27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 127 : Thân thế (4)

Mọi việc cô cần phải lo cho đứa bé trong bụng mình trước tiên mới được.

Ly hôn, cô căn bản không có biện pháp cho đứa bé một cuộc sống tốt, giáo dục tốt, sẽ chỉ làm đứa bé chịu khổ với mình. Quang trọng nhất là, cô không có biện pháp cho đứa bé một gia đình đầy đủ.

Cũng không thể cho đứa bé vừa sinh ra thì đã không có ba.

Vậy có chút quá tàn nhẫn.

Đối với cuộc sống về sau cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn.

Cuối cùng để cho Kwon BoA có quyết định dứt khoát, là do cùng Park HaeJin nói chuyện.

Park HaeJin nói với cô rất nhiều, ngoại trừ bạn bè tốt ở bên ngoài, cũng tuyên bố thái độ của mình. Mình sẽ không tranh đoạt với cô cái gì, chỉ là mọi người cùng yêu một người đàn ông, lại đã có thai, mới có thể hiểu tâm tình lẫn nhau. Park HaeJin nói bản thân mình không muốn đến quấy rầy cô, nhưng Hwang MinKi đã quyết định, bà không có lựa chọn nào khác.

Hơn nữa cũng là vì muốn đứa bé của mình tốt.

Ở thời kì đặc biệt này, bản thân các cô tự đồng ý sẽ không tính toán gì, toàn bộ điểm xuất phát đều vì đứa bé.

Park HaeJin phân tích đều có lý.

Cô ta ở thế yếu, lúc nói chuyện biểu hiện ra như là bạn bè tốt, hiền lành, làm cho Kwon BoA thiện lương cảm động. Đúng vậy, đứa bé mới là quan trọng nhất, cô không thể chích ích kỷ chỉ suy nghĩ đến cảm nhận của mình, mà để cho cuộc sống tương lai của đứa bé phải chịu khổ.

Hơn nữa Kwon BoA ngoại trừ bỏ tình cảm bản thân khó có thể chấp nhận ở bên ngoài, hơn nữa có một nguyên nhân quan trọng nhất là lo lắng cô cùng Park HaeJin hai người quan hệ tình địch sống dưới một mái hiên, còn cùng mang thai, ở chung với nhau cũng không phải là việc nhỏ. Ngộ nhỡ Park HaeJin không phải là người yên tĩnh, mà mình cũng không có tâm tư mỗi ngày cùng cô ta bày mưu tính kế.

Hiện tại ít nhất các cô còn có thể sống bình an vô sự.

Thật sự không được, đến lúc đó cô rời đi cũng không phải là không thể.

Ít nhất vì đứa bé, tạm thời ủy khuất mình một chút, điểm này cô cố gắng có thể làm được.

Kwon BoA thuyết phục bản thân ở lại.

Hai người cùng sống trong nhà họ Hwang dưỡng thai, mới đầu quả thật là bình an vô sự. Ngày qua ngày cũng rất yên tĩnh, mỗi ngày Kwon BoA đều ngóng trông đứa bé ra đời, cái khác cũng không suy nghĩ nữa.

Mắt thấy thời gian trôi qua.

Bụng Kwon BoA đã tám chín tháng, kết quả ở đêm ba mươi ngày đó, vốn dự tính ngày sinh còn có một đoạn thời gian Kwon BoA đang ăn cơm đột nhiên đau bụng sinh, cô lúc này bị đưa đến bệnh viện. Sau một trận luống cuống tay chân, một cô gái nhỏ trắng nõn nà cứ như vậy đón một tiếng chuông đầu năm cùng tiếng pháo nổ đi đến thế giới này.

Từ đầu chí cuối, Hwang MinKi chưa từng đến nhìn qua một cái.

Kwon BoA đặt tên cho đứa bé là Tiffany Hwang.

Trên chữ Tiffany  ngụ ý cô hi vọng con gái mình cả đời có thể vui vẻ, dù cho không giàu sang, cũng nhất định gặp được một người yêu mình thật lòng, cùng nhau hạnh phúc đến già.

Ngàn vạn lần không được giống như cô vậy.

Không bao lâu, Park HaeJin cũng sinh.

Cô ta cũng sinh ra một cô con gái.

Tên là Hwang Sulli.

Tên này do Hwang MinKi đặt.

Tiệc đầy tháng của Tiffany cùng Sullu cũng không mời ai, chỉ có ba người nhà họ Park đến chúc, ăn bữa cơm. Về phần nguyên do, dùng lời của Choi Somi mà nói, một người là không để bụng, một người là không có lập trường.

Nhìn thái độ của Hwang MinKi  đối đãi với Kwon BoA có thể đoán được Tiffany sẽ phải chịu đãi ngộ gì rồi.

Về phần Sulli, không nói đến thân phận nó cùng Park HaeJin luôn không thể lộ ra ngoài ánh sáng, lấy cá tính của Hwang MinKi kia, ngoại trừ trên phương diện làmăn, thì có cái gì để cho hắn để tâm đây? Một tiệc đầy tháng mà thôi, làm hay không làm với hắn mà nói đều không sao cả.

Không có chút ảnh hưởng.

Kwon BoA đã bị tổn thương đến vô cảm rồi.

Cô dường như đem tất cả trọng tâm cuộc sống của mình đều chuyển dời đến trên người Tiffany .

Mãi đến một ngày, Kwon BoA đột nhiên nhận được điện thoại của Park HaeJin , âm thanh của cô ta ở trong điện thoại rất kích động, giọng nói cũng rất nóng lòng, chỉ nói mình bị người ta vơ vét tài sản, hiện tại ở chỗ XX, bảo Kwon BoA mang tiền bạc đến cứu cô.

Trong điện thoại ngoạitrừ tiếng cầu cứu của Park HaeJin , còn có tiếng chửi rủa thô ráp của người đàn ông, cùng âm thanh giống như tranh chấp rơi xuống. Tóm lại rất hỗn loạn, sau cùng, một tiếng 'Bốp' vang lớn, tiếng kêu của Park HaeJin thảm thiết truyền tới, ngay sau đó điện thoại đã bị cắt đứt.

Âm thanh 'Đô đô đô' đột ngột truyền đến.

Kwon BoA ngẩn người, cùng phản ứng kịp, cũng không nghi ngờ gì, dặn bảo mẫu chăm sóc Tiffany , liền vội vàng cầm túi xách đi đến địa điểm Park HaeJin nói.

Suy nghĩ đầu tiên của côchính là những người đó động thủ với Park HaeJin.

Nếu như đối phương chỉ đòi tiền, vậy còn dễ.

Kwon BoA  chạy tới nơi theo như lời Park HaeJin , ở đó chỉ có cô ta cùng một người đàn ông, dáng vẻ người đà nông vừa thấy đã biết là tên côn đồ đường phố.

Park HaeJin  trốn ở đằng sau người Kwon BoA.

Kwon BoA vội vàng lấy ra chi phiếu, đưa cho người đàn ông.

Đang chuẩn bị lôi kéo Park HaeJin rời đi.

Ai biết người đàn ông lại ngăn cản các cô, hắn không chỉ muốn tiền bạc, còn muốn cả người.

Kwon BoA xinh đẹp như thế, khí chất lại xuất chúng, để cho tên côn đồ cả đời chưa thấy qua nháy mắt nổi lên sắc tâm.

Thì ra người đàn ông này thường xuyên lưu luyến Park HaeJin đã từng sống cùng một khu với tên côn đồ kia, có một lần Park HaeJin về nhà muộn, đi một mình về nhà cần phải đi qua một con đường nhỏ kia, bất hạnh đã bị tên côn đồ gặp được. Hắn thấy Park HaeJin tay trói gà không chặt, lại đơn độc một mình, nhất thời nổi lên tà niệm.

Đêm đó từ phía sau che miệng Park HaeJin  kéo cô ta đến một xó xỉnh không người mà cưỡng bức.

Pảk HaeJin mặc dù bị thua thiệt, cũng không dám nói với bất kỳ ai.

Nhất là Hwang MinKi.

Khi đó trong quan niệm, phụ nữ không còn trong sạch là một chuyện rất lớn. Trừ khi cô ta muốn cả đời bị người chỉ chỉ chỏ chỏ, cuối cùng không ngóc đầu lên làm người được, mà còn Hwang MinKi cũng sẽ không muốn cô ta nữa.

Trong lòng hắn có chủ nghĩa đàn ông rất lớn.

Nói cái gì cũng không có khả năng chấp nhận người phụ nữ của mình bị người khác chạm qua.

Park HaeJin kinh hồn bạt vía giấu diếm.

Quá một hai tháng sau, dường như có thể nói là bình an vô sự rồi.

Park HaeJin vốn cũng cho rằng chuyện này coi như xong.

Nhưng ai ngờ lúc này lại kiểm tra ra cô ta mang thai.

Mà ngày tháng ngày đó cũng ăn khớp.

Park HaeJin hoàn toàn không biết nên làm thế nào mới tốt.

Cô ta cũng không biết mình mang thai đứa bé của người nào?

Đúng lúc này Hwang MinKi đã biết được tin tức, còn đón cô đến nhà họ Hwang . Park HaeJin chỉ có thể đâm lao phải theo lao, nhưng hình như ông trời cố ý chơi đùa cô, cô hiếm khi ra khỏi cửa để dạo phố, cư nhiên lại gặp tên côn đồ tối hôm đó đoạt đi trong sạch của cô kia.

Park HaeJin  sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, tên côn đồ cũng nhận ra cô.

Hắn thấy Park HaeJin ăn mặc ngăn nắp, bụng cũng to lên, vì thế tìm chút thủ đoạn mới biết được cô bây giờ có quan hệ với chủ tịch tập đoàn Hwang thị.

Tên côn đồ lấy chuyện đêm đó làm uy hiếp, để vơ vét tài sản tiền tài của Park HaeJin.

Trong lòng Park HaeJin hoảng loạn, căn bản không thể nghĩ ra biện pháp khác, chỉ có thể thuận theo ý tứ của hắn.

Nhưng ai ngờ người này càng ngày càng được một tấc lại muốn tiến một thước, một lần so với một lần càng muốn thêm, khi đó Hwang MinKi cũng chưa cho Park HaeJin  bao nhiêu sinh hoạt phí, tiền riêng của cô đều đã dùng gần hết rồi. Park HaeJin không có biện pháp, cùng nói chuyện với tên côn đồ, nhưng người ta từ đầu đã không mua sổ sách. Hắn chỉ quen biết tiền bạc, đưa tiền hắn thì hắn sẽ sảng khoái đi, mọi người bình an vô sự. Nếu không, hắn lập tức nói chuyện mình với Park HaeJin cho Hwang MinKi.

Park HaeJin  biết mình hoàn toàn bị dây dưa, không có biện pháp, đành phải cầu cứu Kwon BoA.

Chương 128 : Đại kết cục (1)

Chỉ là không nghĩ tới người đàn ông này vẫn sắc tâm không thay đổi, lại có thể nhìn tới Kwon BoA.

Hắn muốn dùng sức mạnh, Kwon BoAquá sợ hãi, cùng Park HaeJin chạy ra ngoài. Nhưng tên côn đồ đuổi theo rất nhanh, trong tình thế cấp bách, Kwon BoA lựa chọn đẩy Park HaeJin ra khỏi cửa, cô vừa hô: "Chạy mau."

Thì cửa 'Ầm' một tiếng bị đóng lại.

Kown BoA cách cửa không quá gang tấc, thì tay tên côn đồ lại chụp ở nắm cửa , trong phòng không còn bóng dáng của Park HaeJin .

Kwon BoA chặt túi sách của mình, ngăn chặn trong lòng sợ hãi, từng bước lui về phía sau vừa nói: "Đừng tới đây."

Hai tay tên côn đồ chà xát, nở nụ cười dâm đãng, sau đó từng bước đến gần Kwon BoA.

Vẻ mặt của hắn rất bỉ ổi.

Phòng lớn như vậy, Kwon BoAchạy nữa cũng chạy không thoát, hơn nữa thể lực đâu phải là đối thủ của người đàn ông này.

Không bao lâu, Kwon BoA đã bị đẩy ở trên giường.

Cô không ngừng vùng vẫy.

"Không phải anh muốn tiền sao? Muốn bao nhiêu tôi đều có thể cho anh, đừng như vậy. HaeJin đã chạy đi, cô ấy sẽ tìm người tới cứu tôi, đến lúc đó, đừng nói lấy tiền, anh ngay cả chạy trốn cũng đừng mong trốn thoát, người tốt nhất nên nghĩ rõ ràng."

Kwon BoA  muốn thuyết phục tên côn đồ.

Ai ngờ tên côn đồ không chút để bụng nói: "Cứu cô? Cô đừng có nằm mơ, cô có biết người đàn bà kia với tôi có quan hệ gì không? Nếu cô ta dám đưa người đến bắt tôi, chính cô ta đừng nghĩ sẽ dễ chịu. Tôi nói cho cô biết, cô ta có thể lừa gạt cô đến đây, thì còn quản cô sống chết sao? Bây giờ đã sớm chạy trốn không biết đi đâu rồi?"

Kwon BoA  hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Hai người hết sức giằng co, cửa phòng đột nhiên bị người khác ra sức đá văng, mặt Hwang MinKi giận giữ đi vào.

Park HaeJin đi theo phía sau anh ta chưa hết hoảng hồn.

Chuyện phát sinh sau đó hoàn toàn mất khống chế.

Tên côn đồ không ngờ có người sẽ đột nhiên xông đến, thấy động tĩnh, động tác hắn tự nhiên ngừng lại, quay đầu lại nhìn về phía cửa.

Kwon BoA nhìn thấy Hwang MinKi, chấn động, theo bản năng đẩy tên côn đồ ra. Đúng lúc tên côn đồ có chút buông lỏng, Kwon BoAdùng một lực mạnh, thì thoát khỏi khống chế của hắn.

Cô cuống quít chạy đến bên cạnh Hwang MinKi.

Như là tìm được một bến cảng an toàn.

Tất cả hoảng hốt và sợ hãi đều trong khoảnh khắc chuyển hóa thành quyến luyến người đàn ông này, không ai biết, một giây kia vừa mới nhìn thấy anh ta đến cô mừng rỡ biết bao nhiêu. Ít nhất ở lúc cô nguy hiểm nhất, chồng của cô vẫn đến cứu cô.

Cho đến giờ phút này Kwon BoA mới phát hiện, thì ra bất luận bị anh ta làm tổn thương sâu đậm đến đâu, cũng không thể đè nén tình cảm của mình đối với anh ta, không ngừng nói với mình người đàn ông này không đáng, phải quên anh ta đi. Nhưng ở trong lòng cô, thật ra vẫn luôn không để Hwang MinKi xuống được.

Dù cho ở ngoài mặt cô ngụy trang khá tốt, thậm chí lừa dối cả chính mình.

Nhưng tình cảm trong lòng không lừa được người.

Hwang MinKi giơ tay lên, giương lên, nhanh chóng trong không trung vẽ ra một đường cong.

Sau đó...

Bốp - -

Âm thanh thanh thúy vang lên.

Anh ta dùng lực rất mạnh, cả người Kwon BoA lảo đảo vài bước, bên tai chỉ nghe thấy âm thanh ong ong ong ong, một trận đầu váng mắt hoa.

Cô không dám tin bưng mặt mình đã sưng đỏ lên.

Hwang MinKi lạnh như băng từ trong miệng khạc ra hai chữ. "Tiện nhân."

Sắc mặt anh ta đen như đáy nồi, hơi thở tức giận quanh thân ở cách thật xa cũng có thể cảm giác được, hết sức khiếp người.

Hwang MinKi đi theo Kwon JungHi lâu như vậy, một đường lăn lộn ở trong thương giới, bây giờ lại có địa vị cao, lực uy hiếp cũng rất mạnh.

Trong lòng tên côn đồ biết gặp phải phiền toái, rất sợ Hwang MinKi trả thù, tìm đúng cơ hội chạy nhanh như làn khói.

Park HaeJin ở một bên một câu cũng không dám nói.

Lại càng không dám vào lúc này đi khuyên Hwang MinKi.

Kwon BoA đỏ mắt nhìn Hwang MinKi , nước mắt bất giác chảy xuống, lòng cô tràn đầy ủy khuất không chỗ để nói, bây giờ lại còn bị anh ta hiểu lầm. Đau khổ trước nay chưa từng bao phủ lấy cô, kể cả tất cả vài năm nay.

Kwon BoA chưa từng tuyệt vọng như vậy.

Hơn nữa ở một giây trước còn đang vì anh ta đến mà vui sướng, một giây sau lại bị hắn đối đãi vô tình như vậy, trái ngược to lớn này, cũng làm cho cô khó có thể chấp nhận.

"Không phải như thế, anh hãy nghe em nói... Em không có..." Hai tay cô cầm lấy tay Hwang MinKi , vô lực giải thích.

Vẻ mặt bất lực như vậy, ánh mắt mang theo khẩn cầu, nước mắt theo tiếng mà rơi, điềm đạm đáng yêu.

Chỉ hy vọng chồng của cô có thể tin mình một lần.

Không khí yên tĩnh được hai giây.

Ngay sau đó...

Hwang MinKi vung tay một cái, hung hăng đẩy Kwon BoA ra. "Cút."

Ánh mắt của anh ta nhìn xuống, chỉ có giá lạnh cùng ghét bỏ.

Thân thể Kwon BoA vốn yếu, sau khi kết hôn với Hwang MinKi , ngày qua chỉ có uất ức cùng lòng chua xót, cả người dần dần gầy yếu. Bây giờ mỏng manh giống như trang giấy, sắc mặt cũng không tốt, thân thể lại nhẹ. Hwang MinKi  thân thể người đàn ông cường tráng như vậy, khí lực lớn thì thôi, xuống tay cũng không có nặng nhẹ, Kwon BoA  lập tức bị anh ta đẩy ra thật xa.

Không may, trong phòng đơn sơ dơ dáy bẩn thỉu, dưới chân Kwon BoA bị thứ gì đó vấp, thân thể ngã ra đằng sau, đầu thẳng tắp đụng vào vật cứng bén nhọn xuống.

Đông - -

Rất nặng nề, âm thanh rất nặng nề.

Ở trong phòng quanh quẩn thật lâu.

Âm cuối thật lâu không tiêu tan.

Giống như một cái rất dài, rất dài mới ngừng lại.

Cảm giác Tiffany như đã qua một thế kỷ, miệng chua sót khó tả, phần nặng nề lan tràn đến trong lòng, cô lại có cảm giác đau lòng đến chân thật.

Trên mặt truyền đến cảm giác lạnh lẽo, Tiffany ưa tay vừa sờ, mới phát hiện mình bất tri bất giác mà lại chảy nước mắt ràn rụa.

Cảm giác cả người cũng rất lạnh.

Trên hình ảnh theo dõi, bà Hwang  vẫn bị trói ở trên ghế, cảm giác cả người lập tức già đi nhiều tuổi. Nhớ lại quá khứ bị vạch trần, trên mặt bà cũng hiện ra đau xót.

Minho nói: "Về sau thế nào?"

"Sau khi BoA bị MinKi đẩy ra, hơn nửa ngày cũng không đứng dậy, tôi nhận ra có gì không đúng, tiến lên vừa nhìn, thì cô ấy đã tắt thở rồi." Bà Hwang  vừa nói vừa nhớ lại cảnh tượng ngay lúc đó, mình lập tức đã bị dọa đến choáng váng, Hwang MinKi thấy dáng vẻ của cô, không khỏi sinh lòng nghi ngờ, anh ta nhíu mày, cũng đi lên phía trước.

Sắc mặt Kwon BoA tái nhợt, mắt nhắm chặt lại, hai má vẫn có nước mắt. Mà đầu cô, đang ở trên một vật bén nhọn, máu tươi bốn phía.

Sắc mặt Hwang MinKi thay đổi lớn.

Park HaeJin sợ quá khóc lên, bối rối hỏi: "Làm sao bây giờ?"

Hwang MinKi  trả lời, Tiffany có chết cũng sẽ không nghĩ đến.

Dù cho cô vẫn biết Hwang MinKi độc ác, giờ khắc này, vẫn không thể tin tưởng tai mình nghe được.

Hwang MinKi nói: "Sợ cái gì, chôn người trước đã."

Khẩu khí nhẹ nhàng lạnh nhạt như vậy.

Giống như một mạng người, trước mắt người này, với hắn mà nói không đáng giá để nhắc đến.

Vẻ mặt Tiffany ngây dại.

Trong lòng dời sông lấp biển, cô nắm tay thành quyền rắt chặt, móng tay dùng lực cắm sâu vào trong thịt lòng bàn tay, cảm nhận sâu sắc, mất cơ quan cảm giác.

Giọng Park HaeJin giống như từ thế giới kia truyền đến.

"Tôi rất sợ hãi, lại không dám báo cảnh sát. Chuyện này nếu bị cảnh sát biết, MinKi trốn không thoát được. Tôi lúc ấy không có biện pháp khác..."

"Cho nên hai người tìm chỗ thuận tiện chôn Kwon BoA phải không?"

"Cô ấy còn có Tiffany , MinKi bị bắt, ai sẽ chăm sóc Tiffany ? Đến lúc đó chuyện công ty cũng không ai xử lý, một nhà chúng ta cũng xong rồi."

"Tôi hỏi bà, Tiffany gọi bà làm mẹ là chuyện gì xảy ra? Các người không nhắc đến mẹ ruột với cô ấy là ai sao?"

"Không có, chuyện này không thể nói cho Tiffany."

"Tiffany biết, đến lúc trưởng thành hỏi đến, mẹ của nó ở đâu, đang làm gì? Chúng tôi không có cách nào trả lời, nếu như lừa gạt nó, nó sẽ còn đi tìm mẹ. Vì để tránh cho sinh thêm chuyện, MinKi mới nghĩ ra biện pháp này, để Tiffany cho rằng tôi chính là mẹ ruột của nó. Dứt khoát như vậy, cũng sẽ không sinh ra phiền phức."

Cạch - -

Cửa mật thất được mở ra.

Minho nghe được tiếng bước chân, không nói cái gì, ngầm hiểu đứng ở một bên.

( Giờ gọi Park HaeJin là bà Hwang nhé )

Bà Hwang  theo âm thanh nhìn lại, vừa hay nhìn thấy đôi ngọc bích cùng nhau đi vào.

Sắc mặt bà đại biến.

"Fany."

Nhà họ Hwang.

Tiếng mở cửa vang lên.

Hwang MinKi ngồi ở trên ghế sofa, vừa thấy bà Hwang mới trở về, lạnh giọng chất vấn. "Bà đi đâu vậy?"

Vẻ mặt và động tác bà Hwang đều mất tự nhiên.

Bà còn chưa nói gì, cửa lại có hai người đi vào.

Mắt Hwang MinKi vừa thấy, sắc mặt nháy mắt đen lại.

Ánh mắt hắn sắc bén liếc về phía bà Hwang, giận dữ hỏi: "Sao lại thế này? Bọn họ làm sao lại ở chỗ này?"

"Làm ông kinh ngạc sao?" Tiffany đi vào phòng khách, bình thản nói.

Hwang MinKi chưa cho cô bất kỳ sắc mặt hoà nhã gì.

"Con nghịch nữ này, trở về đây làm cái gì? Mày không tư cách bước vào cửa nhà họ Hwang của tao, cút cho tao." Hwang MinKi ngang tay chỉ về phía cửa.

Sắc mặt Tiffany không thay đổi, ánh mắt trong veo mà lạnh lùng nhìn về phía Hwang MinKi , mở miệng nói: "Không tư cách vào cửa nhà đến cùng là ai? Ông chiếm lấy gia sản nhà họ Kwon , hại chết mẹ tôi, bây giờ còn có thể yên tâm thoải mái đứng ở chỗ này. Hwang MinKi , ông không sợ gặp báo ứng sao? Ngay cả căn nhà này, đều là nhà của họ Kwon"

"Mày..."

Ánh mắt Hwang MinKi  hiện ra kinh ngạc, nhìn ngược lại về bà Hwang , bà Hwang  gục đầu xuống, nước mắt lã chã rơi xuống.

"Phế vật." Hwang MinKi quát lớn một tiếng.

"Chính ông làm ra chuyện, thì sớm nên dự đoán được có ngày bị vạch trần. Coi như bà ta không nói, ông tưởng cả đời này tôi sẽ không biết sao?" Tiffany trào phúng nói.

Hwang MinKi làm sao cũng không ngờ được, cô sẽ gặp Jo HongGa lại thông qua Jo HongGa nhìn thấy cậu của mình, do đó dẫn đến xuất hiện ở đây.

Đây là ý trời.

"Mày biết thì thế nào? Tao là ba mày, mày còn có thể giết ba hay sao? Tao chỉ hối hận lúc ấy thế nào không bóp chết ngay cả mày, bây giờ cũng giảm đi nhiều phiền phức."

"Đúng, tôi còn phải cám ơn ông, để cho tôi sống đến bây giờ. Nếu không thì làm sao có thể biết được toàn bộ chuyện này?" Tiffany nhịn xuống nước mắt tích luỹ trào lên, trong lòng chưa từng một khắc lạnh lẽo giống bây giờ.

Tất cả tình nghĩa cha con, đều đã theo từ khi cô biết chuyện Kwon BoA và Hwang Minki  mà biến mất hầu như không còn.

Cô sẽ không mềm lòng nữa.

"Hwang MinKi, ông đừng cho là tôi không dám giết ông."

Sulli nghe trộm đến giọng nói Tiffany, nhất thời từ phòng chạy ra. Lần trước món nợ đẻ non kia, cô còn nhớ, sớm hay muộn phải tìm Tiffany trả lại. Trong lòng Sulli bị gợi lên hận ý, gương mặt cũng trở nên hung dữ, cô ta thùng thùng thùng xuống lầu, đang chuẩn bị tìm Tiffany tính sổ. Kết quả một tiếng "Tiff....." còn ở trong miệng, lại bị một màn trước mắt này làm cho doạ hãi rồi.

Chương 128 : Đại kết cục (2)

Tiffany giơ súng, thẳng tắp nhắm ngay Hwang MinKi.

Vẻ mặt hai người cũng cực kỳ nghiêm túc.

Trong không khí khẩn trương chuyển đến trên người mỗi người.

Bà Hwang bị hành động của Tiffany sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, trong trí nhớ Tiffany luôn luôn trầm mặc cũng rất ngoan nghe lời bất giác đã đi xa, hiện giờ người con gái đứng ở trước mặt bà bỗng nhiên trở nên xa lạ như vậy, bà Hwang kinh hoảng kêu lên: "Fany , con bình tĩnh một chút, đừng làm chuyện điên rồ. Đây là ba con, con muốn trách thì trách ta đi, mẹ con là vì mẹ mới..."

"Đủ rồi." Tiffany đột nhiên cắt ngang bà.

Bà Hwang  bị cô làm sợ hãi, nháy mắt im miệng.

"Không cần nhấn mạnh lần nữa những điều bà đã với mẹ tôi, lúc này làm cho tôi nghĩ đến những năm gần đây tôi vẫn gọi bà là mẹ còn đối xử với bà trăm ngàn hiếu thuận. Nghĩ đến các người lừa tôi nhiều năm như vậy, khiến cho tôi ghê tởm." Tiffany từng chữ sắc bén, ánh mắt cô thẳng tắp bắn về phía bà Hwang , gấp gáp bức người nói: "Mỗi khi thấy tôi, lúc nghe thấy tôi thân mật gọi bà là mẹ, bà không cảm thấy được áy náy sao?"

Bà Hwang  một câu đều nói không nên lời.

Nếu nói Hwang MinKi làm cho lòng Tiffany lạnh mà nói, thì bà Hwang  mới làm cho cô đau lòng. Đây là người trong cuộc đời cô tập trung nhiều tình cảm nhất, là người mẹ cô yêu hai mươi mấy năm qua, cô hướng về tình thương của mẹ với bà như thế. Vì bà, cam nguyện ủy khuất mình, mọi chuyện để cho Sulli . Bị cướp đồ yêu thích gì đó cũng chỉ có thể cắn răng một mình yên lặng nuốt vào bụng, ở góc không người ngầm rơi lệ.

Nhưng chỉ cần bà Hwang  đối xử với cô tốt một chút, cô lại sẽ quên toàn bộ, trong lòng vui sướng giống đứa bé.

Kết quả, toàn bộ này có bao nhiêu buồn cười.

"Tiffany , tôi cảnh cáo cô, cô đừng xằng bậy. Tôi đã báo cảnh sát rồi!" Đột nhiên có giọng nói chen vào.

Sulli lấy di động, đi đến phía sau bà Hwang , ánh mắt cảnh giác nhìn súng trong tay Tiffany.

"Đồ con hoang này, người phụ nữ không biết xấu hổ. Cô cho là mẹ cô có gì tốt? Nếu không bà ta đã không đi theo người khác, ba cũng sẽ không lỡ tay giết lầm bà ta. Đó là bà ta xứng đáng! Nhà của chúng tôi nuôi cô nhiều năm như vậy, cô không những không biết ơn, còn lấy oán trả ơn. Lương tâm cô bị chó ăn rồi sao?"

Lương tâm? Thật sự là buồn cười.

Bọn họ cũng không biết xấu hổ cón nói lương tâm với cô.

Tiffamy cười rộ lên, trên gương mặt thanh lệ đột nhiên nở nụ cười yếu ớt, giống như nụ hoa sắp nở, trong nháy mắt tràn ra kia một khắc, lại xinh đẹp kinh tâm động phách. Chỉ là trong giọng nói của nàng không chứa chút tình cảm nào. "Cũng chỉ có cô lấy thân phận là con gái nhà họ Hwang làm vinh quang, chỉ là đáng tiếc, không phải hiếm lạ, ngược lại không hiếm lạ muốn thay đổi cũng không được. Có lẽ cô nên hỏi mẹ cô một chút, đến cùng người nào mới đúng là 'Con hoang'? Là ai hại mẹ ta bị người ta oan uổng?"

"Cô nói lời này là có ý tứ gì?"

Sắc mặt bà Hwang nháy mắt trở nên trắng xanh.

Giọng nói Hwang MinKi lúc này vang lên."Các người còn nói với nó nhiều như vậy làm cái gì? Đều cút ngay, tào cũng không tin nó hôm nay dám ở trong này nổ súng."

"Vậy thì thử xem." Tiffany bình tĩnh nói tiếp.

Ngón trỏ của cô dời về phía cò súng, vững vàng đặt ở phía trên.

Hai mắt Sulli trợn to, nắm thật chặc lấy bà Hwang , nín thở.

Bà Hwang cũng khẩn trương không thôi.

Sắc mặt Tiffany lạnh lùng, ngón tay bắt đầu ép xuống.

"A..." Sulli nhất thời hét lên một tiếng, cả đầu đều chôn trên lưng bà Hwang.

Bà Hwang  hít vào miệng hơi lạnh, toàn thân cứng ngắc.

Một giây.

Hai giây.

...

Cũng không có tiếng súng vang lên.

Sulli dần dần ngẩng đầu, không khỏi ngẩn người.

Tay Taeyeon cầm lấy súng trên tay Tiffany , ngừng động tác nổ súng của cô.

Tiffany nghi hoặc nhìn anh.

Anh vẫn không nói gì, Tiffany còn tưởng rằng anh ngầm đồng ý, ai ngờ ở một khắc sau cùng đột nhiên ngăn cản cô.

Taeyeon chậm rãi mở miệng nói: "Để anh."

Giọng nói không nặng không nhẹ.

Vừa lúc truyền tới trong tai mỗi người.

Tim bà Hwang  cùng Sulli vừa mới để xuống lại nhấc lên.

"Ách..." Tiffany cũng không rõ anh muốn bày trò gì ra.

Không khí bỗng nhiên trở nên quỷ dị.

Taeyeon nhẹ nhàng nói: "Loại chuyện này không cần em ra tay."

Anh cầm lấy súng trong tay Tiffany , không có do dự, 'Bang bang...' mấy viên đạn bắn vào trên người Hwang MinKi , vẻ mặt tự nhiên giống như cầm súng đồ chơi trong tay.

Lần này không chỉ Sulli.

Ngay cả bà Hwang cũng nhịn không được kêu lên.

Hwang MinKi té trên mặt đất, kêu rên ra tiếng. Hắn đau đến mồ hôi ứa ra,  bà Hwang  phản ứng kịp, khẩn trương chạy đến.

Taeyeon  thu súng, dắt tay Tiffany nói: "Đi thôi."

Những người này, Tiffany một khắc cũng không muốn gặp lại.

Đến cửa, bước chân Tiffany không tự chủ dừng lại, nghiêng đầu nhìn, bà Hwang đang lo lắng che miệng vết thương cho Hwang MinKi , trong miệng đóng đóng mở mở đang nói gì đó, vô cùng chật vật.

Cô liếc mắt một cái, thì thu hồi tầm mắt.

Lại giơ chân lên, cùng Taeyeon  đi ra cửa nhà họ Hwang.

"Anh vừa rồi cũng không có bắn trúng điểm yếu của ông ta." Tiffany thuận miệng nói.

Taeyeon nhếch môi, vô cùng khẳng định nói: "Em không hề muốn ông ta chết."

Yên tĩnh một lúc.

Tiffany mới nói: "Để cho ông ta chết để xong hết mọi chuyện, chẳng bằng tiếp tục sống, chịu trừng phạt ông ta nên có."

Vì thế, Taeyeon mới thủ hạ lưu tình, Hwang Thị  đổi chủ, bất động sản bị tịch thu, chỉ là chuyện trong một đêm. Anh định trực tiếp huỷ hoại công ty, nhưng đó là sản nghiệp do ông ngoại Tiffany một tay phát triển lớn mạnh lên, anh muốn bảo lưu lại thì tốt hơn. Ông ngoại dù sao tập trung tâm huyết cả đời vào Hwang Thị , Tiffany cũng không hy vọng nó cứ như vậy bị hủy đi.

Chỉ là cứ như vậy, ai đến quản lý công ty mới thành vấn đề.

Tiffany đối với việc làm ăn buôn bán trên thường trường không có bất kỳ hứng thú, Taeyeon càng thêm không có khả năng, sau đó bọn họ không hẹn mà cùng đánh chủ ý lên trên người một người.

Buôn bán kỳ tài Kwon Yuri.

Cũng chính là lão đại thân yêu của bọn họ.

Taeyeon  cùng Tiffany tìm cơ hội cùng nói chuyện này với Yuri, Yuri giật bắn lên.

Anh ấy liếc xéo hai người một cái, ầm ĩ nói: "Cậu cho rằng tôi là nơi thu nhận các công ty sao?"

Trên tay anh đã có ba gia công ty rồi.

Thêm một cái nữa, có muốn người ta sống không hả?

Thật coi anh có ba đầu sáu tay sao?

Mà còn anh cầnphải có bao nhiêu tinh thần mới có thể đồng thời quản lí tốt một công ty giải trí, một khách sạn quốc tế, một xí nghiệp Quốc tế, còn có một công ty bất động sản?

Taeyeon hiển nhiên là không có nhân tính.

Mặc kệ Yuri có đồng ý hay không, trọng trách này giao tại trên người anh ấy là xong.

Tiffany tìm hành tung của Rose , cô nghe Jessica nói,  lần đó là chịu sai khiến của Rose , cũng là cô ta ở sau lưng bày mưu tính kế, mưu toan tính toán hết để hại mình. Món nợ này, cô không thể không tính với Rose.

Còn có Wendy.

Chỉ cần nghĩ đến Wendy  cùng đứa bé củamình bị mất đi kia, thì hận ý của Tiffany đối với Rose không có cách nào tiêu trừ được. Nó giống một cây gai dần dần lớn lên, không ngừng lên cao, sinh trưởng ở trong lòng Tiffany, dường như muốn ra ngoài.

Nhưng ý trời khó lường, Tiffany chưa tìm được Rose, thì cô ta chủ động tìm tới cửa.

Tiffany nhận được một cuộc gọi xa lạ.

Là Rose.

Cô mới đầu cũng không biết, nhưng vừa nghe giọng nói bên kia truyền đến, mắt Tiffany lập tức nheo lại. Giọng Rose, cho dù hóa thành tro cô cũng sẽ không thể quên.

"Đến một chỗ không người."Rose nói.

Tiffany đứng ở trước cửa sổ sát đất, đè nén cảm xúc nói: "Hiện tại không có người."

Bên kia trầm ngâm một lúc.

Sảng khoái nói: "Tôi muốn gặp cô."

"Đúng lúc, tôi cũng cần gặp cô."Tiffany nhếch môi, giọng nói vô cùng bình thản.

Các cô hẹn địa điểm xong, Tiffany thừa dịp Taeyeon không có ở nhà, một mình ra cửa.

"Đúng rồi, một mình cô đến, không cho phép nói cho Taeyeon. Nếu không, cô đừng mong gặp được tôi."

Rose đã nói còn quanh quẩn ở bên tai.

Tiffany mặt không chút thay đổi, chạy đến địa điểm chỉ định.

Cô chân trước vừa đến, Rose đã xuất hiện ở sau lưng rồi.

"Không tệ, thật đúng giờ." Rose khen.

Tiffany lạnh lùng nhìn cô ta, không tâm tư cùng cô ta nói những thứ hư tình giả ý này.

"Cô có biết vì sao tôi gặp cô không."

"Ừ, biết." Rose giương môi, nhẹ cười. "Cô muốn giết tôi."

"Vậy cô có biết tôi vì sao muốn gặp cô không?"

"Không có hứng thú."

Rose làm như thở dài."Cô vẫn chán ghét tôi như vậy."

Mỗi lần nói chuyện với cô ta, Tiffany đều không khỏi cảm thán, vật họp theo loài cách nói kỳ diệu này thật đúng chỗ. Rosr thật sự không hổ là được Oh Sehoon nuôi lớn, nói chuyện đều giống nhau.

"Không, tôi không chán ghét cô."

"Tôi hận cô."

Tiffany mạnh mẽ, không cùng cô ta nói vô nghĩa nữa, công kích đánh thẳng đến chỗ Rose.

Động tác của cô hết sức nhanh chóng.

Rose  cả kinh, khó khăn tránh thoát một quyền của cô, Tiffany lại ra quyền thứ hai, hai người rất nhanh đọ sức với nhau.

"Bản lĩnh của cô tiến bộ không ít." Rose không khỏi nói.

Tiffany không nói tiếp.

Chiêu thức càng lúc càng nhanh, cũng càng ngày càng ngoan độc, trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ, giết cô ta.

Công phu Rose do Oh Sehoon  dạy, thân thủ tự nhiên không tệ.

Nhưng cô ta vẫn không thể không kinh hãi ở tốc độ Tiffany.

Cô ra chiêu vô cùng nhanh, Rose căn bản không có cơ hội đánh lại, thì đừng nhắc tới chủ động công kích, chỉ có thể không ngừng trốn tránh công kích của cô. Đêm đó thuận lợi như vậy, cô cho rằng Tiffany cũng chỉ như vậy, coi như đi đặc công đảo, cũng không phải đối thủ của mình, không nghĩ tới, cô vẫn coi thường cô ấy.

Rose dần dần cảm thấy gay go, thể lực dù sao có hạn, cô lại rơi vào bị động, rất dễ dàng rơi vào thế hạ phong.

Tiffany nhìn đúng thời cơ, một khửu tay đánh mạnh vào trên bụng Rose , Rose nhất thời đau khom lưng, thân thể lui về phía sau vài bước, sắc mặt tái mét.

Tiffany không có dừng lại, nháy mắtvung quả đấm thẳng đến Rose , Rose  kinh hãi.Ai ngờ quả đấm của cô ở nửa đường đột nhiên dừng lại, mắt Rose vừa thấy, không tự giác nhẹ nhàng thở ra.

"Buông ra." Tiffany lạnh lùng nói.

Giọng nói Oh Sehoon từ bên tai truyền đến. "Bảo bối, con gái bạo lực như vậy không tốt. Em muốn giáo huấn người nào, nói cho anh biết, anh giúp em."

"Không mắc mớ đến anh."

"Ai nói? Người nào chọc đến bảo bối của tôi, tức là chọc đến tôi, lâu như vậy không thấy, chẳng lẽ em một chút cũng không nhớ anh?" Oh Sehoon  đến gần vài bước, chặn Tiffany lại vẫn như cũ chặt chẽ cầm lấy tay cô, Tiffany vùng vẫy, không có kết quả. Oh Sehoon thăm dò ngửi ở trên cổ cô, khẽ cười nói: "Em hôm nay vậy mà xịt nước hoa, thật khó được. Chẳng lẽ biết anh sẽ đến, cố ý chuẩn bị cho anh?"

Tiffa y nở một nụ cười giả tạo, lành lạnh nói: "Oh thiếu gia , anh quá tự luyến rồi."

Nháy mắt cô đã khôi phục vẻ mặt đến lạnh lùng, cau mày nói: "Buông."

Oh Sehoon tất nhiên sẽ không nghe cô, lần nay hắn không hoàn theo ý củamình hành sự? Lại làm sao buông cô ra."Tự luyến có cái gì không tốt?"

Tiffany rất tự nhiên nói tiếp: "Tự luyến là bệnh, phải trị."

Oh Sehoon im lặng một chút.

Rose thờ ơ nhìn dáng vẻ bọn họ 'Thân mật', tiến lên nói: "Người tôi đã giúp anh lừa gạt đến đây, kế tiếp có thể đi được không?"

"Gấp cái gì?" Oh Sehoon nhíu mày, giọng không có gì dao động nói: "Ai cho cô đi, ngoan ngoãn ngây ngô ở đây."

Nhà họ Kim.

Taeyeom lúc về đến nhà một người cũng không có, trong phòng khách hết sức an tĩnh, anh nghi ngờ nhìn trên lầu, bình thường thời gian này Tiffany ở dưới lầu đọc sách.

Anh lên lầu dạo một vòng, vẫn không nhìn thấy người. Taeyeon từ trên cầu thang đi xuống, vừa đi vừa gọi: "Dì Lee"

Một người phụ nữ trung niên mặc tạp dề chạy đến."Thiếu gia, cậu đã trở về."

Taeyeon hỏi: "Fany đâu?"

"Thiếu phu nhân đã đi ra ngoài." Dì Lee thành thật đáp.

"Cô ấy đi với ai?"

"Không có ai, thiếu phu nhân đi một mình."

"Một mình..." Taeyeon thì thào nói.

Ánh mắt không khỏi tối xuống.

Chóp mũi đột nhiên truyền đến một mùi hương nhàn nhạt, Taeyeon  bây giờ mới chú ý đến. Anh quét nhìn phòng khách một vòng, hỏi dì Lee: "Trong phòng khách làm sao có mùi nước hoa vậy?"

"Nước hoa là thiếu phu nhân không cẩn thận làm vỡ, tôi vốn chuẩn bị dọn dẹp, nhưng cô ấy nói không cần, chờ anh ấy trở về nói lại. Thiếu gia, tôi nhìn thiếu phu nhân lần này trở về thân thể so với trước kia yếu đi rất nhiều, một lọ nước hoa nhỏ như vậy, cô ấy không cầm chắc, còn làm vỡ. Phải bồi bổ nhiều mới được!"

Suy yếu hơn nữa cũng không đến mức ngay cả nước hoa cũng không cầm chắc.

Taeyeon lại hỏi: "Cô ấy trước khi rời đi, có nói qua cái gì không?"

"Đúng rồi, cô nói cái gì nên để chó ở trụ sở huấn luyện quân sự lục soát đến chỗ muốn diễn tập, còn nói muốn cùng cậu đi xem a. Tôi không hiểu lắm những thứ này, thiếu gia, con chó có diễn tập sao?" Chúng nó không cần.

Dì Lee nghĩl ại cảm thấy rất khó hiểu.

Taeyeon  nói: "Tôi biết rồi, dì bận rộn thìđi trước đi."

Trụ sở huấn luyện?

Tiffany chỉ là đặc công đảo sao?

Nhưng đặc công đảo ở đâu ra có chó quân sự lục soát?

Căn cứ quân sự dùng chó cách tổng bộ không xa.

---------------ta là dãy phân cách -----------

"Lần này biểu hiện ngoan như vậy, cư nhiên không có chạy trốn. Không phải là em muốn nói em đã yêu anh chứ, không nỡ rời khỏi anh?" Oh Sehoon  ôm ngực, mỉm cười nhìn Tiffany.

Tiffany một chút cũng không thưởng hài hước của hắn, mặt không chút thay đổi nói: "Chạy cũng là uổng phí sức lực, cần gì phải gây khó dễ cho mình?"

"Hiếm thấy em nghĩ thông như vậy, nhưng nếu em nói em yêu anh, anh nghĩ anh sẽ càng vui mừng."

"Tôi đây nghĩ khả năng cả đời này tôi sẽ không cho anh vui mừng rồi."

"Vậy cũng chưa chắc." Oh Sehoom tràn đầy tự tin.

Tiffany ý bảo cởi trói cho tay mình ở sau người. "Giúp tôi cởi trói, tôi sẽ không trốn, trói khó chịu."

"Yên tâm, em rất nhanh thì đượ ctự do." Tâm tình Oh Sehoon  dường như rất tốt, giọng nói vẫn thật nhẹ nhàng. "Mà anh còn bảo đảm, rất nhanh em sẽ quyết một lòng đi theo anh, hoàn toàn quên Kim Taeyeon."

"Có ý gì?"

Oh Sehoon nhướng mày, đúng lúc này, một người người đàn ông đi đến, nói với Oh Sehoon : "Đương gia, đã chuẩn bị xong rồi."

"Dẫn cô ấy qua đó."

Oh Sehoon quay đầu, chỉ Tiffany.

Tiffany hỏi: "Anh muốn mang tôi đi đâu?"

"Em lập tức sẽ biết."

Tiffany làm sao cũng không ngờ đến, Oh Sehoon cũng không phải nói đùa.

Hắn mang cô đến một căn phòng, chất đầy các dụng cụ kỳ lạ, ở giữa bày một cái rất giống chiếc giường,  Tiffany nằm ở bên trên. Tay chân đều bị ở móc khoá bên cạnh đột nhiên xuất hiện còng lại.

Vây xung quanh cô có vài người đàn ông đeo khẩu trang mặc đồ giải phẫu.

"Các ngươi muốn làm gì?" Tiffany thấy bọn họ lục tục đeo bao tay, trong lòng sinh ra một loại dự cảm xấu.

Giọng nói Oh Sehoom từ bên cạnh truyền đến. "Ngoan, ngủ một giấc, chờ em tỉnh lại, chuyện gì đều tốt."

"Cuối cùng anh muốn thế nào?"

"Không muốn thế nào, chỉ muốn em quên một chuyện.Tôi hỏi em, nếu không có Kim Taeyeon, em sẽ yêu tôi không?"

"Sẽ không."Tiffany như đinh đóng cột nói.

"Vô tình như vậy?" Giọng Oh Sehoon luôn tà mị, gằn từng chữ: "Nhưng không phải do em. Tôi chẳng những làm cho em yêu tôi, còn có thể để cho người trong lòng em chỉ có một mình tôi, sau đó lại dùng em, đi đối phó với Kim Taeyeon."

"Anh nghĩ cũng đừng nghĩ."

"Chúng ta có thể thử xem." Oh Sehoon nói, giọng hắn chuyển hướng, nhớ đến cái gì giống như nói: "A..., đúng rồi, khi đó em không nhìn thấy được. Hoặc là nói, khi đó em đã không phải là em bây giờ, em sẽ không nhớ rõ những thứ này. Thực đáng tiếc, tôi còn muốn em nhìn một chút thấy dáng vể bản thân quyết một lòng yêu tôi khi đó, nhưng không thấy rồi."

Cả hai không có thể cùng tồn tại.

Tiffany tức giận nói: "Cái người điên này!"

Hắn thậm chí ngay cả loại biện pháp này cũng nghĩ ra, quả thật là điên rồ!

"Tuỳ em mắng, dù sao rất nhanh sẽ không được nghe, nói không chừng về sau tôi nhớ đến còn có thể hoài niệm. Đến, mắng thêm vài câu, tha hồ mắng." Oh Sehoon chẳng những không tức giận, ngược lại khuyến khích Tiffany.

Tiffany một hơi khó chịu ở trong lòng, phát tiết không ra.

Hắn luôn luôn có bản lãnh để cho cô giậm chân, đối mặt một người vô liêm sỉ như vậy, lì lợm, mà tài ăn nói hơn đối thủ, cô chỉ có thua.

"Nhớ mắng khắc sâu một chút, tốt nhất xâm nhập vào trong linh hồn, xương cốt, nếu không sợ rằng tôi sẽ quên."

"Anh có bệnh à?" Tiffany nhịn không được, cùng người như thế hoàn toàn không cần khách khí, cô nhìn những người này vây quanh ở bên cạnh mình, thì cảm thấy rất hoảng loạn.

Đợi bọn họ làm gì ở trên thân thể cô, không đúng, là làm gì với não của cô.

Vào lúc này, Tiffany càng không cho Oh Sehoon sắc mặt hoà nhã.

"Oh Sehoon , anh đừng xằng bậy, coi như tôi quên toàn bộ, quên Taetaecuat tôi cũng không có khả năng sẽ yêu của anh."

"Em làm sao mà biết? Em lại chưa thử qua."

"Không cần thử, không là chắc chắn không."

"Làm sao bây giờ? Suy nghĩ của tôi vừa vặn trái ngược với em."Oh Sehoon không biết từ lúc nào thì cũng đi đến bên cạnh Tiffany, hắn cúi người, nhìn Tiffany, hạ thấp giọng nói.

Tiffany theo bản năng nhíu mày, vô cùng kháng cự hắn đến gần.

Oh Sehoon không chút để ý, đứng thẳng, nhàn nhạt nói những người khác: "Bắt đầu đi."

Hắn đứng cách vài bước.

Mấy người đàn ông mặc đồ giải phẫu kia nhận được mệnh lệnh, lập tức đều bắt đầu đi đến. Bọn họ đã sớm đã chuẩn bị xong, chỉ chờ Oh Sehoon  ra lệnh một tiếng.

Tiffany lập tức thay đổi sắc mặt, nhưng chưa kịp phản kháng, một người trong đó lấy một cây kim tiêm đâm xuống. Tiêm chất lỏng mát rượi vào, Tiffany thấy hoa mắt, thế giới trong nháy mắt mơ hồ.

Chương 129 : Kết thúc (1)

Thuyền chậm rãi đỗ vào bờ.

Người liên tiếp lần lượt không ngừng lên bờ, đi về phía trên đảo.

Hòn đảo này không lớn, giống như rừng mưa nhiệt đới rừng cây tầng tầng lớp lớp, bị mặt trời xích đạo tỏa ra từng trận chán nản. Ngoại trừ người bên ngoài, lên bờ còn có nhiều con chó lớn ngang ngược, gầm rú rất nhanh xông vào trong rừng cây.

Sau đó mọi người đi theo.

Chỉ chốc lát đã tiến vào rừng cây.

Chỉ thấy bóng người trùng trùng điệp điệp không ngừng ở trong rừng qua lại, chỉ chốc lát sau, trước mắt xuất hiện ra một nhà máy chế tạo, những con chó lớn dừng lại ở trước nhà máy chế tạo.

Ở trong rừng cây như vậy, ngườirất dễ dàng bị lạc phương hướng, nếu không có chó dẫn đường, bọn họ cũng sẽ không ở trong thời gian ngắn như vậy đã tìm tới chỗ này.

Nhà máy chế tạo làm cho người ta cảm giác rất hoang vắng, từ bên ngoài nhìn thì là một tòa nhà kiến trúc lạnh lùng, diện tích cũng không lớn, im lặng, không còn sức sống. Mọi người đã sớm cảnh giáccầm khẩu súng để ở trướcngười, nhiều năm kinh nghiệmnghề nghiệp, càng yên lặng, thì càng quỷ dị.

Không ai dám buông lỏng.

Trong không khí truyền đến một tiếng vang nhỏ, trong nháy mắt, tất cả mọi người thần kinh căng thẳng. Nhưng trong giây lát, yên tĩnh đã bị phá vỡ, liên tiếp có tiếng bước chân, Taeyeon đi ở phía trước dẫn đầu đội ngũ, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ.

Từ trong nhà máy chế tạo lập tức xông ra rất nhiều người, bắn súng thăm dò điên cuồng phóng về phía bọn họ, đạn bắn như nước chảy ở trong không khí xuyên qua, tiếng súng nổi lên bốn phía. Người của Taeyeon trong nháy mắt làm ra phản ứng, vừa nhanh chóng né tránh đạn, vừabắn trả.

Chiến đấu hết sức căng thẳng.

"Thủ lĩnh, anh đi trước."

Taeyeon được Minho và Taemin yểm trợ, thuận lợi đến gần nhà máy chế tạo. Bây giờ anh càng thêm xác định, Oh Sehoon hiện đang ở bên trong này, quả nhiên là hắn mang Tiffany đi.

Bốn phía của anhđạn bay tán loạn, hai phe khai chiến, liều mạng bắn trả, càng thêm chân thực, trong lúc nhất thời bên trong cũng sẽ không kết thúc.

Minho và Taemin ở lại bên ngoài.

Taeyeon đi vào nhà máy chế tạo, bên trong chỉ có mấy người ít ỏi, đều bị anh nổ súng bắn chết. Không khí yên tĩnh nhất thời với tiếng động ồn ào lớn bên ngoài nhà máy tạo thành đối lập rõ rệt, Taeyeon hô: "Tao biết mày ở bên trong, ra ngoài."

Hình dạng nhà máy chế tạo là lộ thiên, chỉ có bốn tầng. Taeyeon vừa dứt lời, trên lầu truyền đến động tĩnh rất nhỏ, anh theo tiếng động nhìn, một người đứng ở bên cạnh lan can lầu hai, tay dựa lan can, đang mỉm cười nhìn anh.

"Bảo bối, đã lâu không gặp." Giọng nói tà tứ lại ngả ngớn kia, không phải Oh Sehoon thì là ai.

Đứng bên cạnh hắn còn có Rose.

Taeyeon giơ súng nhắm ngay Oh Sehoon, không thay đổi vẻ mặt hỏi: "Fany đâu?"

"Cô ấy rất tốt, chỉ là mệt muốn chết rồi... Mày cũng biết, nhu cầu của tao đối với phụ nữ khá lớn, nhưng không ngờ cô ấy không chịu nổi. Chỉ có điều nói thật, Taeyeon , tao rất ghen tị với mày, thân thể tuyệt mĩ như thế mày cư nhiên nếm đầu tiên..." Giọng Oh Sehoon  kéo dài, cố ý nói lời ái muội, còn cố ý không nói hết: "Tao muốn như thế nào cũng không đủ..."

Tay Taeyeon cầm chuôi súng không khỏi siết chặt, trên tay nổi lên gân xanh, anh mạnh mẽ áp chế hoảng sợ ở trong lòng trào lên, làm cho mình giữ bình tĩnh.

Lời của Oh Sehoon hoàn toàn là vì muốn kích thích anh, cũng không phải lần đầu tiên, không nên tin tưởng. Hơn nữa coi như hắn làm vậy với Tiffany, cũng không thể thay đổi được gì, anh yêu Tiffany, sẽ thật lòng tiếp nhận tất cả của cô.

Cho dù cô thất thân dưới tình huống như vậy, anh vẫn trước sau như một.

Nhưng anh sợ Tiffany sẽ nghĩ quẩn trong lòng, lấy tính cách của cô, nhất định sẽ lại rời khỏi anh, cô sẽ ôm đồm tất cả trách nhiệm đến trên người mình, sau đó một mình gánh vác tất cả đau khổ.

"Không tồi, mày cư nhiên có thể thờ ơ. Hay là Tiffany đối với mày mà nói, cũng chỉ là phụ nữ mà thôi?"

Oh Sehoon  trào phúng nói.

Teyeon đương nhiên không để cho hắn nhìn thấy tâm tư của bản thân, anhảm đạm nghiêm mặt, lạnh giọng hỏi: "Mày làm cái gì với cô ấy?"

"Mày nói tao còn có thể làm cái gì?"

"Tao ngược lại rất bội phục mày, hễ tao bắt cô ấy một lần, mày có thể tìm thấy cô ấy một lần, hơn nữa tốc độ vẫn nhanh như vậy. Nói thật, có phải mày thầm mến tao không?"

Khóe môi Oh Sehoon nhếch lên, ý cười chưa từng vào đáy mắt.

"Nhưng tao nghĩ, đây là lần cuối cùng, về sau mày sẽ không còn có cơ hội này." Hắn gằn từng tiếng nói: "Hôm nay, tao sẽ cho mày chôn vùi ở trong này."

"Mày xác định người hôm nay chôn vùi ở trong này, là tao, mà không phải mày?" Giọng Taeyeon không hề gợn sóng.

Oh Sehoon cười lạnh."Vậy thì thử xem."

Hắn vừa nói xong, thì nhanh chóng lấy súng từ trên người ra, họng súng nhắm ngay Taeyeon, đạn bắn ra. Đồng thời, Taeyeon đã bóp cò, cũng nã một phát súng về phía Oh Sehoon. Mọi chuyện chỉ có vài giây, đạn hai người trong không trung giao nhau, sắc bén bay đến gần mục tiêu.

Rose cả kinh.

Oh Sehoon với Taeyeon lại dễ dàng tránh được đạn tập kích.

Một người xoay sang bên trái, một người lắc mình sang bên phải.

Phanh ——

Phanh ——

Đạn thẳng tắp bắn vào máy móc ở tầng một và vách tường tầng hai.

Oh Sehoon đi ra mép về phía trước Taeyeon nổ súng, Taeyeon  nhanh chóng tránh né, tiếp theo Oh Sehoon  tung người từ trên tầng nhảy xuống, theo sát trên này.

Hai bóng dáng không ngừng di chuyển.

Trên người bọn họ chỉ có một khẩu súng, sáu phát, Oh Sehoon đã dùng bốn phát. Taeyeon nhắm cơ hội, trốn ở đằng sau một cái máy móc, cởi áo khoác vung tay ném về đằng sau Oh Sehoon . Oh Sehoon nghe được động tĩnh, quả nhiên xoay người, không chút do dự nả một phát súng về phía đằng sau. Taeyeon lại vào lúc này xoay người mà ra, ở trước khi áo khoác rơi xuống đất bắn ra một phát, Oh Sehoon ý thức được bị mắc mưu, nhưng phản ứng không kịp, trước mắt nhoáng lên một cái, đạn bắn vào trong bụng của hắn, đồng thời áo khoác rơi xuống đất.

Mà Taeyeon nhanh nhẹn vọt đến một chỗ khác đằng sau máy móc.

Anh không cho Oh Sehoon cơ hội thở dốc, mới vừa đứng lại, liền nghiêng người lại nả một phát súng về phía Oh Sehoon . Oh Sehoon khẩn trương che bụng, xoay người trên mặt đất lăn một vòng, tránh thoát đạn bắn tới, lưng dựa vào rương gỗ xếp chồng lên nhau.

Hai người cũng chỉ còn lại có một phát.

Trên trán Oh Sehoon chảy đầy mồ hôi, sợi tóc ướt dán ở trên mặt, máu từ miệng vết thương theo khe hở chảy ra.

Tiếng bước chân của Taeyeon đến gần.

Oh Sehoon ở trong lòng đếm thầm.

Ba...

Hai...

Một...

Hắn đột nhiên đứng dậy, cũng không bận tâm miệng vết thương ở bụng nữa, giơ súng chống lại trước mặt với Taeyeon.

Cự ly giữa hai người cách xa nhau mấy mét, họng sung trực tiếp chỉ đối phương.

"Mày nói xem, phát súng này, là mày thắng hay là tao thắng?" Oh Sehoon khẽ cười nói.

"Mày cảm thấy tao sẽ thua bởi mày sao?"

"A, nếu không chúng ta đánh cuộc." Hắn đi sang bên cạnh hai bước, nhưng Taeyeon di chuyển hướng ngược lại của hắn, hai người giống như nước vơi lửa , giọng Oh Sehoon  lạnh nhạt nói: "Lấy tính mạng cả tao và mày."

"Tao vẫn muốn hỏi mày, tao đã từng đắc tội với mày ở đâu, mày muốn tao chết như vậy." Taeyeon không trả lời hắn, mà nói xoay sang chuyện khác, bình tĩnh hỏi.

Oh Sehoom : "Kim thiếu gia quả nhiên quý nhân hay quên chuyện, bản thân làm cái gì, chính mình cũng không nhớ rõ."

"Có ý gì?"

"Cần tao nhắc nhở mày sao?" Oh Sehoon làm như nhớ đến cái gì, ánh mắt đột nhiên trở nên rét lạnh, nhưng khóe miệng của hắn vẫn treo nụ cười như cũ."Giữa chúng ta, còn có một mối thù giết cha."

"Mày nói tao giết cha mày?"

"Không chỉ như vậy, màyc òn phá vỡ hơn nửa cuộc sống của tao." Oh Sehoon  mở miệng nói: "Nói thì nói đến đây, mày muốn biết, phải nhờ vào bản thân mà nhớ."

Taeyeon nhíu mày, anh tự nhận trí nhớ không kém, nhưng Oh Sehoon  nói những thứ này, mình quả thật một chút ấn tượng cũng không có.

"Nói đi, muốn cược hay không?" Oh Sehoon lại chuyển tới trọng tâm đề tài lúc trước.

"Không muốn." Taeyeo. còn chưa nói, thì có một giọng nói chen vào, bóng dáng Rose xuất hiện ở trong tầm mắt hai người, rất nhanh chạy đến trước mặt bọn họ, chắn ở giữa hai người.

"Oh Sehoon , anh đã nói chỉ cần Tiffany, người đã ở trong tay anh, anh không thể nói mà không giữ lời. Tại sao vẫn còn đối phó với Taeyeon ?" Giọng nói của cô ta có chút kích động.

Giọng Oh Sehoon rét lạnh. "Tránh ra."

"Là cô gọi Fany ra?" Taeyeon đột nhiên hỏi.

Nghe giọng điệu của cô ta, anh đã nhận ra một chút không thích hợp.

Cũng đúng, anhthấy kỳ lạ, nếu Tiffany cố ý để lại manh mối, đã nói lên cô ấy biết việc này có nguy hiểm, nếu ngay từ đầu là Oh Sehoon tìm cô ấy, cô ấy làm sao có thể lại vẫn đi ra ngoài? Nhưng nếu là Rose, thì đã hiểu rồi.

Rose bị Taeyeon  hỏi, lòng không khỏi run lên.

Nhất thời hoảng loạn.

Nhưng đảo mắt nghĩ đến tình hình bây giờ, cô bình tĩnh trở lại.

Rose  nói với Oh Sehoon : "Trừ phi anh đáp ứng không đánh chủ ý lên Taeyeon nữa, nếu không em sẽ không tránh ra."

Cô ta nghĩ rằng Oh Sehoon sẽ không nổ súng với cô ta. Bây giờ hắn chỉ còn một viên đạn, nếu Oh Sehoon nổ súng với cô ta, vậy hắn lấy cái gì đấu với Taeyeon ?

Huống chi Oh Sehoon còn bị thương, nếu như ngay cả một viên đạn cuối cùng cũng không có, Taeyeon căn bản không cần tốn sức có thể giải quyết hắn.

Đã biết làm thế nào có thể thay đổi ấn tượng ở trong lòng Taeyeon, mặc kệ nói như thế nào, cô thực đang giúp anh, Taeyeon  sẽ ghi nhớ tình cảm, nhất định sẽ không vì chuyện Tiffany mà so đo với mình nữa.

Rose một chút cũng không lo lắng.

Taeyeon  cũng cho rằng Oh Sehoon sẽ không nổ súng. Ai ngờ.

"phanh"

một tiếng súng vang lên, thân thể Rose  nhất thời cứng đờ. Cô ta không dám tin nhìn Oh Sehoon , máu tươi từ trên trán rơi xuống, một đường uốn lượn đến đôi môi.

Tiếp theo thân thể của cô ta thẳng tắp ngã về phía sau.

Oh Sehoon cảm khái một tiếng."Thực vướng víu."

Đông - -

Thân thể Rose ngã xuống, nằm ở bên cạnh chân Taeyeon .

Ánh mắt Taeyeon nhìn xuống, ở trên mặt Rose  đảo qua. Một phát súng ở giữa mi tâm của cô ta, Rose  mở to mắt, quả nhiên là chết không nhắm mắt.

Bây giờ anh với Oh Sehoon , chỉ còn lại một viên đạn trong súng của anh.

"Nếu mày không cần đến sống chết của Tiffany, có thể nổ súng thử xem." Oh Sehoon  định liệu nói trước.

Taeyeon ngừng lại, tay chế trụ ở cò súng dừng lại.

"Nếu tao chết, tao dám cam đoan, cô ấy lập tức sẽ chôn cùng tao." Sắc mặt Oh Sehoon hơi chút trắng xanh, nhưng giọng nói lại vô cùng kiên định.

Con ngươi Taeyeon lúc này lạnh xuống."Đây là bản lĩnh của mày? Lấy người phụ nữ của tao uy hiếp tao, ngoại trừ sử dụng những thủ đoạn hèn hạ này, mày còn biết cái gì?"

"Tao cho tới bây giờ chưa nói tao là Chính Nhân Quân Tử gì, thủ đoạn đê tiện thì làm sao? Cười đến cuối cùng mới là người thắng, không ai để ý quá trình, người khác chỉ quan tâm đến kết quả, được làm vua thua làm giặc, mày không phải không biết chứ?"

Oh Sehoon vừa dứt lời, thân thể Taeyeon  đột nhiên cứng đờ, ánh mắt lướt qua Oh Sehoon nhìn về phía sau hắn.

Oh Sehoon ý thức được cái gì, xoay người theo tầm mắt của Taeyeon  nhìn lại, chỉ thấy Tiffany cầm một con dao găm, đang chậm rãi đi về phía bọn họ.

Sắc mặt Oh Sehoon không khỏi hiện ra một tia kinh ngạc, không ngờ cô ấy đến đây nhanh như vậy.

Nhìn dáng vẻ là đã thành công rồi?

Oh Sehoon cẩn thận chú ý đến phản ứng của Tiffany, vẻ mặt cô ấy rất nhạt nhẽo, yên lặng đi đến bên cạnh Oh Sehoon ,  sau đó liền dừng bước, ánh mắt nhìn Taeyeon  giống người xa lạ.

Taeyeon vô cùng giật mình.

"Mày đã làm gì với cô ấy?" Anh hỏi Oh Sehoon .

Oh Sehoon rất hài lòng với kết quả như vậy, xem ra hắn không bỏ nhiều tiền bạc vô ích cho những bác sỹ này, trên thế giới lại có chuyện bóp méo trí nhớ này.

Chương 129 : Kết thúc (2)

"Không làm cái gì, chỉ cắm vào trong đầu cô ấy một con Chip, để cho cô ấy quên những chuyện liên quan đến mày, ngay cả mày nữa." Gương mặt Oh Sehoon lộ vẻ đắc ý nói: "Người hiện ở trong ký ức của cô ấy kia, đều là tao."

"Mày nói cái gì?" Taeyeon đè thấp giọng, sắc mặt đen lại.

"Làm gì kích động như vậy? Lại không ai quy định chuyện tình cảm này chỉ có thể cả đời quen biết đúng một người, mày nhìn Rose, lúc trước yêu tao chết đi sống lại, còn không phải lòng thay đổi liền thay đổi, đi yêu mày, tao cũng không nói gì. Tình hình bây giờ chẳng qua là ngược lại, thế nào? Cho phép Rose  di tình biệt luyến với tao, nhưng không cho phép Tiffany xem mày như người lạ?"

Này có thể tính sao?

Taeyeon kiềm chế kích thích muốn giết người, ép mình tỉnh táo lại.

Bây giờ Tiffany còn đang ở trên tay hắn, anh không thể hành động thiếu suy nghĩ.

"Đến đây, Fany, dùng dao găm trên tay em, đâm vào tim người kia." Oh Sehoon nhìn Tiffany, dịu dàng nói.

Taeyeon  gắt gao nhìn Tiffany, không thể tin cô thật sự phải làm như vậy.

Cho dù trí nhớ không có, nhưng cảm giác vẫn còn chứ, cô xuống tay được sao?

Thấy anh, cô thật sự không có một chút cảm giác?

Tiffany nghe vậy, nâng chân lên, từng bước một đi về phía Taeyeon.

Cô nâng dao găm ở trước người.

Taeyeon cảm thấy hi vọng trong lòng nháy mắt tiêu tan.

"Bảo bối"

Anh giống như trước gọi cô như vậy.

Khóe miệng Oh Sehoon lộ ra ý cười.

Thân thể Tiffany đi sát bên cạnh Oh Sehoon , khi đi đến trước mặt hắn, cô đột nhiên chống lại ánh mắt Taeyeon , ánh mắt quen thuộc, tình cảm xúc động lòng người như vậy, sớm xâm nhập vào xương tủy.

Cô cười với Taeyeon, Taeyeon ngẩn người.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, Tiffany dừng cước bộ, đột nhiên xoay người, dao găm sắc bén, cắm sâu vào tim Oh Sehoon .

"Em..."

Oh Sehoon trừng to mắt, không dám tin nhìn cô. "Em không có quên..."

"Chỉ có như vậy, anh mới không phòng bị."

Tay cô buông ra, nhìn máu ở trước ngực hắn chảy ra, bỗng nhiên cảm thấy toàn thân vô lực.

Oh Sehoon che miệng vết thương luôn chảy máu, hắn vẫn chống đỡ hết sức, một kích của Tiffany này, nhưng ở ngay chỗ hiểm.

"Ha ha ha ha..."

Hắn điên cuồng cười rộ lên, cười không thể đè nén."Không ngờ, tôi tính kế tính tới tính lui, cuối cùng lại bị em gài vào bẫy... Khụ khụ..."

Nói xong lời cuối cùng, đột nhiên phun một búng máu ra, Oh Sehoon rốt cục chống đỡ không nối, ngã xuống đất chết.

Ngay sau đó đằng sau lại truyền đến một tiếng trầm đục, Tiffany cả kinh, cuống quít xoay người nhìn về phía sau.

Taeyeon quỳ một gối xuống đất, đầu cúi xuống, tay che ở trước ngực, có đè nén tiếng ho khó chịu truyền ra, dần dần ho ra máu, phun trên mặt đất.

Tiffany chạy đến trước mặt anh, ngồi xổm xuống, khẩn trương hỏi: "Tae, anh làm sao vậy?"

Taeyeon không nói gì.

Tiffany vội vàng xem xét một chút, là miệng vết thương trước của anh lại bị nứt ra. Vốn cách khi đó không được bao lâu, động tác anh mạnh như vậy, hơn nữa nhất định cố nén thật lâu, mới có thể kìm nén khạc ra máu.

Tiffany đau lòng không biết nói cái gì.

Taeyeon lại ôm cổ cô, giọng khàn khàn nói: "Không được rời khỏi anh."

"Tại sao em phải rời khỏi anh? Em đã nói rồi, đời này dựa vào anh, tuyệt đối sẽ không buông tay nữa."

"Ừ."

Anh nhớ lời Oh Sehoon trước nói, xem ra thật là lừa gạt anh, nếu không thì Tiffany sẽ không có phản ứng này.

"Em gọi điện thoại cho chú Joy, chúng ta trở về trước rồi hãy nói, chuyện ở đây giao cho bọn Minho xử lý."

Tiffany lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gọi điện thoại.

Một tháng sau, L.A.

Tiffany và Taeyeon đứng ở trước hai bia mộ mới lập, nhìn qua rất hạnh phúc.

"Mẹ, con muốn kết hôn. Người biết sẽ rất vui mừng chứ? Xin lỗi, trước đây con vẫn không biết người tồn tại, cũng chưa từng hiếu kính với người, đúng rồi, con đã gặp bà ngoại, thân thể của bà đã dần dần có chuyển biến tốt, nếu điều kiện cho phép, con sẽ mang bà đến gặp người. Người nhất định sẽ rất vui!" Tiffany chậm rãi kể rõ, trong giọng nói lộ ra tưởng niệm.

"Mẹ, đây là Tatae, cũng là chồng tương lai của con. Rất ưu tú đúng không? Chúng con từng có một đứa bé, nhưng bây giờ bé đang ở cùng một chỗ với người, cho nên người gặp bé, có thể giúp con chăm sóc tốt cho bé được không? Đừng cho bé bị khi dễ."

"Con biết mẹ yêu con như vậy, nhất định sẽ đồng ý."

Tiffany nói xong, nước mắt bất tri bất giác chảy ra. Cô lau khô nước mắt, bên miệng mỉm cười, nói: "Mẹ, con rất nhớ mẹ!"

Nếu người còn ở bên cạnh con thật tốt biết bao?

Nhớ đến vài năm qua cô vẫn gọi bà Hwang là mẹ, cố gắng ở trước mặt bà ta sắm vai người con gái tốt, Tiffany cảm thấy lòng chua xót.

Nếu mẹ ở bên kia thấy, mẹ nhất định sẽ rất khổ sở?

Taeyeon ôm bả vai Tiffany, nhìn bia mộ Kwon BoA , nói: "Mẹ, xin chào, con là  Kim Taeyeon , là con rể người. Rất tiếc không thể nghe chính mồm người đồng ý, nhưng con hứa, con sẽ chăm sóc tốt cho Fany, cho cô ấy hạnh phúc. Xin ngài yên tâm! Hơn nữa cũng rất cảm kích người mang người con gái tốt như vậy đến thế gian này, để cho con có được cô ấy."

Anh nói rất đơn giản, nói ra những câu từ thật lòng, trong giọng nói nhàn nhạt có thể nghe ra thái độ kiên định của anh.

Hai người hàn huyên với Kwon BoA  một lúc, lại đi đến trước mộ bia bên cạnh kia. Đây là vì đứa bé vô duyên của bọn họ mà lập bia, để tưởng niệm.

Hi vọng bé ở bên cạnh Kwon BoA , cho dù là đến thế giới kia, cũng có người che chở, làm bạn, không đến mức cô đơn.

Sau đó hai người chính thức tạm biệt, Tiffany dẫn Yaeyeon dạo chơi ở thành phố L.A. Cô vẫn rất muốn cùng Taeyeon  đi trên đường phố L.A , từ ban ngày đến đêm tối, để cho thành phố cô sống từ nhỏ chứng kiến hạnh phúc của mình.

Cô có tình cảm rất sâu ở quê nhà, giống như là giới thiệu một nửa kia của mình cho cha mẹ xem, L.A đối với cô mà nói, cũng là một thành viên giám hộ.

Tất cả hành trình Yaeyeon đều rất phối hợp.

Tiffany dẫn anh đến trường học cũ của mình, lúc này không phải ngày nghỉ, khi bọn họ đến đó là giữa trưa, đúng lúc thời gian tan học. Phóng tầm mắt nhìn, tất cả học sinh đều mặc đồng phục trào ra, có về nhà, có ở trong quán nhỏ trước cửa trường học ăn cơm.

Hai người Taeyeon và Tiffany từ bên ngoài đến đã rất được chú ý, tình huống  hôm nay toàn thân Taeyeon còn mặc tây trang. Cả người âu phục màu trắng càng nổi bật lên cao lớn đẹp trai, hoàn toàn tôn lên khí chất cao quý, muốn không bị vây xem cũng không được. Tiffany hôm nay cũng ăn mặc vô cùng xinh đẹp, trải qua nhiều chuyện như vậy, cô sớm không giống như trước, gặp chuyện theo thói quen trốn tránh, sợ hãi ở chung với người lạ.

Cô bây giờ, dù cho có nhiều ánh mắt nhìn như vậy nữa, cũng vẫn như cũ có thể bình thản ung dung.

Nhìn thì nhìn đi, dù sao bọn họ quang minh chính đại yêu đương, còn sợ người nhìn hay sao?

Đôi tình nhân ân ái trên đường cái cũng không ít, bọn họ như vậy đã rất kín đáo.

"Là nơi này." Tiffany chỉ vào một cửa hàng rất náo nhiệt, trước kia cô rất thích đến đây ăn.

Nhưng cái bàn ở đây đều đặt ở bên ngoài, bàn rất thấp bé, vốn cửa trường học trên một con phố, đều là học sinh buôn bán. Người đi làm giống bọn họ còn cố ý đến ăn cơ bản là không có, hơn nữa nhìn cách ăn mặc quần áo bọn họ còn giàu có như vậy, thì càng thuộc loại ngoại tộc.

"Hình như không tệ."

Taeyeon từ trước đến nay quen bị người nhìn, đối với ánh mắt như vậy tự nhiên là tự động che dấu.

Bọn họ chọn một cái bàn nhỏ ngồi xuống, Tiffany giơ tay hô: "Ông chủ, hai chén ốc nước ngọt, một bát không cay, một chút cũng không được! Còn một bát đậu hủ cay."

"Ốc nước ngọt không cay thì ăn không ngon như vậy đâu, một chút cũng không được sao?"

"Ừ."

Nước ốc rất nhanh đặt trên bàn, Tiffany nhìn bát trước mặt mình này, lại nhìn bát của Taeyeon  kia, quả thực là sự chênh lệch giữa thơm ngon của lẩu cay với nồi không cay.

Cô nói: "Xem ra em phải tốn thêm nhiều tâm tư để điều dưỡng dạ dày anh cho tốt mới được, anh Kim, toàn bộ cuộc sống của anh trước đây không có màu sắc!"

"Ưm, anh còn chưa đủ " sắc" thái sao? Xem ra "nhu cầu" của bảo bối so với trong tưởng tượng lớn hơn, để cho anh " thụ giáo" rồi. Yên tâm, về sau anh nhất định sẽ càng cố gắng "thỏa mãn " , " nhu cầu "của em, ra sức thực hiện để cho bảo bối "hài lòng " ." Taeyeon tươi cười đầy mặt nói.

Tiffany nghe thấy ý tứ mặt chữ, quả thật rất hài lòng.

Ông xã nghe lời bà xã đều là ông xã tốt. Tiffany chủ động bưng bát Yaeyeon nói: "Em giúp anh chọn rau thơm."

Taeyeon thuận miệng khen nói: "Bà xã thật tốt!"

"Vốn là vậy." Lòng Tiffany lập tức nở hoa, trên mặt lộ ra chút đắc ý, rất vui vẻ bắt đầu chọn đồ ăn.

Taeyeon nhìn cô, tâm tình không khỏi vui vẻ. Khóe miệng cong lên, ánh mắt cũng cong cong, hiện ra ý cười.

Buổi tối, bọn họ nắm tay tản bộ ở công viên hình cây quýt. Dòng người đến và đi từ bên cạnh sát qua nhau, còn có rất nhiều đứa nhỏ chơi trò đuổi bắt, vui lại náo nhiệt.

"Đã lâu không đến đây, không khí thật tốt." Tiffany đón gió, vui vẻ nói.

Taeyeon nhẹ cười, hiếm khi có tâm tình nói đùa. Anh nói: "Đài tưởng niệm chủ tịch nước lớn như vậy đặt ở đây, không khí dám không tốt?"

"Phốc."

Tiffany châm chọc: "Chủ tịch còn có thể quản khí tượng?"

Cô đang nói, xung quanh đột nhiên truyền đến giọng nói rất lớn, giọng rất hung dữ, phun ra lời khó nghe, chốc lát hấp dẫn rất nhiều ánh mắt người. Tiffany nghi ngờ nhìn nơi phát ra tiếng, xuyên qua quần chúng vây xem, mơ hồ thấy một người đàn ông tráng kiện chửi ầm lên với người phụ nữ gầy yếu trên mặt đất kia. Từ những câu hắn mắng, còn có cách ăn mặc của phụ nữ đứng nhìn, bà hẳn là người ăn xin.

Miệng người đàn ông đầy từ vũ nhục, quả thực giẫm nhân cách người phụ nữ dưới chân, hơn nữa khinh thường với thân phận của bà ta. Người phụ nữ cúi thấp đầu, một câu cũng không dám nói, cũng không ai đi ra giúp đỡ. Tiffany thật sự nhìn không nổi, lôi kéo Taeyeon đi đến.

Khi đi qua quần chúng vây xem,Tiffany nói với Taeyeon : "Anh chờ em một lúc, đừng đi ra!"

Anh không lo lắng cho Tiffany sẽ chịu thiệt, Taeyeon tương đối hiếu kỳ Tiffany đi qua sẽ nói cái gì. Người đàn ông cao lớn kia vẫn nói giọng địa phương, Taeyeon nghe không hiểu, nhưng từ phản ứng của bọn họ cũng có thể đoán ra tình huống.

Tiếng địa phương nơi đây có khí thế rất mạnh, cũng rất tùy ý, ầm ĩ lền thì càng hung hãn, không biết từ trong miệng Tiffany nói ra sẽ thế nào?

Tiffany mở miệng, cô đùng đùng đến gần người đàn ông cao lớn kia nói ra, ngón tay chỉ người phụ nữ trên đất, nhìn dáng vẻ cô đang biểu dương chính nghĩa. Nhưng người đàn ông cao lớn chẳng hề nghe, cứng cổ lên với Tiffany, Tiffany rất tức giận, âm lượng cũng trở nên to hơn, sưng mặt lên để cho người đàn ông cao lớn nói xin lỗi.

Ừ, một câu này anh nghe đã hiểu.

Taeyeon nhịn không được cười rộ lên, lần đầu tiên anh thấy cô cùng người khác cãi nhau như vậy, lại có cổ thú vị khác.

Trong mắt Tiffany sao đáng yêu như thế.

Về phần người đàn ông cao lớn vừa nhìn là loại quen phách lối, miệng nói không được muốn động thủ với Tiffany, Tiffany lẩm bẩm câu gì, cũng chẳng muốn khách khí với hắn nữa, trực tiếp dùng vũ lực để cho người phục tùng.

Chuyện giải quyết xong, Taeyeon mới từ từ đi đến.

Hai người đứng đối mặt với nhau.

Taeyeon  bật cười.

Tiffany hỏi: "Anh cười cái gì?"

"Lần đầu tiên nghe em nói tiếng địa phương." Anh thành thật nói.

Tiffany 囧 囧, không khỏi hỏi: "Có phải rất khó nghe không?"

"Cũng được."

"..."

Anh xác định?

Tiffany không nhiều lời với anh, đi qua nâng người phụ nữ kia ngã dưới đất kia dậy.

"Cảm ơn." Người phụ nữ nói tự đáy lòng.

Tiffany quan tâm hỏi: "Bà không sao chứ?"

Lúc này người phụ nữ ngẩng đầu, vừa muốn nói gì, đột nhiên dừng lại.

"Fany"

"Bà..." Tiffany thấy rõ ràng dáng vẻ của bà, kinh ngạc mở to mắt.

"Bà làm sao có thể trở thành như vậy?" Cô quét nhìn người trước mắt một cái, vẫn không thể tin vào hai mắt của mình.

Người này, thực ra là bà Hwang.

Taeyeon cũng hơi chút kinh ngạc.

"Đây là báo ứng ..." Bà Hwang  bi thương giá lạnh nói, nhìn Tiffany, nước mắt nhịn không được liền rớt xuống."Fany , tôi có lỗi với con!"

Tiffany mím môi, không biết nói cái gì.

Cô biết bọn họ mất đi tất cả, chuyện Jwang MinKi  sát hại Kwon BoA  cũng bị lộ ra ngoài, còn có những chuyện không sạch sẽ khi ông ta quản lý Hwang Thị , Hwang MinKi đã bị ngồi tù. Bà Hwang và Sulli không nhà để về, lại không có năng lực gì, Tiffany không cố gắng đi hỏi thăm cuộc sống bọn họ bây giờ, nhưng nghĩ cũng biết, chắc chắn bọn họ sống không tốt.

Nhưng cô thật không ngờ, cuộc sống bà Hwang đã nghèo túng thành như vậy.

Nhiều oán giận, nhiều không cam lòng như vậy, ở một phút này khi thấy dáng vẻ này của bà ta bỗng nhiên trở nên vô lực. Thiện ác có báo, cô không cho phép mình mềm lòng. Dù sao chuyện cũ của mẹ đặt ở kia, cô không có bất kỳ lý do gì, thuyết phục mình tha thứ cho bà Hwang .

Không ai có độ lượng lớn như vậy.

Chỉ là nhớ lại ký ức ập vào lòng, lý trí và tình cảm Tiffany ở trong đầu điên cuồng lôi kéo, trong lòng cô không dễ chịu.

Bà Hwang  nhìn ra sự giãy giụa của cô, nói: "Tôi biết con không có cách nào tha thứ cho tôi, đây là bản thân tôi tạo nghiệt, tôi bằng lòng gánh vác. Hôm nay, coi như con không gặp quá tôi, tiếp tục cuộc sống của con, về sau tôi sẽ không xuất hiện trước mặt con nữa, quấy nhiễu cho con. Cho nên con nhất định phải hạnh phúc..."

Bà ta nói xong, Tiffany vẫn chưa trả lời, liền xoay người rời đi.

Tiffany không ngăn cản, cũng không có cảm giác vô cùng thoải mái, chỉ cảm thấy lúc này trong lòng cảm khái muôn vàn.

Cô nhìn về phía Taeyeon , người nọ vẫn đứng ở chỗ cũ, lẳng lặng, rất có kiên nhẫn chờ cô.

Trong lòng không khỏi ấm áp.

Bà Hwang  vốn đã đi lúc này đột nhiên quay trở lại, bà đi đến trước mặt Tiffany, thật lòng nói với cô: "Fany , đời này tôi hổ thẹn với mẹ con. Lúc trước ba con dọn dẹp đồ của mẹ con, tôi cố ý để lại một chút, đã chôn ở vườn hoa phía dưới xích dây đu sau nhà, nếu con nhớ mẹ con, có thể lấy ra nhìn."

Tiffany ngẩn người.

Bà Hwang lại đi xa.

Cô mới phản ứng kịp, không tự chủ được hướng về phía bóng lưng bà ta gọi: "Chờ một chút."

Bà Hwang dừng bước lại.

Tiffany nói: "Dì, cám ơn bà, ít nhất về chuyện này."

Bà Hwang trầm mặc.

Tiffany cảm giác được bờ vai bà hơi giật giật, quá thật lâu sau, bà mới lại lần nữa bước đi, rất nhanh rời khỏi nơi này.

"Em chỉ có thể làm đến như vậy." Cảm nhận được Taeyeon  đến gần, Tiffany chậm rãi mở miệng nói.

Taeyeon đáp lại nói: "Như vậy là tốt rồi."

Fany của anh, đã càng ngày càng hiểu được làm sao để buôn xuống một chuyện, để cho mình sống càng vui vẻ.

Sau đó mới có thể phát hiện mình bất luận đối mặt với cái gì, đều càng thoải mái tự tại.

"Ừ." Tiffany cười rộ lên, thân thể tiến lên dựa vào trong lòng Taeyeon.

Taeyeon  rất tự nhiên ôm ấp cô.

Trên bầu trời đột nhiên vang lên tiếng pháo hoa, trước mắt đột nhiên sáng lạn, Tiffany ngẩn người, nâng cổ tay nhìn đồng hồ. Cho thấy thời gian đã là tám giờ.

"Hôm nay là thứ bảy sao?"

"Hình như là vậy."

"Khó trách."

Liên tiếp tiếng vang pháo hoa nổ ở phía chân trời, nổ tung vô số ánh sáng rực rỡ, vô cùng đẹp.

Xung quanh truyền đến tiếng hoan hô của bọn nhỏ, công viên cây quýt náo nhiệt, tiến vào lòng người ấm áp.

"Phóng pháo hoa ở đây là tiết mục cố định sao?"

"Ừ, mỗi tuần vào thứ bảy đều có. Rất nhiều du khách còn đặc biết thích đến  Cầu Cảng  xem, bởi vì nơi đó tầm nhìn tốt nhất."

Taeyeon kéo tay cô, nói: "Đi."

Tiffany nghi hoặc: "Đi đâu?"

"Cầu cảng"

Anh lôi kéo cô chạy đi, tốc độ rất nhanh, gió thổi qua bên tai, Tiffany cảm giác được âm thanh gió, cả người cũng không chịu theo mình khống chế.

Cô lớn tiếng hỏi: "Đi vào trong đó để làm gì?"

Taeyeon : "Xem pháo hoa."

"Ở đây cũng có thể xem mà!"

"Anh nói rồi muốn cho em thứ tốt nhất."
-END-
Happy Taeny day . (27/3/2018)

  














Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#taeny