[LONGFIC]Yoong Chỉ Được Sống Hai Lần [Chap 12], Yoonsic|PG|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chap 12

- Chào chị Sunny!- Yoona chào Sunny khi đi ngang qua bàn làm việc của cô ấy.

- Em đi làm sớm vậy?- Sunny ngạc nhiên khi thấy Yoona đến sớm hơn thường ngày

- Vâng có nhiều việc phải giải quyết mà! cho em một tách coffee nha!

- Uhm!

Vắt chiếc khoác của mình lên lưng ghế rồi ngồi xuống ngả người về phía sau, Yoona đưa tay bóp bóp trán mình.

- Có chuyện gì sao??- Sunny bước đến đặt tách coffee nghi ngút khói trước mặt Yoona.

- Cám ơn chị! Không có gì đâu- Yoona ngồi thẳng dậy mỉm cười rồi cầm tách coffee lên hít một hơi trước khi uống một ngụm.

- Không có gì mà mắt thâm quầng thế kia. Đêm qua lại không ngủ phải không? Chị đã nói là em cần giữ gìn sức khỏe mà.

Yoona thở dài “bà chị này lại sắp cằn nhằn vấn đề sức khỏe với mình đây” nhưng đúng là đôi mắt cô xuất hiện những vết thâm quầng vì cả đêm qua không ngủ.

Mà nguyên nhân gây mất ngủ chỉ vì ngồi xoay xoay cái điện thoại xem có nên gọi không cho tới sáng.

- Em biết rồi!- Yoona đáp rồi mở tài liệu ra.

- Hôm qua hẹn hò với cô tiểu thư đó vui chứ?? Đã – Sunny nhướng nhướng con mắt, đôi mắt cô gian không thể tả- cô ấy chưa.

Hay là còn hơn thế nên đêm qua mới mất ngủ. không nhanh vậy chứ Yoona?

Mặt Sunny gian không thể tả, ngay lập tức một chiếc bút bay thẳng đến chỗ cô nhưng nhanh chóng lách người né được, cô vẫn cười rất gian.

- Chị nghĩ cái gì vậy. Em chỉ giữ lời hứa đưa cô ấy đi chơi thôi mà.

- Ai biết đấy là đâu. Thậm chí em còn chưa một lần dẫn chị đi nữa- Sunny xụ mặt nhăn mũi lại

- Em nghĩ chị đã có người dẫn đi rồi chứ. Không phải hôm nay chị mặc đẹp vậy còn trang điểm đậm nữa để đi ăn với chị ấy sao?- Yoona bẻ ngược tình thế.

- Em nói gì? ăn với ai cơ?- Sunny giả ngơ

- Thôi không phải giấu! tối hôm qua chị Soo Young gọi điện cho em tham khảo mấy chỗ có đồ ăn ngon rồi.

- Chỉ là xã giao thôi mà.

Yoona hơi thở mạnh, cô nhìn vào mắt Sunny.

- Chị Sunny! Em không biết giữa hai người trong quá khứ đã xảy ra chuyện gì nhưng em biết chị Soo Young rất yêu chị và chị cũng vẫn còn yêu chị ấy.

Đừng để nó vuột mất mới hối hận Sunny ah!.

Sunny không nói gì, những lời nói của Yoona khiến cô phải suy nghĩ.

Sunny’s POV

Đúng vậy! Tôi vẫn yêu Soo Young hay đúng hơn là chưa bao giờ hết yêu cậu ấy.

Hai năm trước tôi rời xa cậu ấy vì sợ phải sống trong đau khổ nhưng hai năm vừa qua tôi sống còn đau khổ hơn nữa khi tim tôi vẫn hướng về cậu ấy cho dù tôi đã cố yêu người khác. Soo Young đã là một cái bóng quá lớn trong tôi. Yoona nói đúng,tôi còn chưa làm gì cố gắng cho tình yêu của chúng tôi, có lẽ tôi đã sai. Được sống bên người mình yêu dù chỉ một giây một phút cũng là hạnh phúc.

End POV

- Cám ơn em! Chị biết mình phải làm gì mà! Một đứa mù về tình yêu như em mà cũng khuyên chị nên làm gì nhỉ.- Sunny mỉm cười.

- Em mong chỉ mong chị sẽ làm đúng. Mà em đâu đến nỗi mù về tình yêu như chị nói đâu?- Yoona nheo mắt nhìn Sunny.

- Ai biết đâu được đấy! Ah chị đã tìm thấy chỗ ở của quản gia cũ của nhà em ông Park. Ông ấy sống ở một căn nhà nhỏ tại Yochiri. Đây là địa chỉ.- Sunny đưa cho Yoona một mảnh giấy nhưng Yoona không xem nó, điều đó làm Sunny ngạc nhiên.- em không quan tâm sao??

- Em biết nó ở đâu rồi! em lớn lên ở đó mà- Yoona cười đáp lại.

Yoona chạy xe khoảng một giờ đồng hồ thì tới một ngôi làng nhỏ, lái chiếc xem thật chậm Yoona biết chính xác mình phải đi đâu. Cô dừng chân lại trước một căn nhà nhỏ với mái nhà và sân vườn phủ đầy tuyết trắng.

Bước qua cánh cổng bằng gỗ Yoona đi thẳng tới gian nhà chính cùng lúc một người phụ nữ từ trong nhà đi ra. Bà đánh rơi rổ rau đang bưng trên tay, đôi mắt bà rưng rưng, ngạc nhiên như không tin vào điều trước mắt.

- Là con phải không Yoona?

- Bác gái! Bác vẫn khỏe chứ?- Đôi mắt Yoona cũng đang chảy vài giọt nước mắt, cô vẫn nở một nụ cười nhẹ.

- Đúng là con rồi Yoona!- bà ấy ôm trầm lấy Yoona, nắn nắn gương mặt cô ấy.

Ngồi trong phòng khách đút chân dưới chiếc bàn để giữ ấm, Yoona ngồi đối diện với một người đàn ông và một người phụ nữ vẫn đang thút thít.

- Con vẫn không thay đổi nhiều so với lúc con đi Mỹ! Vẫn xinh đẹp như xưa ah không xinh đẹp hơn xưa chứ- bà Park nói.

- Bác quá lời rồi!

- Chuyện 4 năm trước- ông Park lên tiếng.

- Bác đừng nhắc nữa chuyện đã qua hãy để nó qua, dẫu sao họ cũng đã mất rồi- Yoona cười buồn.

- Ta xin lỗi! lúc đó ta đã cố liên lạc với cháu nhưng họ nói cháu đã chuyển đi.

- Vâng cháu bị đuổi đi ngay sau khi họ biết chuyện gia đình cháu xảy ra.

- Vậy sao! Ta thật có lỗi với cha cháu khi để cháu phải sống như thế suốt mấy năm qua. Ah! Cha cháu có để lại cái này cho cháu.

Ông Park đưa cho Yoona một chiếc hộp và một quyển sổ tiết kiệm.

- Ta không biết trong hộp chứa gì còn quyển sổ thì ta vẫn chưa động đến đâu. Ta định giao cho cháu lúc đó nhưng không thể tìm thấy cháu, giờ ta giao nó lại cho cháu.

Yoona nhận lấy chiếc hộp còn đẩy quyển sổ lại cho ông Park.

- Bác cứ giữ lấy quyển sổ đề phòng lúc khó khăn. Cháu cũng không thiếu thốn gì.

- Nhưng- Ánh mắt cương quyết của Yoona làm ông Park phải nhận- được rồi ta nhận nhưng khi nào cháu cần thì ta sẽ đưa cháu.

- Vâng! Mà võ đường vẫn mở cửa chứ ạ.

- nó đóng cửa rồi!- ông park nói với giọng buồn bã- dân làng cũng ít người học võ nữa, thanh niên thì kéo nhau lên thành phố làm việc cũng không có thầy dạy nữa nên ta đóng cửa. Mà ta cũng đã chuyển hết đồ của cháu về đây rồi, ta nghĩ một ngày nào đó cháu cũng sẽ quay về.

- cám ơn bác!

Yoona ngồi lặng thinh trong một góc tối của võ đường, đôi mắt cô đẫm lệ.

Flash back

Về phòng Yoona mở chiếc hộp mà ông Park đã đưa, cô tìm thấy một chiếc đĩa CD trong đó. Yoona cho ngay chiếc CD đó vào chiếc laptop của mình.

Cô đưa tay lên bịt miệng mình lại ngăn không cho tiếng nấc phát ra khi chiếc laptop bắt đầu phát video, cô nhận ra ngay cha mình trong clip đó, ông đang ngồi trong thư phòng tại căn nhà cũ của họ và tươi cười trong clip.

“chào Yoona! Con gái yêu của ba khi con nhận CD này từ tay quản gia Park có nghĩa là ba, mẹ và anh trai con đã gặp nạn. Ba biết chuyện này sớm muốn cũng xảy ra khi mà ba đã làm nhiều chuyện không phải với mọi người, có lẽ đây là sự trừng phạt mà ông trời dành cho ba. Ba có lỗi với mẹ con, anh trai con và cả con nữa. Ba không hi vọng con sẽ tha thứ cho ba nếu tìm hiểu ra những gì ba đã làm, ba chỉ hi vọng giữ lại được hình ảnh một người cha tốt trong lòng con. Yoona! Ba hi vọng con đừng vì chuyện này mà hủy hoại mình, con là một hãy sống thật tốt đừng nghĩ đến chuyện trả thù nó sẽ chỉ làm con thêm mệt mỏi. Hãy nghe lời ba Yoona đừng trả thù hay làm gì cả, nếu có thể thì chuyện gì đã qua hãy để nó qua.

Ba yêu con”

End flash back

“Bộp… Bịch… Bộp… Bịch…” Yoona đá liên tục vào bao cát.

“Hộc…hộc…” Yoona thở gấp khi đá liên tục, cô giữ lấy bao cát để đứng vững, nước mắt lẫn mồ hôi chảy dài trên má cô nhỏ xuống sàn nhà.

Lấy lại nhịp thở Yoona lại tiếp tục đá vào bao cát.

Mệt lử sau khi hoạt động mạnh Yoona nằm xuống sàn, bộ võ phục của cô ướt đẫm mồ hôi.

“Ba… mẹ… anh… con nên làm gì đây?”

- Yoona! Cháu đi tắm đi, bác đã đun nước ấm rồi đó.

- Cháu cảm ơn.

Yoona chìm mình trong bồn nước ấm cho đến khi không thể thở được mới trồi lên. Bao nhiêu phiền muộn, mệt mỏi trôi theo dòng nước.

Mặc một chiếc áo ngủ dạng choàng hơi rộng Yoona ngồi bên cánh cửa trên tay cầm một li rượu, cô nhìn vào chiếc tủ kính lưu giữ những hình ảnh của gia đình cô trong đó. Có cả những chiếc cup, huy chương, ảnh chụp cô và gia đình mình tại những cuộc thi đấu taekwondo mà cô đã từng tham gia. Đôi mắt Yoona lại ươn ướt nhưng cô ngay lập tức lau nó đi và tiến về phía cánh cửa nhìn thẳng ra khu vườn phủ một màu trắng xóa của tuyết rồi ngồi xuống.

Ngoài trời tuyết vẫn rơi mỗi lúc một nhiều, bỗng dưng Yoona lại nghĩ đến Sica. Cô bật cười khi nghĩ lại vẻ trẻ con của cô ấy rồi lại đến nụ hôn vô tình đó nữa.

Yoona đã có quyết định cho riêng mình, có lẽ cô sẽ nghe lời cha mình quên đi những thứ nên quên, cô sẽ bắt đầu một cuộc sống mới.

Dùng bữa sáng với ông bà Park, Yoona quay về Seoul. Cô không về nhà mà tới luôn công ty.

- Chào chị! Tối qua ăn tối với chị Soo Young vui chứ??- Yoona bỏ tập tài liệu sang một bên khi Sunny bước vào mang theo một tách coffee nóng hổi.

- Uh! Cũng bình thường!- Sunny đáp gọn lỏn.

- Bình thường là sao??

- Thì là bình thường chứ sao?? Em còn muốn gì nữa??

- Thế thôi không làm gì nữa ah?? Soo Young đã nói gì??

- Uh! Thì

Flash back

Chập tối Soo Young đã đứng trước cửa công ty của Sunny. Cô đứng tựa lưng vào hông xe, khoanh hay tay vào ôm sát người mình thỉnh thoảng hà hơi và chà sát chúng vào nhau không cho đôi tay của mình đông cứng lại. Cô cười tươi khi thấy người cô đợi cũng đi ra, cô chạy về phía cô ấy.

- Sunny!

- Chào Soo.

- Em đẹp lắm!

- Thôi bớt nịnh đi!- Sunny nhìn vào bàn tay Soo Young nó đã đỏ lên vì lạnh- Soo đợi em ở ngoài này nãy giờ sao?- Sunny cầm bàn tay Soo Young lên hà hơi rồi áp hai bàn tay mình lên nó.

- Uh! Thì- Soo Young chỉ cười, cô cũng đang bất ngờ vì sự gần gũi của Sunny với cô.

Ngồi đối diện Sunny trong một nhà hàng pháp sang trọng Soo Young chăm chú nhìn Sunny khiến cô ấy khá ngượng ngùng.

- Soo đừng nhìn em như vậy? mọi người nhìn kìa- Sunny cúi mặt nói với Soo Young.

- Vì em đẹp quá mà!

Soo Young cười nói còn Sunny chả biết nói gì hơn nữa, cô chú tâm vào món ăn của mình mặc kệ người kia muốn làm gì thì làm.

Kết thúc bữa tối Soo Young và Sunny cùng nhau đứng ngắm cảnh bên sông Hàn.

- Cho em này!- Soo Young áp một cốc coffee ấm vào má Sunny.

- Cám ơn Soo!

Soo Young ngồi xuống ngay sát Sunny, cô ấy cũng không đẩy xịch cô ra. Đột nhiên Soo Young đứng dậy tiến gần ra phía bờ sông cô hét lớn.

- Soo yêu em Sunny! Soo biết em sẽ không chấp nhận Soo, Soo chỉ muốn cho em biết là em là người đầu tiên và cũng là cuối cùng mà Soo yêu.

- Em cũng vậy!

Soo Young hoàn toàn bất ngờ vì lời nói và hành động của Sunny, cô ấy đã tiến đến ôm cô từ phía sau, áp mặt mình lên lưng cô. Soo Young vui mừng quay lại nhìn Sunny.

- Em nói thật chứ? Em không giận Soo nữa sao??

- Em thật ngốc khi đã nghĩ như vậy. Chỉ cần sống bên Soo thì bao lâu đối với em không quan trọng.

Nước mắt bắt đầu rơi trên khuôn mặt dễ thương của Sunny.

- Đừng khóc! Đừng khóc Sunny! Em khóc làm Soo bối rối lắm!

Soo Young lấy tay lau nước mắt cho Sunny, cô nhìn thẳng vào mắt cô ấy. Hai gương mặt tiến lại gần nhau cho đến khi không còn khoảng cách thì môi họ chạm nhau.

End Flash back.

- Wow chị Soo Young nhìn vậy mà cũng sến ghê nhỉ- Yoona cười trêu trọc

- Yah! Em không được nói Soo như vậy.

- Cha cha! Mới thế mà đã bênh người yêu rồi.

- Con nhóc này! Mà tối qua em không về sao??

- Sao chị biết??

- Hôm quá con bé Seo Hyun gọi cho chị tìm em! Con bé gọi em mãi không được.

- Ah! Em tắt điện thoại.

Yoona móc điện thoại ra cô vẫn chưa mở lại nguồn từ hôm qua.

- Vậy sao? Mà cả Jessica cũng tìm em đấy?

- Sica! Cô ấy đến đây sao??- Yoona khá ngạc nhiên khi biết Sica tìm cô.

- Không! gọi điện.

Yoona gật đầu không nói gi thêm, mặt cô hơi trùng xuống. Cầm tách coffee Yoona tiến lại gần phía cửa sổ, cô lại nhìn xuống phía dưới suy ngẫm.

- Có lẽ em sẽ rời khỏi nơi này.

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro