Chap 7: Hắn Phải Báo Thù Cô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tú Nghiên lâm vào buồn bã vì tình cảnh hiện tại của mình, không chỉ nói vụ án không có chút tiến triển, mà còn phải đề phòng bị sát thủ tập kích mọi lúc mọi nơi,ngay cả việc dạy học cũng làm phiền nàng . Tất cả những giáo viên khác đều quyết liệt đề cử nàng làm giáo viên của lớp học đặc biệt.

"Lớp học đặc biệt" không phải là lớp học có thành tích đặc biệt ưu tú, mà là lớp tập hợp tất cả những học sinh có vấn đề. Chết tiệt là những học sinh có vấn đề này, sau lưng đều có gia thế hiển hách, cha mẹ nếu không phải là nghị viên quốc hội, thì cũng là người hàng năm ủng hộ cho trường học và hiệu trưởng hàng trăm vạn, vì các học sinh này được nuông chìu từ bé nên sinh ra hư đốn, không hề xem các giáo viên ra gì.

Những giáo viên đến đảm nhiệm lớp học đặc biệt này, không ai có thể vượt qua một tháng. Giáo viên đầu tiên đến dạy được ba ngày liền kiếm cớ xin nghỉ hưu trước thời hạn, khiến cho việc tìm kiếm giáo viên chịu trách nhiệm cho " Lớp học đặc biệt này" trở thành vấn đề hóc búa lớn thứ hai ở trường học.

Tú Nghiên sở dĩ bị đề cử lãnh đạo lớp học này, không phải vì nàng có ba đầu sáu tay, mà vì nàng là người mới nên những người cũ đương nhiên cấp cho nàng loại công tác mà ai cũng e ngại như thế này. Cho dù nàng là giáo viên tạm thời, nhưng trường học thì không ai quan tâm đến việc này.

" Đại ca, nghe nói lần này là một giáo viên trẻ."

"Nam hay nữ ?"

"Là giáo viên nữ xinh xắn!"

"Phải không?"

Lớp học đặc biệt này đang túm tụm xung quanh lão Đại, bàn tán về vị giáo viên thứ mười ba.

"Xem ra chúng ta lại có lại có trò vui mới để làm rồi ."

"Đúng vậy! Nhất là trêu giáo viên nữ, là sở trường của mình mà ."

" Bây giờ nên mở cuộc họp, bàn xem khi cô giáo kia đến , chúng ta nên tặng cho cô ấy món quà gì để làm cô ấy " Ngạc nhiên" a?"

Tất cả đều nhao nhao bàn luận, cuối cùng nhìn về phía lão Đại... Đường Dật Trần, hưng phấn mà chờ mong đáp án của hắn.

Đường Dật Trần nhăn mặt nhíu mày, ra dáng như một vị lãnh đạo, miễn cưỡng mở miệng. "Đương nhiên là làm chuyện cho cô ấy hét càng to càng tốt!"

"Lão Đại lại có ý gì mới à ?"

Đường Dật Trần cười đến thần bí, nói lấp lửng: "Các bạn chờ xem kịch vui đi!"

Một đám học sinh nghịch ngợm, quỷ quái, nhìn nhau, không hẹn tất cả đều lộ ra vẻ chờ mong. Đúng a! Chờ xem trò hay!

Đối với những thành tích nghịch phá mà học sinh của lớp học đặc biệt dành cho giáo viên mới, Tú Nghiên đã sớm nghe thấy, về trình độ quỷ quái của những học sinh này trong lòng nàng cũng đã biết.

Mặc một bộ y phục đơn giản gọn nhẹ, nàng đi về phía lớp học đặc biệt, không biết những học sinh này sẽ bày trò gì để ra oai phủ đầu? Tốt nhất đừng để cho nàng thất vọng.

Tiến vào phòng học, đang tranh cãi ầm ĩ bỗng chốc vắng lặng như tờ, tất cả những học sinh đều nhìn nàng chằm chằm, thái độ rõ ràng tràn ngập địch ý.

" Chào các em, bởi vì trước những "thành tựu to lớn" của các em , cho nên các giáo viên trước đây không thể không nghĩ hưu sớm, vì thế từ hôm nay trở đi, cô sẽ phụ trách lớp học này, không biết các em có ý kiến gì không?" Nàng thân thiết đích ân cần thăm hỏi, ra dáng một giáo viên tính tình hoàn hảo.

Đường Dật Trần đứng lên, trên tay cầm một cái hộp hoa văn tinh xảo đi đến trước mặt của Trịnh Tú Nghiên, mỉm cười nói: "Đây là món quà mà chúng em dành tặng cô, xem như là quà ra mắt, học kì này nhờ cô tận tâm chỉ bảo nhiều hơn.". ." Hừ! Không đến ba ngày nhất định sẽ làm cho nàng chạy mất dép.

"Cám ơn."

Tú Nghiên nhận lấy cái hộp, đánh giá nam sinh tuấn tú trước mắt, đứa nhỏ này chắc thuộc con nhà giàu có, đáng tiếc tính tình quá ngông nghênh, nhìn tư cách của hắn , tám phần là nên ở lớp học như thế này

"Cô nên mở ra nhìn một cái đi!" Hắn đề nghị, những học sinh khác cũng đều nhao nhao động viên, biết có trò hay để nhìn.

Lời nói của hắn đã để lộ ra trong hộp có mưu kế, Tú Nghiên đương nhiên biết cái hộp này có vấn đề, nàng làm bộ như không hề đề phòng, mở hộp ra.

Một con rắn đuôi chuông đang giương mắt nhìn nàng, nàng biết nọc độc đã được rút ra hết,.

"A..." Như mọi người đang chờ mong, nàng kêu sợ hãi một tiếng.

Kế tiếp là tiết mục làm cho lớp học này bất ngờ, ngay cả Đường Dật Trần nhìn xem cũng ngây người.

" Con rắn đuôi chuông đáng yêu nha! Sao các em lại biết cô thích nhất là rắn vậy?" Tú Nghiên cố tình hưng phấn mà vuốt ve con rắn đang nằm trong hộp, còn bắt nó cầm lấy đến thưởng thức.

Có mấy nữ sinh đột nhiên thấy cô giáo cần rắn đuôi chuông đến gần, sợ tới mức tất cả đều dồn lui về phía sau,thấy mọi người trợn mắt há hốc mồm, sợ tới mức kêu cô giáo inh ỏi, mà cô giáo bây giờ lại yêu thích không buông tay cầm con rắn đuôi chuông thưởng thức.

Tiết mục chào đón... không nên diễn ra như vậy nha!

" Cô. . . . . Cô không sợ sao?" Đường Dật Trần không dám tin hỏi.

"Sợ?" Tú Nghiên khoa trương lắc đầu, hạ gọng kính xuống đôi mắt to hồn nhiên chuyển sang sắc bén, lóe ra ánh nhìn nguy hiểm, chậm rãi trả lời: " Tại sao lại sợ? Vui mừng còn không kịp a! Bởi vì...đây là ' quà gặp mặt ' các em tặng cho tôi mà."

Ý cười của nàng thâm trầm và gian trá biến hoá kỳ lạ, làm cho mọi người tự nhiên cảm thấy lạnh xương sống.

Đường Dật Trần có trực giác cô giáo này, hình như không dễ chọc a. . . . . .

Trong nhà giam tối đen, giam giữ những phạm nhân không chuyện ác nào không làm, khiến cho sự âm u bên trong nếu đem so với bóng đêm bên ngoài càng tối tăm hơn. Mục Phong Cuồng lẳng lặng chờ đợi, chờ có người cùng hắn nói chuyện. Rốt cục, hắn đợi được.

Một gã đàn ông lạ có gương mặt mang vết sẹo bị chém, im lặng không lên tiếng đến gần hắn.

"Thần Điền bang chủ đối với chuyện Cung Bản Kiện tiên sinh bị bắt vô cùng tức giận."

" Ông là. . . . . ."

"Tôi chỉ là người truyền lời, cậu không nên hỏi nhiều."

" Dạ, phải." hắn đoán rằng đối phương tám phần là thủ hạ của bang chủ Nhật Bản Thần Điền Cơ ở Đài Loan, cung kính khẩn cầu."Vị đại ca này, phiền ngài giúp tôi chuyển lời đến Thần Điền bang chủ cho ... Tôi một lần cơ hội nữa."

"Cho cậu cơ hội? Sau đó để cậu cho rơi vào trong tay nữ trinh thám kia lần thứ hai?"

Sắc mặt Mục Phong Cuồng xanh mét, hơi hơi nắm chặt nắm tay.

Gã đàn ông cười lạnh nói: "Cung Bản tiên sinh phụng lệnh Thần Điền bang chủ đến đây cho cậu xem hàng mẫu, lại bị người của cậu sơ xuất mà phá hỏng đại sự, bây giờ Cung Bản bị giải về Nhật Bản, với tổ chức của Thần Điền mà nói là vô cùng bất lợi, bang chủ đã phái hai thủ hạ đến đây, cậu chuẩn bị chịu chết đi!" Nói xong gã đàn ông lập tức bưng mâm thức ăn, xoay người bỏ đi.

Mục Phong Cuồng sắc mặt trắng bệch, chuyện hắn lo lắng rốt cục đã xảy ra, Thần Điền Cơ hạ lệnh giết hắn, mạng của hắn bây giờ như chỉ mành treo chuông vậy.

Đột nhiên, toàn thân Mục Phong Cuồng run rẩy té trên mặt đất, miệng sùi bọt mép mặt nổi gân xanh, bộ dáng thực tại dọa người, lập tức được sự chú ý của nhân viên cảnh sát, cả nhà ăn xôn xao không thôi.

Hắn phải báo thù! Hắn nhất định phải báo thù! Té trên mặt đất nhưng trong đầu của hắn chỉ có hai chữ báo thù, hắn phải thoát khỏi nơi này, cho dù sẽ chết hắn cũng muốn Trịnh Tú Nghiên phải cùng hắn xuống địa ngục!

Ắt  - Xì ! Tú Nghiên nhảy mũi một cái thật to, cảm giác giống như có người đang nguyền rủa nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro