|| Chap 26|| Quá Khứ ||

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- || Sau mỗi lần tan giờ làm, Yeonwoo sẽ lại đến nhà của Nancy , nói chuyện, đánh cờ với cha em, cùng mẹ em chuẩn bị cơm tối rồi lại cùng họ quây quần bên nhau, đôi mắt họ nhìn cô có vẻ thương cảm, nhưng xin đừng lo cho cô bởi vì em nên nhất định cô sẽ sống tốt. Tối tối cô lại vào phòng từng đứa em của mình, hỏi về công việc của từng đứa ngày hôm nay thế nào,cô không muốn bọn nhóc lại ganh tỵ khi cô chỉ quan tâm mình em, 6 năm rồi cô biết bọn nhóc khá hạn chế khi nói về em, nhưng đừng lo, cô thích được nghe mọi người nói về em bởi cô không muốn em bị quên lãng..

- Có lần cô đứng trước siêu thị gần nhà rất lâu, suy nghĩ mãi không biết có nên vào hay không, rồi cứ thế 1 lúc sau lại bước vào..đi hết 1 vòng, ra quầy thanh toán mới biết mình mua toàn khoai và sữa.

- Đôi khi, thói quen làm người ta đau đến chết mất.

- Hoặc có khi chạy 1 quãng đường thật xa đến thánh đường, cũng không phải đi thăm mẹ hay TeaHa , chẳng qua muốn nằm lại trong căn phòng lúc nhỏ đã từng ở, hồi tưởng lại cái vẻ ngại ngùng khi người con gái ấy chủ động hôn cô nụ hôn đầu tiên của 2 đứa hay ngồi im nhìn ngắm cây đàn piano trắng, nhớ lại cảnh tượng khi em gật đầu đồng ý lời cầu hôn của cô.

- Đôi khi, cảm xúc làm người đau đến không thở được

- Lâu lâu vẫn hay tạt ngang qua cái kho hàng ngày xưa, bây giờ chỉ còn lại tàn tích, dẫm lên từng cm đất ở đây, tận hưởng sự dũng cảm của mình năm ấy mà mỉm cười, cho đến bây giờ cô vẫn không hiểu được rằng sự can đảm khi ấy ở đâu mà có, chỉ cần đừng chạm vào em, cô nguyện dùng thân mình đánh đổi, sự gan lỳ của ngày hôm ấy cũng đã mất dần theo thời gian, mọi cảm xúc yêu, ghét, ghen tuông cũng phai nhạt đi nhiều, duy chỉ có những ký ức là không lay chuyển, nó dày vò hằng ngày, ám ảnh hằng đêm.

- Đôi khi, những ký ức có vui có buồn có đau có hận, những ký ức ấy làm người ta suốt ngày cứ hoài niệm và rồi chẳng bao giờ thoát được nỗi đau.

- Yeonwoo cứ ở thánh đường, đi ra đi vào để giết thời gian, để nỗi đau ngấm ngầm thấm vào máu, đau đến xé lòng. Em đang ở đâu, đang làm gì, em có nhớ đến cô như cô đang nhớ em hay không? Liệu ở nơi nào đó em có đang nghĩ về cô như cô đang nghĩ về em không người yêu bé nhỏ ơi, liệu em sẽ cùng cô đi đến cuối con đường chứ!!! Trời sắp sang đông rồi, đã bao nhiêu mùa đông trôi qua, cô vẫn âm thầm tìm kiếm em, chờ đơi em...Vị đắng của nước mắt thì ra là có vị như thế, càng đắng hơn khi phải nuốt ngược vào trong.

Mặn đắng..

====================

"Yeonwoo nuna ah" - Chico gõ cửa phòng cô.

"Vào đi" - Yeonwoo mệt mỏi ngồi dậy, hôm qua phải đọc rất nhiều báo cáo khiến cả thân thể và đầu óc phải hoạt động hết tần suất, cứ đà này chắc lại phải nhập viện mất.

"Nuna thế nào rồi" - Cậu nhóc ấy ngồi bên cô, bất giác thấy cậu nhóc ngày xưa bây giờ đã cao lớn như thế, thời gian trôi qua nhanh quá khiến cô lo sợ .

"Không sao!!! Hôm qua đọc nhiều báo cáo quá hơi mệt 1 tý.. sáng sớm đã kiếm nuna, có chuyện gì vậy" - Tôi vào nhà tắm, sáng nay tôi có 1 cuộc họp quan trọng với ban giám đốc, mém tý là quên mất

"Hôm nay sinh nhật của nuna, không nhớ àh" - Chico cười, ánh mắt của thằng nhóc khiến cô khó hiểu.

"Năm nào cũng như năm ấy mà, cứ tùy tụi em thôi" - Yeonwoo đuổi cậu nhóc ra ngoài để mình thay đồ.

"Năm nay tụi em sẽ tặng nuna 1 món quá đặc biệt" - Cậu lại cười, nụ cười ấy làm tôi ấm lòng, không hiểu sao??? Cô như thấy cậu nhóc 14 tuổi của năm ấy.

"Đừng hoang phí quá đấy" - cô đi xuống nhà thấy Jane đang ở phòng khách " Chiều nay nuna sẽ rước Daisy ở trường rồi về nhà, em nhắn tin cho em ấy đợi nuna nha, giờ thì giám đốc đi làm đây" - Yeonwoo cười rồi chuồn đi mất.

- Chico's POV - Tôi cũng nhanh chóng rời khỏi nhà, lén lút cùng Jane nuna đến 1 khách sạn gần ký túc xá, lòng cực kỳ hưng phấn, 6 năm rồi tôi chưa bao giờ vui như thế, có lẽ Jane nuna cũng có cùng 1 cảm giác như thế với tôi, cứ nhìn cái cách nuna cầm 1 đống thức ăn toàn khoai và sữa là hiểu rồi.Tôi gõ cửa phòng khác sạn, khẽ gọi " Nancy nuna ah, em và Jane nuna tới rồi"

~~~~~~~~Flash Back~~~~~~~~

(Chico dẫn truyện)
Hôm nay là 1 ngày nghỉ hiếm có của diễn viên đa tài Sung Jane và tôi, thật tuyệt khi Daisy nuna hôm nay có thời khóa biểu phải đến trường, thế là tôi sẽ có thể thư giãn đến khi nuna về. Ở nhà chỉ còn 2 chị em, chúng tôi quyết định nấu 1 bữa ăn thật ngon cho cả bọn, đặc biệt là vị giám đốc kia!!! Jane nuna nói rằng dạo gần đây vị giám đốc ấy có vẻ ốm đi. Cùng nhau đi siêu thị với người nổi tiếng thật mệt mỏi, bỗng nhiên biến thành vệ sỹ không công khi cái mặt ấy đi đến đâu cũng có người nhận ra. Chúng tôi đang trên đường về nhà, cùng thảo luận làm thế nào chuẩn bị cho vị giám đốc kia 1 bữa ăn ra trò,và món quà sắp đến cho người ấy, còn 3 ngày nữa thôi thì đến sinh nhật người ấy rồi.

- Bỗng Jane nuna đứng lại, túi thức ăn cũng rớt xuống
Bất giác nhìn theo ánh mắt của nuna
Tim đập mạnh

- Tôi thấy có 1 người con gái tần ngần đứng trước nhà, mái tóc ấy, dáng vẻ ấy dường như chỉ có thể thấy trong mơ,người ấy quay lại, nét mặt cuốn hút búng ra sữa của cô gái 19 tuổi năm ấy đã thay đổi khá nhiều, thay vào đó là nét quyến rũ đến mê người nhưng có vẻ người ấy ốm đi nhiều rồi.

Mỉm cười
Jane nuna cứ thế mà khóc, người ấy cũng khóc, Jane nuna ngay lập tức chạy đến ôm chầm lấy người ấy.

"Nancy ah, em về rồi, thật sự về rồi" - Jane nức nở.

"Em về rồi" - Ngừoi ấy cười, đúng rồi, nụ cười ấy chính là của Nancy mà tôi 1 thời điên cuồng, không lẩn vào đâu được, nhìn thấy nụ cười ấy, tôi biết Nancy đã về thật rồi.

Tôi tiến đến người ấy, chìa bàn tay có phần cứng cáp hơn xưa ra nắm lấy tay người ấy " Chào mừng nuna về đến nhà"

Nhận được ánh mắt khó hiểu của người con gái ấy

"Em là chico" - Người ấy dường như hiểu ra, mỉm cười ôm lấy tôi " Em lớn quá nuna nhìn không ra"

Lòng tôi như trút bỏ gánh nặng trong 6 năm trời đằng đẵng ấy, nghĩ đến vị giám đốc không biết cười ấy, có lẽ người ấy mà thấy được cảnh này sẽ chết ngất mất.

"Nuna ah, nuna đã ở đâu suốt thời gian ấy, em và giám đốc vẫn luôn tìm kiếm nuna đấy" - Cô ngồi trên ghế sofa, tay mân mê ly sữa nóng mà Nancy nuna đưa cho.

"Giám đốc ? " - Nancy nuna nhíu mày

"Là Yeonie đấy, từ ngày cánh tay bị thương, Yeonie trở thành giám đốc marketing của công ty, dạo gần đây người ta trở nên khó tính, nên unnie và các em thường hay gọi như thế" - Jane nuna đang chuẩn bị thức ăn.

Nghe nhắc đến người ấy, ánh mắt của Nancy nuna dao động, sáng hẳn lên, Chico hỏi nuna rằng đã sống thế nào trong thời gian ấy, tại sao không 1 lần liên lạc với chúng tôi. Người ấy chợt ánh mắt nhìn xa xăm rồi bắt đầu câu chuyện 1 cách chậm rãi.

===========
(Từ đây là Nancy kể lại sự việc)

Nghe nhắc đến tên người ấy, trái tim bỗng đập nhanh liên hồi, vẫn chỉ muốn bay đến với người ấy ngay lập tức thôi nhưng chưa biết phải nói thế nào với người ấy, ngày bay về Hàn quốc, cảm giác lạ lắm.Cứ như ngày hôm qua tôi chỉ vừa rời khỏi nhà,rồi tần ngần đứng trước căn nhà của chính mình,mới đó mà đã 6 năm, mọi thứ đều không thay đổi nhưng liệu có còn ai nhớ đến tôi, và Yeonie của tôi có còn nhớ đến tôi, không can đảm bấm chuông, sợ rằng sẽ là 1 người lạ ra mở cửa sẽ khiến trái tim này hụt hẫng mất, rồi khi quay lại, tôi thấy Jane nuna cùng 1 người con trai tiến tới.

6 năm rồi, tôi xa nơi này 6 năm rồi

Ngày hôm ấy, DongHan lôi tôi đi, hình ảnh cuối cùng tôi ghi nhớ là người tôi yêu gục xuống, tôi lo cho người ấy biết bao..hắn lôi tôi lên chiếc xe đã được chuẩn bị sẵn, rồi tôi ngất đi. Khi mở mắt tinh dậy, tôi thấy mình đang ở trong 1 căn phòng hoàn toàn xa lạ, và hắn vẫn đang ngồi trên chiếc ghế sofa nhìn tôi, bất giác đề phòng khi hắn tiến đến, ánh mắt của hắn đang như con thú bị thương, tay hắn vẫn còn đang dính máu, máu của người thương yêu hắn nhất. Hắn ôm lấy tôi, hắn khóc và nói rằng hãy bên cạnh hắn, hắn chỉ còn có mình tôi thôi

Tôi đẩy hắn ra, tát cho hắn tỉnh, tôi hét vào mặt hắn nói hắn hãy thả tôi ra, tôi chưa bao giờ thuộc về hắn
Hắn điên tiết đánh tôi, máu ở khóe miệng rát buốt, tôi nhìn hắn căm hận
Hắn bỏ đi
"Đây là Mỹ, cách Hàn quốc rất xa, em đừng mong được trở về"

Tôi ngồi đó thẩn thờ, vết thương nơi khóe miệng dù rát buốt nhưng chẳng thể bằng trái tim đang bị ai đó xát muối như lúc này
Người tôi yêu bây giờ thế nào
Nước mắt rơi
Số phận thật nghiệt ngã

Rồi hắn nhốt tôi trong căn phòng đó, hằng ngày hắn đến thăm tôi, tôi như con búp bê trong lồng kiếng, hắn chỉ đơn giản là đến ngắm con búp bê thôi, chẳng làm gì cả,tôi đã từng khóc, từng van xin hắn hãy nói cho tôi biết Yeonie của tôi thế nào, tôi sẽ nghe lời hắn nếu hắn cho tôi liên lạc về nhà, nhưng đáp lại hắn chỉ điên tiết đâp hết đồ đạc trong phòng,nếu không nén được cơn giân hắn sẽ đánh luôn cả tôi, rồi sau đó hắn sẽ xin lỗi, an ủi, nhưng tôi không cần,chỉ cần hắn buông tha tôi thôi. 1 năm rồi 2 năm, thời gian cứ dần trôi, ánh mắt của hắn hằng ngày vẫn cứ như con thú bị thương lạc lối trong nỗi đau còn tôi cũng không còn tha thiết cầu xin hắn nữa, tôi ngồi đấy, im lặng...dù cho hắn có nói gì, tôi vẫn cứ im lặng

Tôi nhớ nhà, nhớ các thành viên
Và tôi nhớ Yeonwoo.

Không biết cánh tay của người ấy thế nào, có chữa trị được không, có thoát được kho hàng chứa đầy bom như thế không? Liệu người ấy có còn yêu tôi không, sẽ đợi tôi về chứ.Hay sẽ có 1 người khác đến bên người ấy, sưởi ấm trái tim người ấy 1 lần nữa!!! Lee Yeonwoo , em nhớ người biết bao, nhớ vòng tay của người, nhớ hơi ấm của người,nhớ cả nụ cười và nụ hôn của người, tất cả tình yêu của người,khiến con tim em đau đến chết mất.

Chúng ta liệu có sống với nhau được đến già không Yeonie ơi!.

3,4 năm rốt cuộc cũng trôi qua, ngày qua ngày hắn vẫn không thay đổi nhưng tôi có chút thay đổi, tôi biết rằng nếu cứ chống đối hắn, sẽ chẳng còn con đường quay về, thế là tôi bắt đầu nói chuyện với hắn nhiều hơn, 1 tuần rồi 2 tuần, hắn cũng bắt đầu tin tưởng tôi, hắn cho tôi được ra ngoài nhưng hắn vẫn đi theo tôi dù bất cứ đâu, hắn sợ tôi sẽ chạy trốn, tôi ngoan ngoãn âm thầm làm theo kế hoạch của mình, hằng ngày tôi sẽ đi siêu thị nấu ăn cho hắn, ngược lại tôi sẽ bớt 1 ít tiền ấy, đến khi nào đủ tiền mua vé máy bay, tôi sẽ bỏ trốn..

Kế hoạch là thế, nhưng cũng phải mất 6 năm tôi mới có thể về được Hàn quốc

Cũng may trong siêu thị ấy có anh người Hàn quốc nhiệt tình giúp đỡ, anh ấy nói rằng khi nào có đủ tiền thì anh ấy sẽ mua vé dùm tôi,bảo tôi cứ yên tâm đóng cho trọn màn kịch. Bất giác anh ấy khiến tôi nhớ đến Chico, câu nhóc 14 tuổi của năm ấy đã mang Yeonie về bên tôi, bây giờ không biết cậu nhóc ấy thế nào, có còn là fanboy của tôi nữa hay không? Có còn bên cạnh bầu bạn với Yeonie nữa hay không? Còn các thành viên khác nữa, có còn ai nhớ đến tôi không?

Rồi cuối cùng ngày đó cũng đến, ngày hôm ấy, tôi dùng chút sự thương hại cuối cùng đối xử với hắn, hắn có vẻ không đề phòng tôi, tôi bỏ 1 viên thuốc ngủ vào thức ăn của hắn, hắn cứ thế mà thiếp đi, tôi lẻn ra ngoài vào buổi trưa, khi đa phần vệ sỹ của hắn đều đang ăn trưa, anh bán hàng trong siêu thi đã đợi sẵn bên n.goài, tôi phải về với tình yêu của mình thôi

Sân bay chật kín người, còn khoảng 15phút nữa, tôi đang hồi hộp, nhất định tôi phải đi được, nếu không Yeonie sẽ quên tôi mất.

"Em tính đi đâu" - Tôi nghe tiếng hắn

"Anh..." - Tôi hoảng hốt, hắn đứng đó, nhìn tôi với ánh nhìn hoang dại
"Tôi tưởng em thật sự đã suy nghĩ lại, nhưng tất cả chỉ là kế hoạch của em" - Hắn nắm chặt tay tôi, tôi giựt tay mình ra khỏi hắn

"Để tôi đi đi, tôi vốn không yêu anh" - Đám vệ sỹ giữ lấy tôi, anh bán hàng trong siêu thị cũng bị hắn giữ chặt

"Suốt đời, em cũng đừng hòng về Hàn quốc" - Hắn hét lớn
"Kim DongHan , tôi biết anh không phải con người xấu" - Tôi khóc

Tôi thấy hắn buông lỏng tay mình, ánh mắt ấy dao động,ánh mắt của con thú bị thương đang thức tỉnh, anh bán hàng ra hiệu cho tôi chạy đi, chỉ chờ có thế tôi giằng ra khỏi tay hắn, chạy thẳng vào nơi làm thủ tục, 6 năm rồi, nỗi đau cũng nên .

Nancy ah! Tôi thật sự nhớ em
Những dịp như thế này tôi lại càng nhớ em hơn

"Giám đốc- shi mau lên tắm đi rồi xuống, mau lên mau lên" - Daisy đẩy tôi lên lầu, hết chịu nổi đám nhóc này, lớn hết rồi mà cứ như con nít

Tôi lên phòng, thả cơ thể lên giường, hình ảnh em hiện trong tâm trí, nụ cười ấy chưa bao giờ phai nhạt, sinh nhật của tôi năm nào em cũng là tất bật nhất, em từng nói với tôi ngày sinh nhật của tôi còn quan trọng hơn ngày chúng tôi quen nhau, lúc ấy tôi nhíu mày khó hiểu,em ôm lấy tôi thì thầm rằng bởi ngày đó là ngày tôi có mặt trên đời này,nếu không có ngày đó,em sẽ chẳng có được 1 người yêu tuyệt vời như tôi. Rõ là nịnh mà..mỉm cười, tôi bước vào nhà tắm. Xả nước nóng, nước từ vòi sen bắn ra khiến mặt đau rát, khóc mất rồi..6 năm nay sinh nhật đối với tôi đều trống trải,cho dù các thành viên đều cố gắng làm tôi vui, nhưng nỗi đau đó chẳng ai có thể lấp đi được, 6 lần sinh nhật, tôi đều nhắm mắt thật chặt cầu nguyện rằng em sẽ về bên tôi để rồi hụt hẫng khi mở mắt ra em chẳng xuất hiện trước mặt tôi, dù biết như thế nhưng năm nào cũng ước tương tự như năm ấy, rồi ngậm ngùi tự lau nước mắt cho mình.

Ngốc thật

Tôi bước xuống nhà, căn nhà yên ắng không tiếng động, thật khác với mọi năm..chiếc bánh kem đã được đặt đó từ bao giờ, khẽ kêu đám nhóc nhưng chẳng ai trả lời tôi, tiến đến chiếc bàn có chiếc bánh kem, 1 cái hộp và 1 tin nhắn

"Nhắm mắt cầu nguyện sau đó hãy mở hộp quà, hy vọng năm nay giám đốc của chúng ta có thể mỉm cười.Nhớ phải cầu nguyện trước khi mở quà nhé"

Phì cười, bọn nhóc này đang làm cái quái gì thế ai đời sinh nhật lại tự đốt nến rồi tự thổi chứ
Loay hoay đốt nến rồi thành khẩn chắp tay cầu nguyện
Năm nào cũng thế mà

"Chúa nhân từ, 6 năm rồi con luôn cầu nguyện cùng 1 điều ước, Ngài còn nhớ không hay Ngài bận rộn quá quên mất thực hiện lời hứa của con,con chỉ mong người con yêu có thể quay về bên con. Chúa nhân từ, nếu Ngài thật sự có thật,khi con mở mắt ra hãy cho con thấy người ấy 1 lần thôi"

Nỗi đau ấy vẫn kéo dài năm này qua năm khác, ấy vậy vẫn luôn hy vọng, từ từ mở mắt rồi tự phì cười

Không gian trống rỗng
Chúa nhân từ, Ngài không có thật sao?

Tự cười với nỗi đau dự đoán từ trước, tôi cầm hộp quà bên cạnh, nhẹ nhàng mở ra để rồi nước mắt tuôn rơi, nước mắt chất chứa trong 6 năm cứ vậy mà chảy không ngừng. Bên trong chiếc hộp là chiếc lắc chỉ có 1 chiếc cánh, đằng sau còn có khắc tên tôi. Chiếc lắc ấy là độc nhất trên đời

Cảm nhận như có 1 vòng tay ôm tôi từ đằng sau, siết chặt, gương mặt ấy áp vào lưng tôi ướt sũng

Vòng tay này
Hơi ấm này
Mùi hương này
Cảm giác này

"Yeonwoo ah"- Giọng nói này

Dường như chỉ có thể thấy trong mơ, tôi đứng đó như hóa đá, nếu thật sự đây là giấc mơ, tôi nguyện suốt đời không tỉnh dậy nữa, mãi mãi ở trong giấc mơ ngọt ngào này, tôi không dám quay lại, tôi sợ rằng khi tôi quay lại, người ấy và mọi cảm giác hiện tại sẽ biến mất, nếu tất cả chỉ là mơ, thì khi tỉnh dậy tôi sẽ gục ngã, sẽ chẳng thế nào đứng lên được nữa.Chúa nhân từ đang đùa giỡn với tôi đúng không??? Người đó buông lỏng tay, tôi giật mình quay lại. Hình ảnh ấy chỉ có thể thấy vào hằng đêm khi nhắm mắt lại, Son Naeun mà tôi hằng đêm mong nhớ đang hiện diện trước mặt tôi,người ấy rơi nước mắt, mắt tôi cũng trở nên nhạt nhòa mất rồi. Tiến đến khẽ lau nước mắt cho em, vẫn chưa tin vào mắt mình

"Nancy ah! Em là Nancy đúng không"
Em gật đầu,tựa đầu vào tay tôi, nước mắt em chảy trên tay tôi

Tôi ôm lấy em, ôm cả thế giới của tôi vào lòng. Đúng rồi, đúng là em rồi, mang đến cho tôi cảm giác này chỉ có thể là 1 mình em thôi, hít hà mùi hương của em, cứ nghĩ đã quên mất nhưng giờ đây mùi hương ấy xộc lên mũi rất rõ ràng, siết chặt bờ vai của em, cứ nghĩ đã quên rồi nhưng giờ đây đôi vai ấy vẫn run run trong vòng tay của tôi, người con gái tôi yêu, cứ nghĩ đã quên rồi nhưng giờ em đang hiện diện ở đây, đang nép vào lòng tôi. Mọi cảm giác đều quay về, vậy mà cứ nghĩ đã quên đi..chẳng qua chỉ là sợ bản thân tổn thương, nên cất tận đáy của trái tim mà thôi

Em hôn tôi, bao lâu rồi em nhỉ, bao lâu rồi tôi không được chạm vào bờ môi ấy, được nắm đôi bàn tay ấy..Chúng tôi hôn nhau bao lâu cũng không biết, cho dù buồng phổi đang phản đối vì thiếu oxy thì chúng tôi cũng chẳng muốn buông nhau ra, bởi cảm giác bây giờ quá đỗi ngọt ngào, nước mắt len lỏi vào trong nụ hôn, mặn có ngọt có, bản thân cũng mặc kệ
Tiếc nuối buông nhau ra do buồng phổi phản đối kịch liệt, ánh mắt chúng tôi giao nhau, trong đôi mắt em, tôi thấy mình trong đó

"Tôi yêu em Nancy "- Tôi ôm em
"Yeonie ah, em yêu Yeonie " - Em cũng đáp lại
"Nancy của Yeonie về rồi"

"Yah!!! Sinh nhật vui vẻ nha giám đốc-shi" - Cả bọn ùa vào, nước mắt cũng chảy đầy trên mặt bọn chúng, chúng tôi giật mình buông nhau ra

Ngạc nhiên, thái độ ấy là việc Nancy quay về bọn nhóc cũng biết, chỉ có mình tôi không biết

Tối đó, lần đầu tiên sau 6 năm tôi đã biết cười, chúng tôi ngồi xung quanh nhau nghe em kể 6 năm ấy em đã sống thế nào, đứa nào cũng nức nở, tim tôi cũng đau nhói theo từng câu chuyện của em. Em vất vả rồi em ah! Cô bé Nancy 12 tuổi của 6 năm trước khiến tôi yêu điên yêu dại đã trưởng thành hơn rất nhiều, cô bé Nancy 18 tuổi của 6 năm sau cũng không thay đổi nhiều, nét ngây thơ ngày xưa đã không còn, thay vào đó là nét quyến rũ lại khiến tim tôi 1 lần nữa lỡ nhịp. Tối đó, chúng tôi cùng nhau ôn lại kỷ niệm, rất nhiều kỷ niệm mà đôi khi chúng tôi không dám nói trong suốt 6 năm ấy, cả đám cùng ôm nhau khóc, và hứa với nhau rằng cho dù sau này có thế nào cũng sẽ chẳng bao giờ rời xa nhau..thật mừng vì Nancy đã có thể quay về lại hoàn hảo như xưa, nỗi đau sau 6 năm cũng đã đến hồi kết

"2 người cần có không gian riêng, các unnie và việc dọn dẹp cứ để em lo" - Chico đang dìu từng đứa đã say ngất từ bao giờ về phòng, thật tội cho em ấy

Tôi dắt em lên phòng, hình như nãy giờ tôi vẫn chưa thả tay em ra bao giờ. Em loay hoay nhìn căn phòng vốn là của em, em nói nó chẳng thay đổi gì nhiều so với 6 năm trước, tôi siết chặt tay em hơn, sẽ chẳng có gì thay đổi từ tình yêu của tôi cho đến mọi thứ xung quanh tôi, tất cả đều đang đợi em về. Em rơi nước mắt ôm lấy mặt tôi, em tỏ vẻ thương cảm khi nghe bọn nhóc kể về khoảng thời gian điên loạn của tôi, em nói thật không muốn nhìn thấy hình ảnh đó chút nào, sờ lên vết thương nơi cánh tay, em ôm lấy tôi ,em nói lúc bị DongHan nhốt trong phòng, em chỉ có 1 suy nghĩ duy nhất là tôi có vượt qua được hay không? Bây giờ nhìn tôi có thể khỏe mạnh trở lại em cùng an tâm. Em biết sao không Nancy , vì có em, em đã truyền cho tôi thứ niềm tin mãnh liệt ấy

"Tôi yêu em, Nancy ah"

Tôi không biết tối đó mình đã nói bao nhiêu lần câu nói ấy, ôm em trong bao lâu, chỉ biết nó không lấp đầy nỗi nhớ của tôi, tôi đã để em rời xa mình 1 lần, nhất định sẽ không xảy ra lần nữa, bởi bản thân tôi không đủ dũng cảm để tiếp tục sống trong nỗi đau ấy 1 lần nữa. Tôi thật sự cần có em. Tối đó, chúng tôi chỉ lặng lẽ ôm chặt lấy nhau, cảm nhận hơi ấm của người kia để biết rằng đối phương thật sự đang tồn tại, tình yêu thật sự đang hiện diện 1 cách rõ ràng nhất

Tin tưởng 1 người, tình yêu chỉ trao duy nhất 1 người trong suốt rất nhiều năm, chúng tôi cuối cùng cũng có 1 cái kết có hậu

|| Author : Lizz ||
- || Chap nầi toàn dẫn truyện lại để các rds hiểu sự việc thôi nhă ♥️♥️||.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro