CHAP 28: NHIỆM VỤ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Deidara nhìn qua cửa kính một trong những cửa hàng trên phố.Một hộp đất sét nhỏ đặc biệt được đặt trên ghế ngồi, đúng như Onoki yêu cầu. Lẽ ra cậu phải đưa nó đên văn phòng để kiểm tra, nhưng....

Nhưng thanh đoản đao thật sự rất sắc xảo. Qúa đỉnh là đằng khác.Nhưng cậu không nghĩ nó hợp với mình.Deidara là người thích màu sắc sáng cùng những vụ nổ,và thanh kiếm không phù hợp với hai tiêu chí trên.Cậu thở dài.Số phận cậu thuộc về Đội Bộc Phá như thầy đã nói hàng triệu lần

"Oh?Có hứng thú với kiếm thuật sao?"

Bên cạnh cậu là người đàn ông khá thấp với mái tóc đỏ được buộc sau gáy cùng đôi mắt nâu dò xét.Deidara không biết anh ta là ai,nhưng thỉnh thoáng cậu có thấy Onoki nói chuyện cùng anh ta.Có lẽ là một người bạn ở làng khác, người không bao giờ đeo băng trán hay bất kỳ dấu hiệu nào trên quần áo để tỏ lòng trung thành với làng.

"Không hẳn,un. Nó không hợp với tôi"

"Không thể nói vậy nếu cậu chưa thử,đúng không?" tên người lạ nói "Ta sẽ học cách sử dụng kiếm nếu ta vẫn còn trẻ"

Deidara cố bỏ qua cuộc trò chuyện không liên quan đến mình

"Bây giờ thì sao,hm??" cậu hỏi. Tên người lạ đột nhiên nằm dài lên bàn, thở dài.Cậu nhóc giật sang bên vì chuyển động đột ngột.

"Ta bận.Mệt. Với lười-"

"Già rồi sao, un?"

Một ánh mặt khó chịu

"Đồ Nhóc con"

Deidara cười toe.Cậu không biết vì sao mình lại thoải mái khi ở cùng người đàn ông này, cậu cảm thấy an toàn.Dù thái đô của anh ta luôn có vẻ lỏng lẻo, lơ là cảnh giác với xung quanh nhưng cậu biết người trước mặt là một shinobi .Anh ta là ai? Cậu toan mở miệng hỏi thì thấy một con bọ nhỏ leo lên đỉnh đầu mái tóc rối.

"Uh."

Cậu bé chỉ lên đầu anh.Tên người lạ nheo mắt và với tay lên.

"Làm ơn nói với ta là tin tốt,Yori..." anh lẩm bẩm. Deidara quan sát người đàn ông cầm con bọ-không, bọ cạp-và lấy ra mảnh giấy nhỏ trong càn.Một thú triệu hồi.Vài giây sau anh đứng phắc dậy đôi mắt trở nên sắc bén "...Chết tiệt"

Anh quay gót

"Nhớ ngoan đấy, Deidara.Onoki-sama mong mấy thứ chất nổ đó được sử dụng tốt"

Và anh biến mất.

::

Morino Ibiki

"Đó là người tou-san nói. Thật phiền phức"

"Vậy chúng ta sẽ tìm hiểu chuyện gì xảy ra với Sakura-chan,dattebayo"

"Chúng ta phải cẩn thận, biết chưa?"

Sasuke,Shikamaru,Naruto cùng Chouji tụ tập khoảng một giờ trước khi lớp học bắt đầu.Ngày thứ năm yên bình, mặt trời đã lên cao lúc bảy giờ sáng,và các giáo viên vẫn chưa đến Học Viện.Bốn người họ lập ra kế hoạch,nhanh chóng tìm ra cô,và cúp học hôm nay.Cho đến khi Chouji lên tiếng phản đối.

"Nhưng Sakura sẽ muốn chúng ta đến lớp. Cậu ấy sẽ nổi giận nếu chúng ta trốn học"

.....

Vậy là họ sẽ tìm cô sau giờ học.Cả nhóm đi vào trung tâm làng sau khi đồng thuận quay lại tòa nhà T&I để tìm hiểu chuyện gì xảy ra với bạn mình.Naruto dẫn đầu nhóm,quyết tâm rực lên trong mắt.Cậu lo lắng cho cô.Tất cả bọn họ.Thật không bình thường với sự biến mất của cô-đặc biệt là khi cô luôn đến lớp đều đặn

"Có khi nào họ lại đuổi chúng ta về nữa không?" Chouji hỏi khi tiến đến cửa kính quen thuộc "Anh chàng đó có nói cậu ấy phải tham gia vài bài kiểm tra"

"Chỉ cần chúng ta thấy được cậu ấy vẫn ổn thôi"

"Chỉ cần thấy ai ổn cơ?" một giọng nói cắt ngang.Cả bốn người đông cứng,từ từ quay người và nhìn xem ai đặt câu hỏi.Một người đàn ông khó tính nhìn họ với tay khoanh trước ngực cùng vết sẹo chạy xuống miệng. "Trẻ em không được ở đây. Rời ngay hoặc ta sẽ khiến mấy đứa phải rời đi"

Chouji nắm lấy cánh tay Shikamaru.Cậu khẽ rùng mình,ánh nhìn nghiêm khắc trong mắt người đàn ông khiến cậu gần như khụy gối.Sasuke, dòng màu Uchiha mang theo niềmkiêu hãnh chảy trong huyết quản từ chối lùi bước

"Ngài biết Haruno Sakura ở đâu không ?"

Ibiki nhướn một bên mày

"Không có ở đây.Giờ thì đi đi"

Naruto xen vào

"Nhưng cậu ấy ở đâu? Ngài biết đúng không!? "cậu kêu lên, nhướn người cao hơn chút bằng cách đè lên vai Sasuke. "Ngài không nói cho bọn cháu biết được sao?"

Người đàn ông vẫn giữ thái độ nghiêm túc

"Không"

"Cái gì? Thật vớ vẩn,dattebayo!"

Thứ làm Ibiki thích thú,là cậu bé kịp thời nhận được hai cú đánh vào gáy và tiếng càu nhàu phản đối . Vài người bạn kỳ lạ của Sakura vẫn ngoan cố tới đây,thứ đặc biệt ở đây là cô có khả năng kết nối ba đứa trẻ từ ba gia tộc shinobi khác nhau và vật chủ Kyuubi.Lãnh đạo T&I hắng giọng.

"Nhóc không thể gặp con bé đâu.Và con bé sẽ nghỉ học thêm một tuần"

"Cái gì? Tại sao?"

"Con bé không có chết đâu.Giờ thì biến đi" ông nói. Bước qua mấy cậu bé để vào tòa nhà.Naruto, không chấp nhận câu trả lời, quay sang ông khi Shikamru giựt lấy cổ áo để ngăn cậu lại

"Nhưng nhà Sakura-chan bị cháy!Sao ông lại nói cô ấy ổn!Huh?"

Ibiki dừng chân với cánh tay cách vài cm trước cửa.Ông thở dài trước khi quay lại

"Nhóc không thể gặp vì con bé không có ở đây.Và con bé sẽ vắng mặt một thời gian. Lê mông về Học viện ngay và tránh xa tòa nhà ra, hoặc tiếp tục quay lại đây và bị sút ra lần nữa. Chọn một trong hai đi?"

::

Cô không thể nào nhìn lên Obito

Tạ ơn trời,Obito cũng không có động thái nào bắt chuyện.Anh có thử lúc bắt đầu khởi hành để làm dịu bớt căng thẳng,có lẽ anh nghĩ rằng cô đang sợ hãi hay lo lắng về nhiệm vụ ngoài làng đầu tiên.Mặc dù mọi câu trả lời chỉ duy nhất một từ nhằm chấm dứt cuộc trò chuyện.Anh nhanh chóng im lặng và lặng lẽ đi bên cạnh.

Thành phố Cảng vẫn còn cách vài ngày đi đường.Chiếc vòng tay cô phải giao được đặt an toàn trong túi và bộ đàm gắn chặt quanh cổ với tai nghe nhét bên tai phải.Các biện pháp đảm bảo an toàn cho nhiệm vụ cấp C này là hoàn toàn không cần thiết,nó làm cô tin rằng còn có người khác sử dụng thiết bị

"Sakura?"

Cô co rúm người,quay đầu để tai trái đối mặt anh

"Chúng ta có thể tạm nghỉ nếu em muốn" Obito nói.Anh để ý được cô luôn giữ khoảng cách vài mét về phía sau và không bao giờ nhìn thẳng vào anh.Cô lắc đầu bắt kịp tốc độ.Anh cau mày

"Sakura" anh gọi lần nữa.Lần này cô dừng lại "Em...em sợ anh sao?"

Anh đã không thấy được sợ hãi dấy lên trong mắt cô, hay chúng mở lớn thế nào khi nghe thấy câu hỏi.Nhưng thứ mà anh thấy được là bàn tay nhỏ run rẩy trườn lên cổ , đâm sâu móng tay vào da thịt.

Obito ngây thơ nghiên đầu, như một đứa trẻ đang quan sát thứ gì đó bất thường.Nụ cười tàn bạo hiện ra khi tay hắn vuốt ve xương đòn cô.Chúng chuyển lên,bám vào cổ áo.

"Sakura-chan" hắn thì thầm "Cô sợ ta sao?"

Obito cau mày sâu hơn.Inochi có sơ lược lại tình trạng cho anh,giải thích mức độ đau đớn từ chấn thương nghiêm trọng của cô cũng như các triệu chứng bên ngoài: giận dữ,hạ thấp giá trị bản thân,mất ngủ,hay hồi tưởng,và có thể bị trầm cảm. Nó làm anh buồn bã nghĩ rằng cô chính là thực thể giống Kakashi sau cái chết của Rin. Anh ghét nhìn thấy mọi người như vậy khi anh biết họ không đáng nhận lấy điều này

"Oh....nếu có vấn đề gì, cứ nói cho anh biết, được chứ?"

Cô gật đầu

Sự im lặng căng thẳng bao trùm trong ngày còn lại,và leo cao hơn khi Obito quyết định kể vài chuyện cười hoặc đùa giỡn.Cả hai đều không có tác dụng,và anh không tài nào hiểu được

Tại sao?Sao cô lại như vậy? Kể cả Itachi cũng không trở nên tồi tệ thế này dù anh có sợ hãi thế nào khi chứng kiến hậu quả cuộc chiến Shinobi thế giới thứ ba (Anh đã nói Fugaku không nên cho cậu bé bốn tuổi trông thấy, nhưng ông đã không nghe)

Anh phải tìm hiểu mọi chuyện bằng mọi giá

::

Genma chia sẻ thị thuật với con chuột triệu hồi mà anh đặt trong áo khoác Obito trước khi anh rời khỏi làng làm nhiệm vụ,và đảm bảo rằng bộ đàm của anh cùng Sakura đều truyền cuộc hội thoại giữa họ về tòa nhà T&I. Một chiếc Tivi được kết nối qua các kênh chakra gắn liền cơ thể Genma .Hai loa phục vụ cho việc phát sóng các âm thanh quanh Obito.Mọi thứ sẽ được ghi âm và lưu lại để tham khảo trong tương lai.

"Thật không hay chút nào khi nghe lén như vậy. Và mắt chakra của tôi phải luôn hoạt động để thấy cảnh tượng chết tiệt này lần nữa"

"Cậu cũng từng làm như vậy trước đây"

"Yeah,nhưng lúc trước không dính đến việc theo dõi một cô bé tám tuổi muốn tự sát"Genma nói ra "Morino-san,tôi không muốn con bé ở trong đây nữa. Tình trạng tinh thần con bé có thể tệ hơn và chúng ta sẽ biến con bé thành một robot ANBU"

Ibiki bấm nút trên chiếc điều khiển tivi trên bàn giảm âm lượng khi Obito kể một câu chuyện lúc ông từng kẹt chân mình trong cánh cửa

"Hai người chúng ta vẫn ổn đấy thôi" ông trả lời

"Chỉ vì chúng ta rời khỏi đó trước khi hệ thông làm loạn cảm xúc của chúng ta.Tôi biết anh từng thấy trường hợp như con bé.Nếu như,vì lý do nào đó,không chết vì liều lĩnh trên chiến trường,vậy thì con bé cũng sẽ tự làm điều đó với bản thân.Đó là lý do tại sao tôi nói tự sát"

Họ bị cắt ngang bởi vài câu đối thoại mới.Hai cặp mắt liếc lên màn hình Tivi

Sakura đứng trong khung hình với lưng đối mặt với tầm nhìn thú triệu hồi

"Em....em sợ anh sao?"

Cô không di chuyển

"Không" cô trả lời.Giong nói thoáng dao động "Không phải anh"

Genma cầm lên tập hồ sơ với mọi câu được hỏi bởi Inochi ngày hôm trước và đọc qua nó.Ông đọc vài câu trả lời cuối

"Con bé nói không hẳn sợ bất cứ điều gì" ông nói lông mày đan vào nhau.Ibiki giữ mắt dán vào màn hình

"Bất cứ điều gì" anh nhắc lại "Câu hỏi đã không hỏi về ai. Anh không thích nó,nhưng chúng ta sẽ đợi.Nếu mọi việc tệ hơn, chúng ta sẽ kéo con bé ra khỏi chương trình"

::(A/N:Về các dòng in đậm –sẽ là thứ xuất hiện trên màn hình Tivi từ chuột của Genma trong áo khoác Obito.Về cơ bản,nó cũng là những gì Obito nhìn thấy cũng như mọi người nhìn thấy trên màn hình)

Khi màn đêm buông xuống,Obito hỏi cô có cần nằm trong túi ngủ. Cô lắc đầu,đặt balo xuống lấy ra một cọng dây thừng có móc ở hai đầu dây.Cô cố định nó ở thân cây tạo thành một cái võng.

"...Ở đó?"

"Ở đây"

Obito choáng váng khi thấy cô có thể thăng bằng bản thân trên dây thừng với mắt cá chân xếp chéo lên nhau, tay đan trên bụng.Nó là thói quen mà cô có khi làm nhiệm vụ, nằm trong túi ngủ quá nhiều rắc rối để vùng ra nhanh chóng còn mặt đất rất không tốt cho cơ bắp.Không nhắc đến mấy cái móc và dây thừng cũng rất tốt cho việc dùng làm vũ khí

"Um...nếu em nói vây."anh mũi lòng "Hét lên nếu em cần gì"

Anh quay lưng lại với cô một cái cau mày được vẽ rõ trên môi anh.Sau khi cắt đứt nhẫn thuật từ Genma và tắt bộ đàm,anh để tâm trí mình lang thang nghĩ đến người đồng hành trong nhiệm vụ.Obito chắc chắn cô đã vượt qua bài thi đối đáp.Cho đến nay không có hành đông nào không phù hợp hoặc lạ lùng-khởi đầu hoàn hảo của một ứng viên cho tầng lớp thượng lưu

Anh không có quyền nói với Sakura rằng thứ gì đúng hay sai,anh biết điều đó.Nhưng anh muốn cô biết rằng không có gì để cô phải sợ.Cô sẽ an toàn khi ở cùng anh,và anh không thể xác định được lý do cô lại cảm thấy ngược lại

Anh buông một tiếng thở dài và nhắm mắt lại

Khi trời sáng,Obito ngồi dậy trong túi ngủ, miệng ngáp dài.Ngọn lửa chỉ còn lại một đống gỗ khô bên trái anh. Chiếc dây thừng của Sakura đã biến mất và túi đồ dựa vào thân cây,nhưng cô không ở đó

"Sakura?"

Vài giây sau cô xuất hiện với hai con thỏ trong tay, có một lỗ nhỏ bên cổ chúng

"Bữa sáng" cô nói, nhóm lại lửa. Obito nhận thấy cô không có bất kỳ cảm xúc gì khi lột da động vật và rửa sạch chúng với nước,sau đó đặt lên nấu.Mặt trời đã lên tới đỉnh, anh đoán khoảng tám giờ sáng.Sự im lặng vẫn bao trùm xung quanh họ ,nhưng lần này,nó làm anh hơi nghiên đầu

"Em biết không, em làm anh nhớ đến một người"

Sakura không ngăn mình khỏi việc nâng tầm mắt.Cô nhìn anh,nhưng không hẳn là nhìn thẳng vào anh

"Ai?"

"Đồng đội cũ,Kakashi.Em không biết cậu ấy,nhưng cậu ấy là một thiên tài y hệt em.Và cũng giống như em, cả hai đều có thể giữ im lặng mãi mãi" anh thở dài.Anh nhanh chóng đưa ra một quyết định,liếc sang trái và phải. "Anh sẽ nói cho em biết một bí mật và có thể em giúp được.Hứa không được nói với ai nhé?"

Cô gật đầu từ từ,mắt nhìn xuống thảm cỏ phía dưới kiểm tra màu xanh lá của chúng.Cô cũng không có ai để kể lại.Cô sắp được biết về thấy giáo cũ của mình, thông tin sẽ giúp rất nhiều trong tương lai

"Khi còn ở chung đội, bọn anh có một đồng đội nữ tên Rin.Cô ấy là một cô gái rất dễ thương, một y nhẫn tài năng. Anh phải thừa nhận mình từng phải lòng cô ấy" anh cười, vệt hồng phớt nhẹ qua má. Ngón tay Sakura giật giật

"Rin. Kakashi có kể về cô ấy?"

Bàn tay đeo găng nắm lấy một lọn tóc trong khi tay kia bắt đầu mở chiếc vét xanh.Sakura cào lấy tay hắn và rít lên, cố gắng hết sức đá hắn khỏi người nhưng cô không đủ sức để làm bất cứ điều gì

"Cô ấy là một y nhẫn, giống như cô.Cô ấy luôn quan tâm đồng đội và luôn đảm bảo an toàn cho bọn ta"

Nụ cười của hắn mang theo chút xấu xa lẫn cay đắng

"Không ai ở đó để cứu lấy cô ấy" hắn lẩm bẩm "Giống như bây giờ không ai ở đây để cứu cô"

"Dù sao thì,một lần bọn anh nhận nhiệm vụ.Đáng lẽ nó là một nhiệm vụ đơn giản, phá hủy cầu Kannabi, bọn anh bị mắc kẹt trong một hang động và nó sắp sụp đổ.Kakashi bất tỉnh,một tảng đá rơi xuống,và Rin là người gần cậu ấy nhất....."

"Cậu ấy đã không bao giờ tha thứ cho bản thân sau ngày đó.Đó không phải lỗi cậu ấy.Anh luôn nói điều đó nhưng cậu ấy vẫn không chịu nghe anh.Hay bất cứ ai" anh thở ra.Anh chớp mắt khi Sakura trả lời mình,khẽ nói những vẫn tránh mắt anh

"Tội lỗi rất nặng nề,Uchiha-san.Mọi người luôn nói anh ấy không phải người làm điều đó,phải không? Rằng anh ấy không có lỗi trong việc này"

"Yeah"

"Có lẽ đó mới là vấn đề"

Cô đứng dậy chỉnh lại dây đeo trên vai và quay về phía con đường,bật bộ đàm lên.Obito,kinh ngạc bởi câu trả lời,nhanh chóng đóng gói đồ đạc và theo sau

Chỉ còn hai ngày để đến Thành phố Cảng

::

Một đống hộp xếp chồng trên sàn bên cạnh chiếc ghế dài, chúng như van xin để được vứt đi nhưng không ai đáp lại. Mùi ramen lẫn thịt chiên tràn ngập trong không khí và rõ ràng phải mất vài ngày mới có thể loại bỏ nó. Kể cả Inochi cũng phải nhăn mũi khi bước vào phòng.

"Nơi này có mùi như nhà hàng loại C ấy" ông nhận xét. Trên Tivi không có gì ngoài những hàng cây và một con đường với lượng âm thanh ở mức thấp, chỉ có tiếng chim hót xen lẫn tiếng lá xào xạc.Ibiki trừng mắt nhìn người đàn ông tóc vàng từ ghế ngồi sau bàn làm việc

"Cố chịu đi"

Genma cũng không khá gì hơn,  nằm trên ghế dài chán nản.Anh không thể làm gì vì lượng chakra liên tục được sử dụng để truyền hình ảnh về trên màn hình.Inochi kéo ra một chiếc ghế về phía cửa sổ mở,căn phòng trở nên im ắng khi thành phố hiện lên trong tivi

"Em có biết nơi khách hàng đề nghị gặp mặt không?" Obito hỏi.Khung cảnh quay về phía sau, hiện ra Sakura đang quan sát môi trường xung quanh

"Gần một khách sạn.Ông ấy muốn gói hàng được giao bí mật"

"Tốt.Anh có thể cầm túi giúp em. Nếu em thấy ổn"

Cô miễn cưỡng trượt dây đeo khỏi vai và đưa cho anh.Mắt cô nheo lại khi tay mình gần như chạm vào anh

Inochi nhận thấy điều đó

Thêm vài câu được trao đổi trước khi Sakura rời đi và biến mất trong đám đông.Màn hình vẫn đứng yên vài giây sau đó chuyển sang tầm nhìn cao hơn giữa những mái nhà

"Đang theo dõi mục tiêu" anh thì thầm với những giám khảo khác. Khung cảnh theo sau mái tóc hồng qua những con phố. Cô dường như đang đi đến chỗ khách hàng gần trung tâm thành phố

Cho đến khi cô bất ngờ rẽ vào con hẻm hẹp

Obito lập tức phản xạ

Anh nhảy lên nóc nhà phía bên kia đường và nhìn xuống con đường cô đi qua.Hay được cho là đã đi qua

"Con bé biến mất rồi!"

Inochi liếc sang ghế dài

"Cậu dạy con bé cách cắt đuôi sao?" ông hỏi. Genma gãi gãi đỉnh đầu

"Tôi không nhớ, tôi dạy con bé rất nhiều kỹ năng cao cấp.Chắc là có? Ý tôi là, mấy đứa nhóc thông minh thường làm rất nhiều thứ khác ngoài việc học "

Obito chọn cách đi thẳng tới nơi gặp mặt khách hàng thay vì quanh quẩn xác định vị trí của cô.Khi anh đến, có hơi ngạc nhiên khi thấy cô đã tới trước.Một người đàn ông vạm vỡ đứng trước mặt cô khi cô bình tĩnh giải thích lý do cô là người thực hiện nhiệm vụ

Ibiki phải thừa nhận mình là người đã thuê người được gọi là "khách hàng" cho bài thi của Sakura.Ông muốn thử lòng dũng cảm và ý chí của cô để hoàn thành nhiệm vụ trong những tình huống không mong muốn nhất.Và phải, đây có lẽ không phải hành động tốt nhất khi dựa trên chấn thương của cô để đưa vào bài thi,nhưng ông tin cô có khả năng vượt qua

Ông nói với "khách hàng"đợi cô trong con hẻm mà mấy băng đảng thường hay lui tới nơi những thành phần tồi tệ nhất của thành phố hay lui tới.Việc làm này có lẽ là việc không có đạo đức nhất mà ông có thể làm,nhưng nó cần thiết.Cô cần vượt qua những thứ này trước khi vào T&I

Đó là lý do ông không nói với Genma, hay Inochi

"Ngươi là một đứa nhóc"

"Và ông có cánh tay to bằng người tôi"

"Cái gì?"

"Tôi tưởng chúng ta đang nói đến mấy việc hiển nhiên"

Tên khách hàng chế giễu và đưa tay ra.Sakura trượt chiếc túi màu đỏ ra khỏi balo,đặt nó vào lòng bàn tay khổng lồ.Hắn còn không thèm kiểm tra để chắc chắn vòng tay ở bên trong và nhét nó vào túi trong áo khoác

"Ngươi nên nhanh chóng rời khỏi đây,nhóc. Người xung quanh đây không tử tế với mấy cô bé tóc hồng ngênh ngang đi trên lãnh thổ của chúng đâu" hắn nói, hất đầu về phía lối ra con hẻm. Sakura gật đầu

"Chúc một ngày tốt lành. Thưa ngài"

Cảnh tượng trên màn hình di chuyển khi giọng Obito phát qua loa

"Chỉ...vậy thôi sao?Tôi đoán,nhiệm vụ đã hoàn thành?Chắc chắn có vài điểm cần chú ý nhưng hình con bé có tài ngoại giao"

"Thật ngạc nhiên khi con bé không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy về ám ảnh hậy chấn thương.Nhưng tôi nhận thấy có vài điểm bất thường giữa Uchiha-san với con bé" Inochi nói.Nhìn qua bản ghi chú lần nữa, "Có lý do nào không? Cậu có thấy gì trên đường đi?"

Ibiki tập trung suy nghĩ vài ngày qua

"Ngày đầu tiên, có thể nói con bé sợ hãi ai đó.Một người cụ thể,chứ không phải nỗi sợ thông thường"

Người đàn ông tóc vàng gật đầu ghi nhanh xuống vài dòng. Vô ý ông nhìn qua cửa sổ trước khi viết

"Huh"

"Sao?"

"Có vẻ cậu có khách.Uzumaki Naruto,Uchiha Sasuke,Shikamaru-kun với Chouji-kun?"Inochi quan sát.Ông nheo mắt khi thấy khuôn mặt quyết tâm của lũ trẻ khi chúng ngồi bắt chéo chân trên cây gần tòa nhà.Ibiki thở dài,chậm chạp đứng dậy sau đó sải bước về phía cửa

"Tôi sẽ đuổi chúng đi. Lần nữa"

::

Họ ở lại qua đêm tại thành phố Cảng trước khi trở về Konoha vào sáng hôm sau.Obito líu lo khen cô,tự hào rằng cô có thể dễ dàng xử lý được nhiệm vụ đối với một người thiếu kinh nghiệm.Nụ cười và lời động viên từ anh khiến cô lạnh sống lưng cho vài ngày tiếp đó

"Thôi nào,Sakura-chan....cô đã thể hiện rất tốt. Làm rất tốt. Còn hơn cả tốt.Cô làm tôi  thật không muốn dừng lại"

Những giọt nước mắt lăn dài trên mặt cô

"Làm ơn...d-dừng lại...."

Obito phá lên cười,giọng nam trung xoáy sâu vào ngọn lửa bao quanh họ

"Van xin sao?Ta không ngờ cô là người dễ hạ mình như vậy" hắn thở dài "Nhưng cũng không có gì lạ. Ta đơn giản sẽ tiếp tục trò chơi nhỏ giữa hai chúng ta cho đến khi cô không còn nước mắt để rơi nữa"

Hai ngày trời với toàn bộ ký ức khiến cô hoang tưởng nhiều hơn cô muốn.Đặc biệt về đêm có những đoạn hồi tưởng không ngừng bủa vây .Cô đã ở cùng Obito quá lâu và nó bắt đầu phá đi những bức tường mà cô dựng lên từ lúc ở dòng thời gian này

Nhưng họ đang ở gần Konoha. Mặt trăng ẩn mình sau những đám mây trên màn trời đêm và họ chỉ còn cách làng vài dặm

Chỉ còn vài dặm và cô sẽ trở về nhà

Chỉ còn vài dặm và nhiệm vụ sẽ kết thúc

Chỉ còn vài dặm và mọi thứ sẽ theo đùng kế hoạch mà cô muốn

Trong khi Sakura bị phân tâm bởi ý nghĩ, cô không nhận ra âm thanh bên cánh phải họ. Theo phản xạ,Obito nắm lấy hai vai kéo cô lại gần hơn, trành xa khỏi mối đe dọa

Và rồi mọi thứ sụp đổ

::

Deidara buông một tiếng thở dài nhẹ nhõm khi cậu ngồi phịch xuống ghế ở trạm gác. Lần này đến lượt cậu ngồi ở đây với tư cách là một chunnin Làng Đá,có nghĩa cậu phải đảm nhận công việc canh gác nhàm chán.

Cậu kê cằm lên bàn, thổi vài sợi tóc khỏi mặt mình.Việc luyện tập vẫn mệt mỏi như mọi ngày,nhưng đã được cắt ngắn bởi nghĩa vụ của một Kage mà Oniko phải làm. Một ngày nữa lại trôi qua với vòng lặp quen thuộc: thức dậy,chạy việc vặt,có thể có vài nhiệm vụ nếu cậu may mắn, luyện tập nếu sensei có thời gian,được tự do một giờ, rồi lại uể oại canh gác

Cuộc sống đáng lẽ phải giống như một vụ nổ,dường như cậu không được như vậy. Đơn điệu là thứ mà anh ghét nhất và anh từng thề với bản thân sẽ không để thứ đó dính lấy mình

Đôi mắt xanh dạt về phía cổng làng

Có lẽ mọi việc sẽ thú vị hơn nếu cậu...

Cậu ngồi dậy vỗ vỗ hai má bằng lòng bàn tay. Không được nghĩ như vậy. Deidara hư. Cậu là một shinobi Làng Đá và sẽ trung thành cho đến khi chết

....phải không?

::

Mắt Genma mở to và quai hàm co giật, Ibiki thì tập trung cao độ trước việc đang diễn ra.TV là nguồn sáng duy nhất trong căn phòng

Trên màn hình là tay Obito với vết cắt sâu trên mu bàn tay.Nó ở yên đó trong vài giây trước khi tầm nhìn được nâng lên, hiện ra Sakura đang ở phía bên kia con đường . Lưng cô tựa vào cây,bàn tay run rẩy nắm chặt thanh kunai nhuốm máu.Những giọt mồ hôi chảy xuống mặt cô và lồng ngực nhập nhô với  hơi thở nặng nề

Thanh kunai đột ngột rơi xuống khi đôi tay cô ôm lấy cổ.Cô nhìn thẳng vào Obito lẫn con thú triệu hồi, sợ hãi tột đột hiện trong mắt cô như thể cô đang van xin vì sự sống

"Sa-Sakura?"anh kêu lên, không quan tâm đến vết thương "Chuyện gì xảy ra? Em sao vậy?"

Anh tiến lên vài bước

"TRÁNH RA!" cô gào lên.Bàn tay chuyển lên nắm lấy mái tóc khi thân hình nhỏ bé trượt dần xuống mặt đất.Nước mắt nhanh chóng đọng trong mắt cô,cảm giác ấm nóng lặng lẽ chảy dài trên má.Obito cố giữ khoảng cách và từ từ cúi xuống để làm bản thân bớt đáng sợ,một giả định được đưa ra khi màn hình hạ thấp

Cô đang có một cơn hoảng loạn

"Tập trung vào hơi thở!Hít một hơi sâu, đếm đến năm,và thở ra.Em có nghe anh nói không?Hãy thở sâu qua mũi,đếm đến năm và thở ra..."

Dường như cô đang cố gắng.Khi làm vậy, nước mắt chảy xuống nhanh hơn

"Không sao. Là anh. Uchiha Obito. Shinobi Konoha,bạn của Genma, và đồng đội của em trong nhiệm vụ.Em nhớ mà, phải không?Anh sẽ không làm hại em, anh hứa"

Với Ibiki và Genma, cảm giác như hàng giờ trôi qua cho đến khi hơi thở cô bắt đầu đều đặn trở lại. Khi cô bình tĩnh trở lại, cô như chết lặng

Obito bắt đầu nói chuyện với cô bằng giọng nhẹ nhàng hơn

"Chuyện gì vậy,Sakura?" anh hỏi.Thân hình cô run lên mặc dù không còn căng thẳng như trước

"Hắn trông giống anh" cô thì thầm

Mọi thứ dừng lại

"C...cái gì?"

"Mắt hắn màu đen. Mái tóc đen.Hắn mỉm cười.Nhưng hắn cao hơn. Hắn có nhiều vết sẹo.Hắn muốn làm hại tôi"

"Sa-"

"Hắn mạnh hơn tôi" cô nghẹn ngào

Genma lắc đầu. Không,không,chuyện này không thể xảy ra.Anh hi vọng cô sẽ không nói thứ mà anh đang nghĩ.

"Hắn ghim tôi xuống.Hắn sẽ không bao giờ buông tha tôi. Sẽ không dừng lại. Tôi đã nói hắn dừng lại" cô rên rỉ,vùi mặt vào đầu gối "Tôi đã nói hắn dừng lại"

Obito lặng lẽ thở gấp trong hoài nghi

Ibiki đứng dậy,khuôn mặt bình thản đã không còn

"Hắn chết rồi.Chết rồi...nhưng nếu hắn đã chết..."

Sự run rẩy trên người Sakura dừng lại

Vai cô rũ về phía trước

"Vậy thì tại sao tôi vẫn cảm thấy hắn trên da thịt này?"

::

Obito đợi phía bên kia đường,đau đớn nhìn đi chỗ khác tránh khỏi khung cảnh trước mắt mình.Phải mất một lúc cho đến khi Sakura ngất đi vì kiệt sức từ cơn hoảng loạn.Ngay khi đảm bảo cô đã bất tỉnh,anh rất miễn cưỡng bước tới và ôm lấy cô

.....

Chỉ còn cách Konoha vài dặm

.....

Mang trên tay nỗi đau anh vừa chứng kiến, anh đã không phát hiện cặp mắt nâu cẩn thận quan sát mình trong bóng tối.Sasori đã nhìn thấy toàn bộ nhưng không bước ra ngăn cản.Tin nhắn mà anh nhận được bị vò nát trong tay

Nếu mọi việc trở nên tồi tệ, Tôi sẽ bị hoảng loạn.Nếu như vậy,hãy đảm bảo không ai trông thấy việc này

"Ta xin lỗi,Sakura" anh lẩm bẩm khi Obito lao đi "Nhưng nếu không ai trông thấy,sẽ không ai giúp được cô"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro