Chap 3: Đầu mối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi xuống máy bay, Shinichi ngay tức khắc bắt một chiếc taxi và lòng vòng để tìm một chỗ ở phù hợp. Cuối cùng, cậu quyết định qua nhà một người bạn ở tạm, dù sao cậu cũng cần nói chuyện với người bạn ấy.


Và người bạn ấy là Hakuba Saguru - thám tử Anh quốc.


_Sao cậu lại đến đây, Edo? - Saguru lạnh nhạt hỏi.


Sự tiếp đón lạnh nhạt của Saguru có phần khiến Shinichi hơi hụt hẫng. Nhưng cậu biết, đó là phong thái của cậu ấy, nên cũng không bắt bẻ gì. Cậu chỉ nhẹ nở nụ cười và nói:


_FA tụ hợp lại nói chuyện có sao đâu.


Saguru mém nữa là bật cười trước lí do củ chuối nhất mọi thời đại của Kudo Shinichi. Không thể tin nổi đây là vị thám tử chỉ biết tới "sự thật", vậy mà giờ đây lại biết nói chuyện đùa vui hờ hững. Nhưng cậu vẫn mời cậu ấy vào nhà, và muốn nghe cậu ấy nói lí do nào thật hơn lí do kia. 


  ___________________________________________________________________  


Saguru tay cầm tách trà, nhẹ nhàng húp một ngụm trà Ahmad*, tay còn lại gõ vài phím trên máy tính. Shinichi ngồi bên cạnh, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm theo lời bài hát đang phát.


_Vậy là Mori - san và Miyano - chan đang ở đây? - Saguru dừng lại và hỏi.


_Ừm. - Shinichi trả lời cho có lệ. Cậu khá là bực, vì nếu chỉ biết cô ấy ở London thôi thì làm sao mà cậu có thể tìm được cô ấy.


_Và cậu nhờ tôi tìm giúp?


_Ừm... - Lại lặp lại câu trả lời ban nãy.


Saguru khẽ lắc đầu, mặt vẫn dán vào chiếc máy tính laptop, như vẻ cậu có việc gì đó bận hơn chuyện tìm họ nhiều. Những ngón tay vẫn cứ gõ từng phím, từng phím, tạo nên âm thanh vang động cả căn phòng. Thú cưng của cậu, hiện đang đậu trong chiếc lồng bằng mạ vàng, đánh một giấc ngon lành.


Sau một hồi, Saguru lên tiếng:


_Tôi có liên lạc với bên cảnh sát London, họ nói là không tìm thấy tên "Ran Mori" có dùng hay làm bất kì thứ gì để lại sự tồn tại của mình ở đây cả.


Shinichi nghe xong, có phần thất vọng. Chợt, cậu nhớ một điều gì đó, liền quay sang nói với Saguru:


_Hỏi họ xem có ai tên Rachel Moore không?


   ___________________________________________________________________   


_Nếu được lấy tên tiếng Anh, cậu sẽ chọn tên nào, Shinichi? - Ran bất ngờ quay sang hỏi cậu.


Shinichi kế bên vẫn cứ tung bóng, nói cho có lệ:


_Có lẽ... Heisei Holmes...


_Chậc, lại Holmes...


_Còn cậu, cậu sẽ lấy tên gì?


Ran nhẹ nở nụ cười mà trả lời:


_Rachel Moore, vì phát âm khá giống Ran Mori. 


"Rachel Moore"


"Rachel Moore" 


... 


   ___________________________________________________________________   


_Tìm ra rồi. - Saguru hét lớn, khiến Shinichi đang trong dòng hồi tưởng bị giật mình, tim đập thình thịch.


_Thật?


_Phải, địa chỉ là 25 Gayfere, gần Big Ben đấy.


_Oh, little far... - Shinichi than vãn.


_Sáng mai đi nha? Tài xế nhà tớ có thể chở chúng ta đến đó khá nhanh.


Shinichi gật đầu, rút headphone ra đặt lên bàn và đi dác dáo quanh nhà để tìm một thứ gì đó. Saguru dõi mắt theo nhìn, miệng lẩm bẩm nói gì đó không rõ, chỉ nghe được vài chữ:


_Shinichi...  xin lỗi...


   ___________________________________________________________________   


Buổi tối mà được ngắm cảnh, hóng gió, uống một chút rượu là một điều khá tuyệt đối với Ran. Cô mặc hờ một chiếc đầm ngủ, tay vẫn đung đưa li Liqueur màu đỏ sẫm, ánh mắt vẫn không ngừng hướng về phía khung trời xa xôi.


Từ ngày cô sang đây, dường như sở thích của cô khác hẳn. Bình thường, cô rất hoà đồng, luôn nói chuyện với mọi người. Nhưng từ hồi chuyển sang Anh, cô trầm tính lại hẳn, thích ở một mình, làm bạn với rượu chè. Cô cũng chỉ có một người bạn, và cũng là người bạn thân nhất - Miyano Shiho. 


Ban đầu, cô không hề thích Shiho một tí nào, chỉ vì cô đã chế tạo ra loại thuốc đáng sợ ấy. Nhưng, sau khi tiếp xúc, cô mới nhận ra, Shiho chỉ không ngờ, thậm chí còn không hề hay biết là viên thuốc đó chứa đựng những loại độc dược mà dùng để giết người. Chúng chỉ kêu cô chế tạo, sau đó đưa chúng thử nghiệm. Đến khi chúng gửi bản danh sách kết quả thí nghiệm về, cô mới biết điều mình đã làm là một điều rất tồi tệ. Ngay sau đó, Shiho lập tức thay đổi một số chất có trong viên thuốc ấy, và 3 con chuột bạch may mắn thoát chết, là một con chuột thí nghiệm, Shinichi Kudo và cô.


Sau khi biết tường tận mọi chuyện, Ran bắt đầu làm bạn với Shiho, cốt để Shiho vui hơn trong cuộc sống mới này. Và Shiho cũng đã giúp cô rất nhiều trong việc này.


_Quả là không nhìn lầm... - Cô khẽ thì thầm.


_Nhìn lầm gì vậy, Ran? - Shiho từ trong phòng tiến đến, khiến Ran có chút giật mình. Song, cô cố gắng lấy lại vẻ bình tĩnh và nói:


_Không nhờ lộn người giúp trong việc này.


Shiho phá lên cười. Cô không ngờ Ran lại có thể nói những lời vô nghĩa như vậy. Đây là chuyện thường lẽ, chẳng có ai bận tâm cả. Cô vẫn cứ cười mãi, mặc cho mặt của Ran đã hiện lên những đường đen sì.


_Ai da, chuyện này không quan trọng đâu. Coi như là trả ơn, vì cậu đã làm bạn với tớ.


_Ừm, cảm ơn cậu, vì tất cả...


_Xin lỗi vì đã cắt ngang, nhưng anh e là có chuyện này quan trọng hơn. - Shuichi từ đâu bước tới, trên tay vẫn cầm chiếc điện thoại màu đen - Shinichi Kudo đã biết địa chỉ nhà em rồi đó.


Mặt Ran hơi tái mét, cô lắp bắp hỏi lại:


_Th... Thật ạ...?


_Phải, anh vừa nhận được nguồn tin từ Saguru Hakuba đấy. Có lẽ bây giờ chúng ta phải di cư thôi. Nhà anh cũng khá gần đây, chúng ta qua đó trước.


  ___________________________________________________________________  


Saguru sau khi nhắn tin xong, cậu khẽ thở dài. Cậu thật sự không biết, làm như thế liệu có đúng không. Cậu gác tay lến trán, cố gắng tìm lại sự thanh bình trong lòng cậu.


Shinichi sau khi đi "tham quan" ngôi nhà kiểu Tây của Saguru, liền quay lại, trên tay là chai rượu Bourbon và hai chiếc li, ý muốn hỏi Saguru muốn uống cùng không? Saguru liền nhận lấy chiếc li từ tay cậu, mắt vẫn nhìn lên khuôn mặt điển trai kia.


_Nếu cậu làm người cậu yêu thất vọng, cậu có buồn không? - Sau khi rót rượu cho Saguru, cậu liền hỏi.


_Có, tất nhiên rồi. Nhưng, tại sao cậu lại hỏi tớ? Tớ tưởng cậu thừa biết chứ.


_Hỏi vu vơ thôi...


Shinichi im lặng. Phải rồi, cậu thừa biết, nhưng cậu vẫn muốn hỏi người khác xem phản ứng của họ ra sao. Cậu cũng chẳng hiểu sao nữa. Thật là hết thuốc chữa mà.


_Tớ không nghĩ là như thế... Kudo...


_So... what do you think... my friend?


Saguru nhấp nháp ngụm rượu, đôi mắt màu hổ phách vẫn không ngừng theo đuổi điều gì đó. Bàn tay trái siết chặt thành nấm đấm, nện thật mạnh xuống bộ ghế sofa. Cậu thật sự cảm thấy nhói đau trong lòng, hành vi của cậu, là đúng hay sai?


Cậu đã làm theo đúng ý của Shiho, chỉ vì muốn được cô để ý tới mình. Chính cô đã nói, nếu cậu làm tốt trong chuyện này, thì có thể cô ấy sẽ nghĩ lại về lời hẹn của cậu. Nhưng cô ra yêu cầu như thế, có hơi quá đáng không? Bản thân cậu cũng nghĩ hành động này... thật sự rất xấu xa...


Saguru không nói không rằng, đặt li rượu lên bàn và đi một nước, để Shinichi ở đó ngơ ngác nhìn ra cửa sổ.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro