[LONGFIC]Yoong Chỉ Được Sống Hai Lần [Chap 16], Yoonsic|PG|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 16

Trên đường trở về từ nghĩa trang Yoona và Sica ghé vào một siêu thị mua một ít bánh kẹo và đồ chơi. Nhân tiện được nghỉ Yoona muốn ghé qua thăm lũ trẻ ở cô nhi viện. Lũ trẻ ùa ra đón Yoona và Sica, hai người tươi cười chia quà cho bọn trẻ. Sica lâu lâu lại ngó sang Yoona, đôi mắt đen láy tựa như mặt nước tĩnh lặng, Sica không tài nào biết được Yoona đang suy nghĩ gì, cô chỉ im lặng quan sát.

“Yoona không sao chứ? Lúc nãy cậu ấy trông rất buồn. Đó là gia đình của Yoona phải không?”- Sica’s POV

- Chào Sica!

- Chào Hyo yeon!- Sica gật nhẹ đầu mỉm cười chào người đang tiến lại gần cô.

- Cậu đến cùng Yoona ah?- Hyo yeon nhìn về nơi Yoona đang vui đùa cũng lũ trẻ.

- Uh!

- Vậy hai người là… một cặp- Hyo yeon nhấn mạnh hai từ cuối.

- Không… không có đâu! - Sica bối rối, cô vội vã xua tay“mình cũng hi vọng là thế”- chỉ là tình cờ gặp nên đến chung thôi. Cậu đừng nghĩ lung tung.

- Vậy mà mình tưởng. Haizzzz!- Hyo yoen thở dài- hai cậu trông cũng đẹp đôi đấy chứ.

Sica chỉ biết cười ngượng, cô cũng nhìn về phía Yoona “thật tốt nếu mình và cậu là một cặp”

Ngồi dưới hàng ghế dành cho những tín đồ, Yoona nhìn Sica và những đứa trẻ hát bài thánh ca, họ đun đưa với những ngọn nến lung linh trên tay, lòng Yoona cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nhưng ưu tư phiền muộn như bị cuốn đi theo lời bài hát. Cả hai cùng dùng bữa với đám trẻ trước khi trở về.

Một buổi sáng đẹp trời, Sica đứng ngoài ban công hít thở không khí trong lành, tận hưởng những ánh nắng ấm áp buổi sáng mùa xuân. Sica không biết đã bao lâu rồi cô không hít thở không khí vào buổi sáng như thế này vì bình thường lúc cô thức dậy cũng gần trưa. Không phải Sica thức dậy sớm mà không có lí do, hôm nay là 14 tháng 2 và cô muốn làm một cái gì đó.

Thay bộ đồ ngủ ra Sica xắn tay áo xuống bếp, mọi người làm trong nhà đều ngạc nhiên khi tiểu thư đích thân xuống bếp.

Ai nấy đều khen tiểu thư ngoan hiền nhưng một lúc sau họ đã phải đổi ý khi thay vì làm ra những món ngon Sica đang làm đảo lộn cái bếp lên.

Ngáp ngắn ngắp dài Fany lơ ngơ đi xuống bếp, cô thấy mọi người tụ tập quanh đó quay kín căn phòng. Tò mò Fany lại gần.

Cô thấy mặt cô người hầu nào cũng tái mét đi.

- Chuyện gì mà tập trung đông đúc vậy?

- Dạ…dạ…tiểu…tiểu…- một cô hầu khó khăn nói.

- Ah! Fany cậu xuống thật đúng lúc mình đang thiếu người thử chocolate do mình làm.

- Cậu…cậu…làm…chocolate…?- Fany choáng váng.

Cô nuốt nước bọt khan, thì ra nãy giờ những cô hầu kia đều lần lượt được thử chocolate của Sica. Nhân lúc Sica lơ là Fany chạy biến mất.

Rốt cuộc sau một hồi Sica vẫn chưa thể hoàn thành ý định của mình cô cũng phải nhờ đến sự giúp đỡ của đầu bếp trong nhà. Với sự hướng dẫn của bác đầu bếp , tới chiều Sica đã hoàn thành xong chiếc bánh chocolate hình trái tim của mình sau bao nhiêu lần thất bại, một sự cô gắng không tưởng của cô khiến cho mọi người trong nhà ngạc nhiên đến sợ hãi. cô bắt đầu trang trí nó. Làm bếp có vẻ tệ nhưng trang trí thì Sica không tệ chút nào, cô tỉ mỉ từng tí một, cô mỉm cười hài lòng khi đã hoàn thành nó. Gói nó một cách đẹp mắt trong một chiếc hộp, Sica ra ngoài.

Sunny đứng lên chào khi Sica đi tới, cô định mở cửa vào thông báo với Yoona nhưng Sica đã ngăn lại. Cô muốn Yoona ngạc nhiên một chút.

- Sao Soo lại đến đây? Chẳng phải việc bảo vệ tiểu thư là của Yuri sao?

- Thì Soo muốn gặp em mà! Hơn một tuần rồi không gặp Soo nhớ em quá.

- Đó là tại Soo biến mất tăm đó chứ- Sunny vẫn cắm cúi vào chiếc máy vi tính.

- Uh thì!- Soo young gãi đầu cười- Mà đưa đây- cô chìa bàn tay về phía Sunny.

- Đưa cái gì? Em có nợ Soo cái gì đâu- Sunny nhìn cô ấy ngạc nhiên.

- Thì Chocolate chứ cái gì! Hôm nay là 14/2 mà- Soo Young cười tươi.

- Không có! Em quên rồi.

- Không phải chứ?- Soo Young buồn bã.

- Đây!

Sunny đặt vào tay Soo Young một gói quà nhỏ, được gói cẩn thận và đẹp mắt. Ngay lập tức Soo Young vui vẻ tươi cười, cô rướn mình hôn lên trán Sunny làm cô ấy đỏ mặt, đẩy cô ra và đánh nhẹ vào vai cô.

- Đây là công ti mà Soo đừng làm vậy.

- Kệ Soo thích mà!- Soo Young vẫn toe toét cười- ai dám nói gì ra đây xem gan của người đó to đến cỡ nào.

- Aish…

- Tối đến nhà Soo, nấu ăn cho Soo nha! Lâu lắm rồi Soo không được ăn đồ em nấu- Soo Young cười gian manh.

- Soo không phải đưa tiểu thư về sao?

- Khỏi! cô ấy đã có người trong đó lo rồi- Soo Young hất mặt về phía phòng làm việc của Yoona- đi nha!- Soo Young xài đến cả ageyo, những người đi qua đều nhìn hai người, Sunny cười ngượng với họ.

- Được rồi! Soo đừng làm thế nữa kì cục lắm.

- Yêu em nhất!

Soo Young cúi người hôn cái chụt lên môi Sunny rồi huýt sáo đi chỗ khác, Sunny nhìn theo Soo Young lắc đầu mỉm cười.

“Ai mà tin được đó là một sát thủ chứ, sát thủ có gương mặt trẻ thơ” – Sunny POV, gương mặt Sunny đượm buồn khi nghĩ đến Soo Young với hai từ sát thủ, cô yêu Soo Young đồng nghĩa với việc cô chấp nhận con người đó của Soo Young. Nhưng điều cô lo nhất chính là Soo Young, việc làm của cô ấy quá nguy hiểm, mạng sống có thể mất đi bất kì lúc nào.

Sunny cười buồn rồi trở lại với công việc “mình suy nghĩ nhiều quá rồi”

Sica chầm chậm tiến chầm chậm về phía bàn của Yoona, mải làm việc cô ấy vẫn chưa để ý đến sự có mặt của cô. Sica đi đến đứng trước bàn gõ nhẹ lên đó, Yoona khá bất ngờ khi thấy Sica.

- Sica! Sao Sica lại đến đây??

- Ah!...Uhm! mình muốn mời Yoona đi ăn tối, Yoona không bận chứ?

Sica nhìn Yoona với đôi mắt long lanh hi vọng, Yoona cũng không nỡ từ chối khi nhìn thấy ánh mắt đó, cô cười nhẹ rồi gật đầu.

- Sica ngồi đợi mình một lát, còn một số công việc phải giải quyết nữa, sẽ xong ngay thôi.

- Uhm! Yoona cứ tự nhiên.

Yoona lại trở lại với công việc của mình, lần này để cho chắc Yoona đã hẹn cả giờ trong điện thoại để tránh Sica phải đợi như lần trước. Đi loanh quanh trong phòng một lúc cũng chán Sica ngồi xuống ghế, cô cầm cuốn tạp chí lên lật lướt qua và dừng lại ở một trang khi thấy ảnh Seo Hyun đứng bên chiếc đàn piano trắng. Cô lại mở một vài quyển khác đa số chúng đều có những bài viết liên quan đến Seo Hyun.

“Yoona thật sự rất quan tâm Seo Hyun. Seo Hyun có vị trí thế nào trong lòng Yoona?”

Lật chán tạp chí thì cơn buồn ngủ kéo đến, Sica ngả người xuống ghế chợp mắt.

Trở về từ một buổi hòa nhạc, Seo Hyun đã xếp toàn bộ lịch làm việc của mình để rảnh vào buổi tối nay.

Thời gian vừa qua Seo Hyun không thể gặp Yoona nhiều khi mà lịch làm việc của cô khá dày đặc và Yoona cũng bận rộn với công việc.

Cô ấy thường về nhà khuya nên khi về thì cô đã ngủ.

Thay một bộ đồ thoải mái hơn và cột tóc mình gọn ra sau Seo Hyun liếc nhìn đồng hồ đã 4 giờ chiều. Cô mỉm cười khi tự nói với mình.

“vẫn kịp thời gian trước khi chị ấy về”

Xuống bếp Seo Hyun bắt tay vào chuẩn bị bữa tối và làm một chiếc bánh chocolate.

Yoona đã hoàn thành công việc của ngày hôm nay trước khi chiếc điện thoại đổ chuông cô tự mỉm cười hài lòng, nhìn về phía Sica thấy cô ấy đang ngả người lên ghế ngủ ngon lành, Yoona liếc nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm cô quyết định để cô ấy ngủ thêm một lúc.

Sica chớp chớp đôi mắt, cô hơi bị chói khi ánh đèn chiếu vào mặt nhưng ngay lập tức cô ngồi thẳng dậy dụi con mắt của mình khi thấy Yoona đang ngồi nhìn cô. Mặt cô đỏ ửng, bối rối và ngượng ngùng.

- Mình ngủ lâu chưa? Sao Yoona không gọi mình dậy.

- Thấy Sica ngủ ngon mình không nỡ.

- Á chết! mấy giờ rồi- Sica ngó quanh tìm chiếc đồng hồ.

- Còn sớm mà! Ta đi thôi.

Chiếc xe của Yoona trước một nhà hàng pháp sang trọng, người nhân viên tiến tới mở cửa cho Yoona và Sica.

Seo Hyun xếp những món ăn mà mình vừa nấu lên bàn trang trí thật đẹp, cô xếp hai bộ đồ ăn đối diện nhau. Cầm hộp chocolate đã gói đút vào trong túi áo Seo Hyun nhìn vào đồng hộ một lần nữa, cô mỉm cười. Hôm nay là thứ 6 ngày Yoona về sớm nhất trong tuần.

Suốt bữa ăn Sica luôn tìm kiếm một cơ hội thích hợp để đưa món quà cho Yoona nhưng nhưng lần nào cũng bỏ lỡ.

Seo Hyun lại ngước nhìn đồng hồ Yoona vẫn chưa về, cô rời bàn ăn vào phòng tập piano tranh thủ thời gian tập qua những bài biểu diễn cho ngày mai.

Kết thúc bữa ăn Yoona và Sica đi dạo bên bờ sông Hàn, cô khựng lại lấy hộp chocolate trong túi ra nhìn vào Yoona, cô ấy vẫn đang bước đi một cách chậm rãi.

- Yoona ah!- Sica dừng bước.

- Gì vậy Sica? – Yoona dừng bước quay lại nhìn.

- Mình… mình…

- Sao vậy? Sica không khỏe ở đâu sao, Sica đang ra mồ hôi kìa- Yoona tiến lại gần Sica.

- Không…mình…mình yêu cậu, Yoona- Sica đẩy hộp chocolate vào tay Yoona, cô vẫn không dám nhìn cô ấy. Yoona vô cùng ngạc nhiên cô không thể nói được gì chỉ biết cầm lấy chiếc hộp mà Sica vừa đưa cho mình- mình mến Yoona ngay từ lúc ở sân bay, mình không biết vì sao mình không thể quên được Yoona, luôn hướng về Yoona. Đến hôm đi chơi ở Everland Yoona đã cho mình sự dũng cảm để đối mặt với nỗi sợ hãi mình mới biết được rằng mình đã yêu Yoona từ lúc nào không hay.

- Mình… mình...mình hơi bất ngờ Sica có thể cho mình thời gian được không? Mình sợ nếu mình cảm nhận sai sẽ làm Sica đau khổ.

- Vậy mình sẽ đợi!

- Còn cái này mình cám ơn! Mình sẽ ăn nó một cách thật ngon miệng- Yoona giờ hộp quà lên mỉm cười- còn giờ mình nghĩ nên đưa Sica về, đã muộn rồi.

Sica không nói gì cô chỉ gật nhẹ. Suốt quãng đường về nhà hầu như không ai nói gì.

Yoona về đến nhà, cô nhìn thấy đèn đã sáng. “Hôm nay Hyunie kết thúc lịch làm việc sớm sao?”.

- Hyunie ah! Chị về rồi!- Cô nhìn quanh căn nhà trống không.

Cởi áo khoác và để túi xách xuống ghế Yoona đi vào bếp lấy cho mình một cốc nước, cô nhìn thấy ngay những món ăn mà Seo Hyun dọn sẵn trên bàn, tất cả chúng đều đã nguội. “con bé chờ mình về ăn sao?” Cô đi khắp căn nhà tìm Seo Hyun và dừng lại ở phòng tập piano. Seo Hyun đang gục đầu lên cây đàn ngủ. Yoona tiến lại gần đó, có cái gì đó như nước mắt chảy ra từ mắt Seo Hyun, cô vén lọn tóc đang dính vào đó và lau nó đi.

- Uh!... chị Yoona- Seo Hyun tỉnh giấc khi Yoona đụng vào cô- chị về khi nào vậy? chị ăn tối chưa?- cô ngồi thẳng dậy hỏi.

- Con bé ngốc này! Sao không ăn đi mà đợi chị về làm gì?- Yoona cốc nhẹ lên đầu Seo Hyun

- Tại… tại lâu rồi chị em mình chưa ăn tối cùng nhau.

- Vậy thì đi nào! Chị cũng nhớ mấy món em nấu lắm- Yoona kéo tay Seo Hyun đứng dậy.

- Nhưng chúng nguội cả rồi không tốt đâu!

- Chỉ cần hâm lại là được mà! Hyunie đã nấu sao chị lại không ăn chứ- Yoona mỉm cười nói nó làm tim Seo Hyun đập rộn ràng.

Kết thúc bữa tối muộn, Yoona đi tắm còn Seo Hyun thì rửa chén đĩa vừa ăn xong. Cô lấy trong túi ra hộp chocolate suy nghĩ một hồi cô vào phòng Yoona đặt nó vào ngăn kéo rồi trở ra trước khi Yoona tắm xong. Mặc chiếc áo choàng tắm, Yoona lấy khăn lau khô đầu cô tiến về bàn làm việc của mìn mở máy lên cũng lúc đó Seo Hyun bước vào, trên tay cô cầm một li nước cam.

- Chị uống đi! Em thấy chị có vẻ mệt mỏi.

- Cảm ơn em! Mà Hyunie em có thể cầm giúp chị cái túi xách với cái áo choàng ở dưới nhà lên đây được không.

- Vâng ạ.

Seo Hyun ngó quanh căn phòng, cô mỉm cười khi thấy những thứ mà Yoona cần cô cầm nó lên nhưng không may chiếc túi áo bị dốc ngược xuống và rơi ra hộp chocolate của Sica. Seo Hyun lượm nó lên và hơi tò mò về nó, là Seo Hyun bình thường thì không bao giờ cô mở nó ra nhưng nó lại liên quan đến Yoona nên cô không còn bình thường nữa. Cô mở nắp hộp ra và bất ngờ khi thấy một cái bánh chocolate hình trái tim bên trên mặt ghi chữ “I LOVE YOU” chiếm gần hết cái bánh và một chữ “Sica” nhỏ ở góc. Seo Hyun biết ngay nó là của ai, cô đóng nắp hộp lại và chạy lên phòng trước khi Yoona thấy món quà của cô. Nhưng đã muộn, một tay Yoona đang cầm chiếc hộp đã mờ còn tay kia cầm lá thư mà cô viết, cô ấy cũng đang bất ngờ không kém cô. Yoona chỉ có thể đưa mắt nhìn Seo Hyun, mặt Seo Hyun đỏ ửng bối rối cô đặt nhanh đồ của Yoona xuống rồi ra khỏi phòng.

“chị ấy…chị ấy đọc rồi”

Yoona để trên bàn hai món quà được tặng một bên là chiếc bánh chocolate hình trái tim với chữ “I LOVE YOU” của Sica một bên là chiếc bánh cùng tấm thiệp của Seo Hyun.

Flash back

Yoona ngó hết trên bàn nhưng không thấy một cây viết nào cả, cô kéo ngăn bàn ra thò tay sờ soạng lấy đại một cây nhưng khi sờ phải vật gì đó hình hộp cô cầm và lấy nó ra khỏi ngăn kéo.

“một hộp quà! Mình đâu có thứ này”

Tò mò cô mở ra xem thì thấy một cái bánh chocolate hình trái tim và một tấm thiệp.

“Chị Yoona em rất cám ơn chị khi chị đã ở đây với em trong lúc em cô đơn nhất, cần người quan tâm nhất. Ở Hàn Quốc em không có người thân, tuy chỉ là người xa lạ nhưng chị luôn chăm sóc em, bảo vệ em. Em không biết làm gì và nói gì để cảm ơn chị. Có một điều em đã muốn nói với chị từ lâu nhưng nhút nhát nên không dám nói đành phải viết qua thư như thế này… em yêu chị”

Đúng lúc đó Seo Hyun mở cửa vào, cô chỉ có thể nhìn cô ấy mà không nói được gì.

End flash back

“Chuyện gì đang xảy ra thế này trong một ngày tôi được hai người con gái tỏ tình! Một người tôi xem như em gái, một người tôi quý mến có một chút gì đó đặc biệt. Tôi nên làm gì bây giờ”

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro