Chap 13: Numb

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 13: Numb

Sự im lặng vây quanh Taeyeon khi cô thức giấc. Cô vẫn mặc nguyên trên người bộ đồ từ tối hôm trước. Đầu óc cô choáng váng khi cố gắng đứng dậy. Và rồi cô nhớ lại cuộc tranh cãi tối qua. Thở dài. Cô vào phòng tắm và ngâm mình trong nước nóng. Cô chọn mặc một chiếc quần shorts đơn giản và áo sơmi rộng. Cô vào bếp và bắt đầu làm bữa sáng cho hai người.

Taeyeon giữ vẻ bình thường. Cô tới phòng Tiffany để đánh thức cô ấy. Khi cửa phòng mở, cô kinh ngạc vì thấy bên trong không có ai. Tim cô đập liên hồi. Cô kiểm tra ngăn kéo và phát hiện nó trống rỗng. Có cảm giác như cơn ác mộng tồi tệ nhất đã thành hiện thực. Cô nhìn quanh tủ đồ, một nửa số quần áo của Tiffany đã không còn ở đó. Nước mắt bắt đầu trào dâng trên đôi mắt cô. Cô nhìn sang chiếc bàn của Tiffany và nhìn thấy một lá thư để lại.   

Taetae yêu quý,

Tớ xin lỗi nếu sự ra đi đột ngột của tớ làm cậu tổn thương. Tớ xin lỗi vì đã bỏ đi. Tớ xin lỗi vì đã khiến sự hy sinh của cậu dường như trở nên vô nghĩa. Tớ cần phải tìm lại chính mình. Đây là cách tốt nhất cho cả hai ta. Xin cậu hãy hiểu cho rằng điều này cũng làm tớ rất đau khổ. Cảm ơn cậu vì tất cả.

Yêu cậu,

Tiffany Hwang

Những giọt nước mắt bắt đầu tuôn rơi. Taeyeon ngồi lên chiếc giường của Tiffany. Cô cuộn mình trên giường cô ấy trong suốt hàng giờ. Cô chỉ nằm đó, chìm trong nước mắt và không nhúc nhích. Cô nghe tiếng chuông điện thoại của mình vang lên nhưng cô đã quá chết lặng để có thể quan tâm đến nó. Điện thoại của cô liên tục đổ chuông luân phiên với chiếc điện thoại bàn.

Jessica lo sợ cho Taeyeon. Cô bất ngờ nhận được điện thoại của appa Tiffany hỏi cô có chuyện gì đã xảy ra. Tại sao Tiffany đột nhiên xuất hiện ở LA. Cô biết là Taeyeon đang vùi mình trong đau khổ. Cô lái xe nhanh hết mức có thể tới nhà Taeyeon sau khi gọi cho những thành viên khác.

"Taeyeon-ah, mở cửa cho tớ." Jessica đập cửa liên tiếp.

Cô thử vặn nắm cửa và ngạc nhiên vì nó không khóa. Cô tìm Taeyeon khắp mọi nơi và cuối cùng tìm thấy cô ấy đang cuộn tròn trên giường Tiffany với biểu hiện trống rỗng và một mảnh giấy nhàu nát nắm chặt trong tay. Jessica lấy tờ giấy và đọc. Cô ngước nhìn Taeyeon rồi ôm chầm lấy cô ấy. Taeyeon ôm lại cô và khóc òa. Jessica cũng rơi nước mắt.

"Jessica, cô ấy đi rồi. Cô ấy đã rời xa tớ. Cô ấy muốn câu trả lời."

"Không sao đâu, Taengoo."

"Cô ấy rời bỏ tớ. Tớ đã không nói cho cô ấy biết sự thật. Cô ấy đã hỏi tớ tối qua và tớ đã không nói cho cô ấy biết."

"Hãy cho cậu ấy thời gian."

"Cô ấy rời xa tớ rồi. Rời xa tớ thật rồi." Nước mắt Taeyeon không ngừng tuôn rơi. Cô cảm thấy trái tim mình như bị tách ra từ lồng ngực. Rồi đột nhiên mọi thứ bỗng trở nên tối đen như mực.

Cô tỉnh dậy với ống truyền nước trên tay và 7 đôi mắt lo lắng đang nhìn mình. Cô chỉ nằm đó trong im lặng. Tất cả mọi thứ như tê liệt. Cuộc sống của cô không còn ý nghĩa. Sunny phá vỡ bầu không khí im lặng ngượng ngập.

"Taeyeon, cậu không sao chứ?"

Taeyeon gượng đáp.

"Tớ không sao."

"Bọn tớ luôn ở đây nếu cậu cần."

"Tớ biết. Không may là người tớ cần nhất lại không có ở đây."

Hyoyeon rời khỏi phòng trong nước mắt, cô biết rõ lí do vì sao Tiffany ra đi.

Flashback

Hyoyeon đang dàn dựng màn vũ đạo thì đột nhiên điện thoại của cô đổ chuông. Là Tiffany.

"Hyo, cậu có thể đến sân bay ngay bây giờ được không?"

"Tại sao? Cậu định đi đâu?"

"Làm ơn, Hyo. Đừng hỏi tớ bây giờ."

"Thôi được, tớ sẽ đến ngay."

"Nhanh lên nhé, chuyến bay của tớ sẽ khởi hành trước nửa đêm."

Hyoyeon lái xe với tốc độ nhanh nhất có thể trong giới hạn cho phép. Cô dừng lại khi trông thấy cô gái với vẻ đau buồn kia.

"Hyo, tớ xin lỗi. Tớ đi đây."

"Vậy cậu định cứ thế bỏ đi hay sao?

"Tớ không thể ở lại. Không khi mà tớ chưa chắc chắn. Khi mà umma cậu ấy đã cầu xin tớ."

"Tiffany, cậu sẽ giết chết Taeyeon mất."

"Tớ biết và tớ thật sự xin lỗi. Tất cả các cậu sẽ giúp cậu ấy, phải không?"

"Trước hết hãy nói với tớ. Nhìn thẳng vào mắt tớ này. Nói với tớ là cậu không có chút cảm giác gì với Taeyeon."

Không hiểu sao Tiffany không thể đáp lại.

"Thấy chưa, cậu cũng chưa hiểu rõ bản thân mình. Đừng làm thế này. Đừng làm tan nát trái tim của cậu và cả cậu ấy."

"Hyo, đây là cách tốt nhất. Tớ cũng rất đau. Umma cậu ấy. Tớ không thể. Tớ không thể phá vỡ mối quan hệ của họ. Tớ ước mình có một người mẹ giống như cậu ấy có. Tớ xin lỗi vì đã làm tổn thương cậu ấy. Biết đâu số phận sẽ cho chúng tớ gặp lại nhau một lần nữa."

"Tiffany, tớ không thể ngăn cậu nhưng cậu đừng hối hận đấy."

"Tớ đã cảm thấy hối hận rồi Hyo. Nhưng tớ phải làm việc này. Tớ cần tìm lại chính mình và nếu tớ làm được, có thể tớ sẽ quay về và xin lỗi cậu ấy, nếu như cậu ấy còn muốn tớ quay lại..." Tiffany không thể tiếp tục câu nói.

"Tớ mong là cậu sẽ ổn. Tớ sẽ không nói dối là tớ thất vọng vì cậu nhưng tớ hiểu lí do của cậu. Tớ sẽ phá vỡ lời hứa. Tớ sẽ nói với những người khác."

"Hyo, xin cậu."

"Tại sao chứ? Cậu thật không công bằng với Taeyeon, ít nhất thì cậu nợ cậu ấy điều này. Tớ cũng nợ cậu ấy nữa."

Hyoyeon chỉ có thể nhìn Tiffany ra đi. Cô biết ngày mai Taeyeon sẽ đau khổ đến thế nào. Cô thầm trách mình vì đã che giấu chuyện này.

End Flashback.

Họ nhìn Hyoyeon rời khỏi. Taeyeon nhìn Hyoyeon. Cô biết Hyoyeon biết điều gì đó nhưng cô quá điếng lặng để hỏi bất cứ câu gì. Trái tim cô kiệt sức. Cô đã chịu đựng trong suốt 5 năm.

"Sunny, tớ chấp nhận đề nghị của cậu. Hãy bắt đầu vào ngày mai."

"Cậu chắc chứ? Sao cậu không nghỉ ngơi một tuần trước đã."

"Tớ không sao. Tớ quên mất là mình phải ăn bây giờ. Hãy bắt đầu vào ngày mai." Taeyeon nói với giọng dứt khoát.

Sunny thở dài. Nếu điều này có thể giúp được cho Taeyeon, vậy thì cô sẽ nghe theo cô ấy.

"Okay, tớ sẽ sắp xếp mọi thứ."

Jessica chỉ biết khóc trong vòng tay Yuri.

Taeyeon bắt đầu làm việc với Sunny trong album của cô. Solo album đầu tiên của cô. Cô hầu như không nói chuyện với mọi người. Cô làm việc không ngừng nghỉ để lấp đi nỗi đau trong tim trong suốt 6 tháng. Cô tự sáng tác và sản xuất cho album của mình. Sunny đều không kìm được nước mắt mỗi khi họ thu âm một bài hát. Giống như album này là một cuốn truyện viết về cô ấy và Tiffany. Những người khác cố gắng hết sức để làm tâm trạng Taeyeon khá lên. Chỉ có Hyoyeon là ở đâu đó không thể tìm ra. Jessica nhận thấy có điều gì đó không ổn ở đây. Cô quyết định đến gặp và hỏi thẳng Hyoyeon.

Hyoyeon ngạc nhiên khi thấy Jessica gõ cửa căn hộ của mình.

"Hey stranger, điều gì mang cậu tới đây?" Hyoyeon nói.

"Bỏ qua màn chào hỏi, Hyo. Giờ hãy nói cho tớ, cậu đã biết những gì?"

Hyoyen kinh ngạc và cười thầm trong lòng. Cô biết rõ Jessica nhạy bén đến thế nào.

"Tớ xin lỗi, cậu ấy yêu cầu tớ, không, là bắt tớ hứa không được nói với bất cứ ai."

"Cậu không thấy Taeyeon thế nào sao? Cậu ấy đau khổ đến mức nào? Chẳng lẽ Sunny không nói cho cậu biết tất cả các bài hát của cậu ấy đều buồn đến thế nào?" 

"Tớ biết. Tớ đã cố hết sức để ngăn cậu ấy."

"Giờ thì khai ra mau."

"Được rồi, nhưng đừng giết tớ đó. Tớ khẩn khoản xin cậu hãy lắng nghe trước. Đó không hoàn toàn là lỗi của Tiffany."

"Tớ đang nghe đây."

Hyoyeon thuật lại những gì mình trông thấy và những gì cô nghĩ là nó như thế. Cô cũng nói lên sự hối hận của mình khi tiễn Tiffany ở sân bay.

"Giờ cậu biết rồi đó."

"Chúa ơi! Cậu ấy đã biết."

"Đúng thế. Mặc dù cậu ấy cảm thấy bối rối nhưng tớ biết đâu đó trong sự rối bời, cậu ấy đã nhận ra là mình yêu Taeyeon."

"Tớ cần đi một chuyến tới LA."

"Cậu có nghĩ điều đó là sáng suốt không?"

"Tớ chắc chắn về nó."

"Nói với cậu ấy là tớ xin lỗi nhưng cậu ấy thật ngốc nghếch."

"Tớ sẽ nói. Appa và anh chị cậu ấy cũng đang cố thuyết phục cậu ấy quay lại. Bây giờ tớ đã hiểu vì sao appa cậu ấy nói rằng cậu ấy đã biết tất cả."

"Tớ xin lỗi vì phải mất 6 tháng để nói ra nhưng tớ không thể đối diện với tất cả các cậu. Không thể, sau những gì tớ đã làm. Đáng lẽ tớ không nên giữ bí mật chuyện này."

"Tớ hiểu mà Hyo. Thật ra tớ nghĩ Taeyeon cũng sẽ hiểu. Đó là lí do vì sao cậu ấy không nói gì với cậu."

"Tớ nghĩ tớ nợ cậu ấy một lời xin lỗi."

"Tớ nghĩ cậu nợ cả bọn một lời xin lỗi." Jessica đùa.

"Đúng vậy." Hyoyeon cúi thấp đầu.

"Đừng cảm thấy cắn rứt nữa. Cậu cũng đâu muốn mọi chuyện xảy ra như vậy."

Hyoyeon chỉ ngồi trên ghế, lặng thinh.

---------*---------

Cảm ơn đã theo dõi fic ^^

Xin lỗi mọi người vì ngâm hơi lâu ><

P/s: mới phát hiện ra là rất có hứng trans fic vào lúc trc khi đi ngủ và trc khi..ăn keke :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro