chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Đại ca! Thằng nhóc này hình như là người yêu của thằng nhãi Taehyung !

- Chờ gì nữa! Xử nó luôn đi!

Jungkook tái mét khi thấy tên côn đồ tay lăm lăm cây dao sắc, mặt đằng đằng sát khí tiến lại phía mình.

Á...

Trong phút chốc Jungkook thấy tất cả đều tối đen, chỉ còn cảm giác đau nhói ở bả vai.

Và điều không tưởng xảy ra...
Taehyung đã đỡ cho Jungkook và ôm cậu ngã xuống. Jungkook hoảng loạn nhìn gương mặt không còn giọt máu của Taehyung , cậu ta nhìn Jungkook , đôi mắt vẫn ánh lên tia sáng sắc lẻm.

- Tụi bây! Chuồn thôi! Người của nó đến rồi!

Lũ côn đồ dần dần rút đi. Nhà hàng bây giờ chỉ còn là một bãi chiến trường tan hoang và những con người nằm la liệt dưới nền. Jungkook đỡ Taehyung dậy, khóc thét lên và cố sức lay cậu nhóc tỉnh dậy nhưng vô vọng.

- Cậu chủ??? Sao thế này??? - Một người đàn ông trung niên mặc áo vest đen chạy vào.

Ông ta nhanh chóng bế Taehyung lên xe ô tô, Jungkook cũng đi theo. Chiếc xe nhanh chóng chạy đến bệnh viện thành phố.

Cả quãng đường, Jungkook cứ rấm rứt khóc, cậu không dám khóc to, nhìn gương mặt cùng cái áo trắng đầy máu của Taehyung , Jungkook thấy mắt mình như nhoèn đi. Ác quỷ giờ đây không thể ác được nữa...

- A lô! Điều tra cho tao tụi đó thuộc băng nào, thằng nào cầm đầu rồi đem người tới xử sạch sẽ cho tao!

Đó là những lời của người đàn ông đó. Nhưng Jungkook không để ý gì, trong đôi mắt của Jungkook bây giờ, chỉ có Taehyung và máu... 
... ..... 
Tại bệnh viện.

Đã hơn 2 tiếng đồng hồ trôi qua, Jungkook cùng người đàn ông ngồi trên băng ghế chờ đợi trước cửa phòng cấp cứu.

- Cháu là bạn học của cậu chủ à?

Jungkook giật mình khi nghe người đàn ông cất lời hỏi. Chần chừ một lát, cậu cũng gục đầu:

-Dạ

- Có lẽ cháu sợ lắm! Việc này xảy ra với cậu chủ không phải là lần đầu tiên, nhưng vết thương lần này khá nghiêm trọng...- Ông ta thở dài.

Jungkook nghe thế lại thấy buồn hơn, chỉ biết cúi đầu. Tất cả cũng vì đỡ cho cậu mà ra nông nỗi này.

- Thật vui vì cậu chủ có bạn! Từ trước đến giờ lúc nào Taehyung cũng chỉ có một mình, cậu cô đơn lắm! Chưa bao giờ thấy cậu đi cùng ai...

Jungkook thoáng ngạc nhiên, đôi mắt vẫn ươn ướt.

- Ai là người nhà của bệnh nhân Kim Taehyung ?

Giọng bác sĩ cất lên khiến Jungkook và người đàn ông giật mình đứng dậy.

- Bác sĩ! Cháu nó có bị làm sao không ạ?

- Vết thương ở lưng không nặng lắm nhưng cũng mất khá nhiều máu, còn những vết thương ở đầu và chân tay chỉ là trầy xước va đập nhỏ không có ảnh hưởng gì nghiêm trọng. Gia đình cần chú ý bồi dưỡng cho bệnh nhân. Trước mắt cậu ấy đang bất tỉnh, phải ngày mai mới có thể mở mắt.

- Dạ! Cám ơn bác sĩ!

Jungkook lắng nghe lời của vị bác sĩ mà thấy lòng đau nhói. Cũng may Taehyung không có mệnh hệ gì, nếu không, chắc Jungkook ân hận đến chết mất.

Jungkook cùng người đàn ông vào phòng bệnh, Taehyung đang nằm đó, có lẽ là đau lắm, Jungkook nghĩ vậy rồi tự dưng thấy thương cậu nhóc ghê gớm. Taehyung dẫu sao vẫn là con người, mãi mãi là thế...

Ngồi một hồi lâu thì người đàn ông đứng dậy nói với Jungkook :

- Giờ bác phải về nhà thông báo cho ông chủ và bà chủ. Phiền cháu ở lại trông nom cậu chủ dùm nhé!

-Dạ được ạ- Jungkook gật đầu. Giờ mà về nhà thì Jungkook cũng không ngủ được.

Đêm khuya yên tĩnh, chỉ mỗi mình jungkook và Taehyung trong căn phòng vắng. Jungkook đang nhìn Taehyung , nhìn ác quỷ đang chảy máu...
END CHAP 7

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro