Chap 1 - 2 - 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Title : Nô lệ thần điện Mặt Trời

*Author : wing / wingj

*Disclaimer : Họ không thuộc về tôi, họ thuộc về nhau.

*Pairing : YunJae…

*Rating : NC-17

*Warning :

1. Fic có nhiều cảnh miêu tả hoặc đề cập tới các chi tiết rating cao, cần suy nghĩ cẩn thận trước khi đọc.

2. Fic có lấy ý tưởng từ một số câu chuyện trong thần thoại Hy Lạp, nhưng đã được biến tấu đi, nếu không thể chấp nhận điều này vui lòng click back.

3. Các nhân vật phản diện là tên của idol Kpop nhưng tui không có ý bashing gì đâu, chỉ là thấy hình tượng hợp với nhân vật trong fic nên mới viết vào thôi :)

*Length : longfic

18/3/2014, 21:35

 

CHAP 1

 http://wingj.wordpress.com/2014/04/01/nole-chap-1/

Thần điện Mặt Trời luôn là nơi rực rỡ nhộn nhịp nhất Thiên đàng. Chủ nhân của thần điện này là con riêng của Đấng Tối Cao, chính xác hơn là đứa con riêng có sức mạnh và quyền lực cao nhất. Ở thế giới này kẻ mạnh luôn rất được kính trọng, đến cả Đấng Tối Cao cũng ít nhiều nể mặt con trai mình mà xây một thần điện vừa to vừa đẹp tại vị trí bắt mắt nhất Thiên đàng cho con trai.

Tất nhiên chủ nhân nơi đây được đối xử tốt như vậy không phải chỉ có lý do đó, còn một nguyên nhân nữa ấy là bởi vì công việc mà chủ nhân nơi đây làm hàng ngày vô cùng quan trọng. Chỉ huy cỗ xe Mặt Trời đi rải rác ánh sáng đến khắp nơi trên thế gian, nếu hắn đình công không làm dù chỉ một ngày thôi, không ai dám tưởng tượng xem thế gian bên dưới sẽ chìm trong bóng tối u ám đáng sợ đến nhường nào.

Vị chủ nhân đó – thần Mặt Trời Jung Yunho – hiện vừa kết thúc công việc một ngày của mình, và đang điều khiển cỗ xe Mặt Trời vào trong thần điện.

Jaejoong nheo mắt nhìn cỗ xe sáng chói đằng xa cùng với bóng dáng vị thần Mặt Trời oai phong đứng bên trên. Hình ảnh này cậu đã nhìn thấy không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng mỗi lần chứng kiến lại là một lần cảm thấy chủ nhân thật vĩ đại. Vị thần mạnh mẽ nhất, quyền lực nhất, quan trọng nhất… được làm nô lệ dưới trướng Người là một việc đáng tự hào biết bao.

Jaejoong đứng nhìn cho tới khi cỗ xe biến mất thì cậu mới tiếp tục ôm bình nước thánh đến chỗ làm. Hiện giờ đã gần đến giờ nghỉ ngơi nên xưởng đất sét đã vãn người đi rất nhiều, Jaejoong tiến tới chỗ những khối đất sét có hình người và đang được xếp ngay ngắn thành một hàng, một tay cậu cầm bình nước thánh, một tay nhúng vào đó rồi nhẹ nhàng vẩy nước lên.

Một chút hiền lành, một chút nhút nhát, một chút ích kỷ, một chút yếu lòng…

Từng giọt nước thánh theo năm ngón tay thon dài vung lên rồi hạ xuống hình nộm đất sét, cứ mỗi lần tiếp xúc với đất sét những giọt nước ấy lại sáng chói lên, dần dần ngấm sâu vào bên trong, hòa quyện cùng lớp đất bên ngực trái để tạo thành trái tim, sự ít nhiều của các giọt nước sẽ tạo nên tính cách của từng hình nộm.

Vẩy xong hàng nộm người thì nước thánh trong bình cũng hết, Jaejoong đặt bình xuống, tới chỗ bánh xe to ở góc phòng rồi gồng mình quay nó. Bánh xe khởi động làm cả hệ thống trục thô sơ cũng bắt đầu chuyển động theo, chầm chậm đưa hàng người đất sét kia vào trong lò nung.

Nung trong ba ngày là có thể trở thành nô lệ đất sét rồi.

Jaejoong mỉm cười, công việc ngày hôm nay của cậu đã xong.

Chỉ những nô lệ đất sét khéo tay như Jaejoong mới được làm việc trong xưởng chế tạo này. Thần điện Mặt trời cũng như bao thần điện khác trong Thiên đàng, ngoài các vị Thần ra thì người hầu kẻ hạ đều là những nô lệ được nặn từ đất sét và nung trong lửa nóng. Thậm chí quân lính của Thần điện cũng bằng đất sét, chẳng qua là thời gian nung sẽ lâu hơn và chủ nhân Thần điện sẽ truyền cho chúng chút ít sức mạnh mà thôi.

Jaejoong thuộc lớp nô lệ đất sét lao động, được nung trong ba ngày để tạo hình, phơi khô ba ngày để cơ thể cứng cáp, rồi mới bắt đầu làm công việc nhẹ nhàng như lau chùi, dọn dẹp… Nô lệ đất sét dễ chế tạo nên cũng rất dễ bị hủy, thời gian đầu có thể chỉ một va chạm nhẹ thôi là đủ để khiến một nô lệ đất sét vỡ tan thành từng khối đất rồi. Qua một thời gian cơ thể cứng cáp hơn, nhưng mạng sống vẫn dễ dàng bị cắt đứt. Cho nên mỗi ngày đều phải tạo ra một lứa nô lệ mới, vậy mà nhiều khi vẫn thiếu người hầu trong thần điện. Phải sống được từ ba năm trở lên thì mới chịu được va chạm hay những tai nạn có thể xảy ra mà không mất mạng. Jaejoong chính là một trong số những nô lệ đất sét may mắn sống được hơn ba năm trong thần điện này.

“Jaejoong, Jaejoong!!!” Người đang hớt ha hớt hả chạy tới chỗ cậu cũng là một nô lệ đất sét sống được hơn ba năm.

“Chuyện gì vậy, Karam?” Jaejoong đang trên đường tới nhà ăn thì bị Karam chặn lại.

“Mau… mau…” Karam vừa thở vừa gấp gáp nói. “Nô lệ riêng của chủ nhân lại bị nữ thần giết hại rồi, bây giờ đang tuyển người mới đấy, cậu còn chờ gì nữa!”

“Lại bị giết rồi sao?” Jaejoong cau mày hỏi lại.

Nữ thần Sắc đẹp là chị của thần Mặt Trời, nhưng ả lại đem lòng tương tư em trai mình. Cho dù chuyện quan hệ lộn xộn này các vị thần chẳng mấy khi để ý, nhưng tiếc rằng thần Mặt Trời lại vô cùng chán ghét nữ thần Sắc đẹp nên mối quan hệ này không thể thành công. Nữ thần Sắc đẹp si mê em trai mình đến điên rồi, cứ phát hiện ra nô lệ riêng của em trai là lại ra tay sát hại. Mà thần Mặt trời cũng chẳng thèm bận tâm đến vấn đề đó, bị giết rồi thì tìm người mới, dù sao cũng chỉ là công cụ tiết dục, hắn lười quản.

Đúng vậy, gọi là nô lệ riêng cho lịch sự, chứ chính xác thì nhiệm vụ của những nô lệ ấy chỉ có hầu hạ chủ nhân trên giường. Thần Mặt Trời quá ngán ngẩm với việc để con rơi con vãi khắp nơi của cha mình là Đấng Tối Cao hay những vị thần khác, nên hắn chỉ muốn quan hệ với nô lệ nam. Đó cũng là lý do mà nô lệ đất sét ở trong thần điện này dù là nam hay nữ đều rất mê hồn, cơ thể cân đối hoàn mỹ, gương mặt xinh đẹp hút hồn, chính là để chủ nhân của thần điện cho dù chỉ tùy tiện vung tay cũng có thể vơ được một cực phẩm lên giường.

“Ai quan tâm đến nô lệ đã chết làm gì, mau đến dự tuyển thôi không là bị chen hết chỗ bây giờ!”

Dù biết trước sẽ bị nữ thần Sắc đẹp nhăm nhăm giết hại nhưng những nô lệ đất sét ở đây vẫn luôn hi vọng được trở thành người hàng đêm thân cận với chủ nhân của mình. Một phần vì sự ngưỡng mộ thèm khát bóng hình mỗi ngày họ chỉ được chứng kiến từ xa, một phần chính là vì sức mạnh thần Mặt trời rót vào cơ thể họ trong mỗi lần quan hệ, có thể làm cho tuổi thọ của nô lệ đất sét kéo dài. Ai mà chả muốn sống lâu chứ, hơn nữa nếu biết cách để thần Mặt trời để ý đến mình, Người nhất định sẽ ban cho một dấu ấn bảo vệ, đến lúc ấy dù nữ thần Sắc đẹp có muốn giết cũng không thể.

Đấy, cứ nhìn hàng dài nô lệ đứng chen chúc nhau muốn tham dự tuyển chọn là biết.

Muốn được làm nô lệ riêng của thần Mặt trời thì phải qua được ba cửa.

Thứ nhất là kiểm tra độ cứng cáp của cơ thể, đây là điều rất quan trọng, vì nếu cơ thể không đủ cứng cáp chỉ sợ sẽ bị bóp nát dưới sự dũng mãnh của chủ nhân mất thôi.

Thứ hai là độ mịn màng của làn da, có một điều đặc biệt trong chuyện giường chiếu tại thần điện này, đó là thần Mặt trời và nô lệ riêng chỉ quan hệ trong bóng tối, bởi vì thần Mặt trời thực khinh thường đám nô lệ làm từ bùn đất, nếu có thể không nhìn, Người sẽ tận lực không nhìn. Cho nên khi quan hệ chủ yếu chỉ có xúc giác và thính giác Người hoạt động, một làn da mịn màng nhẵn nhụn chắc chắn sẽ làm Người cảm thấy thích thú.

Cũng cùng lý do trên, tiếng rên rỉ trở thành cửa thứ ba cần phải vượt qua, nếu rên thật êm tai thì có thể làm Người hưởng thụ nhiều hơn, cũng hài lòng hơn nữa.

Jaejoong học tập mấy nô lệ đứng gần đấy, tự nhéo mình mấy cái rồi thử bật ra tiếng rên. Âm thanh cậu trong trong ngọt ngọt nhưng vì không biết cách nên rên cứ như sắp chết đến nơi, làm cho Karam cười nhạo cậu một trận. Jaejoong rất không phục, cố gắng vừa rên vừa thở, tiếc rằng kết quả chỉ làm cho Karam cười càng dữ dội.

“Ôi Jaejoong, cậu mà kêu vậy sẽ làm tụt hết hứng của chủ nhân mất!” Karam nói xong còn kêu thử cho Jaejoong nghe mấy tiếng, tiếng rên ngọt ngào chảy nhớt làm Jaejoong rùng mình.

“Phải kêu vậy mới có cơ hội được nhận vào.” Karam rất tự tin vào khả năng của mình.

“Thôi xin, tớ cũng chẳng thèm làm việc này đâu!” Jaejoong le lưỡi lắc đầu. Tuy rằng thật ngưỡng mộ chủ nhân, nhưng việc làm nô lệ riêng quá khó, cậu nghĩ mình cứ nên yên ổn làm công việc của mình thì hơn.

Karam vẫn rất nhiệt tình lôi kéo cậu, tuy nhiên đến lúc bắt đầu kiểm tra thì… đúng như nguyện vọng của Jaejoong, cậu bị trượt.

“Chẳng lẽ mấy người là chủ nhân hay sao mà biết Người thích kiểu rên thế nào?” Cho dù bảo không thèm làm nhưng qua được hai cửa rồi mà đến cửa thứ ba bị loại thì là ai cũng sẽ thấy tức! Jaejoong hậm hực lẩm bẩm, nhỡ đâu chủ nhân thích kiểu rên rỉ thiếu sức sống của cậu thì sao?

Karam thuận lợi qua các cửa kiểm tra, Jaejoong buồn mất mấy giây, nhưng ngay sau đó lại khôi phục tinh thần, mỉm cười cổ vũ cho Karam.

Karam đủ cứng cáp, làn da mịn màng, tiếng rên cũng khéo léo lấy lòng người, cho nên nghiễm nhiên đã trở thành nô lệ riêng tiếp theo của thần Mặt trời.

Việc này đương nhiên khiến Karam mừng như điên, tuy vậy cậu cũng không khỏi có chút lo âu. “Không biết có thể làm chủ nhân chú ý đến tớ không, nếu trước một tháng mà Người không ban cho dấu ấn bảo vệ, tớ sẽ bị nữ thần Sắc đẹp giết mất.”

“Không sao đâu, chắc cậu sẽ làm được mà.” Jaejoong vỗ vai an ủi.

Nô lệ riêng của thần Mặt trời luôn được đảm bảo giữ bí mật đến cùng, bởi vì thật phiền phức nếu cứ mỗi lần tuyển xong lại bị nữ thần Sắc đẹp giết. Dù vậy sau một tháng quan hệ, lượng sức mạnh mà thần Mặt trời truyền vào người nô lệ sẽ đủ để nữ thần Sắc đẹp phát hiện ra nô lệ đó có quan hệ thân mật với thần Mặt trời. Thế nên hầu như chỉ một tháng hoặc hơn một chút là người ta lại phải tuyển người mới.

Mỗi một nô lệ khi được tuyển vào phục vụ nhu cầu về đêm của chủ nhân đều thầm cầu nguyện, mình có thể quyến rũ được chủ nhân, để Người yêu mến mình mà ban cho dấu ấn bảo vệ.

Tuy nhiên từ trước đến giờ, chưa có một ai thành công.

“Người thật là dũng mãnh, hơi thở của Người thật nam tính, cơ bắp của Người nữa, kyaaa~~” Karam sau đêm đầu tiên phục vụ đã như phát điên mà khoe khoang với Jaejoong. Thông thường nô lệ riêng của thần Mặt Trời sẽ không dại gì mà tiết lộ việc mình được chọn cho người khác, nhưng mà Jaejoong và Karam thực sự quá thân nhau, thân đến mức tin tưởng vô điều kiện, cho nên Karam không hề ngại ngần mà chia sẻ mọi chuyện với Jaejoong.

“Cậu bé mồm thôi chứ! Người ta phát hiện ra bây giờ!” Jaejoong vừa mắng vừa phì cười, đôi tay vẫn khéo léo nặn mặt người từ khối đất sét vô tri.

“Trời ơi cậu không thể tưởng tượng được đâu...” Karam vẫn không ngừng bấn loạn. “Người thật tuyệt... giá mà có thể được Người ôm suốt đời!!!”

Đó là ước mơ của bao nhiêu người rồi.

Mà bởi vì có quá nhiều người mơ ước, nên nó vô cùng khó thực hiện.

---

Vào cuối ngày, Jaejoong lần nữa đứng si mê nhìn thần Mặt trời từ phía xa, bỗng dưng lại cảm thấy có chút ghen tị với Karam vì cậu ấy đã được nằm trong vòng tay của Người.

 Đột nhiên cả thần điện nổi gió, cơn gió mạnh đến nỗi Jaejoong phải đưa tay lên che mặt để tránh bị gió thổi vào. Cơn gió chỉ thổi qua một chút rồi thôi, Jaejoong đoán là thần Gió, bạn của thần Mặt Trời lại ghé qua chơi rồi.

Thần điện của thần Gió không có những nô lệ khéo tay như thần điện Mặt Trời, vì vậy thần Gió thường xuyên lê la đến đây, nói là sang chơi nhưng thực chất là sang kiếm nô lệ xinh đẹp bên này để quăng lên giường mình mà thôi.

Nếu có thể trở thành nô lệ riêng của thần Gió cũng tốt, chỉ tiếc rằng người này quá lăng nhăng, nghe nói cùng hắn ta lăn lộn chưa được mấy ngày đã bị thay ra rồi.

Jaejoong còn đang nghĩ vậy thì trước mặt đột nhiên có cảm giác mát rượi, cậu ôm bình thánh rụt lui một chút, giương mắt nhìn phía trước.

“Ồ, hôm nay đúng là một ngày may mắn.” Thần Gió với vầng hào quang trắng nhạt dịu nhẹ đang đứng ngay trước Jaejoong. Hắn ta vươn bàn tay to lớn đến nắm cằm cậu, ngả ngớn ngắm nghía.

Jaejoong mỉm cười với hắn, dù trong lòng rất khó chịu nhưng nếu tỏ thái độ không tốt, không biết chừng cậu sẽ bị vị thần này tặng cho một chưởng tung người.

“Chờ ta nhé người đẹp.” Thần Gió tiếc rẻ buông Jaejoong ra, đoạn quay sang ôm eo nô lệ đất sét xinh đẹp bên cạnh. “Bao giờ chơi chán bé cưng này ta sẽ đến rước ngươi...”

Jaejoong chán ghét nhìn thần Gió đem nô lệ kia bay đi, thầm mong lần sau tốt nhất là tên này đã quên luôn cậu rồi. Cho dù các vị thần chẳng bao giờ coi trọng nô lệ đất sét nhưng không có nhiều người tỏ thái độ rõ như thần Gió.

Vì sao lại coi rẻ bọn ta như vậy?

Dù chỉ sinh ra từ một đống đất sét, nhưng bọn ta cũng có trái tim mà...

---

Cứ ba ngày là Karam lại được dẫn đi phục vụ thần Mặt trời một lần, sáng hôm sau cậu ta sẽ lại đến tìm Jaejoong, lúc thì khoe về cảm giác tuyệt vời mình được trải qua, lúc thì than phiền về sự lạnh lùng của thần Mặt trời, lúc lại hớn hở tiết lộ những điểm có thể làm cho chủ nhân thoải mái hơn mà cậu phát hiện ra trong lúc phục vụ Người.

“Mình nhất định phải làm cho Người quyến luyến mình mới được!” Mỗi một lần nói chuyện với Jaejoong, Karam đều quyết tâm hô to như thế.

Lúc ấy Jaejoong đều mỉm cười, thật lòng cầu chúc cho Karam đạt được ước nguyện.

Nhưng rồi có một ngày Karam trưng đôi mắt đỏ hoe ra nói với cậu. “Jaejoong, đêm qua tớ thử xin dấu ấn bảo vệ rồi, Người thậm chí còn không kiên nhẫn nghe tớ nói hết...”

Thời hạn một tháng sắp đến làm Karam lo quýnh cả lên, đêm qua vừa phục vụ xong liền lí nhí xin ban dấu ấn, điều ấy làm cho thần Mặt trời phật lòng, lập tức đuổi cổ Karam ra khỏi phòng.

Người luôn lạnh lùng như thế, kiêu căng như thế, cho dù biết rõ nô lệ riêng của mình mỗi tháng đều bị chị gái phát hiện cũng lười quản. Mặc nô lệ sống chết cũng không thèm ban cho người ta một dấu ấn nhỏ nhoi.

Chủ nhân, Người thật quá tàn nhẫn.

Jaejoong một mặt an ủi Karam, một mặt thầm nghĩ.

---

Rốt cuộc thì ngày ấy cũng đến, Karam làm việc bên xưởng may dệt, hôm nay bên đó đột nhiên có rất nhiều người vây quanh. Lúc Jaejoong theo thường lệ lấy nước thánh đi ngang qua liền bị sự nhốn nháo của xưởng dệt thu hút.

“Có chuyện gì vậy?” Jaejoong tò mò hỏi một nô lệ đứng gần đấy.

“Nữ thần lại phát hiện ra nô lệ riêng của chủ nhân rồi.” Nô lệ kia chỉ nói nhỏ một câu, nhưng Jaejoong nghe vào không khác gì tiếng sét ngang tai. Bình nước trên tay rơi xuống đất vỡ tan tành, cậu vội vàng xen vào giữa đám nô lệ đang đứng đầy trước cửa xưởng dệt. Còn tưởng rằng sẽ phải mất nhiều sức nữa mới chen được vào bên trong nhưng đám người bỗng dưng dạt hết sang hai bên, Jaejoong ngẩng đầu lên nhìn thì thấy nữ thần Sắc đẹp đang bước ra.

Vị nữ thần với gương mặt tinh xảo xinh đẹp một cách lộng lẫy đưa mắt khinh bỉ liếc nhìn đám nô lệ trước mắt, ả vừa đi vừa quăng chiếc roi vàng trên tay cho tên nô lệ đứng cạnh, tên nô lệ ấy lập tức dùng khăn lau sạch chiếc roi, phủi đi bụi đất cùng máu tươi dính trên đấy.

Nô lệ sống lâu năm sẽ có da thịt, cũng có máu đỏ.

Để làm gì chứ? Để khi bị giết trông thê thảm hơn sao?

Jaejoong run rẩy bước vào bên trong xưởng dệt, dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhưng khi nhìn thấy đất sét khô trộn lẫn với máu tươi cậu vẫn bị sốc đến không thể đứng vững. Nô lệ bị giết có nhiều lắm, nhưng chỉ khi người quen của mình bị giết, cảm giác phẫn nộ mới dâng lên mãnh liệt.

Nữ thần Sắc đẹp luôn cay cú việc bị thần Mặt Trời từ chối, và ả coi việc giết nô lệ riêng của em trai mình là chỗ xả giận. Đầu tiên là chặt đầu, sau đó thì đánh nát người cho tan thành những khối đất thịt, toàn cơ thể đều bị hủy hoại, chỉ có cái đầu được giữ lại để răn đe kẻ khác.

Răn đe cái gì chứ, được thần Mặt Trời cho cơ hội trở thành nô lệ riêng, có kẻ nào lại không ôm mộng tham gia?

Jaejoong quỳ xuống ôm đầu Karam, đôi mắt cậu còn đang trợn to vì bất ngờ và hoảng sợ, Jaejoong đưa tay vuốt mặt Karam để cho đôi mắt ấy nhắm lại, tư vị trong lòng lúc này thật khó có thể diễn tả thành lời.

“Karam cậu nói xem, làm thế nào mới khiến cho nữ thần Sắc đẹp tức chết đây?” Nô lệ ở xưởng dệt đã bắt đầu lau dọn hiện trường, Jaejoong lặng lẽ ôm đầu Karam vừa đi vừa lẩm bẩm.

“Cả chủ nhân nữa, làm sao khiến Người nhận ra nô lệ chúng ta cũng có giá trị?”

Một đám nô lệ chạy ngang qua, còn đùa giỡn nói to với nhau. “Nô lệ riêng của chủ nhân chết rồi, chúng ta lại có cơ hội, ha ha...”

Đôi mắt Jaejoong chợt lóe lên, đôi tay siết lại ôm chặt thứ trong ngực vào lòng.

Cậu khẽ mấp máy môi, nhưng lại không phát ra tiếng, bởi vì lời cậu vừa nói, nghe thật viển vông.

Trả thù bằng cách...

Làm Người yêu mình...

Có được không?

---

END CHAP 1

WINGJ

30/3/2014, 09:49

===================

5/4/2014, 18:08

 

CHAP 2

 

Thực ra mỗi một nô lệ đất sét trong thần điện này đều từng mơ ước, được trở thành nô lệ riêng của chủ nhân, được gần gũi bên Người. Chẳng qua nhiều nô lệ coi nó là mơ ước xa vời rồi giữ trong lòng không dám thực hiện, nhiều nô lệ lại cố sống cố chết muốn biến nó thành sự thật. Đều là do sự ít nhiều của những giọt nước thánh tạo nên tính cách khác nhau cho đám nô lệ cùng được nặn ra từ đất sét này.

Jaejoong cũng có ước mơ chung giống như bao nô lệ ở đây, nhưng cậu vẫn thích cuộc sống bình yên hơn. Thay vì dùng tính mạng đánh một ván cược thật lớn, cứ thế an an ổn ổn làm nô lệ đất sét mà sống qua ngày không phải tốt hơn sao? Cậu vốn vẫn nghĩ như thế, nhưng cái chết của Karam đã làm Jaejoong nhận ra nhiều điều. Mình muốn sống yên ổn, chưa chắc người ta đã để mình sống yên ổn. Jaejoong nhớ lại cuộc gặp ngắn ngủi với thần Gió, nhớ lại cây roi dính đầy bùn đất và máu tươi của nữ thần Sắc Đẹp. Nô lệ không có giá trị nên mới dễ dàng bị bọn họ chà đạp chơi đùa như vậy, nếu biết cách để bản thân mình có giá trị, những ấm ức ấy sau này sẽ không phải chịu đựng nữa.

Cho nên trước hết cần phải tự tạo cho mình một giá trị, trở thành nô lệ riêng của thần Mặt Trời. Sau đó đem hết những gì bản thân có để đánh cược, rằng trong vòng một tháng sẽ làm cho thần Mặt Trời chú ý đến mình, nhận ra mình và những nô lệ khác hoàn toàn không giống nhau. Nô lệ riêng chỉ là bước đầu thôi, thực ra Jaejoong còn muốn trở thành người có địa vị quan trọng hơn một nô lệ hầu hạ chuyện giường chiếu đối với chủ nhân cơ.

Tham vọng quá lớn khiến tay cậu hơi run rẩy, Jaejoong đem hai tay giấu ra sau lưng, nắm chặt vào nhau. Karam, cậu nhất định phải phù hộ cho tớ, những nô lệ đã bị nữ thần Sắc Đẹp giết chết, các cậu cũng phù hộ giúp tôi đi, chắc chắn tôi là nô lệ đầu tiên ôm ý nghĩ đối đầu với nữ thần Sắc Đẹp mà đứng đây tham gia tuyển chọn.

Rồi sẽ có ngày cậu đối mặt với nữ thần Sắc Đẹp, trên người mang theo dấu ấn bảo vệ, vênh mặt đắc ý trêu ngươi ả ta.

Nghĩ đến cảnh tượng ấy mà sướng run người.

“Người tiếp theo.” Giọng nói của người kiểm tra vang lên cắt đứt ảo tưởng trong đầu Jaejoong, cậu vội vàng thưa một tiếng rồi chạy vào phòng. Đây đã là cửa cuối cùng rồi, cũng giống như lần dự tuyển trước, Jaejoong dễ dàng qua được hai cửa là độ cứng cáp của cơ thể và sự mịn màng của làn da, chỉ còn cửa tiếng rên khó khăn này nữa thôi.

Chỉ là rên thôi mà, tưởng tượng nào.

Thực ra nô lệ cũng hay quan hệ với nhau, nhưng những người như vậy sẽ không được tham gia tuyển chọn, cho nên có thể nói rằng người biết cách rên đều không được tham gia, đám nô lệ đứng ở đây đều tự tưởng tượng ra tình trạng khi đó mà rên sao cho hay nhất thôi.

“A… a… ah…” Trước giờ Jaejoong không quan tâm đến tình dục lắm, cậu vừa há miệng kêu vừa thầm thắc mắc, Karam cũng đã quan hệ bao giờ đâu, sao cậu ấy rên tốt vậy, năng khiếu hả?

“Thôi được rồi.” Người kiểm tra nhíu mày, phẩy tay bảo Jaejoong ra ngoài. Đây là cửa cuối cùng rồi nên nếu tìm được nô lệ trúng tuyển, người kiểm tra ở cửa này sẽ đưa một tờ giấy nhỏ ghi địa chỉ hẹn gặp để buổi tối nô lệ tự tìm đến. Jaejoong nhìn nhìn người kiểm tra, thấy người ta quay đi mà không đưa cái gì cho cậu cả, quả này lại bị trượt rồi.

“Xin hãy để tôi trúng tuyển.” Jaejoong lao vội đến chỗ người kiểm tra, đập hai tay lên bàn rồi kêu lên.

“Cái gì?” Người kia bất ngờ hỏi lại.

“Mấy người là chủ nhân hay sao mà biết Người thích rên kiểu nào? Những người đã trúng tuyển không ai đụng chạm mà cũng có thể rên rỉ hay như thế, đó gọi là giả dối. Tôi bây giờ kêu thế thôi, chắc chắn khi nằm trên giường với chủ nhân sẽ kêu khác. Ngài không thấy là chủ nhân thậm chí còn không thèm quan tâm những nô lệ trước kia sống hay chết sao, ấy là bởi vì họ không tạo được dấu ấn gì khác biệt cho Người!” Trong khi người kiểm tra ngỡ ngàng mở to mắt nhìn thì Jaejoong lại kích động tuôn ra một tràng. Kế hoạch của cậu to lớn như thế, vĩ đại như thế, sao có thể chết yểu ở ngay bước đầu tiên được!

“Rốt cuộc thì ngươi muốn gì?” Người kiểm tra nhăn mặt nhìn nô lệ phía trước, thầm nghĩ không phải tên này thèm muốn được tiếp cận chủ nhân đến phát điên rồi đấy chứ.

“Để tôi trúng tuyển đi, rồi đây sẽ là lần cuối ngài phải mất thời gian cho việc tuyển chọn này.” Jaejoong nói tự tin đến độ chính cậu cũng thấy bất lực với bản thân, chắc chắn khi người ta vẩy nước thánh lên hình nộm của cậu, giọt nước thánh mang tính cách táo bạo và cứng đầu được vẩy nhiều hơn mấy loại khác rồi.

“Ngươi chắc chứ?” Người kiểm tra nhướn mày nhìn cậu, vẻ mặt sau khi nghe câu nói kia rõ ràng là giống như vừa nghe xong truyện cười.

“Không thử sao biết?” Jaejoong nhếch khóe môi thách thức nhìn người trước mặt, nụ cười xinh đẹp mang theo một chút ngông nghênh không làm người ta cảm thấy phản cảm, ngược lại khiến người ta muốn hùa theo cậu, dung túng cho sự ngông nghênh ấy.

Người kiểm tra khẽ ho một tiếng, nghĩ đi nghĩ lại thì mấy lời Jaejoong nói cũng đúng. Cùng lắm thì phải tổ chức tuyển chọn lại sớm hơn mọi lần thôi, hắn thật tò mò không biết nô lệ này có thể tạo ra sự khác biệt nào không. Suy nghĩ kỹ mấy lượt, cuối cùng người kiểm tra quyết định làm liều một lần, dúi cho Jaejoong tờ giấy mà bao nhiêu nô lệ ước ao được cầm vào.

“Đừng cho ai biết ngươi giữ tờ giấy này, nếu không sẽ chết sớm đấy.”

---

Ngày hôm nay Jaejoong chẳng làm được việc gì nên hồn cả, cầm được tờ giấy đó làm cậu quá kích động, quá vui sướng. Jaejoong mím môi nhìn mấy hình nộm cậu nặn trong lúc tâm trạng bất thường, không méo miệng thì cũng lệch mũi, bộ dạng xấu xí thế sao có thể làm nô lệ trong thần điện này được. Jaejoong thở dài một hơi, đem đống hình nộm hỏng thả vào lò nung, xem ra ngày hôm nay không thể làm việc được, có gì mấy ngày sau cố gắng làm thêm giờ để nặn đủ chỉ tiêu vậy. Dù sao thì chủ xưởng chỉ kiểm tra số lượng hình nộm một nô lệ nặn được vào cuối tuần thôi, một ngày nặn được nhiều ít không quan trọng, cái chính là cuối tuần có đủ số lượng yêu cầu. Jaejoong rửa sạch tay rồi lôi tờ giấy trong túi áo ra, nhìn dòng chữ viết trên đấy một lần nữa. Dòng chữ này từ hôm qua đến giờ cậu đã nhìn không biết bao nhiêu lần, đến độ thuộc luôn rồi mà vẫn muốn giở ra xem. Jaejoong nhớ lại tâm trạng hưng phấn của Karam khi trúng tuyển, thầm nghĩ có lẽ bất cứ nô lệ nào khi biết mình sắp được tiếp cận với người vĩ đại nhất trong thần điện cũng đều có chung một tâm trạng như vậy.

Đêm nay tại điện Ánh Sáng, cậu sẽ được người ta chuẩn bị kỹ càng từ thân thể đến tâm lý, sau đó mới được đưa tới phòng ngủ của chủ nhân.

Jaejoong thấp thỏm lo âu cả ngày trời, cuối cùng thì cũng đến giờ hẹn. Buổi tối mọi nô lệ đều tụ tập ở nhà chung vui đùa hoặc chui vào phòng riêng để nghỉ ngơi, Jaejoong nhân lúc không ai chú ý thì mặc một cái áo choàng, đội mũ trùm kín mặt, lén lút trốn đến điện Ánh sáng.

Điện Ánh Sáng là nơi hay tổ chức hội họp tiệc mừng gì đó, bình thường ngoài nô lệ quét dọn ra thì không có ai lui tới. Jaejoong đứng lấm lét nhìn một hồi, lúc này ngoài cậu ra thì chẳng còn bóng người nào quanh đây, chắc hẳn ngoài nô lệ được chọn và người của nhóm tuyển chọn ra thì không ai biết đây là điểm hẹn, mà những nô lệ trước kia biết đến chỗ này đều chết hết rồi còn đâu.

Đã đến nước này thì không thể quay đầu lại nữa, cuộc sống bình yên ơi, tạm biệt mi! Jaejoong nhắm mắt lẩm bẩm, đột nhiên bên vai bị vỗ một cái làm cậu giật nảy mình, Jaejoong vội vàng quay lại nhìn liền thấy một người cũng mặc áo choàng trùm qua đầu như cậu, đang giơ tay ra trước mặt cậu.

“Giấy hẹn?” Người nọ trầm giọng hỏi.

Jaejoong đưa tờ giấy kia ra, đối phương liếc xem một chút rồi gật đầu, nâng tay đưa cho cậu một cái mặt nạ, sau đó xoay người đi vào điện.

Jaejoong hiểu ý, đeo mặt nạ lên rồi lặng lẽ bước theo.

Danh tính và cả khuôn mặt của nô lệ được chọn cần phải giữ bí mật hết sức có thể, chuyện nữ thần Sắc Đẹp giết nô lệ riêng của thần Mặt Trời, một hai lần người ta còn chịu được, nhưng cứ liên tiếp cả chục lần như thế thì là ai cũng oải. Trong chuyện này chắc chỉ sướng mỗi thần Mặt Trời, mỗi tháng lại được thay một món hàng mới, cảm giác hẳn rất mới lạ. Còn những người còn lại, cụ thể là đám thuộc hạ chịu trách nhiệm tuyển chọn nô lệ riêng cứ mỗi tháng phải thậm thụt tìm người phù hợp với yêu cầu của chủ nhân, lại phải cẩn thận đảm bảo nô lệ đó sẽ không bị nữ thần Sắc Đẹp hay thuộc hạ của ả phát hiện ra sớm hơn thời hạn một tháng. Công cuộc tuyển chọn này lần nào cũng như lần nào, nắn bóp người nô lệ, sờ sờ da nô lệ, rồi dỏng tai hết cỡ nghe xem nô lệ rên có hay không, làm đi làm lại những việc đấy có ai là không chán chứ.

Bởi vậy việc giữ bí mật cho nô lệ riêng là rất cần thiết, trước hết là không để lộ khuôn mặt với chính những người chuẩn bị. Jaejoong đeo cái mặt nạ đi vào trong điện, vì đây là lần đầu tiên được bước vào điện Ánh Sáng nên cậu rất muốn ngó nghiêng xem xét, nhưng lúc này cảm xúc hồi hộp lại át hết sự tò mò rồi. Jaejoong cứ thế một đường đi thẳng, tới khi người dẫn đường dừng bước thì cậu mới ngừng lại, ngẩng đầu lên quan sát cảnh tượng trước mắt.

Đằng sau tấm rèm che màu trắng gần như trong suốt là một hồ nước rộng lớn trải đầy cánh hoa. Hai bên bờ là một loạt chiếc ghế dài với những đường nét chạm trổ tinh xảo, bên trên còn có gối và chăn mỏng. Không cần nói cũng biết sau một hồi chè chén tiệc tùng no say thì những vị thần cao quý sẽ vào đây làm gì, đương nhiên là tắm rửa và nằm dài trên ghế hưởng thụ sự hầu hạ của những nô lệ xinh đẹp rồi.

Jaejoong còn đang nghĩ vẩn vơ như vậy đã có mấy nô lệ đến gần cậu, không nói hai lời lột bỏ áo choàng cùng quần áo bên trong của cậu ra, sau đó đẩy cậu bước xuống hồ. Động tác của họ vô cùng nhanh nhẹn và chuẩn xác, giống như đã thực hiện thao tác này vô số lần rồi. Thực ra nô lệ toàn tắm rửa chung với nhau nên tình trạng trần truồng hiện giờ không làm Jaejoong thấy ngại lắm, cái chính là mục đích của việc tắm rửa này làm cậu hồi hộp kinh khủng, cảm thấy mình đang được cạo lông rửa thịt sạch sẽ rồi đặt lên đĩa chờ người hưởng thụ vậy.

Nô lệ đất sét không nên tiếp xúc quá lâu với nước, cho dù cơ thể có cứng cáp tới đâu mà ngâm nước lâu cũng không tốt, thậm chí còn bị tan chảy và biến đen. Nhưng nhìn hồ nước này, ngoài sự xuất hiện của vô vàn cánh hoa tươi đẹp thì còn có những ánh sáng lấp lánh khi ẩn khi hiện, ánh sáng này đối với Jaejoong đã quá quen thuộc, đây chính là ánh sáng của nước thánh. Có lẽ hồ nước được pha thêm một chút nước thánh, nô lệ có ngâm lâu thế nào cũng chỉ tốt cho da thịt thôi chứ không có hại gì cả.

Hai nô lệ xuống hẳn hồ, đi về phía Jaejoong giúp cậu kỳ cọ, tấm vải bông trên tay họ nhẹ nhàng mơn trớn da thịt cậu, không chừa một bộ phận nào. Cơ thể Jaejoong chưa bao giờ chịu sự đụng chạm thân mật như vậy, cậu hơi ngại ngùng co rúm người, khuôn mặt giấu sau lớp mặt nạ đỏ bừng lên.

“Ngươi phải quen với sự đụng chạm của người khác vào cơ thể mình, nếu không lúc chủ nhân chạm vào ngươi cũng sẽ có phản ứng như vậy sao?” Một giọng nói vang lên đều đều làm Jaejoong giật mình ngẩng đầu. Đây chính là người lần trước chấp nhận và đưa giấy hẹn cho cậu, chắc hẳn lúc này đến để kiểm tra.

“Ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ quen.” Jaejoong lập tức chỉnh lại tư thế, mím môi yên lặng tiếp nhận sự chà xát nặng nhẹ khắp cơ thể từ hai tấm vải bông kia.

Hầu hết thời gian Jaejoong đều ở trong phòng nặn nô lệ từ đất sét, có bẩn cũng chỉ có đôi tay bẩn, mà sau khi xong việc cậu đã rửa sạch rồi, cho nên việc tắm rửa không mất nhiều thời gian lắm, chỉ trong chốc lát hai nô lệ kia đã dừng tay bước lên bờ.

“Ngài Jowon, cơ thể cậu ấy được rửa sạch rồi.” Một nô lệ cúi đầu nói.

“Giúp cậu ta chuẩn bị chỗ đó đi.” Jowon chầm chậm ra lệnh.

Chuẩn bị cái gì cơ? Jaejoong tò mò nhìn nô lệ vừa nói chuyện với ngài Jowon, thấy người ta đang mang một thứ to dài đến. Jaejoong chưa từng trải qua nhưng cũng đại khái đoán ra được ấy là cái gì, gương mặt trắng nõn lập tức đỏ bừng như táo chín.

“Lên bờ đi.” Nô lệ còn lại nói với Jaejoong như vậy. Sau đó cầm khăn chờ sẵn trên bờ, Jaejoong vừa bước tới là người ấy nhanh chóng dùng khăn lau sạch nước trên người cậu, lau xong thì hướng dẫn cậu nằm sấp trên ghế dài.

Jaejoong túm chặt tấm chăn bên dưới, chưa gì đã cảm thấy mông đau ê ẩm.

“Đừng căng thẳng, chuyện này tốt cho ngươi thôi, nếu không lát nữa quan hệ cùng chủ nhân ngươi sẽ đau muốn chết đấy.” Ngài Jowon động viên cậu.

Nô lệ kia cẩn thận xoa một chất lỏng sền sệt trong suốt vào thứ to dài cầm trên tay, nô lệ còn lại dùng gối chặn dưới bụng Jaejoong để mông cậu nhấc lên cao. Sau khi bôi đủ thì thứ to dài bắt đầu được chầm chậm nhét vào. Jaejoong cắn răng chịu đựng, không ngừng an ủi bản thân, chỉ là giống như lần trước cậu ăn phải thứ bậy bạ Karam mang tới rồi bị táo bón thôi mà, chỉ vậy thôi…

“Á…” Không giống như vậy!!! Táo bón là thải ra còn cái này là nuốt vào!!!!! Jaejoong gào thét trong lòng, bên ngoài vẫn cố chịu đựng chỉ bật ra có một tiếng kêu đau đớn.

Nô lệ đang cầm thứ hung khí kia dùng biểu tình thật bình tĩnh, từ từ nhét thứ đó vào khe mông phía trước, cảm thấy độ dài vừa đủ thì xoay xoay, rồi nhẹ nhàng rút ra, lại dần dần cắm vào.

Jaejoong mặt mũi trắng bệch, dùng miệng cắn chặt cái chăn bên dưới, lúc này mà để miệng cậu rảnh rỗi chắc chắn nó sẽ tuôn ra một loạt câu nói linh tinh vớ vẩn cho xem.

Ban đầu thì có chút khó khăn nhưng lúc sau mọi việc đã thuận lợi hơn, thứ đáng sợ kia trượt ra trượt vào khe mông cậu một cách trơn tru, mà dần dần Jaejoong cũng không cảm thấy quá đau đớn.

Trong số những giọt nước thánh được vảy vào người nô lệ trước khi nung có một giọt gọi là “cảm giác”, bao gồm đau đớn, nhột, rùng mình, nóng lạnh các kiểu, sao cho mỗi một nô lệ được tạo ra phải giống hệt như con người. Jaejoong thầm oán hận giọt nước “cảm giác”, không cho vào có phải tốt hơn không, nô lệ cần biết đau để làm cái gì!!!

Việc di chuyển thứ kia tiếp tục diễn ra cho đến khi Jaejoong giật mình rên một tiếng. Nô lệ đang ở sau mông cậu dừng tay, còn Jaejoong thì hoảng sợ mở to mắt.

Thứ đấy… chạm phải một điểm nào đó… làm cậu… cậu…

“Cậu ta có cảm giác rồi.” Nô lệ nọ thở phào, đâm thêm vài cái nữa rồi rút ra, đem thứ trên tay đi rửa sạch.

Jaejoong ngượng ngùng ngồi dậy, hai tay che che đậy đậy thân dưới.

“Rên rất tốt.” Ngài Jowon gật gù, đúng như Jaejoong nói, tiếng rên của cậu nghe khá hơn rất nhiều khi thực sự có cảm giác.

Tiếp đó Jaejoong còn phải đối mặt với chuyện đáng xấu hổ hơn, Jowon dùng chất giọng đều đều của mình để giảng giải chuyện sắp diễn ra một cách thật kỹ lưỡng. Jaejoong nghe mà há hốc mồm, hóa ra chuyện quan hệ này không chỉ đơn giản là cho cái nọ vào cái kia, còn cần thật nhiều kỹ xảo…

Sau khi nói lý thuyết xong thì công việc chuẩn bị cũng hoàn thành, một nô lệ dùng tấm vải bằng ren màu đen thật lớn trùm qua người Jaejoong, đang lúc cậu không biết làm sao thì ngài Jowon lại lên tiếng.

“Không cần mặc quần áo, cứ như vậy đi đến phòng chủ nhân.” Ngài dừng lại một chút rồi nói tiếp. “Và ngươi tháo mặt nạ được rồi.”

Không cần mặt nạ nữa, bởi vì tấm ren lớn này có rất nhiều chi tiết tinh xảo, người ngoài nhìn vào tuyệt đối không thể nhìn rõ khuôn mặt cũng như cơ thể cậu. Nhưng ngược lại Jaejoong trùm nó lên đầu cũng chẳng nhìn được đường nữa, cho nên đoạn đường tiếp theo cậu được ngài Jowon nắm tay dắt đi, không biết quẹo bao nhiêu lần, cuối cùng cũng dừng lại.

 “Đây là phòng ngủ của chủ nhân, khi nào vào trong ngươi hãy nằm sẵn trên giường chờ Người.” Jowon nói xong thì mở cửa đẩy Jaejoong vào, không để cậu kịp thích ứng với căn phòng bên trong đã đóng sập cửa lại.

Bên trong tối om, đúng như những gì người ta bàn tán, thần Mặt Trời luôn quan hệ trong bóng tối. Dù sao cũng chẳng phải vì tình yêu, chỉ tiết dục mà thôi, cần nhìn mặt làm gì?

Jaejoong lần mò bước đi, dùng hai tay quờ quạng tìm đến cái giường. Cậu giật tấm ren vướng víu trên người xuống, cẩn thận đặt nó ở một góc giường. Đoán chừng lát nữa làm việc xong cậu cũng phải trùm người bằng cái đó để đi về.

Jaejoong ngồi di di mông trên giường đệm, êm ái mát mẻ, không biết đệm này được dệt bằng loại tơ tằm thượng hạng nào, cảm xúc thật tuyệt, cái mông đang ê ẩm của cậu cũng bớt đau đi nhiều. Cậu thở dài một hơi lấy dũng khí, sau đó bò lên giường, nằm thẳng tắp trên đấy, hai tay quy củ đặt trước ngực, hồi hộp chờ đợi Người đến thưởng thức cơ thể mình.

Có lẽ người ta đã tính cả rồi, phải để cho nô lệ riêng nằm chờ một lúc cho đỡ sợ hãi thì thần Mặt Trời mới đến. Cho nên Jaejoong nằm đợi mãi mà cánh cửa kia vẫn chưa mở ra. Ban đầu cơ thể cậu vốn căng cứng vì sợ, giờ căng đến mỏi cơ, buộc phải thả lỏng hết, Jaejoong nằm úp sấp trên giường, hai chân hai tay dang rộng ra, ngáp một cái, nằm trên đệm quá êm quá thích làm cho hai mắt cậu cứ díp vào. Jaejoong cố chống cự một lúc, cuối cùng vẫn không thắng được thần Ngủ, cậu xoay người ôm chăn, cứ thế chìm vào giấc ngủ.

Nhưng mà nằm chưa được bao lâu thì bên tai đột nhiên vang lên tiếng động gì đấy, Jaejoong mơ màng một chút rồi giật mình trợn tròn mắt. Đệm giường lún xuống, bên cạnh có tiếng thở đầy nam tính của ai đó, Jaejoong kích động mím môi, thật muốn gào to lên, đến rồi, Người đến rồi!

Một bàn tay vươn ra sờ lưng cậu, vuốt ve từ trên xuống dưới, dường như đang thỏa mãn cảm nhận sự mịn màng của làn da này. Jaejoong đang nằm quay lưng về phía Người, dù cậu rất muốn xoay lại để Người sờ mình nhiều hơn nhưng mà cậu quá run, cơ thể cứng ngắc không thể cử động được.

Thần Mặt Trời cúi người áp sát vào nô lệ bên dưới, đột nhiên mở miệng.

“Người mới sao?” Rụt rè như vậy, cảm giác cũng thật lạ.

Giọng nói trầm trầm đầy từ tính làm trái tim Jaejoong giật nảy lên, cậu chưa bao giờ nghe thấy tiếng chủ nhân, đây là lần đầu tiên…

“Vâ… vâng.” Jaejoong run rẩy mở miệng.

“Cũng tốt, sẽ có cảm giác khác.” Thần Mặt Trời nói một câu rồi mạnh mẽ lật Jaejoong lại, chồm người nằm đè lên cậu, bắt đầu cẩn thận nhấm nháp món ngon được chuẩn bị sẵn trong đêm nay.

END CHAP 2

WINGJ

11/04/2014, 10:23

===================

  16/4/2014, 09:28

 

CHAP 3

 

Căn phòng tối đến độ không thể thấy cái gì, Jaejoong cố căng mắt ra nhưng vẫn không nhìn rõ được gương mặt của thần Mặt Trời. Rõ ràng đã tiếp xúc với Người gần như thế, vậy mà lại không nhìn được gương mặt Người. Thị giác không dùng được, Jaejoong đành phải dùng xúc giác cảm nhận, đôi tay rụt rè đặt lên lồng ngực Người, rắn chắc và ấm nóng, còn có thể cảm giác được những nhịp đập mạnh mẽ của trái tim Người nữa.

Giá mà có thể chen vào một góc trong trái tim này…

Thần Mặt Trời ôm chặt lấy cậu, dùng môi mút lên cổ cùng ngực cậu, dù chẳng có tình cảm gì nhưng động tác của Người rất nhẹ nhàng. Điểm này Karam cũng từng đề cập qua, chủ nhân của bọn họ khi làm chuyện đó không vội vã dồn dập như thú đói, Người sẽ làm thật dịu dàng để đối phương cũng thoải mái, có như vậy thì đối phương mới giúp Người đạt được khoái cảm cao nhất.

Jaejoong có một lợi thế hơn hẳn những nô lệ riêng trước đây, đấy là cậu được nghe Karam chia sẻ rất nhiều điều về công việc hầu hạ trên giường này. Làm sao để Người thoải mái nhất, làm sao để Người không phật lòng… Những nô lệ kia khi tìm ra được điều này thì đều đến hạn phải chết, còn Jaejoong ngay từ đầu đã biết, thật may là Karam đã nói hết mọi việc với cậu.

Đôi tay thon dài khéo léo sờ vuốt thân thể vạm vỡ bên trên, lần mò xoa nắn từng thớ thịt, âu yếm nịnh nọt từng mạch máu. Làn da mát lạnh của cậu cọ xát vào cơ thể ấm nóng của thần Mặt Trời, không khỏi khiến cả hai thở ra một hơi dài thỏa mãn. Cậu nâng một chân lên khẽ đụng chạm vào thân dưới Người, chà xát lên xuống khiêu khích. Hơi thở của Người bắt đầu trở nên gấp gáp, thứ chân cậu đang chạm vào cũng dần xảy ra biến hóa, cứng rắn và nóng hổi.

Người gồng mình ghì chặt cậu xuống đệm, mạnh mẽ mút lên cần cổ thơm tho rồi để lại những dấu vết nho nhỏ tại đấy. Một bàn tay lần xuống xoa bóp bờ mông đầy đặn, vân vê nhào nặn cho đến khi làn da nơi đó trở nên đỏ tấy.

Không có ánh sáng, mọi việc đều diễn ra trong bóng tối. Mắt không dùng được nhưng bù lại mọi giác quan khác đều trở nên mẫn cảm hơn hẳn. Mỗi một lần hít thở cậu đều có thể hít no mùi hương nam tính đặc trưng của Người, tiếng thở trầm thấp mê người như được phóng đại gấp đôi bên tai, sự đụng chạm nhẹ nhàng lại đem đến cảm giác tê dại ngứa ngáy khó tả.

Người buông cậu ra, hơi ưỡn thân dưới, Jaejoong nhanh chóng hiểu ý, vội vàng trượt xuống hầu hạ Người. Ban nãy đã được ngài Jowon chỉ dạy rất nhiều, nhưng đến lúc thực hành lại không dễ dàng như vậy, dù sao đây cũng là lần đầu tiên của cậu, đâu thể làm thành thạo được.

Cái miệng nhỏ vụng về ngậm mút, đầu lưỡi mềm mại ướt át ngại ngùng di chuyển, hành động trúc trắc vậy ngoài ý muốn lại đem đến cảm giác mới mẻ. Người ưỡn thân đem đầu cậu vùi càng sâu, tưởng như đã chọc tới cuống họng, nước bọt tiết ra thật nhiều, phủ đầy lên thứ đang xâm nhập khoang miệng, làm cho nó trở nên trơn trượt bóng loáng, ra ra vào vào càng dễ dàng hơn.

Vừa hay khi khớp hàm trở nên tê cứng kêu gào muốn đình công thì cũng là lúc thứ kia đạt trạng thái sẵn sàng. Jaejoong bị lật người lại, cái mông bị túm lấy rồi banh ra. Sau đó cảm giác hệt như khi nãy nằm trong điện Ánh sáng được hai nô lệ chuẩn bị cho, giống như táo bón, nhưng không phải thải ra, mà là nhồi vào.

Cái khe vừa nhỏ vừa hẹp bị thứ cứng nóng cố sức chen vào, cơ thịt lập tức thắt chặt lại ngăn sự tấn công của vật thể lạ. Thần Mặt Trời hừ nhẹ, dùng sức động thân một cái, tức khắc khiến cho sự chống cự theo bản năng của Jaejoong thất bại.

Không chỉ là vừa khít, thậm chí nơi kia còn giống như không đủ để chứa chấp thứ mới xông vào, bị buộc phải căng ra hết cỡ. Nếu không phải lúc trước đã từng được giãn ra, có lẽ giờ phút này cậu đã đau đến chết ngất rồi.

Người thở hắt ra vì thoải mái, cậu lại bật ra một tiếng rên đau đớn khó chịu.

Tấm lưng trần mịn màng bị cơ thể to lớn của Người phủ lên, hai chân bị banh rộng ra tạo thành tư thế thuận lợi cho Người có thể di chuyển dễ dàng nhất. Jaejoong dùng sức túm chặt chăn đệm phía dưới, cắn răng đón nhận cơn bão sắp tới.

Đầu tiên là chầm chậm di chuyển, đến khi nơi kia chịu khuất phục mà thả lỏng ra thì tốc độ vận động mới thay đổi. Mỗi một lần da thịt va chạm vào nhau là cơ thể cậu lại nảy lên, vừa nhanh vừa mạnh, nếu không phải Người ở phía sau vươn một tay giữ cậu, sợ rằng giờ Jaejoong đã bị nảy ra khỏi giường.

Cảm giác có dị vật xộc vào cơ thể không mấy dễ chịu, nhưng nếu dị vật kia biết cách tấn công thì không những không gặp phải sự phản đối mà còn được chủ nhà hoan nghênh. Chưa kể chủ nhà này ban nãy đã từng được nếm mùi vị đụng phải điểm đặc biệt rồi, hiện giờ dị vật chỉ cần đâm chọc bừa bãi một lúc là đã tìm ra.

Một cơn tê dại từ bên dưới chạy dọc theo sống lưng, buộc Jaejoong phải bật ra tiếng rên rỉ. Da thịt va chạm mãnh liệt, điểm đặc biệt cũng liên tục bị đánh mạnh vào khiến một người chưa bao giờ trải qua việc này như cậu bị bất ngờ đến choáng váng. Thần Mặt Trời dường như cũng phát hiện ra sự thay đổi của cậu, lại càng dùng lực đâm theo hướng đấy, tiếng rên của cậu nghe thật êm tai, nếu kêu nhiều chút nữa chắc chắn sẽ giúp Người có thêm khoái cảm.

Jaejoong hoảng hốt mở to mắt, dường như không cách nào chống cự được từng cơn sóng đang ập đến, cậu lắc đầu thật mạnh muốn dừng, nhưng thân thể lại tiếp nhận càng nhiều bão tố. Ngón chân co quắp, hai tay dùng sức giằng xé tấm chăn bên dưới như muốn đem cảm giác kỳ lạ đang hành hạ mình trút lên nó.

Sự va chạm liên tục khiến cho bờ mông trở nên nóng rát, khe nhỏ nơi đó bị dãn ra trong một thời gian dài đã bắt đầu trở nên bất mãn muốn phản kháng, từng chút từng chút co lại, kẹp thật chặt thứ đang ra ra vào vào. Thần Mặt Trời gầm nhẹ, hai tay chống xuống giường, tốc độ di chuyển lại càng thêm điên cuồng.

Cậu lớn tiếng rên rỉ, tiếng kêu ngọt ngào như thế, quyến rũ như thế, nếu giờ phút này cậu còn đủ tỉnh táo thì có lẽ sẽ bị tiếng kêu của mình làm cho bất ngờ. Âm thanh mê hoặc vậy đương nhiên sẽ tác động đến người bên trên, thần Mặt Trời chưa bao giờ gặp phải cực phẩm như này, thực sự chỉ muốn đem hết sức mà dày vò đối phương đến chết đi sống lại.

Người lật mạnh Jaejoong lại, khe nhỏ vẫn bị cắm sâu vào vì thế mà quay tròn một vòng làm cậu lớn tiếng hét lên, sau đó lại nghẹn ngào nức nở khi một lần nữa đón nhận từng đợt va chạm hung hãn từ Người.

Tay chân cậu quắp chặt vào lưng Người, cả cơ thể gần như bị nảy lên không trung, tấm lưng dần dần không chạm tới giường nữa. Hai nơi đang mãnh liệt đụng nhau lại càng thêm thân thiết gắn chặt, cái giường vững chãi như vậy cũng bị hành cho kêu kẽo kẹt liên tục.

Jaejoong ôm cổ Người, hơi thở dồn dập của Người phả đều vào mặt cậu, cậu run rẩy đưa mặt qua, lần tìm đôi môi Người.

Karam nói, Người chẳng bao giờ hôn ai cả…

Đôi môi gần như tìm được điểm đến rồi lại bị ngăn cản, Người đưa tay bóp chặt cổ Jaejoong, ghì đầu cậu xuống giường. Thân dưới đột nhiên chuyển động điên cuồng với tốc độ nhanh chưa từng thấy, làm Jaejoong có cảm giác cơ thể mình sắp bị vỡ vụn đến nơi.

Cổ bị bóp chặt làm cậu há mồm thở dốc, phía dưới lại bị mạnh mẽ đẩy lên, ngay khi Jaejoong tưởng như mình sẽ chết thì thần Mặt Trời gầm to một tiếng, bên dưới run rẩy co rút, lưu lại thật nhiều tinh chất quý báu vào cơ thể cậu.

“Ha…” Người thở hắt ra một hơi rồi buông lỏng cơ thể, nằm đè lên cậu.

Jaejoong buông thõng chân tay xuống, cả người mềm nhũn không còn chút sức lực nào. Giờ thì cậu đã hiểu vì sao cửa đầu tiên trong cuộc tuyển chọn lại là độ cứng rắn của cơ thể rồi. Nếu không có cơ thể cứng cáp một chút, chắc chắn ban nãy đã bị Người va chạm cho vỡ tan.

Thần Mặt Trời nằm thở trong chốc lát rồi lăn xuống khỏi người cậu, lười biếng duỗi tay duỗi chân nằm trên giường. Jaejoong ôm mông run rẩy, lặng lẽ mò mẫm chậu nước cùng khăn sạch đặt ở bên giường, ngài Jowon đã nói qua, sau khi xong việc phải giúp chủ nhân lau thân thể.

Thông thường nô lệ trong lúc này sẽ nhân dịp mà trò chuyện dăm ba câu để lấy lòng chủ nhân, nhưng Karam tiết lộ, nếu muốn nói thì hãy nói ngay lúc quan hệ, bởi đấy là thời gian Người chú ý đến nô lệ nhất, còn sau khi xong việc có nói gì cũng không lọt vào tai Người đâu, thậm chí còn có thể làm Người thấy bực bội khó chịu.

Jaejoong vừa lau người cho thần Mặt Trời vừa nghĩ, lúc quan hệ cảm giác mãnh liệt như vậy còn đâu tâm trí mà mở miệng nói chuyện với Người chứ!

Thôi thôi, coi như lần đầu xem cảm giác thế nào, lần sau tiếp tục cố gắng vậy…

 “Đi đi!” Thần Mặt Trời không kiên nhẫn gạt bàn tay đang cầm khăn cọ xát trên người mình ra.

“Vâng…” Jaejoong nhỏ giọng trả lời, cẩn thận thả khăn vào chậu nước rồi đến chỗ đầu giường lấy tấm ren trùm lên người. Hai chân mềm nhũn chầm chậm bước đi, lần mò ra đến cửa.

Cánh cửa mở ra, ngài Jowon đã đứng đợi sẵn để đưa cậu về. Jowon đưa tay ra, Jaejoong thấy vậy liền cảm kích gật đầu, vịn vào tay ngài rồi nặng nề lê chân bước đi.

“Ngươi rất có triển vọng đấy.” Đột nhiên Jowon lên tiếng, dường như câu nói này làm Jaejoong giật mình, đôi mắt to tròn qua tấm ren nhìn thẳng vào ngài, lóe lên những tia sáng xinh đẹp.

“Mọi khi không lâu như vậy.” Jowon nhìn cậu trong chốc lát, lại nói một câu.

Jowon đã chứng kiến bao nhiêu lần rồi, đối với chủ nhân chuyện này chỉ đơn thuần là giải quyết nhu cầu. Làm đến cuồng nhiệt, có hơi không kiểm soát được tâm tình như ngày hôm nay, rõ ràng là lần đầu tiên!

“…Cám ơn.” Jaejoong vui vẻ mỉm cười, đây là một dấu hiệu không tồi đâu.

Sau khi quay trở lại điện Ánh sáng thì Jaejoong được tắm rửa sạch sẽ một lần nữa, trước khi bỏ tấm ren xuống cậu lại đeo mặt nạ vào, đeo suốt cho đến khi đi về chỗ hẹn đầu tiên mới được gỡ ra, rồi lại dùng mũ áo chùm kín mặt lặng lẽ đi về phòng mình.

“Ai da~” Jaejoong nằm vật ra giường, mở to mắt nhìn trần nhà, trong đầu không ngừng nhớ về những gì diễn ra trong căn phòng kia.

Lúc đó tối om, chẳng nhìn thấy cái gì cả, nên cậu chỉ có thể ghép khuôn mặt mơ hồ của chủ nhân mà mình chỉ được thấy từ xa vào những hình ảnh nóng bỏng đang hiện ra trong đầu.

“Karam, giờ tớ đã hiểu cảm giác của cậu ngày ấy rồi…” Jaejoong lăn lộn trên giường, trằn trọc mãi không ngủ được.

Lượng tinh chất thần thánh được rót vào trong người sẽ giúp cậu cảm thấy tràn trề sức sống, nếu phần thân dưới không bị đau mỏi đến tê liệt thì tuyệt. Nhưng chắc hẳn sẽ sớm lành thôi, tinh chất của Mặt Trời mà, trân quý biết bao…

Nằm nghĩ vẩn vơ như vậy, ánh mắt chợt nhìn đến khối đất sét thừa mình mang về từ xưởng. Thông thường một tuần nô lệ nặn hình nộm sẽ được cung cấp cho một lượng đất sét nhất định, cũng có khi nặn xong hình người sẽ còn thừa một ít, Jaejoong đều mang về phòng mình nặn linh tinh. Cậu ngắt một ít đất sét, vo vo trong lòng bàn tay đến khi tạo thành một viên tròn nho nhỏ, sau đó ấn nó dính lên bức tường trước mặt, rồi ôm má ngây người nhìn chấm tròn ấy.

Đêm đầu tiên, cùng Người…

---

Quả thật thứ tinh chất kia đã làm cho những nơi sưng đỏ trên cơ thể cậu lành lại nhanh chóng, sáng hôm sau Jaejoong vươn vai thức dậy, cảm thấy chưa bao giờ khỏe như thế. Thảo nào ngày trước buổi sáng sau hôm hầu hạ chủ nhân, Karam lại vẫn có thể chạy tót sang chỗ cậu tíu tít khoe được. Nghĩ đến bộ dáng rạng rỡ hạnh phúc của Karam, trong lòng Jaejoong lại trùng xuống một chút…

“Không có việc gì, rồi mình sẽ sớm đòi lại công bằng cho cậu ấy thôi!” Jaejoong vỗ mạnh hai má mình lấy tinh thần, rồi nhanh nhẹn chuẩn bị đi đến xưởng chế tạo.

Tinh thần tốt nên làm việc cũng năng suất hơn hẳn, coi như là làm bù được luôn cho hôm qua rồi. Jaejoong vui vẻ ngâm nga hát, đôi tay thoăn thoắt đắp đất sét lên nặn thành hình người. Chẳng mấy chốc đã nặn xong, giờ ra hồ lấy nước thánh tạo trái tim và tính cách cho nô lệ, rồi bỏ đống người đất sét này vào lò nung nữa là xong!

Jaejoong ôm bình đi nhanh đến hồ nước thánh, đang cùng những nô lệ trên đường chào hỏi thì một tiếng nổ ing tai vang lên, tất cả mọi người đều hoảng hốt, quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nổ.

Một vị thần với mái tóc màu xanh dựng lên uốn thành những nếp lượn sóng như một ngọn lửa, hiện giờ đang bất mãn bay bay trên không trung.

Các nô lệ đứng phía xa lập tức xì xào bàn tán, vậy là sắp có đánh nhau to rồi, tên thần ác này dường như rất thích đến chọc giận chủ nhân của họ.

Hắn là thần Địa Ngục, vị thần cai quản linh hồn người chết và sinh tử của người sống. Sinh mạng của nô lệ đất sét tuy rất mong manh nhưng cũng có tên trong sổ sinh tử, chỉ cần một nét gạch của tên thần ác này là sinh mạng có thể chấm dứt ngay, cho nên đám nô lệ đất sét rất sợ hãi dè chừng vị thần này. Mỗi lần hắn ta đến thần điện Mặt Trời gây sự bọn họ đều cố gắng tránh thật xa.

Jaejoong cùng đám nô lệ co rúm vào nhau, run rẩy nhìn trận chiến bên trên. Tuy rằng thật sợ hãi thần Địa Ngục, nhưng nếu nhìn tiếp chắc chắn sẽ nhìn thấy thần Mặt Trời. Không biết có phải vì bọn họ được sinh ra trong thần điện Mặt Trời hay không mà đối với họ, thần Mặt Trời như một ngọn lửa rực rỡ đầy mê hoặc, còn đám nô lệ thấp kém này lại giống như những con thiêu thân ngu ngốc luôn tìm cách đâm vào lửa, cho dù sau đấy có bị lửa cắn nuốt cho thân xác cũng không còn thì vẫn cố chấp muốn lao vào.

Mà ngọn lửa mơ ước của đám thiêu thân đất sét này luôn quá xa vời để với tới, cho nên bọn họ mới phải tận dụng mọi cơ hội để có thể nhìn thấy Người.

Một quả cầu đỏ rực mang theo ánh sáng chói lóa được phóng thẳng về phía thần Địa Ngục. Hắn ta vội vàng vung cây quyền trượng trong tay lên, tức khắc một luồng ánh sáng xanh xuất hiện lao vào quả cầu Mặt Trời.

Ầm ầm…

Lại một tiếng nổ lớn nữa vang lên, nhưng lần này đòn tấn công của thần Mặt Trời bị ánh sáng xanh của thần Địa Ngục hất sang một bên, làm cho hai nguồn sức mạnh phóng về phía đám nô lệ đang xuýt xoa nhìn bên dưới, va chạm vào nhau và cùng phát nổ.

Tuy quả cầu Mặt Trời và lửa Địa Ngục phát nổ trên không trung nhưng sức công phá của chúng vẫn đủ để làm đám nô lệ đứng dưới điêu đứng. Một số bị đánh bật ra xa, một số trực tiếp vỡ vụn thành cát bụi, một số lại bị đè bẹp bởi những khối đá vỡ từ các căn phòng trong thần điện, do chịu ảnh hưởng của vụ nổ mà văng ra.

Jaejoong may mắn chỉ bị đẩy bật ra xa, lại được lượng tinh chất Mặt Trời quý giá bên trong cơ thể bảo vệ nên không sứt mẻ chỗ nào. Cậu gượng dậy nhìn quanh, khắp nơi khói bụi mù mịt, nô lệ nằm la liệt khắp nơi, những nô lệ ở khu vực khác nghe thấy tiếng động lớn nên đã bắt đầu chạy lại đây bu quanh dòm ngó chỉ trỏ.

Đây là chết vì cái tội hóng chuyện mà!!! Jaejoong lồm cồm bò dậy, thầm nghĩ lần sau thấy ai đánh nhau thì nhất định phải chạy thật xa mới được.

Còn đang nghĩ thế thì bên tai đột nhiên vang lên tiếng reo hò khe khẽ, Jaejoong ngẩng đầu lên nhìn, những nô lệ đứng quanh không hiểu vì sao lại hưng phấn kêu la, đôi mắt sáng rực nhìn về một phía. Jaejoong nhìn theo hướng đấy, chợt hiểu vì sao đám nô lệ kia lại có phản ứng như vậy.

Thần Mặt Trời cũng để ý thấy vụ nổ kia, chứng kiến nô lệ của mình bị nổ cho tanh bành thì cực kỳ không vui. Hắn lướt người bay xuống chỗ đó xem xét, đôi mày rậm nhíu vào nhau, bực bội nhìn quanh.

Jaejoong trợn mắt nhìn thần Mặt Trời chỉ cách mình có vài bước chân. Gương mặt luôn chỉ được ngắm từ đằng xa nay đột ngột hiện ra thật rõ ràng, từng đường nét từng góc cạnh trên gương mặt ấy đều hoàn hảo đến không ngờ. Cậu đứng sững người, đần mặt nhìn chằm chằm vào thần Mặt Trời, nhìn cơ thể rắn chắc mạnh mẽ đêm qua mới ôm ấp mình…

Phải rồi, chỉ mới đêm qua thôi cậu còn cùng Người thân thiết một chỗ!

Liệu Người có nhận ra mình hay không?

Jaejoong hưng phấn nghĩ vậy, ánh mắt lại càng thêm chăm chú, nhìn mà như muốn đục lỗ trên người thần Mặt Trời.

Có lẽ cảm nhận được có ánh mắt nóng rực đang nhìn chòng chọc vào mình, thần Mặt Trời đột nhiên quay đầu, trực tiếp đối diện với đôi mắt to tròn của nô lệ phía trước. Jaejoong bị Người nhìn thẳng vào mắt, hai chân mềm nhũn, liền cứ thế ngã ngồi trên đất.

---

Trong khung cảnh đầy khói bụi và đất cát, cậu ngồi dưới đất, ngẩng đầu lên, mở to hai mắt si mê nhìn hắn.

Còn hắn, lại đứng ở trên cao cúi đầu xuống, đôi mắt ngạo nghễ lạnh lùng liếc nhìn cậu.

Lần ấy, cũng có thể coi là lần đầu hai người chính thức gặp mặt…

END CHAP 3

WINGJ

27/04/2014, 8:58

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yunjae