|| Chap 30 || Trở Về ||

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Sau mỗi lần tan giờ làm, Yeonwoo sẽ lại đến nhà của Nancy , nói chuyện, đánh cờ với cha em, cùng mẹ em chuẩn bị cơm tối rồi lại cùng họ quây quần bên nhau, đôi mắt họ nhìn cô có vẻ thương cảm, nhưng xin đừng lo cho cô, bởi vì em nên nhất định sẽ sống tốt. Tối tối Yeonwoo lại vào phòng từng hạn của mình, hỏi về công việc của từng đứa ngày hôm nay thế nào,Yeonwoo không muốn bọn nhóc lại ganh tỵ khi cô chỉ quan tâm mình em, 6 năm rồi cô biết bọn nhóc khá hạn chế khi nói về em, nhưng đừng lo, Yeonwoo thích được nghe mọi người nói về Nancy bởi cô không muốn em bị quên lãng..

- Có lần tôi đứng trước siêu thị gần nhà rất lâu, suy nghĩ mãi không biết có nên vào hay không, rồi cứ thế 1 lúc sau lại bước vào..đi hết 1 vòng, ra quầy thanh toán mới biết mình mua toàn khoai và sữa.

Đôi khi, thói quen làm người ta đau đến chết mất

Hoặc có khi chạy 1 quãng đường thật xa đến thánh đường, cũng không phải đi thăm mẹ hay TaeHa , chẳng qua muốn nằm lại trong căn phòng lúc nhỏ đã từng ở, hồi tưởng lại cái vẻ ngại ngùng khi người con gái ấy chủ động hôn cô, nụ hôn đầu tiên của 2 đứa hay ngồi im nhìn ngắm cây đàn piano trắng, nhớ lại cảnh tượng khi em gật đầu đồng ý lời cầu hôn của cô.

Đôi khi, cảm xúc làm người đau đến không thở được.

- Lâu lâu vẫn hay tạt ngang qua cái kho hàng ngày xưa, bây giờ chỉ còn lại tàn tích, dẫm lên từng cm đất ở đây, tận hưởng sự dũng cảm của mình năm ấy mà mỉm cười, cho đến bây giờ Yeonwoo vẫn không hiểu được rằng sự can đảm khi ấy ở đâu mà có, chỉ cần đừng chạm vào Nancy, tôi nguyện dùng thân mình đánh đổi, sự gan lỳ của ngày hôm ấy cũng đã mất dần theo thời gian, mọi cảm xúc yêu, ghét, ghen tuông cũng phai nhạt đi nhiều, duy chỉ có những ký ức là không lay chuyển, nó dày vò hằng ngày, ám ảnh hằng đêm.

- Đôi khi, những ký ức có vui có buồn có đau có hận, những ký ức ấy làm người ta suốt ngày cứ hoài niệm và rồi chẳng bao giờ thoát được nỗi đau.

- Yeonwoo cứ ở thánh đường, đi ra đi vào để giết thời gian, để nỗi đau ngấm ngầm thấm vào máu, đau đến xé lòng. Nancy đang ở đâu, đang làm gì, em có nhớ đến tôi như tôi đang nhớ em hay không? Liệu ở nơi nào đó em có đang nghĩ về tôi như tôi đang nghĩ về em không người yêu bé nhỏ ơi, liệu em sẽ cùng tôi đi đến cuối con đường chứ!!! Trời sắp sang đông rồi, đã bao nhiêu mùa đông trôi qua, tôi vẫn âm thầm tìm kiếm em, chờ đơi em…Vị đắng của nước mắt thì ra là có vị như thế, càng đắng hơn khi phải nuốt ngược vào trong.

Mặn đắng..

====================

“Yeonwoo ah” – Chico gõ cửa phòng cô.

“Vào đi” – cô mệt mỏi ngồi dậy, hôm qua phải đọc rất nhiều báo cáo khiến cả thân thể và đầu óc phải hoạt động hết tần suất, cứ đà này chắc lại phải nhập viện mất.

“Nuna thế nào rồi” – Cậu nhóc ấy ngồi bên cô, bất giác thấy cậu nhóc ngày xưa bây giờ đã cao lớn như thế, thời gian trôi qua nhanh quá khiến cô lo sợ .

“Không sao!!! Hôm qua đọc nhiều báo cáo quá hơi mệt 1 tý.. sáng sớm đã kiếm nuna, có chuyện gì vậy” – Cô vào nhà tắm, sáng nay cô có 1 cuộc họp quan trọng với ban giám đốc, mém tý là quên mất.

“Hôm nay sinh nhật của nuna, không nhớ àh” – Chico cười, ánh mắt của thằng nhóc khiến cô khó hiểu.

“Năm nào cũng như năm ấy mà, cứ tùy tụi em thôi” – Cô đuổi cậu nhóc ra ngoài để mình thay đồ.

“Năm nay tụi em sẽ tặng nuna 1 món quá đặc biệt” – Cậu lại cười, nụ cười ấy làm cô ấm lòng, không hiểu sao??? Cô như thấy cậu nhóc 14 tuổi của năm ấy.

“Đừng hoang phí quá đấy” – Cô  đi xuống nhà thấy Jane đang ở phòng khách “ Chiều nay nuna sẽ rước Daisy ở trường rồi về nhà, em nhắn tin cho em ấy đợi nuna nha, giờ thì giám đốc đi làm đây” – Yeonwoo cười rồi chuồn đi mất.

- ChiCo cũng nhanh chóng rời khỏi nhà, lén lút cùng Jane đến 1 khách sạn gần ký túc xá, lòng cực kỳ hưng phấn, 6 năm rồi cậu chưa bao giờ vui như thế, có lẽ Jane cũng có cùng 1 cảm giác như thế với cậu, cứ nhìn cái cách nuna cầm 1 đống thức ăn toàn khoai và sữa là hiểu rồi.

- Cậu gõ cửa phòng khác sạn, khẽ gọi “ Nancy Unnie, em và Jane nuna tới rồi”

~~~~~~~~Flash Back~~~~~~~~

                (Chico dẫn truyện)

- Hôm nay là 1 ngày nghỉ hiếm có của diễn viên đa tài Jane và cậu, thật tuyệt khi Daisy Unnie hôm nay có thời khóa biểu phải đến trường, thế là cậu sẽ có thể thư giãn đến khi nuna về. Ở nhà chỉ còn 2 chị em, chúng tôi quyết định nấu 1 bữa ăn thật ngon cho cả bọn, đặc biệt là vị giám đốc kia!!! Jane nuna nói rằng dạo gần đây vị giám đốc ấy có vẻ ốm đi. Cùng nhau đi siêu thị với người nổi tiếng thật mệt mỏi, bỗng nhiên biến thành vệ sỹ không công khi cái mặt ấy đi đến đâu cũng có người nhận ra. Chúng tôi đang trên đường về nhà, cùng thảo luận làm thế nào chuẩn bị cho vị giám đốc kia 1 bữa ăn ra trò,và món quà sắp đến cho người ấy, còn 3 ngày nữa thôi thì đến sinh nhật người ấy rồi.

Bỗng Jane nuna đứng lại, túi thức ăn cũng rớt xuống.

Bất giác nhìn theo ánh mắt của nuna.

Tim đập mạnh..

- Cậu thấy có 1 người con gái tần ngần đứng trước nhà, mái tóc ấy, dáng vẻ ấy dường như chỉ có thể thấy trong mơ,người ấy quay lại, nét mặt cuốn hút búng ra sữa của cô gái 19 tuổi năm ấy đã thay đổi khá nhiều, thay vào đó là nét quyến rũ đến mê người nhưng có vẻ người ấy ốm đi nhiều rồi.

Mỉm cười

Jane nuna cứ thế mà khóc, người ấy cũng khóc, Jane nuna ngay lập tức chạy đến ôm chầm lấy người ấy.

“Nancy ah, em về rồi, thật sự về rồi” – Jane nức nở.

“Em về rồi” – Ngừoi ấy cười, đúng rồi, nụ cười ấy chính là của Nancy Jewel McDonie mà cậu 1 thời điên cuồng, không lẩn vào đâu được, nhìn thấy nụ cười ấy, cậu biết Nancy đã về thật rồi.

- Cậu tiến đến người ấy, chìa bàn tay có phần cứng cáp hơn xưa ra nắm lấy tay người ấy “ Chào mừng nuna về đến nhà”

Nhận được ánh mắt khó hiểu của người con gái ấy.

“Em là chico” – Người ấy dường như hiểu ra, mỉm cười ôm lấy cậu “ Em lớn quá nuna nhìn không ra”.

- Lòng cậu như trút bỏ gánh nặng trong 6 năm trời đằng đẵng ấy, nghĩ đến vị giám đốc không biết cười ấy, có lẽ người ấy mà thấy được cảnh này sẽ chết ngất mất.

--------------------//-----------------//-----------------

           - « By : LìChymte @LizzXterm »

- Au : Chap này hơi nhàm tí, lâu không viết fic lại viết hơi lụn củn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro