[LONGFIC] Xin Đừng Quay Lại... [Chap 14-2]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 14-2

“Sao? Xe bị tịch thu rồi hả? sao lại xảy ra chuyện này cơ chứ???”

Seo Joo Hyun ngỡ ngàng bật đứng lên, tin tức vừa nhận được từ cty luật làm cô choáng váng, mọi thứ đã được tính toán, kế hoạch cũng được bảo mật kỹ càng cho dến phút cuối, sao chuyện này lại có thể xảy ra chứ?

…4:05 p.m…chỉ còn 55 phút nữa là tòa án chính thức đóng hồ sơ và bác bỏ quyền kháng án, nếu không có bằng chứng thì 100% Yuri sẽ vào tù đồng nghĩa với chiến thắng hoàn toàn thuộc về Kim Taeyeon…

“Hyunnie, em còn nghe máy chứ???”

“Vâng…”

“Anh không biết chuyện gì đã xảy ra nữa, anh thề là mọi thứ đều nằm trong vòng bí mật…” YongHwa lo lắng giải thích, trước giờ anh chưa từng gặp trường hợp này bao giờ, thua cuộc là 1 khái niệm quá mới đối với anh…

“Được rồi, em hiểu mà, nhưng bây giờ không phải lúc truy cứu trách nhiệm. Chúng ta phải tìm cách mới”

“nhưng chỉ còn chưa đầy 1 tiếng nữa, phải làm sao chứ?”

“Anh còn giữ bản gốc của đoạn phim đó phải không???”

“Ừ, chả lẽ em định…”

“Còn nước còn tát, chúng ta sẽ đem nó về thị trấn, ngay bây giờ”

Joo Hyun lạnh lùng nói, cô nhanh chóng kéo theo YongHwa ra bãi đỗ xe, họ chỉ cách thị trấn đúng 1h chạy xe, chạy đua với thời gian, giờ phút này thì 1 người hay dựa vào thực lục như Joo Hyun cũng phải thầm cầu xin nữ thần may mắn mỉm cười với cô, dù chỉ 1 lần duy nhất cũng được…

.

.

.

Sốt ruột đi qua đi lại trong văn phòng, vị cảnh sát trưởng cứ lo lắng nhìn vào đồng hồ, ông đang đếm từng giây từng phút trôi từ công cụ đếm thời gian ấy, chưa bao giờ ông cảm thấy 1 giờ đồng hồ trôi qua lâu như thế. Chỉ còn 15p nữa thì phần thắng sẽ thuộc về phía ông, nhưng hôm nay ông có cảm giác sẽ có điều gì đó tồi tệ xảy ra nên nếu đồng hồ chưa điểm đúng 4 tiếng chuông thì ông không thể ngồi yên mà thở phào nhẹ nhõm được. Sai lầm từ 4 năm trước vì quá tham lam tiền tài của Jung SoHan mà ông đã nhận lời tham gia vào vụ vu oan đầy tranh cãi này, thăng tiến không ngừng, tiền tài ào ạt…nhưng chưa bao giờ lương tâm của ông thoát khỏi sự dằn vặt khi biết Kwon Yuri chết trong tai nạn máy bay, và hơn cả thế, giờ đây, cô gái đó lại quay lại và làm mọi thứ rối tung lên. Gía như ông chưa từng nhúng tay vào chàm thì đã không phải vất vả rửa nó như bây giờ…

<tik tok, tik tok>

Quả lắc đồng hồ chậm rãi đung đưa qua lại, kim phút nhích chậm rãi sau 60 lần đung đưa của quả lắc, mồ hôi chạy dọc theo trán người đàn ông lớn tuổi mỗi khi nhìn vào 2 cây kim mỏng manh, lời đảm bảo chiến thắng đã được thông báo bởi Kim Taeyeon…nhưng liệu có gì sơ suất xảy ra trong 5phút còn lại không nhỉ???

“Sếp, hẳn ông đang chuẩn bị ăn mừng rồi nhỉ???” cảnh sát trưởng giật mình quay ra cửa, tay thanh tra cấp dưới đang mỉm cười buồn bã nhìn ông…

“Cậu…cậu nói gì? Tôi không hiểu???”

“Ngài không hiểu cũng phải thôi, ngài chỉ cần biết là mọi vết nhơ sẽ được xóa vĩnh viễn sau ngày hôm nay thôi, phải không???”

Tay thanh tra từ tốn đến bên dưới chiếc đồng hồ, nhẹ nhàng rít 1 hơi thuốc từ điếu xì gà rẻ tiền, chỉ còn 2p nữa là tới 4:00 p.m, có lẽ lần này mọi thứ sẽ kết thúc mãi mãi…

“Cậu…tôi không hơi đâu nói với cậu, ra ngoài đi”

“Việc đi qua đi lại và chốc chốc nhìn lên đồng hồ. Nếu đó là việc của ngài thì tôi hẳn còn là người bận hơn ngài gấp ngàn lần đấy”

“Nhảm nhí, cậu ngày càng chả ra gì, đừng quấy rầy ta, cút ra ngoài nhanh…” khẩu khí thì đầy tính hâm dọa nhưng vẻ mặt vị cảnh sát thì tái nhợt, mắt ông đang nhìn chằm chằm vào khoảng cách nhỏ xíu cuối cùng trên đồng hồ…

…Chỉ còn 30s…

<RENG RENG RENG>

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, mắt cảnh sát trưởng mở to hoảng hốt…chả lẽ…điềm xấu thành sự thực sao???

“Sao ngài không nghe đi, tin báo chiến thắng đấy…”

Run rẩy chộp lấy điện thoại, người đàn ông già nhấn nhẹ nút nghe, trái tim già nua trong lồng ngực đang đập 200 nhịp/phút…

“Alô…tôi…tôi nghe…”

“Tôi đây, chúng ta đã thắng. Xe của Joo Hyun đã bị hư ngay trước cổng thị trấn. Trò chơi kết thúc”

Giọng nói đều đều vô cảm ẩn chứa sự vui mừng tột độ của vị giám đốc, kim phút đồng hồ chỉ sang 4:01 p.m. Tòa án chính thức đóng hồ sơ vụ án Kwon Yuri, mãi mãi….

…………

5:30 p.m, phòng tạm giam Kwon Yuri…

“Em xin lỗi Yuri unnie, em vô dụng quá…” Joo Hyun buồn bã nhìn Yuri, nắm tay cô khẽ siết chặt, làm sao cô có thể đối mặt với sự thua cuộc lần này đây???

“Không sao đâu Hyunnie, em đã làm hết sức rồi. Nếu có trách thì trách chính unnie này, có lẽ quá khứ unnie đã làm điều xấu quá nhiều nên giờ mới phải chịu hậu quả thôi…”

“Không, không có đâu, tất cả chỉ là vu oan, vu oan hoàn toàn. Unnie nên biết tất cả chỉ là sự giả dối do Jung SoHan, tất cả là do ông ta…”

“Vậy à? cẩn thận lời nói đó Joo Hyun, em có thể bị kiện vì tội phỉ báng đấy”

Tông giọng lanh lùng ngạo nghễ vang lên, kế bên Joo Hyun, Tayeon chậm rãi bước lại kế bên cô gái trẻ và mỉm cười với Yuri, cô muốn tận hưởng chiến thắng thêm nhiều hơn bằng hình ảnh Yuri bị đưa vào tù…

“Chị…chị còn dám vác mặt tới đây à???”

“Sao lại không? Tôi tới đây thăm bạn cũ chứ có làm gì đâu mà em *** gắt thế, Hyun???”

“Chị…”

“Lâu quá không gặp Yuri, à quên, chắc cũng sắp không gặp được nữa rồi. Cỡ 7 năm nữa chứ ít gì, phải không???”

Ánh mắt vô cảm nhìn chằm chằm gương mặt trắng trẻo của cô gái nhỏ nhắn, Yuri hiểu những gì cô ấy nói, sự tức giận của Seo Joo Hyun đã lên đến đỉnh điểm và Kim Taeyeon đang châm thêm dầu vô lửa, giờ phút này im lặng là tốt nhất, cô sẽ chờ, chờ đến lúc ấy…

“Chị là đồ xấu xa, là đồ gian trá, sao chị lại làm thế với Yuri unnie chứ??? Hồi xưa còn chưa đủ sao???” Joo Hyun bực tức hét lớn, cô chưa từng nổi giận với ai đến mức này, nhưng thực sự giờ phút này nếu không có YongHwa cản lại thì cô đã cho Taeyeon 1 cái tát rồi…

“Ô, Joo Hyun nổi giận kìa, hiếm hoi thật. Xem ra tớ có chút tài năng đấy nhỉ? cậu có thấy thế không Yuri???”

Taeyeon lùi xa ra khỏi tầm tay của cô gái trẻ hơn, cô càng lúc càng hả hê với thái độ của chị em họ Kwon-Seo, làm Joo Hyun nổi giận hết đến không thể kiềm chế, làm Yuri câm nín đến không thể thốt nên lời, quả thực chiến thắng thật tuyệt đấy nhỉ???

“Cô Kwon…”

Tay thanh tra cùng 2 cảnh sát nữa tiến đến cửa tù, họ sẽ đưa Yuri ra xe tù của tòa án. Hình ảnh chiếc còng số 8 khóa 2 tay Yuri lại khiến cho giọt nước mắt bất lực trên khóe mi Joo Hyun trào ra, cô vùng vẫy trong vòng tay kiềm kẹp của YongHwa, cảm giác bất lực giày xéo tim cô, sao lúc nào ông trời cũng bất công với người tốt như vậy chứ???

“Đi thôi, có vẻ như lần này kết thúc rồi nhỉ, thanh tra?”

“đúng, chỉ có điều nó không phải cái kết mà tôi muốn…”

Mỉm cười nhẹ, Yuri quay đi bước nhanh ra cửa…

<RING RING>

“Alô, tôi nghe. CÁI GÌ???” giật mình, tay thanh tra trong phút bỡ ngỡ đánh rơi chiếc điện thoại, phép lạ thực sự đã xảy ra…

“Thanh tra, ông sao vậy???”

“…phép lạ….phép lạ…”

“Ông nói gì vậy thanh tra… Thanh tra???”

Trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người, tay thanh tra sau 1p ngơ ra vì cú điện thoại vội vàng lao đến chỗ Yuri và mở còng cho cô ấy, có vẻ như cục diện đã xoay chiều1 cách ngoạn mục…

“Ông làm gì thế thanh tra? Sao ông dám thả tội phạm chứ???” Taeyeon bừng tỉnh đầu tiên, cô tức giận nhào tới ngăn chặn vụ việc vô lý kia…

“Cô ấy không phải tội phạm nữa thưa giám đốc Kim. Công tố viện vừa gọi điện thoại cho tôi thông báo, đã xác định được Kwon Yuri vô tội, và cô ấy chính thức được tại ngoại ngay bây giờ…”

Giọng nói vui vẻ của tay thanh tra như tia sét đánh thẳng vào tim của Taeyeon, tai cô lùng bùng sau lời nói vừa rồi. Sao có chuyện đó xảy ra được chứ??? Bằng chứng đã bị thủ tiêu và Seo Joo Hyun đã tới trễ, làm gì có chuyện Yuri vô tội được…

“Ông nói láo, qua 4h thì hồ sơ đã đóng, dù có bằng chứng chứng minh cô ta vô tội thì cũng quá muộn rồi. Ông đang thông đồng thả cô ta phải không???”

“Cô đang phỉ báng cảnh sát đấy giám đốc Kim. Tòa án đã chính thức thông báo, nếu không tin thì cô có thể gọi thử nếu muốn.” Tay thanh tra bình tĩnh đáp lời Taeyeon

“Không, tôi không tin, ÔNG KHÔNG ĐƯỢC THẢ CÔ TA RA, KHÔNG ĐƯỢC…”

Qúa sock trước kết quả thay đổi quá nhanh, Taeyeon không giữ được bình tĩnh mà lao về phía Yuri để giữ rịt lấy không cho chiếc còng rời khỏi tay cô gái da ngăm…

“Tae Tae…”

1 giọng nói trầm trầm vang lên, Taeyeon dừng ngay lại hành động đang làm. Cô biết giọng nói quen thuộc này là của ai…

“Buông Yuri ra đi, cậu ấy thực sự vô tội, hơn ai hết Tae phải biết rõ chứ???” Tiffany tiến tới gần và gỡ cánh tay cô gái nhỏ ra khỏi Yuri

“Không…”

“Để cậu ấy đi đi, kết thúc rồi. Bác gái đã làm đơn bãi nại và cộng với bằng chứng của Joo Hyun đưa lúc nãy, tòa án đã xác thực Yuri vô tội…”

“Fany…”

Tiffany quay qua và cười với Yuri, tối 2 ngày trước cô đã vào gặp Yuri và thông báo về lá đơn bãi nại mà bà Jung đã viết để bãi bỏ vụ kiện của Yuri, tất nhiên, họ biết rõ hôm nay Yuri không bao giờ bị bắt cả…

“Được rồi Yuri, cậu và Hyunnie đi trước đi. Mọi việc còn lại cứ để tớ giải quyết với Taeyeon…”

“Uhm, cảm ơn cậu. Vậy tớ đi trước.”

Và Yuri rời khỏi sở cảnh sát cùng với YongSeo, có quá nhiều điều cô phải giải quyết sau vụ rắc rối lần này. Nhìn trở ngược lại sở cảnh sát, cô lo lắng cho Tiffany, nhưng hẳn nhiên, đứng ngoài nhìn lại là giải pháp tốt nhất bây giờ…

.

.

.

Lặng lẽ nhìn cảnh khuya bên ngoài cửa xe, Tiffany chìm vào dòng suy nghĩ rối rắm về mọi việc xảy ra trong cả tuần nay, cô đã làm đúng chứ???

“Sao bác gái lại biết Yuri còn sống???”

“Là em đã nói…”

“CÁI GÌ???”

Chiếc xe dừng lại bất ngờ, 2 người trong xe chúi nhũi vì quán tính bất ngờ, gương mặt tức tối, Taeyeon đang phát điên vì cú đâm sau lưng của vợ mình…

“Em điên rồi. Sao em làm thế??? Lý do gì em lại phản bội Tae hả???”

“…”

“Em nói đi. Em biết Tae phải tốn bao nhiêu công sức vì chuyện này chứ??? Yuri có tội, và cô ta đã được thả, chỉ vì em. Em quên cô ta đã gây ra những gì cho Jessica sao??? Em thật sự muốn lịch sử lặp lại à?”

“Tae chắc không???”

Taeyeon bất ngờ với ánh mắt sắc lạnh đang chiếu vào mình, đôi mắt cười mà cô yêu quý giờ đang nhìn cô hết sức nguy hiểm…

“Em nói gì vậy???”

“Tae định giả ngây ngô đến bao giờ nữa chứ??? Tae làm mọi thứ vì Jessica, hay chỉ vì chính bản thân Tae???”

“Em nói cái quỷ gì vậy? Tae đã làm gì đâu…”

Cười khẩy câu nói của Taeyeon, nếu chồng cô mà không làm gì thì cô đâu phải phản bội cô ấy như thế chứ…

“Không làm gì cả…chỉ thông đồng với bác Jung trai hãm hại Yuri thôi….”

“Em…em điên rồi…sao em lại có cái ý nghĩ kinh khủng đó chứ…”

< …Cái gì??? Tìm lại à? tôi không có phải con rối của cô đâu nhé, Kim Taeyeon. Nếu không vì cô đã giúp tôi thì còn lâu tôi mới làm vụ này, dẹp đi, tôi về …rè rè…>

Nhấn nút tắt đoạn băng quay một kẻ lạ mặt, Tiffany lạnh lùng nhìn biểu hiện trên mặt Taeyeon, cô ấy đang tái đi 1 cách nhanh chóng…

“Cái này…cái này…”

“ Kim Taeyeon trong đó chắc chắn là Tae, em nhận ra hắn là 1 người quen của Tae. Có ai đó đã gửi cho em cách đây 3 ngày, và nó chỉ là 1 trong những bằng chứng cho thấy Tae đang đâm sau lưng Yuri…”

“Không…đó là vu oan…em không nên tin chúng, Fany à…”

“Vậy sao? Tae oan ức quá nhỉ??? Em tin Tae, nhưng không mù quáng đến mức phải gạt mọi sự thật qua 1 bên đâu…”

“Em…”

“Đừng phạm sai lầm nữa, ngày trước em đã nhắm mắt cho qua, đó là sai lầm và giờ, nếu Tae tiếp tục hãm hại Yuri, em không biết liệu có thể tha thứ cho Tae đến bao giờ nữa nên… Dừng lại đi Tae à, gieo oán sẽ gặt ác báo đấy.”

Tiffany nắm lấy đôi tay run rẩy của Taeyeon và nói bằng giọng chân thành, cô đã biết tất cả mọi việc từ trước nhưng hoàn toàn giấu diếm vì quá yêu cô ấy…

…Lần này cũng thế, cô lại mắt nhắm mắt mở cho qua việc Taeyeon lại tiếp tục hãm hại Yuri. Nếu đoạn băng bằng chứng phạm tội của Kim Taeyeon không được ai đó nặc danh gửi tới cho cô 3 ngày trước + lời đe dọa nếu Fany không giúp Yuri thoát tội thì những việc Taeyeon làm sẽ bị phanh phui trước pháp luật thì Fany cũng sẽ không bao giờ phản bội chồng mình đâu...

Quá khứ và hiện tại, Tiffany đã tha thứ mọi tỗi lỗi của Taeyeon. Nhưng những gì mà Taeyeon đã làm cô chỉ mới thấy được có một ít, sẽ ra sao nếu 1 ngày nào đó cô khám phá ra rằng, chồng cô là 1 trong những người đã gây ra rất nhiều việc khiến Yulsic hận thù lẫn nhau trong quá khứ….Liệu đến lúc đó, cô có còn tha thứ nổi cho những gì Taeyeon đã gây ra không???

END CHAP.

P/S 1: Kết thúc drama 1, sau chap này là thời kỳ yêu lại từ đầu của Yulsic. Còn quá khứ của các nhân vật, từ từ Au sẽ làm rõ từng cái một.

@ALL: Thanks RDS đã ủng hộ Au và fic của Au.

P/S 2: Dưới đây là phần ngoại truyện tái hiện lại sự thật vụ Yuri bắn Krystal 4 năm về trước. Vì Yuri mất trí nhớ, Krystal không ở Hàn Quốc nên câu truyện chả phải ký ức của ai cả. Chỉ là phần tái hiện lại 1 trong những nguyên nhân khiến Yulsic thêm thù hận nhau thôi. Nhấn mạnh: vụ việc này xảy ra ngay trước khi Yuri bị tai nạn máy bay và mất sạch ký ức.

@leong151192: thanks bạn nhắc nhở, ngoại chuyện này Au viết để làm rõ 1 phần rối rắm mà Au đã quăng ra từ đầu fic cho tới giờ.

NGOẠI CHUYỆN #1: “Vụ án Yuri bắn Krystal”- sự thật 4 năm về trước.

Flashback

“Chúng ta sẽ bỏ trốn cùng nhau” Jessica nắm chặt bàn tay lạnh toát của Yuri, họ đang lén lút gặp nhau tại khu rừng gần thị trấn

“Bỏ trốn???”

“Uhm, tớ nghĩ kỹ rồi, tớ không cần gì nữa. Tớ chỉ muốn có cậu ở bên mà thôi…”

“Cậu…”

“Đồng ý đi Yul, chả lẽ cậu muốn chúng ta chia tay thật sao???”

Nhìn vào ánh mắt tràn đầy hy vọng của Jessica, Yuri kéo cô ấy vào cái ôm, cô có nên bỏ trốn cùng cô ấy hay không? Bỏ đi tất cả chỉ để giữ lấy hạnh phúc của 2 người…

“Nhưng cậu còn gia đình, mọi thứ của cậu ở nơi đây. Liệu có gì đảm bảo sau này cậu không hối hận vì đã ra đi cùng 1 đứa tay trắng như tớ???”

Khẽ đẩy Sica ra, Yuri buồn bã nhìn vào mắt cô ấy, sự cay đắng trong câu nói suất phát từ hiên thực lo lắng trong chính trái tim Yuri hiện giờ. Yuri đã mất tất cả, 2 gia đình thù hận lẫn nhau, và không chỉ thế, giữa chính cô và người cô yêu cũng đã có quá nhiều vết thương không thể hàn gắn…

“Chúng ta chỉ mới hơn 18 tuổi, vẫn chỉ là con nít…làm sao chúng ta lo nổi tương lai. Và, thật sự…Jessica à, liệu tình yêu của chúng ta có đủ lớn để chúng ta có thể đi cùng nhau mãi mãi không?” vuốt nhẹ má mều vàng, Yuri nhẹ nhàng nhắc đến lo lắng lớn nhất trong lòng cô…

“Yul…từ bao giờ mà cậu lại gọi tớ là Jessica vậy? cái tên Sica đâu rồi, tớ không phải là baby của cậu nữa sao?”

“…đối với tớ thì cậu vẫn là baby, nhưng với cậu, với gia đình cậu, tớ không chắc…”

Giọt nước mắt rơi lăn dài trên gò má trắng hồng của Sica, trái tim cô quặn thắt sau từng câu nói của ai kia. Ngày trước do cô quá bồng bột mà không tin vào tình yêu của Yuri, nhiều hiểu lầm xảy ra cũng đều xuất phát từ tội lỗi của cô, để giờ đây người cô yêu không còn có thể tin vào cô nữa rồi…

“Không, tớ vẫn là baby của cậu. Gia đình tớ không đồng ý chuyện đó thì tớ không cần cái gia đình ấy nữa, tớ muốn ở bên cậu suốt đời. Yul, chúng ta bỏ trốn đi…”

Không tin nữa thì sẽ làm lại, tim có chảy máu thì đã có thời gian làm lành, chỉ cần là Yuri, nếu phải yêu lại 100 lần nữa thì cô cũng cam lòng…

“Sica muốn thế thật sao? Bỏ tất cả, cả gia đình, cả gia tài, cả mọi danh dự, địa vị, ước mơ và tương lai của cậu chỉ vì tớ sao? Đáng không???”

Yuri gào lên, nước mắt cô giờ cũng không thể kiềm chế được nữa rồi, chúng lăn dài ra trên gò má mang theo những đau đớn, hận thù mà cô phải chịu đựng trong suốt thời gian qua một lần này phô bày hết ra ngoài…

“Đừng khóc, đừng khóc Yul. Tớ không cần gì cả, danh dự, địa vị, ước mơ hay tương lai gì nữa nếu không có Yul bên tớ nữa…nếu không có cậu thì tất cả chả còn nghĩa lý gì nữa…”

Nhào tới ôm chầm lấy tấm lưng quyến rũ, vững chắc của ai kia, Sica biết chắc là cuộc đời này cô chỉ có độc mỗi mong muốn duy nhất là ôm lấy lưng của Yuri và cùng cô ấy đi hết con đường mà ở đó, chỉ có họ và hạnh phúc mà thôi…

“Đi đi Yul, trốn đi đi. Chỉ cần rời khỏi nơi đau lòng này thôi…thì chúng ta…chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi…”

Siết chặt vòng ôm, nước mắt Sica thấm đẫm áo sơ-mi của Yuri, vai cô gái da ngăm run lên từng hồi, nếu Yuri đau 1 thì cô đau tới 10 khi nhìn thấy cô ấy như thế, cô muốn chính tay cô sẽ chữa lành từng vết thương một trong lòng người đó, cho đến khi trái tim đầy sẹo đó lành hẳn…

“Yul…tớ yêu cậu mãi mãi và chỉ cần duy nhất 1 mình cậu, duy nhất mà thôi…”

“Sica…”

“Vậy nên…đi cùng tớ đi Yul, nắm chặt tay tớ đi, chúng ta sẽ làm lại từ đầu. Được chứ?”

Hoàng hôn đang dần buông và bao trùm một màu đỏ tím lên toàn bộ không gian của khu rừng. Hận quá nhiều nhưng yêu lại nhiều hơn, Yuri cũng đã quá mệt mỏi vì mọi thứ rồi, có lẽ cô nên nghe theo Sica, buông tay và ra đi cùng cô ấy…

“…Vậy…thì chúng ta sẽ rời khỏi đây, cùng nhau…và sẽ không bao giờ quay lại nữa…”

End flashback.

Ngồi ngẩn ngơ nhìn về phía ngọn núi mờ ảo ẩn sau những đám mây trắng, Yuri ôm chiếc ba lô vào lòng và buông tiếng thở dài. Gần 5:00 p.m, cô đang ở tòa nhà hoang bên ngoài thị trấn cùng vài bộ quần áo và đợi Jessica, sau cuộc gặp gỡ 2 ngày trước thì họ đã quyết định sẽ cùng bỏ trốn vào hôm nay…

Mặt trời hôm nay cũng đỏ như hôm ấy, hoàng hôn là thời điểm kết thúc của 1 ngày để mở ra 1 ngày mới vào buổi sáng sau đó. Nhìn mặt trời, Yuri hy vọng cô và Sica cũng sẽ như hoàng hôn vậy, kết thúc mọi đau đớn và cùng nhau xây dựng lại hạnh phúc một lần nữa, nghĩ đến đó, Yuri không thể ngăn mình nở 1 nụ cười, 1 nụ cười hạnh phúc mà cô tưởng như đã đánh mất từ lâu…

<CỘP, CỘP, CỘP> tiếng bước chân vang vọng đều đều, có ai đó đang đến gần Yuri…

“Sica, cậu đến rồi…hả? sao lại là…???”

“Sao lại là tôi chứ gì? Chị tưởng Sica unnie sẽ dại dột, ngây ngốc mà bỏ trốn cùng chị sao? Quên đi”

Bàng hoàng vì câu nói của Krystal, Yuri đã đặt tất cả hy vọng còn lại vào người đó, chả lẽ cô ấy nhẫn tâm bóp vụn tim cô mới chịu buông tha sao??? Không…Yuri không thể tin vào điều nhẫn tâm ấy được…

“Em nói dối, cậu ấy hứa sẽ đến. Chắc có lẽ các người đã nhốt cậu ấy lại và đến đây để dập tắt hy vọng của tôi chứ gì??? Đừng hòng” Yuri hằn học nhìn vào mắt Krystal, gì chứ cái gia đình của Sica thì dù có là 1 lời nói đùa cô cũng không muốn tin nữa là…

“Vậy à? chị tự tin quá nhỉ? có gì làm chắc chắn Sica unnie sẽ tới? à không, có gì chắc chắn là chị ấy yêu chị thật chứ, Yuri unnie???”

Krystal nhếch mép lạnh lùng, Kwon Yuri là kẻ xấu, chị ta chỉ muốn dụ dỗ Sica unnie của cô rồi sau đó sẽ hành hạ chị ấy để trả đũa ba của cô, chị ta thật đúng là kẻ xấu xa, ác độc ẩn đằng sau lớp mặt nạ mềm yếu, tội nghiệp. Chỉ có mỗi Sica unnie là tin chị ta thôi, còn cô, cô không bao giờ tin vào 1 chút gì chị ta nói cả…

“Vậy có gì nói rằng Sica không yêu tôi? Em và cái gia đình em sao cứ mãi ngăn cấm chúng tôi vậy? tước đoạt hết mọi thứ của tôi còn chưa đủ sao, còn muốn lấy luôn Sica mới đủ hả???”

“Nực cười, Sica unnie là chị của tôi. Nhấn mạnh, Sica unnie là của chúng tôi. Chị chả có quyền gì mà mang chị ấy đi cả. Bớt vọng tưởng đi”

Nhếch mép, Yuri cười khẩy cô gái nhỏ kia, cô ta đang run rẩy và miệng thì cứ lắp bắp mãi, chắc mấy lời này là Jung SoHan dạy cô ta nói, 1 đứa trẻ ranh vắt mũi chưa sạch lại muốn gạt Yuri với IQ 180 sao??? Jung SoHan thật sự đang đánh giá quá thấp Yuri rồi…

“Vậy à? vậy tôi cũng chả dành nữa, tôi đi đây, em cứ đứng đó tùy thích…”

“Cái gì? Chị đi đâu chứ???”

“Tôi đi gặp Sica đây, nếu cậu ấy bị nhốt, tôi sẽ giải thoát cho cậu ấy. Bye.”

Yuri phớt lờ cô gái nhỏ và tiến về phía cửa, cô không muốn đôi co thêm nữa với đứa con nít này, chỉ tổ mất thêm thời gian mà thôi…

<BẰNG>

Tiếng nổ lớn vang lên, Yuri sững sờ đứng lại, cái gì đó vừa mới sượt qua cô vậy…

“Chị…chị mà đi nữa là tôi bắn chị đấy…”

Cô gái da ngăm chầm chậm quay lại nhìn Krystal, trên tay cô gái nhỏ là 1 khẩu súng lục đang bốc khói, nước mắt đã chảy ra trên gò má nhỏ đó, cô ta muốn bắn cô thật sao???

“Em muốn làm gì? Bắn tôi sao?”

“Chị…chị làm ơn buông tha cho Sica unnie được không…chị ấy…chị ấy không chịu nổi đau đớn nữa đâu…”

Nhẹ nhàng tiến gần về phía cô gái kia, Yuri dùng ánh mắt chân thành nhìn sâu vào đôi mắt đó và khẽ thuyết phục…

“Chị biết, nhưng chỉ có chị mới có thể mang hết đau đớn đó đi mà thôi. Krys, tin chị đi, chị chỉ muốn những điều hạnh phúc nhất cho Sica mà thôi…”

“Thật…không…chị không gạt tôi phải không…”

“Thật, giờ thì đưa súng đây cho chị, nó không phải thứ tốt lành em nên cầm đâu…”

Nhẹ chạm vào tay Krystal, Yuri gỡ cây súng ra khỏi đôi tay bé nhỏ run rẩy của cô bé, mỉm cười, cô vuốt lên tóc cô gái nhỏ, dù sao thì cô bé cũng là đứa em mà Jessica yêu thương nhất…

“Được rồi, ổn rồi, giờ em rời khỏi đây và dẫn unnie đi tìm Sica được chứ???”

“Ơ…uhm…”

Sau một hồi đắn đo suy tính thì Krystal cũng đồng ý dẫn Yuri đi tìm chị cô bé. Nhưng số trời có lẽ chưa tha cho Yuri, may mắn lại 1 lần nữa quay lưng lại với cô…

“Krys…cẩn thận đấy…”

<BẰNG>

Mọi thứ xảy ra chưa đầy 1p, Krystal do không để ý mà vô tình vấp cái gì đó ngay trên đầu cầu thang…cô té…và trong 1 lúc kéo Krystal lại thì cây súng đã lên cò trong tay Yuri vô tình cướp cò và bắn vào bả vai cô gái trẻ hơn…

…Bàng hoàng, Krystal ngất xỉu vì đau đớn…Yuri thì hoảng hồn ngồi gục xuống ngay bên cạnh, trên tay cô vẫn còn nắm cây súng đang bốc khói…

…Và đúng lúc ấy, Kim Taeyeon cùng một người lạ mặt nào đó đã có mặt ngay tức thời để làm nhân chứng chỉ điểm…

…………

Phiên tòa sau đó 1 tháng kết thúc với tội danh cố ý giết người được thành lập, Yuri phải chịu 7 năm tù vì 1 tội lỗi mà cô không hề gây ra. Sự thật đã bị bóp méo hoàn toàn, bảng cung khai của Krystal, lời làm chứng của Taeyeon và rất nhiều bằng chứng khác đều kết tội cho cô…Jung SoHan đã đạt được mục đích, ông ta đã đẩy Yuri vào ngõ cụt, 1 ngõ cụt không còn chút tương lai nào cả…

“Yul…cậu đã làm gì Krys vậy? sao cậu lại làm thế với em ấy? cậu có ghét gia đình tôi thì cũng đừng làm vậy chứ???”

Yuri vô cảm nhìn gương mặt tức giận đầy nước mắt của cô ấy, đôi mắt trong veo ấy giờ đã mất hết niềm vui khi nhìn cô, nó chỉ còn độc nỗi hận thù mà thôi…

“Vậy thì sao? Đó là điều mà cô mong muốn mà…cô đã không tới, đã rủ bỏ tôi, đã gài bẫy tôi và đẩy tôi xuống vực. Bây giờ, cô toại nguyện chưa, Jessica Jung???”

Chua chát nhếch mép, trái tim Yuri đã chết từ cái giây phút chiếc còng sắt lạnh ngắt trói đôi tay cô lại. Cô đã bị Jessica phản bội 1 lần nữa, ngu ngốc tin vào tình yêu không có thật, giờ cô sẽ buông tay và trả giá cho niềm tin sai lệch của chính mình. Rốt cuộc thì Jessica cũng chỉ là con của Jung SoHan, cô ta cũng chỉ muốn cô vô tù như chính cha cô ta mà thôi…

“Cậu…”

“Thôi đi cô Jung, nước mắt cá sấu ấy để lại cho kẻ ngu ngốc khác tin vào tình yêu của cô đi. Hãy nhớ, ngày này 7 năm sau, tôi sẽ trả lại cho cô và gia đình cô gấp 10 lần như thế. Còn bây giờ, vĩnh biệt.”

2 viên cảnh sát áp giải Yuri vào trại tạm giam, cánh cửa sắt đóng lại ngăn cách mãi mãi 2 trái tim vỡ nát vì yêu thương và thù hận. Cái bẫy hoàn hảo và chứng cứ ngụy tạo đã được chuẩn bị sẵn của Jung SoHan chính thức rạch 1 đường dao cay nghiệt lên tình yêu của đôi bạn trẻ, để rồi đến hơn 4 năm sau, vết thương ấy lại 1 lần nữa chảy máu khi Yuri tìm lại được ký ức thật sự mà cô đã đánh mất…

END NGOẠI CHUYỆN.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro