YG FAMILY - Chap 56+57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




CHAP 56


- Này Dara, dậy đi! – Bom lay gọi – Tối qua em ngủ ở đây sao?

- Dạ... - dụi dụi mắt – Ji Yong vẫn chưa về ạ?

- Chưa, không biết thằng nhóc ấy đi đâu cả đêm nữa, haizz...

- Là tại em hết... - Dara rướn người nhìn ra cổng, hi vọng sẽ nhìn thấy cậu ở đó – Em lo quá...

- Cũng biết là tại mình hả... ngốc, suy nghĩ sao mà lại hành động như vậy chứ, nói thật, chị nghe ông chồng ngốc kể lại mà còn thấy bực, huống gì là cậu ấy...

- Tại em không nghĩ là anh ấy sẽ nhìn thấy...

- Ngốc, dù cậu ấy có thấy hay không thì em cũng không nên làm vậy... Ngốc ơi là ngốc...

- Bây giờ em phải làm sao đây? – Dara rưng rưng

- Liệu mà tìm cách xin lỗi cậu ấy chứ biết sao... Cậu ấy nhất thời nóng giận nên bỏ đi vậy thôi, lát nửa sẽ về mà...

- .... Dạ!

............


Ji yong mơ màng tỉnh giấc, đầu nó đau buốt, thân mình cứ nặng trịch không nhấc lên nỗi. Cảm giác có sự đụng chạm nơi da thịt, nó mở mắt, giật mình ngồi phắc dậy khi phát hiện bên cạnh mình là 1 cô gái và cả 2 đều không 1 mảnh vải...

- Chết tiệt!!! Gì thế này!!! – Ji Yong nhanh tay vớ lấy mớ quần áo rồi tròng nhau vào người

- Oppa... - cô gái rên rỉ bằng cái giọng nhão nhoẹt – Em đang ngủ mà... anh làm em giật mình đấy!

- Cô là ai?

- YoonA... đêm qua em đã nói với anh rồi mà...

- Đêm qua???

- Anh quên hết rồi sao, đêm qua mình gặp nhau ở club NB, uống rượu, nhảy nhót, trò chuyện...

- Rồi sao nữa???

- Em cũng chả nhớ, hi hi, đang ngủ ngon thì bị anh làm cho giật mình... nhưng mà... nhìn "hiện trường" này thì có lẽ đêm qua... - cô ả đưa tay vỗ vỗ vào 2 má của mình, làm điệu bộ như ngây thơ lắm – Ôi... sao em có thể dễ dãi vậy cơ chứ....

- Làm ơn, mặc quần áo vào đi rồi nói chuyện – Ji Yong ngán ngẩm đẩy YoonA ra xa mình

- Anh đừng vô tình thế chứ, dù sao em và anh cũng đã... Anh không được bỏ rơi em đâu đấy!

- Thôi đi, loại con gái như cô mà cũng đòi người khác chịu trách nhiệm sao?

- Anh!!!

- Cần tiền thì đây! – Yong rút ra 1 sấp tiền thảy lên giường – Coi như là tôi trả cho cô đêm qua, đừng phiền tới tôi!!!

Ji Yong lạnh lùng đi khỏi đó, mùi nước hoa của YoonA khiến nó muốn nôn, thật kinh tởm!!! Chưa bao giờ nó nghĩ nó sẽ qua đêm với đứa con gái khác chứ nói gì là loại gái điếm như cô ả kia...
Thật dơ bẩn và rẻ tiền!!!

"Số tiền này đã là gì chứ, muốn thoát khỏi tôi sao??? Không dễ đâu cưng ạ..." – YoonA phe phẩy sấp tiền, chợt như nhớ ra điều gì, ả với tay lấy chiếc điện thoại – "Mấy tấm ảnh này thật đẹp... để xem, có lẽ cưng không muốn bạn gái cưng nhìn thấy chúng đâu nhỉ..."


..........

- Anh về rồi sao... - Dara mừng rỡ chạy theo sau Ji Yong

- .....

- Đêm qua anh đi đâu vậy?

- .....

- Anh có đói không, em làm... à không, em đi mua gì cho anh ăn nhé...

- .... – Ji Yong vẫn lạnh lùng không trả lời

- Ji Yong à...

- Tôi mệt, làm ơn đi!

- Em xin lỗi... vậy anh nghỉ ngơi đi nhé...

Dara miễn cưỡng dừng lại, nhìn theo bóng Ji Yong dần khuất sau cầu thang lớn. Khẽ thở dài, nó nghĩ về sự ngu ngốc của mình, nghĩ về sự lạnh lùng của cậu ban nãy... Cậu không thèm quay sang nhìn nó 1 lần, cứ thế mà bước đi...

- Coi đó, thái độ thế đấy sao, thằng này không nói không được mà! – Seung Hyun đứng nấp gần đó, lầm bầm

- Thôi đi – Bom bất ngờ xuất hiện làm cậu giật mình – Chuyện của bọn nhỏ, lại định xía vào à?

- Là sao, trước giờ anh có bao giờ xen vào chuyện của 2 đứa nó đâu!

- Còn nói là không nữa, chuyện hôm qua anh em các anh hùa nhau bênh vực Dara 1 cách vô lý, thế mà bảo không xen vào à?

- Vô lý???

- Chứ còn gì nữa, rõ ràng con bé sai, vậy mà cả đám xúm vào mắng Ji Yong, thằng bé tức giận bỏ đi là phải...

- Ờ thì... làm vậy cho nó khỏi ăn hiếp con bé...

- Còn cãi nữa, mệt, không thèm nói chuyện với anh, em lên phòng nghỉ đây!

.

.

.

- Ji Yong à...!!! - YoonA hớn hở vẫy gọi

- Tới đây làm gì đây??? – nó miễn cưỡng bước tới chỗ cô ả, chỉ có thế ả mới chịu ngậm miệng chứ không í ới gọi tên nó như cái kiểu bà xã đang gọi ông xã

- Tới tìm cưng... lát nữa đi uống với em nữa nhé! - ả quàng tay qua tay nó, tựa đầu vào vai nó 1 cách rất tình cảm

- Không rảnh, bỏ ra đi, đây là trường học đấy, mà cô không phải đến lớp hay sao?

- Không... Em bỏ học lâu rồi – ả nhăn răng cười – Mấy môn học làm em nhức đầu muốn điên lên được...

- Vậy sao? – nó cười khinh khỉnh – Giờ đi khỏi đây được chưa, tôi phải vào lớp!

- Cưng đừng lạnh lùng thế, chẳng phải chúng ta đã...

- CÂM NGAY!!!

- Cái mặt giận lên trông yêu thế... - ả đưa tay định véo má nó, nhưng nó nhanh chóng hất tay ả ra

- Đừng làm mấy trò này nữa, mọi người nhìn vào sẽ không hay đâu!

- Có gì mà không hay, hôm nay em tới cho cưng xem cái này – YoonA thò tay vào túi xách, lôi ra vài tấm ảnh nóng bỏng của ả và nó đêm ấy... - Cưng thấy sao... đẹp chứ?

- Đê tiện!!!

- Tối nay gặp em ở NB nhé, không tới thì cưng hiểu mấy tấm ảnh này sẽ được chuyển cho ai rồi đấy!

- Muốn sao thì tùy cô!
Ji Yong tức giận bỏ đi, thái độ trông có vẻ ngạo mạng lắm nhưng thật sự nó lại rất lo, nó không hề muốn dây dưa với đứa con gái không ra gì đó, nhưng lại càng không thể để ả ta gửi mấy tấm hình kia cho Dara được. Nó và Dara đã có quá nhiều rắc rối rồi...


.......


- [Sáng mai tớ đi rồi, cậu sẽ ra sân bay tiễn tớ chứ?]

- Hee Chul à...

- [Gặp nhau lần cuối thôi mà...]

- Tớ xin lỗi nhưng...

- [Dara à... Tớ yêu cậu...]

- Xin cậu đấy, làm ơn đừng nói những điều như thế nữa...
Dara ngắt máy, nó thấy khó chịu lắm, nhưng có chút gì đó khe khẽ đau nơi lồng ngực...
Nó mở cửa bước ra ngoài, giật mình khi nhìn thấy Ji Yong đứng đó

- Vẫn còn liên lạc với nhau sao? – cậu nói giọng khinh khỉnh

- Anh à... em...

- Tôi không muốn nghe gì nữa... - cậu quay lưng đi, được vài bước thì ngừng lại – Tối nay tôi không về đâu, đừng chờ như lần trước...

- Anh đi đâu?

- Đi đến nơi nào không phải nhìn thấy gương mặt em....

.........


- Cưng đến rồi đấy sao, sớm nhỉ, em cứ tưởng là phải tới tận nhà kéo cưng ra đây đó... - YoonA ôm chầm lấy Ji Yong, hôn lấy hôn để lên má cậu, xuống tận cổ...

- Bỏ ra, kinh tởm!!!

- Sao nóng thế, lại cãi nhau với cô người yêu bé bỏng của cưng à?

- Cô biết gì về Dara?

- Nhiều lắm, không chừng còn biết nhiều hơn những gì cưng biết đấy...

- Điên!

- Không tin sao... Chuyện với cậu Hee Chul gì đấy... cưng biết chứ? - ả ngã người vào lòng Ji Yong, luồng tay vào áo cậu, vuốt ve da thịt cậu...

- Cô biết thằng-chó đó sao?

- Làm gì tức giận thế, cậu ta là bạn của em... Bọn em tâm sự với nhau mọi chuyện...

- Vậy là thằng đó có đề cập tới Dara?

- Dĩ nhiên - ả gật gù, tay vẫn mò mẫm trong áo cậu

- Bỏ ra coi!!! Thế nó nói gì?

- Hai người họ đã hẹn hò với nhau rồi...– ả nháy mắt 1 cách nham hiểm – Dĩ nhiên là lén lút...sau lưng cưng...

- Sao???

- Hôm trước, mới đây thôi, cậu ấy còn khoe với em là... - YoonA tự dưng ngồi bật dậy không dựa vào Ji Yong nữa – Mà cưng có chắc là muốn nghe không?

- Tôi đang bực nhá!!!

- Ha ha... là do cưng muốn nghe nhá... - ả cười nham hiểm – Bạn gái của cưng ấy, và cậu Hee Chul... 2 người đó đã lên giường với nhau rồi...

- ......

- Nhìn mặt cưng buồn cười quá đi... ha ha ha... Sốc lắm hả?

- Cô nói láo!!!

- Có láo hay không thì cưng rõ nhất, 2 người sống chung 1 nhà cơ mà...

- IM NGAY!!!

- Này, cưng tức con nhỏ đó thì về nhà mà đánh đập hay chửi mắng nó nhé, đừng có mà lớn tiếng với chị... NÀY, ĐI ĐÂU ĐẤY, ĐỨNG LẠI ĐÓ, ĐANG NÓI CHUYỆN CƠ MÀ!!!
YoonA chạy theo, miệng gọi ý ới nhưng xem ra chẳng xi nhê gì, Ji Yong vẫn cứ đi, có lẽ tiếng nhạc quá ồn khiến cậu không nghe thấy, hoặc cũng có thể cậu cố tình không nghe...

"Đồ ngu, nói thế mà cũng tin sao... Chắc cưng lại về nhà làm ầm lên nữa ấy nhỉ, tiếc là mình lại không xem được 1 màn hay ho rồi!!!"

Ả lầm bầm 1 mình rồi lại cười khoái trá, thong thả quay trở lại chỗ ngồi lúc nãy, ả nâng cốc, định hóp 1 ngụm rượu nhưng bị cú điện thoại làm gián đoạn

"Gì thế Hee-nim yêu dấu?" – YoonA nũng nịu

[ Làm ơn đừng gọi tôi như thế!] – Hee Chul cáu gắt

"Haha, không gọi thế thì gọi gì nào, mà cậu gọi tôi có gì không?"

[ Tôi nghe nói chị đang tán tỉnh Kwon Ji Yong???]

"Thì sao?"

[ Dừng lại ngang, để họ yên đi!]

"Sao thế, vui mà, hồi trước cậu cũng bảo thế còn gì!"

[ Vì lúc đó tôi chẳng hiểu chuyện gì, rảnh rỗi nên nghe lời chị bày trò phá rối 2 người họ, giờ thì khác rồi, tôi không thích trò chơi này nữa, tôi không muốn làm cô ấy tổn thương!]

"Cô ấy??? Là con bé Dara sao??? Haha, buồn cười, đừng nói là cậu thích con bé ấy nhá!"

[ Đó là chuyện của tôi, không liên quan tới chị, ngày mai tôi phải đi rồi, tôi muốn chị dừng chuyện này lại, đừng lại tổn hại đến ai nữa...]

"Tôi cứ thích làm thế đấy thì sao, chừng nào tôi chưa có được Ji Yong thì tôi vẫn chưa để yên cho họ đâu!!!"

[ Chị điên rồi, chị nghĩ chị là gì mà muốn có được cậu ta, chị nghĩ lời hứa của 1 đứa trẻ 5 tuổi nó to lớn lắm sao???]

"Cậu im đi!!!"

[ Chị YoonA, tôi khuyên chị thật lòng đấy, chị nghĩ lại đi, 13 năm qua rồi, mà có chắc cậu bé ngày xưa chính là Ji Yong bây giờ không???]

"PHẢI, CHẮC CHẮN LÀ CẬU TA, CHÍNH CẬU TA CHỨ KHÔNG AI KHÁC, TÔI ĐÃ TÌM KIẾM RẤT LÂU, TÔI ĐÃ ĐÁNH ĐỔI RẤT NHIỀU THỨ ĐỂ TIẾP CẬN ĐƯỢC VỚI CẬU ẤY. VÌ THẾ TÔI SẼ GIÀNH LẠI CẬU ẤY CHO BẰNG ĐƯỢC!!!"

[Nếu đúng là cậu ta vậy tại sao cậu ta không nhớ gì đến chị??? Mà tùy chị thôi, nhưng nếu chị làm gì tổn hại đến Dara, tôi sẽ lập tức quay về xử chị đấy, tôi không đùa đâu, tạm biệt!!!]

YoonA ném mạnh chiếc điện thoại xuống đất khiến nó vỡ thành nhiều mảnh, nhưng như thế vẫn chưa làm ả nguôi cơn giận, ả cầm chai rượu, tu ừng ực như uống nước, xong ả giằng mạnh chai rượu lên bàn làm nó vỡ ra, mảnh vụn cứa vào tay ả, máu rỉ ra từng giọt đỏ tươi hòa vào tí rượu còn vươn lại...
Ả nhếch mép cười, kí ức 13 năm trước chợt ùa về trước mắt ả, rõ mồn một như 1 thước phim chiếu chậm...


~~~~~~
..... Mệt mỏi và đói, dơ bẩn và hôi hám, cả thân người đau buốt vì đòn roi, cô gái nhỏ lê từng bước nặng nhọc trên con phố vắng. Kiệt sức, 2 mắt cứ nhòe dần, cô bé gục ngã trước 1 ngôi nhà to lớn


Cô bé mơ màng tỉnh giấc, cảm giác thật êm ái và ấm cúng, mùi hương thoang thoảng dễ chịu làm cô bé không khỏi tò mò rằng nó đang ở đâu, nó đang mơ hay đã lên thiên đàng rồi. Khẽ mỉm cười, dù đây là mơ hay gì đi nữa thì nó cũng rất hạnh phúc...

- Mẹ ơi, chị ấy tỉnh rồi kìa! – là tiếng của 1 cậu bé

- Cháu thấy đỡ hơn chưa?

- Dạ rồi ạ! – cô bé lễ phép đáp

- Cháu tên gì?

- Im Yoon Ah!

- Cháu không có nhà sao?

- Dạ - cô bé buồn bã lắc đầu – Không có ạ...

- Vậy chị ở đây với Yongie nhé, mẹ ơi, cho chị ấy ở lại nhà mình nhé! – cậu bé ríu rít

- Cũng được, từ nay cháu sẽ ở lại đây, sẽ là con gái của cô, là chị của bé Ji Yong nhé!

- Thật ạ??? – cô bé mừng rỡ

- Ừ, thật chứ sao...

- Hay quá, hay quá, vậy là từ giờ con có chị rồi hả mẹ - cậu bé hởn hở nhảy tưng tưng – Chào noona, em là Kwon Ji Yong, từ nay Yongie sẽ là em trai của noona, Yongie gọi noona là YoonA được không?

- YoonA ư? Ừ, cũng được...

~~~~~

- Ji Yong này, sau này chị sẽ làm vợ em nhé, chịu không?

- Vợ ư? – cậu bé ngơ ngác

- Là giống như ba mẹ của mình đó, vợ chồng...

- Yongie biết rồi, nhưng mà... - Ji Yong ngập ngừng – Yongie đã hứa với Dara là sẽ sau này lớn lên sẽ cưới Dara làm vợ rồi, không cưới noona được nữa đâu!

- Dara nào?

- Kế bên nhà mình đó, cái bạn lùn lùn, tóc xoăn xoăn, má hồng hồng, môi đỏ đỏ..

- Thôi được rồi!!! – YoonA giận dữ ngắt lời cậu bé

- Bạn ấy đẹp lắm, dễ thương nữa...

- Chị và Dara, ai đẹp hơn?

- Uhm... Dara, Yongie thích Dara hơn! – Ji Yong vô tư trả lời

- Thế em không thích chị à, không thích chị làm vợ em à??? – YoonA giận dỗi

- Yongie thích YoonA là noona của Yongie thôi... Yongie chỉ muốn 1 mình Dara là vợ thôi...

- Ji Yong đáng ghét!!!

~~~~~


- Con bé này đâu ra thế? – giọng nói the thé của 1 mụ đàn bà vang lên giữa đêm khuya

- Bọn này vừa bắt được đấy, hình như con bé này là con gái của nhà họ Kwon!

- Họ Kwon của tập đoàn YG sao?

- Ừ!

- Điên, bọn bây là 1 lũ ngu, nhà họ Kwon chỉ có 1 thằng con trai thôi, làm gì có đứa con gái nào!

- Thế à, làm mất công bắt nó về, tưởng sẽ được 1 món tiền chuộc kha khá, ai dè...

- Cứ để nó lại đây cho tao, lớn lên 1 chút nó sẽ kiếm được cho tao khối tiền đấy, ha ha ha...

~~~~~


"KHÔNG!!!!!"
YoonA hét thất thanh, vò mái tóc của mình đến rối xù, ả nằm vật xuống sàn, nước mắt ràn rụa...
Kí ức u ám của tuổi thơ bỗng nhiên ùa về, bóp nghẹn tâm trí và trái tim ả, hạnh phúc, giận dữ, đau đớn và tủi nhục, từng mạch cảm xúc cứ quấn vào nhau, khiến ả như muốn nổ tung...
Ả vùng chạy, ả muốn trốn khỏi nơi ồn ào này, ả muốn vứt bỏ những kí ức đau thương ngày xưa, ả lao đi giữa màn đêm tĩnh lặng, khuất dần trong bóng tối, lạnh lẽo và cô đơn....


....

