Chap 21: Em Là Người Của Tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thuật bắn súng của Hắc Ưng vẫn luôn hơn Cảnh Chấn, hắn nhắm vào cây trụ xi măng bên cạnh mà đối phương đang trốn, trụ xi măng bị bắn trúng làm cho đá cát văng ra tung tóe bắn vào hai má của Cảnh Chấn. Cho dù đối phương trốn đi, hắn vẫn có biện pháp làm cho đối phương bị thương.

Cảnh Chấn rất kiêng nể kỹ thuật bắn súng của Quyền Du Lợi, không dám tiến gần về phía trước

" Tên đó giống như không dám tiến đến gần?" Tú Nghiên hỏi.

"Bởi vì hắn biết, cho dù trong bóng đêm, tôi cũng có thể từ từ nhắm ở giữa hai mắt nổ súng."

"Hừ! Ngông cuồng!" Nàng không phục, tuy rằng nàng đã từng lĩnh giáo qua, nhưng vẫn là không phục.

Chết tiệt! Hắn ẩn núp ở bên cạnh mình lâu như vậy, mà mình hoàn toàn không hề phát hiện, bây giờ cuối cùng nàng đã hiểu được vì sao lúc ấy nàng tự dưng bị té ngã, vì sao lại chậm chạp không phát hiện được hắn đến gần nàng.

Hắc Ưng cười khe khi nhìn thấy mỹ nhân tức giận đến nỗi hai gò má đỏ bừng, thừa lúc nàng không phòng bị, hôn vội vã lên đôi môi như cánh hoa thơm ngát của nàng, nuốt luôn tiếng kêu nho nhỏ của nàng, hấp thụ mật ngọt ở trong miệng nàng.

Tú Nghiên dùng tay đánh mạnh vào hắn, nhưng mà thân hình của hắn cứng rắn giống như sắt thép, tay của nàng đánh vào đối hắn mà nói là hoàn toàn không có tác dụng, cứ như đang mát xa cho hắn vậy!

Hắn hôn vừa khí phách lại cuồng dã, không để cho nàng có cơ hội cự tuyệt. Hắn không ngừng trêu chọc tìm kiếm, khiêu khích, hôn mãi đến khi nàng không thể hô hấp mới thôi.

Quyền Du Lợi vừa rời khỏi đôi môi của nàng, đã thấy Tú Nghiên hít thở dồn dập, hắn vừa lòng nhìn nàng bị hắn hôn mà hai gò má đỏ bừng lên .

Tú Nghiên tức giận quay sang trừng mắt nhìn hắn, cái gì cũng có thể làm được. Toàn bộ thế giới này chắc cũng chỉ có hắn dám cuồng ngạo bá đạo như vậy, ở giữa thời khắc nguy hiểm như thế này cư nhiên còn có tâm tình chiếm tiện nghi của nàng!

Vì để ngừa hắn đánh lén lần nữa, Tú Nghiên dùng hai tay che miệng lại, thanh âm nghèn nghẹt hỏi: "Hắn ta là ai vậy?"

" Sư huynh đồng môn của tôi, tên Cảnh Chấn."

"Tôi với hắn không thù không oán!" Nàng đang trách hắn, ý muốn nói là tất cả họa là do hắn gây ra.

"Nhưng hắn lại đối với tôi có thù sâu như biển."

"Việc đó không liên quan gì tới tôi a!" Nàng kháng nghị, không tự giác buông hai tay đang che miệng.

" Em là người của tôi, đương nhiên là có liên quan." Hắn nói giống như chuyện đương nhiên.

Ai là người của hắn ! Tú Nghiên còn muốn kháng nghị tiếp, nhưng bị tiếng kêu gào của tên kia làm gián đoạn.

"Quyền Du Lợi! Tại sao lại biến thành con rùa đen rút đầu ? Đây không giống tác phong của mày! Đi ra đấu với tao một trận sống chết, đừng trốn tránh ở bên trong, mày sợ sao? Vì một ả đàn bà, lại không dám bước ra đối mặt!"

"Tên kia là kẻ điên sao?"

Nàng đối với sự kêu gào của Cảnh Chấn cảm thấy bất mãn, không biết tại sao, nàng cư nhiên thực để ý sự phê bình của hắn đối với Hắc Ưng.

"Đây là chiêu khích tướng, hắn muốn chọc giận tôi đi ra ngoài cùng hắn quyết đấu, sau đó thừa cơ bắt em để uy hiếp tôi."

" Nói đùa à, tôi sẽ không thừa dịp này chạy trốn sao?" Nàng không phục.

Hắn chỉ là mỉm cười, võ công của Tú Nghiên tuy rằng không kém, nhưng khi đấu với Cảnh Chấn quả thật như gà con đấu với sói, hắn cũng không phải không nắm chắc cứu nàng thoát khỏi nơi này, nhưng mà Cảnh Chấn vô cùng âm hiểm, hắn không thể không đề phòng. Người này giỏi nhất là sử dụng kỳ môn độc thuật(dùng độc), nhất là dùng thủ đoạn đê tiện hạ mê dược, võ nghệ của hắn tuy rằng có thể thắng Cảnh Chấn, nhưng cũng không thể không đề phòng hắn hạ độc thủ với Tú Nghiên, hắn tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn đến một cọng tóc của nàng.

Hắn quay đầu hỏi nàng: "Trên người em còn có vũ khí bí mật gì để chạy trốn không?"

Nàng lấy vòng cổ trước ngực ra, đưa cho hắn xem.

" Cũng chỉ còn có vòng cổ phi châm này! Anh lần trước đã lĩnh giáo rồi."

"Tốt lắm. Như thế này, lúc tôi chạy ra bắn nhau với hắn, em hãy chạy theo hướng kia, tôi sẽ che chắn cho em chạy thoát, chẳng may hắn bất ngờ đánh đến em, em liền phóng phi châm ở vòng cổ, hiểu không?"

Nàng gật gật đầu, cũng không biết tại sao bản thân lại ngoan ngoãn nghe lời hắn, nhưng mà nàng tin tưởng, có Hắc Ưng ở bên cạnh, nàng tuyệt đối an toàn. Nàng đột nhiên cảm thấy buồn cười, người đàn ông trước mặt nàng vốn là người muốn giết nàng, nhưng hắn lại cứu nàng mấy lần, thật ra hai người bọn họ là đối địch hay là. . . . . . Cái gì đây?

"Thừa dịp này, nhanh!" Hắn mệnh lệnh, nói xong cũng nhanh chóng lao người ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro