Chap 11: She knows

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 11: She knows

Cô cúi người. Cân nhắc một chút trước khi đưa ra sự lựa chọn. Và thở dài. Đã lâu rồi cô không nấu món ăn phương tây. Cô mường tượng mình sẽ làm thứ gì đó thật tuyệt cho Taeyeon. Cô đã nợ cô ấy cả cuộc đời. Cô gái đó chưa bao giờ muốn tranh luận về việc tại sao mình làm tất cả mọi thứ vì cô. Câu trả lời duy nhất cô nhận được là vì cô rất quan trọng. Họ kể với cô về tất cả mọi chuyện đã xảy ra mặc dù cô có cảm giác rằng cả 8 cô gái đang che giấu chuyện gì đó. Ngay cả gia đình cô cũng từ chối nói cho cô biết bất cứ điều gì. Họ chỉ nói rằng rồi cô sẽ tự mình tìm ra. Có nghĩa là khi tất cả những kí ức của cô quay trở lại. Cô lại thở dài. Cô ghét nó. Sự bất lực trong việc nhớ lại mọi thứ. Cô đã nhớ lại nhưng không phải tất cả. Mọi thứ dường như đều mơ hồ với cô ngoại trừ một vài thứ khá rõ ràng. Luôn là hình ảnh cô gái đó bám lấy tâm trí cô. Những hình ảnh lờ mờ về một cô gái. Cô tâm sự với Taeyeon về cô gái đó nhưng rốt cuộc chỉ nhận lại sự thất vọng khi Taeyeon bảo cô hãy tự mình nhớ lại. Taeyeon từ chối nói về chuyện đó lần nữa, thay vào đó, cậu ấy đưa cô tới những nơi cô từng tới trước đây. Và rồi cô nhớ đến ahjumma mà họ đã gặp ở khu mua sắm. Cô bỗng có cảm giác vừa lạ vừa quen và rồi cơn đau đầu ập đến cùng với một cảm xúc kì lạ. Cô tự hỏi con người cô trước đây như thế nào, trước khi vụ tai nạn xảy ra. Giờ, cô đã nhớ được những ngày tháng trước đây của họ. Sẽ là dối lòng nếu nói cô không nhớ nó. Cô muốn có một sự trở lại với các thành viên của mình nhưng hơn hết cô cũng biết rõ. Cô vẫn chưa sẵn sàng. Trước hết cô cần tất cả những kí ức của mình trở lại. Cô hỏi appa liệu cô đã từng có một người nào đó đặc biệt với mình. Appa chỉ đáp lại cô bằng một nụ cười buồn. Điều đó làm cô thấy buồn bực. Tất cả những người cô hỏi đều chỉ đáp lại cô bằng một nụ cười buồn. Taeyeon thậm chí còn lạ lùng hơn. Cậu ấy chỉ vuốt má và vỗ nhẹ lên đầu cô.

-----

Cô đã xong với những thứ nguyên liệu cần mua. Đây là lần đầu tiên Taeyeon để cô đi một mình. Cô thanh toán rồi rời khỏi cửa hàng. Khi cô rút điện thoại ra định bụng gọi điện cho Taeyeon đến đón thì một người phụ nữ quen thuộc cất tiếng chào cô. Cô cất điện thoại và cúi chào bà.

"Cháu chào bác."

"Vẫn luôn lễ phép như vậy. Chào cháu, Miyoung." Bà khẽ mỉm cười với cô.

"Bác biết cháu sao?"

"Đúng vậy. Tại sao chúng ta không đi uống chút gì đó nhỉ?"

"Vâng. Để cháu gọi cho Taeyeon trước."

"Cháu không cần làm vậy. Con bé cũng biết ta. Ta là umma của nó."

"Bà Kim?"

"Đúng. Nhưng đừng gọi ta là bà Kim. Gọi là umma được rồi. Con đã luôn gọi ta như vậy."

"Umma." Tiffany nói và mỉm cười.

Họ đi đến một quán cafe gần đó.

"Vậy dạo này con thế nào Miyoung?"

"Con vẫn ổn, umma. Chỉ là con không thể nhớ được một số chuyện. Con xin lỗi vì đã không nhớ ra umma."

"Không sao, Miyoung. Ta có điều này muốn nói với con. Có lẽ con vẫn chưa nhớ lại được chuyện giữa chúng ta." Bà Kim lưỡng lự.

"Umma có thể nói với con."

"Ta xin lỗi vì đã không thể chấp nhận mối quan hệ giữa con và Taeyeon. Ta cũng rất quan tâm đến con. Ta muốn xin con điều này với tư cách là một người mẹ. Xin con hãy rời xa Taeyeon. Làm ơn hãy để con bé quên đi mọi chuyện và có một cuộc sống bình thường. Nó đã không gọi ta là mẹ suốt 5 năm và tất cả cũng chỉ vì con. Ta hiểu là con rất yêu con bé và nó cũng yêu con rất nhiều. Nhưng điều này là sai, Miyoung-ah. Cả hai con đều là con gái."

Tiffany chết lặng không nói được lời nào. Vậy ra đây là chuyện mà tất cả bọn họ đang che giấu. Cô có mối quan hệ với Taeyeon. Họ là người yêu của nhau. Cô cảm thấy tức giận và cả rối bời. Đây không phải là điều cô mong đợi. Giờ thì cô đã hiểu tại sao mình luôn có những cảm xúc kì lạ mỗi khi ở bên Taeyeon. Nhưng cô vẫn chưa nhớ lại được điều gì.

"Con-con-" Tiffany không thể tìm ra lời nào để đáp lại người phụ nữ trước mặt cô.

"Con không cần phải trả lời ngay bây giờ. Chỉ cần làm ơn hãy suy nghĩ về việc này. Ta muốn Taeyeon trở lại cuộc sống của ta. Ta muốn thấy con bé kết hôn và lập gia đình. Ta cũng yêu con, Miyoung, nhưng Taeyeon là con gái ta. Ta muốn những điều tốt nhất cho nó. Xin lỗi nếu đã làm phiền con. Ta xin lỗi vì làm việc này nhưng một ngày nào đó con sẽ hiểu vì sao ta làm vậy."

Tiffany chỉ đáp lại một cách máy móc "Con sẽ suy nghĩ để xem mình làm được những gì."

Cô đứng dậy và cúi chào bà Kim.

Trước khi cô rời khỏi, bà Kim ôm lấy cô.

"Ta xin lỗi, Miyoung. Ta cũng yêu con như con gái ruột của mình. Ta chỉ muốn những điều tốt nhất cho hai con."

Tiffany chỉ gật đầu.

-----

Hyoyeon đang đi dạo trên phố thì chợt trông thấy một bóng người quen thuộc rời khỏi quán cafe. Cô tự hỏi "Đó không phải là umma của Taeyeon sao?"

Bất chợt cô thấy một cô gái dáng vẻ tái nhợt và thất thần cũng bước ra từ quán cafe ấy.

"Tiffany, là cậu phải không?"

Giọng nói của Hyoyeon cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.

"Oh hi Hyoyeon. Cậu làm gì ở đây vậy?" Tiffany nói và nở một nụ cười gượng gạo.

"Tớ chỉ đi dạo loanh quanh. Giết thời gian ý mà. Mà cậu không sao chứ?"

"Tớ không sao. Sao cậu hỏi vậy?"

"Vì trông cậu không được ổn lắm. Tớ hơi thắc mắc. À, tớ vừa trông thấy umma Taeyeon."

"Umma cậu ấy ư? Tớ không nhớ bà ấy và cũng chưa bao giờ gặp."

Hyoyeon nhướng mày. Tiffany chưa bao giờ là người giỏi nói dối.

"Thật sao?"

"Ừ."

"Vậy tại sao hai người lại cùng bước ra từ một quán cafe?"

"Huh? Bà ấy cũng ở đây? Tớ có nên tới chào hỏi một chút không?" Tiffany lí nhí nói.

Hyoyeon không hỏi thêm về chuyện này khiến Tiffany thở phào nhẹ nhõm.

"Thế cậu đang đi đâu vậy?"

"Tớ vừa đi mua một ít đồ sau đó thấy đói nên vào quán cafe ăn chút bánh."

"Oh. Vậy Taeyeon đâu?"

"Ở nhà. Vì tớ khăng khăng với cậu ấy là muốn đi một mình."

"Thật sao? Vậy cũng tốt cho cậu. Thế bây giờ cậu về bằng gì?"

"Tớ định gọi cho Taeyeon."

"Để tớ đưa cậu về."

"Uh."

-----

Tiffany im lặng trong suốt quãng đường về nhà. Hyoyeon chốc chốc lại lén liếc nhìn cô.

"Hyo, cậu có thể đưa tớ tới sông Hàn được không?"

"Được chứ. Để tớ nhắn cho Taeyeon trước đã."

"Uh."

Họ đi dạo dọc bờ sông Hàn. Tiffany vẫn chìm trong những suy nghĩ. Bằng cách nào đó cô cố gắng nhớ lại mối quan hệ của mình với Taeyeon. Cô thoát ra một tiếng thở dài nặng nề. Hyoyeon chỉ lặng lẽ đi theo phía sau.

"Tiffany, tớ biết tớ không phải là người thân nhất với cậu nhưng cậu biết là cậu có thể trò chuyện với tớ mà."

"Không có chuyện gì đâu."

"Thôi nào, Fany. Tớ biết cậu đã hơn 10 năm rồi."

"Nó chỉ là. Tớ cảm thấy tâm trí mình rối bời. Tớ đã hỏi Taeyeon và mọi người về chuyện này. Tại sao Taeyeon lại dành cho tớ nhiều đến vậy? Tiền bạc, thời gian và tất cả mọi thứ của cậu ấy."

"Bởi vì cậu rất quan trọng với cậu ấy."

"Tớ là gì với cậu ấy?"

"Tớ nghĩ mình không thích hợp để nói với cậu chuyện này, Fany-ah."

"Tớ biết cậu sẽ nói vậy mà."

"Tớ xin lỗi."

"Không sao."

"Mọi người chỉ đang cố bảo vệ cậu. Tất cả đều quan tâm đến cậu rất nhiều. Đặc biệt là Taeyeon. 5 năm mọi người đợi cậu tỉnh dậy. Gia đình cậu gần như đã bỏ cuộc. Nếu không phải vì niềm tin của Taeyeon rằng một ngày cậu sẽ tỉnh lại, thì chắc hẳn giờ này cậu đã ra đi. Niềm tin của cậu ấy đặt vào cậu thật sự không thể tưởng tượng được." Hyoyeon cố tìm cách giải thích mà không phải nói với cô về mối quan hệ thật sự giữa hai người.

"Nếu cậu ấy quan tâm đến vậy, tại sao tớ lại có cảm giác như cậu ấy đang che giấu rất nhiều điều?"

"Có lẽ bởi vì có một số điều không nói ra thì sẽ tốt hơn. Có lẽ cậu nên tự mình tìm hiểu nó. Nói thật với tớ, Tiffany. Umma Taeyeon đã nói gì với cậu?"

Tiffany bị nói trúng. Cô biết nhưng vẫn ngoan cố phủ nhận.

"Gì cơ? Tớ không biết umma của cậu ấy."

"Thôi được. Cứ vậy đi. Tớ sẽ không tò mò nữa." Hyoyeon nói.

"Cảm ơn cậu, Hyo."

Hyoyeon chỉ mỉm cười.

"Cậu biết không, trước đây cậu lúc nào cũng vui vẻ. Tớ rất khâm phục sự dũng cảm và quyết tâm của cậu. Tớ cũng rất ghen tị với sự gắn bó giữa cậu và Taeyeon. Hai cậu luôn luôn ở bên nhau trong những lúc khó khăn. Khi chúng ta còn là thực tập sinh, cậu và Taeyeon sống ở kí túc xá. Mạnh mẽ dù không có gia đình bên cạnh, trong khi chúng tớ thì vẫn sống dưới sự bao bọc của gia đình."

"Thật sao?"

"Đúng vậy. Cậu biết không, các cậu chưa bao giờ để bất cứ ai làm tổn hại đến mối quan hệ của hai người. Hai cậu luôn thành thật với nhau. Tớ thật sự ghen tị vì điều đó. Đừng để bất cứ điều gì làm cậu lung lay. Hai cậu đã đấu tranh vì nhau rất nhiều."

Hyoyeon ý nhị nói.

"Tớ-tớ"

Hyoyeon chỉ mỉm cười.

"Cậu không cần phải nói gì với tớ. Tớ hiểu. Hãy nhìn vào trái tim mình để thấy những điều mà trí não không thể nhớ. Trái tim không bao giờ lừa dối và nó luôn ghi nhớ mọi thứ."

Tiffany cảm thấy rối bời và vô cùng băn khoăn. Cô đang đấu tranh dữ dội giữa sự tò mò của mình và sự tôn trọng với cha mẹ. Hyoyeon quyết định đưa cô về nhà.

-----

Taeyeon chào đón họ. Cô mỉm cười với Taeyeon và nói cảm ơn với Hyoyeon. Cô nói với Taeyeon là mình mệt và đi về phòng. Taeyeon nhìn cô với ánh mắt khó hiểu. Tiffany đi thẳng về phòng mình. Đầu cô đau nhói với những cố gắng trong việc tìm hiểu mọi thứ về Taeyeon. Cô thở dài lần thứ nth trong ngày. Cô vào phòng tắm. Sau đó trở ra thay vào bộ pyjamas. Cô ngồi xuống giường, đang trầm ngâm thì chợt bị tiếng gõ cửa vang lên đột ngột cắt ngang dòng suy nghĩ. Taeyeon ló đầu vào.

"Tớ vào được chứ?"

 "Uh, chắc rồi."

Taeyeon ngồi xuống cạnh cô. Cô ấy nhìn cô đầy quan tâm.

"Cậu không sao chứ? Có chuyện gì xảy ra lúc cậu ra ngoài à?"

Tiffany mỉm cười trước sự quan tâm của cô ấy. Đây phải chăng là lí do vì sao cậu luôn luôn biết bất cứ khi nào tớ thao thức không ngủ được?

"Không. Tớ chỉ thấy mệt và bối rối."

Taeyeon lo lắng nhìn cô.

"Cậu có muốn nói về nó không?"

Tiffany suy nghĩ một lát. Cô quyết định sẽ chỉ nghĩ về nó. Cô chưa sẵn sàng để đối diện với Taeyeon. Cô nghĩ về yêu cầu của bà Kim và trái tim rối bời của mình.

"Không có gì để nói cả. Chỉ là tớ thấy hơi mệt."

"Cậu thật sự không phải là người giỏi nói dối, Fany-ah."

"Tớ không sao. Tớ sẽ nói khi đã sẵn sàng. Cậu có thể để tớ ở một mình được không?"

Taeyeon cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn đồng ý.

"Well, vậy chúc cậu ngủ ngon." Cô cúi người và đặt một nụ hôn lên trán Tiffany.

Nụ hôn khiến Tiffany càng thêm rối bời. Cô giận vì Taeyeon không nói cho cô biết mọi chuyện. Nó khiến đầu cô đau dữ dội. Cả trái tim cô cũng mệt mỏi. Cô đau lòng vì tất cả mọi người đều từ chối nói cho cô biết bất cứ điều gì. Đó là cuộc sống của cô, lẽ nào cô không xứng đáng được biết.

---------*---------

Cảm ơn đã theo dõi fic<3

Xin lỗi vì sự chậm trễ của mình. Chỉ còn 2 tuần nữa thôi, mình hứa sẽ post đều hơn sau khi thi xong^^

   

  

  

  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro