Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tóm tắt chương 11

Quay trở lại quá khứ của Daniel 4 tuổi gặp được Jake 8 tuổi ở một khu vui chơi trong xóm

Cùng thời điểm đó Samuel vì lúc gần xế chiều cậu đi qua cô nhi viện để kiếm Daniel mà không thấy em nên đã đi tìm em ở các khu vực em hay chơi đã, ra sức tìm em trong sự bất lực của cậu bé Samuel nhưng vẫn không thấy em , cậu đành hỏi các cô trong viện là em đã đi đâu.

Cô Lee người hay chăm sóc Daniel nhiều nhất , miệng cô cười nhẹ nhàng , trả lời cậu bé 8 tuổi kia.

- Thằng nhóc Daniel, nó đi cùng với mấy đứa nhóc khác ra khu vui chơi trong xóm rồi nhóc.

- Ờ, cảm ơn cô. Cậu bé đáp trong sự lạnh lùng

- Ôi chao, lạnh lùng với cô quá vậyy. Cô Lee mặt buồn thiu nhìn cậu bé.

Cậu không nhiều lời, bỏ đi thật nhanh ra khu vui chơi để tìm em. Vừa chạy vừa nhìn ngó xung quanh để kiếm Daniel, khiến cậu mất chú ý dưới chân mình rồi cậu bé vấp một cục đá *Bịch*, mặt cậu úp xuống mặt đất ,cậu vội đứng dậy với hai đầu gối bị chày xước nhẹ, ấy vậy mà Samuel lại mặc kệ đi những vết thương đó , cậu chỉ phủi nhẹ rồi chạy tiếp.

Vì cậu biết mình có một nỗi sợ cực lớn đó là sợ em ấy sẽ biến mất khỏi vòng tay cậu, cậu phải tìm được em để biết rằng em vẫn còn ở đây sẽ không bỏ rơi cậu như người bố của Samuel và  chính xác hơn là sợ mất đi ánh sáng của cậu.

Khi tới khu vui chơi, cậu tưởng đã tìm thấy em nhưng, sự thất vọng đã hiện hữu lên đôi mât của cậu, bóng dáng của em không có trong đây.

-" em đâu rồi ? tại sao, rõ ràng là cô bảo em ở đây mà "

- " Em ấy đã đi đâu ? em đang ở đâu vậy Daniel ? "

Cậu đành bỏ đi tiếp, chỉ biết kiếm em với những suy nghĩ tiêu cực của cậu từng cái 1 hiện lên trong đầu cậu hàng ngàn câu hỏi của cậu đều có em trong đó.

Tới khi cậu thấy bóng lưng của em, bất giác cậu mở một nụ cười mỉm, cậu tưởng chừng như rất hạnh phúc khi thấy em, nhưng đôi chân khưng lại, nụ cười dần tắt đi khi thấy em nhưng lại cùng thêm cậu trai khác cỡ chạc tuổi cậu đứng cùng em, thấy em cùng cậu trai đó giỡn thật vui vẻ, và nụ cười của em luôn ở trên môi không một giây nào khiến em có thể dừng đôi môi mỉm cười của mình.

Ánh mắt của cậu hiện lên sự ích kỉ trong đó, rằng cậu không thích ai bên cạnh em nhất là một cậu bé trai khác, cậu chỉ muốn thấy em mỉm cười với mình và là người duy nhất được em ấy coi là người bạn ( í là người thân lun í hihi )

Cậu định bước tiếp tới em để hỏi cậu bé đó là ai , tại sao em lại đi cùng với nó, sao em có thể cười với cậu ta một cách vui vẻ như thế?

Nhưng khi thấy người mẹ của cậu trai kia đưa cậu ta ra khỏi em, Samuel chợt nở nụ cười nhẹ.

Khi cậu bé kia đã đi , Daniel quay người lại để đi về nhà ( cô nhi viện ) thì thấy cậu đứng ngay đó với đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống em vậy.

- Vui không ? Giọng cậu cáu khỉnh pha chút sự lạnh nhạt

- V-vui a. Em ngập ngừng đôi môi trả lời với biểu cảm hơi rén

- Vậy à.. về nhé, tôi đưa em về.

Nanh
ra rồi nha iuiu
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro