Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6:

Đúng là đời ko thể nói trước được điều gì, Linh mới đi làm ko bao lâu mà cô Ngọc đã xin nghỉ hưu, để lại cả thư viện rộng lớn này cho Linh quản lý. Thiệt mệt muốn chết, một mình Linh phỉ lo liệu hết tất cả mọi chuyện trong thư viện, còn phải cho hàng tá học sinh mượn sách, miết rồi thời gian để thở cũng ko có.

Hôm nay ko có nhiều học sinh đến mượn sách lắm, Linh tranh thủ xem lại danh sách học sinh mượn sách ghi chép một chút.

- Cô ơi.

Linh dừng bút, ko động đậy xíu nào. Có ai đang gọi sao, hay cô nghe nhầm

- Cô ơi. – Giọng lớn hơn một chút, ko có chút sức sống.

Linh cảm thấy có chút ớn lạnh, cô ngóc đầu lên. Người trước mặt lầm Linh có chút hơi giật mình, là một cô bé. Trông cô bé này trông thật đặc biệt, tóc mái dài che hơn nữa gương mặt, tóc sau thì xõa trông hơi rối. Trông bí ẩn thật, làm ai nhìn qua cũng phải giật mình.

-Ừm, em cần gì?

Cô bé nhìn quanh một lúc, rụt rè tiến lại gần Linh nói khẽ.

-Chuyện cổ tích đó ạ.

-Sao? – Linh nghĩ mình nghe nhầm.

-Em muốn mượn truyện cổ tích đó ạ, cô chỉ chỗ cho em được ko ạ? – Cô bé nói lớn hơn một chút.

- À...

Linh ko biết là thư viện có truyện cổ tích, do thư viện khá lớn nên có vài chỗ Linh vẫn chưa đi tới ( thực ra là do lười đi vì nghĩ ko cần thiết ). Linh lục lọi trong ngăn kéo kiếm sơ đồ thư viện ra xem, có khu truyện cổ tích thật.

-Em đi xuống dưới kia nhé, chỗ kệ sách gần cuối ấy.

- Dạ, cám ơn cô.

Cô bé quay lưng đi. Linh nhìn theo, cảm thấy cô bé đúng là rất đặc biệt.

Hết giờ ra chơi, học sinh lên lớp hết, Linh rảnh rỗi nên đi loanh quanh thư viện một lúc xem có gì cần sắp xếp lại ko. Quá chăm chăm vào sắp xếp các kệ sách, Linh càng đi sâu vào dưới cuối. Càng đi, Linh nghe thấy tiếng lật sách càng rõ, Linh nhẹ nhàng bước thêm mấy bước nữa. Giờ chỉ cần đi qua một cái tủ sách nữa thôi là tới nơi tiếng lật sách kia phát ra.Lúc này, tự nhiên trí tưởng tượng bùng nổ, Linh liên tưởng đến đủ thứ trường hợp có thể xảy ra nếu cô đi tới chỗ đó. Chắc cũng vì do rảnh rỗi quá nên coi nhiều phim hư cấu thành ra Linh có chút hoang tưởng. Có nên đi tiếp hay mặc kệ, nhưng nếu mặc kệ thì sẽ bứt rứt lắm, cô vốn là người rất tò mò mà, Linh tự nhủ quyết định nhẹ nhàng bước tới.

- A. – Linh lên tiếng, tỏ rõ sự thất vọng.

- Á!!!

Tiếng thét kèm theo nguyên cuốn sách bay thẳng vào người Linh.

Linh bị tiếng thét kia làm cho giật mình, ko né mà đứng đơ ra đó hứng trọn cuốn sách bay vào người. Nhưng dù sao cuốn sách đó mỏng dính, bay vào người cũng chẳng đau đớn gì nên Linh ko để ý mấy. Cái mà Linh để ý là người đang ở trước mặt mình kìa. Tóc dài xõa rũ rượt ko thấy mặt đâu, bộ dạng rụt rè này... là cô bé học sinh ban nãy đây mà, nhưng sao còn ở đây, vào học lâu rồi mà.

- Em... em sao còn ở đây? Vào học rồi cơ mà.

Cô bé đó rụt rè ngước lên nhìn Linh.

- Dạ... em...

Nhìn bộ dạng lúng túng của cô bé đó tự nhiên Linh lại thấy mủi lòng.

- Em... tên gì? Học lớp nào vậy?

- Em tên Bảo An, lớp 10A.

Lớp 10A, Linh ngạc nhiên. Cô bé này học lớp chuyên của khối 10 đàng hoàng nha. Nhưng học sinh lớp chuyên lại trốn tiết ngồi ở đây thì hơi sai sai nha.

- Em ngồi ở đây từ lúc ra chơi tới giờ à? – Linh nói, giọng nhẹ nhàng.

- Dạ.

Cả hai im lặng, có gì để nói bây giờ.

- Sao em ko về lớp đi?

An im lặng, cúi đầu suy nghĩ một hồi mới lên tiếng.

- Ở trên lớp chán lắm, em muốn ở đây. Cô... cho em ở đây hết tiết này nha cô.

Nghe An nài nỉ như vậy, Linh lại thấy tội tội cô bé dù làm vậy có vẻ ko đúng lắm. Nhưng thôi cũng lỡ rồi, cũng quá nửa tiết học rồi cho An ngồi lại đây đến hết tiết này vậy.

- Thôi được rồi nhưng hết tiết này em phải lên lớp ngay đấy.

- Dạ. – Giọng An nghe vui hẳn.

Linh thở dài, nhặt cuốn truyện dưới chân mình lên. Linh cầm lên nhìn tựa đề, truyện cổ tích... bạch tuyết và bảy chú lùn. Linh im lặng nhìn cuốn truyện rồi nhìn An, rồi lại nhìn cuốn truyện, rồi lại...

- Em kì cục lắm phải ko ạ?

- Ơ... ko phải vậy. Chỉ là cô thấy em ko giống có vẻ thích mấy cái này. – Linh luống cuống phân bua.

An nghe vậy, thở dài.

- Mọi người ai cũng nghĩ em vậy. Họ nói đáng ra em phải thích những thứ như bùa ngải hay ma thuật gì đó mới đúng.

Linh nghe mà ngớ người. Chậc, ai mà ác vậy, sao lại nói thế được. Thích mấy cái đó cũng kỳ cục mà, còn quái đảng hơn là thích đọc bạch tuyết nữa.

- Mấy đứa trên lớp thấy em đọc mấy cái này còn chọc em, kêu em kì cục, còn cô lập em nữa nên em chán đến lớp lắm.

Linh ko biết phải nói gì, im lặng mà nghe.

Thấy Linh im lặng, An ngước mặt lên nhìn cô.

- Em... lớn vậy rồi, đọc mấy cái này kì cục lắm phải ko cô?

Lời An nói ko phải là ko đúng nhưng nhìn An thấy tội quá, Linh ko nỡ làm cô bé buồn.

- Ko... ko phải đâu, mấy cái này hay mà, lâu lâu cô cũng đọc, ko có gì là kì cục đâu.

Nghe Linh nói vậy, An nghĩ là có người hiểu mình nên rất vui, cô bé cười tươi.

- Đúng vậy đó ạ, nó hay mà.

An vui vẻ lục trong cặp lấy ra một cuốn sổ.

- Thực ra em đọc mấy cái này để lấy viết kịch đó cô.

- Ô – Linh tỏ vẻ ngạc nhiên.

- Cô... giúp em việc này được ko ạ? – An ngại ngùng nhìn Linh.

- Chuyện gì vậy?

An rụt rè đưa cho Linh cuốn sổ mình vừa lấy ra. Thấy vậy, Linh cầm lấy.

- Cái này... là gì vậy? – Linh ko hiểu ý An muốn gì.

- Dạ, cái này là... kịch bản của em. Cô... đọc nó giúp em được ko ạ?

- Hơ... - Linh nhìn cuốn sổ, cô vẫn chưa hiểu lắm, là người ko tinh ý thật là mệt (cho người khác).

- Em ko có ai để nhờ đọc thử kịch bản của mình nên em muốn nhờ cô đọc rồi cho em ý kiến xem có hay ko.

Nghe An nói xong tự nhiên Linh thấy mình quan trọng hẳn. Người ta đã coi trọng mình như vậy thì sao nỡ từ chối chứ.

- Ừ, cô sẽ đọc.

Cùng lúc đó thì chuông reo.

- A, hết tiết rồi, khi nào cô đọc xong nhớ cho em biết nha.

- Ừ.

An vui vẻ, cúi chào Linh rồi đi về lớp. Thấy An vui, Linh cũng vui, cô cảm thấy mình như vừa mới quen được bạn mới vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro