Chap 31 - 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiếu niên áo vàng giận dữ đưa chân giẫm lên một tiên nhân nhỏ tuổi, xung quanh thiếu niên còn có rất nhiều tiên hài khác đang nằm la liệt. Cảnh tượng này nhìn qua quả thật có chút đáng sợ.

_ Tiểu tử kia, ngươi đã làm cái gì? – Một tiếng gầm đấy tức giận vang lên từ phía xa, thiếu niên quay đầu nhìn.

Là Lôi vương đang lướt gió lao đến.

Trong đôi mắt thiếu niên lóe lên một tia sợ hãi, nhưng rất nhanh được thay bằng vẻ cứng rắn kiên định. Thiếu niên nâng khuôn mặt mình lên cao, đón chào Lôi vương bằng thái độ ngỗ ngược không sợ chết.

_ Thạch tiểu tử… ngươi… ngươi được lắm!

Lôi vương nhìn những tiên hài nằm bất động trên mây, giận đến run người, muốn ra tay cũng không được, chỉ có thể đem ngón tay chỉa vào thiếu niên.

_ Bọn chúng xúc phạm ta! – Chất giọng trẻ con mang theo sự bực tức rành rọt cất lên.

_ Xúc phạm như thế nào?

_ Chúng bảo… – Đôi mày thiếu niên nhăn tít, biểu hiện nó rất khó chịu khi phải nghĩ lại những lời đó – Chúng bảo ta đáng nhẽ phải là quái vật mới đúng, hài tử do nam nhân sinh ra, không xứng đáng làm tiên.

_ Hử?! – Lôi vương nheo mắt nhìn một lượt thiếu niên trước mặt, đột nhiên nhếch miệng cười – Tiểu tử, ngươi nghĩ bọn chúng nói sai sao?

_ Ta… ta… – Từ trước giờ vốn vô tư nên thiếu niên đâu biết, nam nhân với nam nhân yêu nhau là không đúng với tự nhiên, và nó lại là sản phẩm của một cuộc tình không đúng tự nhiên ấy.

_ Ngươi đúng là do một nam nhân sinh ra… – Lôi vương ác liệt phun từng chữ – Ngươi đúng là một quái vật.

Chỉ vì câu nói này…

Vận mệnh đã chính thức quay tròn.

CHAP 31

Bốn yêu nữ đã hoàn toàn biến hình thành những con nhện khổng lồ đầy lông lá, nhìn ngược nhìn xuôi kiểu gì cũng không thấy có chút dính dáng nào đến hai chữ “mỹ nhân”. Sự phẫn nộ vì bị mất ba tỉ muội khiến chúng trở nên vô cùng hung hãn. Hàn tinh Yoochun và Thổ thần Junsu ôm Changmin cùng hai linh thú đứng tụ lại một chỗ, sẵn sàng ứng chiến hỗ trợ cho nhau.

_ Mau giao Thạch Lệ ra đây! – Đương nhiên đám yêu nữ biết bọn Hàn tinh sẽ không giao Changmin cho bọn chúng chỉ sau một câu này, nhưng đây giống như là nói lấy lệ, kêu lên cho khí thế thôi vậy.

_ Ở trong cái lốt xấu xí đó thì đừng có mơ!

Câu đáp lại của Hàn tinh suýt làm cả bọn ngã ngửa. Trong khi Junsu đang đánh cảnh cáo cho Yoochun một cái thì đám nhện yêu kia đã bắt đầu hành động. Bốn con nhện khổng lồ đứng bám trên bốn cái cây lớn, những cái chân dài và mảnh nhanh thoăn thoắt lấy tơ từ bụng ra dệt thành mạng nhện, hòng dùng nó để trói buộc đối thủ như đã làm với Kim thần và Hỏa thần.

_ Đại xà, Bạch hổ, bảo vệ Changmin!

Yoochun và Junsu nhìn nhau gật đầu, đồng thanh kêu lên, sau đó thì cùng nhảy lên cao tách ra hai phía, đồng thời tấn công lũ nhện.

Xoẹt~

Băng từ vũ khí của Hàn tinh phóng ra chuẩn xác trúng vào một mạng nhện phía xa. Ngay lập tức cái mạng nhện đông lại, những sợi tơ trắng trong nháy mắt trở nên cứng đơ và lạnh buốt. Con nhện yêu vốn đang bò trên mạng vì sự biến hóa ấy mà chới với ngã xuống. Nhân lúc nó nằm phơi bụng giãy dụa, Yoochun đã xông đến, từ gậy bạc bắn ra một loạt chưởng băng nhọn hoắt. Những tiếng “phập” liên tiếp vang lên, cơ thể khổng lồ của nhện yêu bị cắm chi chít băng nhọn, cái lạnh thấu xương cùng đau đớn khi cơ thể bị xuyên qua từng đợt giống như một đòn chí mạng khiến con yêu không tài nào gượng dậy nổi.Yoochun dù gì cũng là một yêu quái, ra tay khá lạnh lùng và dứt khoát, khi chiến đấu chỉ mong hạ được đối thủ càng nhanh càng tốt. Không đợi con nhện yêu kia kịp giãy giụa thêm, Yoochun đã cắm thẳng gậy bạc xuống giữa ngực nó, kết liễu đối thủ một cách nhanh chóng.

_ Đơn giản thế này thôi mà! – Hàn tinh Yoochun tự mãn cười to, thật không hiểu hai vị thần kia làm sao mà có vài con nhện yếu vậy cũng không giải quyết xong.

_ Yoochun, huynh còn đứng cười được…

Từ phía sau chợt vang lên tiếng kêu thất thanh của Junsu, Yoochun giật mình quay người. Hóa ra trong lúc hắn ung dung ra tay với con nhện nọ, ba con còn lại đã hợp sức tấn công Junsu. Có lẽ vì bọn chúng nhận ra, Junsu dễ đối phó hơn hắn nhiều.

_ Junsu, ta đến đây!

Phụt~

Một đám tơ trắng từ trên cao phun xuống, mục đích rất rõ ràng là nhằm ngăn cản Yoochun đến giúp Junsu.

_ Ư ư…

Mọi khi trong tình huống nghi cấp như này Changmin nhất định sẽ hô hào vài câu cổ động cho phe mình. Tiếc rằng ban nãy khi ba con nhện yêu xông đến tấn công Junsu, chúng nó phóng tơ lung tung, thế là không chỉ Junsu bị dính mà Changmin và hai linh thú cũng vậy. Changmin vừa nhỏ vừa tròn bị tơ bám đầy người, trong lúc lúng túng ngồi gỡ còn ngã ra khỏi lưng Bạch Hổ. Sau khi lăn mấy vòng liền, cuối cùng nhóc con bị đám tơ bao chặt, chỉ có thể nằm giãy đành đạch trên mặt đất, trông vừa đáng thương vừa đáng yêu.

_ Changmin, không sao chứ? – Junsu dù đang phải chật vật chiến đấu với yêu quái vẫn không quên hỏi thăm vài câu.

_ Thạch lệ là của bọn ta! – Hiện giờ một con nhện đã nhảy qua chặn đường Yoochun, chỉ còn hai con đang cố sức tấn công Junsu.

Roạt roạt~

Thổ thần Junsu vốn không giỏi chiến đấu lắm, chiêu hiệu quả nhất của y chính là điều khiển cây cỏ để chúng cùng mình đối phó với kẻ thù. Tuy nhiên muốn những cành cây khô khốc có thể cử động được là việc không dễ dàng gì, trong khi Thổ thần đang loay hoay làm phép để một cây đại thụ tiến lên xử lý con nhện khổng lồ trước mặt, thì con nhện còn lại đã bất ngờ vòng ra phía sau, nhe răng ngoạm một miếng rõ to lên vai y.

_ Junsu!!!

Nhìn máu từ vết thương ở vai Junsu bắn ra, Yoochun lại có cảm giác đó chính là máu bắn ra từ tim mình vậy. Hắn hét to một tiếng rồi vung gậy lên, đòn tấn công mang theo sự tàn bạo cùng một chút hấp tấp liên tiếp hướng đến đối thủ của mình.

Graoooo…

Junsu đưa lưng về phía yêu nhện để nó dễ dàng cắn một miếng, con nhện lại không để ý đến phía sau mình là gì mà mất cảnh giác giơ ra. Bạch hổ vốn đang tập trung lo cho Changmin, giờ cũng nhảy chồm lên, dùng hàm răng đều và nhọn tăm tắp của mình cắm ngập vào con nhện. Con yêu nhất quyết không nhả vai Junsu ra, mà Bạch hổ cũng dứt khoát cắn nó thật chặt, Junsu đã bị đau còn phải chống đỡ thêm sức nặng của yêu quái và linh thú, cuối cùng yếu ớt ngã sấp xuống, bị đè suýt hộc máu.

_ YAAAAA…

Junsu càng thảm thì Yoochun càng phẫn nộ, Yoochun càng phẫn nộ thì con nhện đang chặn đường hắn bây giờ càng gần với cái chết hơn. Cảm thấy mình không thể chống đỡ nổi thêm được nữa, nhện tinh bất ngờ biến hình, từ hình dáng khổng lồ xấu xí thành một đại mỹ nhân nhỏ nhắn yếu đuối, nó quỳ sụp xuống khóc sướt mướt.

_ Hàn đại nhân tha mạng, ta…

Một chưởng lực xuất ra, mỹ nhân như hoa như ngọc phía trước lập tức hóa thành một khối băng, Yoochun thậm chí còn đạp lên khối băng đó để nhảy về phía có Junsu.

Hắn có thể rất mê mỹ nhân, nhưng vào lúc Junsu gặp chuyện thì tuyệt đối không.

Hơn nữa nếu mỹ nhân chính là kẻ khiến Junsu bị tổn thương, hắn sẽ không ngần ngại xuống tay.

Graoo!!

Khi Yoochun bước đến bên Junsu, Bạch hổ cũng vừa lúc cắn chết được con nhện tinh kia, linh thú nghiến chặt răng ngoạm lấy cái xác con yêu, ném ra xa.

_ Đệ không sao chứ? – Yoochun vội vàng nâng Junsu lên.

_ Đau chết ta… – Junsu mặt mày nhăn nhó, đưa tay ra phía sau muốn sờ vào vết thương, vừa chạm được một chút đã đau đến run người, liền yếu ớt ngả vào lòng Yoochun.

_ Không sao, Changmin có thể chữa được…

Yoochun nhẹ giọng an ủi, đoạn ngẩng đầu nhìn về phía Changmin. Chỉ thấy nhóc con đang đứng bên Bạch hổ, tay ôm Đại xà, tròng mắt đen không ngừng đảo qua đảo lại như đang tìm kiếm thứ gì đó.

_ Changmin, ngươi…

Soạt~~~~~~

Từ phía sau Hàn tinh đột nhiên xuất hiện một tiếng động, hắn mờ mịt quay đầu nhìn, lúc này mới nhớ ra, vốn dĩ vẫn còn một con nhện tinh nữa bọn họ chưa giải quyết xong.

_ ĐẠI XÀ!!!

Ban nãy con nhện này thấy đồng bọn của mình, một bị Bạch hổ cắn chết, một bị Hàn tinh hóa băng, mà cũng chả ai để ý đến nó, liền lặng lẽ hóa thành hình dạng nhện nhỏ xíu, định bụng sẽ đột ngột tấn công bọn Hàn tinh khiến họ không kịp trở tay.

Ai dè Thạch Lệ Changmin đã nhìn thấu ý đồ của nó, còn ôm sẵn Đại xà chờ, nhện tinh vừa chồm lên biến thành khổng lồ, Đại xà cũng được Changmin tung lên. Linh thú của Hỏa thần cũng dũng mãnh y như chủ nhân mình vậy, Đại xà vươn thân hóa thành hình dạng to lớn, cái miệng rộng há ra, trong phút chốc đã cắn đứt đôi con nhện tinh cuối cùng kia.

Phịch.

Hai mảnh thân thể nhện tinh rơi xuống đất, nhanh chóng tan biến thành cát bụi, bay theo gió.

_ Haishh… – Changmin chép miệng thở dài, nếu bọn chúng không làm Junsu bị thương thì còn có cơ may chỉ bị nhóc biến về hình dạng nhện bình thường thôi.

_ Changmin! Còn đứng đó, mau chữa cho Junsu đi! – Yoochun sốt sắng vươn tay béo má Changmin.

_ Rồi rồi, sẽ lành ngay đây… – Changmin gật gật đầu, đoạn dùng cả bàn tay đặt lên vết thương của Junsu.

_ Á! – Junsu thét lên một tiếng thảm thiết.

_ Nhóc con, cẩn thận một chút! – Yoochun dùng cả hai tay kéo má Changmin.

_ Oa, Yoochun, ngươi dám nhân lúc phụ thân mẫu thân ta không ở đây bắt nạt ta!!!

_ Thì sao nào?

_ Hức… ta sẽ mách phụ thân và mẫu thân…

Tiểu tử đáng thương vừa hóa phép tạo ra ánh sáng vàng thần kỳ chữa lành vết thương cho Junsu, vừa sụt sịt tội nghiệp.

Phụ thân với mẫu thân làm gì mà lâu thế chứ, mau về đi thôi.

Việc Kim thần và Hỏa thần vừa làm, dù có cố thế nào cũng không nhanh hơn được.

Hỏa thần len lén vòng tay qua eo Kim thần, sờ những chỗ chỉ ngài mới được sờ. Dù rằng đã ăn uống no say rồi, nhưng nếu có thể thì vẫn muốn sơ múi người ta thêm tí nữa.

_ Không biết bọn họ có đi tìm chúng ta không nhỉ? Chúng ta đã tách ra khá lâu rồi. – Jaejoong cũng chả buồn để ý đến hành động sàm sỡ lộ liễu của Yunho, chỉ chăm chú mặc lại y phục cho cả hai, khẽ lẩm bẩm.

_ Chắc không đâu, họ phải biết là chúng ta cần một khoảng thời gian riêng tư bên nhau chứ… – Hỏa thần Yunho cười đến híp mắt, dường như lại đang nghĩ về khoảng thời gian riêng tư vừa rồi.

_ Đi thôi! – Kim thần quật cho đối phương một nhát quạt cảnh cáo, đẩy đẩy Hỏa thần đi lên phía trước.

_ Được, chúng ta còn phải xử lý lũ nhện tinh kia nữa! – Hỏa thần vui vẻ bước đi, nào biết rằng lũ nhện tinh bọn họ không giải quyết xong đã được đùn hết qua bên Hàn tinh.

Soạt~

Một tiếng động rất khẽ phát ra từ phía sau, Jaejoong giật mình xoay người lại, một bóng đen thoáng vụt qua.

Jaejoong nhíu mày nhìn chằm chằm về hướng nọ, định với tay kéo áo Yunho nói cho hắn biết, ai dè tay chỉ chụp vào khoảng không. Jaejoong quay đầu nhìn, hóa ra Yunho đã bước ra ngoài hang động từ lúc nào.

Tên này… lúc thì giục mãi không đi, lúc lại đi nhanh thế!

Jaejoong tiếp tục nhìn về chỗ kia, cảm giác tò mò dâng lên khắp người làm ngài ngứa ngáy. Hang động này vốn có rất nhiều nhánh, bóng đen kia đã biến mất vào một trong những cái nhánh ấy, không biết nó là nhện tinh hay là một loại yêu quái khác.

Dường như có cái gì đang thúc giục ngài tiến về phía nọ, cũng quên luôn việc phải gọi Hỏa thần Yunho vào, Jaejoong khẽ nhấc chân, thận trọng bước đi.

Kim thần cứ men theo lối đó mà đi, cuối cùng dừng bước trước một hồ nước lớn.

Nước trong hồ trong vắt, thậm chí còn có thể nhìn thấy đáy. Phía trên mặt nước, từng đợt khói trắng lượn lờ xung quanh, rõ ràng là đám khói bốc lên từ hồ nước này, nhưng khi Kim thần thử chạm tay xuống nước, chỉ có một cảm giác mát lạnh.

Thật kỳ lạ.

Kim thần hiếu kỳ nhìn xuống dưới đáy, tựa như đang cố tìm hiểu xem cái hồ này còn điểm nào đặc biệt nữa hay không.

Đây chính là một hồ nước thánh, tác dụng của nó là biến cái không thể trở thành có thể.

Và số phận cũng đã định trước…

Kim thần Jaejoong nhất định phải bị trượt chân ngã xuống đây.

END CHAP 31

Giữa điện Diêm Tiêu, một nam thần y phục xộc xệch, có nhiều vết cháy xém cùng một tiểu tiên mình đầy vết thương đang phải đứng hứng chịu vô số ánh mắt tò mò và khó hiểu của những tiên nhân khác về phía mình.

Rầm!

Tiếng đập bàn giận dữ của Ngọc Đế ở trên cao làm cho tất cả giật mình, vội vàng thu hồi ánh mắt mà đứng nghiêm chỉnh trở lại.

_ Lôi Vương, Thạch Lệ chỉ là một đứa trẻ, ngươi đường đường là nam thần sao lại đi chấp nhặt với nó? – Ngọc Đế phẫn nộ đến mức chòm râu đen rung lên từng đợt.

_ Là do nó quá hung hãn! – Lôi Vương bực bội phản bác, lúc đó chính Thạch tiểu tử kia đã xông vào trước.

_ Đang yên đang lành tự nhiên nó tấn công ngươi sao?

Một thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng cất lên từ phía sau, tất cả các tiên nhân quay đầu nhìn, sau đó thì tự động cúi đầu thấp xuống một chút, biểu thị như đang hành lễ chào.

_ Mẫu thân! – Thạch Lệ thấy người thân đến liền reo lên, vội sà vào lòng người mới đến mà òa khóc nức nở.

_ Thật không ra thể thống gì nữa! – Đi cùng với mẫu thân của Thạch Lệ còn có một nam thần khác, giờ đang tức giận gầm lên.

Hai người này chính là Hỏa Đế và Kim Đế của thiên đình, cũng là phụ thân và mẫu thân của Thạch Lệ.

_ Phụ thân… – Thạch Lệ lại càng khóc lớn, nước mắt trào ra làm lem luốc hết cả khuôn mặt trắng trẻo, các vết thương trên cơ thể chỗ đỏ chỗ tím lại càng làm nó thêm đáng thương.

_ Lần này to chuyện rồi đây…

Những vị tiên nhân khác khẽ xì xầm với nhau khi thấy khuôn mặt ngày càng trở nên hung ác của Kim Đế và Hỏa Đế.

Cục cưng bảo bối bị bắt nạt, để xem bọn họ xử lý Lôi Vương ra sao…

CHAP 32 

Phải đến lúc cảm nhận được cái lạnh buốt khắp cơ thể, Kim thần mới nhận ra rằng mình vừa rơi xuống hồ nước. Mà lý do rơi xuống cũng thật vớ vẩn, tự dưng ngài bị trượt chân, đất trời chao đảo, rồi thì “ùm” một tiếng… Kim thần đã sớm biết hồ nước này không bình thường, cho nên khi ở trong nước toàn thân ngài cứng đờ không thể cử động được, ngài cũng không mấy ngạc nhiên và lo lắng. Dòng nước trong suốt như mang theo sức mạnh vô hình nào đó chầm chậm xâm nhập vào cơ thể, khiến Kim thần cảm thấy nôn nao mơ màng, vừa khó chịu lại vừa dễ chịu, cuối cùng là chậm rãi nhắm mắt, bất tỉnh chìm dần xuống đáy hồ.

_ Yunho!

Hỏa thần vội quay lại nhìn người phía sau, trong ánh mắt vẫn còn hiện rõ sự lo lắng.

_ Jaejoong, ngươi làm sao thế? Tự dưng để ta đi một mình!

_ Không phải vì ngươi đi quá nhanh nên ta bị bỏ lại hả? – Người mới xuất hiện chậm rãi mở quạt thần trong tay ra, khẽ phe phẩy trước ngực.

_ Ta đã đi quá nhanh sao? – Hỏa thần cau mày tự chất vấn bản thân, lúc đó ngài đi với tốc độ rất bình thường mà. – Đúng rồi, ngươi còn chưa nói cho ta biết vì sao ngươi tự dưng quay lại động nhện kia?

_ Vì ta thấy có tiếng động lạ nên tò mò ra xem thôi.- Kim thần vừa đi vừa bình thản nói.

_ Sau đấy thì sao? – Hỏa thần tò mò hỏi.

_ Chẳng có gì cả…

Chiếc quạt được đưa lên ngang mặt, giống như để che giấu biểu hiện nào đó trên khuôn mặt xinh đẹp của Kim thần. Nhân lúc Hỏa thần không để ý, Kim thần còn kín đáo liếc mắt về phía động nhện, thấy bên trong không có động tĩnh gì mới yên tâm thu hồi vẻ lén lút, thả lỏng cơ thể mà cùng Hỏa thần sóng bước đi tìm nhóm Hàn tinh.

~oOo~

_ Cuối cùng cũng xuất hiện… – Hàn tinh vừa nhìn thấy bóng hai vị thần kia thấp thoáng phía xa liền thở phào một cái, đã giúp họ giải quyết xong mấy con nhện tinh, giờ còn bắt phải ngồi đợi nữa thì chắc hắn sẽ phát điên lên mất. – Phu thê các ngươi đi đánh yêu quái hay quá nhỉ!

_ Các ngươi đã vất vả rồi… – Kim thần nhìn bãi chiến trường còn vương đầy tơ trắng và băng một lượt, sau đó cảm kích nở nụ cười nói với Yoochun và Junsu.

_ Không có gì, chúng ta đi tiếp thôi. – Junsu mỉm cười đáp lại, vết thương của y đã được Thạch Lệ chữa khỏi nên không còn gì đáng lo nữa, bọn họ cũng nên tiếp tục cuộc hành trình rồi.

_ Phụ thân, bế… – Changmin nãy giờ đứng im lặng nhìn đột nhiên sà vào ôm chân Hỏa thần, nũng nịu đòi bế.

_ Hử? – Yunho nhíu mày, lắc lắc cái chân đang bị Changmin bám cứng – Qua mà đòi mẫu thân ấy!

_ Không~ – Changmin chu môi phản đối, càng ôm chặt hơn, biểu thị nếu Hỏa thần không đáp ứng yêu cầu của nó, nó sẽ nhất quyết không buông ra.

_ Changmin sao vậy? Không phải lúc trước toàn muốn mẫu thân bế ư? Sao giờ lại đòi phụ thân vậy? – Junsu ngạc nhiên hỏi.

Changmin liếc mắt nhìn Kim thần, thấy Kim thần mỉm cười, mặt thằng nhóc liền nhăn nhúm lại, nó tiếp tục quay sang bám chặt lấy chân Hỏa thần.

_ Phụ thân bế, muốn phụ thân bế! -Đây chính là cái kiểu mè nheo của con nít, vừa đáng yêu lại vừa đáng ghét.

_ Được rồi! – Hỏa thần vì chuyện khi nãy mới xảy ra trong động nhện mà tinh thần khá dễ chịu, cuối cùng cũng đồng ý thỏa hiệp với Changmin, cúi người bế bổng nhóc lên.

Vậy là năm người lại tiếp tục hành trình tiến lên đỉnh núi. Thạch lệ được Hỏa thần bế, Kim thần cưỡi trên lưng Bạch hổ, Thổ thần và Hàn tinh phía sau vừa đi vừa chòng ghẹo nhau. Khung cảnh nhìn qua có vẻ rất bình thường, ngoại trừ việc Changmin mặc dù đã nằm gác đầu lên vai phụ thân rồi vẫn dán mắt nhìn chằm chằm vào mẫu thân Jaejoong. Changmin cũng không hiểu vì sao mình lại làm vậy, chỉ là… nó cứ cảm thấy mẫu thân có gì đó khang khác.

_ Changmin, có chuyện gì không? – Kim thần để ý thấy Changmin nhìn mình thì đột nhiên quay đầu lại hỏi.

_ Mẫu thân… – Changmin giật mình kêu lên, khoảnh khắc Kim thần quay ra nhìn nó, trong ánh mắt dường như có chứa sự thù địch.

_ Á!

Ngay khi Changmin định hỏi nhỏ Hỏa thần vài câu liên quan đến khoảng thời gian vừa rồi giữa mẫu thân và phụ thân thì, Junsu ở phía sau bỗng dưng hét toáng lên.

_ Sao thế?! – Thanh âm lo lắng của Hàn tinh Yoochun được vang lên ngay sau đó.

_ Có con gì cắn… – Junsu cắn môi nhìn xuống dưới, khẽ vén ống quần lên, trên làn da trắng nõn có một vết sưng tấy đỏ rực hiện lên rõ mồn một.

_ Là con gì? – Yoochun nhìn thấy vết đỏ ấy thì vô cùng đau lòng, nghiến răng ken két hỏi.

_ Ta cũng không biết. – Junsu vừa ngồi xuống xoa chân vừa lắc đầu.

_ Có phải kiến không? – Kim thần đột nhiên hỏi.

_ Kiến? – Hỏa thần vốn định hỏi vì sao Jaejoong biết, nhưng khi nhìn thấy những thứ vừa xuất hiện trên mặt đất, ngài nghĩ là mình đã có câu trả lời rồi.

Những con kiến đen ngòm to bằng nửa đốt ngón tay lúc nhúc trồi lên từ các ụ đất nhỏ, tụ tập lại thành dòng rồi hung hãn bò về phía họ, Bên trái, bên phải, đằng trước, đằng sau, chẳng mấy chốc mặt đất đã tràn đầy cái màu đen kịt của kiến. Mà khi cả bọn còn chưa biết nên xử lý ra sao trong trường hợp này thì… dưới chân họ dường như cũng có cái gì đấy đang động đậy.

_ Mau bay lên!!! – Hàn tinh là người phản ứng nhanh nhất, vội vàng hét lên thông báo cho những người còn lại, sau đấy thì vội vàng tung một chưởng làm đóng băng mặt đất, khiến cho lũ kiến vừa ùn đất ló lên định tấn công bọn họ lập tức hóa băng.

_ Đây là lần đầu tiên ta thấy nhiều kiến như thế đấy… – Junsu cau mày nói, y có cảm giác như kiến của cả ngọn núi này đều đang tập trung cả về đây.

Xoẹt~

Rầm!

Quả cầu lửa vừa được ném xuống đất lập tức tạo nên một tiếng nổ lớn, sức nóng của nó thậm chí còn khiến cho hàng trăm con kiến xung quanh bị thiêu rụi,. Tuy nhiên chỉ trong chớp mắt sau, những con kiến khác đã nhanh chóng bò lên lấp kín khoảng trống mà quả cầu lửa của Hỏa thần vừa tạo ra.

_ Ta ghét kiến!

Hỏa thần rít qua kẽ răng. Cho dù trước đây có yêu, gặp phải cảnh tượng này không cảm thấy căm ghét mới là lạ. Nếu để tụi kiến kia bò lên người, bọn chúng sẽ cắn chích điên cuồng thế nào, không cần nghĩ cũng biết.

_ Phụ thân, nhìn kìa! – Giọng nói lanh lảnh của Changmin bất chợt vang lên, thành công thu hút sự chú ý của mọi người, tất cả cùng nhìn theo hướng mà ngón tay tròn tròn của nhóc con đang chỉ.

Những con kiến thấy kẻ cần tấn công đã bay lên cách mặt đất một khoảng khá an toàn liền thay đổi chiến thuật, đồng loại quay đầu bò lên những thân cây cao, sau đó thì bắt đầu nhảy xuống.

Xoẹt~

Vụt~

Rầm!

Quả cầu lửa vừa được ném xuống đất lập tức tạo nên một tiếng nổ lớn, sức nóng của nó thậm chí còn khiến cho hàng trăm con kiến xung quanh bị thiêu rụi,. Tuy nhiên chỉ trong chớp mắt sau, những con kiến khác đã nhanh chóng bò lên lấp kín khoảng trống mà quả cầu lửa của Hỏa thần vừa tạo ra.

_ Ta ghét kiến!

Hỏa thần rít qua kẽ răng. Cho dù trước đây có yêu, gặp phải cảnh tượng này không cảm thấy căm ghét mới là lạ. Nếu để tụi kiến kia bò lên người, bọn chúng sẽ cắn chích điên cuồng thế nào, không cần nghĩ cũng biết.

_ Phụ thân, nhìn kìa! – Giọng nói lanh lảnh của Changmin bất chợt vang lên, thành công thu hút sự chú ý của mọi người, tất cả cùng nhìn theo hướng mà ngón tay tròn tròn của nhóc con đang chỉ.

Những con kiến thấy kẻ cần tấn công đã bay lên cách mặt đất một khoảng khá an toàn liền thay đổi chiến thuật, đồng loại quay đầu bò lên những thân cây cao, sau đó thì bắt đầu nhảy xuống.

Xoẹt~

Ngay lập tức Kim thần dùng phép giăng kết giới ra, bao quanh năm người cùng hai linh thú.

_ Chắc chắn có kẻ đang điều khiển lũ kiến này! – Kim thần vừa điều khiển cho kết giới di chuyển vừa nói.

_ Muốn kết thúc được chuyện này thì phải tìm ra kẻ ấy!

_ Nhắc đến mới nhớ, có ai ngửi thấy mùi gì không? – Hàn tinh đột nhiên lên tiếng, mùi hương thoang thoảng mơ hồ như có như không vấn vương khắp nơi trong không khí, phải thật tập trung thì mới có thể nhận ra được. Vì lẽ đó mà nãy giờ hắn mới im lặng trầm mặc như thế.

_ Đấy là mùi của kiến chúa… – Changmin chớp mắt nói – Những con kiến này lần theo mùi kiến chúa đến đây, sỡ dĩ tấn công chúng ta vì tụi nó vốn là kiến thành tinh biết ăn thịt người sống.

_ Ra thế… – Junsu gật gù – Vậy là có kẻ đã dẫn dụ đàn kiến đến tấn công chúng ta phải không?

_ Điều ấy là đương nhiên rồi. – Hỏa thần cau mày càu nhàu – Ngọn núi chết tiệt này, đến cả những con kiến bé xíu cũng nguy hiểm như vậy.

Bé nhưng mà số lượng lớn thì cũng rất đáng sợ, từng lớp kiến đen cứ liên tục trèo lên cây rồi nhảy xuống kết giới của Kim thần. Kiến nhiều đến nỗi khi chúng đồng loạt nhảy xuống sẽ có những tiếng rào rào vang lên. Với tình huống hiện tại thì Thổ thần là người duy nhất có thể hành động được. Thổ thần Junsu chỉ huy cho những cái cây bên đường rung lên dữ dội để đàn kiến không thể leo tiếp được nữa, mặt khác cũng điều khiển cho cây dùng cành, lá quật bớt kiến dính trên kết giới đang bảo vệ họ và trên đường đi. Dù rằng kết giới của Kim thần rất mạnh, nhưng với số lượng kiến bám vào ngày càng nhiều thế này, không sớm thì muộn cũng có lúc kết giới bị chọc thủng.

_ Junsu, cố lên! – Hàn tinh hiện giờ chẳng thể làm được gì ngoài việc ở bên cổ vũ cho Thổ thần.

_ Chúng quá nhiều!

Những tiếng “vút vút” liên tiếp vang lên, đó là tiếng động tạo ra khi cành cây vung lên hạ xuống tấn công kiến. Mặc dù không thể hoàn toàn giết hết những con kiến đen kịt đáng ghét kia, nhưng cách này đã làm số lượng kiến đang bám theo họ giảm đi rất nhiều. Xem ra trong lúc cần kéo dài thời gian để đi tìm kẻ điều khiển đàn kiến, tạm thời chỉ có thể dựa vào những cái cây của Junsu mà thôi.

Xẹtttttttt………..

Vào lúc mọi người vừa thầm thở phào một hơi, kết giới đột nhiên bị nới lỏng, luồng lực vô hình từ đâu bất ngờ xuất hiện, chỉ trong chớp mắt đã đẩy Thổ thần Junsu ra ngoài.

_ Junsu!!! – Hàn tinh Yoochun trợn mắt gào lên, bàn tay với ra muốn níu lại, nhưng đã không còn kịp nữa.

Mà khuôn mặt Thổ thần khi bị rơi vào vòng bao vây của lũ kiến hung hãn, vẫn còn chưa hết vẻ bàng hoàng sửng sốt…

~oOo~

Kim thần mơ màng tỉnh dậy, mắt vừa mở liền lập tức cảm thấy chóng mặt, thứ bên dưới thân không ngừng uốn éo di chuyển làm đầu óc ngài choáng váng. Ngóc đầu lên nhìn quanh một hồi, lúc này Kim thần mới biết được thì ra ngài đang nằm trên lưng một con mãng xà khổng lồ. Kích thước con yêu cũng tương đương với Đại Xà, nhưng mùi yêu khí rất hôi, trái ngược hoàn toàn với mùi tiên khí của Đại Xà. Hơn nữa vì Đại Xà lúc nào cũng ở bên Yunho nên cơ thể nó có dính chút mùi của hắn, rất dễ chịu…

Đúng rồi, nói đến mới nhớ, tên hỏa kia đang làm cái quái gì mà để ngài bị một con rắn bắt đi thế này?!

Xoẹt!

Mang theo tâm trạng bực bội, Kim thần lạnh lùng tung ra một lưỡi dao ánh sáng vào con yêu kia, đòn tấn công sắc lẻm này ngay lập tức khiến xà yêu mất mạng. Kim thần đứng dậy, liếc mắt nhìn xác con yêu quái mình vừa hạ, sau đó đột nhiên xoay người vung quạt.

_ Thiết Kim Sa!!!

ẦM ẦM ẦM…

Đòn tấn công của Kim thần chưa kịp đến nơi cần đến đã bị chặn đứng bởi một loạt tia sét từ trên cao đánh xuống. Đôi mắt Kim thần quắc lên, tràn đầy cảnh giác nhìn chằm chằm vào kẻ thù đang dần xuất hiện sau lớp khói mờ.

_ Quả không hổ danh là Kim thần, ra đòn rất dứt khoát!

Kẻ vừa bước ra mặc một bộ áo giáp màu xám, khuôn mặt góc cạnh sáng sủa nhưng lại mang tới cảm giác khủng bố cho người phải đối mặt với hắn. Khắp cơ thể kẻ nọ không chỉ có vầng xám trắng phát sáng mà còn có những tia sét nhỏ bao quanh, trên người không ngừng phát ra mùi yêu khí nồng đậm.

_ Ngươi… – Kim thần nghi hoặc nhìn kẻ trước mặt, yêu khí của hắn mạnh hơn bất cứ yêu quái nào mà ngài từng gặp qua. Chẳng lẽ hắn chính là con yêu mạnh nhất thế gian…

_ Ta là Lôi Vương. – Không để Kim thần kịp thắc mắc thêm, kẻ đó đã tự giới thiệu. – Dù rất muốn được gọi là thần, nhưng giờ ta đã là yêu mất rồi.

Khi nói câu này, ánh mắt hắn còn lóe lên một tia căm hận không hề che giấu.

_ Àh, quả nhiên là ngươi… – Kim thần hờ hững gật gù, hoàn toàn không thèm để tâm đến ánh mắt kì lạ của kẻ kia, cái ngài cần để tâm đến bây giờ là… phải đối phó sao với con yêu quái cấp cao phía đối diện đây.

Tư thế đứng và thái độ của Lôi vương cho thấy, hắn đã sẵn sàng nghênh chiến bất cứ lúc nào.

_ Có thể ngươi sẽ không hiểu vì sao…- Màu mắt Lôi vương dần chuyển màu vàng sậm, thể hiện sự thay đổi trong cảm xúc của hắn – Nhưng ta căm ghét các ngươi, nếu không có các ngươi, giờ ta sẽ vẫn là một vị thần cao quý trên thiên đình, tất cả chỉ vì hai ngươi và thằng nhóc đó!!!

_ Sao cơ?

Kim thần nhíu mày nghe Lôi vương phẫn nộ bày tỏ nỗi lòng, ngài chẳng hiểu hắn đang nói gì nữa. Theo như lời hắn nói, chẳng nhẽ hắn vốn là một vị thần, sau đó vì phạm phải luật trời nên bị giáng xuống làm yêu quái? Nhưng chuyện ấy thì có liên quan gì đến Kim thần ngài chứ?

Và cả “thằng nhóc đó” nữa, đấy là ai?

END CHAP 32

Những vết nứt trên không gian có thể tạo ra một con đường đi tới khoảng không gian và thời gian khác, có thể là tới tương lai, trở về quá khứ, hay xuyên đến một thế giới hoàn toàn khác biệt nào đó.

Lôi vương tình cờ biết được điều này khi đang chiến đấu với yêu quái, tia sét ngài phóng ra vô tình làm rách không gian, tạo nên một khe hở thần kỳ.

Đây là điều kì diệu không phải vị thần nào cũng làm được…

CHAP 33

_ Tiếp chiêu!

Rầm rầm rầm…

Nhân lúc Kim thần đang mông lung suy nghĩ, Lôi vương đã bắt đầu tấn công. Những tia sét mang theo uy lực kinh người đồng loạt phóng về phía Kim thần, hoàn toàn có ý muốn tiêu diệt đối thủ.

Vụt vụt…

Kim thần vội vàng nhảy lên cao tránh, đồng thời nhanh chóng tung ra chưởng lực đáp trả. Tia sét của Lôi vương và lưỡi dao ánh sáng của ngài lao vào nhau tạo nên một loạt tiếng nổ lớn cùng những cơn chấn động mạnh.

_ Chết tiệt!

Kim thần Jaejoong loạng choạng đáp xuống đất, ban nãy suýt chút nữa ánh sáng của ngài đã bị lấn át bởi sét của đối thủ rồi. Lúc thường thì không thể nhận thấy điều gì, chỉ khi tham chiến, đặc biệt là khi đụng phải đối thủ mạnh như này, tác hại của Shinki núi mới biểu hiện rõ. Qua lần đọ chưởng lực vừa rồi Jaejoong đã phát hiện ra, sức mạnh của mình không phải bị giảm nhiều, mà là rất nhiều!

Trong khi đó đối thủ không những là yêu quái mạnh nhất thế gian mà còn đang ở trong ngọn núi có Huyết Thạch, thứ có thể làm cho sức mạnh của yêu quái tăng lên cả trăm lần. Cho dù rất khó chịu về điều này, nhưng Kim thần không thể không thừa nhận, nếu tiếp tục đấu thì cơ may ngài thắng sẽ là rất ít.

_ Kim thần, mau chịu thua đi, chắc hẳn ngươi cũng hiểu được ngươi không thể nào thắng nổi ta chứ? – Lôi vương sảng khoái cười to, kiêu ngạo đứng trước mặt Jaejoong mà ngông cuồng nói.

_ Hừ… – Đôi môi Jaejoong khẽ nhếch lên, khinh thường đáp lại – Nếu ngươi thừa tự tin như thế, sao phải tách ta cùng với mấy người kia ra?

Mặc dù không rõ có chuyện gì xảy ra nhưng Kim thần vẫn lờ mờ đoán được, tên Lôi vương này đã dùng kế tách ngài ra khỏi những người còn lại. Chắc chắn Lôi vương lo sợ rằng nếu cùng lúc phải đối phó với ngài, Hỏa thần, Thổ thần và Hàn tinh thì hắn sẽ khó lòng thắng nổi.

Khuôn mặt Lôi vương thoáng biến sắc khi bị Kim thần vạch mặt, tuy nhiên hắn rất nhanh đã khôi phục lại.

_ Vậy thì sao chứ? Chỉ cần đến cuối cùng ta có thể giết sạch các ngươi là được!

Vừa dứt lời, Lôi vương đã hung hăng xông đến phía trước, những tia sét quanh người hắn cũng bắt đầu lay động mãnh liệt.

_ Ta đâu có ngu!

Tính sĩ diện của Kim thần rất cao, nhưng chưa tới mức sĩ diện đến ngu ngốc. Nếu đã không thể đấu lại thì tốt nhất là không nên phí sức thêm nữa, hắn muốn tách ra, vậy ngài sẽ tìm cách hợp lại. Cho nên khi vừa kêu xong câu kia, Kim thần Jaejoong đã… xoay người bỏ chạy.

_ Ngươi… đứng lại!!! – Dường như Lôi vương rất bất ngờ trước hành động đó nên hắn đã phải sững người trong chốc lát rồi mới sực tỉnh mà phóng theo Kim thần được.

Ầm ầm ầm!!!!!!!!

Khu vực gần đỉnh núi hôm ấy gần như cùng lúc xảy ra hai biến động lớn. Thứ nhất là đàn kiến thành tinh với số lượng khổng lồ ồ ạt tập trung tại một điểm. Thứ hai là những trận trời rung đất chuyển được gây bởi sấm sét của yêu quái mạnh nhất ngọn núi này.

Mặc dù phía sau đất đá liên tục bị đánh bật tung lên, nhưng Kim thần vẫn không hề căng thẳng sợ hãi. Dù sức mạnh đã bị Huyết Thạch làm giảm đi đáng kể, nhưng Jaejoong vẫn tự tin rằng tốc độ của ngài còn đủ nhanh để thoát khỏi sự tấn công từ Lôi vương.

Có một điều mà chắc hẳn Lôi vương không nghĩ tới, đó là mối liên hệ giữa Kim thần và linh thú Bạch Hổ là rất chặt chẽ. Đối với Kim thần, tìm ra vị trí của Bạch Hổ ngay cả trên một không gian lớn thế này là việc không chút khó khăn gì. Cho nên trong khi Lôi vương ở phía sau không ngừng dùng sức phóng sét công kích Kim thần, ngài lại cứ vậy ung dung tung người bay theo mùi của Bạch Hổ. Cứ chờ đấy, đợi đến lúc ngài gặp lại mấy người kia, để xem tên Lôi vương ấy có bị đánh cho tơi tả không? Con yêu mạnh nhất sao? Dù có mạnh đến đâu cũng không thể thắng nổi khi mấy người bọn họ hợp sức lại đâu!

Xoạt xoạtttttttttt…

_ Á!

Dưới chân đột nhiên đau nhói khiến cho Kim thần lảo đảo trên không, suýt chút nữa đã không tránh được một đòn tấn công của Lôi vương. Lập tức đem quạt thần đập vào chỗ bị đau, sau đó thì cúi xuống nhìn phía dưới. Chân có cái gì Jaejoong không thể nhìn rõ, nhưng dưới đất đang tràn đầy thứ gì, ngài lại thấy rõ mồn một.

Kiến, rất nhiều kiến…

_ Tấn công y!

Lôi vương ở đằng sau đột nhiên hét lớn, ngay tức khắc đã có thêm một yêu quái nữa xuất hiện. Kẻ này hẳn là đã ẩn nấp gần đấy từ lâu, vừa nghe thấy lệnh của Lôi vương là hiện ra mặt đối mặt với Kim thần.

Đó là một tên lùn cả người đen thùi lùi, không chỉ tay, chân, toàn bộ cơ thể mà cả khuôn mặt cũng được bịt kín bởi vải đen, còn mỗi đôi mắt là để lộ ra, tuy vậy tròng mắt kẻ này cũng chỉ độc một màu đen huyền sâu thẳm. Y dùng đôi mắt kì lạ của mình để nhìn chăm chú Kim thần, rồi đột nhiên há to miệng, thổi một hơi khí về phía ngài.

_ Hả?

Kim thần Jaejoong tránh không kịp, hơn nữa ngài cảm thấy chuyện này chẳng mấy nguy hiểm nên cũng không quá gắng sức tránh. Mùi hương kia rất nhanh đã ám vào y phục và lên khắp người Jaejoong, ngay khi ngài đang thắc mắc đến tác dụng của nó thì bên dưới chân đã vang lên những tiếng động lạ.

Rào rào…

Bầy kiến đen nãy giờ chỉ chạy theo một hướng mà bỏ qua Jaejoong, hiện giờ đã đồng loạt quay đầu nhảy lên tấn công ngài. Khoảng cách giữa Jaejoong và mặt đất không xa, vừa đủ để đám kiến có thể nhảy lên bám vào.

Nhìn đàn kiến đang tranh nhau bò lên y phục mình, Jaejoong đã lập tức hiểu ra sự nguy hiểm của tên lùn áo đen cùng mùi hương kia. Bằng tốc độ nhanh nhất có thể, Jaejoong vươn tay phóng ra một loạt sợi tơ ánh sáng, chỉ với mục đích duy nhất, kéo ngã kẻ áo đen kia xuống đất.

_ Á!!!!!!!

Kẻ mặc áo đen không thể ngờ được Kim thần lại phản ứng nhanh như vậy nên không kịp tránh, cứ thế để dây ánh sáng kéo xuống đất. Đám kiến tất nhiên sẽ không bỏ qua vật thể đậm mùi hương yêu thích của chúng, rất nhanh đã quay đầu bò về một phía. Tên áo đen sau khi nhận thức được tình huống nguy hiểm trước mắt thì liền lập tức biến hình, trở thành một con kiến chúa khổng lồ, nổi bật đứng giữa bầy kiến đen kịt.

Tất cả mọi việc chỉ diễn ra trong chớp mắt, khoảnh khắc con kiến đầu tiên lần vào trong lớp vải cắn chân Kim thần cũng là lúc ngài thấy yêu quái áo đen biến thành kiến chúa. Không cần nghĩ nhiều cũng biết, chỉ cần tiêu diệt được con kiến chúa đó, đàn kiến sẽ biến mất.

Dường như Lôi vương cũng có chút e dè đám kiến này, hoặc là hắn muốn được nhìn thấy Kim thần chật vật lăn lộn trong những con quái vật tí hon nhưng đáng sợ kia, nên hiện giờ hắn chỉ đứng ở trên cao nhìn xuống mà không tiếp tục tấn công Kim thần nữa.

Lúc này Jaejoong đã lao tới tấn công con kiến chúa nọ, đồng thời dùng sức mạnh khiến cho khắp cơ thể mình phát ra thứ ánh sáng chói lọi, mục đích là để làm tan chảy hết những con kiến còn bám trên người ngài.

Roạt roạt…

Kiến chúa vừa chạy nhanh vừa ra lệnh cho bầy kiến tấn công Jaejoong. Tình huống lúc bấy giờ hết sức gay cấn, Kim thần không thể phóng chưởng lực quá mạnh vì nó sẽ làm cho đất đá xung quanh nổ tung lên. Chả biết có diệt được kiến chúa hay không nhưng nếu không thành công thì chắc chắn sau đó ngài sẽ phải hứng chịu một cơn mưa kiến. Dùng lưỡi dao ánh sáng cũng chẳng mấy tác dụng, bởi vì mỗi lần ngài ra đòn, kiến chúa lại điều khiển cho cả đống kiến nhảy lên đỡ. Nó thì chẳng hề hấn gì còn Kim thần lại phải đối phó với mấy con kiến bị đánh văng lên.

Quả thật là rất khó chịu!

Kim thần mím môi bực bội, ngay lúc đang không biết phải làm thế nào thì bỗng dưng từ phía xa có một cảnh tượng lọt vào mắt ngài.

Một vòng tròn ánh sáng khổng lồ lơ lửng trên không trung bị kiến bu đặc kín, và một thân ảnh quen thuộc đang bị hất ra khỏi vòng tròn đó.

_ Junsu! – Tiếng kêu thảm thiết của Hàn tinh đã giúp cho Kim thần biết mình không nhận lầm người. Lúc này, giết kiến chúa không chỉ để cứu ngài, mà còn để cứu họ nữa.

_ Yaaaa…!!!

Hét lên một tiếng thật to vận sức, trong khi dùng ánh sáng bao quanh cơ thể mình để tạo ra một lớp áo giáp tạm thời, Kim thần đã liều mình xông thẳng vào kiến chúa, giơ quạt thần lên cao chuẩn bị chém xuống. Mặc dù kiến chúa kháng cự rất quyết liệt bằng cách chỉ huy cho đàn kiến đồng loạt nhảy lên tấn công Jaejoong, thế nhưng cuối cùng nó vẫn không tránh được một lưỡi dao ánh sáng lạnh lùng lia qua thân thể.

Xoẹt xoẹt xoẹt!

.

.

.

Yoochun vội vàng nhảy ra khỏi kết giới mà lao xuống mặt đất đỡ lấy Junsu. Thật may là vừa lúc Junsu chạm đất, đám kiến kia cũng đột nhiên biến mất, nếu không thì hắn thật không thể tưởng tượng nổi việc gì sẽ diễn ra nữa.

Graooo…

Tiếng gầm của Bạch Hổ lập tức khiến mọi người dời đi sự chú ý từ Junsu sang thân ảnh vừa ngã lăn ra đất cách đấy không xa. Vì kiến chúa sau khi bị tiêu diệt đã cùng với bầy kiến tan thành cát bụi rồi bay đi hết, khiến cho Kim thần – người đang ngồi trên lưng kiến chúa bị mất đà ngã nhào xuống đất, thậm chí còn lăn vài vòng làm cho y phục trắng tinh bị lấm lem đất cát. Hình ảnh chật vật đó đều được những người còn lại nhìn rõ mồn một, thế nhưng không ai lên tiếng, vì họ vẫn chưa kịp hiểu được chuyện gì đang xảy ra…

Khi mà đột nhiên lại xuất hiện thêm một Kim thần nữa như thế này!

_ Đám kiến chết tiệt!

Jaejoong lồm cồm bò dậy, vừa phủi phủi đất cát vừa lầm bầm vài tiếng. Mới ngẩng đầu lên chưa kịp nói gì, hình ảnh trước mắt đã làm ngài sững người.

Năm người và hai linh thú, Bạch Hổ, Đại Xà, Junsu, Yoochun, Yunho, Changmin và… ngài?

Gương mặt quen thuộc đến không thể quen hơn, y phục quen thuộc đến không thể quen hơn, cả cái quạt kẻ đó đang cầm cũng giống y như đúc với cái quạt trên tay ngài.

Giữa lúc hai Kim thần đang trừng mắt nhìn nhau, Hỏa thần Yunho đột nhiên sực tỉnh kêu lên.

_ Có kẻ giả mạo Jaejoong sao?

.

.

.

Đến giờ ngươi mới nhận ra hả??? Kim thần Jaejoong nghiến răng thầm nghĩ, tâm trí vì mải để ý đến kẻ giả mạo trước mặt mà đã quên luôn kẻ thù ban nãy – Lôi vương – kẻ cũng đã sớm biến mất từ lúc nào.

_ Ah, ban nãy ta đã bị Kim thần đẩy ra khỏi kết giới! – Đúng vào thời khắc căng thẳng nhất, Thổ thần Junsu đột nhiên hét lên một câu, chính xác vạch mặt Kim thần giả mạo đã đi cùng bọn họ cả một đoạn đường.

Vụt!

Tuy nhiên ngay khi mọi người chưa ai kịp phản ứng lại, Kim thần giả mạo đó đã lao tới Kim thần thật, không xuất ra chưởng lực hay sức mạnh cao siêu nào, chỉ đơn giản là… đẩy Kim thần thật ngã xuống đất và cùng nhau lăn vài vòng.

_ Yêu quái khốn khiếp, dám giả mạo Jaejoong sao??? Ta sẽ… – Hỏa thần lúc này mới chính thức hiểu ra mọi chuyện, máu nóng lập tức xông lên đỉnh đầu, định lao tới xé xác con yêu quái kia.

Nhưng mà…

_ Chết tiệt! – Bên này có một Jaejoong đang xoa đầu vì bị đau.

_ Cái quái gì thế?! – Bên kia lại có một Jaejoong phủi phủi quần áo.

Hai vị Kim thần đại nhân sau khi ôm nhau lăn mấy vòng trên đất thì quần áo đều lấm lem, từ gương mặt đến cơ thể đều giống nhau như hai giọt nước, khiến cho Hỏa thần Yunho đang hùng hổ xông lên phải á khẩu, nghẹn họng trân trối đứng nhìn.

Ai là Jaejoong thật đây?

Không chỉ Yunho, ngay cả Bạch Hổ mang tiếng là linh thú có gắn kết chặt chẽ với Kim thần hiện giờ cũng đứng trơ ra như tượng đá. Cho dù con yêu đang giả dạng Kim thần là cái loại yêu quái gì thì nó cũng quá giỏi, thậm chí Hỏa thần còn đang nghi hoặc liệu có phải đến cả cọng lông chân của Jaejoong cũng bị nó sao chép y hệt hay không?

_ Yunho, ngươi dám không nhận ra ta?! – Jaejoong đứng bên trái cau mày, khẽ gằn giọng.

_ Yunho, để xem ngươi sẽ chọn ai?! – Jaejoong đứng bên phải khoanh tay, híp mắt nguy hiểm.

_ Hỏa thần, bọn ta sẽ đứng yểm trợ phía sau, ngay khi ngươi nhận ra ai là Kim thần, bọn ta sẽ xông lên bắt yêu quái ngay! – Hàn tinh nói thầm vào tai Yunho vài câu rồi lặng lẽ dắt mấy người còn lại lui về phía sau, cùng đứng xem kịch vui.

_ Hừm, cái này… – Yunho bị bỏ rơi, một mình đứng trước hai Jaejoong, đôi mày đã nhăn đến không thể nhăn hơn rồi mà vẫn chưa nghĩ ra cách.

_ Ngươi còn chần chừ cái gì? Còn đứng đó nữa thì từ nay về sau đừng hòng chạm vào ta!!! – Một Jaejoong quắc mắt quát to.

_ Nếu không nhận ra thì đừng làm tướng công nữa, làm nương tử đi! – Jaejoong còn lại cũng hét to không kém.

_ !!!!!!!

Không biết có phải là do mấy câu đe dọa sặc mùi nguy hiểm phía trên hay là do nguyên nhân nào khác, chỉ biết rằng, ngay sau đó, Hỏa thần Yunho đã nghĩ ra cách phân biệt Jaejoong thật – giả…

.

.

.

END CHAP 33

CHAP 34

Thời gian Kim thần và Hỏa thần ở bên nhau chưa thể tính là lâu, nhưng tình cảm đôi bên đã phát triển đến mức vô cùng sâu đậm. Ấy vậy mà giờ có kẻ giả mạo Kim thần, Hỏa thần lại lơ ngơ không phân biệt được. Đây đúng là sự sỉ nhục quá lớn mà Hỏa thần đang phải chịu. Cho nên ngoài sự căm ghét muốn lột da con yêu quái kia, trong thâm tâm Hỏa thần cũng có chút khâm phục nó. Để có thể sao chép tới độ giống từ mùi thơm cơ thể đến khóe mắt bờ môi, ngay cả tính tình tác phong cũng giống hệt, ắt hẳn con yêu này đã theo dõi Kim thần không chỉ ngày một ngày hai. Tuy nhiên dù cẩn thận đến mấy cũng không tránh khỏi sơ suất. Yêu quái có thể sao chép Jaejoong y hệt vì đã theo ngài một thời gian dài, còn những dấu vết do người khác để lại trên người Jaejoong, đặc biệt là chỉ vừa mới tạo ra cách đây không lâu, chắc hẳn yêu quái vẫn chưa kịp sao lại. Vì thế cho nên…

Vụt!

Hỏa thần đang đứng trầm ngâm suy nghĩ đột nhiên lay chuyển thân mình, thoắt cái đã tiến sát đến gần Kim thần bên phải. Bàn tay dứt khoát vạch áo đối phương ra.

_ A!!!

Chỉ thấy vị Kim thần bị Hỏa thần bất ngờ tấn công đó kêu lên một tiếng rồi rất nhanh vung quạt lên đánh. Dù vậy lúc Hỏa thần né người sang một bên tránh đòn, ngài cũng đã kịp nhìn thấy cái cần nhìn. Trên khuôn ngực trắng nõn của vị Kim thần đang hung dữ trừng mắt, có những dấu vết hồng hồng nhỏ nhỏ, vừa liếc qua đã thấy sặc mùi ám muội.

Tuy Yunho hành động nhanh như chớp nhưng những người còn lại vẫn kịp nhìn rõ. Yoochun và Junsu sau khi thấy mấy vết ấy ấy thì không khỏi giật mình quay mặt đi, Changmin trông vậy cũng “óa” lên một tiếng rồi lấy hai tay che mặt. Vị Kim thần còn lại thì chỉ biết cau mày nhìn, khuôn mặt thoáng hiện lên sự hoang mang khó nhận thấy.

_ Đến lượt ngươi! – Hỏa thần không để Kim thần còn lại chờ đợi lâu, lập tức xông qua bên trái, một lần nữa lấy tay vạch áo người ta ra.

_ Không có! – Biểu hiện trên gương mặt Hỏa thần lúc hét lên câu này là vô cùng đắc chí – Chính là ngươi!

Vừa dứt lời Yunho đã vung đao tấn công Jaejoong giả, mà tên yêu quái giả mạo nọ phản xạ cũng cực nhanh, lập tức đã có thể nhảy qua một bên tránh đòn được.

Trong khi Hỏa thần đang hăng say trút giận vào con yêu quái trời đánh khiến ngài phải đau đầu, thì Kim thần Jaejoong thật sự vẫn đang đứng như trời trồng tại chỗ. Ngài từ từ cúi đầu xuống, ánh nhìn chạm phải những dấu vết chói mắt kia, “phừng” một tiếng, màu đỏ hồng đã nhanh chóng phủ lên hai má của vị thần mạnh nhất nhì tiên giới.

_ Ngươi… ngươi… ngươi…

Jaejoong mặt đỏ phừng phừng, nghẹn lời nhìn thân ảnh đang chiến đấu phía xa, trong đầu không ngừng nguyền rủa. Hay cho ngươi tên Hỏa chết tiệt, ngươi dám dùng những thứ xấu hổ này để nhận ra ta!

Kim thần liếc mắt sang bên cạnh, thấy Hàn tinh và Thổ thần đang nhìn mình cười cười, thậm chí cả nhóc Changmin cũng lấy tay che miệng cười khinh khích. Ngài giận, ngài phẫn nộ! Đã vậy từ nay tên đáng ghét kia đừng hòng chạm tay vào dù chỉ một sợi tóc của ngài, để xem nếu lần sau lại có yêu quái đóng giả ngài, tên đó sẽ lấy cái gì ra phân biệt.

Vụt!

Con yêu đang đánh nhau với Hỏa thần chỉ được cái khả năng giả mạo là tài, hiển nhiên không phải đối thủ của Hỏa thần, đặc biệt là khi phải đấu tay đôi thế này. Chưa được bao lâu, nó đã bị Hỏa thần đánh cho tơi tả, còn có ý muốn xoay người bỏ chạy.

_ Đứng lại!!! – Thanh đao dũng mãnh vung lên, thật chuẩn xác chém vào giữa lưng yêu quái.

Phụtttttttt…

Hỏa thần dùng sức chém xuống, nhưng thứ Hỏa Mã Đao trên tay ngài xuyên qua không phải da thịt yêu quái, mà là… một đống cát.

Ràooo…

Cơ thể yêu quái đột nhiên hóa thành một trận cát bụi, lao nhanh về một phía muốn chạy trốn. Lúc này tất cả mọi người mới ngỡ ra, thì ra thực thể của con yêu là hàng ngàn hạt cát bé xíu, thảo nào có thể giả mạo tài giỏi như thế, từng chi tiết nhỏ cũng có thể sao chép lại.

_ Đừng hòng chạy thoát! – Khỏi cần nói cũng biết, nếu để con yêu này chạy thoát và một lần nữa đóng giả ai đó trong năm người, kể cả hai linh thú, thì hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế nào.

Thực chất trong lúc Hỏa thần Yunho đau đầu nghĩ cách phân biệt Kim thần thật giả, Hàn tinh Yoochun cũng đã thử đặt bản thân vào tình huống tương tự. Giả như kẻ bị yêu quái đóng giả không phải Jaejoong mà là Junsu của hắn, thế thì hắn sẽ phân biệt ra Junsu bằng cách nào chứ? Hẳn là tiếp xúc một thời gian sẽ nhận ra được, nhưng chắc chắn Junsu cũng sẽ như Jaejoong, thấy tướng công không nhận ra mình ngay lập tức thì sẽ rất tức giận, vậy thì hậu quả không nhỏ rồi, cứ nhìn biểu hiện của Jaejoong lúc này là biết. Vì thế cho nên, bằng mọi cách phải tiêu diệt được con yêu quái nguy hiểm kia, tránh cho hắn phải rơi vào thảm trạng của Yunho.

Xoẹt!

Một bức tường băng nhanh chóng xuất hiện, chắn ngay đường chạy của trận cát kia. Có vẻ như những người còn lại cũng bắt đầu tập trung vào việc bắt yêu quái, trong khi Hàn tinh hóa băng để ngăn cản nó chạy trốn, Junsu, Jaejoong và Yunho đã trong tư thế sẵn sàng chiến đấu.

Thế nhưng, dù đã bao vây mọi phía xung quanh yêu quái, nhưng ngoài phía của Hàn tinh là có tường băng dựng lên khiến yêu quái không thể đi qua, thì những người còn lại sao có thể ngăn được một trận cát chứ? Hỏa thần phóng ra lửa, những hạt cát xuyên qua lửa, Kim thần tung ra ánh sáng, những hạt cát lao qua ánh sáng. Sức mạnh của Thổ thần thậm chí còn vô dụng hơn, mấy cái cây khổng lồ hoàn toàn không thể ngăn cản được khi những hạt cát bé nhỏ luồn lách qua. Vậy là chỉ có băng của Hàn tinh mới có thể ngăn cản yêu quái chạy trốn, cơ mà cũng chỉ ngăn được ở một phía nhất định, hơn nữa ngăn cản nó chạy rồi thì sao nữa? Yêu quái không có hình thể, chạm vào là tan ra ngay. Hỏa thần đã mấy lần vung đao nhưng cũng chẳng ăn nhằm gì, vì vốn dĩ cơ thể của con yêu đâu khác gì một đống cát, không hề cảm thấy đau đớn.

_ Nó nhất định phải có một điểm yếu gì đó!

Kim thần vừa thở phì phò tức giận vừa gắt lên, hết kiến đến cát, toàn những thứ nhỏ bé nhưng đáng ghét cực kỳ. Không thể dùng sức mạnh tay chân, chưởng lực cũng không được, như vậy thì phải sử dụng cái đầu thôi. Đám kiến kia còn có kẻ điều khiển để tiêu diệt, yêu quái cát này thì biết đánh vào đâu mới hạ được nó đây?

Yêu quái cát… cát?!

Đôi mắt Kim thần lóe sáng, trong đầu thoáng hiện ra một ý tưởng. Ngài quay đầu nhìn sang phải, Hàn tinh vẫn đang kiên nhẫn dùng băng ngăn cản đường chạy của con yêu, quay sang phía bên trái, lại thấy Hỏa thần Yunho ngoan cố vung đao muốn chém.

Ngốc! Dù có chém trăm lần nữa, kết quả vẫn vậy thôi.

_ Yunho, phóng lửa vào băng! – Giữa lúc không khí đang hết sức căng thẳng, câu nói của Kim thần lập tức có thể thu hút được sự chú ý của tất cả mọi người.

Không biết là vì Yunho với Jaejoong quá ăn ý, hay là vì khi chiến đấu tinh thần luôn phải tập trung cao độ, phản xạ cũng phải cực nhanh, cho nên khi vừa nghe Jaejoong nói xong, Hỏa thần Yunho đã lập tức hiểu ra, không chút chậm trễ phóng lửa vào bức tường băng của Yoochun.

_ Đúng rồi! – Đến lúc này Junsu mới hiểu mà kêu to – Chúng ta cần nước!

Để cho trận cát kia không còn hoạt động linh hoạt, thậm chí là không thể chạy được nữa, thì nước chính là thứ vũ khí hữu hiệu nhất.

Ào ào!

Hỏa thần phản ứng nhanh, Hàn tinh phản ứng nhanh, mà yêu quái sau khi nhận ra nguy hiểm thì cũng phản ứng cực nhanh. Cho nên một chuỗi hành động tiếp theo chỉ diễn ra trong chớp mắt, thế nhưng cũng đủ để tạo ra sự gay cấn và kịch tính cho cuộc đấu này.

Yêu quái cát quay đầu lao về hướng Junsu đang đứng, ý muốn xuyên qua người Thổ thần để chạy trốn. Phía sau, một loạt băng của Yoochun phóng theo, Yunho đứng giữa Yoochun và yêu quái, vung tay tạo một dải lửa đỏ đang cháy hừng hực, khiến cho băng của Yoochun chỉ cần đi qua sẽ lập tức tan chảy thành nước và bắn về đằng trước, cũng chính là phía có yêu quái. Cho nên khi con yêu chưa kịp đến chỗ Junsu, nó đã bị nước do Hỏa thần và Hàn tinh kết hợp tạo ra hắt hết vào.

Đúng như những gì đã dự đoán trước, yêu quái cát sau khi bị dính nước liền không thể tiếp tục chạy được nữa mà nằm thành một đống nhão nhoẹt dưới đất, lúc bấy giờ Yunho và mấy người còn lại mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

_ Mọi người giỏi quá! – Đâu đó vang lên tiếng vỗ tay “bép bép”, cả bọn xoay người nhìn, hóa ra là nhóc Changmin nãy giờ núp ở một chỗ xem đánh nhau, đến giờ mới ló mặt ra.

_ Nhóc con, mau xử lý tên yêu quái này đi. – Yoochun vội vàng túm Changmin lại gần yêu quái, con yêu không cử động được nhưng vẫn còn sống, đợi đến lúc nó khô lại rồi tiếp tục tác yêu tác quái nữa thì phiền lắm.

_ Cái này Min cũng chịu thôi… – Changmin lắc lắc đầu, đôi mày cau lại, làm ra vẻ rất nghiêm trọng – Yêu quái của Lôi vương, ta không làm gì được đâu.

_ Lôi Vương?! – Hỏa thần cau mày hỏi lại.

_ A…! – Kim thần đột nhiên giật mình kêu lên, giờ ngài mới nhớ tới kẻ ban nãy đã đụng mặt với ngài, cái tên Lôi Vương ấy có nhắc tới Thạch Lệ Changmin với thái độ khá gay gắt, chắc hẳn giữa hắn và tên nhóc này đã xảy ra vấn đề gì rồi. Nghĩ vậy Kim thần liền nghiêm mặt hỏi – Changmin, Lôi Vương là ai?

_ Humh… – Tròng mắt đen của nhóc con tinh quái đảo liên hồi, đôi môi mím chặt lại, bày ra một bộ dạng không muốn nói.

_ Rồi rồi, chuyện đó để sau đi. – Hàn tinh sốt ruột chen ngang, – Giải quyết con yêu quái này trước đã đi chứ!

Yoochun vẫn rất là lo ngại yêu quái cát và khả năng biến hình siêu phàm của nó.

_ Nhưng Min không thể biến nó về hình dạng ban đầu được…

Changmin cúi đầu, dùng hai ngón tay chọt chọt vào nhau. Dường như việc khiến nhóc con phải bất lực là khá ít, cho nên lúc gặp phải mới khiến nó bối rối như vậy. Haish, dù sao cũng chỉ là một tên nhóc mà thôi.

_ Nếu vậy cứ để yêu quái bị ngâm nước đi. – Junsu không đành lòng nhìn Changmin khó xử, liền nhanh nhảu nói bừa một câu.

_ A!

Ai ngờ bốn người còn lại sau khi nghe xong mắt đều sáng quắc lên, đúng rồi, chỉ cần làm cho yêu quái lúc nào cũng ướt thì nó sẽ không thể chạy đi đâu làm càn được nữa.

Bởi thế, một cái hố nhỏ đầy nước rất nhanh đã được tạo ra, để tránh nước bị ngấm xuống đất, Hàn tinh còn cẩn thận tạo một lớp băng dày bao quanh. Con yêu quái cát còn chưa kịp khôi phục lại chút sức sống nào đã bị đùn xuống dưới hố mà ngâm mình trong nước lạnh, trở thành một đống cát hoàn toàn vô hại.

Tạm thời yên tâm về yêu quái, nhóm người Hỏa thần đến giờ mới có thể thả lỏng cơ thể. Ai cũng tự tìm cho mình chỗ ngồi thật thoải mái để nghỉ ngơi sau một cuộc chiến vất vả.

Vừa nghỉ ngơi, vừa chăm chú nghe tiểu tử Changmin kể chuyện.

Rành rọt và rõ ràng, câu chuyện có liên quan đến nó, Kim thần, Hỏa thần, và Lôi Vương…

END CHAP 34

Thế gian tràn đầy yêu ma quỷ quái, tiếng than ai oán thê lương ngày một nhiều xuyên suốt từ nhân gian đến địa ngục, cái xấu xa không ngừng tăng lên khiến cho cuộc sống sinh linh lầm than cực khổ vô cùng. Giữa lúc chúng sinh rơi vào cảnh cùng cực, thần tiên lắc đầu cam chịu sự tác yêu tác quái của yêu ma, vào một ngày nọ đất trời bỗng nhiên rung chuyển dữ dội. Trong lòng núi lửa xuất hiện một thanh đao rực đỏ, giữa trời có một cái gương phát sáng chói lọi. Trải qua trăm năm tôi luyện, lửa và ánh sáng đã tạo nên hai vị thần mạnh mẽ bậc nhất. Một người làm chủ phương Bắc, một người cai quản phương Nam. Không những có bá khí kinh người mà còn có sức mạnh đáng nể, vì lẽ đó mà trong những cuộc trò chuyện của yêu ma hay những câu chuyện truyền miệng của nhân gian đã nhanh chóng xuất hiện hai cái tên, Kim thần và Hỏa thần.

Thế rồi một ngày, không hiểu vì sao cả Kim thần và Hỏa thần đều có một ý nghĩ rất táo bạo. Đấy là gây sức ép buộc Thiên đế phải chia đôi tiên giới. Đòi chia đôi tiên giới đã là đòi hỏi khiến toàn bộ tiên nhân sửng sốt, đằng này hai vị thần kia lại cùng lúc nổi dậy như vậy, khỏi nói cũng biết thời gian ấy Thiên đế và các tiên nhân đau đầu thế nào. Đối với hành động làm phản lộ liễu này, cho dù có vì nguyên nhân gì đi chăng nữa thì cũng cần phải diệt trừ càng nhanh càng tốt.

Sau bao ngày bàn bạc, cuối cùng một lão tiên đã đưa ra cách giải quyết. Đó là tiết lộ về báu vật có thể làm chủ đất trời cho Kim thần và Hỏa thần, rằng nếu muốn ngồi lên ngôi đế trên điện Diêm Tiêu thì phải có được Huyết Thạch, mà muốn lấy được nó thì buộc phải đến ngọn núi chết chóc Shinki – nơi tập trung nhiều yêu ma quỷ quái nhất thế gian.

Những tưởng kế sách này có thể khiến hai vị thần cùng lúc có tham vọng cực lớn kia tự triệt tiêu nhau, để chúng tiên nhân ung dung làm “ngư ông đắc lợi”, đợi họ tương tàn xong thì chỉ việc giải quyết kẻ còn lại. Ai ngờ được, vốn là một nóng một lạnh, một nhu một cương, vậy mà chẳng những không xung khắc hủy diệt nhau, qua một thời gian lăn lộn trong Shinki núi trùng trùng nguy hiểm, hai người họ cư nhiên phát sinh tình cảm. Lấy điểm mạnh của người này bù trừ cho điểm yếu của kẻ kia, cuối cùng là tạo thành một cuộc xâm chiếm náo loạn cả thiên đình. Thiên đế dù muốn hay không, lúc này cũng đành phải chia quyền cai quản nửa tiên giới cho họ, ít nhất cũng tự an ủi được rằng thay vì phải chia ba giờ chỉ chia đôi thôi. Vì hiện tại Kim thần và Hỏa thần, không, phải gọi là Kim đế và Hỏa đế, đã là người một nhà có thể chấp nhận dùng chung một nửa tiên giới kia.

Nhân sinh cứ vậy trôi qua, cho dù có thêm hai vị thiên đế trên trời, nhưng chẳng những không xảy ra xung đột náo loạn nào, ngược lại hai vị đế mới kia còn giúp trấn áp yêu ma quỷ quái không ít. Tóm lại sự lên ngôi của họ không có hại, chỉ có lợi. Duy chỉ có một điều không hay, ấy là trong thời gian chiến đấu tại Shinki núi, Kim đế đã dính phải một chút rắc rối khiến cho ngài vốn là một nam nhân nhưng cũng có thể hoài thai được.

Đây đúng là việc ngoài ý muốn, tuy rằng hài tử của Kim đế và Hỏa đế rất dễ thương, chọc người ta yêu mến, nhưng mà tiểu tử đó vừa sinh ra đã có sức mạnh quá lớn, hơn nữa tính tình khá nóng nảy, lại quá ma lanh. Hầu như tất cả điểm xấu và điểm tốt của cả mẫu thân và phụ thân, tiểu tử này đều có cả. Bởi vậy ngày ấy mới gây ra một chuyện động trời.

Trước hết phải nói rằng, không phải vị thần tiên nào cũng chấp nhận được việc có thêm hai kẻ khác ngoài Thiên đế ngồi lên ngôi vị cao nhất tiên giới. Họ không phục, nhưng cũng chẳng thể thay đổi được điều gì, vì vốn dĩ chính họ đã thua trong việc ngăn cả Kim đế và Hỏa đế lên cướp ngôi. Chỉ là những kẻ có lòng kiêu ngạo quá lớn rất khó chấp nhận được việc đó. Lôi vương, vị thần mang sức mạnh của sấm sét, chính là một trong những kẻ như thế. Hắn không phục Kim đế và Hỏa đế cũng như vô cùng khinh bỉ việc Kim đế có thể sinh con. Kim đế, Hỏa đế cũng biết việc này, nhưng cố tình làm lơ đi, dù sao Lôi vương chưa làm gì quá đáng, chút thái độ xấc xược đấy có thể bỏ qua được.

Tuy nhiên cho đến khi tiểu tử của họ và Lôi vương xảy ra xung đột, cơn thịnh nộ của hai vị đế ấy mới bùng phát. Một bên là thần sấm đã có sẵn ác cảm với đối phương, một bên là tên nhóc nóng nảy nghịch ngợm, chỉ với vài câu nói khích bác mà đã xông vào đánh nhau được.

Cả hai tên đó, không thể không nghiêm trị!

Thiên đế và Hỏa đế im lặng ngồi nhìn Kim đế mặt đen như than rống lên giữa điện Diêm Tiêu, vị Kim đế này ngày thường lạnh lùng ít nói, nhưng một khi đã tức giận thì vô cùng đáng sợ.

Kết quả xử phạt là tiểu tử kia bị nhốt sang chỗ Phật tổ ăn chay sám hối hai trăm năm, Lôi vương bị giáng xuống trần làm người thường trong ba kiếp. Mọi người đều gật gù, cách giải quyết này cũng khá ổn. Duy chỉ có Lôi vương là không nghĩ vậy, nghĩ muốn giáng hắn xuống trần, tước hết sức mạnh và phép thuật của hắn sao?

Một vệt sáng chói mắt đột nhiên xuất hiện giữa không trung, trong khi mọi người còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, Lôi vương đã vừa cười sằng sặc vừa nói : “Kim thần, Hỏa thần, các ngươi đừng vội đắc ý, để xem hai ngươi còn ngồi trên ngôi vị đó được bao lâu nữa?!”.

Hắn vừa nói dứt lời liền nhảy vào trong vệt sáng nọ, không ai kịp có phản ứng gì, chỉ trừ tiểu tử nhanh nhẹn kia. Dù cũng giống như mọi người chẳng hiểu điều gì đang xảy ra, thế nhưng hài tử của Kim đế và Hỏa đế nổi tiếng là đứa nhóc hành động trước suy nghĩ sau, thấy Lôi vương nhảy vào trong vệt sáng ấy liền mau chóng túm lấy vạt áo hắn, rồi thì cũng bị hút vào luôn.

Sau đó là một chuỗi ngày như ngồi trên đống lửa của Kim đế, Hỏa đế và những tiên nhân còn lại, khi đau đầu tìm cách đưa tiểu tử kia trở về.

Còn nếu muốn biết tiểu tử ấy và Lôi vương đã trải qua những chuyện gì sau khi đi vào vệt sáng nọ…

Thì cần phải quay về…

Một ngàn năm trước…

CHAP 35

_ Bởi thế… ngươi mới xuất hiện ở ngọn núi này? – Hàn tinh ngập ngừng lên tiếng, phá vỡ bầu không khí trầm mặc sau khi Thạch lệ Changmin kết thúc câu chuyện.

_ Đúng vậy.

Changmin gật đầu cái rụp, đoạn len lén liếc qua nhìn phản ứng của Kim thần và Hỏa thần. Vẻ mặt họ lúc này tương đối khó hiểu, cả hai đều đang cau mày suy tư, có lẽ còn chưa hết sốc khi biết rằng Changmin thực sự là hài tử của mình, nhất là Kim thần, người sau này sẽ trực tiếp sinh ra nhóc con.

_ Nhưng khi ấy… – Hàn tinh lại tiếp tục đưa ra câu hỏi, nhớ lại mấy trăm năm trước đây hắn đã rất ấn tượng với tên nhóc vừa mới xuất hiện đã có thể làm náo loạn cả Shinki núi này – …Tại sao ngươi lại là một linh hồn?

_ Đúng đúng, ta cũng đang thắc mắc cái đó, sao lại như vậy? – Junsu tỏ vẻ đồng tình với câu hỏi của Yoochun, ngày trước khi y lần đầu đụng mặt Changmin, nhóc con chỉ là một linh hồn không có thân xác.

_ Là vì Lôi vương. – Changmin dẩu môi nói, có vẻ như nó không mấy thoải mái khi nhắc lại chuyện này.

Lôi vương và tên nhóc Thạch lệ bướng bỉnh sau khi cùng bị hút về đây đã đánh nhau một trận ra trò, và tất nhiên người thua là Changmin. Tuy vậy vì nhóc con cũng là thần nên thật khó để giết chết nó hoàn toàn, cách tốt nhất khiến một vị thần biến mất là phong ấn hắn lại trong một không gian nhất định. Bởi thế Changmin mới bị Lôi vương dùng phép thuật nhốt vào một khối băng lớn ở ngay dưới chân núi, muốn khiến cho nó mãi mãi không thể thoát ra được.

Nhưng mà Thạch lệ quả thực là một thằng nhóc không thể coi thường, thân xác dù bị nhốt trong băng, linh hồn vẫn có cách thoát ra ngoài được. Trong lúc Lôi vương loay hoay trên đỉnh núi tìm cách sở hữu Huyết thạch, nhóc Thạch lệ này lại ở dưới chân núi ngấm ngầm bày trò, vừa nháo loạn vừa uy hiếp để thu phục đám yêu quái trong Shinki núi, khiến cho tụi nó tâm phục khẩu phục mà kêu một linh hồn không biết từ đâu xuất hiện như Changmin là “chủ nhân”. Hành động ngỗ ngược này hoàn toàn xuất phát từ tính tình hiếu động của trẻ con khi được đưa đến một chỗ chơi mới.

Cơ mà đến khi đã chơi chán rồi, khi Changmin muốn về nhà với mẫu thân và phụ thân của mình, thì nó mới nhận ra là mình đã không còn nhớ rõ họ nữa. Không phải vì nó mải chơi nên quên họ, mà vì nó hiện đang là một linh hồn với trí nhớ mơ hồ, hơn nữa lại phải chịu sự tác động của dòng thời gian khi bị đưa ngược về quá khứ như thế. Không thể nhớ nổi phụ thân và mẫu thân mình là ai, quên mất cả đường về nhà, nhóc con từng làm cho bao nhiêu yêu quái khổ sở cuối cùng cũng có lúc tỏ ra yếu đuối đáng thương.

Ngày ấy khi Hàn tinh gặp Thạch lệ cũng chính là lúc nhóc con đang đứng gào khóc một mình, còn luôn miệng kêu “mẫu thân, phụ thân”, hệt như một đứa trẻ bị bỏ rơi không biết đi nơi nào.

_ Ai… – Junsu cố nén một tiếng thở dài, ánh mắt nhìn Changmin tràn đầy thương cảm. Dù có gây ra bao chuyện rắc rối, nó cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi.

_ Thật may là cuối cùng mẫu thân và phụ thân cũng đã đến tìm ta. – Changmin nhào vào lòng Kim thần mà cọ cọ làm nũng.

Lần đầu gặp mặt nó đã cảm thấy họ thân thương quen thuộc biết bao, hai tiếng “mẫu thân” Changmin gọi Jaejoong lúc ấy là theo phản xạ, cả tiếng “phụ thân” khi gọi Yunho nữa. Nó không biết chắc họ có phải cha mẹ mình không, chỉ là nó muốn đi theo họ, bám lấy họ một khắc không rời. Không những thế, nhóc con còn muốn ghép họ thành một cặp nữa, nó ghét những lúc họ đánh nhau, rất thích nhìn khi họ vui vẻ thân mật bên nhau.

Và thật may là sau một thời gian đi cùng họ, Changmin đã lấy lại được trí nhớ của mình, nó từ ngờ ngợ đã có thể khẳng định, Kim thần và Hỏa thần chính là mẫu thân phụ thân của mình. Nhớ ra điều đó, Changmin cũng đồng thời nhớ ra được kẻ thù đã đưa nó đến đây, Lôi vương. Kẻ mà khi nó còn chưa nhớ rõ mọi chuyện, đã từng nghe các yêu quái kể rằng hắn ta chỉ suốt ngày tìm cách tiếp cận Huyết thạch để hút lấy sức mạnh của nó, hắn nuôi mộng muốn sở hữu bảo bối ấy để có thể làm chủ trời đất. Lúc đấy Changmin đã nghĩ tên này thật là nhàm chán, cả ngày không đi đâu chơi mà chỉ quanh quẩn bên một thứ vô tri vô giác, khao khát muốn gia tăng sức mạnh để làm gì chứ? Sau khi lấy lại trí nhớ Changmin đã hiểu ra, Lôi vương luôn muốn gia tăng sức mạnh chính là để tiêu diệt hai kẻ đang muốn lấy nửa tiên giới, Kim thần – Hỏa thần, và cả Thạch lệ nó nữa.

_ Thảo nào ngươi cứ luôn miệng gọi “phụ thân”, làm ta lúc đầu vừa bực mình vừa khó hiểu. – Hỏa thần vươn tay nhéo nhéo vào bầu má phúng phính của Thạch lệ.

Bảo là “lúc đầu”, vì ngày sau bị nhóc con gọi riết nên thành quen, thậm chí đôi lúc còn làm ngài ảo tưởng rằng mình đang thực sự có một hài tử. Hôm nay mới biết hóa ra mọi chuyện là thật, ngài và Kim thần… thế nhưng… thế nhưng lại có với nhau một đứa con…

Aish~ thằng nhóc còn nghịch ngợm hiếu động như thế chứ!

_ Ngươi thực sự là con ta sao? – Kim thần lúc này mới hồi phục tinh thần, đưa tay nhéo nốt bên má kia của Changmin. – Con ta mà hư thế hả?

_ Con không có hư… – Changmin lắc lắc đầu để giải thoát cho hai bên má của mình, bắt đầu mềm giọng làm nũng – Người ta hư ở đâu nào?

_ Mới có tí tuổi đầu mà đã đi gây sự với người khác…

Kim thần cau mày nghiêm khắc nói, nhóc con này biến mất chắc chắn sẽ làm Kim đế và Hỏa đế đau lòng. Tuy rằng ngài đối với việc Changmin từ tương lai đến và còn là hài tử của mình vẫn chưa nghĩ thông suốt được, nhưng mà thôi đi, sinh hài tử thì sao chứ? Nếu đó đã là số phận thì đâu cách nào tránh được.

Mà… vì sao ngài lại có thể hoài thai nhỉ?

Kim thần nghĩ mãi mà không ra…

Đống cát ướt vẫn nằm yên lặng trong hố băng, chẳng biết là con yêu còn sống hay đã chết, nhưng có thể chắc chắn rằng một khi còn ở trong tình trạng đó thì nó không thể nào thoát đi đâu được.

Nhóm người Hỏa thần sau khi hỏi Changmin một số vấn đề nữa thì liền ngả người nghỉ ngơi. Liên tiếp đánh nhau với yêu quái như thế khiến cho họ mệt nhoài, dù là thần hay yêu thì cũng cần nghỉ ngơi chứ bộ. Lúc này trời đã sẩm tối, Changmin tay ôm Đại Xà, lưng dựa vào người Bạch Hổ vừa mút tay vừa ngủ, Yoochun và Junsu thì vô cùng tình cảm dựa vào nhau ngủ, chỉ còn Jaejoong và Yunho là thức. Bởi vì mỗi khi cả bọn nghỉ ngơi sẽ phải có hai người thức để canh chừng, đề phòng yêu quái bất chợt tấn công, và hôm nay là đến lượt Kim thần và Hỏa thần.

Hỏa thần Yunho đưa tay phóng thêm chút lửa vào đống củi đang cháy bên cạnh. Về cơ bản mà nói thì lửa của ngài không cần củi cũng có thể cháy, mỗi tội không duy trì được lâu, hơn nữa sức mạnh của Yunho đâu còn như lúc trước nữa, lửa phóng ra để một lúc sẽ không thể sưởi ấm và chiếu sáng được.

Nghĩ đến sức mạnh, Yunho giơ bàn tay lên nhìn, giữa lòng bàn tay khẽ phụt ra một đốm lửa nhỏ. Không còn đỏ và nóng rực như ngày trước…

_ Sức mạnh của ngươi đã giảm đi rất nhiều. – Phía trên đột nhiên vang lên một âm thanh, Kim thần nãy giờ yên lặng cuối cùng cũng lên tiếng.

Yunho ngẩng đầu lên nhìn, Jaejoong thì từ trên cây ngó đầu xuống, hai tay khoanh trước ngực, trêu chọc nói.

_ Lúc ngươi mạnh nhất thì luôn gây gổ với ta, lúc muốn dùng sức đánh kẻ khác thì lại trở nên yếu như vậy.

_ Ngươi thì có khác gì hả? – Yunho bật cười.

_ Không khác… – Jaejoong nhìn trời suy tư, ngay khi Yunho tưởng rằng Jaejoong sẽ không nói gì nữa, âm thanh trong trẻo lạnh lùng kia lại một lần nữa vang lên – Nhưng mà yếu hơn thì sao chứ? Bây giờ chúng ta đã cùng một phe rồi.

_ …

Lại một khoảng lặng nữa diễn ra, cả hai không hẹn mà cùng nhìn về phía Changmin, nhóc con đang say ngủ, gương mặt phúng phính hồng hào, cái miệng nhỏ chu ra mút ngón tay, trông vừa đáng yêu vừa đáng ghét, thật muốn bẹo má nó mấy cái.

Hai vị phụ thân và mẫu thân nhìn ngắm hài tử của mình đến xuất thần, cứ ngẩn người ra mà nhìn.

_ Ta đã sớm biết lai lịch của nó không tầm thường mà. – Vẫn là Yunho lấy lại tinh thần trước, trước khi nói còn “hừ” một tiếng.

_ Nếu từ giờ trở đi ta không để ngươi chạm vào nữa, có phải thằng nhóc sẽ biến mất? – Jaejoong đột nhiên nêu ra một ý kiến khiến Yunho nhảy dựng.

_ Jaejoong, có một số chuyện không thể nói bừa được!!!

_ Xì… – Ai đó bĩu môi, rồi như chợt nghĩ ra chuyện gì, đôi mắt Kim thần sáng lóe lên. – Đúng rồi tên hỏa chết tiệt kia, hồi chiều ngươi dùng cách gì để nhận ra ta đấy hả???

_ Humh… – Hỏa thần đưa tay gãi mũi, ngài cũng biết là nương tử của mình rất hay xấu hổ, dùng cách kia để nhận biết sẽ khiến người ta nổi giận, nhưng lúc đó quả thật là ngài không còn cách nào khác.

_ Ngươi hay lắm, giả sử không có mấy cái dấu vết kia thì ngươi sẽ nhận ra ta bằng cái gì đây? – Kim thần đặc biệt lưu tâm đến vấn đề này, vốn đang nhàn nhã nằm vắt ngang trên cây, giờ đã ngồi chồm hỗm ngó xuống dưới mà chất vấn.

_ Thực ra khi ấy ta đã ngờ ngợ ra đâu là ngươi rồi, nhìn dấu hôn chỉ để khẳng định cho chắc chắn thôi. – Hỏa thần phân trần.

_ Ngươi ngờ ngợ vì cái gì? – Kim thần nheo mắt hỏi.

_ Kẻ giả mạo có gọi ta là “tướng công”. – Hỏa thần cũng nheo mắt nhìn Kim thần. Dường như câu nói này có mang theo chút ý tứ trách móc, rằng Kim thần vô tâm không chịu gọi ngài một tiếng “tướng công” bao giờ.

_ Hừ… – Kim thần không được tự nhiên tránh ánh mắt của Hỏa thần – Ra là ngươi vẫn luôn để tâm đến vấn đề ấy.

_ …Gọi ta là “tướng công” khó thế sao?

Hỏa thần ngồi ở bên dưới ngước mắt lên, khuôn mặt buồn buồn, giọng nói trầm trầm, không hiểu sao Kim thần lại trông thấy có chút đáng thương.

_ Umh… – Kim thần đang mềm lòng rồi.

_ Jaejoong àh~

_ Thì… – Kim thần có chút lúng túng, gương mặt hơi hơi đỏ lên.

_ Nương tử ơi~

_ … – Chết chưa, mặt ai đó đã đỏ bừng rồi – Cút, mặc kệ ngươi!

Cuối cùng Jaejoong vẫn không chịu nói ra, còn quay mặt đi chuẩn bị chạy trốn. Yunho thấy vậy liền nhanh chóng bật người phóng lên, đẩy ngã Jaejoong, làm cho cả hai người lăn vài vòng trên đất.

_ Buông! – Jaejoong vừa kêu vừa túm má Yunho banh ra.

_ Không buông… – Hỏa thần oai phong ngày nào giờ mặt bị biến dạng đến đáng bị cười nhạo, vậy mà vẫn ôm chặt lấy người dưới thân, còn dùng một tay nhéo hông người ta nữa.

_ Ai da! – Kim thần giật nảy người một cái, đoạn lật người phản công, mắt thì hung dữ trừng mà miệng thì đã toe toét từ lúc nào – Ngươi chết chắc rồi!

Sau đó là màn vật lộn hết sức ồn ào của hai người họ, khiến cho Hàn tinh Yoochun vốn đang yên ổn ngủ phải nhăn mày, rồi từ từ hé mắt nhìn, cuối cùng là rủa thầm một câu.

_ Đôi phu thê chết tiệt, lúc ta với Junsu canh gác đâu có ồn ào như vậy…

END CHAP 35

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro