[LONGFIC][Trans] To Get Tiffany [Chap 10-A]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 10: Like A Virgin.

Part A:

“Các cậu, cổng trường ngay trước mặt kìa.” SooYoung lí nhí nói với vẻ bối rối hiện rõ trên mặt khi họ chầm chậm đặt những bước chân đầu tiên vào khoảng sân trống của một ngôi trường tiểu học. Vài giờ trước, Jessica nhận được một cuộc gọi kì lạ từ một nhân vật bí mật nào đó, và rồi cô nàng tóc vàng đã gần như van nài Sunny phải lái xe đưa nàng đến đây. Cho dù thỏ lùn vẫn đang lạc trong mớ muôn ngàn những câu hỏi không đến hồi giải đáp, cô vẫn không đủ can đảm mở miệng hỏi Jessica, nhất là khi ngay lúc này, cô nàng tóc vàng trông như thể một con sư tử mẹ bị lạc mất con vậy.

“Sica, em có nhận ra ai trong đây không?” Yuri hỏi khi họ đến trước cửa văn phòng hiệu trưởng.

“Shush!” Jessica giơ tay ra hiệu cho các bạn mình dừng lại. Cô nàng nhìn sâu vào bên trong và dạn dĩ đẩy mạnh cửa bước vào.

Cánh cửa bật mở, đập vào mắt cô là một người đàn ông hói đầu khoảng 50 tuổi, ngay bên cạnh là một người phụ nữ với khuôn mặt cau có cùng phong cách thời trang sành điệu, trông bà như thể sắp ngất đến nơi khi cứ mang khư khư miếng dán hạ sốt trên trán. Cuối cùng là một cô nhóc khoảng 12 tuổi, ngồi đung đưa chân trên bàn với khuôn mặt ngập tràn hạnh phúc.

“Unnie!”

Jessica gương mắt nhìn trừng trừng vào cô nhóc bé nhỏ kia, người đang có xu hướng sắp nhảy xuống khỏi bàn khi Jessica vừa ló mặt vào trong. Cô gái tóc vàng khẽ ra hiệu cho nhóc tì dễ thương kia ngồi xuống, trước khi lễ phép cuối chào những người lớn hơn trong phòng.

“Ahnyeonghasaeyo…”

“Chào, đệ tử!” Người phụ nữ giận dữ rít lên.

“Bình tĩnh nào, Kyung Ah.” Người đàn ông hói lên tiếng. Với bộ vest lịch sự mang trên người, Jessica đoán ông ta chính là vị hiệu trưởng già mà cô từng biết. “Vào thẳng vấn đề nhé, em gái cô luôn luôn tỏ ra khác thường so với các học sinh khác, và tôi không nghĩ nó hay ho ở chỗ nào cả.”

“Nó lại làm gì nữa vậy?”

“Làm gì hả? Có gì đâu, chỉ là em gái cô đã làm thủng trán tôi với MỘT CỤC TẨY ĐÓ!” Người phụ nữ gầm gừ, đập mạnh tay xuống mặt bàn một cách giận dữ.

“Vậy thì tôi thay mặt nó xin lỗi cô nhé? Chúng ta giải quyết vấn đề nhỏ này tại đây luôn ha?” Jessica lo lắng nói với khuôn mặt lấm tấm mồ hôi.

“Có gì đâu mà giải quyết… Về nhà thôi unnie! Em ghét học ở đây lắm!” Cô gái nhỏ mè nheo, bĩu môi chán nản trong khi giật giật tay áo chị gái mình.

“Krystal, im ngay đi trước khi chị giết chết em!” Jessica quát lên. “Chuyện này mà còn một lần nữa, chị nhất định sẽ giết chết em ngay tại đây!”

“Tôi không quan tâm cô muốn làm cái quái gì với nó! Tôi cần được bồi thường!” Người phụ nữ kia lại gào lên lần nữa.

Thầy hiệu trưởng ra hiệu im lặng. Ông nhìn người phụ nữ bên cạnh mình và từ tốn nói. “Shush, bình tĩnh đi Kyung Ah. Chúng ta sẽ xem xét về những hình phạt con nhóc phải chịu.”

“Đây!” Jessica cười khẩy. Lục lọi trong túi xách của mình và ném một vài tờ tiền mệnh giá hàng trăm lên bàn. “Tôi hi vọng bấy nhiêu đây đủ để các người khép mỏ lại và làm ơn để em gái tôi thoải mái học hành đi!”

“MẤY TRĂM ĐÔ LẺ NÀY Á?” Người phụ nữ khóc thét lên. “Chúa ơi! Tiền thuốc men của tôi không ít nhất là cũng cả ngàn--“

“Im nào!” Hiệu trưởng lại ngắt lời một lần nữa. Ông hắng giọng nhìn Jessica. “Được rồi, thỏa thuận vậy đi. Nhưng mà này, tất cả bạn học cùng lớp của Krystal đều đã chứng kiến sự việc và nếu chỉ như vậy thì có vẻ quá dễ dãi đối với nhóc con này. Với lại dù sao Kyung Ah vẫn là một giáo viên tốt. Vậy nên tôi sẽ nhận số tiền này kèm theo hình phạt nhẹ nhàng nhất dành cho Krystal, đình chỉ học một tuầ--”

“Hooray!” Thầy hiệu trường chưa kịp dứt lời, Krystal đã hét ầm lên và nhảy choi choi xung quanh trước khuôn mặt não nề của Jessica và ‘những vị giáo viên đáng kính’ trong phòng.

“Chuyện gì vậy?” Yuri hỏi ngay khi Jessica vừa bước ra cùng một nhóc con tinh quái lẽo đẽo theo sau. “Em gái em đó hả?”

“Quái vật.” Jessica rít qua khẽ răng, trợn tròn mắt nhìn nhóc con bên cạnh.

Sunny dịu dàng mỉm cười, vẫy tay với Krystal. “Chào nhóc, chị là Sunny, em tên g--?”

“Em không phải nhóc và em tên gì thì có liên quan đến chị hả?” Krystal chậm rãi nói và hất đầu sang phía khác.

Sunny gần như bất động trước biểu hiện ‘dễ thương’ của ‘trẻ em’ thời nay. Vài giây sau, cô lặng lẽ thở dài. “Yup, em ấy đúng là quái vật.”

“Sunny!” Nghe thấy ai đó gọi tên mình, nhóc lùn quay lại và thấy SooYoung đang ôm bụng cười ngặt nghẽo. “Cậu với em gái Mê Tiền có cùng chiều cao kìa… Hihihi…”

“VUI KHỈ ẤY!”

“Có đó.”

--

“ARGHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH!!!!!!!!!” Tiffany vội vã chụp lấy cái khăn tắm gần đó và vụng về che lấy cơ thể mình. Tiếng thét khủng khiếp tầm cỡ thế giới của cô vẫn vang vọng và nó cũng là nguyên nhân chính dẫn đến hiện tượng ‘tai rỉ máu’ của cô gái bé nhỏ đang ôm chặt lấy cánh cửa kia. – Byun Taeng đáng thương.

“Fany, dừng lại! Dừng lại ngay! Cậu sẽ đánh thức cả khu phố đó. Nó chỉ vừa chớm 7:OO sáng thôi trời ơi!”

“CÒN CẬU ĐANG LÀM CÁI QUÁI QUỶ GÌ TRONG NHÀ TỚ VẬY???” Tiffany tức tối gào lên. Cô vung mạnh tay và đánh rơi cái khăn tắm, vật duy nhất giúp cô che chắn thân thể trần trụi của mình. Thời gian như đông cứng lại vài giây sau đó, mặt Tiffany lập tức đỏ bừng lên, cô nhanh chóng ôm lấy cơ thể của mình và quay người vào trong, hi vọng có thể che đi phần nào một số bộ phận quan trọng. Tuy nhiên, mắt Buyn Taeng dường như còn mở to hơn khi nhóc con hư hỏng nhìn thấy ‘vòng ba’ của Fany.

“Tớ-tớ-tớ cũng không biết tại sao mình lại ở-ở đây nữa…” Taeng lắp bắp, gần như nín thở khi cảm thấy gì đó nhồn nhột đang chảy ra từ mũi. “Tớ tỉnh dậy và thấy mình đang nằm trên sàn nhà. Hi vọng cậu có thể giải thích cho tớ…”

“VÀ NGỪNG NHÌN CHẰM CHẰM TỚ ĐI!!”

Tiffany lại hét lên lần nữa và thứ âm vực khiếp đảm đó đã kéo TaeYeon trở lại thực tại, cô nhận ra rằng mình đã quá hoảng sợ để nhắc nhở bản thân phải nhắm mắt lại. TaeYeon bé bỏng ngay lập tức quay mặt sang hướng khác, hít một hơi thật sâu, ngửa cổ lên trời để cầm máu, thầm nhẩm tính tổng số lượng máu cô đã phải chi cho lần đầu tiên nhìn thấy cơ thể khỏa thân hoàn toàn của một người khác, không phải bản thân cô, đó là Tiffany Hwang.

“Cậu-cậu không nhớ gì chuyện tối-tối qua sao?”

“Nếu tớ biết, cậu có nghĩ tớ sẽ đứng đây và la hét như một đứa khùng không? LẠI CÒN đi vòng vòng nhà mà KHÔNG mảnh vải che thân nữa chứ?” Tiffany gắt với tông giọng khó chịu nhất của mình.

“Ok bình tĩnh đi. Tớ không bắt cậu chịu trách nhiệm hay gì đâu. Mặc dù tớ thật sự muốn biết mình đã bỏ lỡ những gì…”

“CẬU NÓI GÌ HẢ?”

“TỚ NHỚ MÁ TỚ! Uhm… Fany ah, tớ có một vài điều muốn nói với cậu, nhưng mà cậu phải hứa là không giết tớ cơ.”

“Nói đi. Còn gì tệ hơn việc cậu đã nhìn thấy tớ trong trạng thái nguyên thủy? Tớ tự hỏi sẽ như thế nào nếu cậu nhìn thấy cái sẹo đó…”

“Huh? Cậu nói gì huh?”

“Hả?”

“Cái gì đó, chuyện tớ nhìn thấy cậu khỏa thân ấy? Tớ có thể quay lại không? Tớ chả nghe thấy gì cả?”

“KHÔNG! Đứng im đấy! Tớ không đùa đâu nhé. Quay lại chủ đề đi, cậu muốn nói gì? Hit me.”

“Theo nghĩa đen ấy hở? Hehe…”

“KIM TAEYEON!”

“Xin lỗi, sáng nay trời lạnh nên tớ không được tỉnh táo lắm. Chuyện là sáng nay tớ thức dậy và thấy mình cũng… khỏa thân. ĐÓ, TỚ NÓI RỒI ĐÓ VÀ LÀM ƠN ĐỪNG--“

“AIEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEEE!!!!!!!”

“XIN LỖIIIIIIIII…”

“CẬU ĐÃ LÀM GÌ TỚ??”

“TỚ KHÔNG BIẾT! KHÔNG! CHÍNH XÁC LÀ TỚ KHÔNG NHỚ! Hey chờ đã, làm thế nào cậu chắc chắn cậu không làm gì tớ huh? Tớ đã ngất đi và rồi ai đó đã đưa tớ rời khỏi cửa hàng pizza. Cậu! Cậu chính là người đó và bây giờ tớ thức dậy trong tình trạng khỏa thân ở NHÀ CỦA CẬU! Cậu có gì để tớ không nghi ngờ hả?”

“T-Tớ… Được thôi! Bây giờ thì đi ra khỏi phòng tớ ngay lập tức. Tớ cần mặc quần áo.”

“Đi thì đi… À mà phòng cậu đầy mùi dâu tây ấy…”

--

“Nếu cậu là người nhận quà, cậu có thích cái này không?” Jessica hỏi, với lấy chiếc áo len hồng trên kệ và săm soi một cách kĩ lưỡng.

“Dĩ nhiên rồi.” Yuri mỉm cười, dịu dàng đáp.

“Vậy tôi lấy cái này.” Jessica quay sang người bán hàng và đưa chiếc áo len màu hồng cho cô ấy.

“Cảm ơn quý khách. Chúng tôi sẽ gói nó lại cho cô và xin hãy chọn màu cô thích đi ạ.”

“Ngoại trừ màu hồng ra, không lấy bất cứ màu nào khác.” Jessica khẳng khái nói và đi theo sau người bán hàng đến quầy.

“Áo đẹp đó, nhưng mà tôi nghĩ em phải chọn size nhỏ hơn chứ? Krystal sao mặc vừa cái này?” Yuri nheo mắt hỏi.

“Ai nói mua cho Krystal đâu, ngớ ngẩn? Em gái tôi nó thù màu hồng.” Jessica cười lớn, nhận lấy túi hàng từ người phục vụ trước khi rời khỏi đó – Winter Boutique.

“Nhưng-- Vậy em mua nó cho ai?” Yuri hỏi lại lần nữa, khá tức giận vì cảm thấy như thể cô vừa bị lừa, yeah, còn gì cao cả hơn khi bạn tự nguyện tư vấn cho bạn gái mình đi mua quà tặng người khác.

“Cho Tiff. Cậu ấy dễ nuôi lắm, miễn là màu hồng thì sao cũng được hết. Tôi thường mua tất cả những gì màu hồng để an ủi lúc cậu ấy gặp rắc rối. Đó là lí do tại sao khi chúng tôi hẹn hò mọi chuyện đều rất suông sẻ. Tiffany sẽ dễ dàng tha thứ cho cậu, nếu như cậu mang đến thứ gì đó hồng hồng.”

Yuri khựng lại, gần như chết đứng khi những lời nói thoát ra từ miệng Jessica lọt vào tai cô. “Hai. Cậu. Hẹn. Hò. ??” Cô gái da ngăm nói trong hơi thở đứt quãng. Rõ ràng cô vừa nghe thấy tiếng vỡ xoảng tan nát của vật thể gì đó bên trong lồng ngực.

Jessica không dừng bước, thay vào đó, cô chỉ quay lại và nhếch mép đểu cáng nhìn Yuri.

“Hình như tôi quên kể cho cậu nghe chi tiết nhỏ này rồi hah? Lỗi của tôi, tệ quá…”

--

“CÁI GÌ?! HAI CẬU!?” SooYoung và Sunny đồng thanh hét lên, nhìn chằm chằm vào cặp đôi đang khó xử trước mặt bằng đôi mắt lòi to quá cỡ. Nếu bạn nhìn họ lúc này, xin đừng nhận nhầm SooSun với loài ếch ộp đột biến nào cả nhé.

“Tớ không biết có chuyện gì nữa.” Tiffany cúi gằm mặt, thì thầm trong thổn thức.

“Vậy rồi hai cậu định kết hôn luôn hay gì?” SooYoung bất ngờ hỏi, làm nhóc thỏ con bên cạnh gần như sắp sửa phun hết ngụm cafê vừa hớp.

“SHHHHH! Im im im! Sao cậu nói lớn quá vậy? Người ta đang nhìn chằm chằm kìa và làm ơn suy nghĩ trước khi nói dùm đi, SooYoungie.”

“Tớ có suy nghĩ trước khi nói. Những người này mới là những người không suy nghĩ này.” SooYoung nói, chỉ tay vào TaeYeon và Tiffany. “Mọi chuyện sẽ đúng nếu khi đó cậu say, và cậu không ý thức được bản thân mình làm gì, ngủ với ai. Nhưng đằng này Tiffany rõ ràng còn rất tỉnh táo.” Cô nàng cao nghều dừng lại và nhấp một ngụm trà đá. “Đúng không?”

“Các cậu không giúp được gì hết.” TaeYeon buồn bã nói, ấn nhẹ hai miếng bông gòn đẫm máu trên mũi.

“Mũi cậu lại bị sao vậy?” Sunny hỏi khi cô với tay nâng cằm TaeYeon, ngó nghiêng kiểm tra ống mũi bạn mình.

“Đừng hỏi nữa.” TaeYeon nói và lặng lẽ quay mặt sang hướng khác.

“Fany, thư giãn đi. Tớ không chắc liệu các cậu có ngủ với nhau chưa…” Sunny hắng giọng. “Nhưng vấn đề là TaeYeon đã thực sự ngất đi vì say Coke…” Cô nhóc lùn chỉ tay vào TaeYeon, sau đó quay sang Tiffany. “Còn cậu, cậu thì không biết tại sao mọi chuyện lại kết thúc với cậu khỏa thân, TaeYeon CŨNG khỏa thân, tại nhà cậu?”

“Các người ơi, chuyện này cực kì quan trọng đó. Cậu có chắc cậu đã không cho tay vào thứ gì đó ‘dơ bẩn’ tối qua không?” SooYoung nói với khuôn mặt tái nhợt biến sắc.

“Tớ nói rồi! Tớ ngất đi ở cửa hàng pizza và sáng hôm sau thức dậy không có quần áo trên người. Nó đâu có giống như có chuyện gì tối qua đâu?” TaeYeon quả quyết.

“Chờ đã, im coi, tớ nghĩ tớ sắp nhớ được gì đó.” Tiffany nói, chậm rãi ngước nhìn xung quanh.

“Sao? Sao?” TaeYeon háo hức hỏi.

Cô gái tóc cam im lặng hồi lâu, không khí bỗng chốc rơi vào trạng thái quánh đặc, dồn nén từ những lo lắng khiêm hồi hộp từ ba nhân vật còn lại. Vài giây sau đó, cô nàng đột ngột đứng dậy, dằn mạnh tay trên mặt bàn.

*BOONG*

“TRỜI ƠI HẾT HỒN! Người hù người dễ chết lắm đó chị gái ơi! Đang tập trung…” SooYoung hoảng hốt gào lên, ôm lấy ngực và thở hổn hển.

“Nếu như không lầm thì tối đó tớ đã đổ xe trước cửa nhà tớ. Và rồi sau đó tớ cảm thấy choáng váng. Tớ nghĩ tớ đã hôn mê trên xe với TaeYeon thì đang ngủ ở băng sau…”

“Oh. Điều đó đã giải thích tất cả rồi hah?” Sunny cười lớn, mỉa mai bằng khuôn mặt khó chịu.

“Cố nhớ nhiều hơn xem. Nếu chúng ta chỉ thiếp đi trong xe hơi, vậy chẳng lẽ ma đã đưa hai chúng ta vào cùng một giường và hô biến quần áo tớ và cậu bốc hơi?” TaeYeon nheo mày nói, cố gắng lấp đầy những khoảng trống trong kí ức đêm qua.

“EEEEEEEEEEEEEEEEEE!!!”

Tiffany đột nhiên hét lên, nâng mức độ âm vực trong thanh quản của nàng lên đến mức vượt qua khỏi thành chắn của khuôn nhạc. Và dĩ nhiên, tất thảy trăm chục cặp mặt ngỡ ngàng của khách khứa trong quán đều đổ dồn về bàn của bốn cô gái. Nó khủng khiếp đến mức một trong hai miếng bông gòn đã rơi khỏi ống mũi TaeYeon và một nữ tiếp viên buộc lòng phải ghim ánh mắt cảnh báo vào cô nàng tóc cam xinh đẹp nọ.

Sau khi vượt qua chấn động ‘nhỏ’, SooYoung cấu chặt vào bàn và nghiêng người thì thầm vào tai Sunny. “Tí về kể lại cho tớ nghe sự tích việc làm thế nào mà cậu ấy trở thành một trong những cô gái nổi tiếng nhất trường nha..?”

“TRỜI ƠI LÀ TRỜI!” Tiffany gào lên lần nữa và ngồi phệt xuống ghế, tay ôm lấy trán mình. “Tớ đã nghĩ tớ có thể điều khiển bản thân. Nhưng có khi nó đã xảy ra rồi? Có thể lắm…”

“Không sao, không sao. Bĩnh tĩnh và nói chúng tớ biết cậu đã nhớ được những gì đi…” TaeYeon dịu dàng an ủi, vỗ nhẹ vai Tiffany. Thành thật mà nói, cô gái nhỏ con hoàn toàn không nhớ một chút gì về những việc họ đã làm tối qua, nhưng rõ ràng là cô biết bản thân mình quan tâm đến điều đó. Vậy nên, việc duy nhất cô có thể làm là dỗ dành người ‘có thể biết gì đó’.

“Tớ...”

TBC...

Teasers Part B:

"Em nghĩ em cũng yêu..."

"Chúng ta kết hôn nhé?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro