Chap 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 29

"Con mang chén cháo với chén thuốc này lên cho chị dùm umma đi Areum" Người phụ nữ nói với cô con gái.

"Họ là ai vậy umma?" Areum chau mày.

"Họ bị lạc đường xin ngủ nhờ,tội nghiệp.Thôi,con mang lên dùm họ đi" Bà giục.

"Dạ" Areum cuối người bưng cái mâm có chén cháo với chén thuốc lại chỗ Jiyeon đang ngồi ngủ gục lên gục xuống.

"Unnie ơi,thuốc với cháo nè" Cô bé lên tiếng lay Ji làm cô giật mình ngước mặt lên,hóa ra là cô gái lúc nãy.Bây giờ Jiyeon mới có dịp nhìn tận mặt,đây là một cô gái khá đáng yêu với má lún đồng tiền hai bên kèm theo làn da trắng.

"Uhm,unnie cám ơn" Jiyeon mỉm cười lịch sự với cô bé,

"Dạ,không có gì ạ"cô bé cũng mỉm cười nhẹ khẽ liếc nhìn xuống Jessica rồi bỏ đi xuống nhà dưới.

Đặt chén cháo cạnh đầu giường Jiyeon múc 1 muỗng thổi nguội rồi đưa lên miệng Jessica cố cho vào nhưng cháo cứ trào ra ngoài không vào được miếng nào vì miệng cô ấy không hé ra được. Ngồi rầu rĩ không biết làm như thế nào để đút cháo cho Jess thì bỗng đầu Jiyeon lé lên 1 ý tưởng,cô nhẹ nhàng cho cháo vào miệng mình sau đó áp sát vào miệng người đang nằm để cháo vào dễ dàng hơn.Khi áp miệng mình sát vào miệng Jessica,Jiyeon nghe tim mình đập mạnh như muôn vỡ ra,ngồi bật dậy nuốt ngay ngụm cháo vào bụng Jiyeon lấy tay che ngực mình thở mạnh

"Mình sao vậy nhỉ?".Một thoáng mất bình tĩnh cô quay lại nhìn Jessica đang ngủ và chén cháo đang dở dang,Jiyeon mạnh dạn đưa muỗng cháo lên miệng và cố áp môi mình vào môi Jessica cho cháo đi qua miệng cô ấy.Cảm giác hai đôi môi chạm vào nhau làm cô thấy ấm áp vô cùng,như có một phép thôi miên trên đôi môi,Jiyeon bỗng nhiên thấy thích cái cảm giác này,cái cảm giác chạm môi mình vào đôi môi mềm mại của Jessica.

Mỗi lần đút 1 muỗng cháo không hiểu sao Jiyeon cứ dừng lại ở đôi môi Jessica thật lâu.Xong hết chén cháo tới chén thuốc Jiyeon cũng làm tương tự,nhưng với muỗng thuốc cuối cùng cô lại dừng lại lâu hơn,đôi môi Jiyeon di chuyển nhẹ nhàng quấn lấy đôi môi Jessica rất lâu và lâu mà không hay rằng phía trong có một ánh mắt đang nhìn hai người rồi lặng lẽ bước ra sau nhà làm cô giật bắn người ngồi dậy vì tiếng động.

Thức giấc sau một giấc ngủ dài Jessica khẽ mở mắt quan sát vì mình đang nằm ở 1 nơi rất lạ,ngồi bật dậy thì thấy Jiyeon đang ngồi ngủ gục trên giường với chén cháo và chén thuốc cạnh bên.Bây giờ cô mới nhớ lại là hôm qua cô cảm thấy rất mệt trong người và ngất đi khi vừa đặt lưng xuống giường.Nhìn Jiyeon nằm ngủ Jessica khẽ mỉm cười ngồi dậy nhẹ nhàng lấy cái chăn đắp lên cho cô nàng và bưng cái mâm đi dẹp dọn.

Jiyeon tỉnh giấc không thấy Jessica đâu hoảng hồn chạy ra sau nhà thì thấy cô ấy đang rửa bát thuốc.

"Sica thấy sao rồi?" Jiyeon lên tiếng thở phào nhẹ nhõm.

"Hủm…" Jessica trợn tròn mắt quay lại mặt đơ ra nhìn Jiyeon.

"Em hỏi Sica thấy sao trong người rồi" Jiyeon lặp lại khi thấy Jessica nhìn mình.

"Ơ…uhm,khỏe như trâu nè,cám ơn" Jess đáp nhanh và không khỏi ngạc nhiên vì cách xưng hô của Jiyeon,nghĩ đến cô lại phì cười.

"Cười gì vậy?" Jiyeon tò mò bước lại gần.

"Không có gì,vào nhà chuẩn bị về thôi" Jessica cười nhẹ nhún vai úp hai cái chén vào rổ rồi vào nhà.Vừa lúc đó hai mẹ con người phụ nữ tốt bụng cũng từ ngoài đồng vào

"Cháu thấy khỏe lại chưa?" Mẹ Areum nhìn Jessica hỏi thăm.

"Dạ,cháu khỏe nhiều rồi.Cháu cám ơn cô nhiều ạ" Jessica mỉm cười nhẹ với người phụ nữ và đá ánh mắt sang Areum gật đầu thay lời chào.

"Hai cháu ở đâu mà đi lạc vào đây vậy?" Mẹ Areum ngồi xuống hỏi thăm.

"Dạ,tụi cháu ở Seoul,gặp một số chuyện không may nên đi lạc vào đây ạ.May có cô tận tình giúp đỡ,công ơn này cháu xin nguyện báo đáp ạ" Jessica nắm tay người phụ nữ nói giọng biết ơn.

"Giúp người là chuyện nên làm mà cháu không cần khách sáo vậy đâu" Bà cười nhân hậu.

"Dạ,tụi cháu còn có việc nên phải đi ngay bây giờ,cô có thể cho cháu lại địa chỉ nơi đây để sau này có cơ hội tụi cháu lại ghé thăm không ạ?" Jiyeon mỉm cười đề nghị.

"Uhm,tất nhiên là được rồi.Reumie ơi,con lấy giấy viết ghi dùm mẹ cái địa chỉ cho chị đi con" Bà đá ánh mắt sang Areum.

"Dạ,đây là địa chỉ thưa unnie" Areum cuối đầu e thẹn đưa mảnh giấy cho Jessica sau 1 hồi ghi ghi chép chép gì đó.

"Đây là con gái của cô ạ" Jessica tò mò.

"Uhm,cô chỉ có mỗi mình nó,ba nó thì đi làm xa lâu lâu mới về,hai mẹ con cứ nương tựa vào nhau mà sống thôi." Bà nhìn Areum triều mến.

"Em tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi" Jessica nhìn cô bé hỏi thăm.

"Dạ em tên Lee Areum,năm nay em 18t.Còn unnie?" Areum mỉm cười hỏi lại Jessica.Hai người cứ thế mà nói chuyện với nhau hồi lâu rất vui vẻ,hết đề tài này sang đề tài khác.Còn Jiyeon ngồi đó không hiểu sao cô lại thấy ấm ức,khó chịu trong người cực độ khi thấy Jessica cứ nói nói cười cười với Areum ở phía bên kia rất vui vẻ.Tại sao lại như vậy chứ? Có lẻ nào Jiyeon đã thích Jessica chăng? Nhưng từ lúc nào,từ lúc nào chính cô cũng chẳng biết.Jiyeon chỉ biết bây giờ cô thấy hận cái sự vui vẻ mà Jessica dành cho cô bé kia,và thấy ghét luôn cái khuôn mặt đáng ghét của Jessica nữa.

"Dạ,xin phép bác tụi cháu đi ạ,thật lòng cám ơn bác và Areum rất nhiều ạ" Jessica lên tiếng làm cắt ngang suy nghĩ của Jiyeon.

"Bây giờ tụi cháu phải đi sao?" Mẹ Areum cũng đứng lên.

"Dạ,tụi cháu nhất định sẽ trở lại ạ" Jiyeon miễn cưỡng mở 1 nụ cười với mẹ con Areum cho thân thiện.

"Uhm,tụi cháu nhớ đi đường cẩn thận nha" Bà và Areum ra tiễn Jiyeon và Jessica.

Cả hai cùng mỉm cười vẫy tay rồi cũng quay lưng đi khuất con đường.Suốt chặn đường ngồi xe về lại Seoul Jiyeon chẳng nói với Jessica lời nào cũng chẳng thèm nhìn cô ấy làm Jessica cảm thấy hơi tò mò mà cũng hơi khó chịu

"Sao cô im lặng vậy?" Jessica nhìn Jiyeon thăm dò.

"Không liên quan tới mấy người" Jiyeon giận dỗi hướng mặt ra ngoài đường mà cũng không hiểu lí do tại sao mình giận.Đơn giản vì chỉ thấy cái mặt Jessica đáng ghét thôi.

"Ớ…sao vậy nhỉ?Cô bị ấm đầu hả?" Jess đưa tay rờ tráng Jiyeon thì bị cô nàng gạt tay ra

"Đầu mấy người ấm thì có.Suốt ngày cứ cô này cô nọ,tôi già lắm hả?" Jiyeon quay qua phan vào mặt Jessica 1 câu làm Jessica trợn tròn mắt chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.

"Sao tự nhiên,hồi nãy nhẹ nhàng dễ thương lắm sao giờ lại nổi cơn nữa rồi" Jess nghĩ thầm.

"Nè,tôi có làm gì phật lòng cô thì tôi xin lỗi nha" Jessica dịu giọng để giữ hòa khí,dù gì đêm qua cô ta cũng chăm sóc cho cô mà.

"Không cần" Jiyeon quay mặt nhìn ra đường không nói thêm lời nào. Jessica ngồi ngẫm nghĩ 1 hồi rồi ấp úng lên tiếng

"Nè,…"

"Nói gì thì nói đại đi,nè gì mà nè"

"Tối hôm qua…" Jessica bỏ lửng câu nói làm Jiyeon trợn tròn mắt,bất chợt mặt cô nàng đỏ lên

"Không lẻ hôm qua cô ấy giả vờ ngủ sao?" Jiyeon nhăn mặt nghĩ thầm cắn móng tay.

"Sao?" Jiyeon cố tỏ vẻ tự nhiên mặc dù trong lòng tim đập như đánh trống.

"Tối hôm qua thật sự cám ơn cô" Jessica mỉm cười nhẹ còn Jiyeon thì thở phào nhẹ nhõm.

"Chuyện gì?" Cô nàng nhìn ra đường cũng mỉm cười nhẹ,tự nhiên nghe Jessica nói cái thấy vui vui trong lòng.

"Cám ơn cô đã chăm sóc tôi,sáng ra tôi quên mất bây giờ mới nhớ" Mặt Jessica ngây thơ vô số tôi.

"Không có gì" Jiyeon nhìn ra đường cười cười.Jess nhìn thái độ của Ji bất chợt nheo mắt lại rồi củng bụm miệng cười khúc khích.

"Cười gì hả?" Cô nàng quay lại đỏ mặt.

"Không…không có gì.haha" Jessica cười lớn hơn.

"Đồ khùng".Jiyeon liếc xéo mặc cho người bên cạnh ngồi đó cười nghiêng ngả.

"Tụi bay nói cái gì,lũ ăn hại" Zen hét lớn khi nghe tin Jessica và Jiyeon đã trốn thoát,hắn ta giận dữ đạp thẳng vào mặt tên áo đen đang đứng đó.

"Anh bớt giận,tụi em sẽ bắt hai cô ấy lại ạ" Một tên lên tiếng.

"Cút đi,tao không cần nữa.Xéo nhanh" Zen giận dữ hét vào mặt bọn chúng.Chúng cũng lặng lẽ rút hết ra ngoài ngay tức khắc.Ngồi bực tức dán mắt vào máy tính bỗng nhiên Zen khẽ mở 1 nụ cười cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho ai đó.

End chap  29

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro