằm chằm ông, miệng há hốc

“Aish,” ông Hwang nói, rồi đẩy Jessica lên gác

Mất ba giây để Jessica nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, cô cố chống cự lại

“Thưa bác, làm ơn đừng. Con thật sự xin lỗi vì đến làm phiền vào lúc khuya thế này—

“Yeah, yeah,”

Ông Hwang mở cửa phòng Tiffany

“Oh my god, bác ơi làm ơn—

Đẩy cô gái tóc vàng kia vào trong, ông đóng sầm cánh cửa lại

Jessica thở hắt ra trước khi quan sát khắp phòng tìm Tiffany. Cô tìm thấy cô ấy ngay lâp tức

Đứng giữa phòng, tóc ướt, miệng há hốc và chẳng mặc gì trên người

Mắt Jessica mở to hết cỡ nhưng không ai trong hai người la hét gì cả, không ai nhúc nhích, không ai di chuyển. Cả hai chỉ đứng đó, nhìn nhau chằm chằm

“Erm…cha cậu đẩy mình vào…” Jessica nói

Tiffany ngậm cái miệng đang há hốc của mình lại

Họ đứng nhìn nhau vài giây trước khi Jessica quyết định quay mặt đi, cười ngớ ngẩn và lầm bầm cái gì đó nghe như ‘của mình trước khi cô mở cửa bước ra ngoài, toe toét cười

Ông Hwang vẫn đứng ngoài đó, nhìn chằm chằm cô

Jessica ngay lập tức thay đổi biểu hiện của mình, cố gắng sắp xếp lại những dữ liệu trong đầu

“Con bé không cho con vào?”

Jessica trả lời ngay với suy nghĩ đầu tiên vừa xuất hiện trong đầu

“Dạ không. Cháu vừa nhìn thấy cậu ấy không mặc gì lần nữa”

Ông Hwang cười thầm

Chợt khựng lại

“Lần nữa?”

Jessica sợ sệt gượng cười

Cửa phòng Tiffany mở ra

“Jessica, cậu vào đi” cô nói, kéo tay Jessica

“Oh, chào ba, chúc ba ngủ ngon” cô nói, đóng cửa lại

Tiffany quay lại và trông thấy Jessica đã yên vị trên giường mình, tay ôm gối. Cái gối màu hồng của cô

“Cậu. Cậu đã nhìn thấy một lần nữa” cô nói trước khi trèo lên giường cùng với Jessica

Jessica gật đầu hạnh phúc

“Đồ 35”

“Đó là do ba cậu. Omo, mình quên không cảm ơn bác ấy rồi”

“Đồ dê xồm” Tiffany lẩm bẩm, giựt cái gối ra khỏi tay Jessica, thay vào đó cô vòng tay mình ôm lấy cô ấy, tựa đầu vào ngực cô gái kia

“Cậu rất xinh đẹp. Và cậu là của mình, mình thật may mắn” Jessica vui vẻ nói, hôn nhẹ lên trán Tiffany

Họ cứ giữ như thế một vài giây, không nói một lời nào, chỉ đơn giản là cảm nhận hơi ấm của nhau

“Jessica Jung, mình yêu cậu rất nhiều” Tiffany đột nhiên nói “Nhiều đến mức đủ để khiến mình có thể sống chỉ cần có tình yêu của cậu”

Jessica mỉm cười

Thế là đã đủ

“Mình cũng yêu cậu, Tiffany. Rất nhiều. Và mình không bao giờ muốn ngừng lại”

Mặc kệ cả thế giới này. Mặc kệ tất cả mọi người

Giờ đây mình đang sống trong tình yêu của cậu, với mình thế là đã đủ

Chapter 14 - Parasites

You can take my breath away,

You can make me smile for days,

You keep me awake for hours

And I just want to stay this way,

You smile when I call your name,

I smile when you do the same,

You can make me love you more,

And I just want to stay this way,

I go crazy when you hold me,

My world stops when you’re away,

You can take me as I am,

And I just want to stay this way.

~~~

Lấy đi từng nhịp thở của mình

Cậu là lí do cho những nụ cười của mình mỗi ngày

Giữ cho mình tỉnh táo từng phút giây

Và mình chỉ muốn giữ thế này mãi mãi

Mình gọi tên cậu, và cậu mỉm cười

Mình cũng cười khi cậu làm điều tương tự

Làm mình yêu cậu nhiều hơn mỗi ngày

Và mình chỉ muốn giữ thế này mãi mãi

Mình mất tự chủ khi cậu chạm mình

Cậu rời xa và cả thế giới của mình bất động

Cậu làm mình trở lại là chính mình

Và mình chỉ muốn giữ thế này mãi mãi

“Vậy…”

“Hmm?”

“Tại sao cậu lại ở đây, Jessi?”

“Eh?”

“Ý mình là…giờ cũng đã khyua. Có phải chưa gì cậu đã nhớ mình rồi không?”

Jessica cười thầm

“Thật ra…mẹ mình nói…”

Tiffany ngồi dậy, chăm chú nhìn cô, lo lắng

“Nói gì?” cô ấy yếu ớt hỏi

“Bà nói…”

“Cậu đang làm mình lo lắng đấy Jessi, nói nhanh lên”

Jessica cười thầm

“Bình tĩnh nào, ok? Bà muốn gặp cậu. Có lẽ…ngày mai, sau giờ học?”

“G-gặp mình?”

“Yep. Tối nay chúng ta sẽ ăn tối tại nhà mình”

“T-tại sao?”

“Cậu giờ đã chính thức là bạn gái của mình, vì vậy mình phải đưa cậu đến ra mắt mẹ mình chứ” Jessica nói

Tiffany nằm xuống cạnh cô, nhẹ nhàng cầm lấy tay cô đặt lên nơi lồng ngực mình, nơi có con tim cô ấy ngự trị

“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu…bác gái không thích mình?”

Jessica thầm cười lần nữa

“Bà đã thích cậu từ lâu rồi, okay?” cô nói, hôn nhẹ lên mái tóc Tiffany

“Ba cậu cũng ở đó luôn phải không?” Tiffany vẫn tiếp tục hỏi không ngừng

Jessica đông cứng, lảng nhìn sang chỗ khác

“Không. Ông vẫn chưa về. Và mình hi vọng là ông sẽ không về” cô nói, tựa hồ như thì thầm

Tiffany chau mày, cảm thấy lúng túng

Jessica thở dài và nói

“Tiffany…cha mình…không hề biết về những việc này…về chúng ta…và nếu ông biết được thì…”

“Chúng ta chết chắc?” Tiffany hoàn thành câu nói dang dở của cô

Cả hai chăm chăm nhìn nhau

“Jessi…lỡ như ba cậu phát hiện được điều này và cố tình chia rẽ chúng ta thì sao?”

“Hãy…

…cứ thử xem ông có làm được điều đó hay không” mỉm cười, Jessica nói

“Sẽ không có điều gì có thể khiến mình rời xa cậu được. Mình đã bị trói chặt với cậu, nhớ chứ?” cô nói thêm

Tiffany cười, nhích lại gần hơn

“Thật không?” mỉm cười, cô hỏi

“Thật, chắc chắn” Jessica cười đáp lại

“Vậy thì…

Tiffany nhích lại gần hơn, cô trèo lên ngồi trên người Jessica, trói chặt cô gái bên dưới bằng chân và tay mình. Mỉm cười, cô tiếp tục:

“…mình sẽ không sợ nữa…”

“T-Tiffany, cậu đ-đang làm g-gì vậy?” Jessica lắp bắp, hoàn toàn bị bất ngờ bởi hành động đột ngột của cô bạn gái

Tiffany mỉm cười, khẽ thì thầm bên tai cô “Mình chỉ muốn hôn Jessi của mình…”

Rồi cô đưa mặt mình đối diện với Jessica, khuôn mặt của cả hai giờ chỉ cách nhau vài cm ngắn ngủi

“Mình có thể hôn Jessi của mình chứ?” cô hỏi

Jessica nhìn cô chằm chằm, ngượng ngùng gật đầu

Tiffany tiến lại gần hơn, nhẹ nhàng hôn lên trán Jessica, di chuyển nụ hôn xuống mũi cô gái tóc vàng, và cuối cùng kết thúc hành trình nơi bờ môi mỏng ngọt ngào của Jessica

Nụ hôn nhẹ nhàng ban đầu dần trở nên say đắm, nồng nàn hơn và Jessica không thể chịu đựng điều này thêm một phút giây nào nữa

Vâng, bạn đọc đúng đấy

Cô ấy không thể nào chịu đựng được nữa

“T-Tiffany…b-bụng mình…” cô cố gắng nói xen kẽ giữa những nụ hôn

Tiffany dừng lại, phá vỡ nụ hôn, cô chau mày khó chịu

“Cái gì của cậu cơ?” cô hỏi, không chắc về những gì mình vừa nghe được

Jessica ngồi dậy “Bụng của mình. Mình nghĩ mình bệnh rồi” ôm lấy bụng, cô nói

“Omo. Chúng ta vẫn chưa làm gì cả. Cậu không thể nào có thai được” Tiffany lầm bầm, cô cứ trừng mắt nhìn vào bụng bạn gái

Jessica quay lại nhìn cô, không thể tin được về những gì mình vừa nghe

“Đừng ngốc thế chứ! Làm cách quái quỷ nào trên cái quả đất này mà mình có thể có em bé dù cho chúng ta có làm chuyện đó đi chăng nữa?”

Tiffany nhún vai, mặt ửng đỏ như cà chua chin

Jessica nhìn chằm chằm cô, cười tự mãn

“Có phải cậu dự định làm những chuyện đó với mình phải không? Eh Tiffany?” cô chọc ghẹo

Gương mặt Tiffany đỏ hơn trước

“Không có, đồ hư hỏng! Ngừng ngay cái suy nghĩ ấy lại đi!” cô nói, đánh nhẹ tay Jessica

Jessica khúc khích cười

“Giờ thì có chuyện gì với cái bụng của cậu vậy?” Tiffany nói, cô gắng thay đổi chủ đề

“Oh baby, cậu trông thật đáng yêu khi xấu hổ và ngượng ngùng như thế…làm mình chỉ muốn ôm cậu thật chặt mà ngủ cả tối nay thôi~” Jessica mơ màng nói, chơi đùa với vài lọn tóc của Tiffany

Tiffany cố gắng hít thở sâu

“Thôi ngay đi, cái đồ hư hỏng” cô nói lắp

Jessica phá ra cười và chợt ngừng lại, nhìn chăm chăm vào cái bụng mình “Giờ lại nữa rồi, những cái búng với xoay mòng mòng kì lạ này…nó xuất hiện mỗi khi mình ở cạnh cậu” cô lầm bầm

Tiffany nhìn cô

“Để mình xem nào” cô nói, đưa tay sờ vào cái bụng phẳng lì của Jessica

Jessica bất động toàn tập bởi hành động bất ngờ của cô

“Nó trông có vẻ ổn” Tiffany nói, cô đưa tai mình ghé sát vào

“Mình không nghe thấy gì cả. Cậu có đói không? Jessi?”

“Jessi?”

“Oh my god. Chúng đang sinh sôi nảy nở ở trong ấy…” Jessica nói, mặt cô dần đỏ hơn

“Eh? Sinh sôi?”

Jessica trông rất hoảng sợ

“Cái thứ ở trong bao tử của mình ấy! Cái…c-cái đám kí sinh trùng ấy! Mình biết đó là chúng mà!”

Tiffany hết nhìn cô rồi lại nhìn bụng cô, khó hiểu

“Kí sinh trùng?”

“Chúng, giống như là, gặm nhấm ruột của mình, nhưng chúng lại ồn ào và khá là vui nhộn. Chúng cứ làm mình muốn đi vệ sinh mãi thôi” Jessica giải thích

Tiffany chau mày tư lự một vài giây

Jessica nhìn chằm chằm cô

Và rồi, Tiffany mỉm cười, tiến lại gần hơn và đưa tay chạm vào bụng Jessica

Jessica ngồi yên quan sát

“Kí sinh trùng, eh?” Tiffany lẩm bẩm, tiến lại gần và hôn nhiều lần lên bụng Jessica

Jessica cười khúc khích không ngừng “”N-ngừng lại! C-cậu đ-đang làm n-nó tệ hơn”

Tiffany ngồi dậy, bật cười

“Chúng không phải là những con kí sinh trùng, Jessi. Chúng gọi là cảm giác bồn chồn lo âu”

“Oh”

“Cậu biết mà. Cậu gặp điều này khi cậu bắt đầu biết yêu đúng không?” Tiffany kêu lên, cô tiến lại gần hơn

“Mình cũng gặp phải chúng. Ban đầu thì khá là khó chịu, nhưng bây giờ mình lại rất thích chúng” cô nói thêm, cười toe toét

“Chắc hẳn mình phải yêu cậu rất nhiều” Jessica lầm bầm, như thể cô vừa mới khám phá ra điều này

“Yeah, cậu phải như vậy” Tifffany nói, trèo lên người cô lần nữa, không thể rời mắt khỏi đôi môi Jessica

Ông Hwang khẽ mở cửa, nhìn vào. Thật là không đúng lúc chút nào, bác Hwang àh

“Tiff – oh” ông hắng giọng, nhìn đi chỗ khác, khép nhẹ cánh cửa

“Ba cậu!” Jessica thì thầm, vội đẩy Tiffany ra xa

“Eh?”

“Sooyoung đang ở đây. Chừng nào xong việc thì con xuống lầu nha. Ba đi ngủ đây. Không có thêm vị khách nào tối nay nữa đâu đấy” ông nói tiếp rồi đóng cửa lại

“Oh my god! Ba cậu đã thấy hết!” Jessica hốt hoảng nói

Tiffany cười thầm

“Chúng ta chưa làm gì cả Jessi. Đi nào, mình muốn biết tại sao Sooyoung lại ở đây”

***

“Có chuyện gì vậy Soo? Giờ là quá khuya rồi đấy!” Tiffany nói

“Mình không thể ngủ được!” Sooyoung lẩm bẩm, quay mặt đi. Cô đang ngồi đối diện với Jessica và Tiffany trong phòng khách

“Tiffany không phải là người tư vấn về chứng mất ngủ của cậu. Mình muốn đi ngủ” Jessica nói, mặc dù không ai nói chuyện với cô

“Cậu bệnh hả? Cậu nên nghỉ ngơi đi. Có lẽ cậu chỉ bị mệt thôi, Soo. Chúng ta có thể nói chuyện vào ngày mai” Tiffany nói với Sooyoung

“Mình cũng muốn nghỉ ngơi” Jessica vẫn tiếp tục xen ngang, cứ nhìn chằm chằm Tiffany như thể Sooyoung không có mặt ở đây vậy

“Không. Mình muốn nói về chuyện này ngay bây giờ…nhưng…aish, mình không biết, mình thật sự rất bối rối” Sooyoung nói, cúi gằm mặt

“Chỉ cần nói ra hết với mình thôi. Cậu biết là cậu có thể nói với mình về tất cả mọi vấn đề của cậu mà Soo” Tiffany lo lắng nói

“Mình buồn ngủ…” Jessica nói, lần này giọng cô lớn hơn, mắt vẫn không rời Tiffany

“Mình nghĩ…mình nghĩ mình…mình…mình—” Sooyoung trả lời, sợ sệt

“Buồn ngủ…” Jessica xen ngang

“Sheesh, cậu có thể nào làm một cái gì đó với cô bạn gái đang buồn ngủ của cậu được không? Cậu ấy bắt đầu làm mình bực mình rồi đấy” Sooyoung nói, chỉ vào Jessica đang đòi để được đi ngủ kia

Jessica trừng mắt nhìn cô “Đồ ngựa xấu xa” cô lầm bầm, le lưỡi trêu Sooyoung

Tiffany cười thầm, quay sang nhìn Jessica “Cậu buồn ngủ hả, baby?” cô hỏi

Jessica chu chu mỏ, gật đầu

“Đến đây nào” Tiffany nói, dang rộng vòng tay ra. Jessica cố không mỉm cười trong khi lười biếng chui lọt thỏm vào vòng tay Tiffany, ngả đầu mình lên vai cô ấy. “Mình yêu cậu” cô thì thầm trước khi nhắm mắt lại và chìm vào giấc ngủ

Tiffany cười hạnh phúc

“Đấy thật sự là những hành động đáng yêu đến đáng sợ đấy, cậu biết không” Sooyoung đảo mắt nói

“Vậy? Cái gì đã mang cậu đến đây vào lúc 12 giờ đêm thế này?” Tiffany hỏi

“Fany-ah…mình nghĩ mình…aish! Cái này là gì chứ?!”

“Sooyoung-ah, cậu làm mình sợ đấy. Đừng nói với mình là cậu đã kết hôn hay tệ hơn nữa…cậu đang mang thai…” Tiffany nói, gần như là thì thầm

Sooyoung ném cho cô một cái nhìn như thể muốn hỏi cậu đào đâu ra cái suy nghĩ quái quỷ ấy vậy

Jessica bắt đầu ngáy

“Khùng! Tất nhiên là không! Geez…”

“Vậy thì là gì?”

“Er…erm…thôi quên nó đi” Sooyoung nói, nhìn chằm chằm đôi bàn tay

“Oh thôi nào Soo, kể mình nghe đi” Tiffany nói, hạ giọng xuống

Sooyoung từ từ ngẩng mặt lên nhìn cô

“Fany-ah…mình nghĩ mình yêu…”

Hai con mắt Tiffany mở to hết cỡ

“Ai?”

“Yêu…Hyo…”

“Cái gì?”

“Mình nghĩ mình thích cậu ấy”

“Cái gì?”

“Cậu ấy rất là phiền phức và tất cả, nhưng mình nghĩ là mình thích thế. Và mình thật sự muốn gặp cậu ấy…cậu nghĩ giờ này cậu ấy còn thức chứ?”

“Cái gì?”

“GOD! Cái lí do quái quỷ gì lại khiến mình nói cho cậu nghe thế này chứ! Mình đi ngủ đây” Sooyoung nói cô đứng dậy, lắc mạnh đầu mình

Miệng Tiffany vẫn còn há hốc

Sooyoung gom hết đồ đạc của mình và chuẩn bị bước lên lầu. Cô biết mình phải đến nơi nào, cô luôn được chào đón khi ngủ lại tại gia đình nhà họ Hwang kể từ khi cô là bạn Tiffany lúc nhỏ

“Nhưng Soo” Tiffany gọi

Sooyoung quay lại

Tiffany lo lắng chau mày

“Hyo…

…Hyoyeon không phải là g** ”

***

“Đó là lỗi của Fany. Nếu cậu ấy không bỏ chạy, Sica sẽ không đuổi theo, và chúng ta cũng sẽ không đến đó. Và sẽ không ai phải dính vào rắc rối như bây giờ” Sunny nói

“Không. Đó hoàn toàn là lỗi của Sica. Nếu ngay từ đầu cậu ấy không phủ nhận tất cả, Tiffany sẽ không bỏ chạy. Và nếu Tiffany không bỏ chạy, Jessica sẽ không đuổi theo và sẽ không kéo theo đó là những rắc rối này” Taeyeon nói

“Đó vẫn là lỗi của Fany” Sunny kiên quyết nói

“Đó hoàn toàn là lỗi của Sica, và cậu ấy đã nói cậu ấy sẽ giải quyết việc vắng mặt của chúng ta” Taeyeon nói

Hiệu trưởng Park lắc đầu bó tay với cặp đôi đang cãi nhau này, ông thở dài như trút được gánh nặng khi cuối cùng cánh cửa cũng chịu mở ra với Tiffany và Jessica cùng bước vào trong. Ít nhất thì cặp đôi kia cũng đã chịu ngừng cuộc khẩu chiến của họ lại

“SICA-YAH! Cậu nói cậu sẽ lo vụ nghỉ học mà!” tay chỉ vào cô gái tóc vàng, Taeyeon nói

“Eh?” Jessica bối rối

“Đó không phải là do cậu ấy!” Sunny nói

“Có chuyện gì vậy?” Tiffany lúng túng hỏi

“Các cô gái, im lặng đi nào” ngài hiệu trưởng nói

Cả bốn người đều nhìn ông chằm chằm

“Trò Jung, trò Hwang, hãy ngồi xuống và chúng ta sẽ cùng thảo luận về vấn đề này” ông nói

“Cả bốn em đều vắng mặt trong hai ngày không phép” tháo cặp kính, ông nói

“Oh không…mình quên mất chuyện này” Jessica nói, úp gương mặt vào lòng bàn tay

“Sẽ ổn thôi mà, Jessi” Tiffany nói, vỗ nhẹ lưng Jesica an ủi

“Không hề ổn chút nào! Tụi con sẽ bị phạt phải không thưa thầy?” Taeyeon hỏi

“Không hẳn là phạt…nó giống như một đợt thực tập hơn” thầy Park cười giải thích

“Chính xác thì tụi con phải làm gì?” Sunny hỏi

“Cả bốn đứa sẽ giúp đỡ trong khâu nấu ăn của căn tin. Thấy thế nào?”

“Cái gì?!” Jessica và Tiffany đồng thanh nói

“Tuyệt!” Sunny nói

“Nghe vui đấy chứ!” Taeyoeon nói, cười toe toét

“Thực tập? Con chưa bao giờ mơ sẽ trở thành một đầu bếp một lần nào trong đời cả!” Jessica phản đối

“Khi nào thì bọn con bắt đầu ạ?” Sunny hào hứng hỏi

“Bắt đầu từ tuần sau, và sẽ kéo dài suốt cả tuần” thầy Park nói

“Nhưng thưa thầy…” Tiffany cố gắng thuyết phục

“Vậy đi nhé, các trò có thể đi được rồi” thầy hiệu trưởng nói

Taeyeon và Sunny đứng dậy ngay lập tức. “Đi thôi nào cả hai cậu!” Taeyeon nói, kéo Tiffany theo

“Oh và nhân tiện trò Jung, trò ở lại đây một lát. Chúng ta có vài việc cần trao đổi” thầy Park nói

“Em ạ?”

“Chỉ mình em thôi”

Jessica nhìn chằm chằm Tiffany

“Mình sẽ đợi ở ngoài” Tiffany nói, mỉm cười

Jessica gật đầu

Các cô gái bước ra và đóng cửa lại

“Có chuyện gì vậy, thưa thầy?” Jessica hỏi

Ngài hiệu trưởng đứng dậy “Chúng ta sẽ có một học sinh mới vào thứ hai. Em ấy sẽ được xếp vào lớp trò…”

***

“Thầy Park nói gì với cậu vậy?”

“Sẽ có một học sinh mới nào đó chuyển đến học vào tuần tới”

“Một cô gái?”

“Yeah”

“Tên cậu ấy là gì?”

“Omo. Mình quên không hỏi”

Bầu không khí lại im lặng một lần nữa

Jessica chăm chú nhìn Tiffany

“Sao vậy?” Tiffany e dè hỏi

“Cậu trông ổn, okay? Thư giãn đi nào” Jessica đảm bảo với cô nàng kia lần thứ ba trong ngày

Nhưng có vẻ điều đó cũng chẳng giúp ích gì hơn, Tiffany vẫn tiếp tục lo lắng

Jessica khẽ xiết chặt tay cô khi cả hai bước vào nhà “Geez, bình tĩnh đi nào. Mẹ mình thật sự rất thích cậu. Không có gì phải lo lắng cả. Và mẹ vẫn chưa về nhà cơ mà” cô nói

Tiffany hít một hơi thật sâu

“Jessi…”

“Hmm?”

“Nhà vệ sinh”

Jessica thầm mỉm cười “Okay, ở trên phòng mình ấy, đi nào”

***

“KHÔNG! CON MUỐN UNNIE CỦA CON CƠ!”

“Có chuyện gì vậy, bác Choi?” Jessica hỏi

“Oh tạ ơn trời, cô đây rồi, tiểu thư. Là Krystal, cô chủ không chịu ra khỏi phòng, cô ấy đã ở trong đó khóc lóc kể từ khi cô ấy từ trường về” ông quản gia giải thích

Jessica chau mày, cô bước đến trước cửa phòng Krystal

Gõ cửa hai lần

“Krys, là chị đây. Để chị vào nào” Jessica bình tĩnh nói

Tiffany xuất hiện ngay sau cô

“Có chuyện gì vậy Jessi?” cô ấy hỏi

“Là Krystal…”

“Unnie?” tiếng Krystal gọi

“Chị đây” Jessica trả lời

Krystal từ từ mở cửa. Đôi mắt cô bé sưng lên và đỏ hoe do khóc quá nhiều

“Có chuyện gì vậy em?” quỳ xuống, Jessica dịu dàng hỏi

Krystal vùi mặt vào vòng tay của chị gái, cô bé càng nức nở hơn

Jessica và Tiffany trao nhau ánh nhìn lo ngại

“Là…l-là Sulli…Cậu ấy sẽ chuyển đi…”

Chapter 15 - Mouse and Cheese

“Chuyển đi? Chuyển đi đâu chứ?” Tiffany hỏi Krystal đầy quan tâm

Ông Choi đã quay trở lại cùng một cốc sữa

Jessica cầm lấy nó và mỉm cười cảm ơn ông, đưa li sữa cho Krystal

“M-mỹ…họ chuyển đi…” Krystal vừa khóc thút thít vừa nói, sau khi đã uống xong. Những giọt nước mắt lại bắt đầu lăn dài trên má cô bé một lần nữa

“Oh, Krys. Sẽ ổn thôi…” Jessica an ủi, vuốt nhẹ mái tóc cô em gái

“NÓ CHẲNG ỔN CHÚT NÀO!” Krystal la lên, đẩy chị gái ra xa. “Cậu ấy đã không nói gì với em! Em là người cuối cùng được biết” cô bé nói, dậm chân rầm rầm trong cơn tức giận “Em là bạn thân của cậu ấy! Tại sao em lại là người cuối cùng được biết chứ? Ngay cả bác bảo vệ cũng biết trước em”

Jessica và Tiffany lo lắng nhìn nhau

Krystal ngã khụy xuống sàn, một tay nắm lấy ngực mình “Nó đau lắm…ở đây…” cô bé lẩm bẩm, ôm cả hai mặt vào lòng bàn tay nức nở

“Krys…” Jessica nói, ngồi xuống cạnh cô em gái, kéo cô bé vào cho một vòng tay ấm áp

“Chị chắc phải có một lí do nào đó khiến con bé không nói với em…” cô thì thầm

“Nó tốt hơn hết phải hợp lí” Krystal ngắt lời

Jessica thở dài

“Krys…”

“Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?” một giọng phụ nữ vang lên

Tiffany đông cứng tại chỗ khi nhìn thấy người đang đứng cạnh cô lúc này

Sandra Jung đã về nhà và đang ôm bé Sulli, cô bé cố giấu đôi mắt sưng vù của mình sau lưng bà Jung

“Bà chủ mới về ạ. Có vẻ như tiểu thư Krystal và tiểu thư Sulli có một chút cãi vã tình yêu nho nhỏ” quản gia Choi cúi chào, ông nói

Tiffany nhìn Jessica cho thấy cô không hề thoải mái, trong khi Jessica trao lại cho cô cái nhìn mọi-chuyện-rồi-sẽ-ổn

Nhưng bà Jung vẫn không có vẻ gì là để ý đến khuôn mặt mới mẻ này

“Ah, vậy điều đó giải thích cho việc ta tìm thấy Sulli đang khóc nức nở và quay bước trở về ở bên ngoài” bà nói, quay người lại đối diện với Sulli

“Giờ thì, tất cả chúng ta hãy cùng đến phòng ăn và giải quyết mọi chuyện theo cách của nhà họ Jung đi nào. Chúng ta sẽ nói về chuyện này trong lúc ăn. Đi thôi” bà Jung quyết định

“Con không muốn nói chuyện với cậu ấy” Krystal khẽ nói, dùng tay quệt đi những giọt nước mắt và quay đi chỗ khác

“Giờ thì Krystal…” bà Jung nói

Những giọt nước mắt của Sulli vẫn không ngừng rơi, chúng tuôn rơi tự do khỏi khóe mắt cô bé như một dòng thác

“Con không bao giờ muốn nói chuyện với cậu ấy nữa! Đồ thất hứa!” Krystal la lên, cô bé bước vào phòng mình

“Krystal— bà Jung bắt đầu

“Cậu nghĩ mình muốn điều này sao?” Sulli hét

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô bé

“Cậu nghĩ mình muốn rời xa cậu sao?”

“Đừng có nói điều đó với mình!” Krystal nói, cô bé dùng tay bịt chặt hai tai và bắt đầu lẩm bẩm những từ vô nghĩa

“Lalalala~ nananana~ wawawawa~ dadadada~”

“Đồ ngốc nghếch…trẻ con—” Sulli bắt đầu hét

Bà Jung lắc đầu

--ích kỷ.Thậm chí không thèm nghe—”

“Đủ rồi!” bà Jung nói, túm lấy cả Krystal và Sulli

Jessica đứng dậy, bất ngờ. Tiffany chạy đến bên cô, hoảng sợ. Quản gia Choi há hốc

“Mở cửa phòng Krystal” bà ra lệnh

Tiffany, người đứng gần nhất, nuốt nước bọt và máy móc mở cửa, cố gắng bằng cách nhanh nhất cô có thể, nhưng có vẻ như đôi tay run lẩy bẩy và ướt đẫm mồ hôi của cô không giúp ích được gì. Bà Jung nhìn chằm chằm cô “Ai—”

Thay vào đó, ông quản gia giúp cô mở cửa, làm xao lãng bà Jung. Rồi bà đẩy cả hai cô bé vào phòng Krystal

“Mẹ!”

“Bà chủ!”

“Nói. Xin lỗi. Tha thứ” bà nói với cả hai và đóng cửa lại. Rồi bà quay qua nhìn ông quản gia

“Không ai được phép vào hay ra căn phòng này. Cho đến khi cả hai đứa giải quyết xong trận cãi vã nho nhỏ của chúng” bà ra lệnh

“Vâng, thưa bà chủ”

“Như những gì được mong đợi từ quý bà Sandra Jung, luôn giải quyết mọi chuyện theo cách ít ai ngờ tới nhất” Jessica nói

Bà Jung thầm mỉm cười và quay lại nhìn Tiffany, người mà nãy giờ vẫn đang bất động toàn thân

“Ah, Tiffany Hwang…đã nghe nhiều về cháu…” bà nói, ôm lấy cô gái đang đóng băng kia. Tiffany nhìn chằm chằm Jessica như không thể tin được. Jessica nháy mắt

Bà Jung buông cô ra và mỉm cười thân thiện

“Từ Jessica, điều tất nhiên. Cứ nhắc đến chủ đề ấy một lần và đó chính xác là lần đầu tiên bác nghe thấy đứa con gái của mình nói câu dài nhất mà từ trước tới giờ bác từng nghe” bà nói

“MẸ”

Tiffany khoe ngay nụ cười đặc trưng của mình, làm đôi mắt cô biến đi đâu mất

“Mắt cười. Thật thú vị. Nào, giờ thì chúng ta xuống nhà ăn tối trước khi Jessica bắt đầu mất tự chủ nói nhăng nói cuội vì nụ cười của cháu”

“MẸ”

Bà Jung cười thầm và đi xuống lầu

“Mình đã nói với cậu là mẹ thích cậu mà…” nắm lấy tay Tiffany, Jessica nói

Tiffany mỉm cười trước khi trao một cái hôn nhẹ lên má Jessica

Gương mặt Jessica ửng đỏ

“Mình rất hạnh phúc, Jessi”

***

Cả hai cô bé đều ngồi trên giường, cách nhau hai bước chân. Sulli đã ngừng khóc tuy nhiên Krystal vẫn còn nức nở

Sulli hít một hơi thật sâu và tiến lại gần hơn cô gái còn đang rưng rưng kia

“Krys…” cô bé dịu dàng gọi

“Đi đi” Krystal lẩm bẩm

“Krys…nhìn mình này” Sulli nói

“Không! Mình ghét cậu!” Krystal nói

“Câu nói đó làm mình đau đấy. Cậu biết vì sao không? Vì mình yêu cậu” Sulli nói, cúi gằm mặt

Krystal nhìn chằm chằm cô bé, khụt khịt mũi hỏi “C-cậu có sao?”

Sulli mỉm cười gật đầu

Gương mặt Krystal ửng đỏ. Quay mặt đi chỗ khác hòng giấu chúng

“Họ đều nói chúng ta còn quá nhỏ để hiểu thế nào là tình yêu. Thành thật mà nói, mình hoàn toàn không biết yêu là gì. Nhưng từng tế bào trong cơ thể mình đều nói một điều. Rằng mình yêu cậu Krystal Jung và mình muốn cậu đợi mình” Sulli nói, đan tay mình vào tay Krystal

“Làm ơn hãy đợi mình” cô bé nói, nhìn vào mắt cô gái kia với tất cả sự thành thật của mình

Krystal bỏ tay cả hai ra, và đánh nhẹ cô bé

“Ow. Gosh cái gì vậy? Mình đang cố tỏ ra lãng mạn ở đây đây này” Sulli rên rỉ, ôm lấy đầu

Krystal thầm mỉm cười và ôm chầm lấy cô bé “Tất nhiên mình sẽ đợi”

“Có phải điều đó có nghĩa là cậu cũng yêu mình phải không?” Sulli ngượng ngùng hỏi

Krystal ửng đỏ, buông cô bé ra, khẽ gật đầu

“Yah, câu nên nói điều đó ra chứ” Sulli yêu cầu

“Không” Krystal bướng bỉnh nói

“Yah, Jung. Nói ngay” Sulli rít lên qua kẽ răng

“Mình…mình…mình giữ nó cho đến ngày cậu quay trở lại” Krystal nói, cười toe toét

Sulli bĩu môi

Krystal nhắm tịt hai mắt “Mình đã chứng kiến cái trò đó của Jessica-unnie và Tiffany-unnie trước đây. Nó không có tác dụng với mình đâu! Mình đã chuẩn bị rất kỹ để đối phó với nó!” cô bé nói

“Thật chứ? Vậy còn trò này thì sao?” cười tự mãn Sulli nói

Krystal ti hí một mắt

Sulli tiến lại gần

Mắt Krystal một con mở to hết cỡ, một con nhắm thật chặt, cô bé chờ đợi

Sulli vẫn tiếp tục tiến lại gần, vẫn nụ cười tự mãn ấy trên môi, cô bé đến gần hơn nữa, và gần hơn để đặt một nụ hôn lên

…má Krystal

Gương mặt Krystal ửng đỏ trong khi Sulli phá ra cười

“Cậu nên nhìn thấy mặt mình lúc này! Ahahaha!”

Krytal nhìn cô bé như không thể tin được

“Nó đáng yêu quá! Cái cách mà cậu chu chu cái mỏ của mình! Ahahaha”

Krystal ném gối vào cô bé “Mình ghét cậu”

“Ahahaha! Oh Krys…mình cũng yêu cậu”

***

“Con làm thơ ư? Thật không cô bé? Điều đó thật tuyệt!” bà Jung ấn tượng nói

Gương mặt Tiffany cứ ửng đỏ hơn từng giây, không phải bởi vì những lời nhận xét mãi không dứt của bà Jung mà là do tay Jessica cứ dán chặt lên đầu gối cô dưới gầm bàn. Đó là cách mà Jessica thể hiện với cô rằng cô ấy luôn ở cạnh bên cô cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Điều này thật sự là một cách làm phiền khá ngọt ngào trong việc thể hiện sự ủng hộ của mình với ai đó

Jesscia vẫn tiếp tục ăn, hoàn toàn không để ý rằng bàn tay cô đang ảnh hưởng đến Tiffany thế nào

“Là cha mẹ, bác phải đảm bảo sự an toàn cho những đứa trẻ của mình mọi lúc mọi nơi…” bà Jung bắt đầu

Tiffany khẽ nhíu mày suy nghĩ, không đoán ra được câu hỏi của bà Jung là gì

“Vậy cháu có dám bảo đảm với bác, Tiffany Hwang, rằng cô con gái lớn nhất của bác sẽ an toàn khi ở cạnh cháu chứ?” bà nghiêm túc nói

Tiffany hơi bất ngờ bởi câu hỏi không hề lường trước này, đó là chưa kể đến việc bà ấy còn gọi cả tên họ của cô ra như thế

Jessica nhìn chằm chằm cô bạn gái mình, háo hức chờ câu trả lời

“Sao nào cô Hwang?”

Tiffany cúi xuống nhìn chăm chăm vào đĩa thức ăn, suy nghĩ

“Thưa bác…” ngước nhìn lên, cô nói, khả năng văn chương của cô bắt đầu được thể hiện

“Trước đây, cháu đã chết, cháu lẩn trốn khắp nơi, cố gắng tìm kiếm một nửa còn lại của con tim mình. Và rồi cháu tìm thấy con gái bác, cháu nhận ra một nửa đó nằm trong tay cậu ấy ngay từ lần đầu gặp mặt. Đó chính là lúc cháu thật sự sống. Cháu không thể sống thêm một phút giây nào, nếu bên cạnh cháu không có tình yêu của cậu ấy. Vì vậy, thưa bác, bác có thể nói cho cháu biết. Bác có nghĩ, cháu có thể sống khi biết rằng con người nắm giữ cả trái tim cháu kia đang gặp nguy hiểm? Bác có nghĩ, cháu có thể cho phép bất cứ một mối nguy hiểm nào đến gần cậu ấy? Không, cháu sẽ không để điều đó xảy ra. Thưa bác, trong vòng tay của cháu, con gái bác an toàn, hơn bao giờ hết”

Jessica gần như không thể thở nỗi khi Tiffany nói. Cô thật sự rất cảm động vì những lời nói ấy

Bà Jung mỉm cười “Tốt lắm. Bác thật sự bị ấn tượng”

Bà tiếp tục ăn, nụ cười vẫn giữ trên môi

“MÌnh yêu cậu rất nhiều” Jessica nói, không thể ngăn bản thân làm điều này

Tiffany thầm mỉm cười “Không một ngôn từ nào có thể diễn tả được mình yêu cậu nhiều đến thế nào đâu, Jessi”

***

“Mọi việc rất thuận lợi” Tiffany nói

Jessica đang cùng cô đi ra xe

Bà Jung vẫy chào tạm biệt trước cửa

Tiffany vẫy chào lại

“Chúng ta vẫn còn Cha” Jessica lẩm bẩm

Cô nhìn Tiffany “Ông ấy không là một người hâm mộ những thứ ngọt ngào lãng mạn giống như mẹ, vì vậy cậu đừng mong có thể gây ấn tượng được với ông bằng những từ ngữ của cậu, Tiffany Hwang”

Tiffany ngừng bước, chăm chú nhìn cô

Jessica thắc mắc

Rồi Tiffany làm vài hành động kì lạ, cô giơ tay phải mình giữa không trung, ngay giữa cô và Jessica

Cô làm điệu bộ như thể cô đang treo một cái gì đấy lên và đặt chúng ngay trước mặt Jessica

Jessica nhìn cô thắc mắc

“Tiffany, cậu đang làm mình sợ đấy…” Jessica nói khẽ

Tiffany mỉm cười “Thấy nó không, Jessi?” cô nói, đưa những ngón tay trống không của mình ra

“Không” Jessica thẳng thừng trả lời

Tiffany thầm cười “Đây là sợi dây tình yêu vô hình của chúng ta, đã được buộc quanh mình và cậu. Sợi dây này có thể bị kéo căng hay đôi lúc bị rối, nhưng nó sẽ không bao giờ đứt. Cậu là của mình mãi mãi. Không một con người họ Jung khó tính, cộc cằn nào có thể kéo cậu rời khỏi mình” cô nói

Jessica một lần nữa lại bị bất ngờ bởi những lời nói ngọt ngào của Tiffany

“Cậu…”

“Sao nào?” Tiffany nói, cười rạng rỡ

“Cậu thật là quá ngọt! Những con chuột sẽ săn lùng chúng ta mất thôi”

Tiffany thầm mỉm cười

“Okay, vậy chúng ta chơi trò Chuột và Pho mát đi nào” cô hào hứng đề nghị

“Chưa từng nghe đến trò đó” Jessica nói, suy nghĩ

“Tất nhiên rồi. Mình vừa mới nghĩ ra trò đó cơ mà. Đơn giản thôi, chuột sẽ bắt pho mát. Quá dễ” Tiffany nói

“Okay…Nghe có vẻ thú vị đấy…” Jessica nói

Tiffany nhìn cô cười gian tà

“Mình là Chuột. Sẽ cắn cậu một cái nếu mình bắt được cậu, Pho mát à” Tiffany nói, chồm lên trước tính bắt lấy Jessica

Jessica đã nhanh chân chạy trước “NẾU.CẬU.BẮT.ĐƯỢC.MÌNH” cô tự tin nói

***

Sáng thứ bảy

Tại nhà Tiffany

“Làm thơ tặng cậu ấy đi” Tiffany đề xuất

“Hát cho cậu ấy nghe” Taeyeon nói

“Làm những hành động dễ thương ấy” Sunny nói

“Ngay lập tức hôn cậu ấy” Jessica nói, quay sang cười toe toét với Tiffany, Tiffany cũng cười đáp lại

Sooyoung thở dài

“Làm thơ ư? Cậu đùa mình chắc? Không đời nào. Và không! Mấy cái vụ hát hò quá sến súa! Và mình cũng không đời nào làm những hành động đáng yêu đó!” cô nói, chính xác hơn là cô hét

Jessica cười đắc thắng

“Vậy là cậu chọn đề nghị của mình?” cô hỏi

Mặt Sooyoung ửng đỏ, cô quay mặt đi chỗ khác

“Không”

Bầu không khí im lặng bao trùm khắp căn phòng trong khi mọi người đang cố nghĩ cách giúp cô có được sự chú ý của Hyoyeon

“Arrgh, mình hết ý tưởng rồi, chúng ta đi chơi đi Sunny-ah. Xem phim nha?” Taeyeon đề nghị

Sunny mỉm cười “Okay. Fany, Sica, muốn một cuộc hẹn đôi không?”

Taeyeon nhìn chằm chằm cô “KHÔNG. Đây là một buổi hẹn hò đơn lẻ. Chỉ có cậu và mình” cô nói

“Ý cậu là chỉ có hai cậu làm trò đó với nhau thôi hả?” Jessica hỏi, cười tự mãn

“Bọn mình không phải vậy!” Taeyeon nói

“Yeah, đúng vậy. Bọn mình cũng đi. Hai cậu cần phải được giám sát chặt chẽ” Tiffany nói

“Hello? Con người đang đau đầu vì tình yêu còn ở đây này? Tất cả các cậu đều nói các cậu sẽ giúp mình cơ mà” Sooyoung nói, cố ngăn không cho 4 con người kia rời khỏi

...

“Hey, sao chúng ta không rủ Hyoyeon đi cùng, và nói đây là một buổi đi chơi của cả nhóm?” Jessica đề nghị

END

Cre: soshivn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro