Chap 19: Có Gan Thì Đến Đây

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lớp học đặc biệt ở trường trung học Minh Dương vốn nổi tiếng nghịch ngợm ương bướng, mỗi lần trêu vị giáo viên nào đều ghi lại cẩn thận. Học kì vừa rồi đã tiễn đưa mười hai vị giáo viên, mỗi lần đều ghi lại những hành động làm giáo sư lùi bước để truyền cho thế hệ đàn em.

Vốn muốn tiếp tục duy trì thành tích huy hoàng, nào ngờ đột nhiên lại xuất hiện một người bề ngoài nhìn như hiền lành dễ chịu, thật ra lại là một nhân tài ẩn mặt Tú Nghiên. Thằn lằn, con gián, con chuột đối với nàng như những con vật cưng đáng yêu. Những cái bẫy rập trước cửa phòng học, bục giảng, bàn giáo viên đều bị nàng luôn dễ dàng tránh thoát.

"Lão Đại, cô ấy giống như có tuyệt kỹ, làm sao cũng không trêu được cô ấy."

"Đúng vậy, đúng vậy! Cô ấy thật khác với những giáo viên khác, thật là lợi hại nha, ngay cả con rết cũng không sợ nữa!"

Lão Đại Đường Dật Trần quát: "Đừng tôn chí khí người khác mà triệt hạ uy phong chính mình! Trước khi tốt nghiệp chúng ta nhất định phải đạt tới thành tích tiễn mười ba vị giáo viên, hiểu chưa?"

"Nhưng mà. . . . . ." Mọi người nhìn nhau, thật sự là không có gì nắm chắc phần thắng. . . . . .

"Tốt lắm, cứ theo kế hoạch đã bàn, Tiểu Linh cô đến đợi ở kho dụng cụ ngay góc vườn trường, giả vờ như bị khóa chặt bên trong vừa khóc vừa la. Chúng tôi sẽ dụ cô Trịnh đến cứu cô. Lúc cô ấy vừa mờ cửa bước vào, cô liền bước theo cửa nhỏ ở phía sau khóa trái lại nhốt cô ấy ở bên trong lại xem như đại công cáo thành ."

" Lão đại ,như thế có được không, phải nhốt cô ấy bao lâu?"

" Tôi sẽ đem chìa khóa giấu trước trong kho, nếu cô ấy nghĩ ra được, sẽ tìm ra chiếc chìa khóa. Kế hoạch này của tôi có tên là " Cô Trịnh mạo hiểm truy tìm bảo vật, thấy hay không?" Hắn đắc ý nói.

" Cái kho chứa đồ kia tối lắm, tôi rất sợ, có thể đổi người khác được không......."Tiểu Linh khiếp đảm cầu xin.

"Chính là biết cô sẽ sợ mới tìm cô, ngu ngốc! Như vậy mới giống thật."

"Được rồi. . . . . ." Nàng cúi đầu, không dám cự tuyệt mệnh lệnh của Đường Dật Trần, ai bảo chính mình thầm mến hắn.

Sau khi giấu xong chiếc chìa khóa, bỏ Tiểu Linh ở lại kho dụng cụ, cả bọn chạy đi tìm Tú Nghiên.

" Cô ơi! Nguy ! Diệp Tiểu Linh bị nhốt tại kho dụng cụ ra không được!"

" Vậy sao?" Tú Nghiên đang xem bài tập, ngẩng đầu lên nhìn chăm chú bọn Đường Dật Trần." Tại sao không tìm nhân viên tạp vụ đi mở cửa?"

"Đi tìm ! Nhưng ông ấy không có chìa khóa , Tiểu Linh hiện tại vừa khóc vừa nháo, cô ấy vốn nhát gan, một mình cô ấy bị nhốt tại kho chứa, mời cô nhanh đi cứu bạn ấy!"

Bọn họ lại muốn làm cái trò gì? Tú Nghiên nghiền ngẫm dò xét bọn chúng, đang diễn rất thật nha, các giáo viên khác có thể tin hành động của bọn chúng, nhưng không thể qua được ánh mắt của nàng. Muốn đùa sao? Được rồi! Xem bọn chúng muốn diễn trò gì!

Trên đường đến gần kho chứa đồ, rõ ràng nghe được tiếng khóc của Tiểu Linh, Tú Nghiên sắc mặt khẽ biến, đó là thật sự tiếng khóc, nàng biết đã xảy ra chuyện, Vội vã chạy nhanh hơn.

Đường Dật Trần và đám người đang xem, nhịn không được cười trộm, không thể tin được Tiểu Linh lại hành động thật đến như vậy, ngay cả bọn họ cũng đều cảm thấy được là thật, cũng chạy nhanh lên phía trước.

Tú Nghiên đẩy thử cửa kho, khóa mở không ra, bọn Đường Dật Trần cảm thấy không thể hiểu được, vừa rồi rõ ràng không có khóa , tại sao lại. . . . .

"Mọi người tránh xa một chút." Nàng ra lệnh, nín thở mím môi lúc sau dùng sức phá tan cửa gỗ, ánh mặt trời chiếu sáng mọi thứ bên trong, ngoại trừ Tiểu Linh quần áo không tề chỉnh ra, còn có một gã đàn ông âm trầm quái dị đang ôm lấy Tiểu Linh, dường như đang định cưỡng hiếp nàng bị phá đám chuyện tốt của hắn.

Bọn Đường Dật Trần lúc đầu là kinh ngạc sững sờ ngây ngốc đứng im tại chổ, rốt cục lấy lại tinh thần nổi giận rống to: " Buông cô ấy ra!" Nói xong lập tức xông lên phía trước liều mạng cùng gã kia, nhưng lại bị Tú Nghiên nắm lại, nàng lạnh lùng ra lệnh " Các em không phải là đối thủ của người này, mau chạy nhanh ra ngoài cầu cứu."

Nàng nhìn gã đàn ông quỷ dị kia hỏi: " Anh là ai?"

" Cô không nhận biết tôi, nhưng tôi lại nhận ra cô, Trịnh ——Tú —— Nghiên." Cảnh Chấn âm trầm tươi cười làm cho người ta sởn cả tóc gáy.

Người này có thể nhận ra nàng! Thuật dịch dung của nàng đã bị phát hiện, hắn là sát thủ sao?

"Buông cô bé kia ra, một người đàn ông lại đi uy hiếp một cô bé, nếu truyền ra bên ngoài sẽ tổn hại thanh danh của anh, không phải sao?"

"Hắc hắc, lão tử đã nhiều ngày nay không có đàn bà, thật sự rất thèm khát, nếu muốn cứu cô ta, tiến lên đây cứu đi!"

" Cô ơi . . . . ." Những người khác biết đã gây ra đại họa nên sắc mặt trắng bệch.

"Đi mau!" Nàng ra lệnh cho chúng, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc đến mức làm bọn Đường Dật Trần hoảng sợ, chưa gặp qua biểu hiện như thế này của nàng bao giờ, khiến cho bọn chúng không dám cãi lời, vội vàng hướng phòng học chạy tới.

Không hề báo động trước, Cảnh Chấn ra tay đánh lén, Tú Nghiên mạo hiểm xông tới, nàng cảm giác được chính mình không phải đối thủ của hắn, phải dùng trí thắng.

Bọn Đường Dật Trần chạy nhanh về phía trường học để hô to cầu cứu, cũng đã chia nhỏ ra, có đứa chạy đến tất cả các lớp học, có đứa phụ trách đến phòng giáo viên, cuối cùng cũng đã làm kinh động đến hiệu trưởng ra mặt.

Đường Dật Trần thình lình ở chỗ rẽ đụng vào một khối tường đồng vách sắt, nếu không có người giữ chặt hắn, chỉ sợ sẽ té chỏng gọng. Đường Dật Trần thống khổ vuốt cái mũi, nhìn về phía người tới."May quá, Thầy Quyền!"

" Xảy ra chuyện gì?"

"Không tốt, Cô Tú Nghiên đã xảy ra chuyện, có một. . . . . . Một gã đàn ông quái dị khủng bố. . . . ."

Trong ánh mắt của Hắc Ưng thoáng hiện lên nét kinh hoàng, là Cảnh Chấn! Hắn biết, không hề chần chờ, hắn giống như một cơn gió nhanh chóng chạy đi, Tú Nghiên cũng không phải đối thủ của Cảnh Chấn, nhưng điều mà hắn không rõ chính là, tại sao Cảnh Chấn lại tìm được nơi này?

Đang lúc mọi người trên đường đến kho chứa đồ, hai bóng người xẹt qua trước mắt bọn họ, đúng là Trịnh Tú Nghiên cùng Cảnh Chấn.

Tú Nghiên võ công vô cùng cao cường mạnh mẽ xuất hiện ở trước mặt mọi người. Từ một cô gái hiền thục dịu dàng, phút chốc biến thành nữ cường nhân động tác vô cùng linh hoạt, làm hiệu trưởng phải lau mắt kính, giáo vụ chủ nhiệm xem ngây người, thầy Lý, thầy Ngô KIện Khang và toàn bộ giáo viên khác đều ngây ngốc nhìn.

Nhất là thành viên của lớp học đặc biệt đều cứng họng, thì ra cô giáo của bọn họ lại uy dũng mạnh mẽ như vậy, không khỏi phấn chấn bắt đầu hô to cố lên.

Tú Nghiên quan sát tình thế, nhiều người ở đây rất nguy hiểm, vì tránh cho liên can đến người vô tội, nàng quyết định đem đối phương dụ đến nơi khác.

"Có gan thì đến đây!"

" Ả đàn bà thối tha! Tôi nhất định sẽ tra tấn cô cho đến chết!" Nếu trên người hắn không bị trúng độc, thì đã sớm bắt được người phụ nữ này rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro