Ngoại Tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Daniel thật sự đã thay đổi, người con trai ngây ngô ngày nào giờ lại trở nên ngang tàng thế này? James nhìn người con trai đang cặp kè với mỹ nữ trước mắt, lại nhìn về phía vẻ ngoài đa tình của chàng đang bị nhấn chìm trong vô và những sắc màu của hộp đêm, bàn tay không tự chủ được siết chặt ly rượu.

Daniel hôi hám, thấy được ánh mắt đang nhìn mình chớp mắt, anh buông mỹ nữ trên tay ra đứng dậy rời khỏi phòng bao. Jay đang đứng gần cửa, thấy cậu bước qua lắc đầu hỏi.

- Đi đâu thế?

Daniel trả lời.

- Vệ sinh thôi, nhưng tôi chắc chắn sẽ không quay lại nữa.

Jay nháy mắt, Daniel lấy tay nghịch ngợm trước mặt anh.

- Anh trả cá với tôi không? James sẽ không để tôi là một mình?

Jay thở dài, bất đắc dĩ mà cười một tiếng.

- Daniel Park , cậu là một tên xấu xa.

Daniel rũ mi bước ra ngoài, ở nơi Jay không nhìn thấy nhếch mép cười nhàn nhạt.

- Đúng vậy, tôi là một thằng xấu xa.

Căn phòng bao người khá đông, bởi vì hôm nay là buổi họp mặt giữa các nhân viên bộ phận hai công ty nên trong phòng phỏng đoán cũng phải hơn ba chục người. Vì thế mà một cậu lặng lẽ rời đi vẫn không thể trốn tránh một ánh mắt.

Daniel vào nhà vệ sinh, bật vòi nước thật mạnh, lực nước chảy khiến một ít nước bắn cả lên thành bồn rửa mặt. Ngẩng đầu nhìn vào gương trước mặt, cậu không được nhếch mép cười. Quả nhiên, James Lee đã đứng ngay sau cậu. Bình tĩnh tắt vòi nước đi, tiếng róc rách lập tức liên tục quay lại.  

Daniel quay đầu đối diện James Lee chậm rãi nhìn thẳng vào cuộc kháng chiến.

- Tôi biết anh sẽ đi theo thôi.

James Lee nhìn bạn, không có biểu hiện gì quá nhiều. Chỉ là ánh mắt kia, như chứa một tầng sương mù dày đặc vậy.

- Daniel, tại sao anh quay về?

Daniel hơi nghiêng đầu, không nghiêm trọng nhìn chằm chằm, lại trực tiếp bước tới dùng đầu con trỏ người mê cà vạt trước ngực.

- Anh theo tôi vào đây chỉ để hỏi câu này thôi sao?

James ôm lấy cổ tay cậu ngăn lại, thật sự bị những hành động kia gây phản ứng nhẹ nhàng nào nghiêm trọng nói ra.

- Trả lời tôi.

Daniel ngà đầu nhàn nhạt cười, đôi mắt màu khói ngày nào dần trở nên mờ.

- Nếu tôi nói là vì tôi nhớ anh thì sao?

James im lặng, ánh mắt sa sầm, Daniel biết thực chất trong lòng giáo đang cực kỳ tức giận.

Nhưng mà, Daniel vẫn có thể nhìn ra, sâu thăm thẳm trong ánh mắt liếc nhìn cậu vừa đau thương nhưng vẫn còn quá sâu đậm. Bàn tay đang làm người mê cà vạt của chậm rãi sương áp lên ngực, bên dưới lồng ngực người kia trái tim chống vẫn đập mạnh vỡ tung như ngày nào.

Daniel Park đã thắng, cậu không sai. James vẫn còn vương vấn bạn, cho dù là trải qua năm tháng, cho dù bạn là người phản bội. Người đàn anh này đến cuối cùng vẫn không cách nào quên được anh.

Daniel bước tới, nhón chân lên , nghiêng đầu một cái hôn lên môi James. Anh giật mình lùi lại, theo bản năng anh ra mắt nhìn chằm chằm. 

Daniel nhìn James Lee , mi mắt thản nhiên rũ xuống. Ở trong ánh mắt mờ mịt như sương mù còn có cả những đau thương mà nhìn nhìn cũng phải giật mình. Người bị phản bội là đánh, người đáng thương ra phải là đánh. Vậy thì cậu đau vì cái gì?

Daniel bị đẩy ra chỉ hơi lùi lại một chút, ngay sau đó liền như cũ tiến lại gần ôm lấy cổ James , chậm rãi áp sát. Quần áo hai người cọ vào nhau, dưới lớp vải thô anh vẫn nghe được tiếng tim đập trong lồng ngực đập thình thịch. Daniel ôm lấy cổ Nghi, sát khuôn mặt giáo. Ở giữa những nỗi đau dày xéo trong lòng thì thầm nói.

- Tôi thực sự rất nhớ anh.

Lời này, là nói thật lòng.

Daniel giơ tay, tay áo lộ ra làm vật trên cổ tay cọ vào cổ James Lee lành lạnh. Anh ta bắt lấy cổ tay anh ta nhìn vào, con lừa không được mở ra.

Lắc tay hình ổ khóa ngày nào xóa trao cậu, hiện tại vẫn còn trên cổ tay Daniel , mặt đá kim loại ghi vào làn da xanh xao. Ngẩng đầu nhìn anh, mới thấy Daniel đầu bù tóc rối rủ xuống che đi cả đôi mắt.

Nếu ngày trước đã từng quay lưng đi, đã từng tâm sự buông bỏ, hiện tại giữ lại những vật này để làm gì?

Bàn tay giữ lấy cổ tay anh không chạy lên, James Lee im lặng.

- Vẫn còn giữ sao?

Daniel chậm rãi gật đầu.

Ngày đó buộc em bằng ổ khóa này, đến lúc rời đi anh đã quên không trao em chìa khóa. Cho nên cả đời này dù em có đi đâu, dù chí sang bên kia thế giới em cũng chẳng thể nào quên được anh, chẳng thể nào thoát khỏi anh.

Daniel tiếp tục hôn bắt đầu, chậm rãi đê mê, không nhiệt nhiệt nhưng vô cùng cưng chiều, tựa như người si mê cả trăm năm. James Lee không đưa ra nữa, tùy chọn để hôn. Daniel ôm chặt cổ Diệt, đưa nụ hôn vào sâu hơn, giữa những triền miên khao khát thì thầm

- Cùng tôi trở thành người xấu có được không? Tôi không thể quên anh được.

.

Jay ngồi trên ghế, tiếng nhạc và tiếng người cười nói xung quanh ồn ào. Anh liếc mắt nhìn về phía vị trí ghế trống trước mặt mình, Daniel nói không sai, anh ta vừa đứng dậy James Lee lập tức đi theo. Người đàn ông đó cứng rắn với tất cả mọi người, trước khi đối mặt với Daniel trở lại không bao giờ có thể phản kháng lại sự cám dỗ.

Năm trước như thế, năm sau cũng vậy. Anh không biết chuyện mình tiếp tay cho Daniel Park gián tiếp phá hoại gia đình James Lee như vậy có phải là tội lỗi hay không, nhưng em này của anh trước giờ làm việc gì cũng đều có nguyên nhân cả. Mà nguyên nhân đó, cho dù hiện tại anh không hiểu cũng vẫn sẽ một lòng giúp đỡ cậu. Bởi vì chuyện xảy ra trước kia giữa hai người bạn họ, anh cũng thật tiếc nuối.

.

Mùa thu ánh trăng màu bạc chiếu sáng trên trời, trong phòng không có điện ngủ, chỉ có ánh trăng cố chấp len lỏi vài giọt rải xuống sân nhà. Trên giường lớn, hai thân thể không ngừng ôm lấy nhau, không gian một cuộc bạo dâm. Daniel vươn tay ôm chặt lấy ga giường, đau đến mặt cũng trắng bệch ra.

Hai người họ, cả quá trình đều không nói với nhau một câu. Bởi vì hiện tại, họ thật giống với những cặp tình nhân đưa nhau lên giường vì yêu. Thứ năng suất xuất phát trong con người của họ hiện tại, một là để đạt được mục tiêu, một là để phát điên để thoát khỏi thù hận.

James Lee hận anh, hận tất cả những gì anh gây ra cho chính mình. Nhưng sau tất cả, quay lại chắc gì đã quên người con trai này đi. Lòng với Daniel Park chính là điểm trừ lớn nhất trong cuộc đời Nghi, kể từ khoảnh khắc khắc Daniel đứng trước Mặt phản mà nụ cười, James Lee bàng hoàng nhận ra, cái tàn đạo mà trước đây Ngột tưởng rằng có thể quay lại như cũ, một lần nữa lại trộn lẫn.

James Lee phát tiết trong người anh, lại mệt mỏi nằm cạnh Daniel. Hai người chẳng thèm nói câu nào, chỉ cùng nhau thở những nhịp gấp gáp. Daniel mở to mắt nhìn trần nhà, đột nhiên nói.

- Sau đó, hãy tiếp tục đến đây.

James quay đầu nhìn bạn, nhìn một nửa sườn mặt nghiêng của người kia. Daniel không để quay đầu phải im lặng nhìn mình, trực tiếp quay đầu nhìn thẳng vào mắt giáo.

- Chúng ta ngoại tình đi.

_________________________________

- Chúng ta kết hôn đi.

Daniel đầu, vì một câu nói vừa rồi của James Lee mà ngây ngô, sau lưng không kìm được mà chạy lên.

- Anh...

Cậu mở lời, tạo vết rạch trên khe bụng theo cử động mà dịch chuyển, máu tươi theo vết vết thương từ từ rải rác ra.James không kìm được đau lòng ôm lấy bạn.

- Anh không chịu được, anh không nhìn được em thế này. Chúng ta hãy kết hôn đi .

Daniel ở trong lòng, bàn tay cuồng nhiệt ôm lấy phần áo trước ngực.

- Nhưng cha anh...

James Lee cương quyết gạt đi.

- Anh đã nói em không phải bận tâm chuyện đó rồi.

Daniel im lặng, tình yêu vốn dĩ không dễ dàng, tình yêu giữa người đồng giới lại càng không. Cha Kim biết chuyện hai người yêu nhau liền ra sức phản đối, James Lee là con trai độc nhất, chuyện nối dõi tông đường tất nhiên phải được xem trọng.

Nhưng James Lee lại lòng yêu một người con trai, hơn nữa còn là yêu đến phát điên si dại. Cha Lee vì chuyện này không ít lần gây khó dễ cho Daniel, thậm chí còn bị người khác đánh đập.

Nhưng là, bọn họ thật lòng yêu nhau. Cậu cho dù bị cha Lee không ngừng gây khó dễ vẫn cương quyết không từ bỏ tình yêu này. James Lee lặng lẽ, giữa những nỗi đau tột cùng trong lòng trấn tĩnh nói.

- Đừng lo lắng cả. Daniel  , anh sẽ bảo vệ em.

___________________

Daniel ngồi ở trên bậc cửa sổ, nhìn mấy chậu cây tiểu quỳnh đặt bên dưới nhà đang độ ra hoa, cánh hoa đỏ quạch như màu máu.

Quay người bước xuống nhà, cầm lấy bình xịt nước bắt đầu trẩy cây. Cánh hoa lắng lại thải nước lấp đầy, trời đã nhá nhem tối rồi, sắc thu đang dần phai đi, đông gần tới.

Sau ngày họ gặp nhau cùng ân ái, James không trở về căn nhà của cậu. Bọn họ gặp nhau trên công ty cũng chỉ là quan hệ đối tác với nhân viên, ánh mắt khi nhìn nhau cũng chỉ là những cái nhìn vô tình hờ hững.

Nhưng là, cậu vẫn biết. James Lee chắc chắn sẽ tới đây, cũng có khi là hôm nay thì sao nhỉ?

Daniel đặt bình nước xuống, một vài giọt nước chảy ra bàn tay anh. Ngẩng đầu nhìn, phía cổng người đàn ông đang đứng, mặt trời nhạt ngay phía sau lưng. Không có mặt trời gay gạt, cũng không có mặt trời đỏ rực sau lưng nhưng có tỉnh ngộ sao nhìn lại sáng tới lóa mắt như vậy.

Hai người đứng đối diện nhau, ánh mắt chạm vào làm một. Daniel nhìn chằm chằm, ánh mắt dịu dàng như nhìn người thương cả thế kỷ, khom miệng không được nụ cười.

-James Lee....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro