[LONGFIC][Trans][YulSic]You'll be the Prince and I'll be the Princess

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Pairing:YulSic

Nguồn:Soshivn

Prologue: Disappearing Act
- Biến mất -
“Điện hạ!”
“Điện hạ! Ngài đâu ở vậy?”
“Tìm thấy ngài chưa? Chưa à? Điện hạ có thể đi đâu được cơ chứ?”
“Điện hạ!”
Những tiếng bước chân vội vã vang khắp cung Thái tử.

“Không hay rồi... Tôi đã tìm khắp nơi nhưng không thấy bóng dáng Điện hạ đâu cả.”

Vị quản gia cao tuổi lộ vẻ lo lắng. Đây không phải lần đầu tiên mà cậu chủ của ông, Thái tử điện hạ Yul, biến mất dạng, nhưng bây giờ thì lại không phải lúc để chơi trốn tìm.

“Tôi tìm thấy thứ này! Là thư của Điện hạ!”

Người thị tỳ trẻ chạy băng qua sân, vẫy vẫy lá thư trong tay.

“Tác phong! Chú ý tác phong!” Vị quản gia la rầy sự thiếu phép tắc bất chợt của cô gái.

“Xin thứ lỗi!” Cô gái cuống quít xin lỗi.

Vị quản gia cầm lấy lá thư và bắt đầu đọc. Sắc mặt của ông thay đổi ngay tức thì.

“Lạy chúa... không thể nào...”

“Điện hạ viết gì vậy thưa ngài?” Cô gái tò mò.

“Có ai khác thấy lá thư này không?”

“Thưa không... Tôi mang cho ngài ngay lúc tìm thấy nó.”

“Cô đã đọc nó chưa?”

“Thề có chúa, tôi chưa ạ!”

Người quản gia già ngừng trong phút chốc, suy tính bước tiếp theo. Đôi mắt ông lấp láy giây lát rồi đột nhiên một ý tưởng vụt loé qua đầu. Nghe thì có vẻ sẽ rất điên rồ, nhưng đó là giải pháp duy nhất mà ông có thể nghĩ ra vào lúc này.

“Tiếp tục tìm Điện hạ!” Ông hạ lệnh.

Vị quản gia vội vã bước về phía phòng làm việc của Thái tử, để người thị tỳ bối rối truyền lại mệnh lệnh của mình.

“Mọi người tiếp tục tìm đi!”

Ông lập tức đóng chặt cửa, khoá trái để đảm bảo sẽ không ai có thể xông vào. Ông rút di động, bước lại góc yên tĩnh nhất căn phòng và bắt đầu bấm số.
Đối với một nhân viên điện đàm trong hoàng cung, đêm nay cũng lại là một đêm yên ắng như bao đêm khác. Được điều trực ca đêm cả tuần nay cộng với số yêu cầu kết nối khá ít vào giờ khuya, anh ta chẳng có mấy việc để mà làm. Thay vào đó, anh ta tập trung vào chơi game cầm tay.

“Mẹ kiếp!” Anh ta buột mồm chửi khi dòng chữ game over nháy sáng trên màn hình chiếc máy. Game-over năm lần rồi. Ngay lúc ấy, điện thoại reo vang.

“Xin chào...” Anh nhân viên cố tỏ ra vui vẻ, nhưng cái tâm trạng thua điện tử vẫn cứ bám víu đâu đó trong giọng nó vô hồn của anh ta.

“Đây là Công tước Yoon gọi từ văn phòng Thái tử Yul. Mã ID 9-6-4-3-1. Kết nối cho ta với vệ sĩ riêng của Công chúa Điện hạ tại Mỹ ngay bây giờ.”

“Ớ?” Anh ta ngạc nhiên đáp lại.

“Có nghe thấy ta nói cái gì không? Kết nối ngay lập tức cho ta!” Đầu dây bên kia gầm lên.

“V-Vâng, thưa ngài!”

Thời tiết thật hoàn hảo cho việc ngủ. Không quá nóng, chẳng quá lạnh. Vừa đúng mức cho một giấc ngủ êm ái.

Chiếc điện thoại đặt trên bàn của cô bắt đầu đổ chuông ầm ĩ.

Đứa nào dám làm phiền giấc ngủ đẹp đẽ của ta vậy?


Cô lười biếng vươn tay ra bấm nút từ chối cuộc gọi. Sự yên tĩnh vừa quay trở lại mới được một giây thì chuông lại réo lên.

Arghhhh!!!!

Cô lảo đảo tóm lấy cái điện thoại, tháo pin và quẳng ra giường. Hài lòng, cô lại lăn ra ngủ tiếp... cho đến khi một tiếng chuông khác dựng cô dậy một lần nữa. Nó phát ra từ chiếc điện thoại thứ hai của cô.

“YAH! Hết trò rồi hay sao mà lại gọi vào nửa đêm thế! Giờ mới có 4 giờ sáng thôi đấy!” Cô hét vào điện thoại.

“Xin lỗi đã đánh thức cô dậy, nhưng tôi cần nói chuyện với vệ sĩ riêng của Công chúa. Tôi là Công tước Yoon, quản gia của Thái tử Điện hạ Yul.”

“Hở?” Cô gục gặc đáp.

Điện hạ? Thái tử Yul? Công tước Yoon?

Công chúa!!!


Cô gái bừng tỉnh.

“Choi SooYoung có mặt! Tôi sẽ làm mọi thứ vì công chúa!”

Vị quản gia khá ngạc nhiên bởi lời tuyên bố bất chợt.

“Ta cần cô hộ tống Công chúa về Hàn Quốc ngay lập tức.”

“Dạ?!?”

“Làm thế nào thì làm, phải đưa được Công chúa về Hàn trên chuyến bay gần nhất.”

“Nhưng chúng tôi... ờm ý tôi là Công chúa vẫn còn đang phải đi học. Phải tới tháng sau mới đến kì nghỉ giữa kì.”

“Đặc vụ Choi... đây là chuyện khẩn cấp. Bỏ qua mọi phép tắc. Ta không quan tâm cô dùng cách nào, cho dù cô có phải ép Ngài đi chăng nữa. Chỉ cần bí mật đưa Ngài về. Ta sẽ cử người đi đón ngay khi cô đặt chân về Hàn.”

“Vâng thưa ngài...”

Và với thế, cuộc gọi chấm dứt, để lại một SooYoung hoàn toàn bối rối ngồi vạch kế hoạch.

Yuri đảm bảo sẽ ghét mình mất thôi!

Chapter 1: Her Royal Highness
- Công chúa điện hạ -

Cô đập tay đánh ruỳnh lên chiếc đồng hồ điện tử chỉ 15s trước khi nó đổ chuông theo đúng chương trình đã lập.

“Dậy thôi nào!” Cô nói một mình và duỗi thẳng tay trên đầu.

Cái đồng hồ chỉ là để phòng nhỡ khi có lúc nào cô không dậy đúng giờ, nhưng đồng hồ sinh học của cô chưa bao giờ sai. Cô nhảy xuống giường và vui vẻ bước vào phòng khách.

“Chào buổi sáng!” Một giọng nói hồ hởi chào cô. Giọng nói mà đúng ra cô không bao giờ có thể nghe thấy vào cái giờ này. Cô dụi mắt khi thấy cái dáng cao cao lục đục xung quanh bếp.

“SooYoung?”

“Làm gì mà ngạc nhiên thế?”

“Hôm nay mặt trời mọc đằng tây à?” Cô mơ hồ hỏi, bước lại gần SooYoung.

“Nào có, vẫn mọc đằng đông mà Yuri...” SooYoung đáp và nhòm ra cửa sổ.

“Cậu làm bữa sáng?!? Hôm nay cậu bị ấm hả?” Yuri sờ tay lên trán SooYoung rồi sờ trán mình.

“Không sốt...”

“Tất nhiên không,” SooYoung bác bỏ, “Cứ đi đánh răng đi rồi bữa sáng sẽ được dọn ra ngay, thưa Công chúa!”

“Này, đừng gọi tớ thế.”

“Oops, nhỡ mồm thôi... cơ mà nhanh lên đi!”

Chuyện này rõ ràng không có bình thường. SooYoung không bao giờ dậy trước cô và từ Ngày 1 họ đặt chân lên đất Mỹ ba năm trước đây, cô luôn là người làm bữa sáng cho cả hai.

Yuri quay ra từ phòng tắm và ngồi chờ bữa sáng một cách không dễ chịu ở bàn ăn. Chỉ trong vài phút, đĩa bánh xếp nóng sốt được dọn ra trước mặt cô.

“Xực thôi!”

SooYoung ngay lập tức ngấu nghiến món bánh trong khi Yuri cứ nhìn cô chằm chằm.

“Sao thế? Ngon lắm đấy, được chưa! Tớ biết nấu ăn mà!”

“Cậu bỏ thuốc độc vào hả?”

SooYoung tí nữa là nghẹn đống bánh mà cô vừa tống vào miệng.
Gah! Cậu ấy biết!

“Đùa thôi!” Yuri đùa và cắn nhanh một miếng, “Hmm, cũng khá ngon đấy...”
Phù...

“Dĩ nhiên, là chuyên gia nếm đồ ăn, tớ phải biết cách nấu chứ!”

“Như một kẻ tham ăn...”

“Thực thần nghe hay hơn!”

Suốt vài phút sau đó, họ bàn về bài kiểm tra sắp tới và chồng bánh xếp cứ thấp dần đi.


“Yuri ah... Cậu có muốn về Hàn không?”


“Vào dịp nghỉ giữa kì ấy hả?”


“Ừ... đại loại thế...”


“K-H-Ô-N-G!”


Cậu ấy cứng rắn quá!


“Sao vậy?”


“Cho xin cái cảnh khổ đi! Ở đây tớ tự do như một con chim, mắc gì mà tớ phải khoá mình trong cái lồng ấy chứ!”


“Thôi nào, hoàng cung đâu có tệ đến mức ấy...”


“Cậu không biết đấy thôi... tưởng tượng cái đống quy tắc khắp mọi nơi! Chưa kể bà nội đáng sợ nữa!”

“Hoàng thái hậu...” SooYoung rùng mình nghĩ đến vị Thái hậu với vẻ ngoài đe doạ nhìn thấu tâm can.

“Tớ thề là bà đọc được ý nghĩ đấy!” Yuri thốt lên, “Còn lâu tớ mới quay lại đó... ít nhất là 10 năm nữa...”

“10 năm?!?! Nhưng-“

“Còn anh trai tớ ở đó mà, họ sẽ không bận tâm về tớ đâu...”

Kiểu này là còn lâu mới chịu ngoan ngoãn về Hàn với mình... Đành phải chơi biện pháp mạnh vậy...



“Cơ mà sao tự dưng lại hỏi tớ mấy câu ấy?”


“À... không... tớ đang nghĩ chuyện quay về thăm ấy mà...”


“Chà, cậu có thể cứ về... Tớ tự lo được mà. Ở đây khá là an toàn. Thực ra cũng đâu cần-“


Ding! Một tiếng động từ bếp cắt ngang lời Yuri.


“Ah... sữa đã đủ nóng rồi!” SooYoung nhanh chóng lấy cớ. Cô đổ sữa ra hai cốc riêng biệt đã được đánh dấu. Họ mua loại cốc làm riêng từ vài tháng trước đây bởi hai người cứ cãi nhau suốt về chuyện rửa bát. Ai cũng cho là mình đã rửa cốc của mình rồi còn người kia thì chưa. Mỗi người một bộ dụng cụ riêng biệt xem ra dễ sống hơn.


Cô đảm bảo rằng Yuri không thấy mình rồi lôi trong túi ra một chiếc lọ và từ từ đổ chất bột trắng vào cốc của Yuri.


ACHOOO!


Yuri đột nhiên hắt xì. Âm thanh bất chợt khiến SooYoung nhảy dựng lên và vô tình đổ đến nửa lọ bột vào chiếc cốc. Ly sữa bắt đầu bốc khói.


KHỈ GIÓ!



Cô nhanh chóng lắc cốc sữa và nhìn chỗ bột tan từ từ. Cô chẳng biết đã cho mấy liều vào đó nữa nhưng cũng chẳng còn thời gian để mà chuẩn bị lại. Cô cẩn thận bê hai chiếc cốc vào phòng ăn.


“Này!” SooYoung đưa nó cho Yuri rồi hớp một ngụm nhỏ từ cốc của mình.


“Cám ơn!”


Yuri uống vài hớp.


“Vị cứ kì kì...”


“Thế á? Của tớ thấy bình thường mà!” SooYoung làm vài ngụm để chứng minh.


“Chắc mỗi tớ thấy thế...” Yuri xoa mũi. Chắc là sắp cảm cúm đến nơi rồi, cô nghĩ. Yuri gạt ý nghĩ sang một bên và tiếp tục uống. SooYoung chăm chú quan sát cô bạn.


Đừng trách tớ, Yuri... đây là cách duy nhất để có thể mang cậu về Hàn!



“No rồi! Cảm ơn vì bữa sáng! Giờ thì chuẩn bị đi học thôi!” Yuri đứng lên. SooYoung ngay lập tức bật dậy.


“Hôm nay cậu... nhanh nhỉ...” Yuri bình luận trước tác phong mau mắn bất thường của bạn mình. SooYoung, mặt khác, cười bẽn lẽn và gãi đầu một cách lo lắng.


Yuri bước vài bước khi đầu cô bất chợt xoay mòng mòng, và cảm thấy đầu gối như oằn đi dưới sức nặng cơ thể. SooYoung đứng ngay phía sau Yuri tự giác phản ứng, đỡ lấy Yuri trước khi cô ngã ra sàn.


“Cám ơn...” Yuri lầm bầm câu cảm ơn yếu ớt. Cô thấy mọi sức lực như biết mất, và ngay giây sau thì hoàn toàn bất tỉnh.


“Yuri? Công chúa?”


Không có phản ứng gì từ cô gái đang nằm trong tay cô.


“Yuri, tớ rất xin lỗi... Tớ sẽ để cậu làm bất cứ điều gì cậu muốn sau khi tỉnh lại.”
“Con không đi!”

“Cưng à, làm ơn nghe lời bố con lần này đi.”

“KHÔNG! Bố tự đi mà kết hôn nếu bố muốn ấy!”

“Ta nói lần cuối rồi đấy, con sẽ bay về Hàn Quốc trong 2 ngày nữa!” Một giọng nói lớn vang khắp hành lang.

“KHÔNG! Bố không thể quyết định thay con được!” Cô hét lên phản kháng.

“Đó là quyết định cuối cùng! Con không có quyền ý kiến!”


“Đây là thời nào rồi thế? Sao con không được tự lựa chọn hạnh phúc của mình? Con không muốn kết hôn với người mà cả đời con chưa bao giờ gặp!” Cô oà khóc.


“Ngoan nào cưng, đừng khóc...” Mẹ cô ôm chặt lấy cô, vỗ nhẹ lên lưng cố xoa dịu đứa con tội nghiệp.


“Tại sao... tại sao... thật bất công...” Cô tóm chặt lấy mẹ, nức nở một cách không kiểm soát được.


“Đây là để tốt cho con thôi, con yêu... họ sẽ đối xử tốt với con mà...” Bà mẹ run rẩy đáp, cố gắng ngăn mình không khóc.


“Không... mẹ ơi... con không muốn xa mẹ đâu...”


“Jessica, con yêu... mẹ cũng vậy mà... con là cục cưng của mẹ! Tất nhiên mẹ nào muốn xa con...”


Đứng bên ngoài căn phòng, bố cô gái nghiến chặt lá thư trong tay. Ông thở một tiếng dài, nhìn vợ con mình ôm nhau khóc như mưa. Cảnh tượng ấy khiến ông đau lòng. Nếu như ông biết ngày này sẽ tới, ông sẽ không hứa hôn cho lũ trẻ chưa ra đời với người bạn thân. Giá mà cả hai đều chỉ sinh con gái có phải tốt không.
Đầu cô đau như thể mới tỉnh sau cơn say mèm. Có tiếng động gì đó cứ ì ì dưới sàn nhà. Cái giường cô đang nằm rõ ràng không phải của cô, mà cũng chẳng phải của SooYoung. Nó thoang thoảng mùi sát trùng. Cô từ từ mở mắt, hấp háy cho quen với ánh sáng. Cô đưa tay lên che mắt và thấy lưng bàn tay được nối với một ống truyền dịch.

SooYoung đưa mình đi viện hả? Trong này nhìn giống... hả... tường cong?

Cô bừng tỉnh. Cô nhìn sang bên và thấy hàng cửa sổ hình oval.

Không đời nào...


Cô bò tới mép giường bằng tất cả sức lực và nhìn qua lớp kính.

Tất cả những gì cô thấy là mây.

“CHOI SOOYOUNG!”

Ở khoang cạnh bên, một cô gái đang sung sướng húp mì bỗng nhảy lên vì sợ hãi.

Xong phim rồi...

“Giải thích coi...” Yuri tức giận nói với vẻ mặt cau có khi SooYoung cúi gằm bước vào khoang của cô.

“Là lệnh của quản gia của Thái tử Điện hạ...”

“Công tước Yoon?”

“Ngài ấy gọi vào 4h sáng ngày hôm qua và yêu cầu tớ đưa cậu về Hàn ngay lập tức...”

“4h sáng hôm qua!?!?” Yuri nhìn đồng hồ. Nó chỉ 1h25’ sáng theo giờ Mỹ.

“Cậu đã ngủ được 15 tiếng rồi.”

“Cậu đánh tớ bằng loại thuốc nào thế!?”

“Thuốc ngủ... aw... đừng giận mà... đây là cách duy nhất để có thể đưa nổi cậu lên máy bay một cách an lành!”

“Làm thế quái nào mà họ đồng ý cho cậu mang tớ lên?”

“Nói dối chứ sao... Cấp cứu cộng với thân phận đặc biệt của cậu, bọn tớ có thể lách luật dễ dàng.”

“Tức là toàn bộ chuyện này... Cái ống truyền này để làm cảnh hả?” Yuri xì khói đáp lại, định giật cái ống truyền ra khỏi tay mình.

“Đừng!” SooYoung ngăn cô lại vừa kịp lúc khi cô đột nhiên lại thấy choáng.

“Nằm xuống đi! Cậu vẫn còn yếu bởi tác dụng của thuốc...” SooYoung đẩy cô nằm xuống giường.

“Cậu đã xài mấy vỉ thế hả?” Yuri làu bàu không thành tiếng.

Tuyệt chưa, líu lưỡi rồi...


“Tớ... ờ... cũng không chắc nữa... vô tình đổ tầm nửa lọ vào cốc!”

Choi SooYoung... tính giết người hả... lúc tôi tỉnh dậy thì cậu xác định...


Nhờ có lượng adrenaline tăng vọt lúc nhận ra mình đang ở trên máy bay mà cô tỉnh táo được một chốc. Còn lúc này, hồn Yuri đã đi tới đất mơ trong khi thân xác cô thì bay về xứ Hàn.

Chapter 2: His Royal Highness
- Thái tử Điện hạ -

“Sorry sorry sorry sorry...”

SooYoung lặp đi lặp lại lời xin lỗi suốt 30 phút vừa qua trên chuyến ô tô. Yuri tựa đầu lên tấm kính xe nhạt màu, nhìn mông lung vào ánh đèn thành phố khi chiếc Audi R8 băng qua các con đường sầm uất, hoàn toàn lờ tịt SooYoung đi.

“Tôi sẽ làm tất cả những gì ngài yêu cầu!”

Yuri vẫn tiếp tục bơ SooYoung. Cái ý nghĩ phải quay trở về hoàng cung hay như cô vẫn thường gọi, “hoàng ngục”, đã đủ sầu não rồi, còn hơn cả hành vi phản bội của SooYoung. Cô đơn giản là không muốn nghĩ đến nữa.

“Tôi rất, rất xin lỗi...”

Hai người vệ sĩ mặc vét đen ở hàng ghế trước theo dõi hai cô gái một cách sát sao. Họ hẳn đang cho cô cũng là một dạng công chúa hợm hĩnh khó chiều.

“Công chúa Điện hạ, làm ơn...”

Cô ghét cái danh xưng ấy, nhất là khi người nói nó lại là bạn thân nhất của cô. Nhưng mà biết làm sao được; từ lúc sinh ra nó đã gắn với cô rồi, và khi có mặt người khác SooYoung sẽ gặp rắc rối to nếu gọi tên cúng cơm của cô.

Cuối cùng thì Yuri cũng đáp lại những lời nài nỉ bất tận ấy. Cô không bắt mình ghét người bạn thân nhất cho nổi.

“Ngài tha thứ cho tôi?” SooYoung tóm lấy tay cô, đôi mắt long lanh như chó con.

“Ừ...” Yuri chán ngán đáp lại. “Cậu mà không dừng tràng xin lỗi liên tu ấy đi thì tai tôi cũng điếc sớm.”

“Hurray!” SooYoung hú lên ăn mừng trong khoảnh khắc. Cô nhanh chóng rụt lưỡi khi một vệ sĩ cấp trên quay lại nhìn cô phật ý.

Mười phút sau, chiếc xe xịch đỗ trước sảnh một khách sạn lớn.

“Chúng ta không về cung sao?” Yuri hỏi. SooYoung nhún vai. Ngay cả cô cũng chẳng biết chuyện gì đang diễn ra.

Người vệ sĩ bước ra khỏi xe, ngăn không cho nhân viên khách sạn mở cửa xe trong khi một vệ sĩ khác đứng gác cửa xe phía bên cô.

Như thể có tín hiệu, hai người mặc vét đen khác xuất hiện ở sảnh khách sạn và nhanh chóng tạo thành một rào chắn, không cho những người khách khác ra vào. Họ ra hiệu cho nhau rồi ngay sau đó, cửa xe xịch mở.

“Công chúa Điện hạ, xin mời đi lối này.” Yuri bước ra khỏi xe, SooYoung bám theo sau và đám vệ sĩ hộ tống cô đến tận thang máy.

Khi đã vào thang máy, Yuri liền đặt câu hỏi với đám vệ sĩ nhưng chẳng ai đáp lại. Chẳng mấy chốc thang máy đã lên tới tầng cao nhất. Cửa thang mở ra trước một hàng lang yên tĩnh và sáng sủa.

“Thưa Công chúa, Công tước Yoon đang đợi ngài ở phòng presidential suite. Xin thứ lỗi vì không hộ tống ngài đến tận nơi. Chúng tôi xin phép được lui.” Đám vệ sĩ cúi chào.

“Làm ơn đừng cúi chào tôi. Cám ơn về chuyến đi êm thấm...” Yuri lịch sự trả lời rồi cùng SooYoung đáp lại cái cúi mình nhã nhặn. Họ cùng nhau đi tới căn phòng hạng nhất khi cửa thang máy đóng lại sau lưng.

Cửa phòng ngay lập tức mở ra khi SooYoung nhấn chuông.

“Xin mời vào, thưa Công chúa Điện hạ.” Một cô hầu phòng trẻ cúi chào Yuri.

“Công chúa Điện hạ, xin thứ lỗi vì tôi không thể đích thân ra sân bay đón ngài. Hy vọng ngài đã có một chuyến bay thoải mái.”

“Hẳn rồi, Công tước Yoon... Cháu bay thoải mái lắm chứ. Ngất từ đầu đến cuối mà.” Yuri đáp lại với chút mỉa mai. SooYoung cúi gằm xấu hổ. Vị quản gia cao tuổi nhận ra tức thì.

“Xin được thứ lỗi cho tôi vì đã dùng cách mạnh bạo như vậy thưa Công chúa. Chính tôi đã ra lệnh cho vệ sĩ riêng của ngài. Nếu có trách tội ai thì người đó phải là tôi.”

“Thế có chuyện gì to tát mà lại lôi cháu về khi hai tuần nữa là đến kì thi rồi? Thế ch- Vua cha có biết chuyện này không?” Yuri chút nữa thì nhỡ miệng gọi Đức vua là cha. Cô để ý thấy nét mặt thoáng thay đổi của vị quản gia. Là quản gia đứng đầu trong hoàng cung, Công tước Yoon khá nhạy cảm với việc xưng hô cho đúng phép tắc.

“Công chúa Điện hạ, xin mời ngồi xuống rồi tôi sẽ giải thích cặn kẽ.”

Cô hầu phòng lập tức bưng trà cho ba người.

“Cô có thể đi được rồi.” Công tước Yoon ra lệnh cho cô gái.

Giờ thì chỉ còn mình ba người trong căn phòng. Vị quản gia và SooYoung bắt đầu hớp trà, trong khi Yuri thì liếc một cách ngờ vực.

“Xin ngài cứ yên tâm thưởng thức. Món trà hoàn toàn ổn.” Công tước Yoon lên tiếng.

“Cách đây 28 tiếng cậu ấy cũng nói thế...”

SooYoung lập tức đỏ mặt. Yuri vẫn còn lải nhải chuyện ấy!

Xem ra không gợi lại đau thương thì an toàn hơn, vị quản gia nghĩ.

“Trước khi tôi nói, mời ngài hãy xem bức thư mà anh trai ngài, Thái tử Điện hạ, để lại.” Công tước Yoon đưa lá thư được giữ an toàn ở túi áo trong cho Yuri. SooYoung nghiêng đầu nhìn trộm khi Yuri đọc bức thư.

Đi chơi dài ngày rồi
Lúc ta vắng mặt thì hủy cái hôn ước ấy đi
Ta không có ý định lấy người mà cả đời ta chưa bao giờ gặp
Mà khỏi mắc công đi tìm
Lúc nào chơi chán ta sẽ về.


Nét chữ đúng là của anh trai cô.

“Thế này nghĩa là sao?”

“Điện hạ đã biến mất từ ngày hôm qua. Chúng tôi đã tìm khắp nhưng tôi e Ngài đã bay ra nước ngoài rồi.”

“Đi đâu?”

“Ghi chép hộ chiếu cho thấy Ngài đang tới Đức. Nhưng Thái tử có thể ở bất cứ đâu ở Châu Âu.”

“Còn cái hôn ước này là sao? Cháu chưa bao giờ nghe đến nó cả. Anh bỏ đi chắc là vì thế...”

“Đó là ý tưởng của Đức vua. Thái tử Điện hạ đã được hứa hôn với tiểu thư của Tập đoàn họ Jung ngay từ khi chưa ra đời.”

“Tập đoàn Jung? Ý ông là nhà họ Jung chủ sở hữu của chuỗi khách sạn hạng sang lớn nhất thế giới ấy hả?”

Vị quản gia gật đầu đơn giản.

“Nực cười thật. Sao cha có thế làm thế ngay từ lúc ông anh cháu còn chưa đẻ cơ chứ?”

Ông khẽ hắng giọng như nhắc nhở Yuri về cách dùng từ.
“Đức vua và Ngài Jung là bạn rất tốt từ thuở nhỏ. Họ muốn trở nên thân thiết hơn nên đã lập ra hôn ước từ khi Đức vua hẵng còn là một Hoàng tử. Nếu Đức vua có con trai và Ngài Jung có con gái hay ngược lại, chúng sẽ được hứa hôn với nhau. Nhà họ Jung chỉ có hai người con gái. Mặc khác, ngay Công chúa Điện hạ cũng sẽ được gả cho con trai họ, nếu như Thái tử từ chối.”

Lần đầu tiên được biết đến cái thông tin này, Yuri thấy có chút nhẹ nhõm. Ít nhất còn may là cô không phải con tốt định sẵn trên bàn cờ mà cha cô và bạn ông bày ra cách đây hơn hai mươi năm.

“Thế ch- Vua cha đã biết là anh trai bỏ đi chưa?”

“Thưa chưa... Đức vua và Hoàng hậu hiện đang có chuyến công du ngoại giao ở Nam Á. Họ sẽ quay lại trong khoảng một tuần nữa, vào lúc lễ đính hôn được cử hành.”

“GÌ CƠ? Làm lễ đính hôn trong một tuần nữa á?”

Ông anh cô có thể đang ở bất cứ chỗ nào. Tìm được ổng chắc cũng phải mất hơn một tuần. Mà lôi được về lại là chuyện khác, trừ phi dĩ nhiên, mọi người trong hoàng cung đều quyết định rằng đánh thuốc là cách tốt nhất để vận chuyển đám công chúa hoàng tử cứng đầu.

“Không có cách nào để hoãn lại đến khi tìm thấy anh trai sao?”

“Thật không may là không... Đức vua đã sắp xếp lễ đính hôn này từ ba tháng nay rồi nhưng Thái tử Điện hạ luôn viện cớ để trốn tránh gặp mặt...” Yuri hoàn toàn có thể tưởng tượng ra màn bùm xum mà ông anh cô gây ra vì vụ này, “Đây là cuộc gặp cuối cùng mà Đức vua đã nhất quyết.”

Yuri biết khi cha cô mà đã điên lên thì không gì có thể ngăn được ông. Giờ lại thêm anh cô biến mất dạng, chuyện lại càng tồi tệ thêm.

“Vì vậy, tôi hy vọng Công chúa Điện hạ có thể giúp đỡ tình hình cho đến khi tìm thấy Thái tử.”

Giúp? Cô thì giúp được cái gì bây giờ? Năn nỉ Đức vua thay cho ông anh trai? Đơn giản là chẳng có cách nào giữ cho vụ này im hơi lặng tiếng cả. Việc Thái tử mất tích sẽ được giật tít cả tuần liền, và sẽ làm mất mặt toàn bộ hoàng thất.

“Cháu có thể giúp gì?”

“Nếu như Công chúa Điện hạ chịu thay làm Thái tử-“

“Thay làm? Ý ông là cháu đóng giả làm anh trai?”

“Vâng, thưa Công chú-“

“Hoàn toàn lố bịch! Làm sao mà cháu có thể đóng giả làm anh trai mình cơ chứ?” Yuri ngay lập tức cắt ngang lời vị quản gia. Đây rành rành là một ý tưởng nực cười.

“Sinh đôi...” SooYoung lên tiếng, “Hai người là sinh đôi mà!”

“Ai nói chui rúc cùng một chỗ bé tí suốt 9 tháng khiến bọn tớ giống nhau nào?”

“Nhưng sự thật là thế mà, hai người mang nhiều nét giống nhau nhất.”

“Thế thì sao? Tớ là con gái chứ không phải con trai!”

“Tôi xin được phép nói vài câu, thưa Công chúa.” Quản gia Yoon ngắt lời

“Tôi sẽ không đời nào đưa ra một ý kiến vô liêm sỉ đến vậy nếu như ta còn lựa chọn nào khác. Việc huỷ bỏ thông báo hôn ước vào lúc này là chuyện không thể. Người phát ngôn của Đức vua đã đưa tin này cho giới báo chí. Ngay bây giờ đây các phương tiện truyền thông hẳn đã phát điên lên rồi. Bất cứ sự trì hoãn hay huỷ bỏ nào cũng sẽ...“

Ông dừng lại, thở dài.

“Việc này liên quan đến danh dự của hoàng thất và tôi chắc công chúa biết về Hoàng tử Jin.”

Yuri để ý thấy sự thiếu danh xưng đi kèm dành cho chú mình, người ở hàng thứ ba cho ngai vàng, ngay sau anh em cô. Cô không trách vị quản gia. Mẹ cô luôn cảnh báo các con về người chú đã luôn là ứng cử viên số một cho ngai vàng sau khi cha cô lên ngôi, cho đến khi sự ra đời của anh em cô chiếm chỗ của ông ta.

“Ông ta có thể làm to chuyện này... và nó sẽ ảnh hưởng tới vị trí người nối dõi hiện tại của Thái tử điện hạ. Ít nhất hãy đóng giả làm Thái tử cho đến khi Ngài quay trở lại...”

Yuri một lần nữa nín lặng. Quá nhiều thứ đang được lôi ra đánh cược. Danh dự, công chúng, gia đình cô, ông anh sinh đôi...

“Ngay cả khi cháu cắt tóc và ăn mặc giống hệt anh ấy cũng làm sao lừa nổi Vua cha và Mẫu hậu? Chỉ nhìn qua thôi là họ biết ngay. Mà đừng có nói chuyện phẫu thuật... Cháu không đời nào làm bản sao giống hệt anh mình đâu...”

“Không một ai ngoại trừ chúng ta ở đây biết về chuyện này... Ngay cả đám vệ sĩ cũng vậy. Tất cả những gì họ biết là Công chúa Điện hạ bất ngờ bay về thăm Đức vua và Hoàng hậu, nhưng lại quay về Mỹ khi biết họ đang công du nước ngoài. Xin hãy yên tâm, thưa Công chúa. Tôi chắc chắn sẽ làm hết sức để che giấu sự việc. Nếu như có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ là người chịu hoàn toàn mọi trách nhiệm.”

Hẳn là do giọng điệu nhẹ nhàng của mình nhưng Quản gia Yoon còn có cái khí chất khiến cho Yuri tin tưởng vào ông.

“Xem ra cháu không còn cách nào khác ngoài đâm vào vụ tày đình này rồi... tức là cháu có một tuần để biến thành Thái tử Yul-“

“Cắt tóc... chuẩn bị tạm biệt mái tóc dài óng ả này thôi.. Ngài phải cắt móng tay nữa! Tập tác phong của Thái tử Yul... vụ này nghe hay quá!” SooYoung phấn khích rú rít.

Yuri co người rùng mình, tưởng tượng ra cảnh suốt một tuần nữa cô sẽ biến thành ông anh mình...

“Yah! Thôi đi... làm người ta dựng hết cả tóc gáy rồi!”

“Công chúa Yuri hay Thái tử Yul?” SooYoung vẫn tiếp tục đùa.

Vấn đề nghiêm trọng bỗng chốc như chưa từng tồn tại, thay vào đó biến thành câu chuyện thú vị giữa hai cô gái trẻ. Công tước Yoon không đành lòng báo tin xấu cho họ, nhưng ông phải vậy thôi.

“... Thực ra không hẳn là một tuần...”

“Hở?!?” Hai cô gái nhìn ông khó hiểu.

“Cô ấy sẽ tới Seoul trong vòng hai ngày nữa...”

Chapter 3: Here come the Crown Princess
- Thái tử phi giá lâm -

Cô đứng chết lặng trước gương, nhìn trân trân vào bộ dạng mới của mình. Suối tóc đen dài óng ả giờ đã là dĩ vãng, thay vào đó những gì cô thấy là một mái tóc nâu ngắn sáng sủa hơn nhiều, tôn lên những đường nét đẹp trai sắc sảo trên khuôn mặt cô.

“Chúa ơi… cậu nhìn giống hệt Điện hạ…” SooYoung bình luận, ngạc nhiên bởi sự giống nhau.

Mới chỉ 6 tiếng trôi qua kể từ lúc cô đặt chân xuống Seoul nhưng bước đầu tiên của quá trình biến hóa đã được hoàn tất dưới bài tay điêu luyện của một cố vấn hình ảnh kinh nghiệm, người thứ tư được biết về bí mật này.

G, như ông ta tự giới thiệu, là một người bạn thân của Công tước Yoon. Yuri đã liên hệ ông ta một cách gần gũi với nhân vật Edna Mode trong bộ phim The Incredibles của Pixar. Cô lấy làm lạ khi vị quản gia luôn luôn nghiêm túc của hoàng cung lại có thể làm bạn được với một người tưng tửng như G.

“Không không darling… phải cười mà không nhe răng ra!” Yuri thử lại lần thứ mười, rốt cuộc vẫn thất bại thảm hại với điệu cười gượng ngắc.

“Tư thế hoàn toàn sai. Đứng thẳng dậy. Ưỡn ngực ra. Tỏ vẻ như mình là người hoàng tộc-“

Thì vốn tôi là người hoàng tộc…

“Đúng đúng… hít một hơi rồi nén ở trong bụng… Cưng vừa nói gì sao?”

Yuri lắc đầu.

“Không hả? Vậy thì tiếp tục… Chờ đã… Hmmm phải làm gì đó với ngực của cưng… nếu cưng hiểu ý ta-“

Yuri đỏ bừng mặt. Cô ngay lập tức bị điệu vào phòng tắm cùng SooYoung.

“Cưng biết phải làm gì đấy…” G nói và đưa cho SooYoung một cuộn băng dính cùng một miếng vải. Vài phút sau, Yuri chui ra với vẻ mặt như bị táo bón trong khi SooYoung thì cố nín để không phá lên cười.

“Tốt… giờ thì thử lại tư thế đứng xem nào… TỐT! Nhưng vẫn còn có thể làm khá hơn nữa…”

Không thở được…

“Không không không cưng làm sai mất rồi…”

“Không không darling… không được đánh mông như đàn bà thế… hãy bước như một người đàn ông!”

“Không… đừng cứng như xác chết thế!”

“Hướng bàn chân ra ngoài lúc đi…”

“Không không darling… đấy là con vịt!”

Đến lúc này thì SooYoung đã bò ra sàn, ôm bụng cười vật vã. Cô nàng nhanh chóng quẹt nước ở hai khóe mắt.

“S-line biến mất tiêu rồi! Bwahahaha!”

Và đó là giọt nước tràn ly.

“YAH! Nín cười ngay!” Yuri rít lên bằng giọng cao chói lói.

“Không không không! Darling… phải hạ giọng xuống trầm như một người đàn ông. Đừng hét như đàn bà thế!”

Và nó chỉ càng làm cho cơn cười của SooYoung thêm dữ dội.

G lắc đầu. “Cưng cần được huấn luyện cao độ trong 10 tiếng sắp tới…”
“Thưa ngài, xe đã sẵn sàng rồi ạ” Một người đàn ông lực lưỡng mặc vét đen nói.

“Đưa Jessica ra.” Ông ra lệnh cho người phục vụ của mình. Chỉ vài phút sau, anh ta bước xuống từ cầu thang, tay xách theo một chiếc va li. Con gái của ông lặng lẽ bước theo sau. Cô đang mặc một chiếc váy trắng đơn giản. Nhìn cô có vẻ gì đó vô cảm do chiếc kính râm to che gần hết nửa trên khuôn mặt. Ông biết con mình đang che đi đôi mắt đỏ sưng húp sau trận khóc dài.

Người vợ đứng bên ông, lặng lẽ nức nở.

“Con bé sẽ không bị đối xử tệ đâu…” Ông nhẹ nhàng thì thầm.

“Em biết… nhưng… chỉ là…” Bà nấc lên không nói nên lời. Bà không chịu nổi ý nghĩ đứa con gái đầu lòng rời bỏ mình để đi sống ở một nơi cách xa nửa vòng trái đất.

Ước mơ của mọi cô gái là được lấy một hoàng tử hào hoa.

Nhưng ước mơ của mọi cô gái cũng là được lấy người mình yêu thương.

Đây hẳn sẽ là một câu chuyện cổ tích hoàn hảo nếu như Jessica gặp gỡ vị hoàng tử ấy và đem lòng yêu anh ta trước khi lễ đính hôn hay cưới xin được quyết định. Buồn thay, thực tế lại không được như thế.

Cha cô không cách nào có thể từ chối lời cầu hôn gần như ngang tầm với sắc lệnh hoàng gia ấy. Nó đã được quyết định từ lâu ngay từ khi cô còn chưa lọt lòng. So với ứng cử viên cho ngôi vị Thái tử phi giữa cô và em gái cô, Thái tử bằng tuổi với cô, còn mới chỉ ở tuổi mười lăm, em gái cô còn quá bé để có thể kết hôn.

Jessica đã chịu đầu hàng số phận. Cô thà làm người chịu khổ còn hơn là đứa em yêu quý của mình.

“Bố… mẹ… Con đi ạ…” Cô nói bằng giọng khàn đặc.

“Unnie!” Một cô bé chạy băng qua cửa trước. Cô bé vừa mới từ trường về, ngay lập tức chạy tới ôm chầm lấy chị mình.

“Đến giờ rồi… Krystal… buông chị con ra…” Người bố nói.

Krystal lắc đầu và bám chặt lấy Jessica, không hề có ý định buông tay, nước mắt chảy dài trên má cô bé. Bề ngoài, Jessica tỏ ra lãnh đạm và thờ ơ. Tuy nhiên, dưới lớp kính đen kia, cô đang cố nén dòng nước mắt chỉ trực tuôn trào.

Bằng cử chỉ xem có phần thô bạo, cô đẩy em gái mình ra, bước thật nhanh về phía chiếc Mescedes trắng đang đứng chờ. Cô lo sợ rằng nếu như còn lần lữa lâu hơn, quyết tâm rời đi của mình rồi sẽ lung lay.

“Làm ơn đi thôi...” Jessica nấc lên ngay khi vừa chui vào xe.

Khi chiếc xe lăn bánh ra khỏi khu biệt thự, cô không còn kìm nổi dòng nước mắt nữa mà để nó tự do tuôn rơi. Chỉ 20 tiếng nữa thôi và có khi là cho đến hết đời, cô sẽ ở giữa một nơi xa lạ cùng những con người không quen biết.

“Vâng vâng, xin mời vào...”

Một nhóm nữ nhân viên trẻ tiến vào căn phòng, tay cầm thước dây tay đẩy những giá treo đầy quần áo. Họ lập tức quây xung quanh Yuri và bắt đầu lướt tay dọc theo dáng người của cô. Yuri lúc này đã quá mệt để mà kháng cự những bàn tay ấy. Đôi mắt đỏ ngầu của cô là một biểu hiện rõ ràng.

Cô đã thức ròng rã hai mươi tiếng vừa qua; vội vã theo học khoá “Làm-thế-nào-để-trở-thành-Thái-tử” giảng dạy bởi G kẻ Độc ác – ít ra thì cô gọi ông ta như thế.

Các cô gái trẻ hô cho nhau những con số và có một người, có thể được cho là ghi chép chính, ghi lại toàn bộ số liệu ấy. Yuri mập mờ nghe thấy chiều cao của mình được xướng ngang tai.

“Thử bộ này xem.” G tự tay chọn một chiếc sơmi trắng và một bộ vest từ cái giá đẩy. Một cô nhân viên ngay lập tức đón lấy bộ quần áo và sau nháy máy, Yuri đã được đóng bộ chỉn chu.

“Hmm, xuất sắc... Giờ đến bộ này!” Lần này là một bộ lễ phục màu kem. Sau đó là một bộ vest đen với nơ cùng màu, rồi đến một chiếc sơmi trơn hồng nhạt cùng cà vạt rồi vô số bộ khác nữa liên tục nối đuôi nhau.

Trong từng ấy thời gian, Yuri cứ đứng yên để quần áo được ướm vào người, không cử động lấy một ngón tay.

G vỗ tay để lấy sự chú ý của mọi người.

“Tốt tốt! Nãy giờ mọi người làm tốt lắm! Giờ thì các cô gái, số đo cần thiết và các mẫu lựa chọn các cô đã nắm được cả rồi. Tôi sẽ rất vui nếu như tất cả được chỉnh sửa tươm tất trong vòng 3 tiếng nữa.”
Họ rút khỏi căn phòng cũng nhanh y như lúc tiến vào.

“Chúa ơi... my darling, cưng nhìn tệ quá!”

Yuri nhìn ông ta một cách trống rỗng. Đây là hậu quả của việc nốc hết cốc này đến cốc nọ cà phê đen để có thể giữ cho mình tỉnh táo tươi tắn.

G nhìn đồng hồ. Vẫn còn vài tiếng nữa trước khi Yoon già đến nhặt “Điện hạ” về và Yuri đã tu luyện xong 101 chiêu thức để có thể trở thành một Thái tử. Mặc dù vẫn chưa đạt đến độ hoàn hảo, G nhận thấy Yuri đã làm hết sức. Ông không hề muốn vị ‘Thái tử ‘ mà ông đào tạo lại lăn đùng ra ngất do kiệt sức ngay trong buổi gặp mặt đầu tiên vào chiều nay.

“Nào nào... đi ngủ đi thôi... thái tử phi yêu dấu của cưng phải 5 tiếng nữa mới đến nơi cơ.” Ông ta nói và đẩy Yuri vào phòng ngủ. Trên chiếc giường cỡ đại, SooYoung đã ngủ say từ lúc nào. Ông đặt Yuri xuống và kéo rèm để có thể ngủ dễ hơn, cho dù bên ngoài mặt trời đã ló rạng.

“Ngủ ngon nhé my darling.” Ông nói và rời khỏi căn phòng.

Yuri nằm xuống giường, không thể nào ngủ nổi bởi bộ não quá năng suất của mình. Cô xoay mình nhìn người bạn ngủ cùng.

“Đồ tốt số...” Cô làu bàu. Trước thì là sơ ý quá liều thuốc ngủ, giờ thì là quá liều caffeine, Yuri tự hỏi tiếp theo không biết sẽ là gì nữa. Tâm trí cô bắt đầu lảng vảng tìm một giải pháp hợp lí để có thể chấm dứt cái kiếp nạn này cho sớm. Có lẽ vẫn sẽ còn cách thôi...

“Dậy thôi, Công chúa Điện hạ...” SooYoung nhẹ nhàng lay cô.

Yuri nheo mắt, “À, là cậu thôi mà...” Ngay khi vừa nhận ra đó là SooYoung, cô lập tức quay ra ngủ tiếp.

“Công chúa, không phải lúc ngủ nữa đâu-“

“...Một tiếng nữa thôi...”

“Không! Cậu phải dậy ngay-“

“...Để tớ bùng hôm nay đi...”

“Bùng?” SooYoung gãi đầu, “Ahhhh chúng ta đang ở Hàn! Thái tử phi của cậu sắp đến nơi rồi đấy!”

“...Thái tử phi cái gì...” Yuri lầm bầm nói mớ.

Thái tử phi? Cô lập tức bật dậy. 48 tiếng vừa qua của đời cô là một mớ hỗn độn bức bối. Đầu tiên là bị ‘bắt cóc’ về Hàn, sau đó là bị kêu đóng giả anh trai, cuối cùng là phải đính hôn với một cô gái trong 5 ngày nữa.

“Làm ơn nói tất cả là mơ đi!” Yuri nhìn chằm chằm vào SooYoung, hy vọng tất cả những gì vừa qua chỉ là một cơn ác mộng.

“Không... hôn thê của cậu thật sự sắp tới rồi. Một tiếng nữa thôi là cô ấy xuống đến Seoul! Dậy đi!”

Yuri ngay lập tức bị lôi ra khỏi giường, sang phòng thay đồ với nhóm nữ nhân viên hôm qua đang đợi sẵn. Chỉ tích tắc sau, cô được điệu ra phòng khách nơi G và công tước Yoon kiên nhẫn ngồi chờ, cả hai đều đang mặc bộ đồ đẹp nhất – sơmi trắng với áo vest đen quần tây đồng bộ và cà vạt xám. SooYoung đứng bên cạnh cô, tay cầm chiếc áo khoác đen.

“Hoàn hảo, phải không, Yoon già?” G bình luận, cực kì tự hào.

Công tước Yoon thực sự ấn tượng. Cho dù Thái tử và Công chúa là một cặp sinh đôi, ông cũng chưa từng trông chờ rằng Yuri lại có thể giống hệt Yul sau khi được hoá trang. Thành công 100%. Công tước Yoon gật đầu một cách biết ơn với người bạn lâu năm.

“Ngài đã sẵn sàng chưa, thưa Điện hạ?”

“Có lẽ...”

“Từ giờ trở đi, sau khi bước ra khỏi căn phòng này, Ngài sẽ là Đương kim Thái tử của Đại Hàn, Thái tử Yul. Xin hãy nhớ kĩ, thưa Điện hạ.”

Yuri hít một hơi sâu. Bây giờ muốn hối cũng không kịp nữa.

“Dĩ nhiên. Xin hãy dẫn đường.”

“Thưa quý ông và quý bà, đây là Cơ trưởng của chuyến bay. Chúng ta sẽ hạ cánh xuống Seoul trong 10 phút nữa. Giờ địa phương là 1:25 phút chiều. Nhiệt độ bên ngoài là 22 độ C. Xin hãy thắt dây an toàn để chuẩn bị hạ cánh. Cảm ơn quý khách đã bay cùng United Airlines và xin được chào mừng quý khách đến với Hàn Quốc.”

Jessica nhìn ra ngoài cửa sổ khi chiếc máy bay bắt đầu hạ độ cao. Khung cảnh xa lạ, cô nghĩ. Đã 15 năm rồi kể từ lần cuối cô đến Hàn du lịch cùng bố mẹ. Tất cả những điều cô nhớ về nơi đây xem ra đều chẳng tốt đẹp gì, ngoại trừ một kỉ niệm duy nhất.

Cô có thể nhớ khá mơ hồ. Cô bị lạc giữa khu công viên giải trí bát ngát với toàn người lớn sừng sững, và bố mẹ cô thì chẳng thấy đâu. Hôm ấy là lễ hội hoá trang và khắp nơi toàn là người lạ. Sợ hãi và cô độc, cô lang thang xung quanh một lúc lâu, khóc đến khản cả tiếng nhưng dường như chẳng ai nghe, chẳng ai chú ý đến cô cả, cho đến lúc một cô nhóc chạy đến bên cô.

“Sao cậu lại khóc?” Cô nhóc ấy hỏi bằng giọng tò mò hết mức.

Jessica không trả lời. Cô bé tiếp tục rên rỉ tìm kiếm bố mẹ. Họ luôn lập tức đến bên cô mỗi lần cô làm vậy. Nhưng hôm nay, hai người lại không ở cạnh cô.

“Đừng khóc...” Cô nhóc vỗ lên vai cô. “Này, ăn một ít kẹo siêu năng của tớ đi!”

Jessica ngẩng lên. Một chiếc hũ thuỷ tinh nhỏ chứa đầy kẹo đủ màu sắc đang được giơ ra trước mặt cô.

“Lấy đi!” Cô nhóc nói, ấn chiếc hũ vào tay cô. Ngạc nhiên bởi hành động của ấy, Jessica nhìn cô nhóc. Cô nhóc ấy đang mặc một chiếc áo phông đen và đeo một đôi tai gấu bông xù dễ thương trên đầu.

“Nói ahhhhhh~”

“...Ahhhhh~” Jessica bắt chước cô bạn nhỏ, tọng viên kẹo ‘siêu năng’ vào miệng. Đó là viên kẹo ngọt ngào nhất mà cô bé từng ăn.

“Nạp năng lượng!”

“...Nạp năng lượng!”

“Giờ thì cậu đã là Siêu Gấu Trắng!” Cô nhóc tháo đôi tai gấu ra và đeo lên đầu Jessica.

“Wheeeee~ Siêu Gấu Đen đến cứu nguy đây!” Cô nhóc vẫy hai tay như một đôi cánh và chạy xung quanh Jessica. Dần dần Jessica nín khóc, cùng chơi với người bạn mới quen suốt một lúc lâu cho đến khi cô bé nghe thấy một giọng quen thuộc hét gọi mình.

Đó là người mẹ đang hết sức lo lắng của cô. Jessica chạy vào lòng mẹ, oà khóc to khi tất cả cảm xúc như vỡ ra từ bên trong. Cô nhớ mẹ rất nhiều, ôm mẹ thật chặt như sợ rằng mẹ sẽ biến mất lần nữa.

Cô nhóc kia chạy theo cô, ôm trong tay hũ kẹo mà cả hai đã đặt xuống đất khi chơi đùa cùng nhau.

“Siêu Gấu Trắng! Rất vui vì cậu đã tìm được mẹ! Đừng quên hũ kẹo siêu năng này!” Cô nhóc bỏ lại chiếc hũ và chạy về hướng đối diện.

“Cậu tên là gì?” Jessica hét, nấc lên vì nước mắt.

“Siêu Gấu Đen!” Cô nhóc hét lại trước khi biến mất vào đám đông.

Từ ngày hôm ấy trở đi, mỗi khi Jessica thấy buồn hoặc không vui, cô sẽ lấy một viên kẹo từ chiếc hũ mà Siêu Gấu Đen tặng cô và hô to ‘Nạp năng lượng’.

“Phi hành đoàn, chuẩn bị hạ cánh.” Thông báo trong khi bay phát lên.

Jessica nhanh chóng lấy một viên kẹo từ chiếc hũ nhỏ xíu mà cô mang theo và thả vào miệng. Cô ghét cái cảm giác ù tai mỗi lần thay đổi áp suất, và cô sẽ cần toàn bộ sức mạnh cho ‘trận chiến’ sắp tới với hoàng thất.

“Nạp năng lượng! Siêu Gấu Trắng! Hạ chúng đi!”

Lần đầu tiên sau nhiều ngày đã qua, Jessica mỉm cười. Bí danh Siêu Gấu Trắng xem ra thật phù hợp. Cô cũng đang mặc một chiếc váy trắng.

Chapter 5: Left or Right
- Trái hay phải -

Hai người giữ im lặng tuyệt đối trong suốt hành trình trở lại cung điện. Cả SooYoung và Quản gia Yoon cũng không hề hé môi. Họ nghiệm ra rằng tốt nhất là đừng có nhắc lại vấn đề. SooYoung thì đang lo sốt vó cho sự an toàn của cái chân cô. Lúc nãy Yuri đã đe dọa sẽ chặt phứt nó đi.

Jessica thì vẫn tức xì khói về sự cố ấy.

Cái tên dê xồm này… chắc chắn là cố tình rồi… thế mà mình lại nghĩ hắn trông cũng khá… Cái bản mặt phóng đãng ấy… Hpmf! Đồ chết dẫm…

Trong khi đó, Yuri vẫy còn quay mòng mòng vì shock bởi cái tát. Cả đời này chưa có ai tát cô bao giờ, chưa ai dám.

Thôi quên đi Yuri… không phải lỗi của cô ta… Quên đi…

Nhưng rồi một ý tưởng bừng lên.

Mà khoan… hê, có khi được đấy… Mình sẽ làm cô ta tự hủy hôn ước! Thế là khỏi phải đính hôn gì hết! Và mình lại được tự do!

Yuri nhếch mép cười, tự ấn tượng với ý tưởng của chính mình.

Jessica bắt gặp vẻ mặt ấy.

Ôi mẹ ơi… hắn là tên dê xồm thật!

Sau một lúc, Jessica để ý thấy dọc hai bên đường là hàng loạt các kiến trúc bằng đá đồ sộ, và cuối cùng cô cũng nhìn thấy cổng chính của GyeongbokGoong – Hoàng cung. Quá trình đổi gác đang diễn ra khi chiếc xe tiến qua cánh cổng được canh phòng dày đặc chỉ dành cho Hoàng thất và lính canh. Suốt đoạn đường đi, cô như bị thôi miên bởi vẻ trang nghiêm của các công trình cổ theo lối kiến trúc truyền thống của Đại Hàn vẫn đang đứng vững qua hàng thế kỉ.

“Thưa Điện hạ, Hoàng Thái hậu phải đến 4 giờ mới kết thúc lớp học của Người. Xin mời ngài đi nghỉ cho đến lúc ấy.” Công tước Yoon giải thích khi họ bước ra khỏi xe.

Yuri rên rỉ thầm. Cô phát khiếp khi phải gặp bà nội mình, Hoàng Thái hậu.

“Lớp học?” Jessica tò mò hỏi.

“Thưa vâng, Hoàng Thái hậu đang dạy một lớp cắm hoa ở một trung tâm cộng đồng trong thành phố.” Công tước Yoon mỉm cười, “Lối này, thưa Công nương. Tôi sẽ đưa ngài về điện của mình.”

Họ cùng nhau đi qua nhiều khoảng sân và cuối cùng cũng tới Cung Thái tử. Nơi đây hoàn toàn tương phản với kiến trúc bao quanh. Cung Thái tử được thiết kế theo lối kiến trúc Châu Âu hiện đại.

Khi bước qua cổng trước, Jessica nhận thấy một khoảng sân đẹp tuyệt với một hồ nước nhỏ ở giữa, bao quanh là cây cỏ xum xuê. Các gian nhà biệt lập đều nhìn thẳng ra khoảng sân này.

“Thưa Công nương, ngài sẽ nghỉ tại Điện Công chúa ở bên tay trái.”

“Cô ta sẽ ở phòng của cháu á?!” SooYoung ngay lập tức lườm Yuri, “Ý cháu là- phòng em gái cháu?”

“Đó là sắp xếp của Hoàng Thái hậu. Khu phòng khách quá nhỏ cho Công nương.”

“Tôi có thể ở tại khu khách, nếu như Công chúa thấy phiền…”

“Thưa, Công chúa Yuri Điện hạ hiện đang ở nước ngoài. Ngài đang du học tại Mỹ.” SooYoung sốt sắng giải thích.

“Cô Choi, phiền cô hãy đưa Thái tử phi về phòng được chứ? Điện hạ và tôi có vài vấn đề cấp bách cần tham dự.” Công tước Yoon xem đồng hồ và nói.

“Thưa rõ!”

“Được rồi, phải là của tôi, trái của cô! Nhớ cho kĩ và đừng có đụng vào đồ của t- em gái tôi đấy!” Yuri gắt gỏng vì phải ngủ ở phòng anh trai, trong khi phòng của mình thì lại bị Jessica chiếm.

“Xin hãy thoải mái nghỉ ngơi.” Công tước Yoon nhanh chóng rời khỏi, theo sau một Thái tử đang sải chân bước vội vã.

“Xin đừng để ý Thái tử Điện hạ, Ngài đang có một tuần tồi tệ.” SooYoung xin lỗi thay.

Jessica chẳng mảy may chú ý đến vị Thái tử cáu bẳn. Hắn ta là đồ chết dẫm toàn tập mà…

“A, tôi vẫn chưa tự giới thiệu nữa… Tôi là Choi SooYoung, vệ sĩ riêng của Thái tử Điện hạ.”

“Nhưng cô là con gái mà? Chẳng phải…”

“Ahhh, ờm… tôi-“

“SooYoung phải không?” Một phụ nữ lớn tuổi tiến lại gần họ.

“Park Mama!” SooYoung ngay lập tức cúi chào người phụ nữ mặc bộ lễ phục hoàng cung.

“Ngài hẳn là Thái tử phi tương lai. Xin chào mừng, thưa Công nương.” Người nhân viên già dặn lịch sự cúi chào Jessica, khiến cô vội vã chào đáp lại.

“Phải rồi… SooYoung cháu làm gì ở đây vậy? Không phải cháu đang ở Hoa Kì với Công chúa Điện hạ sao?”

“Ah, cháu… cháu ờ-“ SooYoung cố gắng bịa ra một lí do. “Cháu bị Công chúa đuổi về!”

“Hở?” Park Mama tỏ vẻ không hiểu.

“Cháu làm Công chúa giận. Cháu làm hỏng cây violin của Ngài-” SooYoung nói nhỏ dần về cuối câu, cảm thấy tồi tệ vì nói dối.

“Chỉ có thế mà Ngài đuổi cháu về? Công chúa Yuri Điện hạ làm sao vậy? Hai đứa thân nhau như chị em cơ mà!”

“Ờm… xin lỗi Park Mama, cháu còn phải dẫn Công nương Điện hạ đi vòng quanh tân cung nữa.”

“Ồ… xin thứ lỗi cho tôi vì đã đường đột làm gián đoạn!”

Sau khi Park Mama đi khỏi, SooYoung thở phào nhẹ nhõm.

“Xin đi lối này…”

“Vậy ra cô vốn là vệ sĩ của Công chúa Yuri à? Và cô ấy đuổi cô về chỉ vì thế?”

SooYoung ngại ngùng gật đầu. Cô tha thiết cầu nguyện cái lời nói dối trắng trợn mà cô phịa ra này sẽ không bao giờ đến tai Yuri. Một bên chân cô đã đóng mác chủ quyền của Kwon Yuri và SooYoung dự định phải giữ được bên còn lại.

Jessica khụt khịt, “Xem ra là cùng một gien cả…”

ACHOO!

Ngay bên ngoài, Yuri hắt xì.

Căn phòng được sơn màu xanh nhạt và nội thất cũng hài hòa với trang trí bên trong. Rất hợp với gu của cô. Ít nhất thì nó cũng không đến mức “công chúa” như cô đã tưởng tượng lúc trước.

Tuy nhiên, Jessica lại bị thu hút bởi cách trang trí tường hơn. Trên đó treo rất nhiều khung ảnh đủ kích cỡ, lồng bên trong là một tấm giấy ngả nâu. Cô tò mò tiến lại gần nhìn một khung gần nhất. Đó là một nhạc phổ đã cổ. Cô nhìn xung quanh và phát hiện ra cả căn phòng được trang trí bằng các khung ảnh lồng nhạc phổ.

“Phòng tắm ở phía này và phòng ngủ ở phía kia. A phải rồi các cung nữ sẽ đến phục vụ ngài ngay bây giờ thôi ạ.”

“Công chúa là nhạc sĩ hả?” Jessica hỏi và chỉ vào chiếc khung với bản nhạc phổ đề “Double Violin Concerto” bởi nhà soạn nhạc nổi tiếng J.S Bach.

“Thưa vâng.” SooYoung đáp. “A đó là bản yêu thích của Ngài đấy ạ. Bản in gốc.”


Cô lập tức rút tay về, lo rằng mình sẽ vô tình làm vỡ cái khung. Jessica có khuynh hướng mất thăng bằng không đúng lúc. Cái cô sợ không phải là cái giá ngất ngưởng của bản nhạc phổ gốc, mà đúng hơn, là nỗi sợ mình sẽ phá hủy thứ có thể là những gì còn sót lại của một tuyệt tác. Cô nhìn quanh và thấy có khoảng mười cái khung như vậy.

Cô rên rỉ thầm. Cô sẽ phải thực sự cẩn thận để khỏi vấp vào bất cứ thứ gì ở khu điện này.

Khu sảnh lát gỗ đồ sộ cùng những thanh xà chạm trổ rồng phượng huyền bí biểu thị không gì khác ngoài vị thế cao quý của Hoàng tộc, đặc biệt là của người ngự ở khu cung nơi đây. Khi bước dọc sảnh lúc trước, Jessica không thể không kính sợ giá trị lịch sử của Hoàng cung.

Mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán còn mắt cá chân cô càng ngày càng tê rần đi. Cô đã quỳ từ nãy đến giờ, theo dõi người phụ nữ được tôn kính nhất Hoàng cung hay có lẽ là nhất Đại Hàn, bận bịu với công việc tao nhã của bà. Trong tâm trí của Jessica, hình ảnh về Hoàng Thái hậu phải là một người đáng sợ - một phụ nữ phong kiến nghiêm khắc không chấp nhận bất cứ chuyện tào lao nào. Nhưng ngược lại, Hoàng Thái hậu lại là một người thanh tao với nụ cười thường trực trên môi. Cái nụ cười mà Jessica thấy lúc sớm nay. Nụ cười mà Yul thừa hưởng từ người bà của mình.

“Xin lỗi đã bắt các cháu phải chờ, các cháu yêu quí của ta. Hãy thưởng thức món trà đi.”

“Vâng, thưa Thái hậu.”

Cô nhìn sang Yul ở bên trái, đảm bảo chắc chắn rằng mình làm đúng theo anh ta. Mọi người chờ cho Hoàng Thái hậu dùng tách của Người xong rồi mới lịch sự cầm tách của chính mình. Cô chẳng bao giờ hiểu nổi sự phức tạp của một buổi tiệc trà.

Jessica hớp vội một ngụm trà nóng từ chiếc tách sứ trắng.

“Trà rất thơm.” Yul bình luận, nhẹ nhàng huơ tách trà ngút hương trước mặt mình.

Ngay lập tức cô dừng ngay những gì mình đang làm, nhận ra rằng chưa có ai uống trà hết cả. Mặt cô ửng hồng vì ngượng. Hoàng Thái hậu chỉ mỉm cười đáp lại, mặc dù Jessica thề cô đã nghe thấy một tiếng tặc lưỡi ngầm từ Yul.

“À, mọi người hẳn đã quỳ một lúc lâu rồi. Hãy chuyển qua tư thế thoải mái hơn nhé.” Thái hậu tử tế nói.

Rất nhanh chóng, các cung nữ đỡ Hoàng Thái hậu đứng dậy đứng dậy và dìu bà đi ngang căn phòng, đến chỗ chiếc sofa.

Jessica cũng đứng dậy, nhưng đôi chân tê rần sau khi quỳ một lúc lâu quyết định không nghe lời cô. Cô ré lên và gần như đổ về phía trước, nhưng có một đôi tay đã phản ứng kịp lúc, giúp cô giữ được thăng bằng.

Cô quay lại và bắt gặp đôi mắt nâu của anh.

“Cẩn thận.” Yul thì thầm.

Jessica ngượng ngùng nhìn sang hướng khác, nhưng trước khi cô lí nhí được câu cảm ơn vội, Yul đế thêm một cách cố ý.

“Bởi nếu làm vỡ bộ tách yêu thích của bà thì cô chết chắc.”

Đồ chết dẫm…


“Yul này, hình như là cháu gầy đi rất nhiều kể từ lúc ta gặp cháu cách đây 3 ngày phải không?”

Yuri tí nữa là sặc trà.

“Không ạ! Bà à, chắc là bà hoa mắt mất rồi. Ba ngày nay cháu có sụt cân chút nào đâu…”

Yuri quay sang hướng khác, giả vờ hứng thú cực kì với mấy bức tranh trên tường.

“Hmmm… chắc là mắt ta kém đi rồi…” Hoàng Thái hậu thở dài. Lão hóa không phải là một lựa chọn.

“Cha mẹ cháu khỏe chứ? Đã lâu lắm rồi ta không gặp họ. Ta hẵng còn nhớ cái hồi mà cha cháu qua đây ăn tối khi vẫn còn là một cậu bé. Nó và cha của Yul là bạn chí cốt. Người ngoài có khi còn tưởng nhầm hai đứa là anh em ruột. Và dĩ nhiên, người mẹ đáng yêu của cháu nữa, một thiếu nữ dịu dàng biết rõ tất cả những gì mà một cô gái nên biết.”

“Thưa Hoàng Thái hậu, cha mẹ cháu đều khỏe ạ. Họ muốn cháu gửi lời hỏi thăm tới người.”

“Cháu ngoan, gọi ta là bà, như Yul hay gọi ấy…”

“V-vâng… thưa bà…”
Buổi diện kiến Hoàng Thái hậu diễn ra êm đẹp, cho dù Yuri không thể hiểu nổi bằng cách nào mà Jessica lại có thể hòa hợp với bà cô đến thế. Khi mà bà cô biết được rằng Jessica có học qua vài cách cắm hoa cơ bản từ mẹ mình trong lúc dùng bữa tối, bà nồng nhiệt khăng khăng muốn Jessica tham gia lớp của bà vào hôm sau.

Yuri có thể thấy rõ rằng bà nội cô rất thích Jessica và không thể không ngạc nhiên trước khả năng nịnh nọt người già khó tính của cô ấy.

Mặc dù chuyện hai người tưởng khắc tính giờ lại hợp nhau âu kể cũng tốt, nó lại báo trước một rắc rối bự hơn cho Yuri. Nếu như Hoàng Thái hậu thực sự thích Jessica trở thành cháu dâu mình, việc hủy hôn ước sẽ càng khó khăn hơn đặc biệt là khi quan điểm của bề trên đóng vai trò hết sức lớn trong việc đi đến quyết định.

“Xem ra cần phải tỏ thái độ hơn nữa với cô ta.” Yuri nghĩ.

Quay lại về Cung thái tử, hai người đi xuyên qua nhà chính và bước vào khu vườn. Giờ họ đang đứng trước hồ phun nước với ba lối rẽ được bao quanh bởi những bụi cây nhỏ, mỗi lối dẫn tới một gian nhà riêng.

“Yah! Đừng quên phải là của tôi, trái là của cô đấy!” Yuri sủa lên nhắc nhở.

“Biết rồi!” Jessica đốp lại. “Chả biết ai mới là người nên tức vì cái vụ ở sân bay nữa!”

Họ điên tiết trợn mắt nhìn nhau, và sau một tiếng hứ, cả hai quay lưng bước thẳng về phòng mình.

“Anh và em gái anh đúng là trứng cùng một ổ! Đồ trứng hư hỏng!” Jessica hét lên mà không thèm quay lưng, bỏ lại phía sau một Yuri bối rối gãi đầu.

Cô ta vừa… chửi mình hai lần hở?


“Ngày đầu làm Thái tử sao rồi?” SooYoung ngó đầu lên từ chiếc sofa khi nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở. Yuri tiến ra sau một hồi lâu tắm rửa sảng khoái.

“Mệt chết luôn…” Yuri đáp và thả phịch người xuống sofa. SooYoung nhanh chóng chìa cho Yuri gói khoai tây mà cô đã nhai rau ráu từ lúc bật TV tới giờ.

Điểm tin… Vào sáng nay ở sân bay, Hoàng Thái tử-

Ngay trước khi tin được phát xong, SooYoung lập tức chuyển kênh. May cho cô là Yuri đang bận lau khô tóc nên không mảy may chú ý đến cái TV. Cô không hề có ý nhắc cho Yuri nhớ là Yuri cần phải chặt phứt cái chân cô đi.

“Barney? Cậu xem Barney ấy hả?” Màn hình chiếu cảnh con khủng long tím đang hát.

“I love you, you love me… we’re a happy family-“ SooYoung nghêu ngao theo, chỉ dừng khi nhận cái lườm chết người của Yuri.

“Cậu còn ở đây làm gì? Muộn rồi, không định về nhà sao?”

“Nhiệm vụ mới. Ở lại Hoàng cung để bảo vệ cậu.”

“Khỏi cái gì?” Rồi Yuri thêm vào, “À, nếu cậu định bảo vệ tớ khỏi cái bà bạo lực ấy thì tốt quá… làm đúng việc đi và giữ cô ta cách xa tớ ít nhất 10 mét.”

“Cậu điều toàn bộ vệ sĩ cũ của Thái tử đi nơi khác rồi còn gì. Quên nhanh thế?”

Yuri nào có quên. Cô đã ra một hiệp ước với Quản gia Yoon để giảm số lượng vệ sĩ xuống chỉ còn một. Chỉ mình SooYoung là đủ. Cô không muốn cái tự do vốn nhỏ hẹp của mình lại càng bị hạn chế bởi có thêm nhiều ánh mắt theo dõi.

“Không, chưa có quên… nhưng thế cũng đâu có giải thích được cho việc cậu vẫn ở phòng tớ vào cái giờ này!” Đồng hồ trên tường chỉ 11 rưỡi khuya.

“Awwww sao thế? Chúng ta từng ngủ chung giường rồi mà!”


“Đấy là cái hồi mà cậu mộng du vào phòng tớ!”

“Arhh chỉ là… Ê, mà lúc ấy cậu chảy dãi lên người tớ! Hehehe có bằng chứng đây!”

SooYoung ngay lập tức lôi chiếc iPhone của mình ra và khua khua trước mặt Yuri, màn hình hiện rõ ảnh Yuri ngủ nhỏ dãi.

Túi khoai tây chiên vung vãi khắp sofa khi Yuri vồ lấy SooYoung, đánh vật nhằm lấy được chiếc điện thoại để xóa đi khoảng khắc xấu hổ ấy.

“Yah, tớ chịu thua!”

Dù cô có cố đến đâu thì SooYoung, một vệ sĩ được huấn luyện bài bản, rõ ràng vẫn là kẻ thắng cuộc.

“Aww, đừng có buồn… lại đây, muốn nhấm thử tí rượu đặc sản nhà họ Choi không?”

SooYoung nói, tay giơ ra một cái chai đã vơi nửa thứ dung dịch trong suốt.

“Cậu nốc hết nửa chai rồi cơ à?”

“Không, tớ bỏ chỗ còn lại vào một chai khác trong tủ lạnh. Ướp lạnh uống còn đã hơn! Nhưng giờ thì thế này cũng tốt chán!” SooYoung hô hào và rót rượu ra cốc.

“Mừng vụ biến hóa thành công của cậu!” SooYoung châm biếm.

“Mừng lễ đính hôn của tớ!” Yuri chơi chữ đế thêm vào.

“Cạn ly!”

Hai chiếc cốc chạm nhau đánh kanh trong không khí, không để mừng vui gì cụ thể hết cả. Hai cô gái chẳng cần viện cớ để có thể thưởng thức món rượu nổi tiếng ngon được ủ theo phương pháp gia truyền của nhà SooYoung.


“Êu SooYoung… sao cái đồ khùng đấy biết được gì đó về tớ… ý là Yuri thật sự ấy? Nãy cô ta chửi đến 2 tớ lận, Kwon Yul và Kwon Yuri!”


SooYoung phun ra cả một mồm rượu.

Cơn gió lạnh lướt qua khiến một dáng người đơn lẻ co ro khi đang đi dọc hành lang lờ mờ sáng. Cũng may, cô đã mặc thêm cái áo nỉ có mũ hiệu Hollister trước khi bước ra ngoài.

“Aish, cậu ấy gục nhanh quá…”

Cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc sát bên.

“SooYoung?”

“Công nương!” SooYoung cúi chào, ngạc nhiên khi đụng phải Jessica giữa đêm khuya. “Muộn lắm rồi ngài làm gì ở đây vậy?”

“Ah, tôi thấy khát ấy mà. Muốn uống nước…”

“Oh nhà bếp ở phía kia ạ!” Cô chỉ về gian nhà chính. “Vào trong ấy rồi rẽ trái. Đồ uống ở trong tủ lạnh ạ.”

“Cảm ơn nhé. Chúc ngủ ngon!”

“Xin chúc Công nương ngủ ngon!”

Jessica cũng xoay sở mò vào được nhà bếp. Cô nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy cái gì trông giống tủ lạnh hết cả, nhưng lại để ý thấy một cánh cửa kim loại ở góc phòng. Tò mò, cô mở cánh cửa ra một cách khá dễ dàng, nhận ra mình đang nhìn chằm chằm vào một phòng lạnh với kích cỡ 200 feet vuông, với hàng loạt các giá xếp gọn gàng những đồ tạp hóa.

“Điên rồ thật,” cô nghĩ. “Một phòng lạnh cơ à?”

Sự đa dạng của chocolate, đồ ngọt, đồ uống và nhiều các thứ khác ở đây thật đáng kinh ngạc. Cô cảm thấy mình có thể ngồi cả tiếng ở đây chỉ để đếm số lượng các thứ. Nhưng mà phải làm việc cần thiết trước, cô vào đây để giải tỏa cơn khát. Cô tiến lại gần giá đồ uống để chọn.

Coca… Pepsi… 7-up… Thôi… Ở Mỹ uống mãi rồi…


Và rồi một thứ gì đó lọt vào mắt cô. Đó là một cái chai nhỏ trong suốt với cái nhãn xinh xinh. Tuy nhiên nó lại viết bằng tiếng Hàn, mà vốn từ bé đến giờ lớn lên ở đất Mĩ, những gì cô biết về bảng chữ cái Hàn ngữ phải nói là rất hạn chế.

Ít ra thì cũng là cái gì đó mới…

Cô với lấy cái chai và thử một ngụm. Ngạc nhiên với vị ngọt như mật cho dù có hơi tê tê cay, Jessica làm thêm một hớp nữa. Cái vị tuyệt trần càng uống càng thấy ngon, khiến cô có cảm giác âm ấm bồng bềnh trong người.

Dần dần, chẳng còn lấy một giọt trong chai.

Hài lòng, Jessica đi ra khỏi phòng lạnh. Lúc đầu cô vẫn bước một cách vững chắc, nhưng càng lúc thì cô càng bước chậm lại một cách rõ rệt, và hai chân cô thì bắt đầu loạng choạng. Mà còn hơn thế nữa, cô đang nhe răng cười như một con mèo Cheshire với chính mình. Cô đặt cái chai rỗng lên bệ bếp và lảo đảo bước ra.

Cũng mất một lúc Jessica mới xoay sở ra được chỗ cái bể phun nước một cách lành lặn, cho dù có va vào kha khá thứ trên đường đi.

“Phải là của tôi, trái là của cô…”

Jessica chỉ về hai hướng khác nhau, vẩy ngón trỏ từ trái sang phải.

“Phải là của tôi, trái là của cô…”

“Phải…” Jessica nhìn theo hướng ngón tay mình chỉ rồi băng qua khoảng sân.

Trong tình trạng ngơ ngẩn vì say rượu, cô loạng choạng bước vào phòng, mò mẫm tìm đến cái giường trong bóng tối. Cô nằm thẳng cẳng trên chiếc giường cỡ đại, lầm bầm không ra tiếng.

“Đồ chết dẫm đần độn…”

Trạng thái phởn phơ chỉ kéo dài được một chốc, rồi bỗng cô thấy cô đơn khi cảm giác buồn bã kéo đến. Cô lập tức nhớ đến gia đình mình ở Mỹ, và nước mắt cứ thế tuôn rơi. Cô khóc thầm cho đến lúc mệt nhoài và thiếp đi, không nhận ra sự có mặt của một người khác, cũng đang bất tỉnh nhân sự ngay cạnh bên mình.

Chapter 7: Confession to a bear
- Lời thổ lộ cùng chú gấu -

“Ahhhh… Yul phải tốt số lắm mới gặp được cháu đấy…”

“K-Không ạ… Cháu đâu có tốt tới mức ấy…” Jessica khiêm tốn đáp lại lời khen lần thứ n của Hoàng tử Jin. Họ đã ngồi dưới cái mái vòm gỗ râm mát suốt gần một tiếng, chủ yếu là để chia sẻ về cuộc sống mới của cô trong Hoàng cung và những kinh nghiệm bản thân ông khi trưởng thành là người hoàng tộc – điều mà Jessica sẽ phải học một khi chính thức trở thành một thành viên của hoàng thất. Và cũng hệt như Hoàng Thái hậu, Hoàng tử Jin yêu cầu Jessica bỏ danh xưng đi kèm đi, và cứ gọi ông là chú.
“Cháu vẫn còn lo lắng về hôn ước sao?”
Jessica không dám nói ra suy nghĩ của mình. Cô làm sao mà nói cho ông ấy biết rằng cô nào có “đang yêu” thằng cháu quý hóa của ông cho được? Nếu mà không biết trước rằng họ là chú cháu, Jessica chắc sẽ tưởng ông ấy là cha của Yul qua những lời ngợi khen không ngớt dành cho vị Thái tử trẻ tuổi.

“Yul cũng không tệ lắm đâu. Ta nói vậy không phải vì nó là cháu ta đâu nhé!”

“Hẳn rồi ạ… C-Chỉ là…” Jessica thở dài đôi chút, “Cháu vẫn không biết rõ về anh ấy lắm…”

“Có lẽ hãy để thời gian nói cho…”

Thời gian. Cô có lẽ sẽ cần nhiều lắm đây. Lễ đính hôn sẽ được cử hành trong vòng 4 ngày nữa và nếu dùng từ gì để diễn tả mối quan hệ lúc này giữa hai người, thì đó sẽ là “sượng ngắt”. Nhưng đúng ra liệu cô có hòa thuận được với anh ta không khi mà tất cả những gì họ làm là “cãi nhau”.

“Tại sao hai đứa không dành chút thời gian đi chơi với nhau nhỉ? Có lẽ rồi cháu sẽ phát hiện ra điều gì đó bất ngờ?”
“Bất ngờ?”

“Nơi mà trái tim cháu thuộc về, cháu yêu à…”

“Khoảng đó là tất cả những gì ngài cần làm trong vài ngày sắp tới trước lễ đính hôn…”

“Bác gọi đây là… đó là tất cả?” Yuri há hốc mồm trước cái lịch làm việc kín đặc đến nực cười mà Công tước Yoon chuẩn bị cho cô.

“Ăn trưa với Thủ tướng, gặp mặt Thái tử Nhật Bản Naruhito, một cuộc họp báo và một buổi hội họp quần chúng mà vẫn còn chưa phải là tất cả nữa!” Yuri làu bàu khi cái danh sách cứ dài ra đến bất tận. Cô ước tính mình sẽ chết queo trước khi ông anh yêu dấu vác mặt về.

“Thưa Công chúa, tôi đã cố gắng hoãn những gì có thể. Xin ngài hãy cố chịu đựng đến chừng nào Thái tử Điện hạ trở về.” Công tước Yoon nhã nhặn đáp.
“Đã có tin gì xem anh cháu ở đâu chưa?”

“Chúng tôi vẫn đang cố gắng tìm Điện hạ ạ.”

“Nếu như ông anh cháu không kịp về trước lễ đính hôn thì cháu phải làm gì? Thế chỗ ổng và tuyên bố rằng cháu sẽ lấy một cô gái hở?”

Công tước không nói gì mà thay vào đó chỉ gật đầu đơn giản.

Tuyệt hảo quá đi…”
“Xin lỗi tôi tới muộn!” Jessica xin lỗi như điên, thở hồng hộc để lấy hơi. Cô đã chạy một mạch tới Cung Thái hậu khi nhận ra mình đã muộn giờ sau một lúc lâu nói chuyện với Hoàng tử Jin. Đã quá tới mười lăm phút so với giờ hẹn, và theo lịch thì lớp học cắm hoa sẽ bắt đầu sau nửa tiếng nữa bên ngoài Hoàng cung.

“Công nương Điện hạ! Ngài không sao chứ ạ?” Người cung nữ hỏi khi thấy Jessica gần như đứt hơi.

“Tôi… ổn… Thái hậu đi chưa vậy ạ?”

“Thưa chưa, Hoàng Thái hậu vẫn đang chờ ngài ạ. Xin mời vào trong.”

Jessica mau chóng đi theo người cung nữ. Chẳng mấy chốc họ đã đến khu sảnh đường nơi Thái hậu đang ngồi chờ. Một sự yên ắng đáng sợ bao trùm căn phòng. Hết thảy khuôn mặt của các cung nữ đều nghiêm nghị.
Cô cúi gằm đầu, chờ đợi nghe một lời mắng mỏ từ Thái hậu.

“Cháu xin lỗi, thưa Hoàng Thái hậu.” Jessica xin lỗi chân thành. Nhưng cô lại hết sức bất ngờ khi chỉ nhận một cái cốc nhẹ lên đầu.

“Ta đã nói với cháu thế nào rồi… gọi ta là bà… đâu có khó đến vậy đâu, phải không?”

Jessica ngẩng lên và bắt gặp không gì khác ngoài một gương mặt tươi cười. Không hề giận dữ, không hề cứng ngắc, mà thật hiền hậu. Tất cả mọi người mà cô đã gặp đều thật tử tế với cô – Thái hậu, Hoàng tử Jin, Công tước Yoon, SooYoung, và thậm chí là cả Yul nữa, cho dù có hơi ít hơn một tẹo do mấy sự cố lúc trước. Khi nghĩ đến vậy, nước mắt cô lại chực trào ra một lần nữa.

“Aigoo… sao lại khóc vậy cháu yêu? Yul bắt nạt cháu hả?” Thái hậu dịu dàng chụm tay quanh mặt cô rồi kéo cô lại gần ôm vào lòng. Jessica lắc đầu. Tại sao mọi người đều tốt với cô đến vậy?

“Bà ơi…” Jessica ôm lấy người bà, khiến cô nhớ tới sự ấm áp của một gia đình. Giờ thì có lẽ cô không hẳn là cô đơn nơi Hàn Quốc nữa rồi.

May cho Yuri, buổi dùng cơm trưa với Thủ tướng trôi qua nhẹ như gió thoảng. Họ chủ yếu chỉ bàn bạc về việc cứu trợ cho những nông dân đang chịu cảnh hạn hán. Vấn đề này vốn đã được cha cô ít nhiều thông qua bằng việc cho rút ngân khố Hoàng gia.

“Vậy là từ giờ đến hết ngày không có việc gì nữa phải không?” Yuri hỏi khi họ bước ra từ nhà hàng.


“Vâng, thưa Điện hạ. Tôi đã cho hủy kế hoạch ăn tối cùng Bộ trưởng Bộ Giao thông. Hóa ra ngài ấy cũng đang bị cúm.” Quản gia Yoon đáp.

“Chắc giờ đang mùa dịch…”

“Đúng vậy, nên xin Điện hạ chú ý tự chăm sóc bản thân. Ngài không thể để bị ốm khi đang nhiếp chính thay Thái tử Điện hạ.”

Yuri gật đầu một cách nghĩa vụ.

“Cơ mà, giờ cũng chẳng còn việc gì nữa… cháu muốn đi shopping!”

“Thưa Điện hạ? Xin được thứ lỗi?”

“Shopping! Chỉ SooYoung và cháu là được rồi! Mấy anh,” Yuri chỉ vào đám vệ sĩ, “cứ để mặc ta cũng được!”

“Nhưng –“

Yuri ngay lập tức thì thầm vào tai vị Quản gia, “Bác quên cam kết giữa chúng ta rồi sao?”

“Thưa không… nhưng mà-“

“Mình SooYoung là đủ rồi!”

“Thưa Điện-“

“Tụi cháu cải trang sẵn rồi! Tụi cháu sẽ chỉ đi dạo một vòng thôi, giả bộ làm một cặp yêu nhau. Sẽ không ai nhận ra đâu!”

“Yeah! Phải đó, Công tước Yoon! Xin hãy yên tâm, tôi sẽ bảo vệ Điện hạ!”

“Điiii màààà!”

“Thôi được-“

Yuri và SooYoung quay qua đập tay nhau.

“Ngài muốn đi xe nào ạ? Nhưng mà tất cả xe ở đây đều… khá là-“

Lộ liễu, là từ mà vị Quản gia tổng quản định dùng nếu như hai cô gái tính lái chiếc Audi đen mang biểu tượng Hoàng gia.

“Xem ra là hai người đều chuẩn bị sẵn cả rồi!” Vị công tước tặc lưỡi khi thấy hai cô chui vào một chiếc Mini Cooper màu hồng đỗ gần đó. Biển số xe, tuy vậy, trông rất quen.

Đó chẳng phải là xe của Thái tử Điện hạ sao? Mình nhớ nó màu xanh biển cơ mà nhỉ?


“Cứ bước tự nhiên thôi!” Yuri thì thầm với cô gái bên cạnh, cẩn thận chỉnh lại cặp kính râm thể thao hiệu Oakley. Hai người họ đang đi dọc một khu phố mua sắm sầm uất, cải trang thành hai người dân trong bộ đồ bình thường.

“Cảm giác kì ghê…”

“Chúng ta phải đóng giả là một cặp!”

“Ừ nhưng cảm giác kì lắm… và người ta đang nhìn mình kìa!”

“Là bởi cậu chả chịu yên gì cả. Đừng có ngó ngoáy nữa!”

“Ahh… Tớ cao hơn mà lại phải khoác tay cậu trong cái tư thế kì cục này!”

“Có 3cm thôi! Chuyện! Tớ là “con trai”… còn cậu là “con gái”… muốn gì nữa nào!”

SooYoung đột ngột dừng lại. Thay vì choàng tay mình quanh tay Yuri như các cô gái hay làm với bạn trai, cô khoác tay lên vai Yuri.

“Khá hơn rồi đấy…”

“Thế còn tớ phải làm cái gì?”

SooYoung tóm lấy tay Yuri và quàng nó ra sau eo mình. Lúc này hai người hiển nhiên là đã đổi vai.

“Cậu đang làm tớ nhìn như đàn bà đấy…”

“Thì đúng mà!”

“Lắm lúc tớ thề tớ có thể giết cậu…”

Chẳng chú ý gì đến xung quanh, có một chiếc máy ảnh đang bí mật bám theo họ.

“Có quả lớn đây!” Một cô gái trẻ nói qua điện thoại, “Thái tử đang hẹn hò với người khác!”

“Đang tìm gì đấy? Tớ tưởng chúng ta định đi shopping cơ mà…”

“Đi mua quần áo nam! Dĩ nhiên, tớ mua được gì khi mà nhìn như con trai thế này hở…”

“Hoặc là mua cho tớ cái váy như một người bạn trai thật sự vẫn làm ấy…”

Trước khi Yuri kịp cốc đầu cô bạn, cô bất thình lình bị lôi tuột đi.

“ĐỒ ĂN!”

Thực thần đã tia thấy dãy hàng ăn bên đường, bán toàn những món vỉa hè ngon lành của Hàn Quốc, kéo theo Yuri tội nghiệp theo cùng.

“Dokbokki! Lâu lắm rồi chưa được ăn!”


Cô xòe một bàn tay ra trước mặt Yuri, háo hức chờ đợi.


“Gì đấy?”


“Tiền chứ gì nữa! Cậu là bạn trai tớ mà!”

“Hết ngày hôm nay là chia tay ngay tắp lự.” Yuri gầm gừ khi phải móc hầu bao ra cho thực thần ăn vặt. Ai mà có shikshin làm bạn gái thì đảm bảo sẽ sạt nghiệp sớm, kể cả với một “thái tử” như cô.

“Anh yêu đừng giận mà, nói Ahhhh đi~” SooYoung đùa giỡn bón cho Yuri miếng dokbokki mà cô đã mua bằng tiền của Yuri, và dĩ nhiên, lại càng giúp tăng thêm giá trị của những tấm ảnh đang được chụp bằng một camera bí mật.
“Cửa hàng kẹo? Anh định mua kẹo mút cho em hả?” SooYoung tiếp tục trêu cô.

“Hôm nay cậu chén đủ rồi! Giờ tới lượt tớ!”

“Hahaha đùa thôi mà. Ê tớ nhớ chỗ này. Hồi bé tí chúng ta tới đây suốt còn gì? Tớ nhớ cậu đã mua cả tấn kẹo thủ công ấy. Cậu gọi nó là-“

“Kẹo siêu năng…” Yuri chỉ vào giá kẹo khổng lồ đủ màu sắc đặt trên kệ bán chạy nhất. Đó là loại cô đặc biệt yêu thích.

“Cậu điên à… cậu mua gần hết cả cái shop rồi đấy! Mà lại còn gửi số lượng lớn về nhà tớ nữa?!” SooYoung rầy la khi họ bước ra khỏi cửa hàng.

“Ờ thì, vốn là tớ không thể ghi địa chỉ Hoàng cung cho họ được mà.”

“Cậu đang tính gì vậy? Mở cửa hàng kẹo à?”

“Khoan” có gì đó khiến Yuri chú ý khi họ đi ngang qua một cửa tiệm.

“Cái mặt gian tà ấy là sao…”

Yuri ra hiệu về phía cửa tiệm có tên “Tiệm giỡn của Fred & George”. “Đến giờ chơi rồi!”

“Cậu định làm thật hả? Nhỡ may cô ấy đau tim thì sao?”

“Nah, lo thừa thãi quá…”

“Nhưng mà kế hoạch của cậu là gì? Dọa cho cô ấy sợ mất mật với câu chuyện về một bóng ma lởn vởn ở Dinh Công chúa à?”

Yuri gật đầu.

“Thề là đó là cái kế hoạch CHỨ GÌ NỮA nhất mà tớ từng nghe qua…”

“Êu, cậu sẽ đóng vai quan trọng nhất là đi kể chuyện về con ma cụt đầu lang thang khắp Hoàng cung để tìm lại cái đầu thất lạc.”

“Và đó là lí do mà cậu mua cái đầu máu me gớm ghiếc này?”

Yuri tí tởn gật đầu.

“Mẹ ơi, đồ thần kinh…”
Mặc dù đang mệt muốn chết được nhưng Jessica vẫn thấy rất vui. Cô không ngờ lớp học lại thú vị đến vậy và suốt buổi thì Thái hậu lại đặc biệt dịu dàng với cô.

Cô loạng choạng leo lên giường, ôm chặt lấy con gấu nhồi bông.

“Mr. Bear, tớ có nhiều chuyện muốn nói với cậu lắm… nhưng hãy chờ đến đêm nha?” Cô nhẹ nhàng vỗ lên cái đầu êm ái của chú gấu, rồi cẩn thận đặt nó xuống giường. Cô nhìn sang chậu oải hương nhỏ trên bàn mà cô đặc biệt làm vào giờ nghỉ ở lớp học hôm nay. Oải hương vẫn luôn có tác dụng làm cô thư giãn thần kinh.

Hy vọng anh ta sẽ không bận tâm nếu mình xin lỗi…

“Thái tử Điện hạ đâu rồi?” Jessica lo lắng hỏi khi ngồi xuống bàn ăn. Lúc này chỉ có SooYoung có mặt.

“Ahhh, hôm nay Điện hạ có hơi mệt. Ngài đã uống thuốc nên giờ có lẽ là đang ngủ rồi.”

“Oh…” Giọng Jessica thoáng chút thất vọng. Cô vốn định tặng anh ta chậu oải hương một cách nhanh chóng sau bữa tối, nhưng xem ra đành phải để lúc khác vậy.

Bàn ăn được dọn ra và trong phút chốc thì SooYoung đã ngốn gần hết chỗ thức ăn của mình.

Ah… khỉ gió! Quên mất phải ăn từ từ để kéo thời gian cho Yuri…

“Thưa Công nương.” SooYoung nói khó khăn.

“Đừng, bạn cứ gọi tôi là Jessica thôi… Tôi không thích cái phần “Công nương” cho lắm…”

“Ooooh được thôi… Jessica vậy… ờm… đồ ăn có hợp khẩu vị của bạn không?”

Vậy là SooYoung bắt đầu cuốn vào một cuộc trò chuyện thú vị về đồ ăn với Jessica để còn giữ chân cô ấy trong khi Yuri còn bận dàn dựng màn chơi khăm.

“Mắc gì mà mình phải lén lút để về phòng chính mình cơ chứ?”
Yuri rủa thầm. Cô đang ôm một cái túi bự đựng toàn đồ chơi khăm khi đứng trốn sau đám cây cảnh mọc cao chờ cho đám cung nữ qua hết.

Mắc gì mà hôm nay lắm cung nữ thế!


Chậm rãi nhưng chắc chắn, cô tìm cách qua được khoảng sân và sang đến Dinh Công chúa.

“Thưa Điện hạ, ngài có cần gì không ạ?” Yuri nhảy dựng lên khi nghe một giọng nói sau lưng.

“Không… không… mọi thứ ổn cả.” Yuri cười yếu ớt, “A, có lẽ cô có thể làm cho ta một miếng bánh mì nướng? Ờ phải, bánh mì nướng! Trời ạ, ta đói quá…” Yuri toét miệng cười nụ cười ngàn oát.

“V-Vâng, thưa Điện hạ.” Cô gái ngượng ngùng đỏ mặt tưng bừng. Thái tử vừa cười với cô? Cô đã chờ đợi cái ngày này từ lúc cô được chuyển sang làm ở Cung Thái tử mấy hôm trước. Thái tử phi quả là một người may mắn khi được kết hôn với chàng trai trong mộng của cô.

“Ờm… cô có thể đi được rồi?”

“V-Vâng ạ! Xin thứ lỗi!” Với thế, cô cung nữ trẻ chạy vội đi theo hướng ngược lại.

Phù…

“Tôi không muốn nói ra đâu nhưng bạn có thấy ở đây thỉnh thoảng hơi lạnh không?”

“Ớ?”

“Ý tôi là ngay cả giờ đang là đêm hè, nhưng đôi lúc vẫn có mấy cơn gió lạnh phải không?”

“Ừ…” Jessica nhớ lại cơn rùng mình bất chợt đêm qua lúc cô ra ngoài kiếm đồ uống.

“Hoàng cung có ma!” SooYoung nói bằng giọng thì thầm khào khào đầy ma quái.

Giờ khi SooYoung đã kể ra chuyện hiển nhiên, Jessica bỗng thấy hơi sợ. Hẳn rồi, với những công trình cổ đã tồn tại qua hàng thế kỉ thì các câu chuyện ma cũng sẽ tồn tại cùng với chúng.

“Khoan!” Jessica ngăn SooYoung lại vừa kịp lúc trước khi cô ấy tiếp tục. “Có cần thiết phải… k-kể cho tôi nghe m-mấy chuyện này không?” Giọng cô bắt đầu run.

SooYoung đơn giản chỉ gật đầu trong một tác phong chậm nhưng chắc.

“Tất nhiên, là để cho bạn chuẩn bị tinh thần…”

“T-Trước?”

SooYoung cẩn thận đảo mắt xung quanh. Jessica dõi theo ánh mắt cô ấy một cách sát sao. Cô có thể cảm giác phòng càng lúc càng lạnh.


“Chuyện mà tôi sắp kể, là huyền thoại về bóng ma cụt đầu của Gu Mama…”

Hoàn thành nhiệm vụ!


Yuri nhe răng cười và đóng cánh tủ lại.

Hahaha… khi cô ta mở tủ ra… hahahaha


Cô tiếp tục tràng cười xảo quyệt trong đầu khi loanh quanh khắp phòng mình. Cảm giác thật tuyệt khi được quay về căn phòng ấm áp của mình.
Những bức tường sơn xanh gợi cô nghĩ tới bầu trời trong vắt, những nhạc phổ ngả nâu nhắc cô về niềm đam mê violin, chiếc giường ấm áp khiến cô nhớ đến-

Chờ chút coi!

Yuri nhìn thấy một thứ không phải của cô ở trên chiếc giường. Đó là một con gấu bông màu đen cỡ bự.

Gấu đen? Bộ hết màu à?

Gấu nhồi bông màu đen kể ra thì có hơi bất thường. Cũng không hẳn là hiếm, chỉ là thú bông thì không hay đi với màu đen cho lắm. Trắng với nâu thì phổ biến hơn.

Cô cầm con gấu một cách tò mò. Đây có phải là “bear” mà Jessica nhắc tới sáng nay khi cô ta ôm cô cứng ngắc không? Mặt cô thoáng đỏ khi nhớ lại cái khoảng khắc “thân mật” của hai người.

Sau đó cô nhìn thấy một miếng vải hình trái tim be bé được khâu ở bên hông con gấu, với vài chữ thêu mờ mờ.

S-I-Ê-U…

Cách! Cách!

Yuri đông cứng người. Ai đó đang vặn nắm cửa.

Đừng có nói là SooYoung kể xong nhanh đến thế nhá?



Cô đặt con gấu xuống và nhìn quanh kiếm chỗ trốn.

Gầm bàn!

Cô lao xuống đó ngay lập tức, vô tình va đầu vào mặt bàn gỗ cứng khi đang cố chui vào trong. Cô nín thở lắng nghe cuộc nói chuyện bên ngoài cửa.

“Jessica! Từ từ đã! Tôi còn chưa kể xong mà! Mới tới đoạn làm sao mà cái đầu lại biến mất sau cuộc xử trảm thôi!”

“Thôi, thôi… Đừng kể nữa! Tôi không muốn nghe tí nào nữa đâu!” Jessica ngay lập tức đóng cửa rồi khóa chặt. Cô xoay người lại và nhìn quanh căn phòng. Mọi thứ xem ra đều ổn cả mà. Cô nhanh chóng trấn tĩnh lại và ngân nga hát để xua đi câu chuyện ma mà lúc nãy SooYoung vừa kể.

“Ah, Mr. Bear!” Cô ôm chặt lấy con gấu. “Cậu sẽ bảo vệ tớ phải không?”

Hở? Cô ta nói chuyện với gấu hả?

“Cứ coi như là tớ chưa có nghe SooYoung kể bất cứ cái gì đi!” Jessica nói vững vàng.

“Mọi người đều thật tốt với tớ… rất tốt… nhưng tớ nhớ nhà quá. Không biết liệu có lúc nào mà tớ được quay về nữa không?”

Yuri thấy phảng phất chút buồn trong giọng cô ấy.

Đó là lí do mà cô ấy khóc trong lúc ngủ sao?

Jessica nhìn lên chậu cây trên bàn và thở dài.

“Mr. Bear à… tớ phải làm gì đây? Cậu có nghĩ anh ta sẽ nhận lời xin lỗi của tớ không?”

Xin lỗi?

“Cả ngày nay tớ thấy tệ lắm. Là lỗi của tớ khi vào nhầm phòng anh ta đêm qua và… tớ tưởng nhầm anh ta là tên dê xồm và tát anh ta…”

Kể thiếu cú đá rồi…

“Tớ hoàn toàn hiểu nếu như anh ta giận tớ nhưng mà… anh ta cũng có lỗi nữa! Nếu mà anh ta không có cái vẻ dê cụ mỗi khi tớ thấy anh ta thì…”

GÌ CHỨ!

“Được rồi, Mr. Bear… cậu giả làm Yul một lát nhé?”

Ớ?

Lúc đầu thì cô bị tưởng nhầm là Mr. Bear trong lúc hai người đang ngủ và giờ, cô lại được đại diện bởi Mr. Bear.

Jessica giơ con gấu lên và ngần ngừ mất một hồi lâu. Hẳn nhiên là việc xin lỗi một chú gấu nhồi bông nghe rất ngu rồi, nhưng mà chắc chắn đây là vinh hạnh lớn cho Yul khi được thay thế bởi Mr. Bear, con gấu mà cô đã giữ bên mình suốt 15 năm dài.

“Yul này… tôi thực sự rất xin lỗi về chuyện lúc sáng nay. Đều là… lỗi của tôi cả… A-Anh có thể bỏ qua cho tôi không?”

Hmmm…. Để tôi nghĩ xem đã… Gah… Thôi được rồi!

Yuri nghe thấy một tiếng thở dài.

“Chà, thực ra nếu nghĩ kĩ thì Yul cũng đâu có đến nỗi… nếu như chú anh ta chẳng nói gì ngoài khen ra thì anh ta có thể tệ đến mức nào được chứ?”

Chú? Chú nào cơ…


“Mr. Bear à… cậu nghĩ có khi nào rồi tớ sẽ yêu Yul không?”

CÁI GÌ!
Yuri suýt nữa là buột mồm.

“Anh ta xem ra đều tốt bụng và lịch sự với mọi người xung quanh. Nói thật lòng thì anh ta đã cho tớ ấn tượng ban đầu rất tốt cho đến cái lúc mà bọn tớ vấp té…”

Jessica ngừng nói khi mặt cô đỏ ửng lên. Dưới gầm bàn, Yuri cũng thấy má nóng bừng khi nhìn xuống hai bàn tay đã vô tình tóm vào ngực của Jessica.

Arghhhh! Đừng có dê cụ thế nữa! Cô tự đánh vào tay mình.

“Cậu nghĩ tớ có nên cho anh ta một cơ hội không hả Mr. Bear?”

Yuri nôn nóng chờ đợi câu trả lời của Jessica. Ngay chính cô cũng không chắc xem mình đang hy vọng gì nữa. Một phần lớn trong cô muốn nghe câu “không” để cô có thể giành lại tự do một khi hôn ước bị hủy bỏ. Tuy vậy, có một phần nho nhỏ lại muốn nghe lời “có” mà không cần một lí do cụ thể nào cả.

Cô lại nghe thấy một tiếng thở dài khác.

“Thôi!”

Yuri thấy có chút xuống tinh thần.

“Tớ không nên nghĩ về chuyện đó lúc này. Tớ nghĩ là cậu nói đúng, Mr. Bear à…”

Hả? Thế tức là “không” hay “có”?


“Tớ nghĩ cứ để chuyện này sang hôm nào khác đi!”

Khoan! Không trả lời sao?


Jessica tiến lại phía chiếc tủ quần áo, đi ngang qua cái bàn. Yuri co chân lên sát người hơn khi tiếng bước chân lại gần và kiên nhẫn chờ đợi.

“Ok! Đến lúc thay sang đồ dễ chịu rồi!”

Hả? Không… chờ đã!

Đã quá muộn để dừng trò chơi khăm lại và Yuri biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Jessica hét lên một tiếng chói tai khi một cái đầu bật ra từ bên trong tủ. Cô đứng chôn chân khi cái đầu ấy lăn lăn trên sàn rồi cuối cùng chạm vào chân cô.

Huyền thoại về Gu Mama đi tìm chiếc đầu thất lạc choán đặc toàn bộ tâm trí cô, trước khi mắt cô tối sầm lại.

Ngay giây tiếp theo, Yuri nghe thấy một tiếng bịch lớn. Cô vội bò ra khỏi chỗ trốn và thấy Jessica nằm thẳng cẳng trên sàn, bên cạnh cái đầu đẫm máu.

Cô gái đã lăn ra ngất vì shock.

~Love Radio FM


Sunny: Xin chào quý thính giả, tôi là DJ Sunny của Love FM Radio! Chào mừng đến với chuyên mục nổi tiếng “Đáp-lời-bạn-hỏi”. Tuần này ai sẽ là khách mời của chúng ta vậy nhỉ? Gợi ý nhé! Cô ấy rất cao và lúc nào thì cũng than đói!!! Đoán đúng rồi đấy! Đó là shikshin nổi tiếng, Đặc vụ Choi SooYoung thuộc đội cận vệ hoàng gia tinh nhuệ. Xin chào bạn!
Shikshin: Ahem… phải giữ bí mật tên tôi chứ! Một đặc vụ mật thân tín!
Sunny: Oh… xin lỗi… được rồi, Shikshin vậy
Shikshin: Khá hơn rồi đấy…
Sunny: Vai trò của bạn trong câu chuyện là gì?
Shikshin: Gây hài…
Sunny: Cụ thể hơn chút nữa đi?
Shikshin: Thì, do mấy hành động của tôi không bằng cách này thì cách khác, thái tử yêu quí của chúng ta không tránh khỏi bị dính líu…
Sunny: Thái tử… ý bạn là công chúa đang đóng giả thái tử phải không?
Shikshin: (há hốc) Làm sao biết được thế?
Sunny: Ờm… bạn thấy đấy… tuần trước… blah blah blah
(5 phút sau)
Sunny: Chuyện là thế đấy. Bí mật thì đã lộ và thính giả của chúng ta biết tuốt sự thật rồi! Được rồi, cuộc gọi đầu tiên trong ngày! Ai đang nghe máy vậy ạ?
…: ……………
Sunny: …Oooook, và câu hỏi của bạn dành cho Shikshin là?
…: Ta biết hè vừa qua ngươi đã làm gì…
Shikshin: Hmmm, tôi ở bên Mỹ, làm bài kiểm tra âm nhạc… bố khỉ khó chết đi được… Yuri thì qua bài test violin với điểm cao ngất ngưởng
…: Ta vẫn biết hè vừa qua ngươi đã làm gì…
Shikshin: Bạn nhìn thấy hả? Shhhh đừng nói cho Yuri biết là tôi đã chọp mất cái bánh nhé.
…: RÕ RÀNG ĐÚNG LÀ CẬU MÀ!!!
Shikshin: Y-Yuri?
Sunny: Lại nữa hả? Công chúa Yuri xem ra có xu hướng rình mò chuyên mục radio của tôi hớ?
Shikshin: Dập máy ngay! Dập máy ngay!
Yuri: Nếu cậu dám, cậu sẽ ch-…… (tút dài)
Sunny: Oops… thôi được, câu hỏi tiếp theo mới ra lò từ hộp thư… là của yuripaready! Sẵn sàng chưa?
Shikshin: Yeah! DJ put it back on!
Sunny: … Ok, nghĩa là gì cũng được… Và yuripaready muốn hỏi thăm cái chân của bạn và ấn tượng của bạn về Jessica? Bạn có sợ cô ấy không?
Shikshin: Chân tôi ấy hả? Ờ, trái hay phải? Bởi chân trái tôi không còn là của tôi nữa rồi… bạn phải hỏi trực tiếp chủ nó, Yuri ấy. Còn cái bên phải, tạ ơn chúa! Vẫn là của tôi…
Sunny: Câu chuyện cái chân khá là thú vị đấy…
Shikshin: Ừ! Cô ấy bắt tôi kí bản cam kết từ hôm ấy rằng cô ấy sở hữu cái chân tôi… Cơ mà cái đó mà là hợp pháp ấy hả! Nhưng mà cô ấy là Hoàng Thái tử, mà bạn biết mấy cái sắc lệnh hoàng gia các thứ đấy… chính xác thì lời cô ấy nói là luật…
Sunny: Tức là tôi sẽ gặp rắc rối vì dập máy lúc nãy?
Shikshin: Ờ đến giờ này chắc cô ấy mua đứt cái đài radio của bạn rồi…
Sunny: O.O
Shikshin: Đùa thôi… À phải về Jessica… Ờ thì, cô ấy nhìn khá lạnh lùng, nhưng mà tôi nói gì được nhỉ… dù sao thì cô ấy cũng là hôn thê của bạn thân nhất của tôi… Nói thật lòng thì tôi có hơi sợ cô ấy… nhưng mà ngẫm ra thì cũng chưa thấm gì so với Yuri thật… Ý tôi là công chúa mà sở hữu chân tôi ấy… Jessica thì đáng sợ tới mức nào so với con quỷ chính cống kia…
Sunny: Chà, tôi sẽ không gọi ngài là quỷ đâu nếu tôi là bạn. Nhỡ may ngài ấy đòi nốt cái chân kia thì sao?
Shikshin: (há hốc) Nói phải! Arghh mình quên mất! Ờm, xin lỗi nha, Yuri… hehehe tớ yêu cậu! Cậu là số một! Jjang!
Sunny: Wow thời gian trôi nhanh quá! Chuyên mục của chúng ta tới lúc kết thúc rồi! Cảm ơn rất nhiều về cuộc phỏng vấn.
Shikshin: Nó tuyệt lắm… Thế tôi có được tặng phiếu mua đồ ăn không?
Sunny: Xin lỗi?
Shikshin: Yuri nói tôi sẽ được tặng 1 cái sau khi phỏng vấn xong mà.
(kết nối gián đoạn)
Sunny: Oh… alô? Alô? Xem ra đường dây bị ngắt đột ngột rồi… Một lần nữa xin cảm ơn đã lắng nghe Love Radio FM. Tôi là DJ Sunny! Vào tuần sau, khách mời đặc biệt của chúng ta là (dồn trống) tùng tùng tùng… Công nương Jessica!!! Đơn giản là gửi câu hỏi trực tiếp đến [Love FM Radio “Đáp-lời-bạn-hỏi”] Chúng ta sẽ tiếp tục với bài hát “Say yes” của Chage & Aska. Hẹn gặp lại! Ciao~

End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro