Chap 3: Đè Nén Sự Hồi Hộp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắc Ưng chuyển qua thở nhẹ bên tai nàng thì thầm ."Đây chỉ là một nụ hôn, bây giờ tôi không giết cô, nhưng lần sau gặp mặt cũng không chắc chắn."

Nói xong lập tức như một trận khói nhẹ biến mất không thấy bóng dáng, tình huống biến hóa cực nhanh ngay cả nàng cũng không kịp phản ứng, toàn thân vô lực ngã ngồi trên mặt đất, khi hoàn hồn lại thì phát hiện trên người nàng không biết khi nào đã choàng một cái khăn tắm, chẳng lẽ là gã kia trước lúc đi đã khoát lên người nàng.

Làm sao như thế được! Nàng cảm thấy suy nghĩ này thật vô căn cứ, rất nhanh đi kiểm tra tất cả những cánh cửa sổ đã khóa, phát hiện tia báo động bằng hồng ngoại đã bị một phương pháp cao siêu phá hủy.

Đáng chết! Nàng lại phải đặt thêm một cái nữa. Ai! Dù sao nhất định cũng phải cẩn thận, không biết có còn tên cao thủ nào tìm đến nữa hay không.

Đặt tay lên ngực đè nén sự hồi hộp, nàng biết mình đã gặp một cao thủ, cũng không hiểu vì sao gã kia chỉ hôn nàng mà không cưỡng bức nàng, rõ ràng có thể giết nàng nhưng lại buông tha nàng.

Hắn đã nói vừa rồi chỉ là một nụ hôn, tên khốn! Nàng tự nhiên lại bị đoạt mất nụ hôn đầu như vậy, thật muốn làm thịt hắn!

Mặc xong quần áo, nàng nhìn vào trong gương, vuốt ve đôi môi cánh hoa vừa bị hôn, thật sự là chật vật! Nàng oán hận mắng chính mình, tên đàn ông bí ẩn này rốt cuộc muốn gì đây?

Đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên làm gián đoạn suy nghĩ của nàng, Tú Nghiên theo phản xạ cầm súng trên tay, bước nhẹ đến phía sau cánh cửa để xem thử.

Là Bạch Thiệu Phàm, nàng thả lỏng tâm tư thở ra một hơi.

"Anh biết em vẫn chưa ngủ." Bạch Thiệu Phàm đứng dựa vào cửa thoải mái, dáng dấp thật phong độ trong chiếc áo khoác.

"Mời vào."

Nàng bình thản tiếp đón, dù sao quen biết đã nhiều năm, không cần câu nệ tiểu tiết, huống chi chuyện vừa rồi nàng vẫn còn hoảng hốt chưa bình tâm.

Bạch Thiệu Phàm ngồi trên ghế sô pha thưởng thức thân thể mỹ nhân như hoa sen mới nở, dù chưa tô son điểm phấn, nhưng vẫn không mất vẻ diễm lệ, thậm chí còn mang hương vị thanh nhã thuần khiết.

"Có biết bao người đàn ông nghe danh đã ngưỡng mộ em nhưng đều chưa từng nhìn thấy được mặt thật của em, anh thật may mắn mới có thể được chiêm ngưỡng dung nhan tuyệt đẹp của nữ trinh thám lừng danh — Trịnh Tú Nghiên."

"Đừng làm em xấu hổ !"

Nàng đưa cho hắn một chai Whiskey.

"Trước khi ngủ mà uống nhiều rượu như vậy? Không tốt đâu!"

"Không sao cả, em muốn uống."

" Em có tâm sự?" Bạch Thiệu Phàm nhận thấy được của nàng vẻ mặt có chút nghiêm túc.

"Không có gì, chỉ là có chút phiền muộn thôi."

Nàng ngồi xuống, đưa tay vuốt tóc, cố gắng trấn tĩnh. Nàng sẽ không nói cho hắn biết vừa rồi mới đấu cùng một gã đàn ông, hơn nữa còn thất bại thảm hại!

"Đúng rồi, hôm nay anh đã lập công lớn ." Nàng nói sang chuyện khác.

" Nhờ phúc của em, anh mới có thể thuận lợi bắt được Mục Phong Cuồng và Cung Bản Kiện. Cấp trên có liên lạc phía Nhật Bản, bọn họ sẽ phái người đến áp giải Cung Bản Kiện quay về Nhật Bản thẩm tra và phán quyết. Chuyện này không đơn thuần là một vụ án ở trong nước nữa rồi. À, lúc chúng tôi bắt Cung Bản Kiện, hắn đã bị trúng thuốc mê, có phải là do em làm không?"

Nàng nhún vai cười cười, không hề phủ nhận.

" Tai sao em lại nghĩ đến việc hạ thuốc? Thực ra lần hành động này đã nắm chắc phần thắng, mặc dù không ngờ có thêm Cung Bản Kiện, Nhưng mà tại sao em có thể nghĩ đến chuyện hạ thuốc mê?"

"Cung Bản Kiện là một trong chín tên tướng lĩnh dưới tay của Bang chủ Nhật Bản Thần Điền Cơ, hắn giữ ở vị trí bang chủ thứ năm trong hội, nếu không hạ thuốc mê, bằng võ nghệ của một người như anh không thể chế ngự được hai người."

Bạch Thiệu Phàm không khỏi bội phục nói: "Anh biết em làm việc luôn tính toán cẩn thận, luôn biết làm thế nào để giải quyết tình huống cấp bách có thể xảy ra. Nhưng mà, lần này em ra tay quả thực hơi nặng, bác sĩ nói hắn phải ngủ ít nhất năm ngày, dù có tỉnh lại đầu của hắn sẽ đau đến mức muốn vỡ tung. Em......... Em không phải là cố ý chứ?"

Nàng cười vừa thần bí vừa quyến rũ, thay đổi sang tư thế thoải mái hơn, ngượng ngùng nói: "Không có gì, chỉ là chút ân oán cá nhân thôi."

Bạch Thiệu Phàm nhìn nàng bằng ánh mắt si mê, toàn thân nàng luôn tản ra vẻ phong tình mị lực (gợi cảm, quyến rũ) , nâng cằm của nàng lên với vẻ vô cùng ái mộ nói: " Tú Nghiên, khi nào em mới đáp ứng lời cầu hôn của anh, theo đuổi em nhiều năm như vậy mà em một chút cảm động cũng không có sao?"

"Em không bảo anh chờ em!" Nàng trả lời trực tiếp với vẻ vô tội.

"Này! Cho anh một chút mặt mũi có được không? Lần nào cũng lảng sang chuyện khác."

"Muốn em đóng kịch sao? Lúc em phá án mới cần diễn trò, bây giờ là thời gian nghỉ ngơi phía sau hậu trường."

"Thật là không có biện pháp với em!" Hắn hít một hơi nói : ."Trở lại chuyện chính, việc điều tra vụ Viên nghị sĩ đầu tư vào trường 'trung học Minh Dương', em làm giáo viên nằm vùng đã lâu, có điều tra ra có gì phạm pháp trong đó không?"

"Trước mắt không có, nhưng thật ra thu hoạch được một thành quả lớn."

"Ừm!" Hắn chăm chú lắng nghe, dáng vẻ hết sức chăm chú.

" Học kì này em được bầu làm giáo viên dạy xuất sắc nhất."

Bạch Thiệu Phàm té ngã trên mặt đất, chỉ còn thiếu không sùi bọt mép.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro