2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8 : Đưa cô về nhà

Chỉ cảm thấy trên mặt nóng rang, hai má lập tức nóng hổi, càng thêm không dám nhìn Taeyeon .

Hu hu. . . Không ngờ cô lại luống cuống trước mặt một người đàn ông ưu tú như vậy, mất hết rồi, hình tượng của tôi!

Taeyeon rất thú vị thưởng thức dáng vẻ quẫn bách của cô, môi mỏng nhẹ cong, đôi mắt thanh nhã như chứa ý cười. Tiffany da mặt mỏng, nhìn thế nào cũng đều cảm thấy anh là đang cười cô, cô hận không thể lập tức đưa tay che mặt. Nhưng lại cảm thấy như vậy có thể quá lộ liễu hay không? Cô thật là rối rắm, một đôi mắt trong suốt như có nước, mở ra thật to, khuôn mặt nhỏ nhắn lắc lắc như cái trống bỏi, có một loại đáng yêu không tả được.

Taeyeon  cười khẽ, đưa tay, vô cùng lịch sự nói: "Chào em, anh là Kim Taeyeon ."

Tiffany quýnh lên, lúng túng cũng nắm lấy anh, khách khí nói: "Chào anh, em là Tiffany Hwang ."

Tay của anh rất lớn, lòng bàn tay hơi lạnh, Tiffanynhớ tới lúc trong đại sảnh anh dắt mình rời đi, lại lần nữa đỏ hết cả mặt.

Đồng thời cũng ở trong lòng khinh bỉ chính mình.

Jessica không che dấu ở một bên xem trò vui, cũng không nói gì, Tiffany di chuyển một chút, lại di chuyển một chút nữa, rốt cuộc di chuyển đến phía sau Jessica , ôm cánh tay của Jessica , tận lực để cho vẻ mặt của mình tự nhiên một chút.

Cô nhẹ nhàng nói: "Sica , không phải là chúng ta nên trở về sao?"

Jessica  nhíu mày, hôm nay vốn là muốn dẫn Tiffany ra ngoài xả stress, kết quả ai biết lại gặp phải đám người Nichkhun  kia, hoàn toàn phá hư hết kế hoạch của bọn cô. Chỉ là, cô nhìn Taeyeon cách đó không xa, quần áo thường ngày thoải mái, thái độ tao nhã. Quá trình mặc dù khá phức tạp nhưng kết cục thì ngược lại, Jessica  vẫn rất là thỏa mãn.

Đang chuẩn bị gật đầu thì Taeyeon đột nhiên nói: "Có cần anh đưa hai em về không?"

A?

Jessica  nhếch mày, nụ cười trên gương mặt tỏa sáng, sảng khoái đáp: "Được thôi."

Một câu"Không cần" còn cắm ở cổ họng Tiffany, một hồi lâu, im lặng.

Taeyeon gật đầu một cái."Vậy chờ một chút, anh đi lấy xe."

Vì vậy, kế hoạch bỏ chạy của Hwang tiểu thư thất bại hoàn toàn, lại một lần nữa mơ mơ màng màng ngồi lên xe của "bạn học" Taeyeon .

Taeyeon lái một chiếc Lamborghini màu đen, sườn xe là một đường cong lưu loát tuyệt đẹp, lộ ra một loại xa hoa mà khiêm tốn, tựa như tính cách của anh. Không trách được ngày đó cô ngồi lại cảm thấy thư thái như vậy.

Xe từ từ lái ra khỏi phạm vi Thánh Y, Tiffany tựa vào cửa sổ xe, cái trán dán trên kính xe, mắt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, tận lực giảm bớt sự tồn tại của chính mình, trái tim nhỏ bé ở trong lòng không ngừng gào thét, a a a vì sao chỗ của cô là ngồi ở ghế trợ lái chứ?

Trên đường đi Taeyeon  vừa thỉnh thoảng nói chuyện phiếm với Jessica , vừa xuyên qua kính chiếu hậu nhìn Tiffany. Cô thật sự rất dễ xấu hổ, mỗi lần xấu hổ gương mặt liền đỏ hồng, ánh mắt còn phải làm bộ như rất tự nhiên, phì, suy nghĩ thật là rất đơn giản, so với lúc mới gặp thì bây giờ cô giống một con thỏ trắng nhỏ bé hơn, khó trách hay bị người khi dễ như vậy.

Tiffany phát hiện tầm mắt của Taeyeon  như có như không rơi vào trên người mình, suy nghĩ một chút lại cảm thấy không thể nào, chắc là do đêm nay bị anh nhiễu loạn tinh thần nên sinh ra ảo giác rồi!

Đột nhiên xe tắp vào lề ngừng lại, Bạch Thắng cởi dây an toàn ra, cười nhẹ với Tiffanyvà Jessica nói: "Anh đi xuống mua chút đồ."

Lúc này Tiffany mới quay đầu, nhìn bóng lưng cao lớn của anh dần dần đi vào siêu thị ven đường, chỉ chốc lát sau, trong tay liền cầm theo thứ gì đó đi ra ngoài. Taeyeon ngồi vào trong xe, đóng cửa, đưa thứ gì đó trên tay cho Tiffany.

"Cái gì vậy?" Tiffanyhỏi.

"Nước đá, thoa lên trên mặt, mặt của em cần tiêu sưng."

Taeyeon giải thích đơn giản.

Tiffany ngẩn người, trong lòng không khỏi dâng lên một chút cảm động. Cô nhìn chằm chằm Taeyeon , sự xuất hiện của anh thật là quá đột ngột, làm cho cô tràn đầy kinh ngạc, không hề báo trước mà quen biết nhau như vậy khiến cho Tiffanycó chút ứng phó không kịp. Nhưng mà vào giờ phút này, cô chỉ chậm rãi cong khóe môi, nhận lấy túi chườm nước đá trong tay Taeyeon , chân thành lại vui vẻ nói: "Cảm ơn anh!"

Nụ cười trên mặt cô rõ ràng như vậy, khóe mắt cong cong, mắt to trong suốt sạch sẽ lộ ra ánh sáng rạng ngời, dễ dàng lây động người khác. Thật ra thì dáng người của Tiffany cũng rất xinh đẹp, làn da cũng rất tốt, dung nhan thanh lệ không son phấn, mái tóc đen nhánh xõa đến eo, nhìn qua là loại người hồn nhiên vô hại. Nhất là nụ cười của cô, luôn làm cho người ta có loại cảm giác rất tốt đẹp, không tự chủ liền bị cô cuốn hút.

Taeyeon  mỉm cười, lái xe.

Hình như cô rất dễ dàng thỏa mãn, bạn chỉ cần đối với cô ấy tốt một chút, cô ấy sẽ thật cẩn thận trân trọng giữ ở trong lòng, cực kì cảm kích bạn.

Jessica  nói: "Kim thiếu gia, anh có biết chỗ nào nhận người chụp ảnh không?"

"Có chuyện gì sao?"

"Fany  gần đây đang tìm công việc, cậu ấy học chụp ảnh chuyên nghiệp, nếu như anh có quan hệ gì đó thì sẽ được nhận vào dễ dàng đúng chứ."Jessica trước sau như một cực kì thẳng thắn, không có một chút ngượng ngùng.

Khi Jessica  vừa mở miệng, tim Tiffany liền đập nhanh một nhịp, có một loại dự cảm xấu, kết quả còn chưa kịp ngăn cản thì Jessica  đã thốt ra rồi.

Tiffanythật là muốn khóc, tay cầm túi chườm nước đá dừng lại, túi chườm nước đá còn dừng lại ở trên mặt, cô quay đầu nhìn Taeyeon , có chút gấp gáp nói: "Không cần, đã quá làm phiền anh rồi, tự em sẽ nghĩ biện pháp."

Taeyeon  mỉm cười: "Không phiền, anh rất thích."

Ách, thích cái gì? Giúp người khác tìm việc làm sao?

Sở thích của Kim  thiếu gia thật đặc biệt.

Taeyeon lại đưa điện thoại di động của mình cho cô."Bấm đi."

Lời của anh quá đơn giản, Tiffany lại đang mất hồn cho nên nhất thời không kịp phản ứng.

Taeyeon bổ sung."Số của em."

Tiffany: "A."

Cô ngoan ngoãn nhận lấy điện thoại di động của anh, bắt đầu bấm số của mình vào điện thoại.

Cứ như vậy chạy một mạch đến nhà, Taeyeon nói tạm biệt với các cô, sau đó mới lên xe rời đi.

Tiffany vừa vào cửa, đôi mắt liền oán hận nhìn Jessica , sâu xa nói: "Mộc cô nương, cô thật quá thất đức."

Jessica kinh ngạc."Cái này mà cũng gọi là thất đức sao, MD chị đây còn không phải là vì cậu, cái người ngu ngốc thiếu não này sao, thật là làm cho tim chị đây quá mức đau đớn."

Cô dĩ nhiên biết cô ấy là vì cô, nhưng mà. . . . . .

"Chúng ta mới biết Taeyeon  chưa được bao lâu, còn chưa thể xem là quen thuộc, cậu lại nhờ người ta giúp như vậy, cảm giác không tốt lắm."

Tiffanyăn ngay nói thật, ngồi tựa vào trên ghế sa lon, cầm gối dựa ở một bên lên ôm.

Jessica ngồi ở bên cạnh cô, lơ đễnh nói: "Đối với cậu mà nói dù có mệt sống mệt chết cũng chưa hẳn là có kết quả, còn anh ta chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay một cái là có thể tìm được việc làm cho cậu. Đã có đường tắt để đi, tại sao cậu không biết nắm bắt cơ hội chứ? Fany , có lúc làm người không nên cố kỵ quá nhiều, như vậy cậu sẽ sống dễ dàng hơn một chút."

Tiffany suy nghĩ một chút, cũng có lý. Nhưng mà vẫn cảm thấy ngượng ngùng.

Ở trong mắt Tiffany, cô và Taeyeon  dù sao cũng chỉ mới quen biết ngày đầu tiên, ở trong thành giải trí anh giúp cô giải vây cô đã rất cảm kích rồi. Nay lại là chuyện công việc của mình, Taeyeon cũng không phải là người nào của cô, cứ nhờ vả anh như vậy, cô cảm thấy thất lễ cũng là chuyện đương nhiên.

Tiffany hỏi: "Taeyeon  rất lợi hại có phải không?"

Mới lần đầu gặp Taeyeon , cô chỉ là cảm thấy người đàn ông này có dung mạo xuất chúng, khí độ bất phàm, nhất định là xuất thân từ một gia đình cao quý. Nhưng cũng không biết rõ thân phận của anh ta, hôm nay lại nghe Jessica  nói như vậy, cô càng cảm giác có cái gì đó không bình thường.

Quả nhiên, Jessica  lạnh nhạt nói: " Cháu ngoại quý báu của nữ hoàng Anh quốc, hậu duệ của vương thất. Cháu ruột của cục trưởng Cục Quốc An nhiệm kì trước - Kim Yunho , con trai của cục trưởng Cục Quốc An hiện giờ- Kim TaeWon , đội trưởng đội đặc nhiệm chống khủng bố của Cục Quốc An, hơn nữa nghe nói bay giờ cha của anh ta chỉ là mang cái mác cục trưởng thôi, còn tất cả thủ hạ, quyền lực và bao gồm các loại sự vụ lớn nhỏ gì của Cục Quốc An căn bản cũng đều giao cho Taeyeon  xử lý, cho nên, thật ra thì bây giờ Taeyeon  tương đương với người chân chính nắm quyền Cục Quốc An. Cậu nói xem có lợi hại hay không?"

Chương 9 : Kim thiếu gia và Kwon lão đại

 Danh tiếng lẫy lừng của Cục Quốc An, Tiffany đã từng nghe qua.

Tên đầy đủ của nó là Cục An Ninh Quốc Gia, hay còn gọi là NSA, tổng bộ ở Bắc Kinh. Cục An Ninh Quốc Gia, tên cũng như ý nghĩa chính là nhằm duy trì an ninh quốc gia, bảo đảm lợi ích của quốc gia. Nó được thành lập từ hơn 40 năm trước, chính là cục giữ vai trò quan trọng nhất trong nước. Đồng thời, đây cũng là một tổ chức có địa vị đặc biệt nhất, thần bí nhất Trung Quốc. Sở dĩ nói Cục Quốc An thần bí vì tất cả mọi việc đều được bảo mật, bất kể là hành động gì, bên trong thành lập cơ quan nào, ngoại trừ người lãnh đạo tối cao và tên của tổ chức thì người bên ngoài gần như là hoàn toàn không hề biết gì về nơi này. Nói Cục Quốc An là nơi có địa vị đặc biệt là bởi vì nó không chịu sự gò bó của trung ương, cục trưởng chính là người có uy quyền cao nhất. Chỉ khi cục trưởng có những suy nghĩ xấu thì trung ương mới có quyền bãi nhiệm chức vị. Không chỉ như thế, Cục Quốc An còn có quân đội của riêng mình bao gồm lục quân, hải quân và không quân, hệ thống vệ tinh toàn cầu, trụ sở nghiên cứu vũ khí..v.v..

Có thể nói đây chính là lực lượng mạnh nhất của nước ta.

Tiffany trề môi một cái, mặt tràn đầy kinh ngạc, Taeyeon  nhìn qua cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi? Thế mà lại có thể chỉ huy một tổ chức mạnh mẽ như vậy. Quả là nghịch thiên mà!

"Công việc của anh ta quan trọng như vậy, nhất định là rất bận, vậy thì càng không nên vì một chút chuyện nhỏ của mình mà làm phiền người khác." Tiffany vẫn còn vì chuyện này mà rối rắm.

Jessica  sờ sờ đầu của cô, đúng là một bé thỏ trắng nhỏ khéo hiểu lòng người, chị đây rất là vui mừng, nở một nụ cười vô cùng hài lòng, tạm biệt Tiffany rồi đi vào phòng ngủ.

Móa ơi, buồn ngủ quá.

Tiffany cho là hôm nay đã giằng co một ngày, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, cô nhất định sẽ ngủ rất nhanh. Ai ngờ nằm ở trên giường nửa ngày trời nhưng một chút buồn ngủ cũng không có, đầu óc vô cùng tỉnh táo, trong lòng trống trải, còn có một chút phiền muộn. Aizzz,Tiffanysâu kín thở dài, có lẽ là cô không đủ phóng khoáng, mọi việc cũng nên nghĩ thoáng một chút.

Thánh Y, phòng làm việc của tổng giám đốc.

Taeyeon như mọi khi trực tiếp đẩy cửa bước vào, quả nhiên nhìn thấy ánh đèn bên trong vẫn còn sáng, phía sau bàn đọc sách màu đỏ sậm bằng gỗ cây Đàn Hương, một người đàn ông tuấn mỹ đang chôn mình trong đống văn kiện, mặt mày lạnh băng, bút máy trong tay thỉnh thoảng viết cái gì đó ở trên văn kiện.

Thư ký dâng tách trà thượng hạng lên."Mời ngài dùng trà."

Taeyeon ngồi trên ghế salon, hai chân vắt ngang, đôi mắt sâu thẳm híp lại, nhận lấy tách trà trong tay cô, khóe miệng khẽ mở nói: "Cám ơn."

Giọng nói bình tĩnh, từng cử chỉ hành động đều biểu hiện sự ưu nhã rõ ràng.

Cô thư ký nhỏ lập tức đỏ mặt, nụ cười ngọt ngào thay gương mặt ngượng ngùng, lại cẩn thận nhìn Taeyeon mấy lần mới lưu luyến không rời mà đi ra cửa.

Taeyeon uống trà trong tay, bình thản mở miệng: "Mới tới?"

Anh là đang nói đến cái cô thư ký nhỏ vừa rồi, Taeyeon là khách quen của Thánh Y, phần lớn nhân viên nơi này đều biết anh.

Người đàn ông sau bàn đọc sách không ngẩng đầu, chỉ "Ừ" một tiếng nặng nề.

Taeyeon cười nhạt " Xem ra cô ta có ý với anh, đêm hôm khuya khoắc còn cùng nhau làm thêm giờ, trong tòa cao ốc này, sợ là chỉ còn lại hai người thôi "

Yuri ngẩng đầu, nhàn nhạt nhìn anh."Cậu không phải là người à?"

"Lão đại, đây không phải là vấn đề chính."

"Hơn nữa, anh còn xuyên tạc ý tứ trong lời nói của tôi."

Mặt Yuri  không chút thay đổi nói: "Tôi thật không hiểu, từ lúc nào mà cậu lại trở nên nhiều chuyện như vậy?"

"Tôi là sợ anh quá nhàm chán, thỉnh thoảng cũng cần điều chỉnh lại cuộc sống một chút."

Taeyeon vẫn cười, mặt mày tuấn nhã thả lỏng hơn nhiều so với bình thường, Kwon lão đại là người cuồng công việc, một ngày 24h thì đã có 20h anh ta ở lại công ty rồi.

Vẻ mặt Yuri  vẫn y như cũ, lạnh lùng nói: "Cậu nghĩ nhiều rồi."

Taeyeon nhíu mày, không hề muốn tiếp tục dây dưa đề tài này thêm nữa, chỉ lơ đãng nói: "Hôm nay tôi đã gặp một người."

Yuri : ". . . . . ."

Taeyeon : " Anh cũng biết người đó, cô ta tên là Jessica Jung."

Ánh mắt Yuri  ngừng lại, thoáng qua rồi biến mất, nhưng Taeyeon vẫn thấy được. Yuri  nói: " Hôm nay cậu tới đây là để nói chuyện này?"

Taeyeon lắc đầu."Không, là thuận tiện thôi."

Yuri  yên lặng chờ câu sau của anh.

Taeyeon chậm rãi nhếch môi, khuôn mặt tuyệt sắc dưới ánh đèn dịu dàng càng trở nên sắc nét. Anh nói: "Công ty của anh ở phương diện chụp ảnh còn cần người không, giúp tôi dành ra một chỗ đi."

"Để làm gì?"

"Có một bé thỏ trắng nhỏ gần đây đang tìm công việc." Taeyeon đơn giản nói: "Quá mệt mỏi, quá nhàm chán coi như xong, tiền lương không cần quá cao, chủ yếu là có thể khiến người ta thả lỏng, cảm thấy tâm tình vui vẻ."

Nét mặt Yuri  thoáng qua một tia kinh ngạc, lẳng lặng nhìn Taeyeon một hồi rồi không hỏi nhiều, gật đầu một cái.

Tiffany bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức, ngày hôm qua bị mất ngủ đến khi cô ngủ được thì đã muộn rồi. Hôm nay, cô căn bản là không thể dậy nổi, mặc cho tiếng chuông reo nửa ngày, cô vẫn không bắt máy. Cả người vùi vào trong chăn, không muốn nhúc nhích.

Sau đó lại mơ mơ màng màng ngủ, cho đến khi tỉnh lại một lần nữa thì đã là một giờ chiều rồi.

Jessica không có ở đây, cô đơn giản ăn một chút gì đó rồi trở về phòng, chuẩn bị lên mạng tìm một ít thông tin tuyển dụng. Mặc dù Taeyeon  đã đồng ý giúp đỡ một tay nhưng Tiffany cũng không thích làm phiền người khác. Từ nhỏ cô đã có tính tự lập rất cao, lúc nào cô cũng tin rằng dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình, cho nên từ sau khi tốt nghiệp cao trung, bất kể là chuyện gì thìTiffanycũng tự mình giải quyết.

Hơn nữa, Tiffanyrất không thích cảm giác chờ đợi, cô là một người nhạy cảm cũng là một người hay suy nghĩ nhiều. Trước kia khi còn quen với Nichkhun , hắn luôn để cho cô chờ đợi ở một nơi nào đó, đến khi quá giờ hẹn rồi mà hắn vẫn không tới, vậy mà ngay cả một câu giải thích hắn cũng không nói. Mỗi lần như thế, Tiffany đều không nhịn được mà suy đoán lí do tại sao hắn lại không đến? Có phải là có chuyện gì hay không? Hay là hắn đã quên mất? Loại cảm giác này thật không tốt, trong lòng cứ thấp thỏm không ngừng, bất an cực kỳ.

Khi Tiffanyđịnh mở máy vi tính thì vô tình nhìn thấy điện thoại di động trên tủ đầu giường, nhớ tới buổi sáng hình như cô có nghe được tiếng chuông điện thoại reo, liền lấy di động ra nhìn một chút, thế mà lại có tới năm cuộc gọi nhỡ, hơn nữa số điện thoại này cô không biết.

Trong lúc Tiffany đang do dự có nên gọi lại hay không thì điện thoại di động lại vang lên lần nữa, cô vừa nhìn, thì thấy đúng là số điện thoại lạ kia cho nên bắt máy.

"Alo?"

"Xin chào, cho hỏi cô có phải là tiểu thư Tiffany Hwang không?" Đầu bên kia truyền đến một giọng nữ ôn hòa.

Tiffany không xác định mình có biết cô ta hay không nên liền hỏi: "Cô là...?"

Người trong điện thoại dường như đã sớm đoán được như thế, lễ phép mà khách sáo nói: "Chuyện là như thế này, Hwang tiểu thư, trải qua xác nhận thì cô đã trúng tuyển vào công ty của chúng tôi, tôi muốn hỏi hiện tại cô có thời gian tới công ty một chuyến hay không? Có một số thủ tục cần cô làm."

A?

Tiffanykinh ngạc, mấy ngày nay, nơi cô đến phỏng vấn đều trực tiếp cho biết kết quả, phần lớn đều đã đủ người, đột nhiên nhận một cuộc điện thoại như vậy không thể không khiến cho cô ngạc nhiên.

Trong nháy mắt, trong đầu cô thoáng qua một khuôn mặt phong hoa tuyệt đại, đôi mắt mị hoặc và đôi môi luôn mang theo ý cười nhạt.

Trong lòng Tiffanythoáng giật mình, thử thăm dò hỏi: "Xin hỏi công ty của các người là?"

Người nọ rất nhanh đã bình tĩnh trả lời: "Thánh Y."

Thình thịch, thình thịch, thình thịch ——

Theo từng lời nói của cô ta..., nhịp tim của Tiffany cũng đập càng lúc càng nhanh, cô vốn chỉ là suy đoán mà thôi, nhưng khi nghe người nọ nói thế thì cô liền chắc đến tám chín phần mười rồi. Thánh Y là nơi nào, đó chính là công ty nằm trong Top 100 những công ty lớn nhất trên thế giới, người bình thường nghĩ cũng không dám nghĩ, cô cũng chưa từng đi phỏng vấn qua, thế mà lại trúng tuyển, nếu mình không gặp phải tên lường gạt thì chính là gặp phải quý nhân.

Tiffany theo bản năng tin tưởng cái sau.

Chương 10 : Nhiếp ảnh gia tạp chí  du lịch

 "Alo, Hwang tiểu thư, cô vẫn còn ở đó chứ?"

Tiffany sững sờ, hồi hồn trở về, nhất thời có chút ngượng ngùng, đang nói chuyện điện thoại với người ta mà cô lại thất thần thật là không lễ phép cho lắm.

Cô lập tức trả lời: "Tôi vẫn nghe đây."

"Xin hỏi bây giờ cô có thời gian đến đây không?" Giọng người nọ không chút thay đổi nói.

"Có."

Lúc cô nói những lời này thì nghe thấy người ở đầu dây bên kia rõ ràng đã thở phào nhẹ nhõm một tiếng "Tốt lắm, vậy làm phiền cô trực tiếp đến Thánh Y, tòa Cao ốc số 35, phòng làm việc của chủ nhiệm bộ phận quản lí nhân sự."

Sau khi cúp điện thoại, ngay cả máy vi tính Tiffanycũng chưa kịp tắt thì đã nhanh chóng thay quần áo đi vội ra cửa, gọi xe taxi.

Thánh Y nằm ở khu vực phồn hoa nhất ở Hongkong, mà truyền thông chính là ngành nghề chính ở đó, bên cạnh đó còn kinh doanh đồ trang sức, đá quý, khách sạn và thành giải trí.v.v... Cả tòa cao ốc cao vút trong mây, uy nghiêm mà khí phái cho thấy địa vị tôn quý của nó.

Một đường đi thang máy đến thẳng lầu 35, đã sớm có người ở đó chờ cô, vô cùng cung kính dẫn cô đến phòng làm việc của chủ nhiệm quản lí nhân sự.

Thật ra thì Tiffany có chút không quen khi được đối xử như vậy, mặc dù biết rằng xã hội này luôn thực tế, nhưng trong lòng cô vẫn cho rằng mỗi người đều bình đẳng như nhau. Lần này, có thể đến Thánh Y, cô biết hoàn toàn là nhờ phúc của Taeyeon , cô còn tưởng rằng người bận rộn như anh thì nhất định sẽ không để chuyện của cô ở trong lòng, cô cho là việc anh đồng ý với Jessica chỉ xuất phát từ lễ nghĩa mà thôi. Không ngờ lại. . . . . . Người đàn ông này dù sao cũng chỉ mới gặp cô có một lần thế nhưng anh lại giúp đỡ cô như thế làm cho trong lòng cô không khỏi cảm thấy ấm áp.

Tiffanynghĩ, sau khi kết thúc việc này nhất định phải cảm ơn anh cho thật tốt.

Cô cũng không phải là loại người 'bụng đang đói có người mời ăn thì kêu no' mà từ chối ý tốt của người khác, nếu như anh đã có ý giúp đỡ thì cô sẽ thản nhiên mà tiếp nhận. Giống như Jessica đã nói, đối với Taeyeon mà nói thì chuyện này cũng chỉ là một cái ngoắc tay thôi, nếu đã có thể đi đường tắt thì cô cũng sẽ không để tâm đến những chuyện vụn vặt. Chỉ là, cô sẽ để phần tâm ý này của anh ở trong lòng, sẽ càng thêm cố gắng làm việc, sau đó mang theo phần cảm kích này, tìm cơ hội báo đáp anh.

"Chị Hana, người đã tới rồi."

Bên trong phòng làm việc đơn giản rộng rãi là một người phụ nữ đang ngồi xem văn kiện ở trên bàn làm việc, cô ấy khẽ cúi đầu, vẻ mặt nghiêm túc, không hề chú ý tới có người đã đến đây.

Người dẫnTiffany đến khẽ nhắc nhở một tiếng, lúc này chị Hana mới ngẩng đầu, nhìn hai người trước mặt, cuối cùng tầm mắt rơi vào trên người Tiffany.

"Em ra ngoài trước đi."

"Vâng". Người dẫn Tiffany đến trả lời một tiếng, sau đó đi ra cửa, thuận tiện đóng cửa lại.

Chị Hana đứng dậy vừa đi về phía ghế salon, vừa nói với Tiffany. "Mời ngồi."

" Cô chắc hẳn đã từng nghe qua tên tạp chí kì tiếp theo của công ty chúng tôi- "du lịch thế giới" rồi chứ? Chị Hana mỉm cười hỏi.

Xem ra chị Hana cũng rất dễ thân cận nên Tiffany cũng thoáng bớt khẩn trương một chút, nhưng là vẫn có chút câu nệ nói: "Đã từng nghe qua, đó là một hãng tạp chí du lịch rất được hoan nghênh, bên trong đặc biệt giới thiệu phong cảnh của các nơi trên thế giới, thức ăn ngon, cùng với một số nơi vui chơi tốt. Rất đặc sắc, in ấn và sáng tác cũng rất được, nhất là chụp ảnh, vô cùng tuyệt mỹ."

Bản thân Tiffany cũng là người rất ưa thích du lịch, có thể nói tạp chí "du lịch thế giới" là độc quyền một vùng, tự nhiên Tiffany cũng đã xem qua, hơn nữa mỗi kỳ đều mua một quyển. Lời cô vừa nói hoàn toàn đều là lời trong lòng của mình, khi Tiffany nói đến thứ mình thích thì giọng nói cũng kích động hơn so với bình thường, từ đầu đến cuối đều treo nụ cười trên mặt, thái độ rất khiêm tốn, một đôi mắt to xinh đẹp trong suốt lại sáng ngời, chị Hana không khỏi cũng bị cô lây theo, cười híp cả mắt.

Suy nghĩ của cô gái này so với cô tưởng tượng thì rất đơn giản, mới đầu khi nhận được chỉ thị của tổng giám đốc, cô còn hết sức kinh ngạc, Kwon tổng  không gần nữ sắc ai cũng biết, đột nhiên tuyển dụng một cô gái vào công ty, hơn nữa còn cho cô ấy đi cửa sau, cho dù là ai cũng đều cảm thấy không thể tin được.

Mọi người đều đoán là anh đang yêu, đều hiếu kì rằng kiểu con gái như thế nào mới có thể bỏ tổng giám đốc lạnh lùng kia vào trong túi, đồng thời cũng rất ghen tỵ và khinh thường, tư duy của người hiện đại theo quán tính chính là như vậy, họ cảm thấy một cô gái nếu có thể quyến rũ được người đàn ông ưu tú thì đều dựa vào diện mạo và tâm cơ... mọi người đã sớm nghị luận ầm ĩ về Tiffany chị Hana cũng rất là hoài nghi, nhưng bây giờ khi gặp được Tiffany, cô liền bỏ đi cái suy nghĩ này.

Chị Hana nói: "Hwang tiểu thư, cô có nguyện ý làm nhiếp ảnh gia cho "du lịch thế giới" hay không?"

Hả?

Tiffany choáng váng rồi, cô cho rằng nhiều lắm thì mình chỉ được làm một nhân viên sai vặt nhỏ mà thôi, tại sao lại không giống với cô tưởng tượng vậy.

"Cô học nhiếp ảnh cho nên "du lịch thế giới" là thích hợp nhất, mặc dù tiền lương không cao lắm, một tháng chỉ có hai vạn, nhưng có thể thường xuyên ra nước ngoài, ăn ở đều do công ty chi trả, nơi đi đến cũng là những danh lam thắng cảnh, di tích cổ, phong cảnh rất tuyệt, rất có sắc thái dân tộc địa phương. Cô thấy sao? Nếu có chỗ nào bất mãn thì có thể nói ra." Chị Hana  nhìn cô đang do dự, rất sợ Tiffany đổi ý, vì thế nói ra điều kiện đối đãi, mang theo ý dụ dỗ rõ ràng.

Chỉ là Tiffany cũng thật sự bị mê hoặc, là nhiếp ảnh gia của "du lịch thế giới" nha! Tức là có thể ba ngày hai bữa đi du lịch nước ngoài miễn phí, nếm được những món ăn ngon trên thế giới, lại còn có thể nhìn thấy đủ loại vật ly kỳ cổ quái, ưm, rất muốn đi.

"Vậy. . . . . . Được rồi."

Tiffanyrất muốn đi cho nên thuận theo mong muốn của mình, cô cảm thấy công việc này thật sự là không thể tốt hơn nữa.

Lại nghĩ đến Taeyeon , không biết thế nào, trong lòng liền đột nhiên sinh ra một loại cảm giác gần gũi.

Chảy mồ hôi,Tiffanyvội vàng quăng cái ý nghĩ này ra khỏi đầu, chị Hana vừa thấy cô gật đầu thì mặt mày lập tức hớn hở.

Ký hợp đồng xong, chị Hana tự mình mang cô đến phòng làm việc của "du lịch thế giới", phòng làm việc ở lầu 24, diện tích rất lớn, người cũng nhiều, cô ấy dẫn cô đi gặp chủ biên của tạp chí, hai người họ lại dẫn cô đi dạo một vòng ở văn phòng, thuận tiện giới thiệu đồng nghiệp cho cô, chờ tất cả mọi chuyện kết thúc thì đã là giờ ăn cơm tối rồi.

Jessica về nhà không thấy Tiffany, bụng lại đói, cô quả quyết gọi điện thoại hỏi người đang ở đâu?

Tiffany mới vừa rời khỏi Thánh Y, cô nói sơ chuyện ngày hôm nay với cô ấy, Jessica lập tức hô to Kim thiếu gia thật oai phong, Tiffany còn nói muốn đến siêu thị một chút, đồ trong tủ lạnh không còn nhiều lắm, cần mua thêm. Hơn nữa, hôm nay cô đã tìm được việc làm cho nên tâm tình rất tốt, muốn ăn mừng một bữa. Jessica cười hắc hắc, nghe đến ăn liền sáng hai mắt, trực tiếp nói ra thực đơn, tất cả đều là những món cô ấy thích ăn, Tiffany im lặng, có chút dở khóc dở cười, nhưng vẫn đồng ý.

Thật ra thì Tiffanyrất muốn gặp mặt Taeyeon để nói một tiếng cám ơn, ít nhất nên mời anh ăn một bữa, nhưng cô không có cách nào để liên lạc với anh, cũng không biết anh ở đâu .

Trừ phi Taeyeon  gọi điện thoại cho cô, nhưng cô lại cảm thấy khả năng này quá thấp, aizzz, thật là phiền não.

Gần Thánh Y có một siêu thị rất lớn, Tiffany vừa đẩy xe đẩy vừa suy nghĩ về Taeyeon , đột nhiên nghe được có người gọi cô lại.

Tiffanyvừa nhìn liền cảm thấy thế giới này quả thật nhỏ bé vô cùng.

Người tới chính là Park Sana và mẹ của cô ta - Choi Somi.

Chương 11 : Thật may còn có Sica

"Fany , thật sự là con à, vừa rồi khoảng cách khá xa, mẹ còn tưởng mình hoa mắt chứ."

Choi Sominhiệt tình đi tới, vẻ mặt tươi cười. Bà là một người phụ nữ rất hay nói, chỉ số IQ cũng không cao, bình thường bà ấy yêu thích nhất chính là đánh mạt chược và 'buôn dưa lê' với mấy bà thím khác, là điển hình cho loại phụ nữ quý tộc lắm mồm.

Tiffany lễ phép chào hỏi: "Con chào mẹ nuôi."

Khóe mắt vừa đúng lúc nhìn về phía Sana, Sana cũng bất đắc dĩ nhìn Tiffany, ánh mắt vẫn y như trước đây, lần nào cũng tràn đầy khinh thường.

Tiffany đã sớm thành thói quen, đối với Sana, cô vẫn coi cô ấy như một người em gái được người chiều chuộng đến hư, vẫn luôn dung túng cô ấy, dù là cô ấy đối với mình không được tốt, Tiffany  cũng chưa từng để ý.

Thế nhưng chuyện lần trước, quả thật Sana đã chọc giận đến cô. Chuyện của Sulli và Nichkhun , cô cũng không tin Sana không có dính vào, thậm chí cô ta còn giúp một tay thúc đẩy,Tiffany  thật nghĩ không ra, họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, còn là chị em nuôi, rốt cuộc tại sao Sana lại hận cô đến như vậy? Cô có thể tha thứ chuyện cô ta giấu giếm cô, nhưng không có cách nào tha thứ khi cô ta đã sớm biết rõ mọi chuyện, còn coi như không có gì xảy ra, kéo cô đi dự tiệc sinh nhật của Nichkhun , cố ý nhìn cô diễn trò cười.

Từ nhỏ đến lớn, Tiffany ghét nhất là cười trên sự đau khổ của người khác, đó là lần đầu tiên Sana thân thiện với cô như vậy, Tiffany mặc dù không thích cô ta, nhưng tóm lại trong lòng vẫn rất vui vẻ, cô rất muốn chung sống thật tốt với Sana, vậy mà hành động của Sana đã hoàn toàn làm cho trái tim của cô trở nên băng giá.

Bây giờ đối với người mà mình không thích, Tiffany cũng lười phải giả bộ, cho dù là khuôn mặt tươi cười cũng không thể làm được, nhiều lắm là chào hỏi không mất lễ phép thôi chứ cũng không muốn nói một lời thừa thải nào. Trước đây, cô còn có thể nhu hòa với Sana, không giống như bây giờ, ánh mắt của cô khi nhìn về phía Sana chỉ có thể dùng từ lạnh lùng để diễn tả.

Choi Somi không hề nhận thấy được giữa hai người có cái gì không ổn, bà chỉ biết Sana không thích Tiffany , mỗi lần gặp mặt đều có không sắc mặt tốt, bà đã nói rất nhiều lần nhưng Sana nhất định không nghe nên bà cũng mặc kệ, vì thế lúc này bà mới không có cảm giác gì không tốt. Bà nói với Tiffany : "Cái con bé này, tại sao lâu như vậy không đến thăm mẹ và cha nuôi? Mấy ngày trước cha nuôi còn nhắc đến con, kêu mẹ tìm thời gian gọi con về nhà chơi một chuyến."

"Mẹ, mẹ nói những thứ này làm gì? Con không cần cô ta về nhà mình, vừa nhìn liền thấy ghét." Sana  vẫn không quản được cái miệng của mình, vừa nghe Choi Somimuốn Tiffany trở về Park gia thì nhất thời lộ ra bất mãn.

Choi Somi quát khẽ: "Con câm miệng cho mẹ."

Bà chỉ có chút lớn tiếng chứ đối với ý kiến của Sana  bà cũng không có tức giận lắm, người làm mẹ luôn luôn nghiêng về phía con gái mình. Bà vẫn luôn xem Sana  là đứa con bảo bối, giờ phút này chỉ là làm ra vẻ một chút thôi. Trong lòng Tiffany biết rõ nên cũng không nói gì.

Sana hừ lạnh một tiếng, không cam lòng quay đầu đi chỗ khác.

Tiffany nói: "Mẹ nuôi, thật xin lỗi, gần đây con luôn bận tìm việc làm nên không có thời gian đi thăm mẹ và cha nuôi. Chờ thêm mấy ngày nữa con nhất định sẽ về nhà thăm hai người."

Choi Somihài lòng gật đầu: "Được! Được!"

Chân mày khóe mắt Sana tất cả đều là khinh bỉ, bĩu môi nói: "Dối trá."

Choi Somirất là nhức đầu với đứa con gái của mình, cũng không muốn quản cô nữa, đột nhiên nhớ ra cái gì, bà quay lại hỏi Tiffany : "Đúng rồi, Fany , con có biết em gái con có bạn trai chưa? Là Buck  thiếu của tập đoàn Buck Thị , là người có tài, dáng dấp tốt, nhìn qua không tồi. Nếu không phải lần trước em con dẫn cậu ấy tới nhà thăm hỏi thì mẹ cũng không biết Sulli đã tới Hongkong rồi. Nó cũng thiệt là, tới đây cũng không nói một tiếng, một cô gái ở một mình bên ngoài rất nguy hiểm, mẹ của con cũng lo lắng gần chết."

Tiffany sững sờ, cố nén xúc động trong lòng, lạnh nhạt nói : "Dạ, con biết rồi."

Chuyện cô và Nichkhun  quen nhau, người của nhà họ Park không hề biết, từ lúc bắt đầu đến khi cuối thúc hai người vẫn luôn rất yên lặng. Giờ phút này, Tiffany cảm thấy vô cùng may mắn, nếu không cô cũng không biết nên đối mặt với người nhà thế nào nữa. Ở nhà cô đã rất lúng túng rồi, nếu thêm chuyện như vậy nữa, cô sẽ càng bối rối.

Điều này Tiffany cực kỳ không muốn thấy.

Đồng thời cô cũng hiểu, về sau khó mà tránh được việc sẽ gặp được hai người bọn họ ở nhà họ Park  và nhà họ Hwang , Sulli và Nichkhun  ở chung một chỗ, lúc bắt đầu chính là vì muốn đả kích Tiffany mà hôm nay hai người họ đã gặp người lớn trong nhà rồi, chắc chắn cũng sẽ đến Hồ Nam thăm hỏi nhà họ Hwang . Sulli  chính là hận không thể lúc nào cũng ân ân ái ái với Nichkhun  ở trước mặt cô, chứng minh cô ta đã thắng cô.

Trong lòng Tiffany rất khó chịu, tình cảm của một người sao có thể thay đổi nhanh như vậy, cô rất muốn quên đi Nichkhun  nhưng đến cuối cùng vẫn là 'có tâm mà vô lực'.

Cũng chỉ có quên đi mới có thể bảo vệ chính mình không bị tổn thương.

Sana thấy tâm trạng Tiffany không ổn thì một chút không cam lòng trước đó cũng tan thành mây khói, như một con Khổng Tước xòe đuôi, cả người thật hả hê.

Choi Somicho rằng Tiffany đang hâm mộ Sulli đã tìm được một người đàn ông tốt nên thở dài nói: "Con cũng đừng quá quan tâm tới công việc, là phụ nữ, nói cho cùng vẫn phải tìm cho mình một người chồng tốt, có một người đàn ông lúc nào cũng yêu thương cưng chiều mới là tốt nhất. Con xem, ví dụ tốt nhất chính là em của con đó, bây giờ nó vô cùng hạnh phúc, cái gì cũng không cần nghĩ nữa. Con nha, chính là không hiểu được như thế nào mới là tốt cho mình, con đừng có ở bên ngoài chịu cực khổ nữa, trở về nhà để cha con an bài cho con một chức vụ đi, sau đó thì đi xem mắt, gả cho một nhà chồng tốt! Nếu như con không muốn trở về thì vào công ty cha nuôi con làm cũng được, mẹ trở về nói với cha nuôi con một tiếng "

"Mẹ nuôi, không cần đâu ạ." Tiffany vội vàng từ chối.

Cô chính là không muốn ở trong ngôi nhà đó nữa nên mới ra ngoài sống, làm sao có thể trở về được, ở trong mắt của cô, công ty của nhà họ Park và Hwang Thị đều giống nhau, đều làm cô cảm thấy khó thở.

Huống chi, còn có Park DongHo , sự nghiệp của cha nuôi sớm muộn gì cũng sẽ là của anh ấy, để cho cô làm việc dưới trướng Park DongHo ... có còn muốn để cho cô sống hay không đây? Hơn nữa, Tiffany  thích nhất là chụp ảnh, cô không muốn từ bỏ việc mình yêu thích.

Choi Somi lại khuyên cô mấy câu, Tiffany cũng không nói gì, nói mấy câu khách sáo, rồi từ biệt với họ. Jessica đang ở nhà đợi cô, nếu còn tiếp tục tán gẫu nữa, cô sợ Jung  đại tiểu thư sẽ trực tiếp đến siêu thị lôi người về mất.

Nhưng rốt cuộc tâm trạng của cô vẫn bị ảnh hưởng một chút, lời nói lần trước của Hwang Minkin nhanh chóng hiện ra ở trong đầu, ông ta là người cực kì không có tính nhẫn nại, Tiffany thật sự sợ ông ấy sẽ tìm đến đây vào một ngày nào đó. Lấy sức lực của cô bây giờ thì căn bản không có cách nào chống lại Hwang Minkin.

Thật là phiền phức.

Trong lúc Tiffany không yên lòng lựa chọn rau tươi thì điện thoại di động đột nhiên vang lên, mở ra xem, là một tin nhắn.

—— tiểu thưTiffany à, sao cậu còn chưa trở về nữa, chị đây đã đói nhăng răng rồi nè! A a a xin cậu quay về gấp, xin cho mình một bữa cơm!——

Biết ngay là Jessica  mà, khóe miệng Tiffanykhông tự chủ được cong lên, bỏ di động vào túi, tâm trạng đột nhiên thoải mái hơn rất nhiều.

Thật may, thật may là cô còn có Sica .

Mặc kệ người khác như thế nào, ít nhất vẫn còn có người luôn ở bên cạnh và thật lòng quan tâm đến cô.

Như vậy là đủ rồi, bất kể người đó là Hwang Minkin , Nichkhun ,Sulli hay Sana. . . . . . Toàn bộ đều biến hết đi!

Chương 12 : Đến Washington

Mấy ngày kế tiếp,Tiffany vẫn không có tin tức của Taeyeon .

Dường như anh đã biến mất khỏi thế giới này, không để lại một chút dấu vết nào cả. Cho dù Tiffany  muốn đi tìm, cô cũng không có manh mối.

Tính chất công việc của Taeyeon vốn là như thế, 'tới vô ảnh đi vô tung'. Tiffany đã từng cân nhắc có nên đi tìm chị Hanađể hỏi một ít tin tức của anh hay không ? Bởi vì công việc của cô ở Thánh Y là do Taeyeon  sắp xếp, anh chắc chắn có quan hệ với người ở đây, nói không chừng chị Hana cũng quen biết anh. Nhưng lần nào đến lầu 35 thì cô cũng e sợ, cô vẫn luôn nghĩ, nếu cứ như vậy mà đi hỏi thăm tin tức về Taeyeon liệu có quá đường đột hay không? Lỡ như, chị Hana hỏi tới thì biết làm thế nào? Cô không thể nói thật cũng không thể nói dối. Nếu nói thật, nhất định mọi người sẽ suy đoán cô và Taeyeon có quan hệ gì, đến lúc đó một đồn mười, mười đồn trăm, sức mạnh của tin đồn, Tiffany là người rõ ràng nhất. Taeyeon  chỉ là tốt bụng giúp đỡ cô, cô cảm kích còn không kịp thì nói chi là làm hỏng danh dự của anh.

Tiffany đã thử tìm kiếm ở trên mạng những thông tin liên quan đến Cục Quốc An, nhưng tin tức chỉ có một ít. Ưhm, cô không thể chịu được khi nợ ân tình của người khác, trong lòng cô sẽ luôn nhớ kỹ, mấy ngày nay cô không có cách nào tập trung tinh thần, trong đầu luôn là BTaeyeon , Taeyeon , Taeyeon ...nếu một ngày mà anh không xuất hiện thì Tiffany sẽ không nhịn được mà nghĩ đến anh.

Luôn thấp thỏm nhớ mong.

Thật là đáng ghét!

Hôm nay, khi Tiffany ăn xong cơm trưa trở lại, mới vừa bước chân vào cửa phòng làm việc thì liền bị chủ biên gọi đến văn phòng.

Chủ biên của "du lịch thế giới" là một người phụ nữ gần ba mươi tuổi, vóc dáng xinh đẹp, con người của chị toát lên sự khôn khéo mà lão luyện, chỉ cần không nổi giận thì bình thường tính tình của chị vẫn rất là ôn hòa.

Chị nói: "Tiffany , chủ đề tạp chí tháng sau là Washington, công ty muốn phái em đi chọn cảnh, em chuẩn bị một chút đi."

"Em hả?"

Tiffany chỉ chỉ vào mình, muốn có bao nhiêu kinh ngạc thì có bấy nhiêu, cô mới đến công ty chưa được bao lâu mà! Chị , không phải là chị đang nói đùa chứ?

Mặt chủ biên  vẫn không thay đổi, nhẹ gật đầu: "Không sai, chính là em."

"Nhưng em chỉ mới đến "du lịch thế giới" được ba ngày thôi." Cảm giác đầu tiên của Tiffany là hưng phấn, nhưng trong nháy mắt cô lại nghĩ đến một chuyện, cắn cắn môi, có chút băn khoăn nói.

 "Đây là quyết định của công ty, em chỉ cần tuân theo là được rồi. Đến lúc đó Sarah sẽ đi cùng em, em đi theo cô ấy, cô ấy sẽ chỉ dạy cho em, nếu có cái gì không hiểu thì liền hỏi. Còn nữa, thời gian làm việc dài hay ngắn em không cần phải để ý, chỉ cần em có thực lực là tốt rồi, mặc kệ làm nghề nào đi nữa thì đầu tiên em phải có lòng tin với bản thân mình."

Giọng nói của chủ biên  vẫn khô khan nhạt nhẽo như cũ, nhưng đối với Tiffany mà nói thì vô cùng dễ chịu.

Cô gật đầu một cái, mỉm cười: "Em biết rồi."

"Tốt lắm, đi ra ngoài đi."

Chủ biên  phất tay, vốnTiffany còn định hỏi một chút chuyện, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của chị ấy thì liền thôi, ngoan ngoãn gật đầu đi ra ngoài.

Đợi sau khi cửa đóng lại, chủ biên trở lại bàn làm việc, cầm điện thoại trên bàn lên, bấm số.

"Tổng giám đốc, đã sắp xếp xong xuôi."

Người ở đầu dây bên kia dường như không có bất kì cảm xúc phập phồng nào, chỉ lạnh lùng "Ừ" một tiếng, liền cúp điện thoại.

Cả người chủ biên tựa vào trên bàn làm việc, nhíu hàng lông mày lại, đối với cách làm của Kwon tổng , chị vẫn có chút không hiểu. Tổng giám đốc không phải là người xử sự theo cảm tính, lần này phái Tiffany đi Washington, theo lý thuyết thì không phù hợp với quy định của công ty. Dù sao cũng chỉ là một người mới, phá lệ tuyển dụng cô ấy vào công ty đã đủ đưa đến sự phê bình kín đáo của mọi người rồi, huống chi là việc phái cô ấy ra ngoài làm việc nhanh như thế. Có rất nhiều người sớm đã tiếp cận với "du lịch thế giới". Cần cù chăm chỉ làm việc trong 2 năm, cũng chỉ có thể ở phòng công tác làm chân sai vặt như đánh máy, mua cà phê ... cho người khác mà thôi.

Đối xử khác nhau quá nhiều sẽ làm cho các nhân viên khác rất dễ dàng sinh ra bất mãn, đến lúc đó Tiffany sẽ càng không dễ dàng làm việc ở đây.

Sau khiTiffany về nhà đã nói với Jessica  chuyện này, Jung đại tiểu thư nhếch mày phượng, liếc nhìn cô hỏi: "Tại sao lại là cậu đi?"

Tiffany nói: "Mình cũng không biết, chủ biên nói là do công ty sắp xếp."

"Chuyện này rất không có khoa học nha, cậu mới đến công ty làm việc được mấy ngày, cho dù phái ai đi, cũng không đến phiên cậu, Thánh Y cũng không phải là thiếu người."

Tiffany nhún nhún vai, cô cũng đang buồn bực chuyện đó đây.

Thật ra thì cô cũng đã có nghĩ qua, có lẽ cấp trên là nể mặt của Taeyeon .

Trong lòng cô có cảm giác là lạ, một mặt cảm thấy rất vui mừng, một mặt lại cảm thấy ngại ngùng, tóm lại là cực kỳ mâu thuẫn.

Jessica  đột nhiên lăn qua lăn lại ở trên giường, gào khóc nói: "Hu hu hu chị đây không muốn cậu đi đâu."

Tiffany đang dọn dẹp hành lý, vừa xếp quần áo vừa an ủi cô bạn cùng phòng "Không sao đâu, mình sẽ sớm trở về mà."

Jessica không lăn lộn nữa, nằm lỳ ở trên giường, trơ mắt nhìn cô, mong đợi hỏi: "Có thể không đi không?"

Tiffany : "Không thể, vé máy bay cũng đã chuẩn bị tốt rồi, ngày mai là bay."

Jessica suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc nói: " Tiểu Fany , nếu không cậu từ chức đi."

Hả? Tiffany dừng lại động tác trong tay, nghi hoặc nhìn cô.

Vẻ mặt Jessica tha thiết nhìn cô, bộ dáng như muốn nói 'từ chức đi, từ chức đi, mau từ chức đi', Tiffany không hiểu hỏi: "Tại sao đột nhiên cậu lại có ý tưởng như vậy?"

Không phải trước đây cô ấy còn rất vui mừng khi mình có thể làm việc tại Thánh Y hay sao? Thế nào mà lại thay đổi nhanh như vậy?

Jung đại tiểu thư 'danh chính ngôn thuận' nói: "Mình đột nhiên phát hiện, thì ra Thánh Y cũng không có tốt như mình tưởng. Thật đó, cái tên Kwon Yuri  kia rất biến thái, cậu ở công ty của anh ta lâu ngày khẳng định sẽ không chịu nổi."

"Không có đâu, mình cảm thấy tốt vô cùng, hoàn cảnh làm việc ở Thánh Y rất tốt, hơn nữa mình còn được làm việc mà mình thích. Về phần Kwon  tổng, mình lại không có giao thiệp với anh ta, chuyện tình của tòa soạn căn bản đều do chị chủ biên quyết định."Tiffany thành thực nói ta suy nghĩ của mình.

Cô và Jessica giống nhau, đều có thói quen xõa tóc và cắt tóc mái xéo, đôi mắt vô tội chớp chớp, gương mặt ngây thơ, vẻ mặt biểu lộ không chút tâm cơ nào nhìn chằm chằm Jessica .

Jessica  rốt cuộc nổi giận."Mẹ nó, Tiffany Hwang , nếu cậu đi Washington thì người nào sẽ nấu cơm cho chị đây?"

Tiffany : ". . . . . ."

Đây mới chính là mục đích thực sự của cậu đi? Khóe miệng Tiffany hung hăng co rút, vô cùng im lặng nhìn Jessica , cái đồ thích ăn hàng này!

Không cần phải nói, nhất định là gần đây cô ấy mới nhớ tới chuyện này, nếu không ban đầu cũng sẽ không cho cô đi làm sảng khoái như vậy.

"00852XXXXXX, nhớ kĩ số điện thoại mua đồ ăn bên ngoài."

Tiffany bình tĩnh đọc lên một dãy số, trái tim nhỏ bé của Jessica  nhất thời bị tổn thương nghiêm trọng, cô đứng dậy, ngồi chồm hỗm ở trên giường, một tay chỉ thẳng vàoTiffany , vẻ mặt như oán phụ, lên án nói: "Cậu vứt bỏ mình!"

Khóe miệng Tiffany lại hung hăng co rút một lần nữa, sửa sang lại trang phục, kéo túi hành lý để ở một bên, rồi mới đi đến trước mặt Jessica . Học dáng vẻ trước kia của Jessica , sờ sờ đầu của cô ấy, hết sức "từ ái" mà nói: "Ngoan, tắm một cái rồi đi ngủ đi."

Jessica bực bội.

Ngày thứ hai, sáng sớm Tiffany liền chạy tới sân bay, Mộc đại tiểu thư kiêu ngạo thì kiêu ngạo nhưng vẫn rất có nghĩa khí đưa cô đi, chị chủ biên  và Sarah cũng tới. Khi Tiffany gần lên máy bay thì đột nhiên có chút không nỡ, cô và Jessica từ khi quen biết cho đến nay, chưa từng có xa nhau lâu như vậy, cho dù là trước kia không ở cùng một chỗ nhưng mỗi ngày hai người đều có gặp mặt.

Jessica biết tâm tư của cô, chợt tiến lên, ôm lấy cô, ghé vào bên tai Tiffany nói: " Tiểu Fany , trở về sớm một chút."

Tiffanygật đầu một cái, nhịn xuống chua xót trong mắt, cô dịu dàng nói: "Đói bụng thì nhớ gọi đồ ăn bên ngoài, không cần lúc nào cũng nấu mỳ ăn liền, không tốt cho sức khỏe, cũng không được kiêng ăn. Mình đã tra số điện thoại của mấy công ty vệ sinh trên mạng rồi, biết cậu lười, nếu không muốn làm việc nhà thì gọi cho công ty vệ sinh đến."

Jessica  cười: "Tại sao cậu lại giống như vợ của mình vậy."

Cô buông Tiffanyra, trên dung nhan diễm lệ lại khôi phục bộ dáng không tim không phổi như trước."Tốt lắm, chị đây muốn trở về, cậu biến nhanh lên đi."

Tiffany chảy mồ hôi, mẹ nó, người này biến sắc mặt cũng quá nhanh rồi!

Trong hành lang lần nữa vang lên một giọng nữ nhắc nhở hành khách lên máy bay, Tiffany phất phất tay, xoay người, đi tới cổng kiểm tra.

Jessica nhìn theo bóng lưng của cô, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.

Fany , chỉ mong cậu nhân cơ hội lần này thư giản cho thật tốt, quên đi những chuyện không vui trước kia, sức sống tràn đầy trở lại.

Chương 13 : Gặp phải cuộc hỗn chiến

Khi Tiffany đến Washington thì vẫn còn là buổi sáng, cô và Sarah ngồi lên xe công ty phái tới, đến khách sạn. Không thể không nói, phúc lợi của nhân viên ở Thánh Y thật là tốt, ngay cả khách sạn cũng là khách sạn Hoàng Triều nổi danh gần xa, Hoàng Triều cũng là một trong những sản nghiệp của Thánh Y, phong cách quý tộc Châu Âu, hoàn cảnh tuyệt đẹp, thiết bị sa hoa.

Bởi vì Sarah  ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ nên mệt mỏi không chịu nổi, định trước tiên ngủ một giấc ở trong phòng, tối nay mới đi chọn cảnh.

Ngược lại Tiffany, cô là người luôn thích ứng trong mọi hoàn cảnh, chỉ thích ngủ, lại không chọn địa điểm, cho nên ngay từ lúc trên máy bay cô đã ngủ no nê rồi. Bây giờ tinh thần rất tốt, trong lòng đang hướng về thế giới rực rỡ ở bên ngoài, nhiều lần không có ý tốt muốn gạt Sarah  qua một bên mà ra ngoài một mình. Nhưng quan trọng nhất là cô đối với Washington không có nửa điểm quen thuộc . . . . . .

Cô và Jessica  nói chuyện phiếm qua điện thoại đã hơn mấy giờ rồi, vậy mà Sarah còn chưa tỉnh lại, Tiffany hết sức rối rắm nhìn cô ta nửa ngày, cuối cùng cô đợi không nỗi nữa, quyết định để lại tờ giấy, đi ra ngoài.

Không khí ở Washington rất tốt, cây xanh đặc biệt nhiều cho nên được xưng là Thành Phố Hoa Viên. Tiffanyhít thở không khí mới mẻ của đường phố, nhất thời cảm thấy cả người vô cùng khoan khoái, dễ chịu. Hôm nay cô mặc một cái váy liền màu xanh ngọc tinh xảo, đeo túi xách trên vai, trong tay còn cầm một tấm bản đồ, trên khuôn mặt là nụ cười vui vẻ đã lâu không thấy.

Cô hỏi thăm một người dân địa phương, gần khách sạn Hoàng Triều có một cửa hàng lưu niệm Lincoln. Khi Tiffany chạy đến nơi thì trong đó đã có không ít người. Cô cầm máy ảnh đeo trên ngực lên, tùy ý chụp vài tấm, có người dân nhiệt tình còn đi tới nói chuyện phiếm với cô, cô cũng mỉm cười đáp lại, tán gẫu vài câu với các cô ấy.

Phần lớn là họ giới thiệu về Washington, ví dụ như nơi nào đáng để đi dạo, nơi nào thì có thức ăn ngon. Tiffanynghiêm túc lắng nghe, họ vốn đang định dẫn cô vào trong cửa hàng thì ai ngờ đột nhiên Tiffany nhận được điện thoại của Giản Ninh.

"Cô đang ở đâu?", giọng điệu cứng nhắc hỏi.

Tiffanyle lưỡi một cái, thành thành thật thật trả lời: "Cửa hàng lưu niệm Lincoln."

"Tôi sẽ lập tức đến đó."

Người ở đầu dây bên kia ngay cả một câu thừa thải cũng không có, nói xong lập tức cúp máy. Tiffanyđi tới trước mặt mấy người dân thành thị, hơi xin lỗi nói: "Thật xin lỗi, bây giờ đồng nghiệp của tôi muốn đến đây, tôi không thể đi dạo với các bạn được."

Những người đó cũng rất rộng rãi, hiểu ý cười nói: "Không sao đâu, chúc bạn đi du lịch vui vẻ!"

Tiffany: "Cám ơn."

Sarah  là một người rất cường thế lại có chút cao ngạo. Cô ta đi đến, trực tiếp xem ảnh mà Tiffany đã chụp, sau đó bắt đầu đi tới những nơi khác.

Dọc theo đường đi cô ta rất ít nói,Tiffany đi theo phía sau cũng không tiện nói nhiều, cô vốn là một người không hay bắt chuyện với người khác cho nên không khí tương đối có vẻ lạnh lẽo. Thật ra thìTiffany cảm thấy Sarah  không thích cô, thậm chí là có chút địch ý, về phần nguyên nhân, trong lòng mỗi người đều hiểu rõ.

Tiffanycó thể hiểu được tâm trạng của cô ta, mặc dù đối với loại không khí áp lực như núi này, cô cũng cố chịu đựng. Hai người lại đi đến đài tưởng niệm Washington, Nhà Trắng, Tòa Nhà Quốc Hội.v.v.. . Tiffanyluôn cô gắng giữ vững khoảng cách với cô ta, kết quả tạo thành hình ảnh chính là... Sarah ngẩng đầu ưỡn ngực, một bộ dáng nữ vương, khí thế đi ở trước mặt, cách một trăm mét là Tiffany cầm máy ảnh, ánh mắt trong suốt không nhanh không chậm lựa chọn sử dụng góc độ chụp ảnh phong cảnh.

"Này, tôi đi đến bên kia tìm mấy người dân phỏng vấn, còn cô đến  Lầu Năm Góc , thuận tiện chụp vài bức ảnh cuộc sống ở gần đó."

Sarah đột nhiên dừng bước, chờ Tiffanyđến gần mới mặt lạnh nói với cô.

Tiffany vừa nghe thấy không cần phải đi cùng cô ta nữa, trong lòng liền mừng rỡ, gật đầu nói: "Đã rõ."

Sarah  làm việc cực kì chú trọng hiệu suất, không tới ba, bốn giờ đã đi liền mấy nơi, ngay cả cơm trưa cũng không ăn. Tiffany đã sớm đói bụng, tìm một nơi ăn chút gì đó, lại mua một phần kem, ăn xong mới một mình chạy tới Lầu Năm Góc .

Đi chưa được bao xa thì thấy một bà cụ đang gian nan đẩy vật nặng đi về phía trước, Tiffanymềm lòng, đi tới muốn giúp đỡ một tay, lúc đầu bà cụ rất kinh ngạc, lập tức từ chối nói không cần. Tiffany cười nói: "Không sao."

Bà cụ không muốn làm phiền cô nhưng Tiffany vẫn rất kiên trì, tranh cãi một hồi, bà cụ thấy không thay đổi được Tiffany, liền tùy ý cô. Nhà của bà cụ ở gần một tòa cao ốc, sau khiTiffany đưa bà về nhà, bà cụ muốn giữ cô lại dùng cơm để cám ơn nhưng Tiffanychỉ nói mình còn có việc, sau đó liền rời đi.

Vậy mà khổ nỗi, lúc đi đều là bà cụ chỉ đường, Tiffanyhoàn toàn nghe theo chỉ dẫn của bà mà đi vào những ngõ nhỏ cong cong quẹo quẹo. Bây giờ, cô căn bản không nhớ được mình là đi vào từ con đường nào.

Dựa vào trí nhớ, đi qua đi lại vài vòng, ngược lại càng đi càng chóng mặt, cho đến khi nghe thấy âm thanh truyền đến từ một hướng khác, Tiffanymới đi đến nơi phát ra âm thanh. Vốn là muốn tìm người hỏi một chút, kết quả khi nhìn thấy hình ảnh trước mặt thì cô liền ngây ngẩn cả người.

Trên bầu trời có năm, sáu chiếc máy bay ném bom lượn vòng, đang hướng tới một tòa cao ốc lớn cách đó không xa mà ném, còn có tiếng súng liên tục không ngừng, cư dân gần đó rối rít hoảng sợ, thét lên chạy trốn tứ phía. Thật may là nơi này cũng vắng vẻ, dân cư cũng không phải là quá nhiều, nhưng vẫn có không ít người chết.

Mắt thấy tòa cao ốc bị nổ tung, lung lay sắp đổ. Trong nháy mắt sẽ sụp đổ, Tiffanytrừng lớn mắt, hoàn toàn không có phản ứng gì. Sớm biết nước ngoài thường xuyên xảy ra chuyện bị tập kích, cũng xem qua vô số lần trong phim ảnh nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có một ngày tận mắt chứng kiến chuyện này xảy ra, không hề dự đoán được tình huống bây giờ.

Tiffany bị tiếng khóc của một đứa bé làm hoàn hồn, một bé trai có mái tóc xù và đôi mắt màu xanh đang đứng một mình trong khói súng, khóc khàn cả giọng, không ngừng kêu: "Mẹ ơi, mẹ ơi."

Máy bay ở không trung không ngừng ném bom, thỉnh thoảng có mấy tòa cao ốc bị nổ tung, mãnh vỡ thủy tinh văng khắp nơi, trong lòng Tiffany kinh hãi, không kịp nghĩ đến chuyện khác, chạy tới thật nhanh, bảo vệ đứa bé ở trong ngực.

"Ư." Rên lên một tiếng, Tiffany một tay ôm lưng bé trai, một tay ôm thật chặt đầu của bé, tiếng khóc thút tha thút thít truyền đến, làm ước một mảng áo trước ngực cô.

Mà đúng vào lúc này, trong phòng giám sát ở một tòa cao ốc khác, có mấy người đàn ông và phụ nữ đang quan sát tất cả mọi chuyện xảy ra ở nơi này trên máy vi tính. Ánh mắt của người đàn ông cầm đầu rất lạnh nhạt, thỉnh thoảng chỉ huy thủ hạ ở tòa cao ốc gần đó. Trừ máy bay ném bơm, bên ngoài tòa cao ốc còn có mấy chiếc máy bay trực thăng bao thành một vòng vây quanh tòa cao ốc, một khi thấy được người còn sống đi lại trong tòa cao ốc thì mười mấy khẩu súng sẽ lập tức điên cuồng hướng tới nơi đó càn quét.

"Ah ah, chị đây cũng không tin, vậy mà con chuột nhỏ đó còn có thể thoát được." Một cô gái có mái tóc đen ngắn nói.

Bên cạnh cô ta là một người đàn ông, ánh mắt anh ta đang nhìn chăm chú vào màn ảnh máy vi tính, khóe miệng tà mị nâng lên, nhẫn tâm hắt một gáo nước lạnh vào cô. "Cũng không nhất định, Jo  SungMin rất giảo hoạt, chúng ta truy bắt hắn cũng không phải lần một lần hai, nếu bắt hắn dễ như vậy thì hắn cũng không phải là lão đại của tổ chức khủng bố rồi."

Cô gái cũng không chút yếu thế, phản kích lại."Thôi đi, trước kia là anh đi bắt người, còn lần này là thủ lĩnh ra tay, có thể giống nhau sao?"

"Mẹ nó." Người đàn ông nháy mắt xù lông, hung hăng trừng cô.

Người đàn ông cầm đầu không thèm nhìn bọn họ cãi vả, ánh mắt luôn nhìn vào màn hình máy vi tính, đột nhiên, một bóng dáng quen thuộc xông vào tầm mắt anh, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng híp lại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#taeny