- Anh về rồi đấy à? – Dara dịu dàng hỏi

- Cô làm gì trong phòng tôi?

- Em chờ anh...

- Tôi về rồi đấy, cô cũng về phòng mình đi! – Ji Yong lạnh lùng mở cửa, hất mặt ra hiệu như muốn đuổi Dara ra khỏi đó

- Em không về đâu, đêm nay em sẽ ngủ ở đây... à không, không chỉ đêm nay... - Dara bối rối - ... Em sẽ sang phòng anh ở luôn... cứ coi như là con gái về nhà chồng... nhé...

- Về phòng đi...

- Không, nhất định em không về đâu, anh không cho em ngủ trên giường thì em sẽ xuống đất nằm... - vừa nói, con bé vừa kéo chăn gối xuống sàn - ... Em ngủ dưới này cũng được!

- Tùy cô đấy!

Ji Yong hờ hững đáp rồi đi vào phòng tắm, cậu không quan tâm đến gương mặt đang đỏ ửng của Dara, con bé phải kiềm chế dữ lắm để không phải khóc. Sự lạnh lùng, xa cách của cậu khiến trái tim con bé đau nhói, nhưng vì con bé biết là mình sai nên đành phải nhúng nhường, chịu đựng...


"Không được khóc, Dara à, mày phải mạnh mẽ lên, anh ấy mà thấy mày khóc thì sẽ không vui đâu, cố lên nào Dara....!!!"


Dara vừa trãi cái chăn ra sàn, vừa lầm bầm nói 1 mình, hít 1 hơi thật sâu, cố gắng rặn ra 1 nụ cười méo mó...


Ji Yong đi ra, không thèm ngoảnh mặt lại nhìn Dara trong khi con bé cứ nhìn theo nó, rồi nhe răng cười thân thiện... Nó leo lên giường, kéo chăn trùm kín mít...

- Ngủ ngon nhé! – Dara nói, hơi rụt rè

- Ừ...

- Không chúc em ngủ ngon sao?

- Uhm... ngủ ngon...

- Ji Yong à....

- ....

- Em yêu anh... nhiều lắm....

- ...

- Em xin lỗi vì chuyện của Hee Chul... chuyện này sẽ không lập lại lần nữa đâu, em hứa đấy...

- ...

- Ji Yong!!!

- ...

- Anh ngủ rồi sao? – Dara khẽ nhóm dậy nhìn – Ngủ thật đấy hả?

- ...

- Vậy thôi... em cũng ngủ luôn đây...

"Tôi cần thêm thời gian, để chấp nhận sự thật, để xem như không có chuyện gì, và nếu được, tôi cũng muốn quên hết tất cả, quên luôn cả em.... Chúc em ngủ ngon, ngày mai sẽ lại là 1 ngày mới, với em và tôi!"

__________________________________________________________





  CHAP 57


Ánh nắng ban mai len vào khe cửa, chiếu những tia ấm áp vào trái tim giá lạnh của một người con gái đáng thương. Dara khẽ mở mắt, mơ màng nhìn xung quanh. Nó thở dài đầy mệt mỏi và thất vọng, nó vẫn nằm dưới sàn, ngay sát chân giường, vậy mà nó cứ nghĩ mình sẽ tỉnh dậy trên chiếc giường êm ái của cậu...


Cậu đã đi đâu mất rồi, chiếc giường trống không vẫn còn chút hơi ấm của cậu, nó vùi đầu vào ấy, hít một hơi thật sâu... cảm giác đau nhói nơi lồng ngực, thật khó chịu...
Cố lê cơ thể mệt mỏi ra khỏi căn phòng ấy, nó nhanh chóng sửa soạn quần áo đi học, bắt đầu một ngày mới thật buồn chán và tẻ nhạt...


- Chào cả nhà...

- Hôm nay dậy muộn thế, bọn nó đi trước cả rồi, ăn sáng nhanh đi rồi anh chở đi học – Seung Hyun nhẹ nhàng nói

- Uhm... - nó khẽ nhăn mặt, mùi thức ăn khiến nó khó chịu muốn nôn – Dạ thôi, em không ăn đâu... Mà Ji Yong đâu rồi ạ?

- Cậu ấy đi từ sớm rồi! – Park Bom trả lời – Vậy mang cái này theo ăn đi, chứ để bụng đói thì không học hành gì được đâu!

- Gì thế ạ?

- Cupcake, chị làm đấy! – Bom cười thích thú

- Thơm quá, lại xinh nữa! Cám ơn chị nhé, thôi em đi học...

.....


"Đêm nay đến với em nhé, nhớ cưng lắm ý...xxx..."


Ji Yong nhếch mép cười, không có cái tin nhắn này thì tối nay nó vẫn sẽ đến chỗ YoonA.Nó bỗng nhiên có chút hứng thú với cô gái đó, nói là thích thì không phải, yêu lại càng không, chỉ là... một chút gì đó mới lạ, bí ẩn... nơi nó muốn tìm đến để trốn tránh Dara...

- Anh nhắn tin với ai thế? – Dara hỏi

- Một người bạn...

- Ừ...

- Sao thế?

- Không có gì... chỉ là trước giờ chưa thấy anh nhắn tin với ai khác... ngoài em...

- Chỉ là một người bạn thôi... đừng suy nghĩ nhiều! – Ji Yong nói, lãng tránh ánh mắt của Dara

- ..... .....

- Anh lại đi nữa sao?

- Ừ...

- Về sớm học bài nhé, sắp thi rồi!

- Sáng tôi sẽ về! – Ji Yong bước ra khỏi phòng, đóng sập cửa, nhưng ngay sau đó cậu quay lại – Tối nay tôi không về, vậy nên em cứ lên giường ngủ, đừng nằm dưới sàn...

- ......

- Tôi đi đây!

Dara quay lại với đống bài tập còn dang dở, nó cuối gầm mặt, nhìn chăm chăm vào từng dòng chữ trong vở, tay cầm bút lại không động đậy chút nào...


Cộc cộc!!!
Tiếng gõ cửa làm nó giật mình, giờ nhìn lại mới thấy, trang vở ướt bẹp, chữ nhòe hết cả, hai mắt nó thì long lanh nước mắt...
Nó quẹt quẹt, lau lau 2 dòng lệ xấu xí, hít 1 hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh rồi lon ton chạy ra mở cửa

- Biết ngay là em ở đây mà, chị vừa sang phòng em, không thấy em đâu cả! – Bom cười hiền hậu

- Chị mang cái gì lên thế?

- Đồ ăn, lúc chiều em có ăn gì đâu

- Chị làm vậy em ngại quá, khi nào đói em sẽ tự xuống ăn, bụng chị to thế kia mà còn phải mang đồ ăn lên tận đây cho em... Lần sau chị đừng làm thế nữa nhé!

- Có gì đâu, con bé ngốc này!!! – Bom gõ nhẹ vào trán Dara - Em gái đang có chuyện buồn, lại không khỏe, chị phải có bổn phận chăm sóc chứ!

- Sao chị biết em không khỏe?

- Để ý thấy thôi, dạo này em cứ uể oải, xanh xao, về nhà là nằm vùi trong phòng, lại chẳng chịu ăn uống...

- Đúng là gần đầy em không khỏe, nhưng chắc là sẽ khỏi thôi mà, không sao đâu! – nhe răng cười

- Thôi ăn đi, ăn nhanh rồi học bài tiếp!

- Dạ, trông ngon quá... - Dara hớn hở nhìn bát súp nóng hổi, nhưng vừa đưa muỗng vào miệng, bụng nó bỗng cồn cào, nhờn nhợn, và rồi - Ọe... em xin lỗi... em... ọe... vào wc 1 chút...

- Em ổn chứ... - Bom vuốt vuốt lưng Dara trong khi con bé vẫn nôn thốc nôn để - Vào đây nằm nghỉ đi

- Em xin lỗi, không phải em chê đồ ăn chị nấu đâu, nhưng mà...

- Chị hiểu rồi... Em có thai rồi phải không?

- Dạ??? Sao cơ??? – Dara trố mắt nhìn Bom

- Triệu chứng của em giống hệt chị lúc trước... Em đã dùng que thử thai chưa?

- Chưa, em đâu biết gì đâu... Nhưng mà có chắc không chị, hay chỉ vì đường ruột của em có vấn đề?

- Ngày mai là ngày chị khám thai định kì, em đi với chị nhé, tới đó kiểm tra cho chắc

- Dạ... - Dara buồn bã đáp – Nhưng, chị đừng nói cho mọi người biết chuyện này nhé, nhất là Ji Yong ấy...

- Được rồi... Chị xuống pha cho em ly sữa nhé, phải có chút gì bỏ vào bụng mới được!

- Dạ thôi, để em tự làm được rồi, chị đi nghỉ đi!
Dara cố gắng mỉm cười cho tới khi Park Bom đi khỏi, nó đưa tay xoa xoa bụng, hạnh phúc nhưng vẫn có chút đau xót... nghĩ tới sự lạnh nhạt của cậu bấy lâu, liệu cậu sẽ vui vẻ đón nhận đứa bé này??? Chỉ nghĩ thế thôi cũng đủ làm trái tim nó đau nhói, đau lắm, đau đến không thở được... nó quỵ xuống, đấm thùm thụp vào lồng ngực, hi vọng hành động ấy sẽ xoa dịu cơn đau, nhưng sao nước mắt vẫn cứ rơi mãi...


.


.


.


- Hôm nay anh ở nhà dọn dẹp nhà cửa nhé, xong rồi chạy ra trông tiệm café giúp em!

- Nhưng anh còn phải đưa em đi khám thai nữa mà – Seung Hyun nhăn nhó khi nghĩ tới núi công việc vừa được giao

- Không cần đâu, hôm nay em đi cùng Dara, khám xong bọn em sẽ đi mua ít đồ

- Rồi, hiểu... thôi đi đi, sẵn tiện khám cho con bé luôn đi, dạo này thấy nó cứ sao sao

- Em khỏe mà anh! – Dara cố gắng nhăn răng cười, che giấu sự mệt mỏi của mình

- Nhìn em chả có sức sống gì cả, ốm yếu xanh xao, ráng mà ăn uống nhiều vào!

- Dạ, em biết rồi...


"Cháu có thai hơn 3 tuần rồi, cố gắng ăn uống vào nhé, như thế thì em bé mới khỏe mạnh được..."


Dara đưa tay vuốt nhè nhẹ lên mấy bộ quần áo trẻ con nhỏ xíu, đột nhiên nhớ tới câu nói của vị bác sĩ ban nãy. Nó khẽ mỉm cười tưởng tượng tới ngày đứa bé chào đời và mặc những bộ quần áo xinh xắn này...


- Bộ này thế nào hả Dara, xinh không? – Bom hớn hở chìa ra bộ áo thủy thủ màu xanh, có cả cái mũ xinh xinh dành cho bé trai

- Đẹp lắm! – Dara cười rạng rỡ - Trước giờ em không để ý là đồ trẻ con lại trông yêu thế này, bộ nào nhìn cũng thích cả!

- Ừ, cứ nhìn chúng là chị càng mong tới ngày cậu nhóc này chào đời – Bom vừa nói vừa xoa xoa cái bụng tròn vo, gương mặt rạng ngời hạnh phúc – Chắc lại phải mua thêm nữa thôi, không biết Seung Hyun có mắng không nhỉ, ở nhà có nhiều lắm rồi.


- Mặc kệ anh ấy, chị cứ mua đi, có giày nữa này! – Dara hớn hở vồ lấy mấy chiếc giày nhỏ nhắn – Xinh quá chị ơi, em cũng muốn mua nữa....

- Chưa biết em bé là gái hay trai mà, ráng chờ 1 thời gian, lúc đó sẽ mua thỏa thích!

- Dạ, hihi, vớ này, khăn này, bình sữa nữa này, trông thích quá...


.
.
.


Một buổi tối mùa đông lạnh lẽo, trong căn phòng đặc sệt không khí buồn bã, 1 người nằm trên giường, mắt lim dim thả hồn vào bài tình ca cô độc, 1 người lặng lẽ trải lại tấm chăn dưới sàn, tâm trạng rối bời và mệt mỏi...


- Này Ji Yong! – Dae Sung thô bạo mở cửa phòng mà không hề gõ hay gọi trước - Ủa... Dara... Sao em ở đây, mà sao lại ngủ dưới sàn??? NÀY KWON JI YONG!!!

- Không phải do anh ấy đâu... - Dara chạy tới giữ Dae Sung khi cậu nhào tới chỗ Ji Yong – Là do em không ngủ được nên mới thử đổi chỗ xuống sàn nằm thôi!

- Em ra ngoài đi, anh muốn nói chuyện với nó 1 chút!

- Thôi mà anh, em đã nói là do em muốn vậy mà!

- Anh nói chuyện khác, yên tâm đi, anh sẽ không làm gì nó đâu.

- Hứa nhé, không đánh nhau nhé!

- Ừ, hứa! – Dae mở cửa cho Dara, nhìn theo con bé cho tới khi con bé khuất hẳn sau cầu thang, để chắc chắn chỉ có nó và Ji Yong biết được cuộc nói chuyện này

- Hyung muốn nói gì? – Ji Yong lễ phép hỏi

- Nếu không phải vì đã hứa với con bé thì tao đã đập cho mày 1 trận rồi!

- Tại sao?

- Mày đừng giả vờ ngây ngô nữa, tao biết hết cả đấy, biết cả tên con nhỏ đó!

- Hyung nói gì vậy? – Ji Yong bắt đầu lo sợ

- Im Yoon Ah đúng không??? Không có chuyện gì là qua được mắt tao cả...

- ...

- Mày liệu hồn đấy, chấm dứt với con nhỏ đó trước khi em gái tao biết chuyện, không thì CÚT -KHỎI -ĐÂY!!!


Dae nghiến răng nhấn mạnh 3 từ cuối cùng, không kiềm chế được mình nên cậu đã túm lấy cổ Ji Yong và siết chặt khiến mặt nó tím tái. Cậu buông tay, trừng mắt nhìn Ji Yong vài giây rồi bỏ đi, ở lại đây lâu cậu sợ cậu có thể đánh chết thằng nhóc họ Kwon kia mất thôi!


.
.
.


- Hôm nay cưng sao thế, chẳng nồng nhiệt gì cả... - YoonA vùi đầu vào tấm lưng trần của Ji Yong, vòng tay ôm chặt eo cậu

- Như thế vẫn chưa đủ với cô sao, tôi mệt rồi, tránh ra đi!

- Cưng có yêu em không?

- Không!

- Nhưng em yêu cưng... thật lòng đấy...!

- Yêu??? Loại con gái như cô mà cũng biết yêu sao?

- Đừng nói với em bằng giọng điệu đó... Nhưng... thật sự là cưng chẳng có ấn tượng gì về em sao?

- Không, ngoại trừ việc cô là 1 người lẳng lơ mất nết!

- Ý em không phải thế, cưng không nhớ chúng ta đã gặp nhau lúc nào sao?

- NB club

- Không phải, trước đó nữa cơ!

- Trước đó tôi và cô đã gặp nhau ư?

- Cưng thật sự không nhớ gì cả à... 13 năm trước...

- ???

- Em và cưng đã từng sống cùng 1 mái nhà, dù rất ngắn...

- Đừng nhảm nữa, tôi ngủ đây!

- Ừ, ngủ đi, ngủ thật ngon bên cạnh em... Ji Yong à, dù cưng không nhớ cũng chẳng sao, vì bây giờ em đã có cưng bên cạnh rồi...


...


1h sáng, Dara vẫn chưa thể ngủ được, cái bụng đói cồn cào càng làm nó khó chịu hơn. Lúc chiều Bom đã làm cho nó 1 bát súp thịt bò rất ngon nhưng dù cố thế nào nó vẫn không nuốt nổi. Hơn 1 tuần rồi nó chỉ uống sữa chứ chẳng ăn được gì, vậy nên nó lại càng xanh xao hốc hác hơn nữa...
Hết chịu nổi, nó cố lết xuống bếp lục lọi tủ lạnh, thức ăn vẫn còn đó nhưng vừa nghe mùi đó đã muốn nôn rồi chứ nói gì đến ăn.


Cuối cùng nó cũng tìm được vài gói mì, mùi vị không đến nỗi khó chịu, cố gắng chắc cũng sẽ ăn được, nghĩ thế nên nó loay hoay nấu nước sôi, cố gắng làm thật nhẹ nhàng để không bị mọi người phát hiện.
Xoắn 1 đũa mì thật to cho vào miệng, nhưng chưa kịp nhai thì nó đã nhợn ra... nó đói lắm, nó rất muốn ăn, 1 chút thôi cũng được... nước mắt ứa ra, chực chờ rơi xuống, nó đưa tay ôm bụng, thì thầm...


"Con không thương mẹ sao, hay con cũng giống ba con, muốn trừng phạt mẹ???"
Nó là thế, lúc nào cũng nghĩ mình sai, lúc nào cũng nhận phần thiệt về mình mà đâu biết rằng sau lưng nó cậu đã làm những gì, nụ hôn của nó với Hee Chul có là gì so với những đêm ân ái của cậu và cô gái kia... nó không hề biết...


Nó yêu cậu, càng yêu đứa bé trong bụng hơn nữa, thế nên nó cố ăn, cố gượng để không phải nôn ra...
Ăn trong nước mắt, thật sự là thế, miệng nhai mà nước mắt rơi, nghẹn ngào!!! Nó nhớ trước đây, lúc Bom ốm nghén, Seung Hyun lúc nào cũng bên cạnh giỗ dành, thậm chí có khi anh còn mắt nhắm mắt mở chạy đi mua mấy món mà Bom thèm lúc giữa khuya nữa... Vậy mà bây giờ, khi nó đang phải vật lộn với món mì vì đứa con của cậu thì cậu ở đâu... đã bao đêm rồi cậu bỏ nó lẻ loi 1 mình trong căn phòng ấy, đã bao lần nó phải khóc vì tủi thân mà cậu đâu biết...


Nó và Bom cùng có thai, nhưng chỉ có Bom là được yêu thương chăm sóc, còn nó...
Nghĩ tới đây mà tim nó đau nhói, nó khóc nức nở, vị mặn của nước mắt hòa với vị mì sao mà chua chát và cay đắng đến thế...


.
.
.


- Mày nói thật không đấy Dae, chuyện này không đùa được đâu đấy! – Seung Hyun đăm chiêu

- Rảnh quá hay sao mà đem mấy chuyện này ra đùa! – Dae Sung tức tối

- Ai biết được, mày là chuyên gia nói nhảm mà, phóng đại sự việc! – Young Bae trề mỏ

- Nhưng lần này là thật!!! – Dae phát cáu – Thật tình em chẳng muốn nói cho mọi người biết đâu, sợ lại làm ầm lên, nhưng em đã cảnh cáo rồi mà nó cứ tỉnh bơ!

- Vậy là nảy giờ mày nói thật? – Seung Hyun e dè hỏi

- Ờ!!! Con nhỏ đó tên là Im Yoon Ah, gái làng chơi có tiếng trong giới ngầm, hầu như là không đại gia nào là chưa từng qua đêm với ả! – Dae nói 1 hơi

- Ủa vậy sao tao không biết con nhỏ đó ta?!?!? – Hyun gãi cằm suy nghĩ

- Thích lắm sao??? Muốn thử lắm sao??? - Bom nghiến răng xách tai Huyn lên, không quên vặn vẹo mấy cái đau điếng khiến cậu la ý ới

- Tụi nó quen nhau lâu chưa? – Bae hỏi

- Hơn nửa tháng rồi, mấy đêm gần đây Ji Yong không ở nhà, toàn ở với con nhỏ đó. Càng nói càng tức mà!!!

- Vậy giờ tính sao, có nên nói cho Dara biết không? – Hyun hỏi

- Không được! – Bom lập tức phản đối – Không thể để con bé biết chuyện này!

- Tại sao??? Cứ để nó bị lừa dối như vậy mãi sao?

- Nhưng mà...

- Để em nói với nó! – giờ Seung Ri mới lên tiếng, nãy giờ cậu ngồi im lìm trong góc, mặt mày đăm chiêu

- Thôi Ri à! – Bom bước tới nắm tay cậu lại – Dara bây giờ đã khổ sở lắm rồi, để nó biết chuyện này nữa thì...

- Khổ sở??? Khổ gì cơ?

- Chuyện này... Không có gì đâu, nhưng đừng nói cho con bé biết, nhá!

- Em biết cái gì đúng không, nói cho cả nhà biết đi... - Hyun nói

- Nhưng ...em đã hứa với Dara là sẽ giữ bí mật...

- Thà là bọn em không biết về cái bí mật ấy, chứ chị nói như thế càng làm tụi em tò mò, khó chịu thêm thôi! – Bae nhăn nhó

- Phải đó, chị cứ nói ra đi, tụi em sẽ giả vờ như không biết gì... - Ri nói

- Chuyện là... - Bom ngập ngừng – Dara... có thai rồi...
- SAO!!!!????!!!!!????

- Thật đấy, hôm trước chị và con bé đi khám thai rồi... cái thai đươc gần 1 tháng...

- Nhưng hôm trước em lên phòng thằng Yong, thấy con bé ngủ dưới sàn... - Dae nói đầy bức xúc

- CÁI GÌ!!! Sao Dara lại sang phòng thằng Yong, mà nó không biết là con bé có thai hay sao mà để con bé ngủ dưới sàn??? – Bae nổi nóng

- Cậu ấy không biết đâu, chuyện này chỉ có chị và Dara biết, con bé lại không muốn nói ra...

- Hèn chi dạo này con bé xanh xao ốm yếu, lại không chịu ăn uống gì cả... - Hyun lo lắng

- Giờ Dara đang trên phòng Ji Yong hả? – Bae hỏi

- Ừ, lúc nãy chị vừa mang sữa lên cho con bé...

- Vậy còn thằng kia?

- Ji Yong sao??? Chắc là ở chỗ YoonA rồi! – Dae nói với giọng mỉa mai tức tối

- Khốn nạn thật!!! – Bae rủa thầm trong miệng rồi quay lưng đi thẳng lên lầu

- Young Bae à, nhớ đừng nói cho Dara biết! – Bom nói với theo

- Em biết rồi...

Young Bae mở cửa phòng, cả cơ thể đang nóng ran vì tức giận tưởng chừng như muốn nổ tung khi nhìn thấy đứa em gái ngốc xít của mình nằm co ro trên chiếc giường to lớn. Dara nhắm nghiền mắt, thở từng hơi mệt nhọc, ly sữa nóng vẫn còn nguyên trên bàn, có vẻ như con bé vẫn chưa đụng tới...

- Sao em lại nằm bên này, sao không ở phòng của mình?

- Dạ...

- Em không khỏe sao? – Young Bae bước tới, nhẹ nhàng ngồi xuống giường, đưa tay sờ lên trán Dara

- Em không sao... - Dara cố ngồi dậy – Em chỉ hơi buồn ngủ tý thôi, tại đêm qua thức khuya học bài...

- Dara này... - Bae nhìn Dara thật lâu, cái thân hình yếu đuối tiều tụy trước mặt khiến trái tim cậu đau nhói, lại nghĩ về những gì Dae vừa nói càng làm cậu xót xa hơn nữa... bất giác, cậu ôm chầm lấy đứa em gái nhỏ của mình... - Mạnh mẽ lên nhé, dù có chuyện gì thì vẫn còn bọn anh ở đây, ba má nữa, gia đình mình sẽ không bao giờ bỏ rơi em đâu...

- Sao anh lại nói thế...??? Có chuyện gì ạ??? Còn mọi người nữa, sao cả nhà lại nhìn em như vậy? – Dara lo lắng hỏi, không chỉ riêng Young Bae mà cả thái độ của mấy đứa kia cũng lạ lắm, cả bọn cứ đứng bên ngoài nhìn nó nhưng lại cố tình lãng tránh ánh mắt của nó...

- Không có gì đâu, thôi em nghỉ ngơi đi nhé – Bae lại cố tránh ánh nhìn của nó thêm lần nữa... - Ráng ăn nhiều vào, cần gì thì cứ gọi bọn anh...


Young Bae cùng cả bọn miễn cưỡng rời khỏi đó, tâm trạng đứa nào cũng u ám như nhau cả...
Ji Yong bây giờ trở thành cái gai trong mắt anh em tụi nó, việc nhìn mặt nhau đã vô cùng khó khăn rồi chứ nói gì đến giả vờ nói cười vui vẻ để che giấu Dara, thật sự tụi nó rất muốn nói cho người lớn biết chuyện rồi tống Ji Yong ra khỏi nhà cho khuất mắt, nhưng nghĩ tới đứa bé trong bụng Dara thì lại thôi... Vì em gái, cả bọn đành cố nhẫn nhịn...


.
.
.


- MÀY LẠI ĐI NỮA ĐẤY HẢ??? – Seung Hyun quát lên

- Hyung vẫn chưa ngủ ạ?!?! – Ji Yong giật mình, đã hơn 12h đêm rồi, nó cứ nghĩ là ra ngoài giờ này sẽ không bị ai phát hiện

- Đi thì đi luôn đi, đừng có quay trở lại nữa!!!

- Sao ạ???

- Tao biết hết rồi, tất cả bọn tao đều biết cả rồi nên mày không cần giả vờ ngơ ngác thế đâu!

- Vậy còn Dara?

- THẰNG KHỐN NẠN!!! MÀY CÒN TƯ CÁCH HỎI CÂU ĐÓ SAO, MÀY VẪN QUAN TÂM TỚI CHUYỆN CON BÉ CÓ BIẾT HAY KHÔNG HẢ??? – Seung Hyun sấn tới nắm lấy cổ áo Ji Yong, nó phải kiềm chế dữ lắm để không đập cho cậu 1 trận

- ......

- Sao, nói gì đi chứ, im lặng thế chẳng giải quyết được gì đâu!

- Khi khác mình nói chuyện đượcc không, em không muốn phá giấc ngủ của mọi người... - Ji Yong lùi dần ra xa Seung Hyun – Chuyện của em và Dara em sẽ tự biết cách giải quyết, hyung và mọi người không cần bận tâm tới đâu! Thôi em đi đây...

- Nếu mày còn nghĩ tới Dara và... - "đứa bé", đó là điều mà Seung Hyun định nói, nhưng nó chợt nghĩ, liệu Ji Yong có xứng đáng để biết đến sự tồn tại của sinh linh bé bỏng kia, liệu nó sẽ phản ứng thế nào nếu Ji Yong tỏ vẻ thờ ơ với "đứa bé"... - Biến đi!!! – nó nói, thờ ơ và lạnh nhạt...


...

Phòng 909, khách sạn Soshit...


- Sau này có lẽ tôi sẽ không đến đây nữa đâu... chuyện của tôi và cô dừng được rồi! – Ji Yong nói, giọng đều đều không cảm xúc

- Tại sao? – YoonA nhăn mặt hỏi

- .....

- Im lặng là sao??? Vì con nhỏ đó đúng không, cái con Dara dở người, điên khùng ấy hả???

- Im ngay, tôi cấm cô nói về cô ấy như vậy!!!

- Nó dở người thì tôi nói nó dở người, làm gì được nhau?!?!? Nói cho cưng biết, cưng muốn bỏ tôi để quay về với nó sao, không dễ đâu, tôi là Im Yoon Ah, không phải loại gái điếm rẻ tiền tầm thường đâu!!!

- Cũng 1 loại như nhau thôi! – Ji Yong cười nhạt

- Cưng muốn nói sao cũng được, nhưng nhất định cưng không được rời xa tôi... - đột nhiên 2 mắt YoonA rưng rưng, ả chạy tới ôm chầm lấy cậu, vùi đầu vào ngực cậu, thay đổi luôn cả cách xưng hô mọi ngày – Em không thể để mất anh thêm lần nữa đâu, xin anh, đừng làm thế với em mà...

- Cô điên à, tránh ra, gì mà "mất anh thêm lần nữa" ???, tôi đã gặp cô bao giờ đâu mà mất hay không mất!!!

- Anh không nhớ gì thật sao??? - ả vẫn cố giữ chặt Ji Yong

- Nhớ cái gì???

- 13 năm trước, một cô bé rách rưới đã ngất xỉu trước cổng nhà anh, cô bé được cậu nhóc Kwon Ji Yong giữ lại, cả hai đã sống với nhau rất vui vẻ trong vỏn vẹn 2 tuần...

- Cô lảm nhảm gì thế???

- Anh thật sự không nhớ gì cả sao?

- Nhớ cái gì chứ, tôi chưa bao giờ gặp cô trước đây cả!!!

- CHÍNH ANH ĐÃ GỌI EM BẰNG CÁI TÊN YOONA THAY VÌ YOON AH, CHÍNH ANH ĐÃ HỨA SẼ MÃI MÃI CHĂM SÓC CHO EM, ANH ĐÃ...

- IM ĐI, TÔI KHÔNG HIỂU CÔ ĐANG NÓI GÌ CẢ!!!!

- ANH PHẢI HIỂU, NHẤT ĐỊNH PHẢI HIỂU... - YoonA gào lên như 1 người điên, nước mắt tèm nhem cả gương mặt méo mó

- Dù điều cô nói là sự thật thì 13 năm trước, tôi vẫn chỉ là 1 cậu nhóc 5 tuổi, làm sao tôi có thể nhớ cô được chứ!

- Anh không nhớ tôi nhưng anh vẫn nhớ về nó, anh vẫn mang theo hình ảnh của nó trong đầu dù 2 người đang ở rất xa nhau, anh vẫn cố tìm lại nó dù cả 2 đã mất liên lạc, anh một mực về Hàn Quốc cho bằng được vì sợ nó sẽ quên anh... - YoonA nói, sự uất hận dồn vào từng câu từng chữ ả thốt lên

- Sao cô biết về tôi nhiều như thế??? - Ji Yong hỏi, đột nhiên nó có cảm giác sợ đứa con gái đang đứng trước mặt, rõ ràng cô ta biết quá nhiều về nó, chuyện nó và Dara từng mất liên lạc, chuyện nó một hai đòi về Hàn Quốc gặp Dara, đến cả ba mẹ và "bà chị tốt bụng" Seo Hyun còn chưa biết tới nữa là...

- Tôi luôn ở gần anh mà, làm sao tôi không biết được chứ...

- Ở gần tôi???

- Anh không cảm nhận được điều đó sao, ánh mắt của tôi đấy??? – YoonA nhỏe miệng cười, trái ngược hẳn với gương mặt đáng thương lúc nãy

- Cô điên rồi, đừng đặt điều nữa!!!

- Anh nghĩ con nhỏ Seo Hyun hèn nhát kia cả gan dám phản bội YG to lớn sao??? Anh nghĩ Jessica phiền phức đột nhiên bốc hơi khỏi thế giới này sao??? Anh nghĩ Hee Chul từ trên trời rơi xuống chen giữa anh và Dara à???

- Ý cô là???

- Phải, là tôi đã đứng phía sau giật dây cho Seo Hyun hành động, còn con nhỏ Jessica chắc bây giờ đã bị cá rỉa nát mặt rồi, cho vừa cái tội xí xởn, Hee Chul cũng là do tôi!!! - ả nói, đầy vẻ tự mãn thích thú

- Cô...

- Tôi sao???

- Thật đáng sợ!!!

- Ha ha ha... tôi trở nên như thế là vì anh đấy, nếu ngày trước anh chịu đi tìm tôi khi tôi mất tích, nếu anh yêu tôi thay vì Dara thì tôi đã không như thế này rồi...

- ......

- Nếu anh bỏ tôi... - YoonA bước tới, kề sát mặt Ji Yong, thì thầm - Yang Dara sẽ phải trả giá


...

_________________________

END CHAP 56+57

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro