The 1st Chapter - Cô Nàng Phá Bĩnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

The 1st Chapter - Cô Nàng Phá Bĩnh   

 Hình như thức dậy sớm vào buổi sáng đã trở thành thói quen của tôi do công việc. Và điều đó ảnh hưởng cả trong ngày nghỉ. Sẽ thật không tốt nếuhôm nay không phải là buổi sáng đẹp trời. Đẹp trời theo đúng nghĩa đen và nghĩa bóng khi mà không khí se lạnh đang tràn vào phòng tôi qua cửa sổ khép hờ và là một sáng chủ nhật không phải đến toà soạn phê duyệt những bài viết. Vâng tôi là tổng biên tập cho tạp chí Soshi chuyên về văn hoá, xã hội và đời sống.

Tôi lao ra đường để hít đầy buồng phổi cái không khí chớm lạnh và những chiếc lá vàng rơi rụng đầu mùa thu này. Những người bạn tôi thường nói mùa thu luôn mang lại cho người cô đơn cảm giác buồn bã và lạc lõng nhưng riêng tôi thì không thấy vậy. Tôi cảm thấy rằng mùa thu là mùa để thay lá cho cây, thì biết đâu mùa thu cũng sẽ thay đổi cuộc sống của ai đó. Kéo cổ áo cao hơn tránh những cơn gió lạnh thổi vào cổ mình, tôi mỉm cười nhìn ngắm xung quanh và thấy như con đường quen thuộc này hôm nay có gì đó thật khác lạ so với bình thường.

Một buổi sáng tuyệt vời với tách capuchino bốc khói nghi ngút trong không khí này. Tôi yêu việc ngồi đọc sách và thưởng thức café ở quán quen thuộc. Cũng chỉ vì không gian và sự trầm tĩnh nơi đấy. Ở đây mọi người thường tập trung vào cuốn sách họ mang theo để đọc và nhâm nhi thức uống của mình. Nơi đây có không gian nhỏ với những gam màu trầm mang lại cảm giác sang trọng và ấm cúng cho khách hàng, phong cách phục vụ của nhân viên khá tốt. Chỗ ngồi ưa thích của tôi là một góc gần cửa sổ nơi treo vài bức tranh trừu tượng. Rất yên tĩnh và riêng tư. Đó có thể là theo cảm giác riêng của tôi mà thôi. Nhưng dẫu sao tôi chưa bao giờ cho là mình có bất kì lựa chọn nào sai lầm cả.

“Xin lỗi, tôi có thể ngồi ở đây không ạ? Các bàn đã kín chỗ hết rồi, nên...”

Tôi ngẩng đầu ra khỏi quyển sách lần đầu tiên sau khi ngồi vào bàn và gọi xong thức uống. Trước mặt tôi là một cô gái tóc vàng có thể gọi là khá bắt mắt. Nhưng việc tôi quan tâm hơn hết thảy là những lời cô ta vừa nói.

“Hừm….”

Tôi đảo mắt khắp quán để kiểm chứng lời nói của cô ta. Vì dù là người đẹp thì tôi cũng không thích bị làm phiền khi đang đọc sách.

“Tôi sẽ không phiền cô đọc sách”

Cô ấy nói với giọng nói đầy tự tin. Cứ như thể là biết tôi đang nghĩ gì và chắc chắn tôi sẽ cho cô ta ngồi xuống.

“Thật tình tôi không thích ai ngồi chung khi tôi đọc sách. Cô biết đó, mọi người đến đây đều mong tìm cho mình không gian riêng mà. Sao cô không tìm một người nào khác để ngồi chung?”

‘Tại sao tôi phải giải thích cho cô ta lý do tôi không muốn cô ta ngồi xuống chứ. Lịch sự thái quá chăng?’ – tôi thầm nghĩ

“Vâng, dĩ nhiên là tôi biết. Nhưng phải nói thế nào nhỉ? Đây là cái bàn quen thuộc tôi hay ngồi. Tôi đến vào mỗi sáng chủ nhật để đọc sách. Nhưng hôm nay vì lý do riêng nên tôi đã đến trễ so với thói quen của mình. Và cô đã ngồi ở đây”

Cô gái này hình như đang mất dần kiên nhẫn với tôi và tôi vốn là một người vô cùng nhẫn nại

“Cô đến đây vào mỗi sáng chủ nhật ư? Tôi cũng đến đây thường đấy nhưng sao không thấy cô nhỉ?

“Chẳng phải tôi vừa nói sao? Tôi đến trễ hơn giờ của thói quen vì lý do riêng tư. Tôi không nghĩ là chỉ vì tôi muốn xin ngồi cùng bàn mà bị hỏi luôn lý do ấy là gì chứ?”

“Oh không. Nếu vậy thì…mời cô ngồi”

Không hiểu vì sao tôi lại cảm thấy sợ trước giọng nói khó chịu và lạnh lùng của cô ấy nhỉ? Thật tình thì cô ta rất đẹp. Tóc vàng óng (chắc chắn là được nhuộm ở một tiệm danh tiếng với loại thuốc tốt nhất để có thể ra được màu vàng pha cam như thế), mắt đen lay láy, đôi môi mỏng (cô ấy dùng son dưỡng môi loại gì nhỉ?) và trông rất đáng yêu khi cô ta mím môi lại, sống mũi cao vừa phải cân đối với khuôn mặt và làn da trắng tôn thêm nét đẹp của từng chi tiết hoàn hảo kia.

“Cảm ơn vì đã cho tôi ngồi. À, xin lỗi tôi có thể góp ý cô đôi chút không?”

Giọng nói cô ấy đưa tôi về thực tại, hình như tôi đang nhìn chằm chằm vào cô gái tóc vàng đó thì phải.

“À, vâng. Dĩ nhiên”

“Cô có cái áo khoác khá đẹp. Nhưng nếu thay giày thể thao Nike bằng một đôi bốt màu đen của Jimmy Choo sẽ khiến cho cô nhìn cá tính hơn và cả chiếc áo pull Giordano của cô. Tôi nghĩ sẽ tuyệt hơn nếu thay vào đó là chiếc áo trễ cổ màu da của Gucci, mốt mùa này. Tin tôi đi, nó sẽ biến cô thành siêu mẫu đấy. Thành thật mà nói, tôi đang tự hỏi tại sao cô lại có thể lãng phí body tuyệt vời của mình như thế. Nếu đổi ngược là tôi thì….”

‘Hừ, cái cô gái này đang nói gì thế nhỉ? Cô ta rốt cuộc là khen hay đang chê mình vậy? Nhưng sao cô ấy biết mình mặc áo của Giordano nhỉ?’.

Tôi cắt ngang câu nói của cô ấy trước khi cô có thể mở miệng chê bai thêm bất cứ thứ quần áo nào trên cơ thể tôi. Cơ thể của tôi, tôi tự quyền quyết định việc mang vác thứ gì lên chúng mà không cần bất kì ai phê phán một cách tiêu cực về chúng nhất là khi tôi chưa bao giờ gặp bất kì ai than phiền về gout ăn mặc của mình. Vậy nên cô nàng tóc vàng (có thể) giàu có này có quyền gì?!

“Xin lỗi, nhưng tôi không hiểu cô đang nói gì cho lắm?”

“Oh my god! Cô thực sự là không hiểu à? Cô chưa lần nào nghe đến Jimmy Choo hay Gucci à?” Vẻ mặt cô áy hoảng hốt hệt như trong thấy tôi bước xuống từ UFO nào đó

“Tôi có nghe. Nhưng thành thật mà nói thì tôi không quan tâm lắm về vấn đề đó. Với lại body tôi đẹp thì mặc gì mà chẳng đẹp” – Tôi tự tin và cố ý cạnh khóe cô ấy

“Đúng, nhưng nếu không biết cách ăn mặc để tôn lên vẻ đẹp đó thì chỉ tổ làm phí nó mà thôi.” – Cô gái tóc vàng không hề chịu thua, có vẻ đây là một cô nàng giỏi mồm mép.

“Tôi không nghĩ cô sẽ tiếp tục làm phiền tôi trong vấn đề này. Cô đã nói là sẽ không làm phiền tôi đọc sách nếu cho cô ngồi chung bàn mà đúng không?”

“Tôi biết, nhưng tôi đã xin lỗi cô trước rồi. Chỉ vì đây là bệnh nghề nghiệp thôi. Xin lỗi, tôi không làm phiền cô nữa”

Hơn hai giờ ngồi đọc sách trong im lặng. Tôi thừa nhận rằng đã không dưới hai lần tôi liếc nhìn cô ta, chỉ đơn giản tôi không nghĩ một con người quan trọng vẻ ngoài lại có thể ngồi im lặng mà đọc sách như thế. Và một lý do dù muốn hay không thì nó vẫn là sự thật. Vâng, cô ấy đẹp. Không, chính xác là ấy không đẹp hơn tôi chỉ là cách ăn mặc đẹp thôi. Chắc chắn đấy!

“Tôi về trước, cảm ơn đã cho tôi ngồi chung. Đây là danh thiếp của tôi, nếu cô có cần tư vấn về thời trang thì gọi tôi. Coi như đây là một lời cảm ơn tôi dành cho cô và chắc rằng không phải ai cũng được tôi tư vấn đâu” – Cô gái tóc vàng nói như súng máy sau khi đưa tôi card visit của mình, thậm chí cũng chẳng mảy may đến việc lia mắt nhìn xem liệu card visit của mình sẽ nằm đâu sau khi đưa nó đến tay người khác. Hay là cô ấy tự tin đến mức tôi sẽ chẳng gan dạ mà vứt nó đi không thương tiếc.

‘May mắn cho cô tôi là kẻ lịch sự luôn biết giữ gìn danh thiếp của người khác. Nếu là ai đó biết đâu chừng họ còn chẳng để tâm mà cất vào người’ Tôi cay độc nghĩ thầm

 ‘Thảo nào mà lại nghiện thời trang đến thế. Mặc kệ cô là ai thì hôm nay cô cũng đã hoàn thành tốt vai trò của kẻ phá bĩnh rồi đấy’

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro