Chap 30: Đời Này Em Nhất Định Là Người Đàn Bà Của Hắc Ưng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tú Nghiên chỉ nghe sau vài tiếng bắn nhau, mọi chuyện lại trở về yên lặng, nàng hiểu được Cảnh Chấn đã chết, cuối cùng lý trí cũng không thắng được ý thức mơ hồ, nàng nhắm mắt lại chìm trong mê man. . . . . .

Khi tỉnh lại, Trịnh Tú Nghiên phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường lớn, dường như đã rời xa khu rừng hắn và Cảnh Chấn vừa bắn nhau. Mà Hắc Ưng đang nằm thật nhàn nhã ở bên cạnh thưởng thức gương mặt đang ngủ của nàng.

"Đây là nơi nào?

" Phòng của tôi."

Thì ra nàng lại bị đưa đến chỗ ở hắn, nàng nghĩ muốn cách hắn xa một chút, nhưng toàn thân vẫn đang mềm yếu vô lực.

"Có thể giúp tôi giải trừ hiệu lực của Nhuyễn cốt tán không?"

"Không."

Nàng mím miệng, ánh mắt lộ vẻ tức giận.

"Muốn giết tôi thì giết đi, nếu không thì thả tôi ra! Anh rắp tâm muốn đem tôi nhốt ở chỗ này sao?"

Hắn cười như gió mát mùa thu, không thể kìm chế được, miễn cưỡng trả lời. . ."Tôi không có giải dược, làm sao giúp em giải trừ dược hiệu?"

Nàng không tin, cho rằng Hắc Ưng muốn xem bộ dạng thống khổ của nàng, muốn đả kích lòng tự tôn của nàng, nàng tuyệt đối sẽ không cúi đầu cầu xin người khác, nhất là đối với hắn.

Hắc Ưng say đắm thưởng thức vẻ kiên cường hiện lên trong đôi mắt của nàng, chính đôi mắt này đã hấp dẫn hắn, làm cho hắn thề dù bất cứ giá nào hắn cũng phải bắt bằng được nàng. Không khỏi khẽ vuốt hai gò má nàng non mềm như nước, hôn lên đôi môi cánh hoa của nàng, bừa bãi nhấm nháp.

Nàng vô lực chống cự, chỉ có thể lấy phản ứng lạnh lùng để kháng nghị, vô luận hắn khiêu khích như thế nào, nàng chỉ lấy thái độ lạnh như băng đáp lại.

"Em cho là làm như vậy thì tôi sẽ buông tha cho em sao?

Hắn cởi bỏ nút áo, ý tứ thật rõ ràng.

Mặt Tú Nghiên trong thoáng chốc trở nên xanh mét , vẻ mặt bình tĩnh không hề tự nhiên, ánh mắt của hắn chưa từng sâu như vậy, trầm ấm mãnh liệt như vậy, trời ơi! Hắn muốn chiếm lấy nàng sao?

Hô hấp của nàng gấp gáp, cố gắng che dấu sợ hãi cùng bất an trong lòng, bởi vì như vậy sẽ dẫn dắt ham muốn của người đàn ông càng thêm nóng cháy.

"Anh nghĩ muốn bá vương ngạnh thượng cung? ( Nghĩa rộng của cụm từ "Bá vương ngạnh thượng cung" rất đơn giản, chính là... R.A.P.E. "bá vương" chỉ những người siêu mạnh mẽ, "ngạnh thượng cung" tạm hiểu là "xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ" ; mà "cường cung" thì hiển nhiên sẽ bắn ra "cường tiễn". Từ "cường tiễn" [đọc là "qiang jian" ] hài âm hoàn toàn với "cưỡng gian" [aka "rape"] ; mà "cưỡng gian" thời xưa là một từ đại kỵ, nên cổ nhân vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ "bá vương ngạnh thượng cung" đặng thay thế cho hai từ "cưỡng gian", có vậy thôi... ^0^) Hắc Ưng oai phong một cõi lại là người thừa nước đục thả câu sao?

Nàng muốn dùng từ ngữ châm biếm để đánh mất ý niệm muốn ăn nàng trong đầu của Hắc Ưng, hy vọng có thể khơi dậy sự kiêu ngạo, dập tắt dục vọng của hắn, cho dù lòng của nàng đã nóng như lửa đốt và cực kỳ rối loạn.

"Có gì không thể? Khi nào thì em thấy tôi nhất định phải tuân thủ nguyên tắc làm việc theo đúng trình tự?"

Phản ứng của Hắc Ưng thật là ngoài dự kiến nàng, khi hắn đã cởi bỏ áo. Lộ ra thân thể tráng kiện cứng rắn, nàng thật sự luống cuống, giọng nói đã tiết lộ sự bất an của nàng.

"Anh không sợ làm cho người đời cười nhạo, thì ra Hắc Ưng cũng là một người háo sắc như thế sao."

"Người đời nghĩ như thế nào mặc họ, không liên quan đến chuyện của tôi."Tay hắn bắt đầu đưa đến trước ngực của nàng, bắt đầu gỡ dần quần áo trên người nàng xưống.

"Đừng." Nàng đưa hai bàn tay yếu ớt lên che lấy ngực.

"Tùy vào em sao?"

"Nếu anh dám ..." nàng chỉ có thể nói mấy chữ, Hắc Ưng đã mãnh liệt che kín đôi môi của nàng, sau đó di chuyển từ cái cổ trắng nõn mềm mại xuống phía dưới.

"Dừng tay!" Nàng lấy tay đánh hắn, nhưng hoàn toàn không có chút sức lực.

Hắn không hề lên tiếng, vẫn tiếp tục thực hiện hành động, bày tỏ sự quyết tâm phải có được nàng.

Kéo hai tay đang che trước ngực của nàng ra, cảnh xuân xinh đẹp xuất hiện trước mắt làm huyết mạch hắn muốn dâng trào. Hắn thừa nhận từ khi nhìn thấy thân thể băng thanh ngọc khiết của nàng đêm hôm đó, hắn đã nổi lên dã tâm đối với nàng.

Nàng là người đầu tiên có thân hình hấp dẫn ánh mắt hắn, nhưng tại sao lại làm cho hắn trở nên điên cuồng như thế? Hắn đã rất mong đợi.

Giống như đang nâng niu một báu vật quý giá, hắn tỉ mỉ rải những nụ hôn khắp trên mỗi tấc da thịt của nàng, vừa khiêu khích lại vừa dịu dàng.

Mỗi một nơi hắn hôn đến, đều như châm lửa trên da thịt nàng, nổi lên một khoái cảm kì lạ mà nàng không kiềm chế được, nàng cố nén nhịn, tự tôn cùng cao ngạo không cho nàng rên lên thành tiếng, cho dù bị bắt, nàng cũng muốn giữ gìn chút tôn nghiêm cuối cùng của mình, nếu không nàng sẽ hận mình cho đến chết.

Người đàn bà cố chấp!

Nàng kêu sợ hãi ra tiếng, lại giãy dụa, Hắc Ưng vừa cười vừa đàn áp nàng.

"Anh phải để em cảm nhận được sự đụng chạm của anh, tất cả những gì của em đều thuộc về anh, em không được coi thường."

Nàng nhắm chặt hai mắt, quật cường kháng cự lại những hành động khơi gợi hắn nhen nhóm lên trên cơ thể nàng, nàng tuyệt đối không khuất phục, cho dù thất thân cũng không thể mất cả tâm.

Tú Nghiên từ đầu đến cuối vẫn giữ thái độ lạnh như băng, khuôn mặt quật cường của nàng càng trêu chọc hắn.

"Hãy nhìn anh!" Hắn đưa mặt áp sát vào mặt nàng."Nhớ kỹ vuốt ve của anh, sự đụng chạm của anh, đời này em nhất định là người đàn bà của Quyền Du Lợi, anh!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro