Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Này! Bạn Jungkook ! À không, phải gọi là Lùn cho thân mật nhỉ??? - cậu bạn dãy A cười cười nham hiểm.

Jungkook chẳng còn lạ lẫm với đám người này. Đứa cầm đầu tên Jackson, là một học sinh cá biệt, không hiểu ở Jungkook có cái gì khiến hắn gai mắt mà từ lúc đặt chân vào đây học, cậu ta luôn chọc ghẹo và gây rắc rối cho Jungkook .

- Hôm nay mặc đồng phục cũng xinh nhỉ??? Nhưng sao mà trắng thế! Nhìn chói cả mắt! Hay để tụi này làm cho nó bớt trắng để dễ nhìn hơn nhé! - và cả đám cười ầm lên.

- Mấy bạn định làm gì???- Jungkook hốt hoảng. Hai đứa bên cạnh trong tay đã cầm sẵn bao cát.

- Định chạy hả??? Chạy đâu cho thoát!

Jungkook cố vùng vẫy khỏi đám bạn mất lịch sự ấy nhưng tụi nó đông quá.

Bỗng Taehyung từ xe ô tô bước ra. Không hiểu sao Jungkook lại nghĩ rằng Taehyung sẽ cứu mình và cảm thấy hy vọng... 

Nhưng cậu ta chỉ nhìn Jungkook đúng một cái rồi bỏ 2 tay vào túi quần thủng thỉnh đi vào trong.

Thoáng chốc Jungkook thấy sụp đổ. Thật ngốc, mình thật ngốc. Jungkook trách bản thân sao lại hy vọng vào một kẻ như Taehyung , cậu quên rằng đó là ác quỷ không bao giờ biết yêu thương hay thông cảm cho người khác...

- Còn chờ gì nữa tụi bây! Ném cát vào người nó đi!

Jungkook nhắm mắt lại, bây giờ chắc chỉ biết đứng chịu trận mà thôi. Những người xung quanh cũng chỉ biết đứng nhìn, họ không thích xen vào để rước thêm rắc rối, cái bạc bẽo của tình đời là thế...

- Anh em đâu! Xông lên giết chết tụi nó đi!

Tiếng Jimin vang lên đầy "oai nghiêm" làm Jungkook mừng rơn. Cậu bạn lúc nào cũng xuất hiện kịp thời.

Và thế là cảnh tượng ngàn năm có một ở bên ngoài nhưng lại là chuyện cơm bữa ở ngôi trường này lại xảy ra. Những "nam sinh" duyên dáng trên tay cầm bong bóng nước ném và chạy đến đấm đá túi bụi vào đám người bắt nạt Jungkook . Nhưng tất cả chỉ thực sự đáng nói khi 10 chàng trai đáng yêu này đồng loạt bay lên và "an tọa" trên người của 5 chàng trai mảnh khảng "liễu yếu đào tơ" khiến các chàng chỉ có thể Á lên một tiếng rồi rơi vào im lặng. Người ta bây giờ chỉ còn nghe thấy tiếng hư hử đứt quãng của những XY tội nghiệp.

Jungkook phải lấy tay che mặt khi nhìn thấy một hình ảnh không mấy xinh đẹp: "vòng 3" của Jimin đang nằm trọn vẹn trên gương mặt khôi ngô tuấn tú của Jackson.
- Nói cho mày nghe lần cuối nhé thằng mặt L! Dám đụng vào Jungkook của tụi này thì chỉ có nước gãy cổ! Liệu hồn lần sau nhé!

Jimin vừa nói vừa chỉ vào Jackson đang nhăn nhó chỉnh lại khuôn mặt và cái cổ bị Jackson kẹp muốn rớt ra ngoài.

- Cảm ơn bạn- Jungkook bật cười.

- Chuyện nên làm mà.Mình đi thôi! Vào giờ học rồi! Anh em phủi áo phủi quần rồi đi vào luôn! Kệ xác lũ muỗi đó!

Không ai xung quanh nói một lời nào. Nhưng phần đông đều cười thầm trong bụng vì đã được chứng kiến một màn "kẹp cổ người" độc đáo có một không hai. Cũng chẳng ai thương xót cho những thằng nhóc đó, kẻ lấy nỗi đau người khác làm niềm vui thì bị trừng phạt là hoàn toàn đúng đắn.

- Lần sau đừng dại dột như thế nữa nhé! Gặp chúng nó thì phải chạy thật nhanh, ai lại đứng ngơ ngơ cho tụi nó chặn lại! - Jimin nhắc nhớ.

- Oke Minie yêu dấu😘

- Đứa nào mà dám đụng vào Jungkook thì như tát vào mặt mình! Làm sao mình để yên được!

Jungkook mỉm cười

Jimin vẻ bề ngoài cũng không khác Jungkook là bao nhiêu nhưng sức khỏe của cậu không phải dạng vừa đâu. Jimin đã tập hợp được một nhóm 10 người để chơi bóng và bọn họ rất thân thiết. Jungkook rất vui vì quen được những người bạn tốt như thế.

Năm tiết học lại trôi qua. Jungkook là học sinh học lực giỏi nhất trường và nổi tiếng với vốn ngoại ngữ siêu đẳng vì cậu thạo cả tiếng Anh lẫn Pháp. Nguyên nhân là bởi suốt những năm tiểu học, vì công việc của ba mẹ, hai anh em Jungkook phải sống ở nước ngoài, thời gian đầu là ở Anh, sau đó là Pháp. Với lại Jungkook cũng có năng khiếu học ngoại ngữ nên tiếp thu khá nhanh.

Sau khi cất hết sách vở vào cặp, Jungkook đi bộ ra cổng. Hôm nay Jimin học 4 tiết nên không thể chở Jungkook về. Lại phải đi bộ một mình. Jungkook thở dài.

- Hey you!

Một giọng nói rất quen. Jungkook ngẩng mặt lên tìm kiếm.

- Tôi ở đây!

Jungkook nhìn sang phía bên trái cổng trường. Cậu bạn hôm nọ đang đứng dựa lưng vào tường, một tay bỏ trong túi quần còn tay kia đưa lên vẫy vẫy, nụ cười đáng yêu ấy lại xuất hiện. Jungkook thấy vui vui trong lòng. Cậu tiến lại.

- Tôi đợi bạn nãy giờ! Đứng mỏi cả chân! .

-Sao lại đợi tôi???

- Vì tôi muốn được bạn đãi đi ăn!

-Cái gì??? Đi ăn???

- Uh! Hôm bữa lỡ mất buổi ăn sáng do bạn mời, tôi đã thấy tiếc đứt tóc rồi! Nên lần này mới cố đứng ở đây để chờ bạn nè!

- Thế bạn muốn ăn gì???- Jungkook bật cười.

- KFC!

- Cái gì??? Tôi có phải là đại gia đâu - Jungkook với thái độ khá nhăn nhó.

- Ha ha! Đùa thôi! Tôi cũng không thích ăn mấy thứ đó! Jungkook lắc đầu ngán ngẩm.

Bỗng cậu nhóc lấy mũ lưỡi trai đội lên đầu, thái độ khá hốt hoảng. Jungkook nhìn trời, chiều rồi làm gì có nắng.

- À! Đây là thói quen của tôi! Đi đâu cũng phải đội mũ bất kể ngày hay đêm!

- Mình đi thôi - Jungkook tỏ vẻ hiểu

- Uh!

Nhưng chỉ bước được vài bước thì có ai đó đứng đằng sau lôi Jungkook lại. Cậu hốt hoảng quay đầu nhìn.

Đây không phải là lũ người của Taehyung sao???
END CHAP 5.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro