Chap 16 - 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng chiêng trống đập rộn ràng cùng âm thanh pháo hoa nổ lép bép liên hồi hết sức vui tai khiến Kim thần đang du ngoạn ngang qua không nén nổi tò mò mà sà vào quan sát. Mọi người lúc này ai cũng hết sức vui vẻ, sắc đỏ được giăng khắp nơi, đến cả cái kiệu kia cũng mang một màu đỏ rực rỡ kìa. Theo đến tận lúc kiệu được dừng, đến tận lúc nữ nhân mặc xiêm y đỏ bước ra từ kiệu cùng một nam nhân cũng y phục đỏ nốt đứng cúi người với nhau, Kim thần mới vỡ lẽ họ là phu thê a ~ và cái ngài vừa chứng kiến chính là lễ thành hôn của họ. Cả hai trông thực hạnh phúc, Kim thần cũng đến trước mặt họ cười chúc mừng, mặc kệ sự thật là họ không thể nhìn thấy mình, ngài cũng thấy khá vui vẻ. Đó là ấn tượng của Kim thần về hai chữ “phu thê”, trang phục đỏ thực đẹp, không khí vui vẻ, lứa đôi hạnh phúc… phu thê… phu thê… phu thê…

.

.

.

Tiếc là ý nghĩ hết mực tinh khiết đó sắp bị người ta phá vỡ rồi…

CHAP 16

Hàn tinh Yoochun cũng giống như Điểu nhân, là một trong những yêu quái bậc cao trong ngọn núi này. Thế nhưng nơi ở của Yoochun là trên đỉnh núi, còn Điểu nhân này lại là lưng chừng núi. Nói vậy cũng có nghĩa là so với yêu quái này thì thực lực của Yoochun nhỉnh hơn rất nhiều. Hơn nữa cộng thêm việc khá lâu rồi chưa vận động gân cốt khiến Yoochun cảm thấy ngứa ngáy, thế nên vừa lâm trận đã cực kỳ sung sức mà vung gậy phang trái phang phải. Điều đó đã làm cho Điểu nhân kia gặp không ít khó khăn…

Phạch phạch phạch…

Tiếng vỗ từ đôi cánh khổng lồ của Điểu nhân vang lên liên tục, nó đã phải rất linh hoạt mới có thể tránh được những đòn quật từ cây gậy của Yoochun. Con yêu có vẻ khá chật vật khi tham chiến với Yoochun, hơn nữa nó đang vô cùng thắc mắc tại sao yêu quái này lại cùng phe với hai vị thần kia. Nhẽ ra phải giống như nó cùng bảo vệ Thạch Lệ chứ?!

Xoẹt…

Gậy băng mang theo hơi lạnh bất ngờ phóng tới khiến Điểu nhân không kịp trở tay mà dính một chưởng ngay giữa ngực. Gần như ngay lập tức, từ chỗ va chạm với gậy bạc xuất hiện một luồng khí lạnh thấu xương, kèm theo đó Điểu nhân cũng cảm thấy cơ thể của mình dần cứng ngắc lại.

Kang!

Sau khi dùng móng vuốt hất cây gậy nguy hiểm kia ra khỏi ngực mình, con yêu vội vàng quay người bỏ chạy. Yoochun thấy vậy liền thu gậy lao theo. Thế nhưng mới chạy được ba bước đã thấy Điểu nhân đột ngột xoay người trở lại và dùng một bên cánh khổng lồ của nó lia vào cổ Yoochun. Hàn tinh vì quá bất ngờ nên chỉ kịp lách người một cái, cái cổ thoát nạn nhưng một bên má phải chịu tội thay. Thế là má bị xước một vệt.

_ Á… 

Tuy người bị thương là Yoochun nhưng người đau xót kêu rống lên lại là Junsu. Nãy giờ ngồi đảo mắt theo dõi từng cử động của tướng công khiến Junsu vô cùng sốt ruột. Cũng mấy lần tính nhào vào giúp Yoochun đấy, nhưng lại bị Changmin ngăn lại. Nhóc con đó trước đôi mắt gấp gáp của Junsu chỉ chậm rãi phun ra từng từ : “Để hyung ấy chút thể diện của người làm tướng công đi...”. Ngẫm lại cũng thấy đúng, người ta đang muốn ra oai chút xíu với nương tử, bây giờ mình tự nhiên nhảy vào làm chi. Thế là Junsu ngoan ngoãn ngồi trên Bạch Hổ vừa ôm Changmin vừa xem tướng công trổ tài. Lâu rồi không được nhìn thấy gương mặt này… nhớ quá đi…

Vụt ~

Quay trở lại cuộc chiến vừa rồi, Yoochun thấy nhói đau ở một bên má thì theo phản xạ đưa tay sờ. Lợi dụng lúc đối thủ trước mặt còn đang nghiến răng xót xa, Điểu nhân nhanh chóng lia thêm một phát cánh nữa. Lần này Yoochun cũng chỉ kịp lách người chút xíu, và rồi ngực bị xẹt qua đau thấu trời.

_ YOOCHUN AH!!! - Đến nước này thì không có thể diện với oai hùng gì hết, Junsu vội đến mức ném cả Changmin sang một bên mà lao về phía Yoochun, gấp gáp chuẩn bị dùng phép cứu chồng.

_ HOẢ DÃ CẦU…

Trong lúc Junsu còn chưa kịp đưa tay vung phép thì một thân ảnh rực lửa bất ngờ bay đến, chớp mắt một cái đã thấy trên tay kẻ đó vung ra quả cầu lửa cực đẹp.

Ầm ầm…

Điểu nhân đang mải chiến đấu với Yoochun nên không tránh được đòn đánh lén của Hoả thần, còn chưa kịp quay đầu xem ai vừa niệm chưởng đã bị cả một màu đỏ bao trùm khắp người. Sau đó thì “phụt”… máu tươi phun ra, đôi chân khuỵ xuống, mắt đờ đẫn nhìn vị thần dũng mãnh đang tiến tới.

_ Hừ… - Yunho nhếch mép nhìn Điểu nhân thứ ba bại trận, quay sang nhìn nhìn Yoochun một chút rồi mới đi đến chỗ Changmin - Giải quyết ba con chim kia đi, sau đó chúng ta nói chuyện…

_ Dạaa… 

Changmin ban nãy vừa bị Junsu ném, nhất thời thương tâm quá mà cứ nằm sấp vậy. Phải đợi đến lúc Yunho đến gần nhóc con mới lồm cồm bò dậy, bẽn lẽn nhìn phụ thân ra lệnh, rồi lại bẽn lẽn gật đầu. Có ăn năn hối cải sẽ được hưởng khoan hồng, phụ thân thông minh như vậy, chắc chắn đã nhận ra sự bất thường trong vụ Yoochun huynh đột ngột biến thành người rồi. 

_ Làm nhanh đi… 

Âm thanh trầm thấp của Hoả thần mạnh mẽ vang lên, khiến cho Changmin, Junsu cùng Yoochun cảm thấy có chút áp lực. Junsu và Yoochun lén nắm tay nhau, sợ rằng thời khắc chia tay sắp đến lần nữa.

_ Tạm biệt… - Changmin khẽ thì thào rồi dùng ánh sáng vàng trên đôi tay nhỏ nhắn chữa lành vết thương cho Điểu nhân, đoạn sắc vàng ánh lên một cái, Điểu nhân kia biến mất, thay vào đó là một con đại bàng nhỏ tung cánh bay lên.

Vụt… Bịch!

_ Còn hai con nữa này…

Hai con Điểu nhân bại trận còn lại bị Kim thần cột sợi ánh sáng lôi đến đây. Phẩy tay một cái ném đến trước mặt Changmin, Kim thần lạnh lùng liếc nhìn cục đá màu đỏ đang đứng cứng ngắc bên kia một cái, sau đó ánh mắt chuyển hướng sang phía Yoochun, khoé môi khẽ nhếch lên.

_ Hàn tinh… - Jaejoong nâng tay vẫy nhẹ.

_ Umh… Kim thần… - Yoochun máy móc cười đáp lại, trong lòng thắc mắc không hiểu sao yêu quái băng như hắn lại cảm thấy lạnh khi nhìn vào nụ cười đó. Cái này… Kim thần sao có thể phát ra sát khí lạnh băng như vậy chứ???

Bước đến gần Bạch Hổ, Kim thần lặng lẽ phất quạt phe phẩy, gương mặt lạnh tanh nhìn chằm chằm vào Changmin.

_ A… - Changmin vốn rất thông minh, ngay lập tức hiểu ý mà cúi đầu dùng phép xử lý hai Điểu nhân bại trận kia, không dám ho he nửa câu. Oa oa oa … sao mẫu thân còn đáng sợ hơn cả phụ thân thế này…

.

.

.

Jaejoong cuối cùng cũng nghiệm ra rằng, một khi Changmin đã cảnh báo trước cái gì, thì phải tuyệt đối suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề đó trên mọi phương diện. Nếu như lúc đó ngài có thể nghĩ được hành động gật đầu đồng ý của mình sẽ dẫn đến việc đáng xấu hổ này thì không bao giờ ngài đồng ý…

Yunho cay đắng nhận ra rằng, chỉ vì một phút yếu lòng không đáng có mà giờ ngài phải đứng đây chứng kiến cảnh tượng này, và thậm chí điều khiến Hoả thần cay đắng hơn là… ngài thích cảnh đó…

.

.

.

_ Tướng công… - Junsu bặm môi đẩy Yoochun, khuôn mặt đỏ bừng hết nhìn Kim thần, ngó qua Hoả thần rồi lại liếc sang Thạch Lệ - …làm vậy không ổn đâu…

_ Ta đã giăng kết giới rồi… - Yoochun nắm tay Junsu lại rồi áp sát vào lần nữa, giọng nói đầy nhẫn nhịn khàn khàn vang lên - …họ sẽ không thấy gì đâu…

_ Nhưng… - Thổ thần đáng thương trước nanh vuốt của lang sói vẫn cố dùng dằng thêm chút nữa - …ta vẫn thấy chuyện này không thích hợp lắm…

_ Nương tử… ta chịu hết nổi rồi… 

Lúc trước cho dù đã mang danh phu thê nhưng hắn chưa từng động vào người nương tử, bởi vì Junsu không tự nguyện, Junsu không yêu hắn. Vậy nên Yoochun vẫn luôn nhẫn nhịn chờ đến lúc chiếm được trái tim của Junsu mới cùng đệ ấy chính thức động phòng. Ai dè lại xảy ra chuyện Junsu bỏ trốn rồi đụng độ với Kim thần và Hoả thần, mà thời điểm biết được tình cảm thật của Junsu cũng là lúc Yoochun bị biến thành chuột bạch, lúc nào cũng nằm trong túi áo nương tử, cảm nhận rõ hơi ấm của người kia mà không cách nào chạm vào đựơc. Nay khó khăn lắm mới có cơ hội biến về dạng người thế này, cho dù có bị coi là háo sắc, không kiên nhẫn, cầm thú hay gì gì đấy thì Yoochun cũng quyết phải đè bằng được nương tử mình ra. 

Bởi vì Changmin nói rằng hắn chỉ có thể ở trong dạng người có một ngày hôm nay thôi nên phải tranh thủ từng giây từng phút chứ. Đã thế Kim thần cũng chỉ cho Yoochun và nương tử của mình có hai canh giờ riêng tư rồi sau đó lại phải tiếp tục cuộc hành trình, vì thế càng phải khẩn trương…

_ A… tướng công… Yoochun… aa…

_ Min Min nói thật mà…là Min Min đã sơ suất tính nhầm, bởi vì lúc này tiên khí của phụ thân và mẫu thân còn quá mạnh… hoá ra chưa cần đến một tháng Yoochun huynh đã có thể biến lại thành người rồi… - Đưa ra lời tự thú ăn năn “tính nhầm”, tiện thể lồng thêm một câu ca ngợi sức mạnh phụ mẫu, kèm theo đó là một chút hiệu ứng từ đôi mắt to tròn và những giọt nước long lanh cũng như giọng nói thanh thanh tội nghiệp, Changmin đã hoàn toàn hạ gục hai vị thần sáng suốt kia.

_ Hừ… vậy ngày mai Hàn tinh trở lại dạng chuột bạch, rồi bao lâu nữa sẽ tiếp tục biến thành người?! - Hoả thần cho dù đã bị thuyết phục nhưng vẫn muốn tra khảo thêm. 

_ Cái đấy còn tuỳ thuộc vào việc sức mạnh của phụ thân với mẫu thân mạnh yếu ra sao… - Changmin chớp chớp mắt trả lời, một lần bị hớ đã đủ lắm rồi. Nhóc không thể nói toẹt ra là việc này phụ thuộc vào sự an toàn của Junsu được, nếu ban nãy Junsu không gặp nguy hiểm thì đời nào Changmin biến Yoochun trở lại dạng người chứ.

_ Phụ thuộc vào sức mạnh của ta và… - Yunho trong vô thức lặp lại lời nói của Changmin, lúc nhắc đến người kia thì chợt khựng lại, theo phản xạ quay ra nhìn người đó, thế là bốn mắt chạm nhau.

Kim thần tuy đang ngồi về một góc tách biệt nhưng vẫn chăm chú nghe Changmin cùng Yunho nói chuyện, thấy có người nhắc đến mình thì cũng quay lại nhìn, sau đó vội phẩy quạt lên che ngang mặt rồi quay đi và lạnh lùng phát biểu.

_ Tranh thủ nghỉ ngơi đi, bao giờ hai người kia xong chuyện… lập tức xuất phát!!!

_ Vâng… - Đương nhiên chỉ có mình Changmin đáp lại. Nhóc con sau khi nhìn cảnh mẫu thân dùng quạt che mặt thì không nhịn nổi lè lưỡi một cái, tay đưa lên cổ sờ Thạch Thạch, nóng, nóng quá, nóng chết Min Min rồi!!!

Hành động rất khó lý giải đó của Kim thần cũng bị Hoả thần Yunho nhìn thấy rõ mồn một, việc này có gì không đúng lắm. Rõ ràng lúc đấy ngài đã thành thực khai báo chuyện đáng xấu hổ kia với Kim thần, tuy nhiên phản ứng của kẻ đó lại rất kỳ quặc. Yunho vốn chuẩn bị sẵn tinh thần chiến đấu sau khi Changmin giải thoát cho mấy Điểu nhân rồi, thế nhưng cuối cùng lại chỉ thấy Jaejoong quan tâm đến chuyện của Yoochun và Junsu thôi. Nếu ban nãy khi hai người chạm mắt nhau, Jaejoong không lúng túng che quạt như vậy thì Yunho đã nghĩ rằng Jaejoong quên mất ngài luôn rồi cũng nên. 

Không lẽ… vì Jaejoong hiểu rằng khi ấy ngài rơi vào tình huống bất đắc dĩ mới làm vậy nên không truy cứu thêm nữa?! 

.

.

.

Cũng có thể lắm, kẻ đó vốn rất dịu dàng hiểu chuyện mà…

Hoả thần Yunho sau khi tự gật gù trấn an mình bằng lý do có vẻ ổn đấy thì bỗng ngẩn người ra suy nghĩ. Tại sao ngài lại lo lắng chuyện ấy như thế chứ, không lẽ ngài sợ Jaejoong sao? Không bao giờ, làm sao ngài có thể sợ một kẻ giống nữ nhân như vậy? 

Chỉ là… Hoả thần cảm thấy có chút tội lỗi… khi mà cho dù đã thoát khỏi động hồ ly ấy rồi, thì hình ảnh kẻ kia nửa kín nửa hở… vẫn bao trùm lấy tâm trí ngài… 

Aishhh… chết tiệt, cái quái gì đã xảy ra với ngài thế này?! 

_H.ồ l.y t.i.n.h… - Yunho nghiến răng tức giận đến bùng lửa đỏ rực khắp người. Việc đầu tiên ngài thực hiện sau khi lấy được Huyết Thạch và trở thành chú nhân của đất trời chính là sai binh đi diệt sạch lũ hồ ly tinh trên thế gian này. Xem xem, hậu quả mà con hồ yêu kia gây ra cho ngài thật là đáng sợ mà!!! 

Trong khi Hoả thần đang mải nghĩ cách làm thế nào có thể tiêu diệt giống hồ yêu nhanh gọn nhất thì đằng xa kia một vị thần khác cũng đang đau đầu vì suy nghĩ. 

Chuyện phu thê… chuyện phu thê… kẻ kia nói với Jaejoong rằng hắn và ngài đã làm chuyện giống như phu thê. Thế thì sao? Chuyện giống như phu thê, chẳng phải là mặc y phục đỏ rồi cùng nhau bái đường thành thân sao? Jaejoong cũng tự ý thức rằng lúc đó ngài bị trúng mê hương của Thiên Hồ nên không thể khống chế được hành động cùng cảm xúc, vậy nên việc ngài và Hoả thần bái đường có thể cho qua, không tính. Thế nhưng điều làm Kim thần băn khoăn chính là, sau khi Yunho nói câu “chuyện giống như phu thê” ra thì phản ứng của hắn cùng Changmin và Junsu rất đáng ngờ. Bọn họ đều len lén liếc nhìn ngài, nếu chuyện kia chỉ có thế thì tại sao bọn họ lại có hành động như vậy. Có phải là… có phải là Jaejoong đã hiểu sai “chuyện phu thê” rồi không? Sao thế được, ngài cũng đã từng chứng kiến…

_ A… aahh…

Không hẹn mà gặp, cả Jaejoong, Changmin và Yunho đều sượng cứng người khi nghe thấy một tiếng kêu vô cùng mờ ám từ phía sau vang lên. Đó là tiếng của Thổ thần Junsu.

_ A… Yoochun ahh… aaa…

_ Junsu… ta yêu đệ… urrr…

Lần này có cả Hàn tinh Yoochun góp giọng!

Changmin từ từ quay đầu nhìn, mắt hoa lên một cái, sau đó thì đứng phắt dậy chạy nhanh ra ôm chặt lấy một cây cổ thụ gần đó. Không được nhìn, không được nhìn, Min Min chưa đủ tuổi… một lần ngất xỉu vì choáng là đủ lắm rồi… 

Vậy là lúc này chỉ còn hai vị thần đã đủ tuổi xem cảnh xuân sắc đang diễn ra sau lớp kết giới kia.

_ Chun… a… đệ yêu huynh… aaaa ~

_ Nương tử, nương tử…

Thổ thần Junsu đáng thương nếu biết rằng tư thế và âm thanh đáng xấu hổ của mình lúc này đều bị người ta nhìn thấy hết hẳn là sẽ khóc thét lên mất. Đều là do Yoochun chắc nịch nói rằng đã giăng kết giới để không ai có thể chứng kiến được cảnh động phòng của cả hai, vì thế Junsu mới đồng ý cùng tướng công ân ái. Ai ngờ đâu, sức mạnh của Yoochun so với Jaejoong và Yunho, hay thậm chỉ là Changmin đều không bằng, bởi vậy cái kết giới kia chính thức vô dụng. Thậm chí thảm một điều là trong năm người thì sức mạnh của Yoochun hơn mỗi Junsu, thế nên chỉ có duy nhất Junsu không thể nhìn xuyên qua cái kết giới đấy, còn đối với ba người còn lại, tấm kết giới kia chẳng qua chỉ giống một lớp sương mờ mà thôi. Hơn nữa cuộc mây mưa bên trong kết giới càng nồng nhiệt bao nhiêu thì kết giới kia – vì người tạo ra nó bị phân tâm – mà ngày càng yếu đi, cho nên việc bị nhìn hết, nghe hết, chứng kiến hết là điều không thể tránh khỏi.

_ A… umhhhh…

_ Hộc… hộc… urr…

Suy nghĩ đầu tiên của Kim thần Jaejoong khi chứng kiến cảnh đó là : thật không ra thể thống gì cả!! Hai người kia không là thần tiên thì cũng là yêu quái cấp cao, sao có thể làm chuyện đồi bại như vậy. Tư thế trần tục, âm thanh dâm mị… Yoochun, Junsu… ta thật hối hận vì đã đồng ý cho các ngươi đi cùng!

Trong khi đó, suy nghĩ đầu tiên của Hỏa thần Yunho sau khi cảnh xuân kia đập vào mắt lại là : thật tồi tệ!! Ngài đã muốn quên còn chẳng xong, vậy mà hai kẻ này còn gián tiếp gợi lại… các ngươi muốn chế giễu ta phải không? Chẳng nhẽ bây giờ lại vác đao cho cả đôi một nhát, khiến các ngươi làm oan hồn mà phong lưu với nhau luôn… Biết vậy lúc trước đã không đồng ý cho bọn chúng đi cùng, chuyện của ngài với tên ánh sáng kia đã đủ rắc rối lắm rồi.

Yunho nghĩ quả không sai, chuyện của ngài và Jaejoong vốn đã vô cùng rắc rối, hai người đó không giúp được gì thì thôi lại còn làm nó phức tạp thêm. Ấy là khi Jaejoong sau khi nhìn cảnh kia một chút đã bắt đầu nhớ ra cái gì đó…

_ A… Chun… đủ rồi… dừng lại…

_ Junsu ahhh ~ thêm chút nữa đi… coi như là… đền bù cho ta, đến bây giờ mới được hưởng thụ… mới được làm chuyện phu thê cùng đệ… Junsu… ta yêu đệ…

“Ta, chúng ta đã… đã làm chuyện giống như… phu thê…”

“A… đừng đi…”

“Đừng đi… Jaejae sẽ cho ngươi khoái hoạt mà…”

“Jae…joong”

“Umh…”

Bàn tay run run khẽ mở vạt áo, sau đó thì sững sờ nhìn những dấu hôn nhàn nhạt chi chít trên ngực mình…

_ CHẾT TIỆT!! JUNG YUNHO!!

Trong phút chốc, cảnh tượng hai người quần áo xộc xệch nằm đè lên nhau trên chiếc giường lông hồ ly trắng muốt hiện lên sắc nét như không thể sắc nét hơn. Jaejoong mặt mũi đen sì không chút chậm trễ cầm quạt thần nhào thẳng đến tấn công tên áo đỏ đằng kia.

_ Hả? Làm sao… - Yunho lúc này hoàn toàn bị động, chỉ kịp vung đao lên đỡ rồi lơ ngơ hỏi.

_ SAO NGƯƠI DÁM LÀM VẬY VỚI TA??? – Jaejoong kích động gào lên. Không thể tin được, ngài và kẻ đó…

_ Làm… - Yunho vốn định hỏi “làm gì”, thế nhưng lại nhanh chóng hiểu ra. Biểu hiện của Jaejoong như vậy, chắc chắn là đang nói đến chuyện trong động hồ ly lúc đó.

_ ĐÊ TIỆN! 

Bốp ~

Một cú đấm đầy uy lực không khoan nhượng lao thẳng vào mặt Yunho, cú đấm đó mạnh đến nỗi, ngài còn có thể cảm nhận được vị mằn mặn của máu…

_ KHỐN KHIẾP! LÀ KẺ NÀO DỤ DỖ TA TRƯỚC… - Vốn đã nóng tính thì chớ, giờ lại bị kẻ khác cho một quả đấm hộc máu mồm, bảo sao ngài có thể không nổi giận được. Vậy là Yunho cũng giơ nắm đấm đánh trả Jaejoong.

_ CÓ NGƯỜI DỤ DỖ LÀ NGƯƠI LÀM LIỀN SAO? NGƯƠI KÉM CỎI NHƯ VẬY SAO??? – Sau khi tránh được quả đấm của Yunho, Jaejoong tiếp tục giơ chân lên tung cước.

_ RÕ RÀNG VÌ NGƯƠI KHÔNG KHỐNG CHẾ ĐƯỢC CẢM XÚC CỦA MÌNH RỒI ĐI DỤ DỖ TA, GIẬN DỖI CÁI GÌ CHỨ?! – Yunho vừa lách người tránh đòn vừa đánh trả.

Rồi thì cứ thế lời qua tiếng lại, tay chân vung lên hạ xuống liên tục. Những tưởng cuộc chiến lần này cũng chỉ như bao cuộc chiến của họ trước đây thôi, thế nhưng thực chất lại vô cùng căng thẳng, bởi vì nguyên nhân gây nhau lần này hết sức tế nhị.

Changmin đứng một bên coi mà cắn móng tay không ngừng, trước đây phụ mẫu gây nhau không hề gay gắt như vậy đâu, đây là lần đầu tiên Min Min thấy cả hai vừa cãi nhau vừa đánh nhau như thế, thật đáng sợ quá đi!! Mà bây giờ Yoochun đang ở trong kia mân mê không biết trời đất gì, còn Junsu như đã nói, không nhìn thấy cũng chẳng nghe được những gì diễn ra bên ngoài kết giới. Nói tóm lại là hiện giờ chỉ còn mỗi Changmin run run đứng chứng kiến cảnh long trời lở đất của phụ mẫu mà thôi. Oa oa oa… Min Min sợ quá… nếu cứ như thế này thì biết giải quyết ra sao đây…

_ LÚC ĐÓ NGƯƠI CÓ THỂ BỎ ĐI… TẠI SAO VẪN Ở LẠI!!!

_ VÌ NGƯƠI KHÔNG CHO TA ĐI…

_ NGƯƠI ĐÃ LÀM NHỮNG GÌ?! NGƯƠI KHÔNG THẤY GHÊ TỞM SAO?!

_ CÒN NÓI NỮA, GHÊ TỞM CHÍNH LÀ Ở KẺ CHỦ ĐỘNG ẤY!!!

_ …

Jaejoong chợt đứng sững lại, đôi mắt đen tròn mở to đầy ấm ức. Phải, là ngài, là ngài bất cẩn bị trúng mê hương của hồ yêu, sau đó không biết liêm sỉ mà quyến rũ Hỏa thần. Ngay từ đầu đã biết nguyên nhân hoàn toàn vì mình, thế nhưng vì mãi không thể chấp nhận nổi hình ảnh bản thân chẳng khác gì nữ nhân mà nằm dưới thân kẻ khác rên rỉ nên mới nổi điên như vậy. Sự tự trọng của Kim thần theo đó mà bị đạp một cách không thương tiếc rơi xuống vực thẳm đen ngòm… 

Soạt ~

_ Ơ… mẫu thân… - Changmin lắp bắp nhìn theo bóng người thanh mảnh đang bước đi ngày một xa, sững sờ đến không thể cử động nổi.

_ Hẹn gặp lại… trên đỉnh núi… - Jaejoong chỉ nhìn Changmin rồi mỉm cười thật nhẹ, sau đó thì thân ảnh trắng hòa nhanh vào ánh sáng mặt trời, tan biến.

_ Mẫu thân…

_ Jae… joong…

END CHAP 16

Shinki núi là nơi cất giữ Huyết Thạch, thứ báu vật có thể ban cho người sở hữu nó tiên khí và sức mạnh cực lớn để trở thành chủ nhân của đất trời. Nhưng cũng bởi vì mang trong mình năng lượng lớn như vậy mà Huyết Thạch đã vô tình thúc đẩy nhanh quá trình thành tinh của những yêu quái sống trong Shinki núi, và đó chính là lý do mà yêu quái ở ngọn núi này rất nhiều và mạnh.

Còn một điều đáng sợ nữa khiến các tiên nhân luôn e dè khi nhắc đến yêu quái sống ở ngọn núi này… đó là việc nơi đây có những yêu quái mang khả năng vô cùng đặc biệt và khó đoán…

Mà nói đến những yêu quái mang khả năng đặc biệt và khó đoán, Hoả thần Yunho hẳn là sẽ nhớ ngay đến những kỷ niệm độc nhất vô nhị mà một tiểu yêu đã đem lại cho ngài…

CHAP 17

_ Huhuhu ~~~ Tiểu Hổ ah, coi như Min Min cầu xin ngươi mà… - Thạch Lệ Changmin lúc này thật sự đang có một hành động rất mất mặt, ấy là nằm rạp xuống ôm chân linh thú Bạch Hổ.

_ Gruuuu… - Đáng tiếc là linh thú này lại chẳng hề mủi lòng trước hình ảnh đáng thương kia, nó chỉ khẽ quay sang nhìn Hoả thần Yunho. Như kiểu muốn nói nếu kẻ đang ôm chân nó lúc này là Hoả thần thì may ra nó còn có thể suy nghĩ lại.

_ Hừ… - Yunho khinh thường nhìn đi chỗ khác.

_ Oa oa oa… ta muốn gặp mẫu thân… oa oa oa oa oa… mẫu thân ahhhh ~~~ Changmin thấy biểu hiện không biết phối hợp đấy của phụ thân thì càng gào khóc tợn.

Junsu đứng một bên nhìn Changmin khóc thê thảm như vậy thì mủi lòng muốn ra dỗ, cơ mà chính bản thân y cũng còn đang cần người đến an ủi thế này thì dỗ được ai? Nghĩ đến đấy lại càng thêm ấm ức, Junsu đưa tay vào túi áo khẽ bóp bóp con chuột bạch đáng chết đang nằm sám hối kia. Dám nói là đã giăng kết giới để không ai nhìn thấy, thế mà cuối cùng lúc Junsu phờ phạc bước ra đã thấy một đôi mắt rực lửa cùng một đôi mắt đầy nước đang chăm chăm nhìn mình. Khi ấy y cảm thấy có chuyện gì đó không lành sắp xảy đến nên vội chạy qua núp sau lưng tướng công, ấy thế mà vừa thấy mặt Yoochun chừa ra thì, đôi mắt rực lửa của Yunho ngay lập tức loé lên. Đoạn “vụt” một cái đã thấy thân ảnh đỏ rực đó lao đến tấn công Yoochun, rồi ngay khi Junsu định kêu lên ngăn cản thì Hoả thần lại nói một câu khiến y cứng họng…

“Đôi phu phụ các ngươi nếu muốn âu yếm nhau sao không dắt nhau đến chỗ nào kín kín mà làm, tại sao lại khiến người khác bẩn mắt như vậy???”

Junsu mặt méo xệch từ từ nhìn sang Changmin tìm kiếm sự thật, rốt cuộc lại chỉ thấy gương mặt mếu máo của nhóc con : “Mẫu thân vì nhìn thấy ngươi và Chun huynh động phòng nên đã nhớ ra chuyện đó rồi…”

Thổ thần khóc không ra nước mắt.

Lại nói về Yoochun, cho dù cả người đang tràn trề sinh lực, hưng phấn bừng bừng sau trận “động phòng lộ thiên” ấy cũng không thể địch lại một Hoả thần đang tức đến xịt lửa trên đầu thế kia. Changmin thấy tình thế có vẻ không ổn thì từ bi mở cho Yoochun một con đường sống, không chút chậm trễ phẩy tay biến Yoochun trở lại dạng chuột bạch, an an ổn ổn nằm trong tay Junsu. Mà Hoả thần từ trước đến nay vốn có thiện cảm với Junsu, hơn nữa nhìn cái bộ dạng bị tổn thương cả thể xác lẫn tinh thần của y thế kia khiến ngài thật không nỡ xuống tay. 

Quay trở lại hiện tại, sở dĩ Changmin phải khổ sở vật vã ăn vạ với linh thú Bạch Hổ như vậy là bởi chỉ Bạch Hổ mới có khả năng tìm ra mẫu thân. Lúc ấy Jaejoong bỏ đi quá nhanh, cả Changmin và Yunho đều vô cùng bất ngờ, đến khi bừng tỉnh thì người kia đã biến mất không còn chút khí nào rồi. Còn may là Bạch Hổ cũng giống họ, cũng bị sự việc đó làm cho sững sờ mất một lúc, mà đến khi Bạch Hổ nhận ra là nó phải đi theo chủ nhân mình thì đã bị Changmin túm chân ăn vạ như thế này rồi… 

_ Ô ô ô… ta nhớ mẫu thân… ta muốn gặp mẫu thân… - Cảm thấy không thể thuyết phục được Bạch Hổ, Changmin thét lên một tiếng rồi nằm giãy giụa ra đất kêu khóc. Lần này là nhóc con khóc thật đấy, chỉ cần nghĩ đến việc không thể gặp lại mẫu thân xinh đẹp dịu dàng là đã thấy thương tâm chết đi được rồi - … Ai cho ta gặp mẫu thân điii… oa oa oa… 

Cứ thế tiểu hài tử đáng thương nằm rạp trên mặt đất kêu gào đến khàn cả giọng, khuôn mặt trắng trẻo bụ bẫm thường ngày giờ đã lấm lem nước mắt nước mũi cùng bùn đất. Yunho dù có sắt đá thế nào nhìn thấy cảnh này cũng không thể không đau lòng. Ngài đi nhanh về phía Changmin rồi bế nó lên, vụng về dùng ống tay áo lau mặt cho nó, vừa lau vừa càu nhàu.

_ Đủ rồi đấy, ta sẽ đi tìm Jaejoong cho ngươi…

_ Huhu… phụ thân ah, Min Min muốn mẫu thân… sao lại làm mẫu thân bỏ đi như thế… - Khuôn mặt vốn đã lem luốc, sau khi được Hoả thần lau chùi một hồi lại càng lem luốc hơn, hiện giờ vẫn mếu máo thật đáng thương.

_ Min Min… - Junsu chạnh lòng đến gần Changmin, rồi cũng giống như Yunho dùng ống tay áo mình lau mặt cho nhóc con đó - … không khóc, chúng ta cùng đi tìm mẫu thân cho Min Min…

_ Huhuhu…

Đến nước này thì Bạch Hổ có muốn cũng không thể từ chối được nữa, linh thú nhìn cậu chủ nhỏ khóc lóc như vậy thì cảm thấy thật tội nghiệp. Nó khẽ gầm lên một tiếng rồi từ từ bước đi, ra hiệu cho ba kẻ phía sau đi theo nó.

Changmin nằm trong vòng tay Junsu mà nấc cụt liên hồi, nghe vẫn rất thảm, nhưng dù sao không khóc nữa là được rồi. Yunho nắm thật chặt Hoả Mã Đao trên tay, lòng nặng trĩu không cách nào gỡ bỏ.

Làm kẻ đó tổn thương như vậy, ta cũng đâu có vui gì…

_ Ai ~ ta đúng là đại ngốc mà… 

Jaejoong dùng quạt thần tự gõ vào đầu mình một cái. Thế nào lại quên mất Bạch Hổ chứ, bỏ đi mà còn để lại linh thú như vậy chẳng khác nào vẽ đường chạy trốn của mình cho họ. Bởi vì Bạch Hổ chẳng bao giờ rời khỏi Jaejoong nửa bước, vậy nên chắc chẳn giờ này nó đang lần theo mùi của ngài tìm đến rồi. Mà Bạch Hổ tìm được ngài thì bọn họ cũng tìm được, mà nếu bọn họ tìm được thì… ngài thật không biết sẽ phải đối mặt với tên lửa kia kiểu gì nữa. 

Hận, không hẳn là hận. Bực, không hoàn toàn là bực. Xấu hổ, chưa chắc đã là xấu hổ. Tóm lại, mỗi khi nghĩ đến những cảnh hay ho bên trong động hồ ly lúc ấy là đầu Jaejoong như muốn nổ tung ra. Thời điểm hiện tại tốt nhất là mỗi người một nơi đi, dù sao thì đến lúc lên đỉnh núi thấy được Huyết Thạch rồi cũng coi nhau như kẻ thù thôi. Vậy nên bây giờ đừng gặp nữa là tốt nhất, ngài đành có lỗi với Bạch Hổ vậy, chạy trốn khỏi nó luôn.

Mà khoan! Jaejoong bỗng nhiên ngẩn người ra. Ngài đang nghĩ gì vậy? Chắc gì bọn họ đã muốn đi tìm mình, Changmin thì có thể có, nhưng kẻ kia hẳn là sẽ không đâu. Mà nếu kẻ đó không đồng ý đi tìm thì Changmin cũng chẳng được đi, cơ mà nếu gặp Changmin cũng được, ngài rất thích nhóc con đáng yêu ấy. Thế nhưng kẻ đó sẽ không để Changmin đi đâu, vậy là sẽ không có ai đi theo Bạch Hổ cả, thế thì ngài có nên chờ nó đuổi kịp mình không nhỉ? Không, nếu chờ… lỡ như… 

_ Aishhh… thật là điên đầu mà…

Jaejoong phất quạt ra phẩy phẩy trước ngực liên hồi, có phải vì ở chung với mấy người kia lâu ngày quá nên đầu óc ngài đã bớt sáng suốt đi không vậy. Sao mới tách ra chưa đầy một ngày đã trở nên hồ đồ khó nhọc thế chứ?! Tình hình này thật không ổn, không ổn…

Lúc ấy vì ước muốn chạy trốn khỏi kẻ kia quá mãnh liệt nên mới liều mình dùng di thuật mà phóng được một đoạn khá xa, để đến bây giờ mới đi bộ một chút đã cảm thấy mệt mỏi. Bởi vì mỗi lần sử dụng di thuật đều rất tốn sức, mà ngọn núi này lại như đang hút đi sức mạnh của ngài vậy, Jaejoong khẽ thở dài rồi ngồi xuống một gốc cây, định bụng sẽ ngồi tĩnh dưỡng một lúc rồi đi tiếp.

Soạt…

Phụt!

Một sợi ánh sáng trong chớp mắt phi thẳng vào lùm cây cách đó không xa, ấy chính là nơi vừa phát ra tiếng động. Khuôn mặt Jaejoong lạnh băng nhìn vào chỗ đó, quạt thần vẫn chậm rãi phe phẩy trước ngực, nhìn thì thấy ung dung vậy chứ thực ra Kim thần đã chuẩn bị sẵn sàng để tiếp đón yêu quái rồi.

Soạt soạt soạt ~~~

Sau hai giây im lặng thì từ trong các lùm cây gần đó liên tiếp phát ra tiếng sột soạt như vậy, điều đó cho thấy con yêu quái giấu mặt kia đang di chuyển với tốc độ rất nhanh trong các lùm cây xum xuê lá. Và còn một điều nữa đó là sợi ánh sáng ban nãy Kim thần phóng ra chẳng hề làm nó tổn thương chút nào.

_ Hừ, được lắm! 

Jaejoong nhanh chóng đứng dậy bật người đuổi theo tiếng sột soạt kia. Tốc độ của yêu quái nọ rất nhanh, nhưng của Kim thần cũng không hề kém cạnh, hơn nữa phản xạ của ngài lại rất tốt, vậy nên yêu quái đó di chuyển đến đâu đều bị ngài đoán được. Quạt thần cứ thế lia lên hạ xuống qua khắp các lùm cây khiến lá cây rơi rụng lả tả, tuy nhiên con yêu kia vẫn may mắn tránh được đòn từ quạt ánh sáng mà tiếp tục chạy.

Soạt…

Bốp!!!

_ Oa…

Lần này cũng đoán trước được hướng chạy của con yêu, thế nhưng Jaejoong không dùng quạt thần lia theo nữa mà dùng chân đá ngược lại đường chạy của nó, quả nhiên con yêu bị bất ngờ, tránh không kịp liền dính cước mà ngã nhào xuống đất.

_ Bắt được ngươi rồi… - Tiên nhân đắc ý lao theo chiến lợi phẩm đang rơi xuống, đến khi nhìn kỹ con yêu đó rồi thì lại ngớ người ra - …humh??!!

_ Ai ai… nha… a… - Một tiểu tử trắng trẻo mập mạp đang ngồi bệt dưới đất, đôi môi hồng chúm chím không ngừng lặp đi lặp lại những từ vô nghĩa, còn có hai tay nhỏ bé tròn tròn đang vươn về phía tiên nhân trước mặt đòi bế nữa.

_ Ngươi… 

Jaejoong vẫn đứng cảnh giác nhìn bé con bụ bẫm dưới chân mình, đây chính là yêu quái vừa chơi trò đuổi bắt với ngài sao? Lúc này mới nhớ lại, khi nãy tuy không nhìn rõ con yêu đó nhưng đúng là thân hình nó chỉ có một mẩu bé xíu như vậy. Trên người bé con này vẫn còn phát ra yêu khí, Jaejoong có thể khẳng định đây chính là yêu quái vừa nhảy như tên bắn trong các lùm cây, cơ mà sau khi dính một cước của ngài sao lại ngồi bệt ra đây với khuôn mặt ngây thơ vô tội thế này??

_ Mmm… nha nha… uu… 

Có vẻ như giả làm mẫu thân người ta lâu quá rồi, đến giờ cứ thấy trẻ con là lòng lại nhộn nhạo cả lên, nhất là với đứa trẻ dễ thương thế này. Trong lòng Jaejoong bỗng mềm đi một chút, nhưng ngay sau đó ngài nhanh chóng lấy lại tinh thần, yêu quái vô cùng quỷ quyệt, biết đâu con yêu này đang định giở trò gì thì sao? Nghĩ vậy Jaejoong liền cúi người bắt lấy một bàn tay của bé con kia, nắm chặt.

_ Yêu quái, mau hiện hình!

_ A… nha… mammm… - Đáp lại ánh mắt sắc lạnh của Kim thần là những tiếng kêu bập bẹ của đứa trẻ trước mặt, thậm chí bé con đó còn vô tư dùng bàn tay nhỏ còn lại nắm vạt áo ngài cho vào miệng nhấm nháp.

_ Sức mạnh chỉ có thế này thôi sao… 

Jaejoong đăm chiêu suy nghĩ, tuy là cơ thể có phát ra yêu khí, thế nhưng sức mạnh lại rất yếu ớt. Nói cách khác đây chỉ là một tiểu yêu tinh mới sinh thôi, hoàn toàn vô hại. Có lẽ ngài đã quá nóng vội, chứ thật ra khi nãy tiểu yêu này chỉ đơn giản là nghịch lá cây, sau đó bị ngài đuổi bắt thì tưởng có người chơi cùng nên cũng hưởng ứng mà chạy thật lực. Vậy mà ngài đã đá nó một cái thật mạnh đó, tội nghiệp quá. 

Cứ vậy toàn bộ sự chú ý của Kim thần tập trung hết vào tiểu yêu tinh đáng yêu đó mà không hề nhận ra, từ phía xa kia có ba đốm sáng ---đỏ, vàng, xanh--- đang tiến về phía mình.

_ Tại sao chỉ có một mình như vậy… - Jaejoong vươn tay bế bé con lên, trong lòng lại cảm thấy buồn buồn. Ngài vẫn thường bế tiểu tử kia như thế này, không biết đến bao giờ mới có thể bế nó thêm lần nữa đây…

_ Mmm… - Đôi bàn tay trắng múp xoè ra áp vào má ngài, môi hồng nho nhỏ chu ra.

_ A… khoan… - Trong nháy mắt Jaejoong cảm thấy đứa trẻ trên tay bốc lên yêu khí cuồn cuộn, sức mạnh trong cơ thể bé bỏng ấy không hiểu từ đâu xuất hiện mà dâng lên ồ ạt như nước lũ. Nó mạnh, tiểu yêu tinh này thực ra rất mạnh!!!

Jaejoong đã cố đẩy ra, tiếc rằng không kịp.

_ Chụttttt ~ Môi hồng nhỏ xíu của tiểu yêu vươn nhanh ra áp vào đôi môi Jaejoong, thế rồi chỉ một khắc sau, mọi chuyện đã đảo lộn đến không thể ngờ được.

Xoẹt…

.

.

.

_ Mẫu thân, mẫu thân!! - Chẳng còn cần Bạch Hổ dẫn đường tiếp nữa, đến đây là có thể ngửi thấy mùi của mẫu thân rồi. Changmin lanh chanh nhảy ra khỏi vòng tay Junsu chạy nhanh về phía có đám khói trắng trước mặt.

Mà khoan?! Sao mẫu thân lại ở trong đám khói trắng kia vậy??

“GRÀOOO…”

Changmin còn chưa kịp nói thắc mắc của mình ra đã thấy Bạch Hổ lao nhanh về phía trước, đoạn không chậm trễ mà xông vào đám khói trắng kia. Và rồi rất nhanh chóng nó bị đánh bật trở lại bằng một chưởng lực quen thuộc : Thiết Kim Sa!

_ Hả? – Junsu kinh hoàng kêu lên, tại sao Kim thần lại dùng Thiết Kim Sa đánh linh thú cưng của mình vậy? 

Đến lúc này thì đám khói kia mới bắt đầu vơi đi, và cả ba người mới nhìn rõ những gì có bên trong làn khói đó.

Đó là một thiếu niên vô cùng khôi ngô tuấn tú khoảng chừng 15-16 tuổi, cơ thể được bó sát trong bộ trang phục màu đen mạnh mẽ, khuôn mặt tròn cân đối với những đường nét vừa mềm mại vừa tinh tế, ánh mắt sắc lạnh nhưng vẫn mang chút gì đó trẻ con tinh nghịch. Thiếu niên đó, một tay cầm chiếc quạt ánh sáng trắng muốt phe phẩy trước ngực, tay kia lại đang bồng một tiểu hài tử xinh xắn tựa như búp bê. Khung cảnh trước mặt tuy được tạo bởi toàn những thứ đẹp đẽ, thế nhưng không khỏi khiến người nhìn vào phải thốt lên hai từ : “Quái dị!”

_ Thạch Lệ Changmin ~ Thiếu niên tít mắt vẫy quạt về phía Changmin - …cuối cùng cũng gặp được ngài…

_ Ngươi ngươi… - Changmin trợn tròn mắt nhìn kẻ đang mỉm cười với mình, rồi như nhớ ra cái gì đó, lại chăm chăm nhìn vào tiểu hài tử xinh xắn trong tay thiếu niên, sau đó thì bắt đầu lắp bắp - … mẫu thân… mẫu thân…

_ Kia chắc là vị thần còn lại, Hoả thần… - Thiếu niên không thèm để ý đến bộ dạng muốn xỉu đến nơi của Changmin mà xoay người nhìn về phía Yunho, một nụ cười nửa miệng nở ra trên khuôn mặt búng ra sữa - …tuy vẫn chưa thích nghi được với sức mạnh của ánh sáng đang chảy trong cơ thể, nhưng ta vẫn muốn được thử sức với Hoả thần một phen…

_ Ô ô ô… sao lúc ấy mẫu thân lại đi một mình chứ… 

Trong lúc phụ thân Yunho đầy thách thức nhìn kẻ vừa khiêu chiến với mình thì hài tử Changmin lại đang ngất lên ngất xuống kêu gào không ngừng. Tại sao lại chạm mặt kẻ này sớm thế chứ? Mà sao lại chạm mặt đúng vào lúc mẫu thân tách khỏi Min Min như vậy?! Chắc chắn là mẫu thân không hề biết trên đời này có loại yêu quái trong lốt tiểu yêu chỉ chăm chăm hôn môi thần tiên để cướp sức mạnh đâu, bởi vậy bây giờ mẫu thân mới phải thế chỗ cho nó, bị biến thành tiểu hài tử mất rồi kìa, oa oa oa…

_ Ngươi lại khóc lóc cái gì thế… - Yunho bực mình quát lên - …để yên ta chiến đấu với con yêu này rồi chúng ta tiếp tục đi tìm Jaejoong…

Nói rồi vác đao lao về phía thiếu niên nọ.

_ Khoan đã phụ thân, đừng làm tổn hại đứa bé trên tay yêu quái, đó chính là mẫu thân đấy!!!! – Changmin vội vàng hét to.

_ Hả?!

Junsu ở phía sau Changmin còn hét lên kinh ngạc hơn cả Yunho, đứa bé xinh xắn kia chính là Kim thần đó sao? Đúng rồi, nhìn kỹ mới thấy có nhiều nét giống lắm, hơn nữa y phục nó đang mặc lại có cùng chất liệu với y phục của Kim thần, mà cơ thể đứa trẻ đó cũng đang phát ra ánh sáng trắng nữa.

_ Changmin, ngươi nói cái gì??? 

Yunho lúc này đã lao vào tham chiến nhưng vẫn không thể tập trung được. Thiếu niên trước mặt không những dùng quạt thần tấn công ngài mà còn dùng đứa trẻ áo trắng kia như một cái khiên bảo hộ cho nó. Điều ấy làm Yunho lại càng phải cẩn thận hơn với những đòn đánh của mình. Đứa trẻ này là kẻ đó, ngài tuyệt đối không thể làm tổn hại kẻ đó lần nữa…

_ Ha ha, tiếp chiêu nè… 

Thiếu niên kia như vừa tìm được một trò chơi mới mà thích thú lia quạt thần không ngừng, đồng thời cứ thấy đao Yunho hạ xuống lại lấy đứa trẻ trong tay mình ra chắn. Cho dù thiếu niên có thấy hơi khó hiểu một chút, hai vị thần này cùng đi lấy Huyết Thạch thì phải là kẻ thù của nhau chứ, thế sao tên Hoả thần này lại có vẻ muốn bảo hộ cho Kim thần vậy? Nhưng thôi để ý làm gì, trò chơi này thật thú vị. Nó chỉ là một tiểu yêu tinh trong ngọn núi này, nhưng vì có khả năng biến đổi vô cùng đặc biệt mà nằm trong đội ngũ những yêu quái chịu trách nhiệm canh giữ Thạch Lệ, tuy nhiên vì dù sao cũng chỉ là một tiểu yêu nên nhiệm vụ của nó không lớn. Không cần hạ gục hai vị thần đó rồi mang Thạch Lệ về, chỉ cần tước đi sức mạnh của một trong hai người, sau đó chạy trốn thật xa để không bị bắt lại giải phép là xong, phần còn lại sẽ để cho những huynh đệ yêu quái khác giải quyết. Dù sao thì mất đi Kim thần, một mình Hoả thần cùng tiểu tiên kia chắc chắn không thể đối phó với những yêu quái canh giữ còn lại. 

_ Hoả Mã Đao!!

Vụt ~

_ Oa… - Thanh đao đỏ rực mang theo lửa nóng hầm hập đó suýt chút nữa lia vào đầu nó rồi – Nguy hiểm quá, ta không chơi nữa…

Dứt lời, thiếu niên đó lập tức xoay người bỏ chạy. Nó lại sử dụng tốc độ cực nhanh của mình để chạy trốn, tuy nhiên chạy chưa được ba bước đã thấy linh thú dũng mãnh của Kim thần phóng ra ngáng đường, đằng sau lại có Hoả thần đang hầm hầm sát khí đuổi theo. Tình huống thật nguy cấp, nhưng không sao, đôi môi tiểu yêu tinh trong thân xác người lớn khẽ nhếch lên, sau đó hít lấy một hơi dài rồi nhanh như cắt tung đứa trẻ trong tay mình lên cao.

“Graoooo…”

_ Jaejoong!!!

Ngay lập tức một linh thú một vị thần lao theo đứa trẻ phát ra ánh sáng trắng đó mà bỏ quên mất thiếu niên kia. Cho dù Changmin ở dưới gào thét liên tục là không được để cho tiểu yêu kia chạy thoát cũng vô dụng, thân ảnh đen đó đã chạy mất dạng trong khi Yunho và Bạch Hổ vẫn mải chú ý đến đứa bé nọ.

_ Jaejoong… - May mà vừa kịp đỡ được, Yunho khẽ thở phào một cái rồi nhìn tiểu tử xinh xắn trong tay mình - … là ngươi đây sao?

_ …mmmh… - Chỉ thấy tiểu tử trong tay giương đôi mắt tròn xoe đen láy nhìn mình, đôi môi hồng nhỏ nhắn hơi mím lại, sau đó nhanh chóng dãn ra bập bẹ kêu lên vài tiếng không rõ nghĩa.

_ Ngươi thật vô dụng… - Yunho nhíu mày nhìn Jaejoong, sao lại có thể bất cẩn để yêu quái biến ra cái dạng này chứ?!

_ Mẫu thân, phụ thân… - Changmin chạy nhanh về phía Yunho, nhìn mẫu thân nằm lọt thỏm trong vòng tay phụ thân mà khóc không ra nước mắt - … mẫu thân ahhh…

_ Ngươi còn không mau nghĩ cách giúp Jaejoong trở lại hình dáng cũ đi… - Yunho nghiến răng trách móc.

_ Cách thì có, chỉ cần bắt lại tên tiểu yêu kia là xong mà… - Changmin vẫn nhìn chăm chăm vào Jaejoong. Trong đau thương vô hạn bỗng nhiên nổi lên một tia thích thú, nhìn mẫu thân bây giờ không phải rất rất dễ thương sao?

_ Vậy chúng ta đi bắt nó… - Yunho nói xong thì bước nhanh đi.

_ Khoan đã phụ thân… - Changmin hấp tấp chạy theo - … có thể cho Min Min… có thể cho con bế mẫu thân được không?

_ Cái gì? – Yunho nghếch mắt nhìn nhóc con đang bám áo mình nài nỉ - …ngươi bế nổi sao, nặng lắm đấy…

_ Không nặng, Min Min bế được! – Changmin chắc nịch nói.

_ Hừ… vớ vẩn… - Yunho khinh thường quay người đi, tiện thể xốc đứa bé trong tay mình một chút để điều chỉnh tư thế. Nhỡ nhóc con đó làm rơi Jaejoong xuống đất thì sao? Bây giờ kẻ này đang trong bộ dạng yếu đuối như vậy, ngài nhất định phải bảo hộ thật cẩn thận…

_ Oa oa, để Min Min bế mẫu thân đi mà… 

_ Không là không!!!

_ Phụ thân ahh…

_ Im đi!

Junsu cùng Bạch Hổ lặng lẽ bước theo hai phụ tử nhà kia, bây giờ thì hay rồi, mẫu thân bị biến thành trẻ con, phụ thân và hài tử thì tranh nhau đòi bế … chắc có ngày y phát điên vì cái gia đình thần thánh này mất thôi…

END CHAP 17

Nam nhân áo đỏ cuối cùng cũng nhịn không nổi mà vươn tay vuốt nhẹ vào một bên má trắng hồng, sau đó thì ngay tức khắc quay mặt đi chỗ khác để tránh đụng phải ánh mắt khó hiểu của hài tử áo trắng trên tay. Cảm giác bị đôi mắt tròn xoe đó xoáy vào khiến nam nhân khó thở, thế nhưng sau đó lại tự trấn tĩnh mình, lúc này kẻ đó chỉ là một đứa trẻ, hoàn toàn không thể hiểu được những gì ngài đang làm. Thế là lại đánh bạo quay mặt đối diện với gương mặt bầu bĩnh kia, tay đưa lên vuốt thêm một lần nữa, thời điểm ngón tay tiếp xúc với làn da tơ mịn nơi má hồng cũng là lúc tâm bị chấn động mạnh. Sau đó thì nghĩ nghĩ một chút, nam nhân liền xoay người giải thích với tiểu hài tử và thiếu niên đi cùng, rằng ngài nên đi đằng sau để dễ bề ngăn chặn những cuộc tập kích bất ngờ của yêu quái. May mà tiểu tử và thiếu niên kia cũng không hỏi nhiều, lập tức tiến lên phía trước đi thẳng. Lúc này nam nhân mới thoả mãn bước từ từ phía sau, cúi đầu nhìn hài tử xinh như búp bê trong tay, hít một hơi thật sâu rồi lại cúi thấp hơn một chút, để đôi môi dày áp vào bên một má phúng phính.

“Ạ…a…” Hài tử bị tấn công bất ngờ ngốc nghếch phát ra tiếng kêu ngạc nhiên. Rồi lại càng ngạc nhiên hơn khi thấy nam nhân kia sau khi hôn xong thì ngay lập tức gục đầu xuống, trán áp vào trán mình, đôi môi bất lực mấp máy…

“Ta thực sự không xong rồi…”

CHAP 18

Khó chịu!

Tiểu Kim thần đang khó chịu lắm!

Lúc trước đột ngột bị biến thành hài tử làm cho quần áo đang mặc trên người trở nên vô cùng thùng thình, nói thẳng ra là khi đấy tiểu Kim thần như bị bọc lại bằng một đống vải trắng vậy. Vì lúc đó đang giao chiến kịch liệt với yêu quái nên ngài không để ý đến chuyện này, nhưng mà đến bây giờ, khi đang được Hoả thần bồng trên tay thì không muốn để ý cũng phải để ý!!! Lại được cái tên hoả đó chẳng chút tâm lý gì, thấy tiểu Kim nhăn nhó mếu máo lại tưởng ngài bị lạnh, thế là càng quấn tợn. Vải được làm bằng sợi ánh sáng bó quanh người khiến làn da non nớt của tiểu Kim bị cọ cọ liên tục vừa đau vừa khó chịu, mà ngặt một nỗi lúc này ngoài kêu “a… a… u… u” ra thì ngài chẳng thể kêu được thêm từ nào nữa. Vậy là vị thần ánh sáng oanh liệt ngày nào đã phải bất đắc dĩ lựa chọn biện pháp cuối cùng : khóc!

_ Hự ư uuu… huu… - Đôi tay bé bỏng bị vướng trong vải trắng lùng bùng không ngừng đập vào cổ Hoả thần, trong khi đó cái miệng hồng nhỏ nhắn thì méo xệch đi.

_ Jaejoong, sao vậy… - Yunho lúng túng cố vỗ về tiểu Kim đang quẫy đạp trên tay mình.

_ Hưuuu… oaooaa… - Ngươi là cái đồ ngu ngốc, cởi đám vải này ra cho ta!!! Trong lòng tiểu Kim đang gào thét như thế đó.

_ Phụ thân, có phải mẫu thân đói rồi không? 

Changmin từ trong lòng Junsu nhấp nhổm nêu ý kiến. Cho dù lúc trước chưa từng thấy mẫu thân ăn cái gì, nhưng biết đâu vì bị hút hết sức mạnh và thành ra nhỏ xíu thế này mà người cũng biết đói thì sao? Tóm lại đấy gần như là lý do duy nhất Min có thể nghĩ ra lúc này.

_ Uhm… aaa… - Tiểu Kim bất mãn quay ra lườm lườm ngốc tiểu tử vừa phát biểu kia, tuy nhiên hành động này đối với Changmin lại chẳng giống như đang trách móc gì cả.

_ Oá, mẫu thân dễ thương quá đi… - Changmin vừa kêu lên vừa sốt sắng nhảy ra khỏi vòng tay Junsu mà lao đến chỗ phụ thân để tiếp cận mẫu thân.

_ Rốt cuộc là bị làm sao? 

Yunho gấp gáp nhìn kẻ đó giọt ngắn giọt dài phát tội mà không biết phải làm gì. Ngài đã phải dỗ trẻ con như thế này bao giờ đâu, hơn nữa đứa trẻ phải dỗ lại là kẻ đó nữa.

_ Oaoaoaaaa… 

Tên tiểu yêu kia sao dám biến ta thành cái bộ dạng này chứ? Ngươi làm ta khốn khổ quá đi! Tiểu Kim vì quá khó chịu cộng thêm nỗi uất ức không có ai giải thoát dùm mình mà khóc rống lên. Dù hơi mất mặt một chút, nhưng đây là biện pháp duy nhất một đứa trẻ có thể dùng để thông báo cho người ta biết nó đang khó chịu thế nào. Và hiện giờ thì Kim thần đang phải dùng cách này để thể hiện cảm giác của mình.

_ Jaejoong, Jaejoong… - Hoả thần Yunho ngoài cách vỗ vỗ vào cục bông tròn trong lòng và luôn miệng gọi tên người ta như vậy thì chẳng còn cách nào khác.

_ Có phải bị quần áo làm khó chịu không a? - Lời buột miệng của Junsu tựa như mưa rào trong ngày nắng hạn, tiểu Kim ngay lập tức hướng ánh mắt cầu cứu về phía Junsu. May mà nơi này còn có ngươi…

_ Vậy sao? – Yunho ngây ngô nhìn đống vải trắng quấn quanh người Jaejoong.

_ Có lẽ chỉ nên để lại một lớp áo mỏng thôi… - Junsu không cưỡng nổi việc đôi mắt to tròn long lanh nước kia cứ nhìn chăm chăm vào mình nên liều mạng bước tới đỡ Jaejoong ra khỏi tay Yunho.

_ …

_ … 

Yunho thấy Jaejoong ngừng khóc khi được Junsu cởi bớt áo thì cũng để yên cho y làm. Thế nhưng sao cởi xong rồi vẫn chưa đưa lại cho ngài vậy? Yunho có chút sốt ruột nhìn nhìn.

_ Ổn rồi Kim thần… 

Junsu mỉm cười dịu dàng nhìn hài tử trong tay mình. Đến giờ mới được nhìn kỹ Kim thần trong bộ dạng mới này, thực sự là dễ thương lắm. Hai má phúng phính trắng hồng nè, miệng nhỏ hơi he hé để lộ cái lưỡi hồng nhạt nè, cả đôi mắt đen láy tròn xoe nữa chứ. Ô ô Changmin ah, xin lỗi ngài nhưng có lẽ ta phải rút lại danh hiệu “tiểu hài tử đáng yêu nhất” mà mình đã ngầm trao cho ngài lại rồi, mẫu thân ngài đáng yêu hơn a ~

_ Đưa Jaejoong đây! 

Giọng nói đều đều xen chút khó chịu của Hoả thần vang lên làm Junsu giật mình. Sau đó thì y nhanh chóng hiểu ra lý do vì sao mình phải hứng chịu cái nhìn không mấy thiện cảm mà Hoả thần đang dành cho mình, vậy là Junsu bồng Jaejoong trả lại cho Yunho. Cơ mà… sao Kim thần lại bám chặt vào áo y như vậy chứ???

_ Hoả thần, ta… - Junsu nhăn mặt khi thấy bàn tay nhỏ của Kim thần sống chết cũng không buông vạt áo mình ra.

_ Làm sao thế?? – Yunho nhướn mày nhìn chằm chằm bàn tay đang bám vào áo Junsu. Biểu hiện gì vậy? Yunho mang một bụng bực tức đưa tay gỡ Jaejoong ra.

_ Oa oaaaa… aaa… - Jaejoong vừa nhắm tịt mắt vừa cố sức bám chặt vào Junsu. Hiện giờ khi đang ở trong bộ dạng yếu ớt này ngài chỉ muốn được Junsu chăm sóc bảo vệ thôi, dại gì để tên hoả vụng về kia bồng bế chứ. Ngài vẫn còn nhớ rõ cách đối xử của tên đó với Changmin đấy!

_ Thật hư đốn! – Yunho nổi xung túm tay Jaejoong giằng ra.

_ Oái, Hoả thần… nhẹ tay thôi kẻo làm tổn thương Kim thần… - Junsu vội khuyên ngăn.

_ Sao đã ở trong cái dạng này rồi mà ngươi còn khó ưa như vậy??!!! 

Miệng thì gằn gọc thế nhưng Yunho cũng nghe theo lời Junsu mà giảm bớt lực trên tay, cơ mà làm nhẹ thì đâu có lôi Jaejoong ra được. 

Ngài rất muốn bế kẻ đó, cảm giác giống hệt những lúc vô tình chạm vào người Jaejoong, hay những lúc cả hai bất đắc dĩ phải đụng chạm thân thể, còn có… những hành động thân mật ngày hôm đó nữa. Cho dù lúc này Jaejoong nhỏ thật là nhỏ, nhưng cảm giác được ôm trọn kẻ đó trong tay mà không bị ăn quạt như thế này thật sự vô cùng thoải mái. Ngay lúc đầu vừa ôm kẻ đó vào lòng Yunho đã phát hiện ra điều ấy rồi, bởi vậy mới một mực không nhường cho Changmin bế. Vì hoàn cảnh bắt buộc nên nhất định phải tìm cho được tiểu yêu tinh kia thật nhanh, giúp Jaejoong mau chóng khôi phục hình dáng cũ, nhưng vậy cũng có nghĩa là ngài sẽ không được ôm kẻ đó trọn vẹn như này nữa. Thế nên Yunho mới phải tận dụng triệt để cơ hội này. Cơ mà… không ngờ rằng kẻ đó cho dù đã bị biến thành trẻ con rồi lại vẫn như cũ tạo khoảng cách với ngài. Hoả thần không phục, không chấp nhận, không cam tâm,… thế nên mới đang kiên trì mà nhẹ nhàng giành giật tiểu Kim đây.

_ A hô hô hô… 

Trong khi Yunho đang vất vả tìm cách đem Jaejoong trở về vòng tay mình thì Changmin đứng một bên xem lại ôm bụng cười. Mẫu thân hắt hủi phụ thân kìa, ai bảo phụ thân vụng về quá cơ, mà chắc cũng tại mẫu thân còn chưa tha thứ chuyện đó cho phụ thân nữa. Ủa, mà phụ thân có biết là cho dù lúc này đang trong hình hài một đứa trẻ thì tâm trí và ký ức mẫu thân vẫn như cũ không nhỉ? Nếu biết thì sao lại có những hành động lộ liễu như vậy?! Thế nhưng, phụ thân vốn thông minh mà, chắc người phải biết điều đó chứ?!

Rất không may, Yunho đúng là rất thông minh…

Nhưng dường như cứ dính vào những chuyện liên quan đến Jaejoong và cái cảm giác khó hiểu trong lòng thì Yunho có muốn cũng không thể thông minh được.

Tóm lại là, Yunho không hề biết chuyện đó…

Bởi vậy mà trên đường đi ban nãy…

Mới có ai đó nhịn không nổi mà lén hôn lên má tiểu Kim mấy lần…

Và đó cũng là một trong những lý do khiến Jaejoong một mực muốn đòi Junsu bế mình…

Hoả thần bỗng nhiên công khai thân mật như vậy thật khiến cho Kim thần khó xử…

Hơn nữa, cái chuyện kia còn chưa giải quyết xong nữa…

_ Oaoaoaa… - Đồ đáng chết, buông ta ra.

_ Jaejoong, sao ngươi cứng đầu vậy????

_ Hoả thần… Kim thần… trời ơi…

_ Hô hô hô hô…

Soạttttt…

Gràoooo ~~~

Đang lúc vụ lộn xộn kia đến hồi gay cấn thì một đám yêu quái từ đâu xộc đến đã nhanh chóng bao vây cả bọn. Yunho thấy vậy thì khẩn trương cùng dứt khoát giằng lấy Jaejoong ôm chặt vào lòng, may mà lúc này tiểu Kim không chú ý lắm nên mới để ngài dễ dàng ôm về. 

_ MAU ĐỂ THẠCH LỆ VỀ CHỖ CŨ!

_ TRẢ LẠI THẠCH LỆ CHO BỌN TA…

GRAOOO…

Đám yêu không chút chậm trễ xông vào tấn công, Yunho và Junsu cũng nhanh chóng đáp trả bọn chúng. Lúc này Đại Xà trên cánh tay Yunho đã phải hoá thành hình dạng khổng lồ để dễ bề bảo vệ Changmin, còn Bạch Hổ thì vừa tiêu diệt yêu quái vừa giúp Yunho bảo vệ tiểu Kim trong tay.

Xoẹt…

_ HOẢ DÃ CẦU!

Yunho tung liên tiếp ba quả cầu lửa liền về phía đám yêu quái, tuy tung nhiều chưởng lực liên tiếp như vậy sẽ mất sức hơn khi dùng Hoả Mã Đao chém, thế nhưng cách này lại có thể giúp ngài nhanh kết thúc trận chiến hơn. Có vẻ lũ yêu quái kia đã nhận ra điểm yếu của ngài lúc này chính là hài tử tròn tròn trên tay, vậy nên chúng mới ra sức tấn công vào điểm yếu đó. Điều đấy khiến cho Yunho càng thêm vất vả, thân ảnh đỏ rực vừa ôm chặt hài tử trong tay vừa liên tục dùng sức tung chưởng.

_ Ummmhh.. 

Jaejoong rất muốn quát vào mặt kẻ đang bế mình rằng, ngươi có biết dùng nhiều cầu lửa liên tiếp như vậy sẽ tổn hại đến nguyên khí nhiều như thế nào không? Kẻ đó muốn bảo vệ ngài, Jaejoong biết điều đó, nhưng cũng không nhất thiết cứ phải vừa ôm ngài trên tay vừa chiến đấu như vậy chứ? Sẽ rất vướng víu cho Yunho…

Soạt soạt ~

ẦM ẦM…

Đúng như những gì Changmin đã cảnh báo trước, sau khi tiểu yêu tinh kia đi sẽ có rất nhiều yêu quái đến tấn công họ. Bởi vì chắc chắn tiểu yêu đó đã đi loan tin khắp nơi rằng hai vị thần đến cướp Huyết Thạch giờ chỉ còn một, đây chính là cơ hội tốt nhất để có thể hạ gục những vị khách không mời dai dẳng này. Thế nên hiện tại đám người Yunho mới phải đối mặt với từng lớp từng lớp yêu quái như vậy, mà vất vả nhất chính là hơn phân nửa đám yêu đó luôn chăm chăm tấn công vào Jaejoong, vị thần đã mất đi sức mạnh và đang ở trong bộ dạng vô cùng yếu đuối.

Grammm…

Keccc…

Kheeee…

Trong đám hỗn loạn lúc đó, cùng lúc có ba yêu quái khổng lồ tấn công vào Yunho. Hoả thần cho dù có mạnh thế nào thì chiến đấu nãy giờ cũng đã mất sức không ít. Thấy một Hổ tinh to lớn lao về phía mình thì giơ đao ra chém, không nghĩ rằng ngay lúc ấy lại có một mãng xà cực lớn từ phía sau quật mạnh vào lưng mình. Yunho không hề bị thương, có chăng chỉ bị mất đà ngã về phía trước một chút, thế nhưng đáng nói là ở chỗ tiểu Kim trên tay đã bị ngài làm tuột ra mất. Và chỉ trong chớp mắt sau đã có một con đại bàng khổng lồ từ phía trên lao xuống dùng nanh vuốt sắc nhọn quặp vào cơ thể bé bỏng nọ.

_ JAEJOONG!!!!!

_ HOẢ THẦN!!

_ MẪU THÂN!!!

GRAOOO!!!

Gần như đồng thời, trong khi Yunho phóng người lao về phía đại bàng tinh kia thì Junsu dùng phép làm mọc lên những cái cây thật lớn ngăn đường chạy của con yêu, Bạch Hổ thì cũng chẳng còn tâm trí đánh yêu quái nữa mà nhảy lên muốn cắn nát móng vuốt đang để trên người chủ nhân mình.

Phập phập phập ~~~ Những cái cây Junsu điều khiển đem tất cả cành lá nhọn hoắt của mình đâm thẳng vào người đại bàng tinh.

Roẹt ~ Phía trên con yêu lại lãnh ngay một đường đao sắc bén từ thanh đao nóng đỏ của Yunho.

Groằmmm ~ Linh thú Bạch Hổ không chút chậm trễ ngoạm vào chân của đại bàng tinh, sau đó thì dùng sức cắn đứt nó ra…

KREECCCC…

Con yêu ré lên một tiếng thảm thiết, bị tấn công dồn dập như vậy nào còn cơ hội sống sót, thế nhưng trước khi gục xuống nó vẫn cố hoàn thành nhiệm vụ của mình, đại bàng tinh đập cánh thật mạnh để đứa trẻ đang nằm gọn trong bộ vuốt đã đứt lìa của mình bay lên.

Vụt…

Vụt…

Vụt…

Lại một lần nữa trở thành trái cầu tung lên để tất cả lao vào bắt, Jaejoong có chút ngao ngán nhắm chặt mắt. Hi vọng lần này tên đáng chết kia sẽ bắt được ngài, tất cả là tại hắn, lúc cần ôm chặt thì không ôm, lúc không cần lại cứ cố sống cố chết mà ôm… Cơ thể nhỏ bé bọc vải trắng bay nhanh lên không trung, phía dưới một loạt thân ảnh đủ loại lao vào, đều cùng một mục đích muốn bắt được trái cầu bé bỏng đó.

ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM …

Đủ mọi âm thanh hỗn độn vang lên, khói bụi mịt mờ bao phủ khắp không gian…

_ MẪU THÂN AHHHH… 

Rốt cuộc đến cuối cùng chỉ có mình Changmin đứng hét nãy giờ là dang tay ra đỡ cục bông trắng đang rơi không phanh xuống.

Hoả thần, Thổ thần, Bạch Hổ cùng vô vàn yêu quái đang ở trên cao kia lúc này mới phát hiện, vì mải ngăn nhau mà đối tượng chính để bắt đã rơi ra từ khi nào…

Kim thần thở dài buông xuôi. Yunho chết tiệt, ngươi là cái đồ vô dụng!

_ MẪU THÂNNNN…

_ KHÔNGGGG!!!

Bịch ~

.

.

.

_ Á… - Changmin thét lên một tiếng đau đớn, sau đó thì quỳ rạp xuống đất run run chạm vào cơ thể nhỏ đang nằm bất động dưới đất.

Nó đỡ không kịp.

_ Jaejoong… 

Sự việc diễn ra bất ngờ đến khó hiểu khiến cho toàn bộ những kẻ chứng kiến rơi vào trạng thái bất động tạm thời, chỉ có mình Yunho là phản xạ nhanh, lập tức nhào vào ôm lấy tiểu Kim.

_ Có sao không, có sao không… - Yunho luống cuống sờ nắn xoa xoa khắp người hài tử kia, từ tận đáy lòng trào lên cảm giác nghèn nghẹn. Đừng bị thương, đừng có việc gì… xin ngươi…

_ Hưuu… - Chỉ thấy đôi mắt đen hấp háy từ từ mở ra, miệng khẽ mấp máy. Thế rồi rất nhanh sau đấy, cái miệng nhỏ nhắn méo xệch lại, Kim thần một lần nữa chọn biện pháp hết sức quen thuộc để thông báo cho mọi người biết cảm giác lúc này của mình.

_ OAOAOAOAOAAAA… OAAOOO… - Câu này dịch xuôi có nghĩa là “Đau chết ta rồi!!!!”

Phừng!!

Trong phút chốc lửa quanh người Hoả thần bùng lên mạnh mẽ, tiên khí dâng lên cuồn cuộn, thậm chỉ cả thanh Hoả Mã Đao trên tay cũng bắt đầu trở nên nóng rực. Yunho chầm chậm đứng lên, ánh mắt nhìn như muốn thiêu cháy toàn bộ yêu quái đang có mặt tại nơi này, một tay ôm chặt Jaejoong để tiểu Kim nép vào ngực mình, tay còn lại giơ thanh đao lên cao, ngài nghiến răng rít lên từng từ…

_ Tất -cả -các -ngươi… ĐỀU PHẢI CHẾT !!!!!!!!!

BỪNGGGG ~~~

.

.

.

_ Lợi hại quá… 

Junsu không ngừng chép miệng nhìn một lượt những cái xác cháy đen nằm la liệt khắp nơi. Không ngờ Hoả thần lúc tức giận lại có thể kinh khủng như vậy, lúc đó nếu không phải Đại Xà nhanh nhẹn đến cuộn mình bao quanh y, Changmin cùng Bạch Hổ thì e rằng Junsu đã phải hứng chịu cơn thịnh nộ của vị thần này rồi. Cơ mà nếu Hoả thần sớm phát huy sức mạnh vô song thế này ra có phải tốt hơn không, như vậy chẳng phải Kim thần sẽ không bị ngã đau nữa sao? Mà khoan, hình như không đúng lắm, nếu Kim thần không bị ngã đau như vậy, chưa chắc Hoả thần đã nổi trận lôi đình mà thiêu sạch đám yêu quái trong nháy mắt như thế… 

Nghĩ đến đấy, Junsu lại có chút xót lòng nhìn vào thân ảnh trắng đang nằm gọn trong lòng Hoả thần cách đấy không xa.

_ Sao rồi, còn đau không? Đau chỗ nào? - Dường như cơn giận của Yunho vẫn còn chưa tiêu hết, bằng chứng là bao quanh cơ thể ngài vẫn còn vương lại rất nhiều lửa nóng khiến cho Junsu hay Changmin đều không dám đến gần. Cũng tốt, lúc này chỉ có mình ngài được đụng vào tiểu Kim.

_ Hicc… 

Cơ thể trong bộ dạng bé tí đã yếu đuối thì chớ, lại bị vờn đi vờn lại rồi ngã từ trên cao xuống như vậy. Có thể nói là trong mấy trăm năm làm thần của Jaejoong chưa bao giờ ngài bị đau như thế. Cả cơ thể ê ẩm đau buốt, trên làn da trắng nõn còn xuất hiện vài vết xanh tím, cứ đụng vào là lại nhói lên. Bởi vậy khi đỡ đau một chút thì Jaejoong chỉ có thể ngừng kêu thôi, chứ nước mắt vẫn cứ ứa ra đều đều. Mà bộ dạng này đang làm cho ai đó đau lòng lắm. 

_ Đừng khóc… - Yunho cắn môi ân hận - … ta thật vô dụng… lúc nào cũng có thể làm tổn thương ngươi… 

_ Huhu… 

Đúng vậy, tất cả đều là lỗi của ngươi. Cả cơ thể nằm gọn trong vòng tay ấm nóng, tai áp vào ngực nghe rõ tiếng trái tim chân thành đập thình thịch. Jaejoong cho dù không đau cũng tủi thân mà ứa nước mắt. Không sao đâu, dù sao cũng ở trong cái lốt yếu đuối thế này rồi, ngài cũng chẳng ngại gì mà thể hiện hết sự yếu đuối trong tâm hồn mình…

Sao lại là ngươi, sao lúc nào cũng là ngươi làm ta trở nên kỳ quặc? Vì sao những chuyện này lại xảy ra, vì sao những cảm giác đó lại xuất hiện? Quan hệ của chúng ta là gì? Chẳng phải chỉ là tạm thời thoả hiệp để dễ tiến đến đỉnh núi thôi sao? Chẳng phải cuối cùng vẫn phải đứng ở hai bên giao đấu một trận phân thắng thua sao? Thế thì đến lúc đó, những cảm xúc này biết vứt đi đâu? Yunho, sao mối quan hệ của chúng ta lại trở nên phức tạp thế này? Ta từ lúc nào đã bắt đầu suy nghĩ… rằng có nhất thiết phải lấy Huyết Thạch, bằng cách chiến đấu một sống một còn với ngươi không?

Không có ý định nhường… thế nhưng… thế nhưng còn có thể… thoả hiệp…

Còn ý ngươi… thì sao…?!

_ Mẫu thân, mẫu thân… người có sao không…?? – Changmin khẽ bước đến chạm vào tay mẫu thân mình. Thạch Thạch đang lạ lắm, liệu có phải tâm của một trong hai người đang chuyển biến mạnh mẽ không?

Gràoo!!

Trong khi mọi sự chú ý đang đổ dồn lên người tiểu Kim thì Bạch Hổ bỗng nhiên gầm lên một tiếng. Tiếp đó linh thú cứ thế nhìn về một phía mà gầm gừ.

_ Có cái gì ah? – Junsu sốt ruột hỏi.

Vụt…

Đột nhiên Bạch Hổ đẩy ngã Junsu làm y ngã nhào lên người mình, rồi không để cho y kịp kêu lên thắc mắc, linh thú này đã phóng người lên cao, tiếp theo gầm lên một tiếng nữa để nhắc Junsu nhìn về phía đó. Ngay lập tức Junsu đã nhận ra điều Bạch Hổ muốn nói, trên khuôn mặt sáng sủa nhanh chóng xuất hiện một tia vui sướng, Junsu vội reo lên.

_ Thấy rồi, sợi ánh sáng!!! Kim thần, Hoả thần, ta thấy có sợi ánh sáng ở đằng kia!!!

Mà thấy được sợi ánh sáng, cũng có nghĩa sẽ sớm lần được dấu vết của tiểu yêu tinh nọ…

END CHAP 18

“Chuyện tình ái của thần tiên lão thần vốn không bao giờ quản, nhưng nay nếu chuyện này quả thực nghiêm trọng như vậy, lão thần nhất định sẽ chú ý, tuyệt đối không để giữa Kim thần và Hoả thần tồn tại bất kỳ sợi tơ hồng nào…”

Ngay sau khi tuyên bố một câu chắc nịch như vậy, Nguyệt Lão đại tiên nhanh chóng bay về Nguyệt Cung. Lão tiên nhân biết rõ một ngày trên trời bằng một năm dưới hạ giới, thời gian trên đây và dưới kia chênh lệch nhau quá nhiều, vậy nên ngài mà chậm chân một chút thì dưới đó e rằng Hoả thần và Kim thần đã thành đôi mất rồi.

Đẩy vội cánh cửa Nguyệt Cung, lão tiên khẩn trương bước đến căn phòng chứa hình nộm của các cặp tình nhân. Tất cả những đôi tình nhân ở tam giới đều được đặt ở đó. Đây là công việc của Nguyệt Lão, cứ mỗi khi có một sinh linh xuất hiện trên sổ sinh tử, chỉ cần đáp ứng đủ điều kiện để có thể có một nhân tình gắn bó suốt đời thì lão tiên sẽ tạo ra một hình nộm nhỏ tương ứng với sinh linh ấy. Sau đó thì buộc vào tay hình nộm một sợi tơ hồng mỏng, đến khi nào nửa còn lại của sinh linh đấy xuất hiện, sợi tơ hồng từ tay hình nộm tương ứng sẽ hoà làm một với sợi tơ từ tay hình nộm tình nhân để kéo hai hình nộm đến đứng cạnh nhau. Như vậy là xong một đôi tình nhân của nhân gian. 

Băng qua những hình nộm được xếp ngay ngắn trên vô vàn cái kệ gỗ, Nguyệt Lão gấp rút đi đến nơi chứa đựng những cặp tình nhân của tiên giới, đương nhiên cũng chẳng ít ỏi gì. Kim thần và Hoả thần được sinh ra từ ngàn năm trước, vậy nên có lẽ tơ hồng trên tay hai hình nộm tương ứng đã hoà vào nhau được một thời gian rồi. Lúc này trên tay Nguyệt Lão đã sớm cầm một cái kéo thần. Phải cắt, nhất định phải cắt…

_ A a… đây rồi! – Sau một hồi đứng tìm, cuối cùng Nguyệt Lão cũng tìm được hai hình nộm một trắng một đỏ đang đứng cạnh nhau, hiển nhiên là ở giữa có chung một sợi tơ hồng.

_ Kim thần Hoả thần, xem ra kiếp này hai người không thể thành đôi rồi…

Lão tiên run run đưa cái kéo vào giữa sợi tơ hồng mỏng manh đang nối hai hình nộm Kim-Hoả với nhau, sau đó dùng sức một cái…

Tạch ~

Xoẹt…

Sợi tơ hồng đứt lìa…

Phẩy tay đem cái kéo biến mất, Nguyệt Lão thở dài một tiếng, sau đó chậm rãi vươn tay, mỗi tay cầm lấy một hình nộm đem đi. Đây là nơi chỉ chứa đựng các cặp tình nhân thôi, nếu tơ hồng giữa hai vị thần kia đã bị cắt đứt thì còn để hình nộm họ lại làm gì?! 

Vậy là Nguyệt Lão lặng lẽ đem hai hình nộm đi tiêu huỷ, thế nhưng chân còn chưa bước ra khỏi phòng, bên dưới đã thấy hai tay như bị kéo vào nhau. Lão tiên giật mình cúi đầu nhìn…

_ Ối, cái này… cái này…

Lão tiên kinh hoàng nhìn vào sợi tơ đỏ từ bên hình nộm Hoả thần quấn vào tay hình nộm trắng, rồi lại trợn mắt nhìn sợi tơ trắng từ bên hình nộm Kim thần quấn vào tay hình nộm đỏ. Hai sợi liền a! Cái này đúng là làm phản mà!!! 

Lại một lần nữa biến ra kéo thần, Nguyệt Lão đặt hai hình nộm xuống kệ gỗ, xắn tay áo, dùng sức cắt…

Cắt, cắt, cắt…

Một chút cũng không thay đổi.

Kéo thần cho dù có nghiến xuống thế nào thì hai sợi tơ trắng đỏ kia vẫn kiên quyết không đứt, thế nhưng Nguyệt Lão còn chưa kịp tức giận thì mắt đã thấy một hiện tượng quỷ dị khác…

Đó là… cư nhiên có một sợi tơ vàng bỗng dưng xuất hiện giữa hai hình nộm, từ từ vươn hai đầu ra, mỗi đầu quấn vào một tay hình nộm, sau đó thì màu vàng sáng chói lên, ba sợi tơ trắng vàng đỏ hoà vào nhau, cuối cùng lại tạo nên một sợi tơ hồng…

Nguyệt Lão sửng sốt đến chết lặng, sau đấy thì đưa ngón tay ra bấm bấm. Bấm một hồi, cuối cùng vẫn phải mang bộ mặt khó hiểu vô cùng bay thẳng đến điện Diêm Tiêu thưa chuyện với Ngọc Hoàng.

Kim thần và Hoả thần, không những có duyên kiếp, chính là ở giữa còn có một mối rằng buộc bí hiểm đến không tưởng…

CHAP 19

Từ chỗ thấy được thấp thoáng sợi ánh sáng kia, đi thêm một chút nữa đã lạc vào một nơi phải nói là rực sáng đến chói loá.

Nguyên nhân là vì đối với tiểu yêu tinh kia, việc có thể tạo ra và điều khiển những sợi ánh sáng mỏng manh rực rỡ khiến nó phấn khích vô cùng. Phấn khích đến độ sau khi hoàn thành nhiệm vụ đi thông báo cho kha khá yêu quái tình trạng hiện tại của Kim thần xong, tiểu yêu này đã cầm quạt ánh sáng vung lên vung xuống không dưới trăm lần. Mà mỗi lần quạt thần vung lên là có thể tạo ra bao nhiêu sợi ánh sáng, tiểu yêu kia tuy giờ đang trong thân xác người lớn nhưng rốt cuộc vẫn là một nhóc con nghịch ngợm ngây ngô. Vì bị mê hoặc bởi sự thú vị của quạt thần trong tay mà không hề nhận ra, những sợi ánh sáng đang được nó giăng ra khắp nơi chính là thứ giúp cho nhóm người Hoả thần đến túm cổ nó một cách nhanh nhất. Tiếc thay, bất cứ tiểu hài tử nào khi cầm được một món đồ chơi thú vị trên tay thì đâu còn tâm trí để ý đến chuyện gì nữa.

Bởi thế mà lúc Hoả thần cùng mấy người kia tiến đến, tiểu yêu tinh vẫn vô tư bay nhảy giữa những sợi ánh sáng.

_ Humh??!!! 

Đôi mày bé xíu nhíu lại như muốn dính vào nhau, tiểu Kim thần nhìn cảnh vật trước mặt mà không nhịn được phát ra một âm thanh tức giận. Sợi ánh sáng của ngài, tại sao tên tiểu yêu kia lại dám tạo ra một cách bừa bãi như thế. Nó có biết rằng trên thế gian này còn có rất nhiều nơi không có ánh sáng để sinh sống không? Nó có biết rằng ánh sáng là một thứ quý như thế nào không? Nhóc con vắt mũi chưa sạch, dám sử dụng ánh sáng phí hoài như vậy!!! Tiểu Kim thần phẫn nộ quay ra túm cổ áo Hoả thần, ý bảo “Xử nó cho ta!!”

_ Được! 

Hoả thần không chắc mình có hiểu đúng nghĩa mà đôi mắt đen lay láy kia đang cố truyền đạt không. Chỉ biết rằng khi nhìn thấy hài tử trong tay bặm môi giương mắt nhìn mình, ngài đã không do dự mà gật đầu một phát.

_ Junsu, Changmin, chúng ta đi! – Yunho nhún người nhảy lên, tức thì cả thân ảnh đã chìm vào trong vùng ánh sáng phía trước.

Xoẹt ~

_ Không được, Hỏa thần… khoan đã… - Junsu vốn cũng định ôm Changmin đuổi theo, thế nhưng thứ ánh sáng được phát ra từ vô vàn sợi tơ kia khiến y không thể nào mở mắt ra nổi. 

_ Umhh… - Đến ngay cả Changmin cũng không chịu nổi ánh sáng chói lọi đó mà nhắm tịt mắt vào.

Graooo ~

Bạch Hổ vốn có thể thích ứng với ánh sáng này mà đi theo hai vị thần kia, thế nhưng linh thú lại quyết định ở lại bảo vệ Thạch Lệ, vậy là nó quay đầu chở Junsu cùng Changmin ra xa chỗ đấy một chút, đến khi họ có thể mở mắt nhìn được mới dừng lại.

Kheeee ~~

Một lát sau đã thấy Đại Xà trong bộ dạng khổng lồ híp mắt lao ra, chắc hẳn vì nó ở trong đấy cũng bị nhức mắt đến không chịu nổi mới phải đầu hàng như thế. Thôi thì ra đây bảo vệ tiểu chủ nhân vậy.

Chính vì lẽ đó, hiện giờ chỉ có Kim thần và Hoả thần cùng nhau ở trong vùng ánh sáng kia…

Vụt vụt vụt ~~~

_ Jaejoong, có xác định được tên tiểu yêu đó đang ở đâu không??? 

Yunho vừa ôm chặt Jaejoong trong tay vừa phóng người lao đi vun vút. Ban đầu lúc ở ngoài kia còn có thể xác định thấy mùi yêu khí toát ra từ trên người con yêu đó, thế nhưng từ lúc vào đây dường như chỗ nào cũng có mùi ánh sáng, điều ấy làm cho ngài chẳng thể xác định ra yêu quái ở đâu nữa. Nơi Hoả thần đang ôm Kim thần rượt tìm tiểu yêu kia là một khoảng đất khá rộng, hơn nữa cây cối hoa cỏ lại vô cùng tươi tốt xinh đẹp, mà sợi ánh sáng từ trên trời rải xuống lại như giúp cho cảnh sắc nơi đây thêm rực rỡ. Có thể cũng vì lẽ đó mà tiểu yêu tinh mới tìm đến chỗ này để chơi đùa với những sợi ánh sáng chăng.

_ Jaejoong…

Vài sợi ánh sáng ngáng ngang đường vô tình quệt vào mắt khiến tầm nhìn của Hoả thần mờ đi trong chốc lát. Rất may vì tiểu yêu tinh kia chưa hoàn toàn lãnh hội được sức mạnh của Kim thần, thế nên nó mới chỉ có thể tạo ra những sợi tơ sáng chói nhưng vô hại, nếu không thì khi Hoả thần lỡ đụng vào không chỉ có đôi mắt bị mờ đi chút ít thế thôi đâu.

Tuy nhiên, vào đúng thời điểm mắt bị nhoè đi như vậy, Hoả thần Yunho lại cảm thấy đôi tay mình nặng dần. Cái này có gì đó không đúng lắm… ngài lắc đầu mạnh rồi mở mắt ra nhìn…

_ Yunho… 

Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt chính là đôi môi đỏ mọng vừa quen thuộc vừa lạ lẫm đang mở ra mấp máy tên mình. Hoả thần căng mắt nhìn, đôi tay muốn trĩu xuống, nặng quá…

_ Bỏ ta xuống…

Khuôn mặt phía đối diện có chút đỏ hồng cúi xuống, tóc đen xoã ra tung bay trong gió hoà với tà áo mỏng màu trắng tinh khiết lướt nhẹ qua hai má Hoả thần. Điều đó làm cho ngài như một thằng ngốc mà hì hục chạy tiếp, trong khi mắt lại không hề tập trung nhìn đường.

Soạt ~

_ A!

Cho dù có là thần đi chăng nữa thì khi chạy cũng phải nhìn đường, đáng tiếc là Yunho lại vô tình quên mất điều này. Hậu quả là rất nhanh sau đấy Hoả thần đã vấp phải vật cản vô duyên nào đó mà ngã sấp người xuống, thế nhưng dường như mặt đất không hề cứng cáp hay thô rắn gì, ngược lại nó rất mềm và… thơm…

_ Đồ chết tiệt nhà ngươi, đã bảo bỏ người ta xuống rồi cơ mà!!! Ra mau!!!

Kim thần vừa bị cụng đầu đau điếng vừa bị tên kia đè lên người nặng đến ngộp thở, liền ngay lập tức mở miệng quát mắng.

_ Ngươi… ngươi sao lại… - Mà Yunho lại chẳng hề để ý đến việc mình đang đè lên người Jaejoong, chỉ chăm chăm hỏi vấn đề khiến ngài ngơ ngác nãy giờ.

_ Sao lại cái gì? Ngươi thông minh lắm cơ mà, chẳng nhẽ không hiểu được sao?? – Jaejoong cau có đưa tay đẩy đẩy cơ thể rắn chắc trên người mình ra. Đang bị đau nên tâm tình hơi khó chịu một chút, hơn nữa về cơ bản thì manh áo mỏng manh bản thân đang mặc khiến Jaejoong không tự tin lắm khi cứ đụng chạm với kẻ kia thế này.

_ Là vì những sợi ánh sáng giăng ra khắp nơi đây sao? – Yunho hô to, đúng rồi, tiểu yêu kia dùng sức mạnh lấy được từ Kim thần để tạo ra sợi ánh sáng. Mà nãy giờ ngài bồng Jaejoong vào đây khiến kẻ đó hấp thu lại được kha khá sức mạnh, bởi vậy Jaejoong mới có thể trở về hình dáng cũ như vậy.

_ Đúng thế, vậy giờ ngươi có thể nâng người dậy được chưa? – Jaejoong gần như gắt lên.

_ À à… - Yunho ngay lập tức nhận ra tình cảnh tế nhị của cả hai, ngài nhanh chóng cựa mình ngồi dậy.

_ Ối! Khoan khoan…

Ai dè chỉ vừa kịp chống tay đang chuẩn bị nâng người dậy đã thấy người dưới thân la lên oai oái. Jaejoong cắn răng túm Yunho ý bảo khoan hãy ngồi dậy, có vẻ như lưng ngài đang gặp chút vấn đề. Cũng đúng, người thường ngã một quả dập lưng xuống đất như vậy chắc hẳn đã gãy xương rồi, ngài chỉ cảm thấy đau không nhúc nhích nổi đã là may.

_ Không sao chứ? - Hoả thần nhíu mày hỏi, hình như chuyện này phần lớn lỗi thuộc về ngài thì phải?!

_ Aaa… để yên như vậy là tốt rồi… - Jaejoong khẽ nhắm mắt rên rỉ, chút ít sức mạnh khôi phục lại chỉ đủ dùng để trở về hình dáng trưởng thành, vậy nên hiện giờ Kim thần vẫn đang trong trạng thái vô cùng yếu ớt, chắc cũng chỉ mạnh hơn lúc ở lốt tiểu hài tử một ít thôi.

_ … Jaejoong… - Yunho có chút mờ mịt nhìn người dưới thân mình.

_ … 

Mà lúc này Jaejoong cũng như vừa nhận ra tình cảnh rất không tự nhiên đang diễn ra, vậy nên ngài mở mắt nhìn kẻ phía trên, muốn mở miệng nói cái gì đó với hắn. Tiếc rằng giờ phút này miệng lưỡi lại cứng đơ, chỉ có thể để đôi môi mở hờ ra mà chẳng nói được câu gì.

_ Ta… 

Hô hấp đột nhiên trở nên dồn dập, cơ thể vốn quen với sức nóng của lửa hiện tại bỗng dưng cảm thấy nóng thật là nóng. Trái tim như bị hình ảnh trước mắt mê hoặc đến đập nhanh không tưởng, đôi mắt dán chặt vào đó, mãi không muốn dời đi.

Là khuôn mặt thanh tú hoàn mỹ đến từng đường nét, là đôi mắt đen ướt át ngơ ngác mở to, là cánh môi đỏ mọng khép hờ mời gọi, là suối tóc đen trải dài mềm mại, là làn da trắng mịn nổi bật trên nền cỏ xanh mượt…

Là tiếng nói nhẹ nhàng trong trẻo tựa như tiếng chuông, là cử chỉ dịu dàng như dòng suối tươi mát, là tính cách thẳng thắn mà cũng thực mạnh mẽ, là những cảm xúc kỳ lạ khi chạm tay vào, là cái cách mà kẻ đó dần dần hạ gục ngài…

_ Jaejoong ah, ta… ta đang có cảm giác lạ lắm… - Hoả thần khó khăn lên tiếng, tâm tư nhiễu loạn vô cùng, trái tim lúc đập nhanh lúc đập chậm, thậm chí có lúc muốn ngừng đập luôn.

_ … Cảm giác gì…? – Chính bản thân Kim thần cũng bị ánh mắt kia thiêu đốt đến run rẩy.

_ Giống như là… yêu thương…

_ … Yêu… th…

Phụt phụt phụt phụt phụttttttttttttttttt…

Bầu không khí lãng mạn khó khăn lắm mới có được tự dưng bị phá hoại không thương tiếc bởi một chuỗi tiếng động hết sức kỳ cục. Mà Hoả thần còn chưa kịp bùng lửa giận dữ đã lại nghe thấy “xoẹt” một tiếng, sau đó thì không thấy Kim thần đâu, thay vào đó là một “cục” gì đấy tròn tròn mềm mềm ở ngay… bụng ngài.

_ Hú hồn… - Lúc này trên không trung đang có một thiếu niên xinh đẹp vừa cầm quạt thần thu hết sợi ánh sáng vào vừa liên tục xuýt xoa - … nguy hiểm quá, nguy hiểm quá, may mà phát hiện kịp thời…

Cũng may trong khi bay nhảy giữa những sợi ánh sáng này, tiểu yêu tinh đã phát hiện ra có hai thân hình đang nằm đè lên nhau. Ban đầu nó chỉ nghĩ chắc đấy là đôi yêu quái nào đó thấy cảnh đẹp quá mà nhảy vào “tức cảnh sinh tình” thôi, nhưng ngay sau đấy lại thấy có cái gì không đúng lắm. Tên nằm trên kia phát ra ánh sáng đỏ rực như vậy, không phải chính là Hoả thần bữa trước mới đụng mặt đó sao???!! Còn người nằm dưới đó… ôi ôi, lại không phải chính là Kim thần xinh đẹp ah!!!! Vậy là tiểu yêu tinh nhanh chóng hiểu ra lý do khiến Kim thần có thể khôi phục hình dáng trước kia chính là những sợi ánh sáng bị nó giăng ra một cách bừa bãi khắp nơi này. Thế là bằng tốc độ nhanh nhất của mình, tiểu yêu đã dùng quạt thần thu hồi lại toàn bộ sợi ánh sáng, và đúng như nó nghĩ, thời điểm ánh sáng mất đi cũng là lúc Kim thần bị biến lại bộ dạng tiểu hài tử.

Nói vậy cũng có nghĩa là… cái “cục” tròn tròn mềm mềm ở dưới bụng Yunho hiện giờ…

Chính là tiểu Kim thần…

_ Oa oa oa… - Nhục nhã quá, ngu ngốc quá, sao lúc lấy lại hình dáng trưởng thành không đi tìm thằng nhóc kia luôn đi, còn nằm đây yêu yêu thương thương cái khỉ gì??? Kim thần bị đè dưới bụng Hoả thần ấm ức bật khóc nức nở.

_ Jaejoong… Jaejoong… - Yunho vội nâng người dậy bế tiểu Kim lên. Thảm rồi, lại bị biến thành trẻ con… còn chưa có nói xong nữa…

_ Phụ thân, mẫu thân!!! - Sợi ánh sáng bị thu hồi đồng nghĩa với việc Changmin và Junsu không còn e dè bị chói mắt nữa. Hai người cùng linh thú ngay lập tức chạy đến.

_ Ai da, tình huống nguy hiểm… - Tiểu yêu tinh kia thấy vậy vội xoay người bỏ chạy.

_ Đứng lại! – Ngay lập tức Yunho một tay bế Jaejoong một tay cầm đao phóng người đuổi theo.

_ Hoả thần…

ẦM ẦM ẦM…

Junsu ôm Changmin nhảy lên Bạch Hổ, toan đuổi theo trợ giúp Yunho thì, đúng lúc này mặt đất lại rung chuyển dữ dội, tiếp đó là một luồng yêu khí mạnh như vũ bão tràn qua. Cảm thấy có một thứ vô cùng to lớn đang lướt đến, Junsu nhất thời đưa tay lên che mắt, đến lúc bỏ ra đã thấy có sự xuất hiện của một yêu quái mới. Một yêu quái bậc cao, chắc chắn là rất mạnh.

_ Giao Long ca… - Tiểu yêu tinh thuận đường chạy lập tức nhảy ra núp sau người yêu quái nọ.

_ Vậy ra đây chính là những kẻ đến cướp bảo bối của ngọn núi này sao? 

Quái thú bốn chân khổng lồ to gần như gấp đôi Đại Xà đứng đó không ngừng gầm gừ, đôi mắt đỏ rực sáng quắc chăm chăm nhìn vào những đối thủ trước mặt. Cơ thể to lớn được bao phủ bởi một lớp vảy cứng rắn thô ráp, bộ móng vuốt sáng loá sắc nhọn nhìn qua tưởng nặng nề chậm chạp nhưng thực ra lại vô cùng linh hoạt nhanh nhẹn. Cứ coi tốc độ mà ban nãy nó vừa dùng để chạy đến xem, có thể nói đây là một quái thú cực kỳ đáng sợ. Thế nhưng đấy lại không phải là thứ nguy hiểm nhất đang có mặt tại đây, nguy hiểm nhất, chính là nam nhân ngạo nghễ đang đứng trên đầu con quái thú kia, kẻ mà tiểu yêu tinh nọ vừa gọi tên, Giao Long. 

_ Chính là bọn chúng a! - Tiểu yêu tinh lớn tiếng khai báo – Cơ mà ta đã giúp ngươi giải quyết một vị thần rồi, giờ chỉ còn vị Hoả thần khó xơi kia thôi, nhường ngươi giải quyết đấy!

_ Tốt! – Gương mặt điển trai hiện ra một nụ cười khoái chí, kẻ đó thích thú nhìn nhìn đánh giá vị thần rực lửa nãy giờ vẫn đứng bất động bên dưới - Nhiệm vụ của ngươi đến đây là xong rồi, đi chỗ khác chơi đi!

_ Được, tạm biệt… hahaha… - Tiểu yêu kia như trêu ngươi mà quay ra vẫy tay với Hoả thần, sau đó thì nhanh chóng xoay người vừa cười khanh khách vừa bay mất.

_ Đứng lại cho ta… - Yunho hét lớn, theo phản xạ nhảy lên phóng theo cái bóng đang ngày càng mờ dần đằng xa.

Vụt…

RẦM RẦM RẦMMMMM…

Chỉ trong tích tắc, một đường chém lia xuống ngay trước đường chạy của Hoả thần. Đất đá bị xới bật tung lên khiến Yunho không còn cách nào khác là phải lùi lại, đôi mắt trừng lên nhìn yêu quái Giao Long kia vác trên vai chiếc búa to lớn nhảy xuống khỏi quái thú và đứng đối diện với mình. 

_ Hoả thần, nếu muốn đuổi theo tên đó, trước tiên phải hạ được ta đã… - Đôi mắt sắc lạnh không hề tỏ ra kém cạnh với đôi mắt rực lửa đầy sát khí của Yunho.

Phừng ~

Vút ………………..

Không hề muốn nhiều lời thêm nữa, Yunho ngay lập tức phát lửa ra khắp cơ thể để tăng thêm sức mạnh. Sau đó siết chặt Jaejoong trong cánh tay mình, nhảy lên trực tiếp dùng Hoả Mã Đao so tài với cái búa khổng lồ kia.

Mà lúc bấy giờ Junsu, Changmin cùng hai linh thú lại phải đối mặt với quái thú đáng sợ nọ. Vốn là lúc tiểu yêu tinh định chạy trốn, Changmin đã giục Junsu đi bắt nó lại. Bởi vì chiếu theo tình hình này mà nói thì chỉ còn cách bắt tiểu yêu lại giúp mẫu thân khôi phục hình dáng và sức mạnh thôi, chứ một mình phụ thân vừa đấu với Giao Long vừa bảo vệ mẫu thân thì e là ngài không đủ sức. Vậy nên Junsu và Changmin định đuổi theo, thế nhưng ngay lập tức đã bị quái thú kia rống lên chắn đường. Hai linh thú Bạch Hổ Đại Xà nhanh chóng tiến lên gầm gừ đe doạ, nhưng mà con quái thú đó chẳng hề tỏ ra sợ hãi, nó không do dự mà dùng bộ vuốt nguy hiểm của mình tấn công Bạch Hổ và Đại Xà. 

Xét theo kích thước và sức mạnh mà nói, có lẽ Bạch Hổ cùng Đại Xà không phải là đối thủ của quái thú, thế nên Junsu do dự không biết có nên tiếp tục đuổi theo tiểu yêu tinh giúp Kim thần trở lại hình dáng cũ hay là đến giúp hai linh thú một tay. Changmin lúc đó cũng đang rất gấp gáp lo lắng, suy nghĩ một chút, sau đó thì bặm môi quyết định, đoạn nhóc con nhảy ra khỏi vòng tay Junsu, rất nhanh thọc tay vào túi áo y, rồi lại khẩn trương quay đầu gọi hai linh thú mau chóng trở lại. Khi Junsu còn đang thắc mắc với hành động của Changmin thì đã thấy nhóc con ném một cái gì đó trăng trắng lên. 

“A, chuột bạch của ta!!!” Junsu chỉ kịp kêu lên như vậy đã thấy Changmin đưa tay niệm chú, một tia phép màu vàng chiếu thẳng vào người chuột bạch, sau đó thì hào quang màu vàng nhanh chóng biến mất, để lộ ra cơ thể quen thuộc màu bạc.

_ Yoochun huynh! Quái thú này giao cho huynh đối phó!!! – Changmin hét lên như vậy, sau đấy thì nhanh chóng kéo tay Junsu cùng nhảy lên Bạch Hổ, thẳng tiến phóng theo đường chạy của tiểu yêu tinh nọ.

_ Được rồi Changmin… - Hàn tinh vừa lầm bầm vừa giơ gậy lên chuẩn bị chiến đấu - … rồi sau khi chuyện này kết thúc, chắc đệ cũng có điều muốn nói với ta chứ… 

Rõ ràng là tên nhóc kia có thể biến hắn trở thành người, bất cứ lúc nào… 

END CHAP 19

CHAP 20

Vụt vụt vụt…

Những tiếng xé gió vang lên liên tục báo hiệu một cuộc rượt đuổi đang diễn ra gấp gáp đến chóng mặt. Kẻ bị đuổi theo là một thiếu niên y phục đen, tay cầm chiếc quạt ánh sáng không ngừng vung lên mở đường chạy cho mình. Phía sau là một vị thần và một đứa trẻ đang ngồi trên linh thú khổng lồ đuổi theo sát nút.

_ Đại Xà, nhanh lên chút nữa!!! - Vị thần đó chính là Thổ thần Junsu. Sau khi nhận thấy Đại Xà trườn nhanh hơn Bạch Hổ chạy, Junsu đã ngay lập tức ôm đứa trẻ trong lòng nhảy sang ngồi trên lưng Đại Xà. Tuy rằng ngồi vậy dễ ngã, nhưng tốc độ tăng lên rất nhiều.

_ Bạch Hổ, mau lên trước chắn đường!! - Đứa trẻ ở trong lòng Thổ Thần chính là Thạch Lệ Changmin. Hiện giờ vì Bạch Hổ không phải chở thêm người nên di chuyển khá linh hoạt, nhóc con muốn linh thú này chạy lên đằng trước vượt qua tên tiểu yêu kia, không cần bắt lại, chỉ cần khép chặt vòng vây dồn tiểu yêu vào là được.

_ Hừ!!! - Mắt thấy linh thú màu trắng đang chạy song song với mình, tiểu yêu khinh thường hỉ mũi một cái. Đoạn quạt ánh sáng vung lên, ngay tức khắc những sợi ánh sáng trong suốt chắc chắn từ đâu xuất hiện quấn chặt vào bốn chân Bạch Hổ.

Graaooo…

_ Tiểu Oa Nhi!!! – Changmin nổi giận đến đỏ hồng cả hai má – Ngươi đứng lại đó cho ta!!

_ Thạch Lệ đại nhân! - Tiểu yêu nhếch mép quay ra – Theo ta được biết thì ngươi không được phép can thiệp vào việc chúng ta xử lý những kẻ đến lấy Huyết Thạch cơ mà, tại sao lần này lại quá nhiệt tình như vậy??

_ Không đến lượt ngươi quản! – Changmin vừa gắt lên vừa đưa tay ra khẽ nhéo vào bụng người ngồi sau một cái. Junsu ban đầu có hơi bất ngờ, sau đó thì cũng nén đau mà hiểu ý, bàn tay kín đáo giơ ra đằng sau dùng phép.

_ Thạch đại nhân, ngươi thật vô lý! Cho dù ngươi có mạnh thế nào cũng không được phép kháng luật như vậy! - Tiểu yêu tinh tức giận trừng mắt nhìn, cơ bản không hề để ý đến sự biến hoá của những cái cây gần đó.

_ Hahaha, ta chính là luật! Junsu, hành động!!!!

Ngay khi tiểu yêu tinh còn đang choáng váng vì sự vô lý hết sức của Changmin, những cành cây gầy gò khẳng khiu từ mọi phía đã bắt đầu bao quanh lấy nó. Junsu vừa thi triển phép thuật vừa thúc Đại Xà trườn nhanh hơn nữa, phải nhân lúc tiểu yêu kia đang bị ngáng đường mà tiếp cận, như vậy mới có thể bắt nó lại được.

_ Tránh hết ra!!! – May mà tay cầm quạt vẫn chưa bị khống chế, Tiểu Oa Nhi vừa vùng vẫy giữa đám cành cây khô khốc vừa lia quạt ánh sáng lên.

Phựt phựt, crắccc…

_ A, Changmin, quạt ánh sáng quá lợi hại! - Phải nói là sức mạnh của Kim thần quá lợi hại, vậy nên ngay cả khi Tiểu Oa Tinh chỉ sở hữu gần nửa sức mạnh ấy, nó cũng có thể dễ dàng gây khó khăn cho Junsu và Changmin. Những cành cây liên tục gãy vụn bởi lưỡi dao ánh sáng làm Thổ thần lo lắng.

_ Hừ… - Changmin đưa tay quẹt mũi, hít một hơi quyết tâm rồi quay đầu nói với Junsu – Ngươi, ném ta về phía ấy!

_ Hả? – Ánh mắt nhìn theo hướng ngón tay mũm mĩm đang chỉ, Junsu ngẩn người không hiểu – Ném ngài vào tên tiểu yêu đó?

_ Đúng, cảnh tưởng tiếp theo… nếu không muốn nhìn có thể che mắt lại… - Khoé miệng Changmin hơi nhếch nhếch lên, Junsu chợt thấy lạnh gáy, đứa trẻ này rốt cuộc là thần tiên hay yêu tinh, mà nếu là yêu tinh thì không rõ đã đắc đạo được mấy ngàn năm rồi.

Thấy Junsu vẫn còn ngơ ngác khó hiểu, Changmin bặm môi giục. Sau đó thì tự đặt mình vào trong hai tay của Junsu, tư thế sẵn sàng.

_ Được! – Dù sao phép thuật của y cũng chống đỡ không nổi với những đòn ánh sáng đó, nếu không làm thêm cái gì nữa tên tiểu yêu kia sẽ chạy thoát mất. Mà giờ tình hình đang căng thẳng như thế, một khắc cũng không thể chậm trễ.

Véo ~~~

_ Bạch Hổ, bảo hộ Changmin!!! – Junsu vừa vung tay ném Changmin về phía tiểu yêu vừa hô to tên Bạch Hổ. Linh thú thấy vậy lập tức vùng lên khỏi những sợi ánh sáng đang quấn quanh nó mà lao về phía Changmin.

_ A… - Một bên là linh thú hung dữ, một bên là hài tử béo tròn, Tiểu Oa Nhi hết quay sang trái rồi lại sang phải. Chỉ có thể ngăn cản một bên, nó sẽ chọn ngăn cản bên nào đây? Đương nhiên sẽ là bên nguy hiểm hơn, tiểu yêu tinh ngay lập tức xoay người sang phía Changmin, vung quạt.

Graooo…

Chuzzzz…

Có hai điều mà Tiểu Oa Nhi không ngờ tới.

Thứ nhất, nhẽ ra khi ấy nó không nên nghĩ nhiều như vậy. Thấy hai bên hai luồng tiên khí phóng đến như thế, ngàn lần không được phép do dự mà phải quyết định quay sang đỡ đòn của tên tiểu tử kia ngay, sau đó mới xoay người vừa né vừa tấn công lại linh thú. Nhưng vì một chút do dự, tiểu yêu không những không tấn công được Changmin, thậm chí còn bị linh thú túm áo bắt được.

Thứ hai, nếu nó biết trước đòn tấn công của tên tiểu tử kia bỉ ổi như thế nào, nó đã quay sang đối phó với linh thú trước. Ừ thì đòn tấn công đó bỉ ổi, nhưng mà lại chẳng hề nguy hiểm gì, hay ít nhất là chẳng hề nguy hiểm khi nó không quay ra để môi mình chạm vào môi thằng nhóc đó.

Và kết quả là…

Chuzzz…

_ Á! 

Junsu vốn đưa tay lên che mặt một phần vì đã được Changmin cảnh báo trước nên vô thức làm theo, một phần vì thấy Changmin lao vào vòng nguy hiểm nên yếu bóng vía không dám nhìn. Ai dè, trước mắt không có cảnh đáng sợ nào hết. Junsu qua khe hở của các ngón tay đã nhìn thấy, cục bông tròn tròn màu vàng kia đang chổng mông chu môi mà cưỡng hôn tiểu yêu tinh nọ.

Phụt phụt…

Xoẹtttttt ~~~~

Một vầng sáng chói lọi bất ngờ phát ra sau tiếng “xoẹt” đó, đồng thời không biết từ đâu xuất hiện ra đám khói dày đặc khiến Junsu không thể nhìn rõ những gì đang diễn ra. Mà đến khi y nhìn thấy rồi, lại bị cảnh tượng đó doạ cho sững sờ.

Thiếu niên tuấn tú với vầng sáng màu vàng nhạt bao quanh nguời từ từ bước ra, tay phe phẩy quạt thần hướng về phía Junsu mỉm cười. Nụ cười tươi tắn sáng lạn như ánh mặt trời đem lại cho người ta cảm giác dễ chịu, mà đôi mắt sáng sắc bén trên gương mặt đẹp trai đó có thể đánh gục bất cứ ai nhìn vào. Junsu ngơ ngẩn nhìn mỹ thiếu niên trước mặt mà không để ý, Bạch Hổ cũng đang từ từ đi về phía y, còn có một tiểu hài tử áo đen bụ bẫm đang bị nó ngoạm áo xách theo nữa chứ.

_ Ai… - Mỹ thiếu niên khẽ thở dài, đưa tay quạt quạt mạnh hơn – Junsu ah Junsu, ngươi còn nhìn nữa thì Yoochun huynh sẽ giận ta mất!

_ Hả? – Chất giọng nửa mềm mại nửa mạnh mẽ thoát ra từ đôi môi dày xinh đẹp, Junsu thoáng giật mình khi nghe xong lời nói của mỹ thiếu niên - … Ngươi… Thạch Lệ Changmin!!!!

_ Ngốc! – Changmin cầm quạt gõ nhẹ vào đầu Junsu - Thế ngươi nghĩ là ai?

_ Oa, ngươi… - Junsu không thể tin nổi, đảo mắt nhìn Changmin mấy lượt.

_ Rất đẹp phải không? – Changmin cũng xoay xoay người tự ngắm nghía bản thân – Ta sớm biết mình lớn lên sẽ rất đẹp mà, cái này đều là do di truyền cả, hắc hắc…

Cười được hai tiếng, mặt của Changmin bỗng nhiên lại xìu xuống.

_ Nhưng mà ở trong hình hài người lớn thế này thật khó chịu, chân tay dài ngoằng, rấy khó hoạt động… - Đoạn thằng nhóc đi đến chỗ Bạch Hổ, nhìn nhìn tiểu hài tử áo đen đang ngơ ngác mút tay một chút, khoé miệng khẽ nhếch lên, sau đấy thì một bàn tay đưa ra. “Xoẹt” ~ tiểu tử kia biến mất, thay vào đó là một viên ngọc đen huyền đẹp vô cùng.

_ Từ giờ ngươi sẽ ở đây… - Changmin biến ra một sợi dây lồng vào viên ngọc rồi nhanh chóng đem nó đeo vào cổ.

_ A… - Từ đầu đến cuối Junsu chỉ biết nghệch mặt ra nhìn, thỉnh thoảng lại phát ra vài tiếng kêu cảm thán mà không hiểu là cảm thán cái gì.

_ Junsu, chúng ta đi thôi… - Mỹ thiếu niên sau khi giục Thổ thần thì vội leo lên Bạch Hổ ngồi. Ngoài mặt nhìn thật bình tĩnh, nhưng thực chất trong lòng lại luôn sốt sắng không yên.

Phụ thân của ta, mẫu thân của ta…

Hai người vẫn ổn chứ?!...

Không ổn chút nào!!!

Tiểu Kim thần nước mắt giàn dụa ôm chặt lấy Hoả thần, khuôn mặt trắng nõn tròn xoe vì khóc quá nhiều mà đỏ hồng lên như một trái đào. Vì cái gì không buông ta ra, đối thủ mạnh như vậy mà ngươi chỉ chiến đấu bằng một tay, hơn nữa còn lo bảo vệ ta nữa. Ngươi là đồ ngốc, tên thần ngu ngốc nhất mà ta từng biết!!!

Kang…

Lại một đòn đánh mạnh như búa bổ nữa từ Giao Long, chiếc rìu khổng lồ mang theo lực đạo khủng khiếp hướng thẳng vào Hoả Mã Đao nã xuống. Hoả thần Yunho vừa khó khăn đỡ những đòn chí mạng đó, vừa cồn cào hi vọng Hàn tinh có thể mau chóng hạ gục con quái thú kia.

Vì sao ư? Vì khi ấy ngài mới có thể đưa Jaejoong cho hắn trông coi mà dốc toàn lực đối phó với đối thủ. Yunho không thể đặt Jaejoong xuống được, nơi này đâu đâu cũng có yêu quái, nhỡ lúc ngài không chú ý yêu quái xông ra tấn công Jaejoong thì sao. Kẻ đó bây giờ đã không thể tự bảo vệ mình thì ngài sẽ bảo vệ kẻ đó.

Jaejoong có bất cứ tổn thương nào… cũng làm cho trái tim ngài khó chịu…

_ Hừ, ngươi si tình nó vừa vừa thôi!!! – Hàn tinh đang bận đánh nhau với quái thú cũng nhịn không được phải kêu lên. Xem kìa, rõ ràng bị Giao Long làm khó dễ như thế mà vẫn quyết ôm chặt lấy tiểu Kim thần, buông ra một chút thì chết ai chứ?!

_ Lo chuyện của ngươi đi… Hự…

_ Hư hư hư… - Jaejoong vươn đôi tay nhỏ bé tròn tròn bám chặt vào áo Yunho, cảm nhận rõ sự khổ sở của kẻ đó khi phải đỡ đòn hiểm từ Giao Long.

_ Ai da, tiểu thần tiên trông thật đáng yêu… - Hiện giờ Giao Long và Hoả thần đang trong tư thế mặt đối mặt, binh khí đối binh khí, áp vào nhau rất gần. Vậy nên Giao Long có thể dễ dàng nhìn thấy cục bông nhỏ đang cuộn tròn trong lòng Hoả thần, gã khẽ nhếch miệng đánh giá.

_ Biến đi! – Yunho tai nghe thấy thế, mắt lại thấy Giao Long cố tình đưa tay vuốt nhẹ vào má tiểu Kim, ngay lập tức đã nổi giận đến bốc hoả. Ngài vùng mạnh lên, thuận tiện còn đưa chân đá Giao Long một cước.

_ Hừ!!!

Vụt…

Giao Long cau mày khi dính phải cước của Yunho, sau đó vội lùi ra xa, bàn tay vung lên, không phải bàn tay đang cầm vũ khí như mọi khi mà là bàn tay còn lại, chứng tỏ đòn gã sắp tung ra là về chưởng lực.

Ào ào ào…

_ Vòi rồng sao??? - Những xoáy nước khổng lồ theo phép thuật của Giao Long không ngừng uốn éo áp sát Hoả thần. Yoochun thấy vậy thì bất ngờ hô to lên, hắn quên mất, Giao Long vốn là yêu quái nước, vậy nên để hắn đối phó mới đúng, Yoochun là yêu quái băng mà.

_ Yoochun!!! - Dường như Yunho cũng nhận ra điều đó, ngài vội liếc nhanh sang phía Yoochun. Băng và nước là hai thứ mà Hoả thần nên tránh đụng độ.

_ Được… - Sau khi tung ra một băng chưởng nhằm giữ chân quái thú, Yoochun không chút chậm trễ xoay người đổi chỗ, vừa kịp lúc đỡ được một đòn tấn công từ vòi rồng cho Yunho.

Crắccc…

Gậy bạc đâm thẳng vào vòi rồng, thật nhanh đã hoá băng chúng lại. Yoochun thoả mãn đối Giao Long vênh mặt.

_ Hàn tinh… - Thế trận bất ngờ thay đổi khiến Giao Long không kịp thích ứng, nhưng sau đó gã đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Hạ gục Hàn tinh cũng tốt, ở khu vực gần đỉnh núi này gã và Hàn tinh là hai yêu quái mạnh nhất, cũng đã đến lúc so tài giữa hai người rồi.

Kang…

Xoẹt…

Trong khi cuộc chiến giữa băng và thuỷ đã bắt đầu trở nên quyết liệt thì bên này, trận chiến giữa Hoả thần và con mãnh thú khổng lồ của Giao Long cũng gay cấn không kém. Hàn tinh sở dĩ nhanh chóng đồng ý đổi đối thủ với Hoả thần như vậy chính là vì hắn thấy đối thủ của mình quá khó nhằn. Con quái thú to lớn này có bộ vảy cực kỳ đồ sộ vững chắc, những băng chưởng Yoochun tung ra nãy giờ dường như chỉ có thể làm mát cho nó mà thôi. Hắn cảm thấy thực sự mất kiên nhẫn, vậy nên mới dễ dàng đổi chỗ cho Yunho như vậy. 

Phừng…

Lửa từ thanh đao đỏ rực theo nhát chém mạnh mẽ mà bổ vào thân mãnh thú, tuy nhiên đòn tấn công đó chẳng hề làm khó được bộ vảy của nó. Nếu Hoả thần muốn phá được lớp giáp đó, ngài cần có lực, mà nếu ngài cần có lực, ngài phải buông hài tử trong tay ra.

_ Ư ư… 

Quá dễ dàng để nhận ra điều đó, tiểu Kim thần hiểu rõ ràng rằng, chỉ cần Hoả thần buông mình ra, việc dồn lực vào một nhát đao phá vỡ bộ giáp kia là hoàn toàn có thể. Nhưng ngặt nỗi là Yunho lại sống chết không chịu buông tay, Jaejoong trong lòng vừa cảm động vừa tức giận. Nếu không thể hạ gục được đối thủ thì cả hai sẽ cùng chết, còn ở đấy mà ôm ấp bảo vệ cái gì??? Tên hoả này mọi khi vốn thông minh như vậy sao bây giờ lại ngớ ngẩn đến thế!!!

_ Pặp… - Trong lòng âm thầm quyết tâm, tiểu Kim thần quay đầu ra, ngoạm một cái rõ đau vào tay Hoả thần.

_ Á, Jaejoong… ngươi làm cái gì… không được!!! – Yunho mải đối phó với quái thú, thấy bàn tay đột nhiên nhói đau thì bất giác buông lỏng, ai dè tiểu Kim thần nhân cơ hội đó đã vùng ra khỏi vòng tay của ngài, nhắm mắt lao xuống.

_ Ưmhh… - Jaejoong đưa hai tay lên che mặt, bởi vì vốn đang chiến đấu trên không nên lao đầu xuống thế này đồng nghĩa với việc lúc hạ cánh sẽ đau lắm. Tiểu Kim thần trong lòng thầm cầu nguyện, mình sau cú ngã này sẽ không có nội thương hay ngoại thương gì hết.

_ Jaejoong… - Vòng tay mạnh mẽ của ai đó đột nhiên bao quanh… cảm giác ấm áp quen thuộc thật nhanh đã quay trở lại…

_ Trời ạ, đôi phu phụ ngu ngốc các ngươi!!!!! – Bên tai chỉ kịp nghe thấy tiếng rống bất lực của Hàn tinh, sau đó cả một khoảng đen tối đã ập đến.

.

.

.

Tiếng gầm gừ khe khẽ vang lên ngay bên tai, không gian ẩm thấp tràn đầy mùi hôi thối ghê rợn, một chút ánh sáng le lói chợt có lại chợt biến mất. 

Tiểu Kim mở mắt, mông lung suy nghĩ…

Có phải, đã bị nuốt rồi không?!

Con quái thú đó…

END CHAP 20

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro