Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì là khu chung cư cao cấp nên đó không xa có một siêu thị, bên trong thứ gì cũng có bán.

Yuri và Sooyeon  mỗi người đẩy một chiếc xe. Mều vàng chọn mười mấy món dụng cụ dọn vệ sinh vừa rẻ vừa dễ xài quăng vào xe đẩy một cách nhanh – chuẩn. Chốc lát đã đầy cả xe.

Mều  đếm lại lần nữa, chắc rằng đã mua đủ dụng cụ liền đẩy xe đi đến gian hàng thực phẩm tươi sống. Khi đi ngang qua khu bán vật dụng hàng ngày thì cô hơi lưỡng lự, nhưng vẫn lấy những món đồ Yuri cần dùng đến bỏ vào xe đẩy.

Yuri nhìn cô, trong lòng không khỏi nhen lên một loại cảm giác thỏa mãn và ấm áp. Cô gái cô yêu thương y như một người vợ đảm đang đang chăm lo cho cuộc sống của cô vậy.

“Cô dùng loại kem đánh răng và bàn chải  nào vậy?” Đáng ra cô muốn vơ tay lấy đại cho cô ta, nhưng lại nhớ ra ở nhà mẹ và em gái đều dùng loại kem đánh răng và bàn chải khác nhau, cho nên cô nghĩ chắc Yuri cũng dùng loại khác.

Nhưng khi quay đầu lại thì thấy Yuri đang ngẩn người, hoàn toàn không giống con người thông minh trên công ty, chẳng biết sao cô bỗng thấy dáng vẻ này của Yuri lại dễ nhìn đến vậy.

“Cô sao vậy? Có nghe thấy tôi nói không?” Giơ tay trước mặt Yuri, cô vẫy vẫy và hỏi một cách tò mò.

Yul đen nhìn khuôn mặt vì mua sắm đồ mà đỏ cả lên, tay chân ngứa ngáy, muốn xoa cái má mềm mại kia, xem xem có phải cũng mềm như cô nghĩ không.

“Giám đốc Kwon !” Gọi tới hai, ba lần vẫn không thấy cô trả lời, mều tức giận bước tới trước mặt Yuri , lớn tiếng gọi.

Cô như tỉnh lại, cúi xuống nhìn khuôn mặt rất sát mình. “Đây không phải công ty, không cần kêu tôi giám đốc Kwon”. Nếu cô không đủ lí trí thì rất có thể cô đã tóm lấy con mều này mà hôn ngấu nghiến rồi mới nói tiếp. Chỉ có điều cô là một người rất có lí trí nên mới không ra tay với cô ấy.

“Vậy tôi gọi cô là gì?” Không gọi giám đốc Kwon , có phải cô nên đổi sang gọi cô Kwon hay không? “Còn nữa,  cô có dùng cố định loại kem đánh răng  và bàn chải nào không?”

“Kêu tôi là. Yul.” Cô không nghĩ ngợi mà trả lời, sau đó mới lấy loại kem đánh răng và bàn chải mình thường dùng từ kệ hàng xuống, để vào xe. “Tiếp đến đi khu nào đây?”

“Khu đồ tươi sống.” Thấy cô ta vừa nói xong đã đi về trước, cô liền chu mỏ lên lầu bầu, mắng thầm sau lưng cô. “Gì chứ, làm như mình là lão đại vậy, rõ ràng là tên ăn ở ngu ngốc!”

“Cô chưa nghe qua có tiền thì sẽ là lão đại sao?” Cô lầm bầm lầu bầu thứ gì, Yuri đều nghe rõ ràng hết. Vì tâm trạng tốt, cho nên cô quay đầu lại đấu khẩu với cô ấy một cách vui vẻ.

Sooyeon không ngờ mình đang nói xấu cô lại bị cô nghe thấy, hai má mều nóng hổi, môi mím chặt không dám hé ra nửa lời, cứ thế mà đẩy chiếc xe, nhanh chóng đi tới khu tươi sống, quẳng tên phía sau cách thật xa.

Nhìn thấy bóng dáng chạy như ma đuổi ấy, Yuri có chút buồn cười: “Sao cô ấy có thể đáng yêu đến thế hả trời?!”

Nhưng Sooyeon  đi đằng trước không nghe được câu này, nếu nghe được chắc cô cũng cho là mình nghe nhầm.

Đi đến khu thực phẩm tươi sống, vừa may thịt heo và trứng gà giảm giá đặc biệt, cô liền không e ngại mà vơ lấy những nguyên liệu rẻ rề ấy.

Không lâu sau, trên tay Sooyeon đầy cả nguyên liệu nấu ăn, cô nghiêng đầu nghĩ một hồi, quay lại và bỏ hết nguyên liệu nấu ăn trên tay xuống xe đẩy, hỏi Yuri. "Cô có thích ăn mì ý không? Tôi nấu xong sẽ bỏ và hộp cất trong tủ lạnh, cô chỉ cần hâm nóng lại là được, rất tiện lợi, không cần phải ăn những món đông lạnh hoặc là đồ ăn phải bỏ lò vi ba, không tốt cho sức khỏe.”

Mẹ cô luôn xem trọng sức khỏe của mọi người trong gia đình, hở tí là sẽ đem chuyện ăn uống lành mạnh ra nhai đi nhai lại bên tai hai chị em cô. Mưa dầm thấm đất, Sooyeon  cũng nhớ mồn một mỗi câu nói để răn dạy kẻ khác.

“Cô quyết định là được!” Đối với Yuri mà nói, có thể nhét đầy cái bụng là được rồi, ngay cả mùi vị đối với cô cũng không quan trọng, nhưng cô ấy tự nguyện nấu cơm cho cô, cô dĩ nhiên không ngu mà từ chối rồi.

“Được, vậy tôi đi mua thịt xay, còn thêm bông cải xanh và cà chua bi nữa. Bông cải xanh và cà chua bi đều rất nhiều dinh dưỡng, gồm có protein, đường, chất béo, vitamin và carotenoid. “

Chắc tại người đối diện là một tên ngốc không biết cách sinh hoạt, cái gì cũng không biết, nên Sooyeon y như hiện thân của mẹ mình, nhai đi nhai lại những lời này cũng không quản Yuri nghe có hiểu hay không, mà chỉ biết đem những gì mình biết ra nói với cô.

Yuri cũng để cô nói, dù sao cũng không thấy phiền. Một người thích nói, một người tự nguyện nghe, tổ hợp hài hòa không mâu thuẫn.

Nói một hồi, miệng Sooyeon cũng khô nên bất đắc dĩ phải dừng lại, sau đó nhận ra một cách muộn màng rằng mình nói nhiều với Yuri như vậy mà bông cải xanh và cà chua bi lại không thấy đâu cả. Nóng hết cả mặt, cô ngượng ngừng vuốt vuốt chóp mũi, sau đó đi về hướng quầy rau.

Lần này Yuri không đứng đợi cô nữa, mà đi theo cô tới quầy rau để chọn rau.

Sooyeon chọn xong bông cải xanh và cải thìa, cà rốt hôm nay cũng ngon, với lại cô vừa mua thịt ức gà nên cô liền ngẩng đầu hổi Yuri đang đứng bên cạnh xem nấu cà ri có được không?

“Đợi chút đi mua nước cốt dừa với bột cà ri, lúc nãy không có lấy.”

“Ừ!” Yuri hoàn toàn không có ý kiến khác.

“Ai da, hai vợ chồng son thật là tình cảm!” Cô bán rau vừa cân rau mà Sooyeon vừa chọn, vừa nói với vẻ ngưỡng mộ: “Ông nhà tôi ấy hả, muốn ông ấy ăn cơm xong đi công viên dạo một vòng cũng phải mời lên mời xuống, càng đừng nói tới chuyện nhờ ổng đi mua rau cùng.”

Nghe thấy cô bán rau hiểu lầm quan hệ giữa mình và Yuri, Sooyeon định mở miệng giải thích nhưng Yuri lại cầm hành tây giơ ra trước mặt cô. “Có cần lấy hành tây không?”

Sooyeon liếc củ hành tây, thực ra thì cô cố ý không chọn hành tây, bởi cô không biết cắt hành, toàn bị hành xông lên làm cay mắt mà chảy nước mắt ròng. Nhưng mà Yuri cũng đã mang tới rồi, với lại cà ri mà không có hành tây thì nó thiếu thiếu sao ấy! Cô đành phải gật đầu, chọn hai củ trông đẹp mắt.

Bị phân tâm nên cô quên béng mất việc phải giải thích với cô bán rau rằng cô và Yuri không phải là vợ chồng.

Cô bán rau tính tiền xong, lúc định bỏ vào túi nilon thì Sooyeon nhìn thấy đống hành lá xanh mướt bên cạnh, mắt long lanh đảo một vòng, nói ngọt ngào: “Cô ơi, tụi cháu mua nhiều thứ vậy, cô cho cháu mấy cọng hành được không?”

Mặt của cô bán rau có chút khó xử, vì hành lá cũng phải bán mà.

“Được không cô, người ta mua nhiều đồ vậy, cho cháu mấy cọng có sao đâu mà?” Con mắt to trong veo cứ chớp chớp, cô lại làm nũng, dáng vẻ cực kì đáng yêu.

Chịu không nỗi ánh mắt và nụ cười đáng yêu này, cô bán rau thôi không do dự nữa, lấy vài cọng hành bỏ vào túi nilon , sau đó quay qua Yuri nói: “Cô à, cô biết chọn vợ thật đấy, biết tính toán tỉ mỉ, giúp cô. tiết kiệm.”

Yuri liền nở nụ cười. “Dĩ nhiên rồi!” Hoàn toàn không muốn giải thích với cô bán rau về sự hiểu lầm này.

Sooyeon vốn muốn giải thích, nhưng lại sợ cô bán rau mà biết cô với Yuri không phải vợ chồng thì sẽ lấy lại mấy cọng hành lá, cho nên chỉ đành mặt dày mà chấp nhận vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro