Chap 26: Nghĩ Đến Hắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Muốn hoàn thành tốt tất cả những hành động, Tú Nghiên và Bạch Thiệu Phàm thường hay thảo luận rất cặn kẽ, có khi thảo luận mãi đến khuya, Tú Nghiên còn ngủ lại ở chỗ của hắn, sau đó rời giường lại tiếp tục bàn luận vấn đề còn dang dở.

"Tú Nghiên, may mà có cô, lời của người xưa thật không sai chút nào, bên cạnh một vị đại tướng lúc nào cũng có một vị quân sư trí dũng song toàn, sẽ giống như hổ mọc thêm cánh, hiện tại tôi chính là có loại cảm giác này."

"Có thể làm cho thần bộ của giới cảnh sát ca ngợi như thế, tôi thật là có vinh dự a."

"Mỗi một lần gặp phải vụ trọng án nào khó đều nhờ vào trí tuệ thông minh của cô mà vấn đề được giải quyết thật dễ dàng."

"Đừng cố trêu tôi, nếu không phải lá gan anh đủ lớn, phản ứng linh hoạt, hơn nữa võ công cao cường, làm sao có thể thuận lợi phá án chứ?"

"Cho nên tôi mới nói, chúng ta hợp tác thật ưng ý." Hắn cười khẽ, điểm nhẹ lên chóp mũi của nàng.

"Đúng vậy!" Nàng cũng quay về phía hắn mỉm cười xinh đẹp.

Mỗi lần hai người hợp tác, luôn phối hợp hoàn mỹ không tỳ vết, bọn họ rất ăn ý, hiểu biết tâm tính lẫn nhau, có khi Tú Nghiên cảm thấy được nàng và Bạch Thiệu phàm còn thân thiết hơn cả tình yêu nam nữ nữa, đó là tình cảm anh em, thậm chí không có chút gì kiêng kị.

Nàng không khỏi tự hỏi chính mình, một người đàn ông hoàn mỹ như Bạch Thiệu Phàm vậy, tại sao nàng lại không gả cho hắn?? Kiều Mã Lỵ nói, người đàn ông giống như Thiệu Phàm đã sắp tuyệt chủng hết rồi, đốt đuốt cũng không tìm thấy được một người đàn ông như vậy, lại còn yêu nàng tha thiết, nàng còn có điểm nào không hài lòng?

Nàng nhịn không được nhớ tới một người đàn ông không nên nhớ —— Hắc Ưng, đôi mắt sắc bén lợi hại kia thật là nguy hiểm, thật là quỷ dị, nhưng cũng. . . . . . Làm kẻ khác mê muội, quyến rũ khiếp người như vậy. . . . . .

Không được! Nàng suy nghĩ cái gì vậy? Tú Nghiên ra sức lắc mạnh đầu, như muốn xua đuổi bóng dáng hắn

"Làm sao vậy?" Thiệu Phàm khó hiểu hỏi.

"Không có gì, cổ em hơi cứng, em chỉ vận động thôi."

"Đến đây, anh giúp em mát xa."

"Ừm." Nàng xoay người, để cho hắn giúp nàng xoa bóp, tiếp tục thảo luận chi tiết vụ án.

Bây giờ, khi hai người đang thảo luận tới trọng điểm của vụ án, chuyên chú đến mức cái gì cũng không quan tâm, cái gì cũng không ngại nữa, Tú Nghiên đã ở lại chỗ của Thiệu Phàm mấy ngày nay, không mang theo quần áo để tắm rửa, đơn giản mặc luôn quần áo của hắn. Người khác nhìn vào còn tưởng rằng hai người là tình nhân đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt!

Ít nhất, ở trong mắt Hắc Ưng chính là như thế.

Ngồi trên cây cách khuôn cửa sổ không xa là Quyền Du Lợi, hai mắt nhìn chăm chú vào đối phương, ánh mắt toát lên tia nhìn âm trầm, toàn thân phát ra một cỗ khí thế nguy hiểm làm cho người ta sợ hãi.

Hắn tuyệt đối không cho phép trong lòng người phụ nữ của hắn có bóng dáng người đàn ông khác, hắn giống như đầu một con chim ưng khổng lồ, đôi mắt rực lửa trong bóng đêm lòe lòe tỏa sáng, lạnh lùng nhìn đôi nam nữ trong phòng đang say đắm trong tình yêu. Khóe môi nở ra một nụ cười lạnh lùng, giống như có thể đóng băng thời tiết nóng bức dưới ánh nắng hè chói chang vậy. ( QH: Ghê quá...)

Hắn đã muốn người phụ nữ nào, thì dù người đó có trốn đến chân trời góc biển nào cũng tuyệt đối thuộc về hắn, nếu hắn không thể đoạt được nàng, thì nàng hãy cùng hắn xuống địa ngục đi!

Tú Nghiên trở lại phòng, vừa nhìn thấy chiếc giường, cả người tựa như chiếc bong bóng xì hơi, nằm phịch xuống, mấy ngày nay vận động đầu óc quá nhiều, hơn nữa thức đêm làm cho nàng cảm thấy đặc biệt mệt nhọc, buồn ngủ dần dần chiếm cứ ý thức, nặng nề đi vào mộng đẹp.

Không biết ngủ bao lâu, nàng chậm rãi mở to mắt, vừa tỉnh lại thì hình ảnh đầu tiên đập vào mắt nàng đó chính là Hắc Ưng đang ngồi trên sô pha dù bận vẫn ung dung nhìn chằm chằm nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro