Chap 15: Bi Thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì chuyên tâm chìm trong suy nghĩ, hoàn toàn không nhận thấy được Quyền Du Lợi đang đi phía sau lưng nàng, cuộc nói chuyện của nàng và Ngô Kiện Khang hắn đã nghe được toàn bộ, Quyền Du Lợi tiến lên khom người nói nhẹ vào tai nàng " Tại sao lại vui như vậy ?"

Dọa người nha! Tú Nghiên cả kinh làm rớt quyển sách trên tay, Quyền Du Lợi nhanh nhẹn đón lấy, làm cho chồng sách vở nặng nề kia không rơi trúng chân của nàng.

"Ân, Thầy Quyền?" Hắn xuất hiện khi nào vậy?

"Trông bộ dáng của cô hình như rất hoảng sợ, tôi dọa cô sao?" Vẫn là vẻ tươi cười mê hoặc lòng người kia.

"Không sao." Nàng nhận lại sách vở, trấn tĩnh lại bản thân, thầm mắng mình tại sao lại chậm chạp đến mức không phát hiện ra hắn!

"Cô Trịnh, hôm nay đã khuya như vậy rồi, sao cô không về, ở lại có việc gì sao?"

"Không vội, tại vì tôi có việc ."

"Cần tôi giúp gì không?"

" Thật ra tôi đang muốn tìm anh."

"Vậy à? Thật sao? Tôi thực cảm thấy vinh hạnh, khó được cô chủ động tìm tôi, có chuyện gì cần tôi cống hiến sức lực vậy?"

Nàng ho khan một tiếng, tự nhắc mình không thể mềm lòng, nhất định phải thừa cơ hội này nói rõ ràng.

"Chuyện là thế này, tôi cảm thấy chúng ta cũng không..."

"Nguy hiểm!" Quyền Du Lợi đột nhiên ôm lấy nàng né sang một bên, Ngay sau đó nghe được bên cạnh tiếng thủy tinh vỡ vụn, những mảnh vỡ bay tung tóe xung quanh bọn họ.

Hai người té trên mặt đất, Tú Nghiên bị Quyền Du Lợi ôm vào trong ngực bình an vô sự, chuyện nguy hiểm như thế này đương nhiên là nhắm vào nàng rồi, chẳng lẽ bọn chúng đã nhận ra được thân thế của nàng. Nếu đúng như này, nàng tuyệt đối không thể để liên can đến người vô tội.

"Trốn mau!" Nàng khẩn trương thúc giục.

"Trốn? Tại sao?" Hắn hỏi.

"Đừng hỏi nhiều như vậy, bây giờ chúng ta rất nguy hiểm, đi mau là được!" Nàng muốn đứng lên, nhưng Quyền Du Lợi đang đè nặng nàng,, thật sự quá nặng .

"Chỉ là một quả bóng chày đánh trúng vào cửa kính, vì sao phải trốn?"

Bóng chày? Tú Nghiên ngây ngốc sửng sốt, nhìn chung quanh tìm kiếm, quả nhiên nhìn thấy một quả bóng chày trên mặt đất, hoàn toàn không phải là đạn tập kích.

Dạo này nàng làm sao vậy? Phản ứng trở nên chậm chạp, nếu Quyền Du Lợi không đẩy ngã nàng, chỉ sợ sớm đã bị những mảnh thủy tinh vỡ làm cho bị thương.

" Cô không sao chứ?"

"Không có việc gì, cám ơn anh. . . . . . " Lúc này nàng mới phát hiện mình vẫn còn trong vòng tay ôm ấp của Quyền Du Lợi , Tú Nghiên bối rối thoát khỏi vòng tay của hắn, cũng đồng thời phát hiện cánh tay hắn đang chảy máu.

" Anh bị thương!" Nàng kêu lên.

"À? Không sao, không có gì nghiêm trọng đâu."

Hắn lại cứu nàng một lần nữa, Tú Nghiên áy náy nói: " Bị thương không nhẹ đâu, nếu không phải vì cứu tôi. . . . . ."

"Đừng lo lắng. May mắn là cô không bị thương, nếu không tôi thật có lỗi ."

Hắn đưa tay vuốt mái tóc rối của nàng , động tác này vô cùng thân thiết làm nàng xúc động mãnh liệt, một cảm giác tê dại đánh úp lại, Tú Nghiên dường như cảm thấy đầu óc mê muội.

" Vết thương của anh phải lập tức cầm máu." Nàng mượn cớ cúi đầu xem kỹ miệng vết thương của hắn, sợ bị hắn nhìn thấy hai gò má đỏ bừng.

Không nên như vậy nha! Nàng làm sao vậy? Tại sao lại cảm thấy rung động vậy?

"Đúng rồi, cô không phải tìm tôi có việc sao?"

Nụ cười của hắn dịu dàng thâm tình như thế, trong sáng thánh thiện làm cho nàng nhìn không chớp mắt, những lời định nói bỗng chốc nuốt trọn trở về, tình cảnh này làm sao nàng nói nói ra được?

"Cũng không có chuyện gì quan trọng. . . . . . Trước tiên nên lo xử lý vết thương của anh là quan trọng hơn hết, chúng ta đến phòng y tế băng bó đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro