Chap 12 : Dâu thảo :">

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 12

Thứ bảy, làm xong hết việc ở công ty rồi tôi mới nhớ ra ngày mai, tôi với Yoseob về thăm bố mẹ, lần đầu tiên. Tôi đã thấy cửa hàng của bố mẹ vài lần trên mạng rồi.

Tối hôm nay Yoseob diễn muộn, lại còn phải phỏng vấn gì gì nữa, anh nhắn tin cho tôi, “báo cáo” tình hình. Gần đây Yoseob khiến tôi yên tâm hơn, biết anh đi đâu, làm gì. Nhưng thi thoảng tôi vẫn hỏi giữa những giờ nghỉ giải lao thì anh gặp ai, làm gì. Đúng là yêu xong người ta ghen thế cơ mà. Trước giờ tôi vẫn nghĩ mình sẽ “thả” cho người mình yêu muốn làm gì thì làm, bây giờ mới biết.

Mà gần đây P&P bận quá, Long cũng chẳng làm phiền tôi. Cũng mừng ấy.

Bỗng có điện thoại, tự nhiên lại gọi, mới nhắn tin cho tôi xong mà, còn gọi video nữa. Tôi chỉnh lại tóc tai rồi bấm nghe và gần như rớt tim ra khỏi lồng ngực. Yoseob mặc sơ mi trắng, nơ đen, tóc tai để đúng kiểu tôi thích nhất, tự nhiên, không vuốt gel, không làm kiểu, màn hình vừa hiện lên đã thấy cười như kiểu mặt trời tỏa nắng rồi.

Tôi hắng giọng.

_(Nếu gọi điện thoại để khoe mình đẹp thì gọi cho người khác đi.)

_(Chứ không phải cô vừa giật mình vì tôi quá đẹp sao?)

Tôi bị đâm trúng tim đen nhưng vẫn cố cãi chày cãi cối.

_(Vớ vẩn. Tại tự nhiên thấy cái mặt to đùng choán hết cả màn hình nên mới giật mình.)

Yoseob để cái điện thoại ra xa, tôi mới thấy Gikwang đang ngủ, Dongwoon và Doojoon đang chơi game trên điện thoại thì phải, không thấy Hyunseung đâu, Junhyung thì đi qua đi lại mãi.

_(Chưa diễn hả?)

_(Lúc nữa cơ.)

Có ai đó gọi tên anh.

_(Đợi chút nhé.)

Tôi gật đầu nhưng cái màn hình đã xoay đi đâu mất. Trời ơi Hyunseung đang cởi trần, tôi lấy tay che hai mắt lại. Tôi không thích con trai cởi trần, mặc áo ba lỗ cũng đã không chấp nhận được rồi.

_Này.

_Huhm?

_Bỏ tay ra. Sao vậy?

_Tôi mới thấy Hyunseung cởi trần. – Tôi bối rối lòi ra một câu tiếng Hàn.

_Phụt. Ha ha. – Yoseob cười như thể mặt tôi có nhọ ấy.

_Tôi nói thật mà.

_Có muốn xem tôi cởi không? – Yoseob để tay vào nơ, như thể có ý định nới lỏng nó ra. Tôi nhắm chặt mắt lại.

_Không không, anh cởi tôi sẽ cúp máy đấy.

Yoseob lại cười lớn hơn nữa, Junhyung rời mắt khỏi cái điện thoại, nhìn Yoseob, chắc cũng thấy luôn cả tôi nên giơ tay chào.

_Ha ha, tôi mặc áo ba lỗ ở trong mà. Có cởi cũng chưa tới da đâu mà.

Tôi ngẫm nghĩ lại thì đúng thế thật. Hôm tới nhà tôi cũng mặc sơ mi trắng, trông chững chạc  quá, bình thường cứ mặc áo trắng là mặc cả áo ba lỗ, tôi rất thích con trai kiểu như

thế này, giống bố tôi. Mãn nguyện quá, chồng tôi đấy.

_Thôi thôi đừng tả nữa.

_Haha. À, nói tiếng Hàn cũng khá rồi đấy nhỉ.

_Thật hả? – Tôi mừng quá hớn hở trả lời. - Mà sao lại có nhã hứng gọi cho tôi thế này?

_Hết việc để làm.

_Rảnh vậy thì ngủ đi. Về nhà cứ ăn xong là lăn ra ngủ, hứa dạy tôi học mà chả được buổi nào.

Yoseob gãi cằm.

_Ừ nhỉ.

_Yoseob.

_Hả?

_Bố mẹ có thích cái gì không? Lần đầu về thăm nhà bố mẹ mà không có gì thấy cũng kỳ kỳ.

_Bố thích phong lan thì đợt sang Việt Nam, bố vợ đã cho bao nhiêu rồi còn gì.

_Còn mẹ?

_Cái mẹ thích ngay bây giờ không tìm được đâu.

_Không phải mẹ thích mặt trăng mặt trời gì đấy chứ?

_Không.

_Vậy thì có gì mà không tìm được?

_Thôi, cái đó muốn mua được phải mua từ chiều rồi. Bây giờ họ không mở cửa đâu. Nếu không phải sáng sớm mai, 3 giờ tới xưởng mới mua được.

_Cái gì? Nói đi. Tôi muốn mua biếu mẹ.

_Mẹ thích ăn bánh bao.

_Không phải mẹ cũng làm được sao?

_Bánh bao Seoul không phải lúc nào cũng mua được đâu.

_He he, được rồi.

_Này, này, không phải cô định… - Tôi tự cúp máy trước vì nếu như để Yoseob nói thêm, kiểu gì cũng mắng tôi không cho tôi đi cho mà xem.

Ăn cơm một mình cũng hơi chán nên tôi ăn qua loa rồi trèo lên giường, search địa chỉ xưởng làm bánh bao. Toàn thông tin về bánh ấy thôi. Xem nào. Bánh bao Seoul, mua hàng tận xưởng.

Đọc khó hiểu quá. Tôi lại lôi từ điển ra giở giở, tra tra một hồi.

Bánh bao cổ truyền, bán hết trong vòng 15 phút, khách mua lúc nào cũng đông.

Tôi đập bàn, đã thế số lượng còn có hạn. Nếu phải tôi thì đã sản xuất không giới hạn rồi. Mà cũng muốn nếm thử xem nó như thế nào nữa.

Nhưng tìm mãi chẳng thấy cái địa chỉ nào vậy. Tôi gọi cho Khánh, Khánh bảo không rõ. Tôi nản, ra ban công xem chuyện hai cái cây cà chua và cây xương rồng. Cả ngày dài tôi đi, chăm bẵm cho chúng ít quá hay sao mà hai cây cà chua chả lớn mấy.

_(Cô phải để lùi cà chua vào đi, nắng chiều gắt mà chiếu vào thì nó chết sớm đấy. Mà cô dạo này lười chăm cà chua vậy? Đợt trước thấy cô hay ra lắm mà. Mấy lần tôi phải dẫn ống sang tưới cho chúng đấy.)

Tôi ngẩng đầu lên thấy anh Tây hàng xóm đang đứng đó, nở nụ cười hiền hậu.

_(Cám ơn anh. Tôi bận đi làm quá thi thoảng cũng quên mất.)

_(Bao giờ chúng có quả thì cho tôi một ít.) – Anh cười.

_(Cô tên gì?)

_(Tên Giang.)

_(Giang?)

_(Vâng, tôi là người Việt Nam. Còn anh?)

_(Ôi, con gái Việt Nam xinh lắm đấy. Tôi từ Anh tới, tên là Alex.)

_(Tôi thích cái tên Alex.)

Alex cười.

_(Anh có biết chỗ bán bánh bao Seoul không?) – Tôi nghĩ người nước ngoài chắc chắn sẽ bị thu hút bởi bởi nghe nói cũng có khá nhiều du khách thích món bánh này.

Alex lắc đầu. Tôi tiu nghỉu.

_(À, để tôi hỏi thử một vài người bạn của tôi xem, nhỡ đâu họ lại biết.) – Alex rút điện thoại ra nói chuyện một hồi rồi ghi cho tôi một tờ giấy.

_(Địa chỉ hả?) – Tôi dò xét, trông như lừa đảo hơn.

_(Cầm lấy đi. Bạn tôi bảo vậy.)

Xa quá. Sáng mai 8 giờ hai vợ chồng mới từ đây đi thì không mua được. Tầm 2 giờ sáng Yoseob mới quay xong, rồi về ký túc xá ngủ, sáng mai mới qua đây đón tôi. Nếu vậy, tôi vẫn có thể tới xưởng mua bánh rồi quay về, ngủ một hai tiếng rồi vẫn kịp về quê.

Tôi nhìn mảnh giấy rồi nhìn Alex, cảm ơn anh ta rồi đi vào nhà.

Gõ gõ cái địa chỉ lên google, đúng là xưởng ấy thật.  Lại dùng bản đồ của Iphone để định vị, khoảng 20 km. Vậy là nếu đi từ 2 rưỡi thì đến đó là kịp đúng không? Tôi cười. Vẻ mặt của mẹ sẽ như thế nào nếu nhận được thứ này nhỉ? Đặt báo thức lúc 2 giờ, tôi cứ tưởng tượng thế cho đến khi ngủ quên.

Ajik nan neol ijimothago…

Tiếng của Doojoon làm tôi giật thót mình.

Báo thức.

Tôi uể oải dậy. Trời đêm lạnh quá, lúc nãy vào nhà quên đóng cửa ban công chỗ phơi đồ nên gió lùa vào nhà. Điện thoại hết pin mất rồi.

Cắm tạm sạc pin vào, thay đồ, mặc áo ấm một chút, tôi đi ra khỏi nhà, bấm thang máy xuống tầng hầm, lấy xe ra. Chú bảo vệ họ Shin thấy tôi, ngó đầu ra hỏi.

_Cháu đi đâu vậy?

_Cháu đi mua bánh bao.

_Bánh bao Seoul hả?

_Dạ.

_Mới tới mà cũng biết tới bánh bao Seoul cơ à?

_Dạ, cháu đi mua cho… -  Tôi giật mình. May sao chưa nói chữ “mẹ chồng” ra khỏi miệng. – Cháu đói quá mà lúc nãy có bạn giới thiệu có bánh bao đó ngon.

_Mua hộ chú một ít nhé. – Chú chạy lại chỗ tôi, đưa cho tôi 10000won. – Đi ra đường lớn, rẽ trái rồi đi khoảng 20km, cứ thẳng đường là tới đấy.

_Dạ. – Tôi chào chú rồi trèo lên xe máy phóng đi.

Đúng là ban đêm lạnh thật. Ngoài đường xe phóng vèo vèo, có mỗi tôi như rùa bò chậm chậm. Nhưng cũng thú vị ra phết, trong gió hè ban đêm thi thoảng có mùi hoa tỏa rất thơm.

Sờ tay vào túi quần tôi mới nhớ ra mình quên mang điện thoại rồi. Mà không sao, địa chỉ cũng nhớ rồi, lại còn được chú chỉ đường cho nữa, chắc không lạc được, mà đêm rồi làm gì có ai gọi đâu mà lo.

Cứ thế, tôi phóng xe đi.

Đúng như chú Shin bảo, xưởng nằm ở khu cũng gần như ngoại ô rồi, ban đêm mà vẫn tấp nập thế này.

Tôi đi vào, dựng xe gọn một góc.

Chà, mùi bánh thơm thật. Tôi đi một lúc, thấy họ xếp hàng, cũng đứng vào xếp cùng. Số thứ tự của tôi là 44. Tứ tử. Sợ thật, ngày ở Việt Nam, họ không thích số 4 lắm đâu.

Và tuyệt làm sao, sắp đến lượt tôi thì hết mẻ bánh đầu tiên. Tôi phải đứng rã chân đợi. Không điện thoại, chẳng đồng hồ, chả biết mấy giờ rồi nữa. Tôi đành hỏi bác đứng đằng sau mình, hình như là 4 giờ kém rồi. Tôi thở dài. Thôi, dẫu sao cũng được bánh nóng mang về chứ cứ như người cuối cùng mua bánh mẻ đầu chắc bánh chẳng còn nóng nổi nữa.

Tôi mua 20 cái để mang về, 5 cái của chú Shin là 25 cái, sung sướng xách về. Dắt xe ra đến cổng, tôi còn tử tế chào bác bảo vệ già đang ngủ gà ngủ gật nữa, rồi trèo lên xe ung dung phóng về.

Cứ nghĩ đến gương mặt hạnh phúc của mẹ, tôi thấy như mình được về nhà.

Rẽ vào chung cư, chú Shin thấy tôi chạy ra ngay.

_Mua được à?

_Vâng.

_Nhưng sao muộn vậy?

_Cháu phải xếp hàng chú ạ.

_Vậy hả? Chú tưởng họ bán như ở chợ, mới đi qua chứ chưa vào mua bao giờ nên không biết.

Tôi đưa chú túi bánh, chào chú rồi lên nhà.

_Ơ cửa nhà… - Cách nhà 10m tôi đã thấy cửa nhà mở toang. Rõ ràng trước lúc đi, tôi đã khóa cửa cẩn thận rồi cơ mà? Hay Yoseob về? Không lý nào, bảo là ngủ lại ký túc xá rồi mà. Dưới tầng hầm cũng không thấy xe.

Vậy trộm?

Chân tôi run run. Trộm vào nhà tôi sao. Trời ơi làm gì bây giờ.

Tôi đứng chôn chân tại chỗ, có cái bóng đang bước dần về phía cửa ra vào căn hộ của tôi kìa. Đánh rơi cả bịch bánh trên tay, tôi định hét lên thì thấy Yoseob tròn mắt nhìn mình.

Anh làm tôi suýt tè ra quần rồi đấy Yoseob. Tôi run run không nói nên lời.

_Cô đi đâu giờ này mới về hả? Điện thoại thì không cầm theo.

Yoseob gầm lên, liếc sang túi bánh đang nằm chỏng chơ trên sàn thì không nói nữa, lại nhặt lên.

_Tôi đi quá nửa đường rồi mới nhớ ra quên điện thoại ở nhà.

_Đầu óc suốt ngày đãng trí. Mà đi mua thật à?

“Cái gì chứ, có mỗi lần này quên thôi mà.” – Tôi nghĩ thầm trong đầu, dù gì Yoseob cũng về nhà, hơn nữa về nhà vì tôi. Bước vào nhà đã hơn 5 giờ kém rồi, tôi để bánh lên bàn, giục Yoseob đi ngủ.

_À mà gọi cho tôi à mà biết tôi không mang điện thoại?

_Thì tự ý cúp máy xong đến lúc quay xong tôi gọi điện thoại dặn không được đi mua bánh thì không liên lạc được nên đi về xem như nào. Lại lạc như hôm trước thì…

_Hì. – Tôi cười lấy lòng. – Bây giờ cũng thông minh ra rồi, không lạc được nữa.

_Đúng rồi, thông minh đến nỗi học tiếng Hàn 3-4 tháng rồi mà vẫn chả nói đúng.

Tôi bĩu môi.

_Đi ngủ đi. Tôi tới ký túc xá lấy xe.

_Sao xe lại ở ký túc xá?

_Lúc nãy phỏng vấn ở ngược đường nên về qua nhà trước.

Tôi gật gù, đúng là lỗi của mình thật.

_Mai lấy không được sao? Bây giờ đi ngủ đã, anh cũng mệt rồi còn gì.

_Tôi quen rồi, không sao. Ngủ đi, tôi đi đây. – Yoseob khoác thêm cái áo thể thao lên người, bước đi.

_Vậy… cùng đi lấy đi. – Tôi mạnh dạn đề nghị. Yoseob quay lại nhìn tôi.

_Ngủ đi. Trông cái mắt kìa.

_Không sao mà.

Yoseob gật đầu, tôi lấy mấy cái bánh bỏ riêng vào túi, đi xuống bên dưới chung cư. Chú Shin thấy tôi đi cùng Yoseob thì ngạc nhiên kéo tôi lại.

_Ai vậy?

_Dạ?

_Giang. – Yoseob gọi.

_À, chúng cháu đi tập thể dục ấy mà.

Chú nhìn tôi ái ngại. Từ “tập thể dục” trong mắt người lớn mang lắm ý nghĩa tới vậy cơ à?

_Đi bộ ấy chú. – Tôi nhìn một lượt bộ thể thao của Yoseob và bộ quần áo cũng khá thoải mái của mình, mỗi tội cả hai đều đi dép xỏ ngón, cười cười rồi chào chú, đi thẳng đến chỗ Yoseob.

_Chuyện gì vậy? – Yoseob hỏi.

_Chú ấy hỏi tôi đi đâu.

_Uhm. Bây giờ bắt taxi tới công ty rồi đi xe về vậy.

Tôi lẽo đẽo theo sau, đèn đường chiếu in bóng Yoseob xuống lòng đường, tôi cứ bước theo, dẫm dẫm vào đầu của cái bóng.

Đi trong đường nhỏ thì không sao nhưng khi đứng đợi taxi thì tôi có hơi run. Đã bảo thời tiết ở Hàn rất khắc nghiệt mà. Yoseob thì mải vẫy xe, thi thoảng quay sang nhìn tôi thở dài. Lúc đầu tôi còn cố gắng đứng bình thường, lúc sau đành cho hai tay vào túi áo, cái túi bánh treo lủng lẳng trên cổ tay.

Chân tôi cũng hơi run nữa, hình như là đói, mà nghe nói nếu bụng no thì cũng giữ ấm được nên tôi gọi Yoseob lại.

_Yoseob.

_Hả?

_Ăn bánh đi đã này.

_Đói hả?

_Uhm, hơi hơi.

Yoseob nhìn tôi, mặc mỗi cái áo phông, đứng cầm túi bánh bao chắc thập phần thương cảm mà cởi ngay áo khoác đưa cho tôi, miệng không quên cằn nhằn.

_Đã bảo mùa hè so với nước nhiệt đới thì vẫn lạnh mà còn không mang áo nữa.

_Thì tôi đâu biết là ra đường phải đợi mãi còn chưa bắt được taxi như này. Không cần. – Tôi đưa bánh cho hắn rồi lấy bánh tự bỏ vào miệng. Gì chứ, tôi mới sang đây có được hơn 2 tháng chứ mấy, còn chưa nổi 3 tháng, đi taxi có mỗi 1 lần, còn lại không tự đi xe máy thì cũng đi xe của hắn, ai mà biết được. Ban ngày bắt taxi dễ như trở bàn tay, ban đêm ai đã dám đi.

_Suốt ngày chỉ biết dỗi thôi.

Yoseob vẫn chìa cái áo ra cho tôi. Tôi nghĩ lại hình như mình trẻ con quá, bị trách một chút đã sao.

_Anh không lạnh hả?

_Tôi sống ở đây hai mươi mấy năm rồi, khí hậu cũng quen quá rồi.

Tôi nhận lấy cái áo, khoác vào, đứng lùi ra ngoài vẫy taxi cùng hắn.

Cuối cùng, cũng có một cái đi qua. Người lái xe taxi nhìn chúng tôi dò xét như thể hai đứa mới đi khách sạn xong giờ bắt taxi về nhà vậy.

_(Đừng để ý nhiều.) – Yoseob bảo, tôi chỉ gật đầu.

End chap 12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro