Chap 1 - 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phía Bắc, một tiên nhân dáng người thanh mảnh với vầng sáng trắng bao quanh toát ra một vẻ lạnh lẽo đang đứng giữa hàng ngàn thiên binh thiên tướng. 

~ Kim Thần! Sao ngươi dám làm loạn Bắc Tiên giới ?! Ta phụng chỉ Ngọc Đế đến bắt ngươi về trị tội!

Dứt lời hàng ngàn dũng tướng phóng mây lao đến chỉ để bắt duy nhất một vị thần. Đó là Kim Thần, vị thần của ánh sáng, người đang phe phẩy chiếc quạt của mình và hướng đôi mắt lạnh giá về phía những tiên khí đang lao đến.

“Phụt” ngài mở rộng và giơ cao chiếc quạt lên:

~ Ta nhắc lại, ta muốn cai quản một nửa tiên giới!

Xoẹt…

Phía Nam, một vị thần với mái tóc đỏ rực cùng vầng sáng đỏ quanh người đang hả hê nhìn đám thiên binh thiên tướng nằm đổ rạp dưới chân mình.

~ Hỏa Thần, ngươi dám cả gan làm loạn Nam Tiên giới, chắc chắn Ngọc Đế sẽ phái người bắt ngươi về chịu tội!

~ HAHAHA! CÁC NGƯƠI ĐỦ SỨC BẮT TA SAO?! VẬY ĐÁM VÔ DỤNG ĐANG NẰM BẤT ĐỘNG Ở ĐÂY LÀ SAO?!

Đó là Hỏa Thần, vị thần cai quản lửa của thế gian, người đang hướng thanh Hỏa Mã Đao của mình vào một bại tướng còn sót lại duy nhất.

Vụt! Phừng! Giờ thì mười ngàn thiên binh thiên tướng được phái xuống thu phục Hỏa thần đều đã bị hạ.

~ HAHAHAHAHAHA! CÁC NGƯỜI HÃY NGHE RÕ ĐÂY!! TA MUỐN CAI QUẢN MỘT NỬA TIÊN GIỚI!!!!!!!!!!!!!

CHAP1

RẦM! ~ Ngọc Hoàng đập bàn một cách giận dữ khiến các chư tiên chỉ biết cúi đầu im lặng hứng chịu cơn thịnh nộ của trời.

~ MỘT LÚC CẢ KIM THẦN VÀ HỎA THẦN CÙNG LÀM LOẠN!!! KẺ PHÍA NAM NGƯỜI PHƯƠNG BẮC!!! TẠI SAO ĐÃ PHÁI HÀNG NGÀN THIÊN TƯỚNG ĐI RỒI VẪN KHÔNG THỂ HẠ NỔI CHÚNG??? TA CẦN MỘT LỜI GIẢI THÍCH!!!

~ Ngọc Đế bớt giận! ~ Natra Thái tử cúi đầu giải thích về sự thất bại đáng xấu hổ của những binh tướng nhà trời ~ Cả hai vị thần đó đều quá mạnh, một người với sức mạnh của ánh sáng, một người với sức mạnh của lửa. Tuy mỗi người một phương nhưng lại cùng tạo phản một lúc, điều đó làm chúng thần không thể tập trung binh lực đối phó với từng người được.

~ Đó đều là hai vị thần sinh ra từ trời đất. Kim Thần được sinh ra từ một tấm gương lớn giữa bầu trời cách đây mấy vạn năm, cùng thời gian đó Hỏa Thần cũng được sinh ra từ một thanh gươm cắm trong lòng núi lửa, vì vậy sức mạnh của họ thực sự rất đáng nể ~ Lý Thiên Vương lên tiếng.

~ Điều đó ta biết ~ Ngọc Hoàng vuốt chòm râu mình mà đăm chiêu ~ Nhưng mấy vạn năm nay hai kẻ đó không hề màng đến tiên giới, ngay đến lúc ta mời về phong tiên cũng không đến. Vậy cớ sao nay tự dưng nổi dậy đòi ta chia sẻ tiên giới, hơn nữa hai kẻ đó, mỗi người đòi một nửa tiên giới thì còn đâu tiên giới của ta đây?!

~ Ngọc Đế! ~ Nhị Lang Thần bước ra ~ Chúng ta không việc gì phải sợ bọn chúng, xin hãy để thần dẫn năm vạn binh tướng đi tiêu diệt Kim Thần và cho Lý Thiên Vương năm vạn binh đi tiêu diệt Hỏa Thần. Thần tin rằng lần này bọn chúng nhất định sẽ chịu khuất phục.

~ Chuyện này… ~ Ngọc Đế trầm ngâm, một lúc phải đối đầu với hai kẻ rất mạnh như vậy, có chắc các binh tướng của ngài có thể thắng trận?!

~ Ngọc Đế! Theo lão thần chuyện này có thể được giải quyết mà tránh họa binh đao.

~ Vậy Thái Bạch Kim Tinh có cao kiến gì?!

~ Theo như lời Ngọc Đế, Kim Thần và Hỏa Thần bao năm nay không màng thế sự giờ đột nhiên đòi cai quản nửa tiên giới, chắc chắn có khúc mắc gì ở đây. Vậy hãy để lão thần đến lựa lời thưa chuyện với hai tiên nhân…

~ THÁI BẠCH KIM TINH, NGÀI THẬT HỒ ĐỒ, NGÀI NGHĨ HAI KẺ ĐÃ XUỐNG TAY VỚI HÀNG NGHÌN DŨNG TƯỚNG CỦA CHÚNG TA MÀ KHÔNG HỀ DO DỰ THÌ CÓ THỂ NÓI CHUYỆN TRÁI PHẢI VỚI CHÚNG SAO?? ~ Phong Thần lớn tiếng.

~ ĐỐI VỚI CHÚNG CHỈ CÓ ĐÁNH! ĐÁNH! ĐÁNH!!!! ~ Nhị Lang Thần hô to.

~ ĐÁNH! ĐÁNH! ĐÁNH!!! ~ Tất cả chúng tiên đều hưởng ứng.

~ Xin các tiên nhân hãy nghe lời ta đã ~ Thái Bạch Kim Tinh luống cuống xua tay ~ Hai tiên nhân trên tuy rất thẳng tay với binh tướng nhà trời nhưng chưa hề đụng đến chúng sinh nhân gian, điều đó cho thấy họ vẫn là thần tốt. Nếu như nói phải trái trắng đen biết đâu mọi chuyên sẽ thay đổi. Ngọc Đế, xin hãy để lão thần đến nói chuyện với hai tiên nhân…

~ Thái Bạch Kim Tinh nói cũng phải! ~ Ngọc Hoàng gật gù ~ Nếu chuyện này có thể giải quyết bằng lời nói thì chẳng phải rất tốt sao?! Vậy phiền lão tiên nhân đến Kim Động và Hỏa Động một chuyến vậy!

~ Lão thần lãnh chỉ ~ Tiên nhân cúi đầu, phẩy cây phất trần rồi biến mất.

KIM ĐỘNG.

~ Đại tiên Kim Thần có trong động không vậy?!

~ Xin hỏi đại tiên Kim Thần…

“Grào” một con hổ trắng nhảy ra nhìn tiên nhân gầm gừ.

~ A a… Bạch Hổ đại nhân, phiền ngài dẫn ta vào gặp Kim Thần, ta phụng mệnh Ngọc Đế đến thưa chuyện với ngài ~ Thái Bạch Kim Tinh cười cầu hòa với con vật hung dữ đó.

“Grru…rru” nó chỉ gầm gừ trong cổ họng rồi quay trở lại trong động, Thái Bạch Kim Tinh thấy vậy liền đi vào theo.

Kim Động quả là giống với chủ nhân của nó, mang lại cho người ta cảm giác lạnh lẽo đáng sợ. Những khối đá nhấp nhô phát sáng có khắp mọi nơi, không gian một màu trắng sáng chói lọi. Quả đúng là nơi ở của vị thần ánh sáng.

Kim Thần đang nằm yên giấc trên một sợi chỉ mảnh lơ lửng không cố định ở giữa động. Vầng sáng nhẹ quanh người tiên nhân cùng bộ y phục màu trắng thuần khiết làm toát lên sự thanh tao thoát tục. Với chiếc quạt yên vị trong tay để trước ngực, cả người tiên nhân khẽ đong đưa theo nhịp của sợi dây, con Bạch Hổ cùng bộ lông trắng mượt nằm ngay phía dưới như để canh giấc ngủ cho chủ nhân mình. Đám vân trắng hòa cùng thứ ánh sáng trong động càng làm khung cảnh trở nên mờ ảo. Tiên cảnh!

~ Kim Thần Đại tiên, lão thần là Thái Bạch Kim Tinh phụng chỉ Ngọc Đế đến để thưa chuyên với ngài. ~ Thái Bạch Kim Tinh sau một hồi gật gù ngắm nghía cuối cùng đã lên tiếng.

~ Lão tiên cứ nói ~ Một giọng nói thanh trong và nhẹ thoát ra từ đôi môi anh đào.

~ Về chuyện Đại tiên muốn cai quản một nửa tiên giới… họa chăng ngài có hiềm khúc gì với chúng tiên nhân sao?!

Kim Thần mở mắt và từ từ ngồi dậy, ngài phất tay làm sợi chỉ hạ thấp xuống một chút rồi nhìn Thái Bạch Kim Tinh.

~ Cuối cùng cũng có một người biết nói chuyện đến đây, ta thực không muốn ra tay với ai cả, chỉ vì các người cứ dồn ép ta…

~ Vậy xin đại tiên hãy nói lý do! ~ Thái Bạch Kim Tinh vui mừng vì mình đã đoán đúng, vị thần này quả rất biết điều phải trái.

~ Ngọc Đế đã cai quản thế gian này hàng vạn năm rồi, tại sao chúng sinh vẫn lầm than?! Oan hồn chưa bao giờ vơi bớt, tiếng ai oán luôn vang thấu đất trời, yêu ma ngày càng hoành hành… Một vị thần đem lại ánh sáng cho thế gian như ta chỉ muốn cùng Ngọc Đế cai quản tiên giới để chúng sinh bớt điêu đứng thôi… ~ Kim Thần vừa phe phẩy chiếc quạt ánh sáng của mình vừa chậm rãi nói.

~ Ngọc Đế quả từ trước đến nay vẫn luôn bận tâm về điều đó, nếu đại tiên đã có cùng mối bận tâm như vậy sao không về Bồng Lai đảo cùng các vị tiên nhân giúp sức Ngọc Đế khắc phục điều hạn?!

~ Đơn giản thôi ~ Giọng nói Kim Thần bỗng trở nên đáng sợ, chất giọng vẫn trong vắt nhưng đầy uy lực ~ Ta không muốn dưới trướng của bất kỳ ai, một là ngang bằng, hai là đứng nhất trời đất. Một nửa tiên giới đã là biết điều lắm rồi, nếu chúng tiên và Ngọc Đế các người còn không đồng ý, ta sẽ tự đến và chiếm lĩnh cả tiên giới.

~ Đại tiên bớt giận, chẳng nhẽ không còn cách nào khác sao?!

~ Ta nhắc lại lần nữa, hoặc là tự nguyện giao cho ta nửa tiên giới, hoặc là ta sẽ đến tận nơi chiếm toàn bộ.

~ Nhưng đại tiên…

~ Bạch Hổ! Tiễn khách!

“GRAO…RAO” con mãnh thú lập tức nhảy ra chắn trước mặt Thái Bạch Kim Tinh, ngăn không cho tiên nhân tiến gần chủ nhân mình.

~ Thôi được rồi, vậy để lão thần nói nốt câu này, nếu ngài muốn cai quản tiên giới, ngài cần có sức mạnh của Huyết Thạch… ~ Thái Bạch Kim Tinh cố nói nốt khi Bạch Hổ gằm gè đẩy tiên nhân ra ngoài.

~ Khoan đã! ~ Kim Thần liền sà xuống đứng cạnh Thái Bạch Kim Tinh ~ Huyết Thạch?! 

~ Đó là mạch máu của đất trời, nếu có được sức mạnh của nó ngài sẽ chẳng cần dùng binh lực mà cũng được chúng tiên tôn là Ngọc Đế, có được Huyết Thạch ngài sẽ là chủ nhân của trời đất.

~ Thái Bạch Kim Tinh ~ Kim Thần đưa ánh mắt sắc lạnh của mình nhìn lão tiên ~ Ngươi muốn ta trở thành chủ nhân trời đất sao?! Ngươi đang muốn tạo phản cùng ta sao???

~ Ấy chết, xin Kim Thần đừng nói bừa, lão thần đâu có gan làm phản, chỉ là… nói ra để đại tiên biết được rằng ngài sẽ không thể trở thành Ngọc Đế được bởi vì ngài sẽ chẳng bao giờ động vào được Huyết Thạch. 

~ Tại sao?! ~ Đôi mày thanh tú nhướng lên một cách khó chịu.

~ Báu vật của trời đất đâu dễ lấy như vậy, chúng tiên trên trời thậm chí còn không nghĩ đến việc đến xem…

~ Nói cho ta biết, Huyết Thạch ở đâu?!

~ Ngài muốn lấy Huyết Thạch ư?! Ngài không thể đâu…

~ Nói mau!

~ Huyết Thạch được cất giữ tại đỉnh của ngọn núi ShinKi nằm ở phía Đông tận cùng thế gian…

HỎA ĐỘNG.

Vân đẩu của Thái Bạch Kim Tinh không chịu nổi sức nóng của nơi này đã tan ra hết, tiên nhân chỉ còn cách đi bộ lên và cũng phải rất vất vả mới tránh được những ngọn lửa cứ chực phun ra từ phía dưới. Hỏa Động quả là một nơi đáng sợ. Không gian một màu đỏ rực và lửa ở khắp mọi nơi, những đốm lửa sáng lập lèo, sức nóng hầm hập chỉ để nói lên một điều duy nhất: chủ nhân nơi này sẽ còn đáng sợ hơn cả Kim Thần.

~ Đại tiên Hỏa Thần! ~ Thái Bạch Kim Tinh lên tiếng.

“Kheeee” một con mãng xà to lớn đứng chắn trước mặt tiên nhân, hò hè chực tấn công.

~ Lão thần phụng chỉ Ngọc Đế đến thưa chuyện với Hỏa Thần Đại tiên ~ Thái Bạch Kim Tinh vội nói lớn.

~ TA CHẲNG CÓ GÌ ĐỂ NÓI VỚI BỌN TIÊN NHÂN CÁC NGƯƠI CẢ, CHỈ CÓ THANH ĐAO NÀY LÀ MUỐN NÓI THÔI! ~ Hỏa Thần từ trong động lao ra với mũi đao chĩa thẳng vào Thái Bạch Kim Tinh.

~ Ấy ấy đại tiên hãy bình tĩnh… ~ Thái Bạch Kim Tinh vội lấy cây phất trần phẩy mạnh để tránh đòn sát thương từ thanh mã đao kia ~ Bình tĩnh nghe lão thần nói vài lời đã!

~ Hừ! Tiên giới hết người hay sao mà lại phái một lão già yếu ớt đến đây tiếp chuyện với ta thế này! ~ Hỏa Thần thu mã đao về và ngồi xuống một tảng đá lửa ngay đấy.

Mái tóc đỏ rực màu lửa như tôn thêm những đường nét góc cạnh hoàn hảo trên gương mặt Hỏa Thần. Bộ thiết giáp màu đỏ cùng thanh Hỏa Mã Đao trên tay làm ngài trở nên cực kỳ mạnh mẽ. Cộng thêm con Đại Xà luôn quấn trên cánh tay trái và vầng lửa luôn phát ra từ người, Hỏa Thần xứng đáng được tôn là chiến thần dũng mãnh nhất.

~ ĐỪNG CÓ NHÌN TA NỮA, CÓ CHUYỆN GÌ MUỐN NÓI THÌ NÓI ĐI! ~ Hỏa Thần trừng mắt và quát to khiến Thái Bạch Kim Tinh suýt chút nữa đánh rơi cây phất trần.

~ A… đại tiên… chẳng hay có nguyên cớ sâu xa gì nên mới muốn chia sẻ tiên giới, chẳng phải từ trước đến giờ đại tiên không hề để ý đến thế sự sao?!

~ HỪ! Ngọc Đế các người là kẻ vô dụng, ở trên trời cao đó có biết chúng sinh dưới này đang than oán những gì không??? Ta đem đến ngọn lửa cho loài người, nhưng nó chưa đủ để đem lại hạnh phúc toàn vẹn, ta cần đứng ở vị trí cao nhất, khi đó chúng sinh sẽ hết lầm than.

~ Lý do của đại tiên quả là cao cả, tuy vậy một tiên giới không thể có hai Ngọc Đế được, sao đại tiên không đến ở tại Bồng Lai đảo để giúp sức cho Ngọc…

~ CÁI GÌ? TẠI SAO TA PHẢI Ở DƯỚI TRƯỚNG CỦA KẺ ĐÓ?! TA CÓ SỨC MẠNH! TA MUỐN LÀM CHỦ NHÂN CỦA TIÊN GIỚI! ĐỂ CÁC NGƯỜI XEM CÁCH TA ĐEM LẠI HẠNH PHÚC VẸN TOÀN CHO CHÚNG SINH!!! CÁC NGƯỜI KHÔNG THẤY LÀ TA ĐÃ QUÁ NHẪN NHỊN KHI CHỈ ĐÒI CÓ MỘT NỬA THÔI SAO???

~ Nhưng…

~ CHO CÁC NGƯỜI BA NGÀY, NẾU KHÔNG GIAO MỘT NỬA TIÊN GIỚI CHO TA CAI QUẢN, TA SẼ LÊN TẬN THIÊN ĐÌNH LÔI LÃO NGỌC ĐẾ ĐÓ XUỐNG! TA SẼ LÀM CHỦ TOÀN BỘ LUÔN!!!!

~ Đại Tiên…

~ ĐỪNG CÓ CỐ THUYẾT PHỤC THÊM NỮA! BIẾN RA KHỎI ĐỘNG CỦA TA!! ~ Hỏa Thần cầm Hỏa Mã Đao và tiến về phía Thái Bạch Kim Tinh.

~ Ấy ấy khoan đã… đại tiên… thực ra để làm chủ tiên giới cần có một vật…

~ CÁI GÌ?!

~ Đó là Huyết Thạch, máu của đất trời, nếu có nó cả chúng tiên sẽ tôn ngài là Ngọc Đế…

~ Đó là cái gì?! Sao từ trước đến nay ta không biết!

~ Đó là thiên cơ chỉ có những lão thần lâu năm mới biết được, lão thần chỉ muốn khuyên đại tiên nếu không có vật đó ngài không thể làm Ngọc Đế được, bởi vậy ngài hãy từ bỏ ý nghĩ có thể cai quản tiên giới đi!

~ TỪ BỎ?! NGƯƠI DÁM NÓI HAI TỪ ĐÓ VỚI TA SAO??? TA SẼ CÓ ĐƯỢC THỨ ĐÓ! NÓI MAU! NÓ Ở ĐÂU??

~ Huyết Thạch được cất giữ tại đỉnh của ngọn núi ShinKi nằm ở phía Đông tận cùng thế gian…

THIÊN ĐÌNH.

~ THÁI BẠCH KIM TINH! SAO LÃO TIÊN DÁM TIẾT LỘ HUYẾT THẠCH CHO KIM THẦN VÀ HỎA THẦN! CHẲNG PHẢI HỌ SẼ LÀM CHỦ TRỜI ĐẤT NẾU CÓ VẬT ĐÓ SAO???? ~ Ngọc Hoàng tức giận thật sự, đôi mắt ngài đang long lên.

~ Ngọc Đế, hãy nghe lão thần giải thích, lão thần biết rõ nếu Kim Thần và Hỏa Thần có được Huyết Thạch thì họ sẽ làm chủ trời đất, nhưng báu vật chỉ có một mà người muốn lại là hai…

~ Ý lão tiên là…?!

~ Long hổ tranh đấu! Hai vị thần đó đều rất mạnh, nếu để họ tự tàn sát lẫn nhau chẳng phải chúng ta là những người có lợi nhất sao?! Hơn nữa đường đến đỉnh núi ShinKi quả không dễ dàng, ngọn núi đó là nơi tập trung nhiều yêu ma nhất thế gian, các chư tiên đang rất đau đầu với đám yêu ma ở đó. Sao không nhân cơ hội này để Kim Thần và Hỏa Thần diệt chúng giúp chúng ta?! Ngọc Đế thấy lão thần suy tính có đúng không?!

~ Thì ra là vậy! Thái Bạch Tiên Nhân quả là có cao kiến! Hai kẻ đó không bỏ mạng trên đường tìm báu vật cũng bỏ mạng vì họa tàn sát lẫn nhau… Cao kiến! Lão tiên nhân đáng được trọng thưởng!

~ Đội ơn Ngọc Đế!

Xoẹt~

Phịch.

~ Đến đây là không thể dùng đẩu vân được rồi! ~ Kim Thần nhìn về ngọn núi phía trước, nó to sừng sững và không ngừng phát ra yêu khí. Đây là nơi tập trung nhiều yêu ma nhất thế gian, chẳng lẽ ngài lại không biết?! Lão Thái Bạch Kim Tinh đó định mượn tay ngài thanh tẩy cho ngọn núi này đây mà. Được thôi, dù sao cũng sắp trở thành Ngọc Đế của tiên giới, cũng phải làm chút việc tốt coi như quà ra mắt vậy.

~ Bạch Hổ, chúng ta đi thôi! ~ Kim Thần vuốt ve con thú cưng đi cạnh mình và tiến về khu rừng phía trước. Thái Bạch Kim Tinh nói ngay dưới chân núi có một hang đá cất giữ Thạch Lệ, một đứa trẻ đang say ngủ và cần được đánh thức, nó là kẻ duy nhất có thể chạm vào Huyết Thạch và sẽ lấy Huyết Thạch cho bất kì kẻ nào đánh thức nó dậy.

Mất nửa ngày trời cưỡi Bạch Hổ đi vòng quanh chân núi mới tìm thấy động đá đó. Cửa động có một tảng đá rất to chắn lại. Ngài nhếch mép cười và đưa quạt lên, chỉ cần một chưởng Thiết Kim Sa của ngài tảng đá đó sẽ tan thành tro.

~ HỎA DÃ CẦU!

Một quả cầu lửa với sức nóng khủng khiếp lao về phía Kim Thần ngay khi ngài định phá vỡ tảng đá chắn cửa động. Ngài vội xoay quạt tung Thiết Kim Sa về phía quả cầu lửa đó. Một lưỡi dao ánh sáng, một quả cầu rực lửa, chúng lao vào nhau và tạo ra một tiếng nổ lớn, cùng lúc khí vận của hỏa và kim đẩy ra làm toàn bộ cây cối xung quanh đổ rạp xuống. Nơi bốc cháy ngùn ngụt, nơi lại bị ánh sáng chói lọi làm tan chảy. Khung cảnh vốn đã âm u nay trở nên thật điêu tàn.

Kim Thần tức giận quay về phía kẻ đã to gan đánh lén ngài.

Một vị thần với vầng lửa quanh người cùng thanh đao to lớn và con Đại Xà quấn bên tay trái bước ra.

~ Huyết Thạch là của ta!

END CHAP 1

Kim Thần: vị thần sinh ra từ một tấm gương khổng lồ giữa bầu trời, mang sức mạnh của ánh sáng.

Linh thú: Bạch Hổ, một mãnh hổ to lớn với bộ lông trắng muốt và đôi mắt sáng quắc lên, có thể tạo ra những tia sáng chết người.

Hoả Thần: vị thần sinh ra từ một thanh gươm cắm sâu trong lòng núi lửa, mang sức mạnh của lửa.

Linh thú: Đại Xà, lúc bình thường chỉ như một mãng xà nhỏ quấn quanh tay trái chủ nhân, nhưng lúc cần thiết có thể hoá thành một đại mãng xà to lớn, có thể khạc ra lửa.

Hai vị thần mạnh nhất tiên giới, Kim Thần và Hoả Thần.

CHAP 2

~ Huyết Thạch là của ta!

Kim Thần dùng ánh mắt sắc lạnh của mình để nhìn kẻ đó, và kẻ đó cũng đáp lại bằng một ánh mắt rực lửa về phía ngài.

Xoạch ~ Kim Thần phẩy chiếc quạt của mình ra và phe phẩy nó trước ngực.

~ Ngươi là Hỏa Thần sao?! Kẻ đã làm loạn phía Nam cùng thời điểm với ta?!

~ Còn ngươi là kẻ đã đại náo phía Bắc, Kim Thần?!

~ Thú vị thật! Vậy ra Thái Bạch Kim Tinh cũng nói cho ngươi về Huyết Thạch, như vậy chúng ta có cùng một mục đích rồi!

~ THÚ VỊ CÁI ĐẦU NGƯƠI! HUYẾT THẠCH THUỘC VỀ TA!

~ Humh… ~ Kim Thần nhíu mày không hài lòng ~ Nóng nảy quá! Nhưng Huyết Thạch thuộc về ai, có lẽ phải để ta đánh bại ngươi đã thì mới biết được!

~ HAHAHAHA!!!! ĐƯỢC! VẬY ĐỂ XEM TA VÀ NGƯƠI AI SẼ HẠ ĐƯỢC AI?!!!!!!!!!!

Dứt lời Hỏa Thần vác đao phi ngay về phía Kim Thần, bắt đầu một trận chiến long trời lở đất. Những đường đao của Hỏa Thần hết sức mạnh mẽ, mỗi nhát đao mang theo hơi nóng hầm hập của lửa và có lực rất mạnh. Tuy nhiên điều đó không hề làm Kim Thần nao núng. Với thân hình thanh mảnh của mình, ngài có thể di chuyển dễ dàng thoát khỏi những đường đao đầy uy lực của Hỏa Thần đồng thời vẫn đủ thời gian dùng chiếc quạt ánh sáng của mình lia những nhát chém vào đối thủ. Hai con mãnh thú thấy chủ nhân giao đấu cũng lao vào và đã có trận chiến của riêng mình. Một Bạch Hổ, một Đại Xà, chúng lao vào nhau và quần nát cả một góc rừng… Một trận chiến dữ dội!

Kim Thần tung người lên và xoay nhanh lại để lia quạt nhằm vào cổ đối thủ nhưng Hỏa Thần đã kịp dùng đao chặn lại. Tiếng “kaaang” va chạm giữa hai loại binh khí vang lên cũng là lúc khí vận hai bên một lần nữa phát ra dữ dội, khiến cho mọi vật xung quanh đều bị thổi bay hết. 

~ HỎA DÃ CẦU!

~ THIẾT KIM SA!

Nhận thấy không thể phân thắng bại bằng võ thuật, hai vị thần bắt đầu sử dụng nội lực của mình. Những chưởng lực được tung ra liên tiếp nhưng vẫn không thể chạm vào đối phương. Đây là lần đầu tiên có kẻ đỡ được lưỡi dao ánh sáng của Kim Thần và với Hỏa Thần, đây cũng là lần đầu tiên quả cầu lửa của ngài bị chặn lại. Cả khu rừng rậm rạp là thế nay không còn cái cây tảng đá nào lành lặn, tất cả không bị lửa của Hỏa Thần thiêu rụi cũng bị ánh sáng của Kim Thần làm cho tan chảy. Ngay cả tảng đá chắn cửa động cất giữ Thạch Lệ cũng bị phá hủy từ lúc nào. Cảnh vật đã quá thể hoang tàn nhưng hai vị thần chưa thể dừng lại khi đối thủ của mình vẫn chưa bị hạ. Trong khi Kim Thần nhỉnh hơn về võ thuật thì nội lực của Hỏa Thần lại có phần mạnh hơn. Cả hai đều đã nhận ra điểm mạnh của mình nên một người cố xáp lại gần để triển thi quyền thuật trong khi người kia cố tạo khoảng cách để tung chưởng lực. Một vầng sáng trắng một vầng sáng đỏ, cả hai lúc gần lẫn lúc xa đều tạo nên ánh thần rực cả phương Đông.

...

~ Quả là một trận long hổ tranh hùng! ~ Các chư tiên ngự trên cao được chứng kiến trận chiến qua gương thần không ngừng gật gù thán phục. Thiết nghĩ đã hiểu lý do vì sao những thiên binh thiên tướng được phái đi thu phục Kim Thần, Hỏa Thần đều thất bại.

~ Vẫn biết hai đại tiên nhất định phải đấu một trận với nhau, nhưng không ngờ nó lại đến nhanh đến vậy! ~ Thái Bạch Kim Tinh nhận xét.

~ Hai kẻ đó một nóng một lạnh, một nhu một cương, đối lập nhau hoàn toàn, quả thật không thể dung hòa… ~ Thái Thượng Lão Quân cũng gật gù phán xét.

~ Chuyện này nếu có thể kết thúc nhanh gọn vậy thì tốt quá, chỉ e…

Vương Mẫu nương chưa dứt lời, phía dưới Kim Thần và Hỏa Thần cũng ngừng tay bởi sự xuất hiện của một đám yêu ma chui ra từ khắp mọi ngóc ngách trong rừng.

~ HAI KẺ TO GAN KIA SAO DÁM ĐẾN ĐÂY LÀM LOẠN?! CÁC NGƯỜI KHÔNG CÒN THIẾT SỐNG NỮA SAO??? ~ Một con nhện tinh khổng lồ bước ra hăm dọa.

Chỉ trong chớp mắt khu rừng đã tràn đầy yêu ma quỷ quái, chúng bao vây Kim Thần và Hỏa Thần, cả Bạch Hổ và Đại Xà cũng bị dồn lại một góc.

~ Hừ! ~ Hỏa Thần nhếch mép ~ Lũ tép riu các ngươi còn không mau tránh ra, không thấy đại tiên ta đang bận sao??

Trong khi Hỏa Thần bận đấu đáp với lũ yêu ma thì Kim Thần chỉ im lặng theo dõi. Nếu lũ yêu ma đó không xuất hiện chắc hẳn ngài và Hỏa Thần sẽ đấu cho đến lúc có kẻ gục xuống mới thôi. Kẻ yếu và kém may mắn hơn sẽ thua cuộc nhưng người thắng chắc hẳn sẽ bị trọng thương, đến lúc đó các thiên binh thiên tướng sẽ bao vây bắt giữ kẻ còn lại mà không chút khó khăn. Đó là kế sách mà Thái Bạch Kim Tinh đã bày ra khi nói cho cả ngài lẫn Hỏa Thần về Huyết Thạch. Kim Thần đã nhận ra điều đó ngay khi thấy Hỏa Thần xuất hiện, nhưng thật khó để có cách ngăn chặn kế sách này của lão tiên đó, nhất là với một kẻ nóng nảy háo chiến như Hỏa Thần…

~ MỘT BỌN KHÔNG BIẾT ĐIỀU! ~ Y như rằng Hỏa Thần mới nói được vài câu đã phải hét lên ~ ĐÃ VẬY HÃY XEM ĐAO CỦA TA ĐÂY!!!!

Ngay lập tức lũ yêu ma xông vào tấn công Hỏa Thần, Kim Thần nhân cơ hội đó liền chạy đến động đá cất giữ Thạch Lệ. Nhưng chưa kịp bước vào đã thấy Hỏa Thần nhảy ra chắn trước cửa hang và bất ngờ tung chưởng đánh mạnh vào vai ngài. Tuy mức sát thương chẳng đáng là bao vì Kim Thần đã lùi lại kịp thời, nhưng mục đích của Hỏa Thần chính là để ngài phải lùi lại và rơi vào vòng vây của đám yêu ma đằng sau. Chúng tấn công dữ dội khiến ngài bận chống trả mà không thể tiến vào động, trong khi đó Hỏa Thần đã bước vào và vần một tảng đá lớn chắn trước cửa động.

Trong động cũng có một đống yêu ma canh giữ Thạch Lệ nhưng chỉ với một chưởng Hỏa Dã Cầu, bọn chúng đã bị cháy ra tro. Hỏa Thần tiến đến một khối băng lớn và nhìn vào đó. Một đứa trẻ khoảng ba tuổi nhìn khá bầu bĩnh, cả thân người phát ra ánh sáng vàng dịu nhẹ đang nằm ngủ trong đó. Ngài nhếch mép cười, đứa trẻ này chính là kẻ duy nhất chạm vào được Huyết Thạch và nó sẽ lấy nó cho ngài, người đánh thức nó dậy.

Phừng!

Lửa từ tay ngài phun mạnh vào tảng băng khiến nó tan chảy ngay tức khắc, thằng bé ngã xuống nhưng ngài đã nhanh chóng đỡ được nó và đặt xuống tảng đá gần đấy. Sắc mặt nó vẫn trắng bệch ra và cả người thì lạnh toát, Hỏa Thần liền thổi một hơi khí nóng vào mặt nó. Cả người nó ấm dần lên…

~ Ư…ư… ~ Thằng nhóc dụi mắt nhìn quanh, và thứ đầu tiên nó thấy là một huynh đài vô cùng đẹp trai đang chăm chăm nhìn mình.

~ Ngươi là Thạch Lệ phải không?! ~ Huynh đài đó hỏi nó và nó ngoan ngoãn gật đầu.

~ Tốt rồi! ~ Hỏa Thần ôm bụng thằng nhóc và cắp nó ngang hông làm nó cảm thấy mình đang bị xách đi như một con heo. Ngài hùng hổ bước ra ngoài, có được Thạch Lệ trong tay coi như ngài đã nắm được một nửa Huyết Thạch, nhưng rồi ngài bỗng khựng lại, có cái gì đó níu ngài lại…

~ Huhuhu…

Thằng nhóc đó đang ôm chặt một tảng đá và bắt đầu gào khóc.

~ Hừ… khóc à?! ~ Hỏa Thần túm bụng nó và lôi nó ra khỏi tảng đá một cách thô bạo.

~ HUHUHUHUHUHU...

Nó vẫn ngoan cố không chịu buông và kêu gào to hơn.

~ YA KHÓC LÓC CÁI GÌ CHỨ??? NGƯƠI CÓ ĐIÊN KHÔNG????

~ OAOAOAOAOAOAOA…

~ IM NGAY CHO TA!

~ OAOAOAOAOAOAOAOAOAOAOA...

RẦM!

~ TÊN HỎA THẦN CHẾT TIỆT! MAU RA ĐÂY CHO TA!!!!

Kim Thần đánh vỡ tảng đá chắn cửa động và bước vào sau khi đã dọn dẹp sạch sẽ đám ô hợp ngoài kia. Ngài tức giận đi vào và định bụng sẽ quyết một trận sống mái với Hỏa Thần vì hắn đã đùn hết đám yêu ma cho ngài trong khi chính hắn đã chọc tức chúng. Nhưng sau đó ngài khựng lại khi thấy Hỏa Thần đang giữ một đứa trẻ.

~ Đó là Thạch Lệ?! ~ Kim Thần ngạc nhiên nhìn vào đứa trẻ ba tuổi đang gào khóc dữ dội.

~ YA!!!! ~ Hỏa Thần lúc này vẫn đang bất lực trong việc gỡ thằng nhóc ra khỏi tảng đá nên không thèm để ý đến Kim Thần cũng như câu hỏi của ngài.

~ HUHUHU… ~ Đứa trẻ bỗng ngẩng đầu lên nhìn Kim Thần và hét toáng lên ~ MẪU THÂN…!!!

~ Cái gì?! ~ Kim Thần ngớ người nhìn nó trong khi Hỏa Thần cũng ngạc nhiên không kém.

~ HUHUHU…MẪU THÂN AH…~ Đứa trẻ giơ bàn tay bé xíu của mình ra với lấy Kim Thần trong khi bàn tay còn lại vẫn bám chặt vào tảng đá ~ MIN MIN BỊ BẮT NẠT…HUHUHUHU…

~ Hả?!... NGƯƠI CÓ ĐIÊN KHÔNG NHÓC CON??!! ĐÓ MÀ LÀ MẪU THÂN NGƯƠI Á?! ~ Hỏa Thần gắt lên và chỉ tay về phía Kim Thần ~ COI CHO KĨ ĐI! CÁI MẶT GIỐNG NỮ NHI NHƯNG LÀ NAM NHÂN ĐÓ!!!

~ MẪU THÂN AH… CỨU MIN MIN VỚI…HUHUHU… 

~ NGƯƠI LÀ CÁI ĐỒ LÌ LỢM!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Một ý tưởng vụt sáng lên trong đầu Kim Thần…

~ Hài nhi ngoan… đến đây với ta nào! ~ Kim Thần nở một nụ cười tuyệt đẹp và dùng giọng nói ngọt ngào của mình mà dỗ nó ~ Mau nín khóc đi con!

Ngài đến gần và đón lấy đôi tay đang dang ra của đứa bé, ngài nhẹ nhàng ôm lấy nó còn nó thì dang cả hai tay ôm ngài thật chặt.

~ Ngoan nào…nín đi…nín đi… ~ Kim Thần khẽ vuốt lưng và âu yếm nó, thằng nhóc đã không còn khóc nữa, thay vào đó là những tiếng sụt sịt nhẹ.

~ Cái… gì?! ~ Hỏa Thần nhất thời ngạc nhiên nên chỉ biết đứng yên nhìn Kim Thần bế thằng nhóc đi và dỗ nó. Sao ở trong tay kẻ đó nó lại ngoan ngoãn đến thế chứ?!

~ Đừng sợ, mẫu thân sẽ bảo vệ con! ~ Kim Thần xoay người bước đi, sau đó chợt đứng lại quay ra nhìn Hỏa Thần và nhếch môi cười ~ Ta thắng rồi! ~ rồi mới tiếp tục bước ra ngoài.

~ YAAAAAAAAAAAAAAAA!!! TA KHÔNG PHỤC!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Xế chiều, một tiên nhân với gương mặt thanh tú đẹp chưa từng thấy trong bộ y phục trắng thanh khiết cưỡi Bạch Hổ thong dong đi trên ngọn núi ShinKi hùng vĩ. Trong lòng tiên nhân là một hài nhi bụ bẫm phát ra ánh vàng dịu nhẹ, vầng trán cao bướng bỉnh, hai má hồng hây hây cùng với đôi mắt sáng trong veo như hai viên ngọc- một tạo vật hoàn hảo của đất trời- đang trêu đùa với đôi tai Bạch Hổ và khanh khách cười. Theo sát đằng sau là một vầng lửa đỏ phát ra sức nóng khủng khiếp, đó lại là một tiên nhân khác với y phục đỏ và những cơ bắp săn chắc cùng gương mặt đẹp như tạc tượng của mình.

Tiên nhân áo trắng, Kim Thần, đột nhiên dừng lại.

~ Ngươi không phiền khi đi theo ta nhưng ta thì phiền đó! ~ Ngài lạnh lùng nói với kẻ đằng sau mình.

~ Ta không đi theo ngươi, ta chỉ đang cố đòi lại thứ ngươi đã cướp của ta thôi! ~ Tiên nhân áo đỏ, Hỏa Thần, hậm hực trả lời.

~ Ta đã lấy của ngươi thứ gì sao?! ~ Kim Thần lấy quạt tự gõ gõ lên trán mình cố nhớ.

~ ĐỪNG CÓ LÀM TRÒ NỮA, CÒN KHÔNG MAU GIAO THẠCH LỆ CHO TA!!!!!!!!!!! ~ Hoả Thần như nổi điên lên trước thái độ đó của Kim Thần.

~ A Thạch Lệ! Nó hả?! ~ Kim Thần nâng đứa trẻ đáng yêu trong lòng mình lên, vỗ vỗ vào lưng nó trong khi nó đang cố chơi đùa với chiếc áo được làm bằng sợi ánh sáng của ngài.

Ngài vuốt nhẹ lên má nó để nó chú ý đến mình rồi nhìn về phía Hoả Thần và hỏi.

~ Hài nhi ngoan, có muốn đi cùng với người kia không?!

Thằng nhóc nhìn Hoả Thần lắc đầu và khẽ nép chặt hơn vào ngực Kim Thần.

~ ĐỒ LÁO LẾU!!! AI LÀ NGƯỜI ĐÃ CỨU NGƯƠI RA KHỎI TẢNG BĂNG ĐÓ HẢ?????

~ Huhuhu.....

Nó túm chặt áo Kim Thần và bắt đầu nức nở, quả là một thằng nhỏ mít ướt mà.

~ Humh?! ~ Kim Thần nhíu mày không hài lòng khi Thạch Lệ bị Hoả Thần hù cho khóc lần nữa.

~ MAU GIAO NÓ CHO TA!!!!

~ Ta sẽ giao khi nào nó gật đầu trong câu hỏi vừa nãy! ~ Nói rồi ngài thúc Bạch Hổ đi nhanh hơn, nhưng ngay sau đó một luồng tiên khí cực mạnh lao về phía Kim Thần và thật may là ngài đã kịp xoay người lại đỡ nó.

"Kangggg..." Một lần nữa quạt ánh sáng của ngài và Hoả Mã Đao của Hoả Thần lại gặp nhau.

~ Ngươi đánh lén!!!!!!!!!!! ~ Ngài hét lên.

~ ĐỪNG NHIỀU LỜI NỮA! BUÔNG ĐỨA TRẺ ĐÓ RA!!!!!!!!!!!

~ Hôm nay ta nhất định phải đánh bại ngươi! 

~ CÂU ĐÓ PHẢI ĐỂ TA NÓI MỚI ĐÚNG!!!

Ngay khi cả hai định lao vào nhau thì đứa trẻ trên tay Kim Thần lại bắt đầu thút thít...

~ THẰNG NHỎ KIA! IM NGAY CHO TA! - Hoả Thần ngay lập tức hét lên, tính ngài đã nóng lại gặp phải thằng nhóc hay mít ướt này, mà nước mắt là thứ ngài ghét nhất…

~ NGƯƠI THÔI ĐI! - Kim Thần cũng bực tức mà gắt lên, tính ngài ít khi to tiếng với ai vậy nên đã to tiếng tức là ngài cũng bực mình lắm - Hài nhi, tại sao hở chút là con khóc vậy?!

~ Hức hức...nhưng mà Min Min đói...đói lắm...Min Min thèm thịt...

Thằng nhóc đưa đôi tay bé xíu của mình lên dụi những giọt nước mắt trong vắt rơi từ khoé mi nó, nó nhìn ngài và hi vọng ngài sẽ kiếm cho nó miếng thịt nào đó để ăn. Nhưng nó đâu biết rằng mình đang trông đợi vào một vị thần ánh sáng, người mà khi nói đến ăn chỉ biết ăn tiên đơn, khi nói đến uống chỉ biết uống sương đêm. Còn thịt, điều duy nhất mà ngài biết về thứ này là ngài chưa bao giờ nhìn thấy cũng như chạm vào nó.

~ Mẫu thân ah...Min Min đói lắm rồi...mẫu thân kiếm thịt gà cho Min Min ăn đi...~ Thằng nhóc vẫn vô tư lay lay trong khi đôi mày thanh tú của ngài đang nhíu lại khó xử. Ngài là thần và ngài có thể biến ra mọi thứ, nhưng đó phải là thứ ngài biết rõ, chứ thịt thì...

~ Hey nhóc, ngươi muốn ăn thịt gà hả?! - Hoả Thần đột nhiên lên tiếng. Nhìn Kim Thần nhíu mày nhíu trán như vậy là ngài rõ rồi, kẻ đó không biết thịt là cái gì. Không như ngài, cai quản lửa của thế gian và chẳng phải loài người vẫn dùng lửa của ngài để làm chín thức ăn sao?

Phừng! 

Bàn tay phải của Hoả Thần bốc cháy và sau đó ngọn lửa biến mất, một cái đùi gà hiện ra.

~ Ngươi có muốn nó không?! ~ Ngài huơ huơ cái đùi gà trước mặt thằng nhóc và hỏi nó.

~ Muốn muốn... ~ Nó giơ tay với lấy nhưng ngài nhanh chóng giật lại.

~ Muốn thì đi theo ta! ~ Hoả Thần chìa tay ra để nó nắm lấy trong khi Kim Thần vẫn lặng im. Ngài có thể dỗ được Thạch Lệ nhưng không thể đem lại đồ ăn cho nó, trong khi Hoả Thần luôn làm Thạch Lệ sợ nhưng lại biết rõ nó cần ăn gì. Chuyện này thật phức tạp!

~ Ư...ư...~ Nó lắc đầu và nép vào lòng Kim Thần, nhưng vẫn cố với tay lấy cái đùi gà.

~ Muốn ăn thì qua đây với ta! ~ Hoả Thần cố dùng giọng mềm mỏng nhất của mình để dụ nó.

~ Không...gà...gà... ~ Một mực nó vẫn lắc đầu nguầy nguậy, mặt kia lại cố với lấy cái đùi gà.

~ NẾU KHÔNG QUA ĐÂY THÌ NGHỈ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

~ OA OA OA OA OA OA ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

~ Ngươi có thể ngừng so đo với một đứa trẻ không hả???? ~ Kim Thần bực mình và gắt lên.

~ Ta sẽ làm điều đó chừng nào nó chịu đi theo ta!

~ OA OA OA ĐÓI QUÁ!!!!!!!!!!!!!!!!!! ~ Mặt mũi thằng nhỏ vốn sáng sủa là thế bỗng trở nên tèm nhem nước mắt nước mũi.

~ Nếu ngươi không cho nó ăn nó sẽ chết đói đó! ~ Kim Thần đã lấy lại vẻ bình tĩnh của mình và bắt đầu thuyết phục Hoả Thần.

~ Nó không thể chết vì đói đâu, nó cũng là thần đấy.

~ Vậy ngươi có nghĩ là nó sẽ ghét ngươi hơn không khi ngươi cứ đối xử với nó như vậy?!

~ Ta không quan tâm nó có ghét ta hay không?! Điều ta quan tâm là ta đã cứu nó và nó phải giúp ta lấy được Huyết Thạch!

~ Thôi được rồi! Hãy để cho nó ăn và ngươi có thể đi theo bọn ta, sau đó ngươi có thể dần dần thuyết phục thằng nhóc này bằng cách nào đó để nó thôi dính lấy ta nữa! ~ Ngài đang dùng cách mềm mỏng với hắn, ngài biết đối với những kẻ nóng nảy như Hoả Thần thì đây là cách duy nhất.

~ Ngươi để cho ta làm thế sao? ~ Hắn nhìn ngài một cách nghi ngờ.

~ Nếu như ngươi có thể làm điều đó... ~ Kim Thần dùng ánh mắt thách thức nhìn về phía Hoả Thần, đương nhiên điều này có tác động rất lớn tới Hoả Thần. Ngài nhếch mép như chấp nhận lời thách thức đó và tiến gần đến chỗ Thạch Lệ.

~ Ăn đi!

Nó ngước đôi mắt sũng nước của mình lên nhìn ngài và đỡ lấy cái đùi gà từ tay hắn. Nó gặm đùi gà một cách ngon lành, chốc chốc lại ngước lên nhìn, ánh mắt vẫn còn chút sợ sệt...

Hoả Thần nghĩ có lẽ nó đã có chút cảm tình với mình.

Nhưng mọi chuyện thậm chí còn đi xa hơn những gì ngài có thể nghĩ được...

~ Min Min cảm ơn phụ thân! ~ Nó lí nhí nói và khẽ chớp đôi mi cong của mình.

END CHAP 2

...

Hoả Mã Đao: thanh đao to lớn tôn thêm vẻ dũng mãnh cho chủ nhân, thân làm bằng ngọc thạch luyện trong Hoả Diệm hai ngàn năm. Mỗi đường đao đều đem theo lửa. Có thể phát ra sức nóng khủng khiếp bất cứ lúc nào.

Quạt ánh sáng: nan quạt làm bằng kim cương vững chãi, phần mành thực chất là tia ánh sáng đan vào nhau, tuỳ theo chỉ thị của chủ nhân mà lúc vững bền không thể xuyên qua, lúc lại chỉ như ánh sáng dễ dàng đi qua. Có khả năng phát sáng vô biên.

CHAP 3

~ Min Min cảm ơn phụ thân!

~ CÁI GÌ? PHỤ THÂN??????????????

~ Dạ...~ Nó cúi đầu ~ Phụ thân...

~ Hahaha...NGƯƠI ĐỪNG CÓ MÀ NẰM MƠ! NGƯƠI MÀ ĐÒI LÀM CON TA SAO???? TA KHÔNG CÓ CON VÀ NẾU CÓ CŨNG KHÔNG PHẢI LOẠI MÍT ƯỚT NHƯ NGƯƠI!!!!!!!!!!!

Kim thần ái ngại nhìn thằng nhóc đang run lên trong lòng mình. Có cần thiết phải nhận bừa mẫu thân và phụ thân như vậy không? Gọi ngài là mẫu thân ngài còn chấp nhận được chứ còn hắn, một kẻ nóng nảy cục tính quá thể như thế... 

Nếu như Huyết Thạch là máu của trời đất thì Thạch Lệ là nước mắt của đất trời. Đó có lẽ là lý do thằng nhóc đó có thể khóc nhiều như vậy. Nó và Huyết Thạch có quan hệ mật thiết với nhau. Huyết Thạch chỉ là một thực thể vô định mà không ai chạm vào được trừ Thạch Lệ, thằng nhóc ba tuổi này có thể chạm vào thứ không ai chạm được và nó sẽ lấy Huyết Thạch cho bất cứ ai yêu cầu nó, ưu tiên người đã đánh thức nó. Tuy rằng người đó là Hoả Thần chứ không phải ngài nhưng thật may là Thạch Lệ thực sự không thể dung hoà được với Hoả Thần. Nó sợ Hoả Thần ngay từ lần gặp đầu tiên và chỉ tỏ ra ngoan ngoãn khi ở trong tay ngài. Điều đó làm cho cơ hội lấy Huyết Thạch của ngài và hắn là như nhau, nếu không muốn nói là của ngài nhỉnh hơn một chút...

Dòng suy nghĩ của Kim Thần bị cắt đứt khi ngài cảm nhận được sự run rẩy ngày càng rõ ràng từ cục bông bé bỏng trên tay mình. Nó đang nấc lên và răng thì cắn chặt vào cái đùi gà trên tay. Còn hắn...

~ NGƯƠI NGHĨ TA GIỐNG MỘT NGƯỜI SẼ LẤY NƯƠNG TỬ VÀ CÓ CON SAO? SAO NGƯƠI DÁM GỌI TA LÀ PHỤ THÂN MỘT CÁCH TUỲ TIỆN NHƯ VẬY CHỨ? NGƯƠI...

Thề với những tia sáng rực rỡ đang được rải xuống hạ giới kia, hắn là kẻ đầu tiên mà ngài ghét đến thế. Hắn làm ngài mất bình tĩnh, làm ngài tức giận, hắn quá khác biệt với ngài, nếu không muốn nói là đối lập hoàn toàn. Điều làm ngài khó chịu hơn cả là hắn ngang sức với ngài, kẻ đầu tiên giao đấu với ngài mà chẳng hề hấn gì, và hắn lại đang có cùng mục đích với ngài. Hắn thực sự là một rào cản lớn mà đám tiên nhân trên kia tạo ra cho ngài.

Hoả Thần, kẻ thù lớn nhất của Kim Thần thời điểm hiện tại...

~ ĐỪNG TƯỞNG TA KHÔNG DÁM RA TAY VỚI TRẺ CON NHÉ! ĐỪNG TƯỞNG NGƯƠI CÓ THỂ CHẠM VÀO HUYẾT THẠCH THÌ TA SẼ KHÔNG LÀM GÌ NGƯƠI NHÉ!!!!!!!!!!

~ Thôi đi, ít nhất ngươi còn được gọi là phụ thân. Ta cũng là một nam nhân mà bị gọi là mẫu thân đây này! ~ Kim Thần mệt mỏi đáp, hắn không những nóng tính mà còn mắng dài mắng dai quá!

~ NGƯƠI KHÁC TA KHÁC!

~ Đều là nam tiên nhân cả, khác cái gì?!

~ Nhìn cái mặt ngươi không ai nói ngươi là nam nhân đâu! ~ Hoả Thần cười khẩy.

~ NGƯƠI BẢO TA GIỐNG NỮ NHI SAO??? ~ Đây là vấn đề mà Kim Thần ghét bị đụng vào nhất. Thạch Lệ còn nhỏ nên không chấp, còn hắn... hắn dám cười khẩy khi nói về vấn đề đó. HẮN DÁM KHINH THƯỜNG NGÀI!!!!!

~ Cái đó là sự thật hiển nhiên rồi!

~ Hừ... Bạch Hổ, bảo vệ Thạch Lệ cho ta! ~ Nói đoạn Kim Thần đặt Thạch Lệ lên lưng Bạch Hổ rồi nắm chặt quạt thần trong tay, ánh mắt ngài phát ra những tia nhìn giận dữ về phía Hoả Thần và dường như vầng sáng quanh người ngài đang toả ra mạnh mẽ hơn cả.

~ Muốn chiến hả?! ~ Hoả Thần nhếch môi cười và nâng Hoả Mã Đao lên, ánh lửa phụt lên mạnh mẽ từ thanh đao của ngài ~ Vậy thì lên đi!

Vút...

Tiếng xé gió vang lên cũng là lúc Hoả Thần cảm thấy có một vật sắc lạnh kề vào cổ mình nhưng ngài đã đưa tay lên đỡ kịp. Nếu chỉ chậm một tích tắc thôi e rằng chiếc quạt có vẻ mỏng manh đó đã hạ gục ngài rồi. Nhưng Hoả Thần đâu có dễ bị hạ gục như vậy, ngài nhanh chóng đáp trả Kim Thần bằng những đường múa đao uy lực và cực kỳ nguy hiểm của mình. Kim Thần vốn có một thân hình thanh mảnh cùng bộ y phục tết bằng sợi ánh sáng- thứ vật liệu nhẹ nhất thế gian- nên có thể dễ dàng lướt mình mà tung ra những quyền cước nhanh như chớp. Đặc biệt là thứ ánh sáng phát ra từ chiếc quạt theo mỗi đường quyền của ngài có thể khiến đối thủ loá mắt mà không đoán được chiêu thức tiếp theo. Điều đó ít nhiều gây ra khó khăn cho Hoả Thần trong việc chống trả. Tuy nhiên, thứ lửa đỏ rực và nóng khủng khiếp của Hoả Thần cũng khiến Kim Thần nhiều phen lao đao. Bộ giáp vảy rồng của Hoả Thần là bộ giáp cứng cáp và vững chắc nhất thế gian, nó đã giúp chủ nhân của mình không ít lần tránh hoạ sát thương từ chiếc quạt của đối thủ. Hơn thế nữa, Hoả Thần tuy có tung chiêu chậm hơn Kim Thần một chút nhưng mỗi lần thanh đao ấy vung lên lại khiến Kim Thần phải dè chừng ít nhiều nếu không muốn thiệt thân. 

"Vụt" Hoả Mã Đao trong tay Hoả Thần nhằm thẳng ngực Kim Thần mà lao đến một cách dữ dội. "Phạch" nhanh như cắt, Kim Thần xoè rộng chiếc quạt của mình ra mà đỡ lấy mũi đao ấy. Ngài dùng lực mà gập chặt quạt của mình lại để những chiếc nan quạt bằng kim cương kẹp chặt mũi đao của Hoả Thần khiến hắn thoáng chút lúng túng. Tận dụng những giây phút hiếm hoi có thể khống chế được đối thủ, Kim Thần nhẹ nhàng lách người lao về phía Hoả Thần và đưa tay ra tính phóng chưởng lực mà quên mất đối thủ của mình còn một tay nữa chưa bị khoá. Hoả Thần dễ dàng túm được bàn tay sắp tấn công mình bằng tay còn lại và vòng nó qua ngực Kim Thần khiến cả người đối thủ của ngài bị xoay lại để rồi mất đà mà ngả vào lòng ngài...

Một mũi đao rực lửa bị kẹp chặt trong chiếc quạt rực ánh sáng.

Một bàn tay rực ánh sáng bị nắm trọn trong bàn tay rực lửa.

Một tiên nhân của màu trắng nằm gọn trong lòng một tiên nhân màu đỏ.

Một cảm giác lạ xuất hiện tại nơi mà trắng và đỏ chạm vào nhau.

Ấm áp...

Rực rỡ...

Nóng ấm...

Dịu nhẹ...

~ Woo! Gì thế này?! Một đôi uyên ương ư?!

Trong chớp mắt nơi mà Kim Thần và Hoả Thần đang đứng tràn đầy yêu ma quỷ quái. Ngọn núi này yêu quái quả thật còn nhiều hơn cả cỏ dại, chúng đã bị đánh động bới cuộc chiến long trời vừa rồi.

~ Hừ!

Cả hai vội buông nhau ra và trong lòng thầm cảm ơn lũ yêu quái này đã xuất hiện kịp thời. Tuy vậy việc một trong những yêu quái ở đây gọi hai tiên nhân là "đôi uyên ương" thì, đối với Kim Thần chuyện chẳng có gì phải bận tâm, còn đối với Hoả Thần…

~ CÁC NGƯỜI VỪA NÓI CÁI GÌ????

~ Gian phu dâm phụ ở đâu đến núi này làm xằng thế không biết! ~ Một yêu nữ dáng điệu ẽo ợt mặt mày xương xẩu phát biểu không chút do dự.

Phừng! ~ Chỉ trong chớp mắt yêu nữ nọ đã hoá thành tro dưới lửa của Hỏa Thần.

~ GIAN PHU DÂM PHỤ À?! ~ Hoả Thần nghiến răng ken két và trừng mắt nhìn vào lũ yêu quái đang đứng nhung nhúc xung quanh, lửa từ người ngài phát ra cao đến ngút trời. Riêng Kim Thần mặt vẫn bình thản liếc mắt nhìn về phía Thạch Lệ, thằng nhóc đang an toàn với sự bảo vệ của Bạch Hổ.

~ Đã đến đây làm bậy còn ra tay sát hại sinh linh hả?! Anh em, dạy cho nó một bài học! ~ Dứt lời mấy trăm yêu quái xông vào tấn công Hoả Thần. Chúng cậy việc mình sống trên ngọn núi có Huyết Thạch, bảo bối của đất trời có yêu khí và tiên khí cực mạnh giúp cho việc tu luyện của chúng trở nên cực kỳ thuận lợi nên mới dám to gan như vậy. Bởi tất cả những vị thần được phái xuống đây trước kia đều không thể toàn thây trở về.

Lại là Hoả Thần xông trận và Kim Thần rảnh rang đi về phía Thạch Lệ. Ngài ôm thằng nhóc và nhảy lên Bạch Hổ, thúc nó đi, sao phải phí sức vì mấy con yêu nhãi nhép đó nhỉ?!

~ Mẫu thân... ~ Thạch Lệ giật giật vạt áo Kim Thần rồi lí nhí nói ~... còn phụ thân thì sao?!

~ Kệ đi, thế nào mà chẳng đuổi theo chúng...

~ YA! MUỐN CHUỒN HẢ????? ~ Kim Thần còn chưa nói hết câu đã thấy luồng tiên khí bỏng rát phát ra phía sau mình. Hoả Thần sau khi tung một chưởng Hoả Dã Cầu vào đám yêu quái ngay lập tức lao đến vung đao về phía Kim Thần.

~ Ngươi bận quá nhỉ?! Sao không lo mà đấu với bọn kia đi! ~ Kim Thần dùng quạt đỡ đao rồi nói.

~ ĐÓ KHÔNG PHẢI VIỆC CỦA NGƯƠI! ĐỊNH ĐEM THẠCH LỆ ĐI ĐÂU?????

~ Cái đó…

ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM ~~~~~~~~~~~~~~

Một tiếng động vang trời cắt đứt lời nói của Kim Thần, đất đá dưới chân bỗng rung chuyển dữ dội. Lũ yêu ma bỗng quỳ rạp cả xuống…

~ Quái Thạch đại nhân!

Hai vị tiên nhân còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra đã thấy toàn bộ đất đá gần đó đang bị hút vào một chỗ và dần dần tạo thành một hình người. Đó chính là Quái Thạch, yêu quái trông giữ Thạch Lệ, thử thách đầu tiên cho những kẻ muốn đem Thạch Lệ đi.

~ Trả nó về chỗ cũ! ~ Chất giọng ồm ồm như sấm dội vang lên. Hai con mắt, bộ phận duy nhất trên người con quái không làm bằng đất đá, nhìn xoáy sâu vào Kim Thần, người đang ôm Thạch Lệ.

~ Rất tiếc! ~ Kim Thần một tay phe phẩy quạt một tay vẫn giữ chặt Thạch Lệ ~ Yêu cầu không thể thực hiện!

GRÀOOOOOOOOOOOOOO 

Quái Thạch tức giận gào lên và khạc đất đá về phía Kim Thần, nhưng điều đó không hề làm khó ngài, ngài có thể dễ dàng tránh được nó.

ẦM ẦM ẦM…

Quái Thạch bắt đầu di chuyển, mỗi bước đi tuy nặng nề nhưng rất dài bởi kích thước của nó lúc này rất to lớn. Nó phóng bàn tay khổng lồ của mình về phía Kim Thần cốt tóm lấy ngài, và hành động lần này không hề chậm chạp chút nào. Có thể nói tốc độ của Quái Thạch khi tấn công tỉ lệ nghịch hoàn toàn với thân hình nó.

Kim thần nhảy ra khỏi Bạch Hổ và phẩy tay bảo nó tránh đi chỗ khác, ngài vẫn ôm chặt Thạch Lệ trong tay và nhanh nhẹn tránh những cú táp uy lực từ bàn tay đá khổng lồ kia.

Hoả Thần chỉ đứng lặng im theo dõi, nếu kẻ đó bị Quái Thạch đánh bại nghiễm nhiên ngài sẽ có được Thạch Lệ, vì vậy việc chỉ cần đứng yên theo dõi thế này làm "ngư ông đắc lợi" là kế sách thông minh nhất.

~ THIẾT KIM SA! ~ Kim Thần tung một chưởng vào đối thủ nhưng chưởng lực của ngài chỉ có thể làm thân thể bằng đá của nó sứt mẻ chút đỉnh và điều tồi tệ là nó lại lành ngay sau đó. Bất chợt ngài quay ra và bắt gặp hình ảnh kẻ nào đó đang ngồi nhởn nhơ xem tuồng.

Muốn làm ngư ông đắc lợi hả?! Đừng hòng!

Kim Thần đột ngột quay người và phóng về phía Hoả Thần, rất nhanh nhẹn đặt Thạch Lệ vào lòng hắn.

~ Á! Cái gì thế?! ~ Hoả Thần chỉ kịp kêu lên như thế đã thấy một bàn tay đá từ trên cao ập xuống.

Quái Thạch thấy Thạch Lệ trong tay ai sẽ tấn công kẻ đó, Kim Thần nhếch mép đắc chí nhìn Hoả Thần đang nhảy liên tục để tránh đất đá và nguy cơ bị tóm gọn trong tay Quái Thạch.

~ Chết tiệt! ~ Hoả Thần gầm gừ trong cổ họng, ngài đã tung mấy chưởng Hoả Dã Cầu nhưng có vẻ nó chỉ có thể làm thân thể yêu quái rời ra mà không thể ngăn cản đám đất đá đáng kiếp ấy tái hợp lại. Cứ phá lại hợp, chắc chắn phải có cách hạ Quái Thạch chứ??!!

Nghĩ mãi không ra, đánh mắt qua lại thấy tên áo trắng kia đang ngồi trên lưng Bạch Hổ phe phẩy quạt, Hoả Thần sôi sùng sục trong lòng, quyết tâm đẩy bằng được Thạch Lệ cho kẻ đó. Ngài nhanh chóng phóng về phía Kim Thần.

~ Bạch Hổ, đi mau! ~ Ngay lập tức Kim Thần ra lệnh cho linh thú quay đầu chạy, chắc chắc tên áo đỏ kia định đùn Thạch Lệ cho ngài đây mà, đừng có mơ.

~ NGƯƠI ĐỨNG LẠI CHO TA!!!!!!!!!!!

Vụt…

Vụt…

Ầm ầm ầm ầm …

Bịch bịch bịch…

Tại ngọn núi Shinki… 

Một tiên nhân trắng toát ngồi trên lưng mãnh thú xé gió phóng vun vút, theo sát đằng sau là tiên nhân đỏ rực cắp nách theo một hài nhi ánh vàng, miệng la hét khạc lửa không ngừng, theo sát nữa là một người đá khổng lồ mồm chỉ lặp đi lặp lại đúng một câu "Trả nó về chỗ cũ", theo sát nữa nữa là một đám yêu quái tạp chủng líu tíu chạy theo hòng trả thù cho sinh linh xấu số nào đó.

Cảnh tượng không thể hoàng tráng hơn.

~ CÁI TÊN KIA! ĐỨNG LẠI MAU!!!!!! 

~ KHÔNG BAO GIỜ!

~ YAAAAAAA…

~ Ack khụ khụ… phụ thân ah chạy chậm thôi ~ Vạt áo của Hoả Thần bị giật giật ~ Min min bị sặc nước miếng rồi!

~ ... 

~ A phải rồi! ~ Kim Thần bỗng sực nhớ ra điều gì đó, quay ra nói to ~ HÀI NHI, CON CÓ BIẾT CÁCH HẠ QUÁI THẠCH KHÔNG?!

~ Có ạ! ~ Thằng nhóc gật đầu cái rụp.

~ CÁI GÌ?! THẾ SAO NGƯƠI KHÔNG MỞ MỒM NÓI TỪ ĐẦU HẢ?????? ~ Ngay sau khi chứng kiến cái gật đầu nhẹ nhàng như không của Thạch Lệ, Hoả Thần chỉ hận rằng không thể lẳng thằng nhóc này xuống đất ngay tức khắc.

~ Tại…tại… ~ rơm rớm

~ TẠI TẠI CÁI CON KHỈ!!!!

~ YA CÁI TÊN KIA ĐỂ YÊN CHO THẠCH LỆ NÓI!!!!!!!!!!

~ Chỉ cần phụ thân và mẫu thân kết hợp sức mạnh của lửa với ánh sáng là hạ được Quái Thạch ạ! ~ Thạch Lệ quay ra nhìn hai vị thần và nói một lèo.

~ HẢ??!! 

END CHAP 3

Huyết Thạch: máu của trời đất, một thực thể không định hình và có sức mạnh vô song. Được cất giữ tại đỉnh núi Shinki nằm ở tận cùng phía Đông, bất cứ ai sở hữu Huyết Thạch- là người, tiên hay yêu- đều được tôn làm Ngọc Đế.

Thạch Lệ: nước mắt của trời đất, tồn tại trong hình hài của một đứa trẻ ba tuổi. Nó là người duy nhất chạm vào được Huyết Thạch và sẽ lấy Huyết Thạch cho bất cứ ai đánh thức nó dậy. Là một đứa trẻ rất dễ rơi nước mắt và hết sức phiền phức.

Quái Thạch: yêu quái canh giữ Thạch Lệ, sẽ tấn công bất cứ ai đem Thạch Lệ đi. Cơ thể làm bằng đá, tuy nhiên đôi mắt lại là hai viên ngọc đen. Có khả năng tái hợp cơ thể rất đáng nể.

CHAP 4

~ Chỉ cần phụ thân và mẫu thân kết hợp sức mạnh của lửa với ánh sáng là hạ được Quái Thạch ạ!

~ HẢ??!! ~ Cả hai quay ra nhìn Thạch Lệ, kết hợp ư?! Đừng đùa chứ!!

~ Ăn nói xằng bậy! ~ Hoả Thần hừ một tiếng rõ to rồi xoay người về phía Quái Thạch ~ Ta sẽ hạ được nó mà chẳng cần kết hợp với ai!!!!!!

Dứt lời Hoả Thần vung mạnh Hoả Mã Đao tung liên tiếp các chưởng lực của mình. Quái Thạch dính phải những quả cầu lửa như vũ bão ngay lập tức sụp người xuống, thân thể tan ra ngàn mảnh, nhưng chỉ năm giây sau lại là một Quái Thạch to lớn, đôi mắt đen xoáy sâu vào kẻ thù.

~ Trả nó về chỗ cũ!

~ Ngông cuồng! ~ Kim Thần nhếch mép khó chịu khi tên áo đỏ kia không chịu hiểu cho dù hắn có cố thế nào cũng không thể hạ được Quái Thạch theo cách thông thường. Lửa và ánh sáng kết hợp sao?! Ngài sẽ cố gắng vậy!

~ HOẢ DÃ CẦU! ~ Hoả Thần một lần nữa phóng chưởng về phía con yêu.

~ THIẾT KIM SA! ~ Ngay sau đó chưởng lực của Kim Thần phóng đến hoà cùng quả cầu lửa của Hoả Thần.

Bùm!!! Như mọi khi, khi lửa và ánh sáng gặp nhau, chúng tạo ra khí vận lớn đẩy mọi vật xung quanh dạt ra xa. Còn Quái Thạch…

~ Trả nó về chỗ cũ! ~ Không hề sứt mẻ.

~ …!!!

~ ...!!!

~ CHẾT TIỆT! NGƯƠI LÀM CÁI GÌ THẾ HẢ????

~ Humh… Hài nhi, kết hợp kiểu gì vậy?! ~ Kim Thần nhíu mày nhìn Thạch Lệ, cứ mỗi lần ánh sáng của ngài và lửa của hắn gặp nhau đều tự triệt tiêu như vậy, làm sao còn sức mạnh để hạ Quái Thạch được?!

~ Thì… sao mẫu thân với phụ thân không thử dùng cách một người khống chế một người tấn công đi.

~ Một người khống chế?! ~ Kim Thần ngạc nhiên nhìn Thạch Lệ.

~ Một người tấn công?! ~ Hoả Thần cúi xuống nhìn thằng nhóc trong tay mình.

Gật đầu chắc chắn.

Vụt…

Hoả Thần bất ngờ tung Thạch Lệ lên cao, ngay sau đó ngài phóng Đại Xà trên cánh tay mình về phía nó.

~ Đại Xà, bảo vệ Thạch Lệ!

~ Bạch Hổ! ~ Ngay sau đó Kim Thần cũng liếc nhìn linh thú của mình ra lệnh nó bảo vệ Thạch Lệ.

Đại Xà ngay lập tức hiện hình thành một mãng xà khổng lồ và quặp lấy Thạch Lệ, đoạn cuộn người thành vòng tròn rồi để đứa trẻ vào giữa. Cùng lúc đó Bạch Hổ nhận lệnh chủ nhân cũng lao về phía Thạch Lệ, đứng cạnh Đại Xà cùng bảo vệ vị tiểu chủ nhân bé bỏng.

~ Trả nó về chỗ cũ! ~ Quái Thạch liền đổi hướng sau khi thấy Thạch Lệ đang ở chỗ hai linh thú. Nó đi về phía đó và giơ tay lên định táp xuống.

Xoẹt.

Hai vị thần với ánh quang rực rỡ đang đứng trước mặt nó, cả hai đều trong tư thế chiến đấu. 

Một đỏ, một trắng. Cùng kết hợp.

~ Ta biết ngươi không ưa ta, và ta cũng chẳng ưa gì ngươi ~ Giọng vị thần ánh sáng vang lên đều đều ~ Nhưng lần này chúng ta buộc phải kết hợp, nếu muốn rước thằng nhóc kia đi!

~ Được, và đây sẽ là lần duy nhất!

Phạch ~

Kim Thần ngay lập tức nhún người lên cao, chiếc quạt của ngài mở rộng đón lấy ánh sáng đang được rải xuống từ bầu trời. Cả người tiên nhân phát sáng rực rỡ, thứ ánh sáng mỏng manh và có sức hút kì lạ bao quanh dáng người thanh mảnh. Xoay quạt thần trong tay một cách điệu nghệ rồi nhanh chóng gập quạt, ánh mắt ngài bất chợt đanh lại và chỉ trong chớp mắt những sợi dây ánh sáng đã được phóng ra trói chặt lấy một cánh tay Quái Thạch.

GRAOOOOOOOOOOOO

Quái Thạch bị những sợi ánh sáng tuy mỏng và hầu như trong suốt nhưng cực chắc trói chặt nên vùng vẫy rất mạnh, nó dùng cánh tay còn lại cố quật vào tiên nhân nhỏ bé đang dùng phép cố định mình.

~ Phần của lại là của ngươi ~ Kim Thần nắm chặt quạt thần trong tay, cố sức giữ con yêu khổng lồ đang vùng vẫy và nói mà không nhìn Hoả Thần.

~ HOẢ MÃ ĐAO! ~ Không chậm trễ, Hoả Thần vác đao nhảy vào và chém mạnh vào cánh tay đang bị bao vây bởi sợi ánh sáng của Quái Thạch.

ẦM ẦM ẦM ẦM...

Cánh tay đá to lớn của Quái Thạch không thể trụ nổi trước nhát chém đầy uy lực của thần lửa, nó rơi xuống đất tạo nên tiếng động vang trời.

~ KIM! ~ Ngay khi những phần thân thể rời rạc của Quái Thạch có nguy cơ hợp lại, Kim Thần tức khắc vận sức mạnh thông qua những sợi ánh sáng làm chúng tan ra không một dấu vết.

Bằng cách đó mà thân thể Quái Thạch không thể tái sinh được nữa. Con yêu bị mất một cánh tay đang lồng lên dữ dội.

~ Woaaaaaaaaaaaaa ~~~~~~~~~~~~~~ Phụ thân với mẫu thân giỏi quá!!! ~ Thạch Lệ ở dưới cười tít mắt và nhảy cẫng lên không ngừng trong khi hai linh thú đang phải chiến đấu khá vất vả với đám yêu quái tạp chủng nọ.

~ Phụ thân là nhất! Mẫu thân là nhất! Min Min yêu hai người!!!!!

Chất giọng cao và khoẻ của thằng nhóc đủ sức át đi mọi tiếng ồn hỗn tạp đang diễn ra, đi thẳng vào tai hai vị “phụ phu” đáng kính. 

~ Nhóc con láo lếu! ~ Là Hoả Thần tặc lưỡi, Kim Thần khẽ mỉm cười.

ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM ...

Từng phần thân thể Quái Thạch bị trói lại bằng sợi ánh sáng rồi sau đó phải lãnh nhát chém như búa bổ để đứt lìa ra, cũng chẳng thể hợp lại vì mỗi phần đá bị rời ra ngay tức khắc bị ánh sáng từ những sợi dây đó làm cho tan chảy. 

Xoẹt ~~

Kim Thần lia quạt ngang cổ con yêu đá, từ đó những sợi ánh sáng cũng yên vị trên cổ nó, trói chặt.

Roẹt ~~

Hoả Thần vung đao xuống ngay chỗ đó, đầu con yêu rơi xuống, tan chảy.

...

Quái Thạch khổng lồ nay đã biến mất không còn chút dấu vết, có chăng chỉ còn những viên đá vụn vặt không đủ sức làm tái sinh lại một con yêu to lớn đã bị hai vị thần đầy sức mạnh kia hạ gục.

Hai tiên nhân hạ người xuống, một lần nữa nhìn lại thành quả của mình, hơi không hài lòng khi nó có sự giúp sức của kẻ khác.

Kẻ khác?!

Ngay lập tức Kim Thần và Hoả Thần quay ra nhìn nhau, đoạn quay nhanh về phía hai linh thú, lúc này cũng đã hạ xong đám yêu kia.

~ BẠCH HỔ / ĐẠI XÀ !!!!!!!!!!!!!!!!!! ~ Cả hai đều gọi to tên linh thú của mình.

GRAOOOOOOOOOO…

KHÈEEEEEEEEEEEEE…

Hai con thú ngay lập tức hiểu ra vấn đề, chúng cùng lúc quay sang gằm gè nhìn nhau rồi nhanh như chớp mỗi con ngoặm chặt vào một bên vai áo đứa trẻ, cố giằng về phía mình.

~ Hơ...?! ~ Chỉ có nhóc Thạch Lệ vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng vừa mới hợp sức đánh yêu quái xong, giờ chớp mắt một cái…

Vụt…

Hai vị thần lao nhanh về cùng một phía để giúp linh thú của mình.

Pặp ~ Một cánh tay Thạch Lệ bị Kim Thần túm chặt.

Pặp ~ Cánh tay bé xíu còn lai cũng bị Hoả Thần tóm nốt.

Thạch Lệ ở giữa mở to mắt tự hỏi một đứa trẻ bị treo lơ lửng trên không với hai cánh tay bị dang ra, một bên là phụ thân, một bên là mẫu thân thì là đứa trẻ đó đang chơi trò gì?!

~ Thả nó ra! ~ Hoả Thần gằn giọng.

~ Không! ~ Đáp lại là ánh mắt sắc lạnh cùng giọng nói vô hồn của Kim Thần. 

~ Hức hức hức… ~ Cuối cùng thằng nhóc cũng nhận ra đây không phải trò gì vui vẻ, thậm chí nếu phụ - mẫu có hứng còn có thể làm người nó rách làm đôi nữa.

~ Chẳng phải ban nãy ngươi đã đẩy Thạch Lệ cho ta sao?!

~ Ngươi cũng cố đuổi theo để đưa nó cho ta còn gì!!

~ Huhuhu…

~ ĐỪNG LÔI THÔI NỮA!! ĐỨA TRẺ NÀY LÀ CỦA TA!!

~ Không! Nó là của ta!

~ HUHUHUHUHUHU ~~~~~~~~~~~

~ CỦA TA!!!!!

~ Của.ta.

~ OAOAOAOAOAOAOAOAOAOA ~~~~~~~~~~~~

~ Nó đã gọi ta là mẫu thân!

~ Nó cũng gọi ta là phụ thân!

~ Hơ… ~ Mắt Thạch Lệ bỗng sáng hấp háy ~ … thế phụ thân với mẫu thân phải cùng nuôi dạy hài nhi chứ ạ……

Trong phút chốc hai vị thần oai phong tưởng như mình đang bị đứa trẻ này xỏ mũi dắt đi.

“Phụ thân, mẫu thân, lại cùng một thằng nhóc nói ra… thế chẳng khác nào… ta với kẻ đó… LÀ PHU THÊ SAO????????”

Khuôn mặt Hoả Thần đang biến dạng một cách kinh khủng với suy nghĩ đó. Thạch Lệ nuốt nước bọt quay sang nhìn Kim Thần, người lúc này chỉ hơi nhíu mày chút xíu.

“Thực ra chuyện này… không phải không có mặt tốt… giả làm phu thê… cùng bảo vệ Thạch Lệ…”

Nhận thấy Hoả Thần đang hướng ánh mắt đầy chết chóc về phía hai “mẹ con” mình, Kim Thần khẽ xáp gần vào Thạch Lệ, nhẹ nhàng bế đứa trẻ vào lòng và nhìn “bố nó” một cách cực kỳ có thiện ý.

~ Chúng ta cần một thoả thuận!

~ KHÔNG BAO GIỜ!!!!

~ Bình tĩnh nghe ta nói đã… ~ Kim Thần dùng chất giọng trong vắt và ngọt ngào vốn có cố thuyết phục Hoả Thần, đoạn nắm nhẹ vào cánh tay đang giữ chặt vào tay Thạch Lệ chưa bỏ ra, đó như một cử chỉ cốt làm yên lòng đối phương.

Lại cảm giác đó...

Nơi trắng và đỏ hoà vào nhau…

~ Chúng ta đều có chung một mục đích là lên đến đỉnh núi lấy Huyết Thạch, tuy nhiên con đường đến lấy Huyết Thạch chắc chắn sẽ có nhiều khó khăn…

~ Ai sợ chứ ta không sợ! ~ Hoả Thần quay mặt đi chỗ khác, bộc lộ rõ sự bướng bỉnh của mình.

~ Nếu không có ngươi ta cũng chẳng phải để tâm đến chuyện đó.

~ Ý ngươi là gì?!

~ Thái Bạch Kim Tinh cùng lúc nói về Huyết Thạch cho cả hai ta, ngươi có hiểu vì sao không?!

~ Hừ… lão già đó định mượn tay ngươi hạ ta… hay ngược lại gì đó…

~ Nói ngắn gọn là để chúng ta tự tàn sát lẫn nhau, ngươi biết mà vẫn làm sao?!

~ Vậy theo ngươi chúng ta còn cách giải quyết nào khác sao?! ~ Sau mấy lần giao chiến Hoả Thần cũng nhận ra nếu thực sự phải đấu một trận sống mái với Kim Thần e rằng sức ngài sẽ giảm tới tám, chín phần mất.

~ Cùng hợp tác đi!

~ CÁI GÌ?! TA SẼ KHÔNG CHIA SẺ HUYẾT THẠCH CHO BẤT CỨ AI!!!!!!!!!!!

~ Vậy ngươi nghĩ ta muốn chia sẻ Huyết Thạch cho ngươi chắc?! Đó là thứ chỉ thuộc về kẻ mạnh nhất thôi. Ý ta là chúng ta sẽ cùng bảo vệ Thạch Lệ cho đến khi lên được đỉnh núi, khi đó hai ta quyết đấu cũng chưa muộn.

~ …

~ Theo ta được biết Huyết Thạch có thể làm yêu khí tăng mạnh nhưng lại khiến tiên khí tiêu hao, tức là càng đến gần Huyết Thạch chúng ta sẽ càng yếu, yêu quái sẽ càng mạnh. Một sự kết hợp để tránh tổn thương cho cả hai bên không phải là kế sách ổn nhất sao?!

~ …

~ Nếu hiện giờ chúng ta giao chiến, người thắng cuộc chắc chắn cũng bị thương nghiêm trọng, lúc đó chưa kể đến đám tiên nhân kia mà e rằng đến sức lên lấy bảo vật cũng chẳng còn.

~ …

~ Chúng ta sẽ cùng kết hợp bảo vệ Thạch lệ, cùng loại bỏ tất cả vật cản trên đường lấy Huyết Thạch, sau đó nhất định sẽ đấu với nhau một trận phân thắng bại. Khi đó Huyết Thạch và ngôi báu sẽ thuộc về người mạnh hơn!

~ … được…

Là Thái Bạch Kim Tinh đã không lường được Kim Thần quả sáng suốt và biết cách thuyết phục kẻ khác, cho dù đó có là một kẻ nóng nảy và bướng bỉnh cực độ.

Tuy nhiên sau một thời gian bộ ba sát cánh cùng nhau, là Kim Thần và Hoả Thần không lường được tiểu hài nhi bé bỏng bên cạnh thực xứng đáng là kẻ “gian tà đội lốt ngây thơ”. 

Thiết nghĩ vì có Thạch Lệ mà con đường lấy Huyết Thạch mới trở nên gian nan gấp bội.

~ Mệt quá! Min Min mệt quá!...

~ ...

~ ...

~ Ôi mệt chết mất….. giá mà được nghỉ chân một chút nhỉ?!

~ …

~ …

~ HUHUHUHUHU MẪU THÂN VỚI PHỤ THÂN KHÔNG THƯƠNG MIN MIN ~~~~~~~~

Một người thở dài một người nhăn mặt.

~ Ngươi mệt gì chứ, chẳng phải nãy giờ đều là ta bồng ngươi sao?! ~ Kim Thần nhẹ nhàng nói với cục bông tròn tròn đang giọt ngắn giọt dài trong lòng mình.

~ Chính thế đấy ạ, ngồi mãi nên Min Min ê mông quá, hơn nữa…~ Đứa trẻ khẽ liếc mắt qua bên Hoả Thần.

~ Nhìn gì?! ~ Hoả Thần khó chịu với ánh nhìn bẽn lẽn thỏ non ấy ~ Đói rồi hả?!

~ Dạ…

Tuy đã đồng ý cùng hợp tác bảo vệ Thạch Lệ đi lấy Huyết Thạch nhưng Kim Thần và Hoả Thần vốn là “bằng mặt chứ không bằng lòng”, đi suốt một ngày một đêm đã đến lúc nghỉ ngơi, hai tiên nhân mỗi người một góc mà hướng. Chỉ có hài nhi tay cầm giò heo đứng giữa phân vân không biết nên đi về hướng nào.

Cuối cùng thì lon ton chạy về hướng Kim Thần đang ngồi.

~ Mẫu thân mẫu thân… ~ Thạch Lệ chìa cái giò heo ra ~ Mẫu thân có muốn cắn một miếng không?!

~ Ta không ăn thứ này! ~ Kim Thần khẽ đẩy ra rồi nằm dựa vào Bạch Hổ nghỉ ngơi.

Thấy vậy Thạch Lệ cũng không nói thêm gì nữa, vừa ngồi tóp tép ăn vừa ngắm mẫu thân đến sướng cả mắt. Một hồi sau bỗng nảy sinh thắc mắc, hỏi thì sẽ làm phiền ngài, nhưng không hỏi sẽ khó chịu lắm, ăn sẽ không ngon. Mà ăn không ngon là nghiêm trọng rồi.

~ Mẫu thân tên thật là gì vậy?! ~ Thạch Lệ giương đôi mắt to tròn hỏi Kim Thần.

~ Sao?!

~ Tên ấy!

~ Cứ gọi ta là Kim Thần.

~ Không…đấy là cái mọi người thường gọi, Min Min muốn biết tên thật của mẫu thân cơ. Như Min Min đây, người ta hay gọi là Thạch Lệ nhưng tên thật của con là Shim Changmin. Thế còn mẫu thân?!

~ Ngươi biết làm gì?!

~ Không lẽ Min Min không thể biết tên thật mẫu thân mình ư?! 

~ Thôi được rồi ~ Kim Thần thở dài, có phải mẫu thân thật đâu cơ chứ, là do thằng nhóc nhận bừa mà ~ Ta là Jaejoong.

~ Dạ?!

~ Kim Jaejoong.

~ Woa..tên đẹp dã man… ~ Thằng nhóc khẽ reo lên ~ Thế còn phụ thân?!

~ Ta chịu, ngươi tự đi hỏi đi!

Chẳng để Jaejoong nói đến câu thứ hai, Changmin vội chạy ngay lại chỗ phụ thân mình.

~ Phụ thân phụ thân!!! 

Hoả Thần đang lau Hoả Mã Đao nghe thấy cái giọng líu lo đó khẽ cau mày.

~ Đừng làm phiền ta!

~ Phụ thân tên thật là gì?!

~ Tên?!

~ Tên thật đó ạ, con là Shim Changmin, mẫu thân là Kim Jaejoong, thế còn phụ thân???

~ Sao ta phải cho ngươi biết nhỉ?! ~ Kim Jaejoong ah?! Tên một vị thần ánh sáng có khác, thật thanh tao… ah… mà cũng chẳng hay gì cả… 

~ Nhưng Min Min đã nói cho phụ thân biết tên thật của con rồi mà…

~ Là do ngươi tự nguyện, ta không yêu cầu.

~ Hức hức hức… con chỉ muốn biết tên thật của phụ thân thôi mà…hức hức hức…

~ Lại khóc! ~ Hoả Thần nén một tiếng thở dài ~ Thôi được rồi, Jung Yunho! Ta tên là Jung Yunho, nghe rõ chưa??!!

~ Woa ~~~~~~~~~ tên đẹp quá! ~ Changmin ngay tức khắc tươi tỉnh quẹt nước mắt đứng lên, đi ra một góc khác ngồi lặng lẽ làm một cái gì đó.

~ Kim Jaejoong và Jung Yunho… Jung Yunho và Kim Jaejoong … ngay cả cái tên nghe cũng đẹp đôi ha!!

END CHAP 4

CHAP 5

Cho dù chỉ là một thằng nhóc ba tuổi nhưng có khi những hiểu biết sự đời của Changmin nhiều hơn hẳn hai vị phụ mẫu mình. Những năm tháng nằm trong khối băng dưới chân núi Shinki, Changmin dù thể xác cứng đơ nhưng linh hồn vẫn có thể tung tăng hết tiên giới rồi đến trần gian, được chứng kiến đủ mọi chuyện hay ho của cả tiên nhân lẫn người phàm. Mà khi đã nói đến chuyện hay ho của nhân gian, không thể không nói đến-tình-yêu!

Lý do Changmin nhận Jaejoong và Yunho làm phụ mẫu mình quả thật rất đơn giản. Chỉ vì lúc mới tỉnh dậy Min nhìn thấy hai người đó đầu tiên, một người hơi nóng nảy một chút nhưng rất mạnh mẽ, một người vô cùng xinh đẹp và rất dịu dàng. Trong đầu Min luôn tưởng tượng nếu mình có phụ thân, mẫu thân thì hai người đó sẽ như thế nào, và thật tuyệt vời khi vừa mở mắt ra đã nhìn thấy họ, giống hệt những gì Min đã tưởng tượng ra. Nhưng ban đầu phụ thân dữ quá, Min nghĩ phụ thân không thương mình nên không dám nhận xằng. Chỉ đến khi phụ thân cho Min đồ ăn, Min mới dám nhận cha. AAAA ~~~ cảm giác có phụ thân và mẫu thân thật đã, đặc biệt đó là hai vị thần rất tuyệt nữa chứ!!! Min Min yêu hai người!!!!!!!!!!!!!!!!

Thằng nhóc vừa hì hục khắc chữ lên đá vừa tủm tỉm cười, chốc chốc lại quay sang phải nhìn mẫu thân, sau đó lại quay sang trái coi phụ thân. Tít mắt một cái, rồi lại cúi xuống làm tiếp.

~ Phù ~ phù ~ …hoàn hảo!!!! 

Changmin gật gù nhìn tác phẩm trên tay mình, đó là một phiến đá hình trái tim, nhỏ thôi nhưng cũng đủ chứa hai chữ Yun-Jae. Đã nói là nhóc con này rất hiểu sự đời mà! Dù sao cũng là thần đá nên việc tạo ra một phiến đá hình trái tim đối với Changmin không có gì đáng ngạc nhiên, quan trọng là phần nội dung trong đó. Quả thật… rất táo bạo!

~ Hí hí … mẫu thân ơi…phụ thân ơi…ra đây coi cái này nè...

Jaejoong đang nằm nghỉ chợt nghe thấy giọng nói oang oang của Changmin, đã vốn định bơ đi nhưng không ngờ thằng nhóc đó đến tận nơi kéo tay ngài dậy.

~ Mẫu thân ra đây Min Min cho coi cái này…nhanh nhanh...~ Nói xong chạy tót qua bên Yunho.

~ Phụ thân…phụ thân…

~ YAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

~ Tada ~~~ lờ đi khuôn mặt bực bội của phụ thân và mẫu thân, Changmin cười toe giơ thành quả của mình ra.

~ Cái gì đây?! ~ Jaejoong khẽ nheo mắt nhìn, cơ bản không hiểu tiểu quỷ này định giở trò gì, chứ hình trái tim lồng hai cái tên vào đó, ngài thừa hiểu.

~ … ~ Bên này Yunho mặt tối sầm lại.

~ Tình yêu ~~~~ Changmin chu môi nói.

Bộp ~ Crắccccccccc ~~~~~~~

Chỉ trong nháy mắt phiến đá tội nghiệp đã bị nghiền nát trong tay Yunho.

~ Vớ vẩn! ~ Yunho quay người đi trong khi tiên nhân áo trắng gần đó chỉ khẽ phất quạt thở dài.

~ OAOAOAOAOAOAOAOAOAOAOAOAOAOAOAOAOAOAOAOAOAOAOAOAOA OAOAOAOAOAOAOAOAOAOAOA ~~~~~

Changmin sau khi hết sốc thì gào thật to, nước mắt nước mũi chảy thành hàng. Sao phụ thân lại vô tình như thế chứ?!

~ Ngươi… ~ Jaejoong khẽ đưa quạt chạm vào tay Yunho ~ …không cần phải làm thế với một đứa trẻ đâu……

~ Khóc chán sẽ thôi, đã đến lúc đi tiếp rồi… ~ Nói xong toan bước đi.

~ Đứng lại đó! ~ Jaejoong đứng chắn trước mặt hắn ~ Ta biết ngươi thực sự chẳng muốn dây vào ai, nhưng cũng nên đóng cho trọn vai phụ thân nó đi chứ!

~ Chúng ta chỉ giao kèo là sẽ cùng nhau bảo vệ nó, bị gọi là phụ thân đã làm ta cảm thấy bực mình lắm rồi! ĐI!!!!

Jaejoong không nói thêm nữa, chỉ lặng lẽ đến cạnh tiểu tử đang khóc đến khàn cả giọng vì bị phụ thân hắt hủi.

~ Nín cho ta!

~ Huhuhuhuhuhu ~~~~~~~~ Giờ thì đến cả mẫu thân cũng ghẻ lạnh nó rồi.

~ Ta bảo nín! ~ Ngài nghiêm mặt nhìn Changmin, thật hư quá, hở chút là khóc thôi.

~ Huhuhuhuhuhuhuhuhu ~~~~~~~~~ Đôi mắt trong veo sũng nước, thật sự rất đáng thương.

~ …

~ Mẫu thân ah…Huhuhu…huhu ~

~ Min Min ~~~~ Ngài đành ngồi xuống dỗ dành nó, khẽ gạt những giọt nước mắt trong vắt đang không ngừng chảy xuống ~ Con cũng biết phụ thân rất là nóng tính mà, phải không?!

~ Hức hức hức... nhưng...hức… thạch thạch của con… hức hức…

~ Ta xin lỗi, nhưng phụ thân không thích thứ đó, đừng khóc nữa, được không?! ~ Jaejoong ôm nhóc con vào lòng, khẽ vuốt lưng nó. Ngài thực chẳng thể lý giải nổi tại sao bản thân có thể dịu dàng đến nhường này, đứa trẻ này, có gì đó thật đặc biệt.

~ Hức hức hức …

Từ xa Yunho cũng đang sốt hết cả ruột, lúc đó đúng là nhất thời nóng giận nên đã hơi nặng tay. Thật là… sao thằng nhỏ đó dám ghép ngài với kẻ đó chứ, để cho gọi phụ thân với mẫu thân đã là quá lắm rồi… Tuy vậy nhưng việc ngài đã làm nó khóc đến thế kia, chính ngài cũng thấy khó chịu lắm…

~ Ngoan nào… đừng khóc… ~ Những ngón tay thon vuốt nhẹ lên mặt thằng nhóc, giọng dỗ ngọt ngào hay hơn bất cứ thanh âm nào ngài từng nghe, đôi mắt đen sâu tinh tế đang trìu mến nhìn tiểu quỷ trong lòng. Ai mà nghĩ được kẻ yếu đuối đó có thể ngang tài ngang sức với ngài chứ. 

Thật dịu dàng…

Thật… đẹp…

~ Hừ! ~ Yunho tự lắc đầu thật mạnh, cố xua đi ý nghĩ vớ vẩn vừa thoáng hiện ra trong đầu. Đoạn quay sang gọi lớn ~ ĐÃ ĐẾN LÚC ĐI TIẾP RỒI!!!

Jaejoong vội ôm hài nhi vẫn đang “hức hức” không ngừng rồi đứng lên, gọi Bạch Hổ lại rồi leo lên đó, cùng lên đường thôi.

...

~ HOẢ DÃ CẦU! ~ Yunho liên tiếp tung chưởng lực vào đám yêu quái đang chắn đường.

~ Không được đem Thạch Lệ đi, không được đem Huyết Thạch đi! ~ Đám yêu cứ chết con này con khác lại xông tới, nhao nhao lặp đi lặp lại câu nói ấy. Vốn dĩ chúng không phải yêu quái trông coi Huyết Thạch hay Thạch Lệ, chỉ là đám tạp nham những thú vật tu luyện lâu năm thành tinh, nên không thể phát hiện ra khí của Thạch Lệ mà lần theo. Chỉ vì tiếng khóc của Thạch Lệ đã gián tiếp thông báo cho chúng biết có kẻ đến định đem báu vật của núi này đi nên mới xuất hiện nhiều đến thế.

~ Hức hức…thạch thạch của Min Min… hức hức…vỡ rồi… ~ Changmin vừa ngồi trong lòng Jaejoong vừa gạt nước mắt.

~ …

Không khó để Jaejoong nhận ra tiếng khóc rấm rức của Changmin chính là thứ đã dụ yêu quái ra, muốn ngăn lại lắm, nhưng lần này thực sự rất khó để dỗ nó nín.

~ Hừ…~ Khẽ hừ nhẹ một cái, Jaejoong để Changmin lại cho hai linh thú bảo vệ và lao đến chỗ Yunho cùng hắn đánh yêu quái, tiện thể cho hắn một trận luôn.

~ Ngươi ra đây làm gì?! ~ Yunho vừa tung hoả lực vừa hỏi tiên nhân đang đứng quay lưng lại với mình.

~ Tốt nhất ngươi nên xin lỗi nó đi!

~ Là nó làm ta bực mà!!!!

~ Nhưng cũng không thể vì thế mà làm hỏng luôn đồ của nó chứ, ngươi làm nó hụt hẫng lắm đấy!

~ Thôi đi ~ Yunho gằn mạnh giọng, thuận tay chém một đao mạnh xuống một con yêu làm nó chết ngay tức khắc ~ Đó không phải chuyện của ta………….

~ Rồi ngươi sẽ phải nghĩ lại cho xem…

Quả nhiên vài canh giờ sau, Yunho đã hiểu việc Changmin khóc thực sự ảnh hưởng nhiều đến hắn.

~ Ngươi… ~ Yunho bực tức chỉ Hoả Mã Đao về phía hài nhi đang thút thít trong lòng Jaejoong ~ … rốt cuộc phải thế nào ngươi mới ngừng khóc hả?!

Chỉ trong vòng vài canh giờ, số yêu quái Yunho đụng phải còn nhiều hơn số yêu ngài tiêu diệt trong vòng một năm. Nguyên nhân khách quan là do khí của Huyết Thạch quá mạnh khiến yêu ma sinh sôi nảy nở nhiều như cỏ dại, nguyên nhân chủ quan là vì tiếng khóc kia đã khiến chúng dẫn xác đến, khiến hành trình của ngài bị gián đoạn. Điều này khiến Yunho vô cùng khó chịu.

~ Thạch thạch… thạch thạch…hức…thạch thạch của con…hức…

~ Chỉ là một viên đá nhỏ thôi mà! ~ Yunho nhíu mày khó chịu.

~ Thạch thạch...hức hức…vỡ mất rồi… ~ Nước mắt không kìm được lại chảy dài.

~ Thôi được rồi…

~ Hức hức hức…

~ Ta…

~ Hức… hức…

~ LÀM LẠI CHO NGƯƠI MỘT CÁI LÀ ĐƯỢC CHỨ GÌ!!!!!!!!!!!!!!!

Rầm!

Hoả Mã Đao vung xuống khiến tảng đá gần đấy đã bị vỡ thành nhiều mảnh. Nhặt lên một mảnh tuỳ ý, Yunho bắt đầu phát lửa ra từ bàn tay, chỉ trong chốc lát một phiến đá hình trái tim đã hiện ra, vẫn còn đỏ rực màu lửa.

~ Đây, đã được chưa?!

Changmin rướn người ra khỏi vòng tay của Jaejoong, khẽ chớp mắt rồi lắc đầu thỏ thẻ.

~ Thế chữ Yun-Jae đâu ạ?!

~ …?!!!!

~ Humh... ~ Jaejoong nheo mắt nhìn khuôn mặt cơ hồ muốn nổ tung của kẻ đối diện, thật thú vị mà. Thôi được rồi, lần này coi như ta cứu ngươi một bàn ~ Để ta khắc chữ cho Min Min!

Nói rồi Jaejoong đưa tay ra nắm lấy phiến đá trong tay Yunho, Changmin đã suýt nữa hét lên phấn khích khi bắt trọn khoảnh khắc tay mẫu thân nằm gọn trong tay phụ thân. Cho dù nó chỉ diễn ra trong tíc tắc thôi, nhưng giây phút mà trắng với đỏ hoà vào nhau, Changmin cảm thấy... nói ngắn gọn nhé: Một chút nước mắt nó bỏ ra có là gì!

Yun-Jae.

Jaejoong dùng đầu nhọn của quạt ánh sáng kết hợp với chút phép thuật, dễ dàng khắc được hai cái tên thật hoàn hảo trên phiến đá. Sau đó còn dùng sợi ánh sáng lồng qua tạo thành một vòng đeo tuyệt đẹp cho tiểu hài tử đang háo hức nhìn mình.

~ Thế nào?! ~ Vừa hỏi vừa lồng cái vòng qua cổ tiểu quỷ đó.

~ Tuyệt vời ah! ~ Changmin reo lên vui vẻ nắm chặt vào phiến đá trước mặt mình, đoạn vươn tay kéo Yunho lại gần, to gan ôm cả phụ thân lẫn mẫu thân mà khúc khích cười.

Thật vui, thạch thạch được tạo dáng bởi lửa của phụ thân, chữ được khắc bằng ánh sáng của mẫu thân. Tên hai người lại ngự trên phiến đá hình trái tim đó, bởi vậy bảo bối nhỏ này chính là thước đo tình cảm giữa phụ thân và mẫu thân. Ban đầu thì màu trắng phớt bạc như vầy, nhưng không lâu sau đảm bảo sẽ chuyển màu đỏ rực cho coi. Vì phụ thân với mẫu thân càng yêu nhau thì thạch thạch sẽ càng chuyển màu mà. Ai da, phép thuật của Min Min cũng khá đó chứ nhỉ?! Cũng may là mọi chuyện đã diễn ra đúng như tính toán, vậy là từ nay cứ dựa vào thạch thạch mà lựa cách xáp phụ-mẫu vào nhau là được rồi.

Yunho chỉ khẽ cau mày, thật không nỡ đẩy ra.

Jaejoong chỉ khẽ lắc đầu, thật không nỡ đẩy ra.

Giây phút đó…

Trắng… đỏ… vàng… hoà vào nhau…

Thật giống như một gia đình…

END CHAP 5

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro