Chap 13: Vết Tích Để Lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Cô Trịnh, cổ cô làm sao vậy?"

Cả ngày hôm nay, mỗi người vừa thấy đến nàng, đều đồng loạt hỏi những lời này.

Trên cổ Tú Nghiên đầy những vết xanh tím, mỉm cười trước những ánh mắt quan tâm tò mò , nhẹ nhàng giải thích lý do nàng hôm qua "Không cẩn thận bị chạm vào cổ".

Tuy rằng bề ngoài luôn duy trì nụ cười, nhưng trong lòng lại hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Hắc Ưng chết tiệt! Lưu lại vô số những dấu môi hôn trên cổ và lưng nàng, thì ra cái mà hắn gọi là lưu lại ấn kí chính là như vầy

Lưng xanh tím còn có thể mặc quần áo che lấp, còn dấu hôn trên cổ mới là phiền phức !

Bây giờ lại không thể mặc áo cổ cao, đành phải tạm thời trả lời cho qua chuyện, chờ đợi dấu hôn mất đi.

"Nghe nói cổ của cô bị thương?"

Đang trầm tư Tú Nghiên đột nhiên hoàn hồn, nhìn thấy trước mặt hiện ra khuôn mặt tươi cười ấm áp khôi ngô, thì ra là Quyền Du Lợi.

" Đúng vậy, ngủ sai tư thế nên mới bị." Không tự giác lên cổ, sợ bị nhìn ra cái gì.

"Cần mát xa không? Tôi chính là cao thủ nha."

"Không, không cần." Nàng cũng không muốn gây thù chuốc oán, Quyền Du Lợi trước mắt là đối tượng được toàn bộ những cô giáo độc thân thầm mến, nàng không muốn có quan hệ gì với hắn để nhận lấy sự thù hằn từ mọi phía.

" Hình như cô đang trốn tránh tôi?"

"Có sao?" Nàng muốn nói chính là" Rõ ràng như vậy sao?" , bởi vì nàng thực sự đang trốn tránh hắn

"Cô rất chán ghét tôi phải không?" Khi nói những lời này, vẻ mặt của hắn ảm đạm u buồn, nở ra nụ cười đầy chua sót, có vẻ như mất mác trầm trọng, làm cho Tú Nghiên có cảm giác mình là cô gái xấu xa làm tổn thương người vô tội.

Nàng vội vàng giải thích: " Anh đã hiểu lầm ! Tôi làm sao có thể chán ghét anh!"

"Thật ư!" Quyền Du Lợi cầm lấy hai tay của nàng."Như vậy cô sẽ không phản đối nếu tôi theo đuổi cô chứ?"

Trong lúc Tú Nghiên còn chưa kịp phản ứng lời nói của hắn, bốn phía đột nhiên truyền đến âm thanh ủng hộ của các học trò!

Tin tức Nhược Bằng bằng lòng yêu Quyền Du Lợi! Chuyện này lập tức như gió thổi lửa, lửa cháy lan ra đồng cỏ truyền khắp mọi ngóc ngách trường trung học Minh Dương.

Tất cả những cô giáo thầm mến Quyền Du Lợi đều dậm chân tức tối , không thể tin được mình lại bại bởi một cô Tú Nghiên nhan sắc bình thường, hội những người ái mộ Quyền Du Lợi xầm xì bàn tán khắp nơi, không thể hiểu nổi bạch mã vương tử tại sao lại coi trọng một cô gái bình thường như thế?

Phụ nữ ghen tỵ thực là đáng sợ, Tú Nghiên bây giờ cảm thấy được hơn mười ánh mắt sắc bén ở khắp mọi nơi đang bắn về phía nàng, oán hận có, đau thương có, tò mò có, thậm chí là cả nguyền rủa.

Nhờ phúc của tên Quyền Du Lợi đã làm nàng hoàn toàn trở thành nhân vật được bàn tán sôi nổi nhất ở trường học.

Vì sao lúc ấy nàng không mở miệng cự tuyệt hắn a? Tú Nghiên hao tổn tâm trí ôm lấy đầu, không biết sao, nụ cười của hắn dường như có một ma lực làm cho người ta không thể kháng cự được, luôn làm cho kẻ khác không thể cự tuyệt hắn.

Không được! Hôm nay dù thế nào nàng cũng phải nói cho hắn hiểu, nàng không phải là một cô gái bình thường, không thể cùng một thầy giáo ở trường kết giao,không thể để cho người khác vì nàng mà lâm vào nguy hiểm, huống chi có rất nhiều người đang muốn giết nàng, nàng không thể giống như một cô gái bình thường có thể nói chuyện yêu đương.

Tâm ý đã quyết, thừa dịp trường học tan học không có ai, nàng tìm kiếm bóng dáng của Quyền Du Lợi, biết hắn luôn luôn về muộn.

" Cô Trịnh, xin dừng bước."

Ngô Kiện Khang đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng, vẻ mặt chăm chú nhìn nàng.

"Có việc gì không?" Tại sao hắn lại ở chỗ này? Không lẽ hắn đã chờ nàng từ lâu ?

"Nghe nói. . . . . . Quyền Du Lợi đã tỏ tình với cô, chuyện này có thật không?" Gương mặt hắn, lời nói của hắn có chút không kiên nhẫn.

"Đúng vậy." Nàng lạnh nhạt nói.

"Như vậy. . . . . . Cô tính sao?"

"Thực xin lỗi, đây là vấn đề riêng tư."

" Làm ơn nói cho tôi biết, chuyện này đối với tôi rất quan trọng!"

Ngô Kiện Khang mặt đỏ tai hồng và dáng vẻ vô cùng khẩn trương, làm cho Tú Nghiên lúc này mới phát hiện hắn bây giờ thực sự ương bướng, nếu không nhận được câu trả lời, chắc chắn hắn sẽ không nhường đường.

"Bất luận tôi có dự tính như thế nào, cũng đâu liên quan gì đến anh?"

"Đương nhiên là có liên quan! Bởi vì tôi đối với cô, đối với cô. . . . . ."

Tú Nghiên thở dài, quyết định nói dối để cho hắn hoàn toàn hết hy vọng.

"Tôi đã có người yêu rồi!

Ngô Kiện Khang giống như nghe thấy tiếng sét giữa trời xanh, lắc mạnh đầu nói: " Cô gạt tôi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro