Chap 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

10/12/2017, 10:36

CHAP 26

Không còn lớp bảo vệ kiên cố bao quanh, bóng tối từ Địa ngục liền bao trùm lên khắp thần điện, bầu không khí cũng vì thế mà trở nên vô cùng u ám. Trong cuộc đụng độ vừa rồi, đội quân Địa ngục đang đánh dở thì đột ngột rút lui, tuy nhiên ai cũng hiểu không phải bọn chúng bỏ cuộc không đánh nữa, mà là đang dồn sức cho đợt tấn công cuối cùng. Trận chiến dài đằng đẵng giữa thần Địa ngục và cả thần điện đang thật sự đến hồi kết rồi.

Jaejoong thẫn thờ đứng nhìn khung cảnh bên ngoài, mọi người trong thần điện đều đang trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu. Ai cũng tất bật chạy đi chạy lại chuẩn bị, không còn lớp bảo vệ nên họ buộc phải dàn trận theo một cách khác sao cho giảm thiểu được nhiều thương vong nhất. Nhắc đến lớp bảo vệ thần điện, đôi mắt Jaejoong lại tối đi một phần, không giống như lần biến hóa trước, bây giờ dù cậu đã trở lại hình dáng bình thường thì những ký ức khi biến thành Titan vẫn còn nguyên vẹn. Cậu hoàn toàn nhớ rõ mình đã tự tay phá hủy tấm lưới bảo vệ thần điện như thế nào, và còn... tuyệt tình thiêu cháy Karam ra sao...

Dòng máu chảy trong người vì tâm trạng thay đổi mà bắt đầu xao động, Jaejoong vội vàng hít ra thở vào để tự trấn an bản thân. Dòng máu titan xâm nhập vào cơ thể khiến cảm xúc cậu rất khó kiểm soát, hiện Jaejoong đang bị nhốt ở căn phòng cậu hay ở cùng thần Mặt trời, cậu không muốn mình mất khống chế rồi biến thành titan phá hủy căn phòng này đâu. Vì sức mạnh Mặt trời trong cơ thể Jaejoong đủ mạnh để tạm thời áp chế dòng máu titan nên cậu mới có thể lấy lại hình dạng này và duy trì sự tỉnh táo thông thường, nhưng một khi lỡ để biến thành hình dạng titan thì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa. 

Jaejoong thở dài xoay người vào phía trong phòng, hẳn là người trong thần điện này cũng biết giờ có dùng xích sắt khóa nhốt cậu trong nhà tù vững chắc thế nào cậu cũng có thể thoát ra, chi bằng giam lỏng cậu trong căn phòng quen thuộc này để kiềm chế cảm xúc, như vậy rủi ro sẽ giảm xuống ít hơn.

Gấu! 

"Suỵt!!!"

Đang miên man suy nghĩ thì Jaejoong đột nhiên nghe thấy một tiếng chó sủa giòn tan, Jaejoong ngẩng đầu lên nhìn liền thấy con cún Yoyo của mình đang được Taemin bế trên tay, mà cậu nhóc lúc này chỉ dám núp sau cánh cửa, thậm thụt ló đầu ra dòm cậu, thấy Yoyo bất ngờ phát ra tiếng thì vội vàng bịt mõm cún lại. Yoyo ngây thơ chẳng hiểu gì, thấy Jaejoong nhìn mình thì càng vui vẻ, nó lắc lắc đầu để thoát khỏi sự ngăn cản của Taemin, sau đó còn sủa thêm vài tiếng thật to nữa.

Taemin dù muốn co chân chạy nhưng con cún cứ không ngừng giãy dụa khiến cậu mải tìm cách dỗ nó mà chẳng kịp để ý đến Jaejoong, tới khi ngẩng đầu lên thì đã thấy Jaejoong ở ngay trước mặt rồi.

"A!!!" Taemin hết hồn kêu to.

Jaejoong bật cười, nghiêng đầu hỏi. "Sao nào?"

Nhìn thấy nụ cười quen thuộc của Jaejoong, trái tim suýt nhảy ra khỏi lồng ngực của Taemin mới phanh lại. Cậu dè dặt nhìn Jaejoong, lại dè dặt hỏi. "Anh... anh còn nhận ra em không?"

Jaejoong ném cho Taemin một ánh mắt khinh bỉ, vươn tay đón con cún từ tay đối phương, mở miệng cười nhạo. "Em còn nhát gan hơn cả Yoyo."

"Phù..." Taemin thấy Jaejoong biểu hiện vậy liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó không nhịn được thanh minh cho bản thân. "Còn bảo em nhát gan, anh có biết giờ người trong thần điện này còn sợ anh hơn cả thần Địa ngục không?"

Thần Địa ngục người ta còn là kẻ thù công khai, Jaejoong thì rõ ràng là ở phe mình nhưng lại giống như một quả bom nổ chậm, phát nổ một cái, phe địch còn chưa có tổn thương gì phe mình đã thiệt hại nghiêm trọng. Mà muốn ra tay diệt quả bom này phòng trừ hậu họa cũng không được, muốn làm thế, cứ phải bước qua xác thần Mặt trời cái đã!

Jaejoong vừa nghe Taemin nói vừa cụp mắt chơi đùa với Yoyo, con cún thấy người quen liền phơi bụng muốn xoa xoa, bốn chân chỏng lên trời liên tục quẫy đạp, bộ dạng đáng yêu như vậy làm tâm trạng Jaejoong tốt lên không ít. Đã rất lâu rồi kể từ ngày cậu và thần Mặt trời tạo ra Yoyo, hồi còn nhỏ nó khá quấn cậu, hầu như cậu đi đâu cũng bám theo, lớn lên một chút thì nghịch ngợm chạy nhảy khắp nơi làm nhiều khi cậu cũng chẳng biết nó đi đâu. Jaejoong nhìn Yoyo lại nhớ về khoảng thời gian trước kia, mới đó mà đã trải qua thật nhiều chuyện, cậu từ một nô lệ đất sét trở thành Á thần Mặt trời, rồi lại từ Á thần Mặt trời biến thành Titan Địa ngục, cục diện rắc rối này thật sự không biết phải làm sao mới giải quyết được nữa.

"Lúc đấy... anh không những xé lưới bảo vệ thần điện mà còn thiêu chết Karam nữa..." Taemin thấy Jaejoong im lặng thì bắt đầu lên tiếng, chia sẻ cảm xúc của mình về vụ việc nghiêm trọng vừa rồi. "Đáng sợ vô cùng luôn!"

"Vậy sao?" Đúng rồi, mọi người vẫn cứ nghĩ Jaejoong và Karam là bạn thân, chẳng mấy người biết những gì Karam làm với cậu đủ để cậu thiêu chết kẻ đó từ lâu rồi. Jaejoong thở dài một hơi, dù sao cũng không thể tệ hơn, cậu không có ý định giải thích với ai chuyện này.

"Anh còn làm ngài Jowon bị thương nữa." Taemin thấy Jaejoong đã trở lại hiền lành như trước thì không ngừng kể tội cậu, hy vọng Jaejoong thấy được những hậu quả cậu gây ra thì sẽ không biến thành titan lần nữa.

"Ngài Jowon? Ngài ấy giờ sao rồi?" Giờ Jaejoong mới nhớ ra là Jowon từng cố xâm nhập vào tâm trí mình, cậu có thể biến trở về hình dạng này một phần cũng nhờ sự tác động này.

"Cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ là tạm thời không thể sử dụng khả năng điều khiển tâm trí người khác." Taemin buồn rầu lắc đầu, sau đó chỉ hận không thể nói hết cho Jaejoong những gì đang xảy ra ở thần điện mà thao thao bất tuyệt. "Anh, tình hình bây giờ căng thẳng lắm, có mấy vị thần không tin anh có thể duy trì hình dạng này lâu, muốn giết anh nhưng bị thần Mặt trời phản đối, đang cãi nhau to lắm rồi."

Jaejoong có thể hình dung ra cuộc tranh cãi nảy lửa giữa thần Mặt trời và các vị thần khác về việc xử trí cậu, lúc trước truyền tinh chất Mặt trời cho cậu đã làm một số vị thần không hài lòng, hiện giờ cậu lại còn gây ra chuyện này nữa... Tại sao cậu luôn mang phiền phức đến cho Yunho vậy? Đã nói là sẽ trở nên mạnh mẽ để giúp Người rồi mà? Cậu thật là vô dụng!

Hơi thở Jaejoong dần trở nên gấp gáp, tuy đang ở hình dạng bình thường nhưng dòng máu Titan ăn sâu trong cơ thể lúc nào cũng chỉ chực tràn ra, làm cậu mất kiểm soát rồi biến thành bộ dáng khổng lồ đáng sợ. Jaejoong nghiến răng nắm chặt tay, cố gắng kiềm chế để không bị bản tính ác quỷ chi phối.

Taemin không đủ tinh tế để phát hiện ra sự thay đổi của Jaejoong, cậu nhóc vẫn còn đang mải mê kể về những chuyện mình biết, rất may là vào lúc Jaejoong suýt chút nữa phát cuồng, một giọng nói quen thuộc đã kịp thời vang lên giúp cậu thanh tỉnh ngay lập tức.

"Jaejoong." Âm thanh trầm trầm từ tính của thần Mặt trời khiến Taemin im bặt, đồng thời lại làm cho nhóc Yoyo quẫy tít đuôi vui mừng sủa vang đón chào hắn.

"Thần... thần Mặt trời..." Taemin cuống quýt cúi đầu, sau đó làm khẩu hình miệng nói lời tạm biệt với Jaejoong rồi nhanh chóng chạy biến. Không còn cách nào, ngoại trừ một số trường hợp đặc biệt ra, hầu như tất cả nô lệ đất sét đều có cảm giác tôn sùng đến mức sợ hãi vị thần này.

Jaejoong thật sự không còn mặt mũi nhìn thẳng Yunho nữa, cậu tránh ánh mắt hắn, xoay người đi thẳng vào phòng.

"Ta tin em."

Chỉ một câu nói này của hắn cũng đủ làm trái tim Jaejoong hẫng một nhịp.

Cún con giãy dụa nhảy xuống, tung tăng chạy khắp phòng nô đùa, dường như bầu không khí căng thẳng giữa hai vị chủ nhân không hề ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của nhóc.

"Em là người có ý chí mạnh nhất ta từng biết, em sẽ không bị đánh bại."

Chắc hẳn Yunho và các vị thần khác đã biết vấn đề chính nằm ở đâu, lúc trước Jaejoong hoàn toàn không có cơ hội đấu tranh vì cơ thể và linh hồn một nô lệ đất sét chẳng thể so được với sức mạnh to lớn đến từ Địa ngục. Nhưng hiện giờ từ cơ thể tới linh hồn cậu đều thấm đẫm tinh chất Mặt trời, cậu có thể duy trì được tỉnh táo là nhờ thứ này. Khác với lần trước, lần này Jaejoong có khả năng chống lại dòng máu titan mà thần Địa ngục đã gieo rắc vào cậu, chỉ cần cậu đủ mạnh mẽ.

"Yunho, em không biết mình có làm được không." Jaejoong lắc đầu, cậu chỉ có thể dựa vào chính mình để chống lại thế lực đen tối kia, cảm xúc mất bình tĩnh thì rất dễ, nhưng làm cho nó bình thường trở lại thì cần rất nhiều khí lực. Chỉ một vài câu nói, một vài ý nghĩ đã khiến cậu bên bờ vực bùng nổ, nếu thần Địa ngục cố ý tạo tình huống làm cậu xao động, liệu đến lúc đó cậu có kiểm soát được bản thân không? Jaejoong thật sự không dám chắc nữa.

"Em làm được!" Yunho tiến tới gần Jaejoong, kéo tay xoay người ép cậu đối mặt với mình. "Những việc em quyết tâm làm đã bao giờ thất bại chưa? Em sẽ làm được giống như cách em đã chinh phục ta, như khi em chống lại Abee, hoặc như lúc em sử dụng tinh chất Mặt trời làm vũ khí chiến đấu!"

"Nhưng cuối cùng em vẫn bị nữ thần Sắc đẹp hãm hại, em còn mềm lòng không giết Karam ngay cả khi biết cậu ta đã phản bội mình! Em thậm chí còn không thể cùng Ngài chiến đấu được một lần!" Jaejoong bất chợt gào to lên, tròng mắt chuyển sang màu đen một cách nhanh chóng. "Em phá hủy thần điện, khiến cho tất cả mọi người rơi vào nguy hiểm! Em còn hại Jowon, em hại Ngài..."

"JAEJOONG!" Yunho vừa quát to lên vừa dùng một tay áp vào lưng Jaejoong, cố gắng truyền thêm tinh chất Mặt trời cho cậu. Thế nhưng hiện giờ cơ thể Jaejoong không thể dung nạp thêm bất cứ nguồn sức mạnh nào, giống như cậu đã nói, kể từ giây phút cậu bị biến thành titan lần nữa thì mọi việc chỉ dựa vào chính bản thân cậu mà thôi, không ai có thể giúp được cậu.

"Không! Không!!" Jaejoong vùng mạnh ra khỏi vòng tay của Yunho, như phát cuồng mà lắc đầu giãy dụa.

"Nhìn ta, mau nhìn ta!" Hắn vội vàng ôm đầu Jaejoong, nâng mặt cậu lên đối diện với mình. Màu đen từ tròng mắt cậu đang chậm rãi lan ra hai bên má, có xu hướng sẽ bao phủ toàn bộ khuôn mặt.

Yunho dùng sức hôn mạnh vào đôi môi đang chuyển sang màu đen của Jaejoong, dù bị đối phương phản kháng cắn mạnh, hắn vẫn quyết không buông ra.

Chắc hẳn đây là nụ hôn bạo lực nhất hai người từng có với nhau, mà cũng không thể gọi là hôn, giống như hai con dã thú không hề để ý đến đau đớn lao vào cắn xé nhau hơn. Vị máu tanh nồng sộc vào mũi khiến cả hai càng trở nên điên cuồng, Yunho là người buông ra trước tiên, hắn quăng mạnh Jaejoong lên giường rồi dứt khoát đè lên người đối phương, đôi mắt hắn chuyển sang màu sáng chói chứng tỏ bản thân đang sử dụng sức mạnh. Gương mặt Yunho lúc này cũng đáng sợ chẳng khác nào một titan địa ngục, hắn dùng đôi môi còn đang dính máu đỏ cười gằn từng tiếng.

"Cho dù em có biến thành titan, ta cũng sẽ khiến cho ký ức của em tràn đầy hình ảnh nằm dưới thân ta kêu gào." 

Bởi vì chỉ cần cậu không quên được hắn, cơ hội để cậu tìm lại chính mình vẫn luôn tồn tại!

"Graoooo...!!" 

Jaejoong há miệng gào to đáp trả, lý trí trong đầu cậu đang bên bờ vực tan vỡ, cổ họng khản đặc chỉ có thể phát ra âm thanh vô nghĩa giống như quái vật. Tình trạng hiện giờ của Jaejoong là đã sắp biến thành titan rồi, nhưng Yunho vẫn không hề có ý định dừng lại hành động mình đang làm, hắn dùng một tay thô bạo ghì cổ Jaejoong để cố định cậu xuống giường, một tay giựt mạnh quần áo trên người cậu xuống. Dường như sự phản kháng mãnh liệt cùng tiếng gầm gừ đáng sợ của cậu chẳng thể ngăn cản được động tác của hắn. Hắn và cậu vì giằng co mà không ngừng cọ xát vào nhau, những động chạm thân mật này đối hai người là quá quen thuộc, cơ thể cũng vì thế mà nhanh chóng nổi lên phản ứng.

Trong người Jaejoong như có hai luồng sức mạnh điên cuồng đấu đá nhau, một bên muốn xé rách cơ thể cậu để thoát ra, một bên lại ra sức kìm hãm sự bùng nổ ấy. Cậu giơ tay đặt trên ngực Yunho, vừa muốn đẩy hắn ra thật xa lại vừa muốn hắn vuốt ve mình nhiều hơn nữa, sự đấu tranh bên trong càng mãnh liệt thì vẻ mặt đau đớn của Jaejoong lại càng hằn rõ. Hắn nghiến răng vuốt ve khuôn mặt cậu, chính bản thân hắn cũng đang muốn phát cuồng lên đây, phát cuồng vì đã không thể bảo vệ cậu, phát cuồng vì cuối cùng vẫn thua thần Địa ngục một ván.

"Aaa..." 

Không có nhiều thời gian chuẩn bị, cơ thể cứ như vậy bị thứ nóng hổi kia thốc sâu vào, Jaejoong ngửa đầu kêu to, hai tay bấu chặt vào bờ vai hắn.

"Jaejoong, nhìn ta." 

Hắn đổ ập trên cơ thể cậu, đặt trán mình lên trán cậu để ánh mắt hai người đối diện với nhau. Trong tròng mắt đen của Jaejoong vẫn còn tồn tại rất nhiều cảm xúc, hắn biết cậu vẫn đang cố gắng đấu tranh giữ lại sự tỉnh táo từng giây từng phút.

"Gọi tên ta đi." 

Hắn chầm chậm chuyển động thân mình, cậu thôi không giãy dụa nữa làm hắn hành động thuận lợi hơn. Nơi khô khốc kia dần dần bị xuyên qua đến mềm mại, thói quen tiếp nhận làm nơi đó rất nhanh đã thích nghi được với sự xâm nhập của hắn.

"Ư..." 

Cơ thể nhấp nhô lên xuống theo từng cử động của đối phương, đôi môi bị người ta đuổi theo rồi ngậm lấy, mọi cảm xúc hỗn độn gần như đều đã ngưng đọng trong khoảng khắc cậu bị hắn hoàn toàn chiếm lấy. Hắn vòng tay ôm cậu vào lòng, thân dưới vẫn không ngừng di chuyển, cảm giác tê dại từ nơi gắn bó khăng khít không một kẽ hở giữa hai người chậm rãi lan tỏa đến từng thớ thịt. Hắn và cậu đều từ từ chìm vào khoái cảm mà chỉ hai người mới đem lại được cho nhau. Nếu như sau trận chiến này Jaejoong không thể thắng nổi con quái vật đang hiện hữu bên trong cậu thì đây sẽ là lần cuối cùng họ bên nhau.

Giờ phút này, thực sự chỉ muốn quên đi tất cả, dùng toàn bộ trái tim và cơ thể để cảm nhận đối phương.

"Mau... gọi tên ta đi..." 

Tiếng nỉ non khe khẽ của hắn phát ra vào những lúc hai đôi môi tách ra, rồi lại nhanh chóng bị chính hai người nuốt vào. Mặc cho mồ hôi dấp dính, hai thân hình trần trụi vẫn quấn lấy nhau không biết chán. Tiếng thở dốc đầy gợi cảm của hắn, tiếng rên rỉ khàn khàn của cậu, tiếng da thịt liên tục va chạm... đủ loại âm thanh quyện lại tạo nên bầu không khí dâm mỹ làm cho người ta sôi sục.

Hắn dựng Jaejoong dậy để cậu ngồi lên trên người mình, một người không ngừng đẩy lên, một người buông thả nhấp nhổm cơ thể. Jaejoong dùng đôi mắt ngập nước nhìn thẳng vào hắn, đầu óc như tương đặc dường như đã tỉnh táo lại đôi chút, cậu dùng hai tay ôm mặt hắn, mỉm cười mấp máy miệng, "Yunho..."

Thần Mặt trời của cậu, tượng đài cao quý của cậu, chủ nhân vĩ đại của cậu.

Tình yêu của cậu.

Jaejoong dùng khuôn mặt vẫn còn những vệt đen tiến đến gần hắn, khép hờ đôi mắt che đi tròng đen đáng sợ rồi đặt lên môi hắn một nụ hôn, dung túng để mặc cơ thể vẫn còn phát ra khí tức Địa ngục cho hắn thỏa thích dày vò.

Dù cậu có biến thành titan, cũng phải là một titan thuộc về hắn.

Cún con nghệt mặt nhìn hai thân ảnh quấn chặt lấy nhau trên giường mãi không buông, cảm thấy bây giờ có nhảy lên chơi cùng cũng không vui, thế là dứt khoát quay mông tông cửa chạy mất.

...

Trong căn phòng rộng lớn, các vị thần mỗi người đang ngồi một góc suy nghĩ về cuộc chiến sắp tới thì cánh cửa đột ngột mở ra. Thần Mặt trời bước vào, liếc mắt nhìn một lượt khắp phòng, sau cùng ánh mắt dừng lại trên người vị thần có mái tóc xoăn vàng óng.

"Sao nào?" Vị thần có mái tóc vàng đó nghiêng đầu đáp lại ánh mắt của thần Mặt trời. "Trong tất cả các tình huống, làm tình luôn là cách giải quyết tốt nhất."

Các vị thần khác người thở dài người trợn mắt, ai cũng tỏ ra khinh bỉ câu nói này.

"Mấy người không hiểu thật hay cố tình không hiểu vậy? Cái gọi là sức mạnh của tình yêu, không phải chỉ nói suông mấy lời là kích hoạt được đâu." Thần Tình yêu tỏ vẻ thông thái mà cao giọng giảng giải. "Phải hành động, hành động thật mãnh liệt, thật nhiệt tình thì mới có tác dụng."

"Cơ thể Jaejoong không thể tiếp nhận thêm tinh chất Mặt trời, nhưng tâm lý đã được củng cố thêm, Jaejoong nhất định có thể làm được." Hắn trầm giọng nói. 

Mọi người nghe xong đều bảo trì im lặng, vị thần có địa vị và sức mạnh cao nhất nơi đây một mực tin tưởng kẻ kia, bọn họ dù có không phục cũng chẳng muốn nói thêm nữa. Hãy cứ để kết quả của cuộc chiến cuối cùng trả lời đi.

"Hơn nữa..." Cũng chỉ có thần Tình yêu dám mở miệng nói trong bầu không khí căng thẳng này. "Kể cả không có tác dụng, cứ coi như là một hồi tạm biệt giữa hai người đi, không thành công thì cũng đâu còn cơ hội..."

Đối với những lời nói không hay như vậy, thần Mặt trời không chút ngần ngại cắt ngang. "Nếu không thành công thì thứ cảm xúc gọi là tình yêu mà ngươi quản lý, chỉ là đồ bỏ."

"Gì chứ?" Thần Mặt trời sau khi nói xong liền xoay người đi mất, để lại thần Tình yêu nhảy dựng lên phản đối. "Thứ sức mạnh Địa ngục kia đáng sợ biết bao, nếu tình yêu của hai người không đủ thì sẽ thua thôi, sao lại trách sang ta?!"

"Bởi vì ngươi là một trong những người đồng ý đặt niềm tin vào Á thần Mặt trời." Một vị thần khác chép miệng lên tiếng. "Thắng thì tốt, còn nếu thua, phe ta sẽ thảm lắm đấy."

Thần Tình yêu nhớ lại cảnh ai đó kiêu ngạo giương cung, vừa bắn trúng hồng tâm làm xuyên gãy mũi tên của mình vừa tự tin mười phần thách thức "Ngài cứ thử xem", trong lòng lại như được tiếp thêm sức mạnh.

"Jaejoong nhất định sẽ chiến thắng."

Cậu ta ấy à, chỉ cần là chuyện liên quan đến thần Mặt trời, cậu ta sẽ không bao giờ chịu thua đâu...

END CHAP 26

WINGJ

23/12/2017, 19:14

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yunjae