Chap35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Park Chanyeol cứ thế mà ngồi trên sàn nhà lạnh như băng suốt cả đêm, đến sáng sớm vẫn ngủ mơ mơ màng màng, sau đó lại bị tiếng đập cửa quen thuộc đánh thức.

Hắn cũng không biết mình đang mong mỏi cái gì, chỉ biết là bản thân gần như đứng lên ngay lập tức. Cơ thể cả đêm không có dịch chuyển trở nên cứng ngắc làm hắn thiếu chút nữa đã ngã xuống đất.

Kim Jongin đứng ở ngoài cửa, tay xách bánh quẩy và sữa đậu nành vẫn còn bốc hơi nóng.

Park Chanyeol mở khóa cửa ra, sau đó chẳng nói câu nào mà đi về phòng khách quăng người xuống ghế salon. Xương cụt vì bị cấn xuống ghế nên có chút đau nhức, ánh mặt trời ngoài cửa số chiếu vào làm hắn cảm thấy không khỏi bực bội.

Kim Jongin biết mình không được hoan nghênh nên lựa chọn thái độ hoàn toàn ngó lơ, bước vào nhà đem sữa đậu nành và bánh quẩy đặt lên bàn, sau đó đi đến chỗ của Park Chanyeol, ngồi xuống chiếc ghế salon ở bên cạnh.

"Tớ biết rõ cậu đang trách tớ."

"Nhưng cậu đã sớm biết sẽ có ngày hôm nay, không phải sao?"

Park Chanyeol ngồi dậy, không nhịn được mà nhìn về phía Kim Jongin.

"Không có trách cậu, cậu là Kim đại cảnh quan đầy trách nhiêm mà. Dựa theo suy luận của cậu thì chẳng phải tớ nên cảm động đến rơi nước mắt vì cậu đã cứu tớ khỏi con đường sa đọa sao?"

Kim Jongin nhìn Park Chanyeol ở trước mắt như một đứa bé ngây thơ nghĩ một đằng nói một nẻo, nhưng rồi cậu ta cũng không nói gì thêm, bắt đầu ăn bữa sáng mà mình đem tới đang để ở trên bàn. Park Chanyeol lại ngã người nằm xuống, nhưng tất cả những thứ hiện ra trước mắt lại là gương mặt của Byun Baekhyun.

Hắn không có trách Kim Jongin, thật ra là phải cảm ơn cậu ta mới đúng. Đau dài không bằng đau ngắn, điểm ấy Park Chanyeol vẫn luôn hiểu rõ, nhưng không biết tại sao đến khi cần áp dụng với Byun Baekhyun thì lại làm không được, thật sự rất kỳ lạ.

Giọng nói của Kim Jongin vang vọng toàn bộ phòng khách, vòng qua bàn ăn đi vào trong lỗ tai của hắn.

Cậu ta nói, "Park Chanyeol, hai ngày trước viện kiểm sát đã tới sở cảnh sát kêu bọn tớ viết thư đề cử, tớ đã đề cử cậu."

Park Chanyeol còn tưởng rằng hắn nghe nhầm rồi.

"Cái gì?"

Kim Jongin nuốt miếng bánh quẩy trong miệng xuống, nói rõ từng câu từng chữ, "Tớ nói, Park Chanyeol, tớ đã viết thư đề cử cho cậu rồi, để cậu làm kiểm sát trưởng."

"Con mẹ nó! Cậu có bị bệnh không Kim Jongin!" Sự kinh ngạc hoàn toàn hiển hiện rõ ràng trong lời nói của Park Chanyeol, "Thứ nhất, tớ không có học pháp luật. Thứ hai, tớ không có kinh nghiệm làm việc. Con mẹ nó! Cậu đề cử tớ đi làm kiểm sát trưởng? Cậu ngại tớ giờ chưa đủ loạn sao?"

Kim Jongin vẫn bình thản mà ăn tiếp, tựa như người bị chửi không phải là mình: "Không có học qua pháp luật thì phải đi học, không có kinh nghiệm làm việc thì phải đi tìm. Dù sao thì tớ cũng đã nộp thư đề cử rồi, sau này cậu không thiếu phiền phức đâu."

Park Chanyeol ba bước cũng làm hai bước mà đi đến trước bàn, nghiêm túc trừng mắt nhìn Kim Jongin rồi gằn từng chữ: "Tớ cự tuyệt lời đề cử của cậu. Tớ sẽ không đi làm kiểm sát trưởng gì đấy. Kim Jongin, mình cậu phiền toái tới muốn điên lên chưa đủ nên muốn kéo người khác đi chung hả?"

"Bây giờ là ai đang điên?" Kim Jongin hỏi lại, "Park Chanyeol, đến cùng thì Byun Baekhyun đã làm gì cậu vậy? Vụ án của cậu ấy đã kết thúc rồi, cậu ấy cũng nên biến mất khỏi cuộc sống của cậu. Cậu muốn tiếp tục như vậy tới khi nào? Cậu đã kéo dài thời gian để giữ cậu ấy ở lại gần một tháng rồi, cậu ấy không tố cáo cậu giam cầm phi pháp cũng là do cậu tốt số. Park Chanyeol, không phải là của cậu thì cuối cùng cũng không phải là của cậu, cậu nhìn rõ một chút có được không?"

Park Chanyeol không có lên tiếng, trực tiếp đẩy Kim Jongin ra ngoài.

"Tớ nhìn không rõ, nhưng cũng không cần Kim Jongin cậu nhắc tớ tỉnh ngộ."


.:.

Lúc Wu Yifan về đến nhà, Byun Baekhyun đang chơi cờ vua với Kim Joonmyeon ở trong phòng ngủ. Đầu óc rõ ràng là ở đâu đâu, để cho con tốt của Kim Joonmyeon cách dòng cuối chỉ một đoạn ngắn, lúc tỉnh người lại thì con tốt đã biến thành con hậu sắp ăn vua của mình.

"A, chơi hay thật." Byun Baekhyun uể oải nói ra, sau đó bắt đầu im lặng thu dọn tàn cuộc.

"Em không có chuyện gì chứ?" Wu Yifan đi vào nhà cởi áo khoác ra, "Cứ cậy mạnh làm gì. Sao lúc đó không chịu ở lại?"

Byun Baekhyun trừng mắt nhìn Wu Yifan.

"Cậu ấy đã sớm biết là em vô tội còn tiếp tục xem em như tội phạm mà giam giữ cả ngày. Đến cuối cùng thì vất vả lắm em mới biết được sự thật, vậy mà còn không chịu đi?"

"Chẳng phải lúc bị cậu ấy giam giữ thì em cũng rất hưởng thụ sao?" Kim Joonmyeon ở bên cạnh mặt không thay đổi mà khinh bỉ một câu, sau đó thu dọn bàn cờ lại.

"Lạc đề đi đâu vậy!" Byun Baekhyun đập bàn một cái, "Đây là vấn đề nguyên tắc!"

Lại nói tiếp, từ sau khi cậu gặp Park Chanyeol thì không xảy ra chuyện gì tốt lành hết. Lúc nhỏ gặp nhau thì gián tiếp đưa đến thảm kịch của ba mẹ cậu. Sau khi lớn lên thì gặp nhau một lần nữa, mặc dù không có liên quan gì đến Park Chanyeol nhưng mà Oh Sehun ở cùng cậu nhiều năm như vậy lại bỏ cậu mà đi. Lúc cậu gần ra khỏi nhà thì Park Chanyeol nói với cậu rằng cậu không có chỗ để đi, nhưng mà Park Chanyeol không có nghĩ tới là, lúc trước Byun Baekhyun có thể gọi Wu Yifan lái xe đụng cậu ấy thì đương nhiên chuyện chứa chấp cậu cũng không thành vấn đề.

"Nhưng mà nói thật," Wu Yifan bước đến gần hơn, "Bây giờ em ngạo kiều như vậy thì thôi, nhưng chẳng phải sau này cũng quay về sao?"

"Ai nói em sẽ quay về?" Byun Baekhyun trợn trắng tròng mắt đến không còn chút máu, "Chẳng lẽ giao tình giữa hai chúng ta không đủ để anh nuôi em cả đời sao?" Nhận lấy mắt đao mà Kim Joonmyeon phóng qua, Byun Baekhyun âm thầm đổi giọng, "Anh phải đền ơn, đền ơn cho em~ Hơn nữa, cho dù anh nuôi không nổi em thì em đây có tình nhân khắp thiên hạ, sợ không có chỗ đi sao? Park Chanyeol là cái thứ gì, hắn lấy việc công làm việc tư giày vò em lâu như vậy mà em còn trở về á?"

"Ew~" Wu Yifan chẳng thèm ngó tới, "Nể mặt em nên tạm thời bọn anh sẽ giả vờ tin tưởng. Nhưng mà Byun Baekhyun, trong lòng ai khó chịu thì tự người đó biết."

Byun Baekhyun phóng ra ngoài, giả ngu mà lẩm bẩm, "Chẳng biết anh đang nói cái gì nữa."

Byun Baekhyun nghĩ, cậu hận Park Chanyeol. Chẳng phải cậu đã từng nói rõ là cậu mệt mỏi, cậu không muốn tiếp tục vướng vào vụ án này. Thế nhưng mà Park Chanyeol xem những lời cậu nói như gió thoảng bên tai, làm như vậy là sao chứ? Byun Baekhyun nghĩ, nếu là bởi vì Park Chanyeol yêu cậu, thì loại tình yêu trói buộc tự do thế này, cậu không muốn. Cái cậu thích, là tình yêu của Oh Sehun, một mực ở bên cạnh cậu, nhưng chưa bao giờ hạn chế cậu.

Sửng sờ một chút, đột nhiên im lặng nở nụ cười, cười đến cuối cùng thì đường cong của khóe miệng lại là đi xuống dưới.

Hình như là cậu tự mình đa tình. Park Chanyeol. . . chưa từng nói với cậu là hắn yêu cậu.

.:.

Lúc Park Chanyeol ngồi ở trong tiệm cắt tóc, nhìn vào trong gương thấy tóc mái của mình hận không thể che khuất nửa bên mặt chợt cảm thấy dường như chuyện đã qua rất lâu rồi. Lúc hắn trông thấy cây kéo của thợ cắt tóc mau chóng lia qua trước mắt, không hiểu sao lại cảm thấy sửng sốt, tiêu cự trong hai mắt bắt đầu tan rả. Qua thêm vài phút, khi hắn còn mãi thất thần thì thợ cắt tóc đã vỗ lên vai của hắn biểu thị đã cắt xong. Park Chanyeol ngẩng đầu nhìn vào gương, trong gương là gương mặt thoạt nhìn rất gọn gàng sạch sẽ của chính hắn, tóc mái bị cắt đến trên chân mày, phía sau và hai bên cũng ngắn lên không ít. Nếu không phải trên cằm có chút râu ria lởm chởm thì hắn quả thật rất giống một cậu học trò mười mấy tuổi.

Hắn hiện tại đã không có cách nào khống chế bản thân mình, bất kể vật gì xuất hiện ở trong tầm mắt đều có thể làm cho hắn nhớ tới Byun Baekhyun. Ví dụ như, tóc rơi đầy dưới đất, tóc mái trước trán, cũng có thể làm cho Park Chanyeol nhớ tới Byun Baekhyun; nhớ tới bộ dạng say đắm của cậu lúc ở dưới cơ thể hắn, nhớ tới lúc làm tình vì muốn nhìn rõ vẻ mặt của Byun Baekhyun mà hắn đã với lấy dây thun buộc tóc mái lên, nhớ tới lúc đôi môi mỏng của Byun Baekhyun lẩm bẩm bên tai hắn ba chữ kia thì hắn đã chật vật đến lập tức tước vũ khí đầu hàng như thế nào.

Lúc giương mắt lên đã không thấy lớp tóc che khuất con ngươi nữa. Park Chanyeol thầm nghĩ, lúc tóc mái nằm im ở đó thì lại để cho lòng người bực bội, lúc biến mất lại cảm thấy giống như thiếu chút gì đó.

-- Cũng giống như Byun Baekhyun vậy.

Âm nhạc trong tiệm cắt tóc trùng hợp phát lên Littlest Things của Lily Allen. Ngay từ khúc nhạc dạo thì Park Chanyeol đã nghe ra đây là ca khúc mà Byun Baekhyun hát trong quán bar. Bình thường hắn không có nghe nhạc, nhưng giai điệu đặc biệt làm hắn thoáng cái đã nhận ra được. Hắn nhíu mày thầm nghĩ vì sao cả thế giới đều đối nghịch với hắn, sao tất cả mọi chuyện đều có liên quan tới Byun Baekhyun. Sau đó, hắn lại bị ca từ lọt vào tai trong lúc lơ đãng làm cho sửng sốt.

I'd tell you sad stories about my childhood.

I don't why I trusted you but I knew that I could.

We'd spend the whole weekend lying in our own dirt.

I was just so happy in your boxers and your t-shirt.

Dường như nơi yếu ớt nhất trong nội tâm bị đánh trung một cú, Park Chanyeol bỗng chốc cảm thấy mọi chuyện xung quanh đều không liên quan đến mình. Byun Baekhyun hỏi hắn vì sao biết rõ cậu ấy vô tội lại không chịu thả cậu ấy đi, Park Chanyeol không rõ vì sao lúc đó chính mình không nói nguyên nhân thật sự ra khỏi miệng. Thật ra hắn biết rõ hơn ai hết, nhưng lại nhát gan hơn ai hết. Hắn gọi đó là tư duy lý tính mà một trinh thám phải có, dù cho đáy lòng mình rõ ràng hơn ai hết, nhưng lại không có sức lực giải vây.

Byun Baekhyun là tên biến thái. Byun Baekhyun là tên điên. Byun Baekhyun cảm tính, Byun Baekhyun không có logic. Thế nhưng mà Byun Baekhyun bạo dạn hơn hắn. Bất kể có phải là thật lòng hay không, nhưng ít nhất trước đây Byun Baekhyun đã nói yêu hắn.

Còn hắn thì không có. Giờ nhớ lại, lời bày tỏ lờ mờ nhất mà hắn đã từng nói, hình như chỉ là mấy câu tương tự với "Nuôi câu thật tốn tiền mà, tôi nuôi cậu không nổi nữa rồi" mà thôi.

Byun Baekhyun tàn phá cuộc sống của hắn, làm tất cả trở nên rối tinh rối mù.

Park Chanyeol cũng là sau khi cậu ấy ra đi mới phát hiện mình không thể rời xa cậu ấy.

Thật là đồ tai họa.

Park Chanyeol đã từng đặt mục tiêu cuộc sống cho mình, làm một trinh thám nói bận thì cũng không bận mà nói rãnh thì cũng không rãnh, mỗi ngày có một vụ án để hắn động não phá giải, chờ đến tuổi thì cưới một cô gái đáng yêu dịu dàng, về sau sẽ sinh mấy nhóc tì ngoan ngoãn lanh lợi.

Đây mới là cuộc sống, không nhất định phải hạnh phúc, nhưng nhất định phải trọn vẹn. Dù sao thì trên thế giới này có mấy người có thể thật sự vui vẻ cả một đời?

Sự xuất hiện của Byun Baekhyun quậy tung tất cả đến long trời lở đất.

Byun Baekhyun là tên cướp ba đời của hắn.

Park Chanyeol thở dài một hơi. Byun Baekhyun thật sự rất ngạo kiều, nhưng mà những lời cậu để lại lúc gần đi thì Park Chanyeol không cho đó là những lời nói nhảm trong lúc ngạo kiều nhất thời. Byun Baekhyun hận hắn, Byun Baekhyun có quá nhiều lý do để hận hắn. Đây chẳng phải là một phương pháp giày vò cảm giác của hắn sao? Biết rất rõ cậu ấy ở nơi nào, lại không dám đi tìm. Byun Baekhyun nhất định sẽ không hy vọng hắn đi tìm, nói không chừng bây giờ cậu ấy đã có một cuộc sống thuộc về mình.

Mặc kệ đó là một cuộc sống yên tĩnh, hay là một cuộc sống phóng túng đêm đêm sênh ca như ngày trước, cũng đã không có liên quan đến Park Chanyeol nữa.

Cậu đi rồi, hơn nữa, cậu hận hắn.

Sợi dây vận mệnh của bọn họ đã đan vào nhau, sau này chỉ cần từng bước đi đến bên nhau.


.:.



Kim Jongin đang ngồi ở trong phòng làm việc thì điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên báo có tin nhắn đến.

--[Cậu phải chịu trách nhiệm hoàn toàn trước thư đề cử của cậu.]

Kim Jongin có chút kinh ngạc, nhưng lại lập tức im lặng nở nụ cười, sau đó lục tìm phương thức liên lạc của giáo sư pháp luật tốt nhất mà cậu ta biết nhắn qua cho Park Chanyeol.


.:.

Trong căn phòng học rộng lớn, đa phần các bạn học đều ghi ghi chép chép, múa bút thành văn. Giáo sư với mái tóc hoa râm cầm phấn viết từng chữ từng câu quan trọng lên bảng đen. Park Chanyeol ngồi trong góc nghịch bút, thầm nghĩ mình quả nhiên vẫn rất ghét các quy tắc, sinh hoạt học tập theo giờ hành chính không thích hợp với hắn. Trong lúc bất tri bất giác, hắn đã trở nên càng lúc càng giống Byun Baekhyun, xì mũi coi thường tất cả sách tri thức nhàm chán, trở nên ngày càng cảm tính và thích mạo hiểm. Park Chanyeol cho rằng khyunh hướng này là do virus lan tràn, tận đáy lòng hung hăng đâm mình một cái, khuyên bảo mình không thể tiếp tục như vậy nữa, lại nhìn chằm chằm vào cây bút giữa ngón tay, tự hỏi sao mình không thể xoay bút nhanh và đẹp như Byun Baekhyun.

Sau khi Byun Baekhyun rời khỏi hắn thì một tin nhắn ngắn hay một cú điện thoại cũng đều không có. Park Chanyeol nhíu mày, hắn đương nhiên biết rõ Byun Baekhyun ở nơi nào. Một thành phố lớn như vậy, người có thể làm cho Byun Baekhyun hoàn toàn tín nhiệm dùng mấy ngón tay cũng có thể tính ra. Oh Sehun đã sớm không còn, Byun Baekhyun nhất định là đi nhờ vả Wu Yifan. Con người đó, ngay cả yêu cầu lái xe đụng cậu ấy cũng có thể làm được thì việc chứa chấp cậu ấy chắc cũng không khó khăn gì.

Park Chanyeol phải có năng lực khống chế rất mạnh mới có khả năng đảm bảo hai chân của mình không để cho mình chạy đi tìm cậu ấy. Ở sở cảnh sát, hắn cũng thường chạy xuống dưới lầu cùng Wu Yifan nghiên cứu thảo luận một vài vấn đề, nhưng mà bất kể là ở sở cảnh sát, ở trường học, hay là ở nhà, Byun Baekhyun đều giống như cái bóng, không biết lúc nào thì sẽ xuất hiện trong đầu của Park Chanyeol, làm cho hắn đánh mất hết tất cả năng lực suy tư.


.:.



Cảm tạ thượng đế, ngay cả khi tình cảm và thân thể bị Byun Baekhyun hủy hoại mấy lần thì chỉ số thông mình của Park Chanyeol vẫn không có giảm đi, hay nói cách khác, giảm đi không nhiều. Ba tháng sau, khi Park Chanyeol thông qua được tất cả cuộc thi tư pháp lớn nhỏ thì Kim Jongin đã mắt trắng không còn chút máu, Park Chanyeol tạm thời xem đó như lời ca ngợi mà cậu ta dành cho mình.

Điều làm cho Park Chanyeol kinh ngạc chính là, Kim Jongin lúc nào cũng ở sở cảnh sát mà bên viện kiểm sát vẫn được hoan nghênh như vậy. Thật ra thì hắn vốn không có ý muốn đi làm kiểm sát trưởng gì đó, mỗi ngày học những môn khó hiểu mụ mị đầu óc chẳng qua là vì muốn làm hân tán sự chú ý của mình mà thôi. Chịu đựng đến bây giờ cũng đã hơn một trăm ngày đêm, giờ lại có cửa sau thoải mái như vậy thì ngu sao mà không đi, cũng không làm công sức mình khổ tâm nghiên cứu những thứ pháp luật căn bản là xem không hiểu kia trở nên vô ích.

Lúc chiều, trên đường đi đến phòng làm việc của giáo sư muốn nói với ông ấy là mình đã thông qua cuộc thi tư pháp, cũng cám ơn ông mấy tháng này đã ra sức đào tạo thì trong lòng Park Chanyeol thầm cười chính mình, chỉ mới ba tháng mà thôi, thì ra thật sự có thể thay đổi lớn như vậy. Nhưng mà lại nói tiếp, những thay đổi lần này hoàn toàn kém xa những thay đổi trong khoảng thời gian mà Byun Baekhyun ở bên cạnh hắn nhiều lắm.

Cậu xem đi, từ một trinh thám biến thành một kiểm sát trưởng dễ dàng như vậy đấy. Thế thì, triệt để loại bỏ cậu ra khỏi cuộc sống của tôi cũng không khó hơn là bao.

Bất ngờ nhận được điện thoại của ba mẹ, trong lòng Park Chanyeol không biết đã xảy ra chuyện gì. Hắn sống một mình đã qua lâu, khoảng thời gian ngắn trước đây Byun Baekhyun lảo đảo mà xông vào trong cuộc sống của hắn rồi lại rời đi như diễn hài kịch vậy. Hiện tại ba mẹ gọi điện cho hắn, hắn lại nhất thời không biết nên nói cái gì.


.:.

Lúc Park Chanyeol cầm địa chỉ tìm được nhà hàng mà ba mẹ nói với hắn thì mới phát hiện ra nhà hàng này cách quán rượu mà Byun Baekhyun hát cũng không xa. Đột nhiên trong lòng có chút sợ hãi, sợ lỡ như gặp được Byun Baekhyun thì không biết phản ứng thế nào. Hắn cứ ngơ ngác đi về phía trước, ánh mắt lại lơ đãng nhìn sang bên cạnh.

Không biết cậu ấy có ở nơi này hay không, đôi mắt kẻ eyeliner đậm đen quyến rũ hát những ca khúc chân thành.

Không đầu không đuôi xông vào trong cửa nhà hàng thì đã nhìn thấy ba mẹ ngồi ở bàn dễ thấy nhất, ngồi cùng còn có một cô gái mở to đôi mắt tò mò nhìn khắp xung quanh. Ba mẹ ngồi ở đó ngoắc tay về phía hắn, ánh mắt của cô gái kia chuyển qua trên người hắn, trong đôi mắt ấy hiện rõ sự ngưỡng mộ.

Park Chanyeol dở khóc dở cười, thầm nghĩ đáng ra mình phải sớm nghĩ tới. Bình thường ba mẹ không liên lạc với hắn, lúc này đột nhiên hẹn hắn đi ăn cơm, không phải vì xem mắt thì còn có thể là vì cái gì?

Hắn cười, thì ra trên thế giới thật sự có chuyện trùng hợp như vậy, Byun Baekhyun vừa mới rời khỏi hắn thì lại có một buổi xem mắt xuất hiện đúng lúc trước mặt hắn. Hắn vốn luôn chán ghét cuộc sống được được người khác sắp đặt, nhưng không ngờ bữa cơm này lại làm hắn cảm thấy được giải thoát. Park Chanyeol từng bước từng bước đi đến trước bàn ăn, kéo ghế ra ngồi đối diện với cô gái kia, khóe miệng cong lên một nụ cười mê người nhưng lễ độ.

Byun Baekhyun, tôi thật sự thật sự muốn lật trang mới, một trang không có cậu trong đó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro