[LONGFIC][Trans] Topsy-Turvy! [ CHap 7 + 8 ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 7

“Okay cậu nói trước đi.” Tôi nói.

“Không cậu trước đi.”’

“Erm có phải cậu…?”

“Sao nào…? Tớ thì sao hả Tae Yeon?”

“Err, tốt nhất là cậu nên nói trước đi.”

“Được thôi”

“Cậu có thai hả?”

“Krystal đang mang thai.”

“CÁI GÌ?!” Chúng tôi cùng la lên. Mọi ánh mắt bắt đầu đổ dồn về phía chúng tôi, thắc mắc xem chúng tôi đang la lối về cái gì.

“Cậu không có thai?!” Tôi hỏi lại.

“Không… không hề! Sao tớ lại có thai chứ??”

Tôi lấy vỉ vitamin lúc nãy ra và cho đưa cho cậu ấy xem. “Cậu làm rớt cái này.”

“Cái đó..” Tiifany nói và chộp lấy vỉ vitamin từ tay tôi. “Thuộc về Krystal.”

“Sao chứ? Vậy sao cậu lại giữ nó?”

“Bộ cậu nghĩ một đứa con gái 16 tuổi có thể bình thản mà bước vào trong hiệu thuốc để mua vitamin dành cho người mang thai?” Tiffany nói với giọng mỉa mai.

Tôi thở hắt ra.

“Được rồi mình tin cậu. Mà sao Krystal lại có thể tự làm mình mang thai được cơ chứ?”

“Không phải mình em ấy, ngốc ạ. Nó cần phải có hai người.” Tiifany nói.

Tôi trợn mắt lên. “Cậu làm như tớ không biết ấy! Nhưng ai là cha đứa bé chứ?”

Tiffany ngập ngừng.

“Uhmm tớ không có hỏi…”

“Cái gì? Sao cậu lại không hỏi cơ chứ?”

“Tớ đoán là do mình quá lo cho em ấy mà quên mất chuyện đó…”

“Vậy đó là lý do vì sao mấy bữa nay cậu quan tâm đến em ấy nhiều như vậy? Bởi vì em ấy có thai?”

“Ừ cậu cũng biết dù sao thì Krystal vẫn còn là một đứa nhóc… hãy tưởng tượng một sinh mạng đang khóc lóc trong vòng tay của em ấy…. Eww…”

***

Flashback

*Ding Dong*

“Aish ai lại đến vào sáng sớm thế này?” Tiffany lầm bầm rên rỉ khi ngồi dậy khỏi giường và bước ra phòng khách. Cô vừa mở cửa thì một gương mặt thân quen hiện ra.

“Krystal?” Tiffany thì thầm, bối rối. “Em làm gì ở đây vào 7 giờ sáng thế này?”

“Chị của em… em cần nói chuyện với chị ấy.” Krystal nói, trông em ấy thật hoang mang với mái tóc được cột lên một cách cẩu thả.

“Sica hiện không có nhà. Thật ra thì không có ai ở nhà ngoài chị cả. Em vào trước đi.” Tiffany nói.

“Em ngồi đi. Để chị đi lấy nước uống.”

Krystal khẽ gật đầu và ngồi xuống ghế. Tiffany xuất hiện từ trong bếp cầm theo một ly nước lọc và ngồi xuống cạnh người con gái nhỏ tuổi hơn.

Krystal bỗng run rẩy.

“Em ổn chứ?” Tiffany hỏi.

“Vân..Vâng…” Krystal trả lời, đặt ly nước lên bàn mà không thèm nhấp qua một ngụm.

“Erm Chị biết không… tốt nhất là em nên đi. Chị hãy gọi cho em nếu chị của em về nha. Em có chuyện gấp muốn nói với chị ấy.”

Krystal bắt đầu tiến ra cửa nhưng liền bị Tiffany chặn lại.

“Jessica sẽ không trở về trước giờ ăn trưa đâu. Em muốn nói chuyện gì?”

Krystal nhìn Tiffany nghi ngại nhưng vẫn quay trở lại chiếc sofa.

“Em.. Em sợ, Tiffany unnie.” Em ấy bắt đầu.

“Chuyện gì nào? Ai đó ăn hiếp em à? Chuyện học hành? Hay em lại rớt bài kiểm tra anh văn rồi?”

Krystal lắc đầu.

“Em, em không biết phải bắt đầu như thế nào. Trời ơi nếu em không thể nói chuyện này với chị thì làm sao em dám nói nó với chị của em đây?”

‘Về cái gì mới được chứ??”

“Hãy hứa là chị sẽ không hoảng hốt hay làm loạn lên vì nó nha.”

“Okay chị sẽ không hoảng loạn đâu.” Tiffany giơ tay lên nói.

“Em… Em nghĩ mình có thai.”

“CÁI GÌ?! CÓ THAI? AI CHỨ? LÀM SAO? MÀ KHI NÀO??!”

“Chị đã hứa là sẽ không lhoảng loạn lên mà!” Kryatal rên rì.

“CÁI GÌ- Không thể tin được!” Tiffany la lên. “Được rồi được rồi Chị sẽ kiềm chế lại… Mà sao em biết được? Em kiểm tra chưa?”

Krystal gãi gãi chân mày trái của mình.

“Em muốn lắm… nhưng em không thể làm được.” Em ấy dừng lại và lục từ trong giỏ xách ra một cái que thử thai.

“Em thậm chí đã mua cái này… Chỉ là em chưa nghĩ là mình sẽ dùng đến nó.”

Tiffany thầm ước là mình đang nằm mơ và Krystal không có ở đây, ngay trong căn hộ, tuyên bố về chuyện mang thai, và Tiffany sẽ nhanh chóng tỉnh giấc thôi.

Nhưng chuyện đó lại không xảy ra. Cái que thử thai đang ở ngay trước mắt của Tiffany, nằm gọn trên tay cô.

Cô cảm thấy muốn đâm chết Krystal ngay tại chỗ.

“Giờ chị tức đến nỗi có thể giết em với cái đồ cắt móng tay này đó vì vậy trước khi chị nổi giận thêm thì hãy GIẢI THÍCH ĐI”

Krystal thở hắt ra và xoa xoa cái trán đang nhức inh ỏi của mình.

“Có một anh kia ở trường cao đẳng mà em rất thích. Em gặp anh ấy lần đầu khi anh ấy đến trường em để đón em gái của ảnh nhưng anh ấy không có biết em. Và họ có tổ chức một buổi prom cho sinh viên năm cuối tại trường của anh ấy và bạn em đã giúp em vào đó. Em đại loại là đã có quan hệ với anh ấy. Đầu tiên là hôn, rồi một vài động chạm, rồi chị biết đấy, cái này đến cái khác.”

Tiffany làm mặt kinh tởm.

‘Eww Em chỉ mới có 16 tuổi thôi! Khi bằng tuổi em thì chị vẫn còn đang rửa chén ở đằng sau một nhà hàng đồ Trung đó!”

Krystal lại thở dài.

“Đó không phải là lỗi của anh ấy. Em đã nói với anh ấy là em 18 tuổi và đủ tuổi để có thể quan hệ nhưng vào sáng hôm sau, sau khi chúng em khi tạm biệt nhau thì không hề có bất kỳ liên lạc gì. Em luôn nghĩ anh ta đã hủy hoại lần đầu tiên của em. Chết tiệt thật, em sẽ không thèm nhớ đến anh ta nếu không phải vì tình trạng khốn khiếp hiện giờ của em!”

“Chúa ơi Em đã kéo mình vào chuyện gì vậy!” Tiffany rít lên.

“Tháng rồi em bị mất kinh và bụng em thì rất yếu vào buổi sáng…”

”Em vẫn chưa kiểm tra phải không? Làm ngay bây giờ di.” Tiffany ra lệnh.

“Sao? Làm gì cơ?”

“Thử thai? Việc lẽ ra là em phải làm từ cách đây một tháng? Một em bé có thể đang lớn dần trong bụng em, ngay giây phút này, đang nghe mẹ của nó và dì Tiffany nói chuyện.”

“Được rồi… em vốn cũng đã tránh né nó một thời gian rồi. Em nghĩ mình nên đối mặt nó thôi.”

10 phút sau

“Krys, em xong chưa? Xác nhận được chưa?” Tiffany gõ vào cửa toilet và hỏi.

Cánh cửa bật mở và Krystal bước ra, mội tay che mắt lại còn một tay thì giơ cái que thử thai lên cao.

“Em đang làm cái quái gì vậy?!” Tiifany quở trách.

“Em không làm được… Em không muốn!”

“Đưa đây cho chị.” Tiifany nói, giật lấy cái que trên tay Krystal. Cô chau mày lại.

“Sao? Sao rồi unnie? Em có thai hả?”

“Không… Ý chị là chưa biết nữa. Eww em đã “ấy” lên nó rồi chứ?” Tiffany xụ mặt xuống.

Krystal nhún vai. “Thì chị đã bảo em làm vậy còn gì.”

“Thôi đợi nó chút đi.” Tiffani nói.

“Vậy chị vào đó đợi đi!” Krystal nói và đẩy Tiffany vào trong nhà vệ sinh. “Hãy báo cho em biết khi có kết quả nha. Em không muốn nhìn nó đâu.”

Nói rồi Krystal đóng sầm cửa lại bất chấp sự phản đối từ Tiffany.

Tiifany thở dài và ngồi lên bệ toilet, quan sát cái que một cách sát sao. Tâm trí cô bắt đầu lang thang nhớ đến Tae Yeon…

End of Flashback

Jessica và tôi đang nằm dài trên giường, nói chuyện với nhau. Đã gần một tuần từ cái sự cố với Bill và chúng tôi hầu như đã quên hết mọi thứ về chuyện đó.

Jeesica trợn mắt lên cho lần thứ 100.

“Có thể chúng ta sẽ không thể trở về thế giới cũ của mình nữa đâu. Cậu phải làm cho Tiffany nhớ về nó.”.

Tôi quay lại nhìn cậu ấy là thở dài một tiếng.

“Cậu nghĩ tớ không mệt hả? Tớ thậm chí còn hẹn cậu ấy đi chơi nhưng cậu ấy thì lại nghĩ là tớ đang đùa.”

Jessica quay sang tôi

“Chẳng phải đó là hàng động thật ‘’thông minh’ hay sao?” Jessica mỉa mai.

Điện thoại của tôi bỗng run lên, là tin nhắn từ Tiffany.

”Cậu nói với cậu ấy chưa?” –Tiff

“Ai nhắn vậy? Tiffany?” Jessica nhe răng cười.

Tôi đẩy điện thoại vào dưới gối và giả một nụ cười với Jessica.

“Uhm không. Đó là er.. anh họ người Phillipines của tớ.” Chết tiệt, mình đang nói cái quái gì vậy?

Jessica nhướng mày lên.

“Cậu có một người anh họ bên Phillipines?”

“Err thì là vậy đó! Cậu có vấn đề gì với việc đó à?”

Jessica nhìn tôi một cách nghi ngờ.

“Cả tuần nay cậu cư xử rất là kỳ lạ rồi đó. Hmmm. Tớ không thèm quan tâm đến chuyện này nữa đâu, Kim Tae Yeon.” Cậu ấy bước ra khỏi giường, xỏ đôi dép đi trong nhà vào rồi tiến về phía cửa.

“Khoan, đợi đã Jessica!” Tôi gọi với theo.

Cậu ấy xoay người lại, khó chịu. Uh-oh, có ai đó đang ở trong chế độ Ice-Princess hôm nay rồi

“Chuyện gì??”

"Ermmmmm..."

"Yah Kim Tae Yeon!"

“Uhm không có gì… Tớ nghĩ mình nhìn thấy gì đó trên tóc của cậu. Nhưng giờ thì hết rồi, hên quá.” Tôi bắt đầu cười một cách lo lắng, giờ trông tôi không khác gì một tên ngốc cả.

“Cậu thực sự cần được khám rồi đó Tae Yeon.” Jessica nói rồi bỏ ra ngoài.

Tôi quăng người, ngã đầu lên cái gối và hít một hơi thật sâu, nhẹ nhõm. Tôi nhận ra mình đã nín thở trong suốt khoản thời gian Jessica ở đây. Trong đầu tôi lại đang nghĩ về chuyện khác.

Và chết tiệt thật, Tiffany sẽ giết mình mất!”

Tiffany bước vào trong phòng tôi, sau khi đã kiểm tra coi có ai ở gần đó hay không. Khi thấy xung quanh đã không còn ai, cậu ấy đóng cái cửa lại sau lưng và nhảy lên giường.

“Cậu vẫn chưa nói với cậu ấy phải không?!” Tiffany mắng mỏ.

“Tớ không làm được. Cậu ấy sẽ đánh tớ thiệt đó.” Tôi thú nhận.

“Nếu chúng ta không nói cho cậu ấy biết rằng đứa em gái quý giá của cậu ấy đang có thai thì không những là đánh, CẬU ẤY SẼ GIẾT CHÚNG TA!”

Tớ nghĩ cái cách cậu tức giận một cách ngông cuồng với tớ và chúng ta lại đang ở trên cùng một cái giường… Fany cậu có thể tán thôi nếu muốn… OMG chết tiệt Tae Yeon, suy nghĩ cho trong sáng vào.

Sau khoảng 10 phút diễn tả viễn cảnh chúng tôi sẽ chết như thế nào dưới tay của Jessica khi không thông báo cho cậu ấy biết về “tình trạng thai nghén” của Krystal thì Tiffany cuối cùng cũng dừng nói và thả người xuống giường, cố gắng lấy lại hơi thở.

‘Vậy cả tuần nay cậu vẫn luôn lo về chuyện bầu bì của Krystal à?”

“Chứ còn gì nữa? Krystal giống như là một đứa em ruột của tớ, tớ không muốn nhìn thấy em ấy chết non dưới bàn tay của Jessica, nhưng cũng thật không công bằng cho Jessica khi cậu ấy chẳng biết gì cả. Ý tớ là cậu ấy là chị của krystal và hai người chỉ có nhau thôi.”

“Uhm.. có lẽ vậy.” Tôi nhẹ nhàng trả lời.

Cậu ấy quay sang tôi.

“Mà cậu hỏi chi vậy?”

Tôi nhún vai.

“Cậu luôn nghĩ cho người khác. Ý tớ là sao cậu không thể quan tâm bản thân mình một lần hả? Chỉ vì Krystal và Jessica mà cậu đã ăn không ngon ngủ không yên, cậu có biết bây giờ mình ốm như thế nào rồi không?”

“Geez tớ không biết. Có lẽ cái ý nghĩ rằng sắp có 1 đứa bé gia nhập vào đại gia đình của chúng ta đã làm tớ hoảng quá. Mẹ của tớ mất khi tớ chỉ là một đứa trẻ nên hầu như tớ chả biết gì về trẻ con cả. Khi đứa trẻ ra đời, nó sẽ cần rất nhiều sự chú ý và yêu thương và bởi vì đứa bé sẽ không thể có người cả cha và mẹ đều còn rất trẻ con bên cạnh nên Jessica sẽ là người chịu trách nhiệm. Cậu ấy sẽ cần đến mình mà mình thì lại không biết một tí gì về chuyện này cả.”

Ngay chính lúc đó, tôi biết mình cần phải làm gì. Tôi đứng dây và nhìn xuống Tiffany

“Chúng ta sẽ nói cho Jessica biết vào tối ngay. Lúc ăn tối.”

***

“Ngọn gió nào đã thổi em tới đây vậy?” Jessica hỏi. mỉm cười khi đi ngnag qua bàn đề lấy salad.

“Em, Em nhớ chị… chị yêu của em.”

Krystal chỉ cười. Nhưng khi Jessica không nhìn thì nụ cười đó lại biến mất và thay vào đó là đôi mắt lo lắng, em ấy hướng ánh nhìn về phía Tiifany, người đang ra hiệu cho em ấy bình tĩnh lại.

“Sao em không ăn cơm vậy? Không đói à?” Jessica hỏi.

Krystal không trả lời. Tiffany liền đá vào chân tôi ở dưới bàn.

“Ow.! Ahem..!” Mọi người đều quay sang tôi.

Tôi phải làm điều đó như thế nào? Jessica sẽ giết tôi. Kế đến sẽ là Sunny, Hyo Yeon, Yoona, Yuri, Seo Hyun và Soo Young bởi vì tôi cũng đã giấu họ luôn.

“Jessica, có điều này tớ muốn cậu biết…”

Gọi cậu ấy là Sica một cách triều mến và rồi nói với cậu ấy rằng Krystal đang mang thai chắc chắn sẽ làm tôi chết nhanh hơn nữa nên tôi quyết định sẽ nói như bình thường.

“Về chuyện của Krystal.” Tiffany thêm vào. Cả hai chúng tôi đều không dám nhìn vào Jessica mà nhìn chỉ dám khum mặt nhìn xuống cái bàn thôi.

Jessica quay sang Krystal.

“Nếu là chuyện về em thì chị không cần phải nghe từ ai khác hết. Có chuyện gì vậy?”

Krystal cắn môi dưới và nhìn sang hướng khác.

“Em.. em không biết phải nói chuyện này như thế nào nữa…”

“Chị là chị của em. Em có thể nói với chị bất cứ thứ gì.”

“Nhưng chuyện này rất lớn.”

‘Nói thử xem nào.”

“Em.. em có thai…”

Ngay chính giây phút đó, Jessica đánh rơi cả đôi đũa. Sau một hồi im lặng đến khó xử thì cuối cùng Jessica cũng đã mất kiểm soát hết mọi thứ.

Hai giờ sau, ở chính giữa căn phòng khách bề bộn, bừa bãi, nói chung là hoang tàn là Jessica, Yuri, Tiffany và tôi.

Vì lo lắng cho sinh mạng nhỏ nhoi của mình nên mọi người đã trở về phòng hết rồi mặc dù tôi dám chắc là họ đang đứng bên cái cửa và chầu chực, chờ đợi từng lời, từng chữ của chúng tôi.

Jessica thì chỉ ngồi đó và khóc. Cậu ấy không nói gì một lời.

Tôi đoán đó là cách người ta thường cư xử sau khi tống khứ đứa em gái 16 tuổi và đang mang thai ra khỏi nhà ngay giữa đêm.

***

Buổi sáng ngày hôm sau khi đang trên đường đi ra khỏi căn hộ, Tiffany nhận thấy Krystal đang nằm ngủ trên bậc cửa. Cậu ấy đã đánh thức tôi dậy và kéo ra ngoài đó.

“Erm Tiffany unnie…?” Krystal dụi mắt và nói với giọng ngáy ngủ.

“Em đã ở ngoài đây cả đêm à?” Tiffany hỏi khi đỡ Krystal đứng dậy.

Krystal khẽ gật đầu.

“Sao em không gọi cho chị? Ở ngoài đây lạnh lắm.” Tôi trả lời

“Em không thể. Sica unnie sẽ không cho em vào đâu.” Krystal thở dài.

“Chị muốn gặp bố của đứa trẻ.”

Bọn tôi quay qua và đều sốc khi nhìn thấy Jessica.

“Unnie…” Krystal nói.

“Gọi cho hắn, báo về chuyện cái thai và hẹn gặp ở tiệm cà phê dưới lầu.” Jessica ra lệnh.

"NOW."

***

Lo sợ Jessica có thể sẽ giết thằng nhóc ấy, Tiffany và tôi quyết định sẽ đi theo đến tiệm cà phê. Chúng tôi đã ngồi chờ suốt 10 phút và sự kiên nhẫn của Jessica thì ngày càng mỏng đi.

“Hắn đang ở cái chỗ chiết tiệt nào vậy?” Jessica bực bội đập bàn, làm cho tất cả bọn tôi đều thót tim.

“Jessica.” Tôi nói, đặt một tay lên vai của cậu ấy nhưng liền bị gạt bỏ.

“Cậu đừng có mà bắt đầu..” Cậu ấy cảnh báo tôi..

‘Bình tĩnh chút đi Sica!” Tiffany khuyên.

“Cậu hãy tưởng tượng rằng người yêu cũ của cậu gọi điện và bảo rằng cô ấy có thai với cậu sau một khoảng thời gian không liên lạc coi. Nó là cả một phép màu khi thằng nhóc này đồng ý gặp chúng ta đó!”

“Nhưng hắn là ĐÀN ÔNG.” Jessica chữa lại. “Một người ĐÀN ÔNG có đầy đủ khả năng sinh học để làm cho một đứa con gái ngu ngốc chưa đến tuổi trưởng thành phải mang thai.”

“Anh ấy đến rồi.” Krystal thông báo, chúng tôi đồng loạt quay sang một thanh niên đẹp trai, mặc một cái hoodie màu xám và một cái quần jean rách rưới đang bước vào trong cửa tiệm.

Cậu ta nhìn xuống khi nhìn thấy chúng tôi, hoặc ít nhất là Krystal. Cậu ấy bước đến bàn chúng tôi và đến bên cạnh Krystal.

“Có chuyện gì vậy Krystal?” Cậu ta thì thầm, nắm lấy tay Krystal một cách thô bạo. “Em gọi điện rồi nói về chuyện mang thai này nọ là sao vậy?”

“YAH! Buông em ấy ra ngay!” Jessica ra lệnh và thằng nhóc ấy bắt buộc phải buông ra. “Xin lỗi”

“Đây là chị của em Jessica và bạn của chị ấy Tiffany và Tae Yeon unnie.” Krystal giới thiệu chúng tôi bằng cái giọng nhẹ nhàng không giống như thường.

Cậu ta cúi chào một cách lễ phép .”Ahnyong… Tôi là Kim Sang Bum… các cậu cứ gọi là Kim Bum được rồi.”

Tiffany quay sang tôi và thì thầm. “Yah cậu ta cũng ngang ngửa tuổi với bọn mình đó.” Tôi gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

“Uhm xin lỗi.” Tiffany nói và giơ điện thoại lên. “Mình phải nghe điện thoại chút.” Và rồi cậu ấy nói vào trong điện thoại đại loại như “chờ chút” và bước ra khỏi tiệm cá phê bởi vì nó quá ồn. Qua khung cửa sổ tôi có thể nhìn thấy cậu ấy đang rất khó chịu, như thể cậu ấy đang hét lên trong điện thoại ấy, nhưng tôi cũng không chắc nữa…

“Em gái tôi có thai với cậu rồi. Cậu tính sao đây?” Jessica hỏi.

Tôi khá bắt ngờ về việc Jessica có thể bình tĩnh về chuyện này như vậy. Mắt tôi lại lần nữa đưa về phía cửa sổ và thấy Tiffany vẫn đang nói chuyện điện thoại, cậu ấy làm một vài động tác tay cho thấy mình đang rất giận dữ.

Kim Bum quay sang nhìn Krystal và hỏi

“Em có chắc anh là cha đứa bé không?”

Jessica đập bàn lần nữa, làm cho mọi cặp mắt trong cửa tiệm đều đổ dồn về phía chúng tôi.

“YAH! Cậu coi em tôi là cái gì hả?! Nó chỉ mới có 16 tuổi!”

“NHƯNG EM ẤY ĐÃ NÓI DỐI VỚI TÔI VỀ TUỔI CỦA EM ẤY”

“CHUYỆN QUAN HỆ KHÔNG PHẢI LÀ VẤN ĐẾ! MÀ LÀ CÁI HẬU QUẢ CỦA NÓ KÌA.”

Kim Bum im bặt lại và nhìn xuống bàn như thể cái lý lẽ của Jessica đã nhấn chìm cậu ta.

“Em xin lỗi về những chuyện đã xảy ra.” Krystal bắt đầu khóc. Mặt Jessica dịu lại và Kim Bum từ từ nhìn lên.

“Hey.” Cậu ta cố nặn ra một nụ cười và quay sang lau đi những giọt nước mắt của Krystal. “Anh cũng xin lỗi.”

Tôi nhìn ra cửa sổ và thấy Tiffany đang rời khỏi chỗ đứng của mình.

Cậu ấy trở về bàn nhưng hình như có gì đó không ổn.

“Fany… cậu, cậu khóc đấy à??”

Tiffany không nói gì và tiếp tục khóc, cô ấy ngả đầu lên vai tôi. Bỗng dưng mọi chuyện về Kim Bum-Krystal không còn quan trọng với tôi nữa.

“Có chuyện gì vậy Fany?” Tôi nhẹ nhàng hỏi.

Cô ấy khóc to hơn.

“Là…Là vị hôn phu của mình.”

TBC

Chapter 8

“Đính ước.” Tiffany nức nở. “Tớ đã được hứa hôn với anh ta từ lúc mới 5 tuổi.”

“Qủy thần thiên địa ơi” Soo Young che miệng lại bàng hoàng. “Những chuyện như vậy vẫn còn tồn tại ư?”

Mặt Yoona thì trắng bệt lại, em ấy với lấy tay của Seo Hyun. Cả hai đều không nói lời nào. Họ đang lo cho Tiffany.

“Và anh ta cũng đồng ý với chuyện này? Vị hôn phu của cậu ấy? Kể cả việc hai người lấy nhau chỉ vì lời hứa giữa ba mẹ cả hai?” Tôi hỏi, cố kiểm soát giọng của mình để nó không nghe như đang run rẩy hay gì khác.

“Tớ… tớ chỉ mới biết về nó… vào tuần trước thôi!” Tiffany khóc to hơn nữa. “Rồi thì tớ bị sao lãng bởi chuyện của Krystal… và chuyện Yuri thì bị bắt cóc nữa nên tớ… tớ đã quên mất…”

Jessica liếc nhìn Krystal một cái rồi khi quay trở lại với Tiffany. Rõ ràng là cậu ấy vẫn còn đang điên lên với em ấy.

“Chúng ta sẽ hủy nó. Loại cha mẹ gì lại ép con mình lấy một người mà cô ấy chưa bao giờ gặp mặt chứ??”

Tiffany dừng lại để lau nước mắt.

“Thật ra, tớ đã gặp anh ta một lần. Anh ta có vẻ như là một người đàn ông tốt và một đứa con ngoan. Tớ không biết phải nói với anh ấy như thế nào nữa.”

Tôi cảm thấy như hàng ngàn cọng dây thần kinh vừa bùng nổ trong não của mình.

“CHÚNG TA SẼ NÓI CHO HẮN TA BIẾT! TRỜI ĐÁNH THÁNH ĐÂM MÀ! NẾU CẬU KHÔNG NÓI VỚI HẮN TA THÌ TỚ SẼ NÓI”

Mười tám cặp mắt nhìn chằm chằm lại tôi.

“Tớ.. Ý của tớ là không sớm thì muộn cậu cũng phải nói với anh ta thôi…Trước khi cậu nghe tiếng chuông nhà thờ, ý tớ là lúc đó thì đã quá trễ rồi…” Tôi lắp bắp.

Jessica quay trở lại với Tiffany.

“Tae Yeon nói đúng đấy. Hôn nhân được sắp đặt là thứ thật nực cười… Nếu bố mẹ cậu không chịu nghe thì chúng ta sẽ đi nói chuyện với người đó và thuyết phục anh ta rằng như vậy là không đúng…”

“Cố lên các cậu!” Hyo Yeon cổ vũ.

Tiffany chậm rãi gật đầu.

“O…kay... Tớ nghĩ mình sẽ gọi cho anh ta và hẹn gặp mặt.” Cậu ấy nói khi đứng dậy rời khỏi phòng..

“Tội nghiệp Tiffany.” Jessica nói.

“Hey Sica.” Yuri nói, tiến về phía Jessica. “Chúng ta nói chuyện riêng được không?”

“Erm được thôi.” Jessica nhìn tôi bối rối khi Yuri kéo cậu ấy vào phòng của mình.

“TV TIME!” Hyo Yeon thông báo, phi thân lên cái sofa. Soo Young và Sunny cũng nhập hội, cả hai cậu ấy đang ép Hyo Yeon vào giữa.

Sunny thì ôm nguyên một bát bỏng ngô trong khi Soo Young thì đang gặm nắm thanh cần tay.

“Chúng ta đi làm tóc đi!” Yoona mỉm cười nói và kéo Seo Hyun ra ngoài cửa.

“Hai em tính đi đâu đó…?” Tôi hỏi.

“Ra ngoài làm tóc…?” Yoona trả lời.

“Seo Hyun em đang bị cấm túc nhớ không? Đừng có nghĩ là chị quên. Em vẫn còn một tuần nữa đó.” Tôi nói.

Seo Hyun nhăn nhó.

“Nhưng em tưởng…”

“Awww Không sao đâu Seororo… Chúng ta có thể làm nó trong phòng mà… ý chị là tóc của chúng ta ấy… Ahem… Đi thôi!” Tôi lắc đầu ngao ngán khi thấy Yoona kéo Maknae vào phòng để làm cái dự án tóc tết gì đó.

Cánh cửa bỗng mở ra và Amber từ đâu xuất hiện.

“Tae Yeon unnie..” Em ấy chào và đóng cánh cửa lại phía sau. “Có… Krystal có đây không ạ?”

Krystal xuất hiện từ trong bếp với một cốc nước trên tay. “Amber oppa…?”

“Hey Krys…” Amber nói, có một chút ngại ngùng. “Chúng ta nói chuyện được không?” Em ấy liếc nhìn tôi.

“Ở nơi nào riêng tư ấy?”

“Chắc rồi.” Kystal trả lời, đặt ly nước xuống và theo sau Amber ra khỏi cửa.

Phải mất một lúc tôi mới nhận ra là mình đang đứng ở ngoài cửa, một mình.

“Aish mình đang làm cái gì vậy không biết.” Tôi bước trở lại sofa và thả mình xuống thì thấy Tiffany xuất hiện từ trong phòng, khịt mũi vào tờ khăn giấy.

“Anh ta nói sẽ ghé qua tiệm cà phê dưới nhà trong vòng một giờ nữa đó. Tớ không có nói với anh ấy về lý do gặp.” Cậu ấy nói.

“Anh ta có nhạy cảm không? Nếu vậy thì cậu phải cực kỳ cẩn thận với lời nói của mình nếu không muốn làm tổn thương anh ta.” Sunny nói rồi ngốn lấy một mớ bỏng ngô.

“Tớ thật sự không biết gì về anh ta cả…” Tiffany thú nhận.

“Bình tĩnh đi.” Tôi khích lệ cậu ấy.

“Tae Yeon ah, lát cậu đi với tớ được không?”

“Để gặp vị hôn phu của cậu?Cậu có chắc là muốn tớ ở đó chứ?”

“Ừ phòng khi tớ lại yếu đuối thì cậu có thể nói hộ dùm tớ.”

"Okay."

***

Tiffany và tôi đang ngồi đúng cái vị trí mà sáng nay đã gặp Kim Bum Lại thêm một tên rắc rối nữa…

“Ở đây này.” Tiffany vẫy một chàng trai cao ráo ăn mặc giản dị với áo len thun và quần jean vừa bước vào trong tiệm.

“Hey Tiff” Anh ta mỉm cười rạng rỡ và ngồi xuống đối diện với chúng tôi.

“Đây là bạn của em Tae Yeon. Tae Yeon, đây là Shi Won… vị hôn.. ahem… phu của tớ.”

“Hân hạnh được gặp cô Tae Yeon shii.” Anh ta cúi chào một cách lịch sự.

“Ahnyong…” Tôi cúi chào lại. Ah hay thật… giờ là Super Junior à?!” Chuyện quái gì vậy, Chúa ơi…??!

“Vậy em muốn nói về chuyện gì hả Tiff?”

Anh ta có vẻ tốt bụng… Thảo nào Fany khó nói chuyện đó với anh ta…

“Thật ra thì uhm anh thấy đấy uhm.” Tiffany ấp úng.

Shi Won quay sang tôi và rồi nhướng một bên mày lên làm cho Tiffany phải ngừng lại.

“Hey chúng ta đã gặp nhau chưa nhỉ? Trông em rất quen đó.”

Err phải rồi.. Super Junior cũng có mối quan hệ thân thiết với SNSD mà… oh khoan đã anh ta không thể biết về chuyện đó được… ngốc ạ

“Không đâu.” Tôi nói, một cách chắc chắn.

Shi Won mỉm cười, cho thấy cái má lúng đồng tiền bên má trái.

“Có khả năng nào mà họ của em là Kim hay không? Em là Kim Tae Yeon nhỉ??”

Tôi nhướng một bên mày lên.

“Em khá chắc là Tiffany đã đề cặp đến nó lúc nãy…” Tiffany quay sang nhìn tôi, bất ngờ y như tôi. Cậu ấy lắc đầu.

“Em là Tae Yeon! Kim Tae Yeon!” Shi Won nói, đột nhiên đứng bật dậy. “Chúng ta là bạn thời bé nè! Anh, em và anh của em! Chúng ta thường gọi em là TETE!”

Tiffany nhướng mày.

"TeTe...?"

Oh tuyệt thật lại thêm sự can thiệp thần bí gì nữa à?? Nếu đây là một cái fanfic thì người đọc sẽ không thích đâu…

***

“Tớ không thể tin được là cậu đã giấu tớ!” Tiffany hét vào mặt tôi khi cả hai bước vào trong căn hộ.

“Có chuyện gì vậy?” Sunny hỏi. Cậu ấy, Hyo Yeon và Soo Young vẫn còn đang xem TV.

Tôi lơ câu hỏi của Sunny đi và quay sang Tiffany.

“Nghe này tớ đã nói với cậu rồi, tớ không hề biết anh ta, và nếu có thì tớ cũng chả nhớ nữa là!”

Tiffany thở ra một cách bực dọc.

“Lúc đó tớ nhìn hoàn toàn như một con ngốc khi cố gắng bảo anh ta hủy hôn trong khi anh ta thì phấn khởi vì gặp lại được người bạn hồi nhỏ!”

Tôi thở dài.

“Fany à đó là lỗi của tớ sao?”

“URGHHHH!” Tiffany bỏ vào phòng và đóng sầm cửa lại.

Tôi không biết phải nghĩ gì bây giờ nữa.

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro