Chap 10.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 10.2:

Sáng hôm sau, 12 chòm sao lại trở lại với khán đài.

Trận đấu ngày hôm qua của Bạch Dương với Kim Ngưu là một vấn đề đau đầu với các giáo sư, nhưng cuối cùng, họ cũng đưa ra quyết định.

Quyết định này khiến nhiều học sinh không khỏi bất bình, đặc biệt là các bạn nữ. Nói vậy là đủ biết rồi, hiển nhiên là Bạch Dương thắng, còn Kim Ngưu thua. Lí do là vì Ngưu vừa bị đánh văng ra khỏi sàn đấu vừa bất tỉnh ngay tại lúc đó, nên bị xử thua.

Bây giờ là trận đấu của Song Tử với Cự Thiên (Như đã giải thích, là một học sinh lớp A) nhưng chẳng hiểu sao tên đó biến đâu mất, mãi chưa ra sàn đấu.

Mọi người đều nhìn ngang dọc tìm tên đó. Cô Xà Phu còn phải đứng bắc loa kêu tên Song Tử, yêu cầu đến khán đài hoài mà tên đó vẫn chưa ló đầu ra.

"Thằng khỉ này chết trôi ở đâu rồi?!" - Sư Tử tìm mãi cũng không thấy Song Tử, anh đưa tay quệt mồ hôi trên mặt, hổn hển nói.
"Sao tự nhiên lại biến mất?! Hôm nay thi đấu mà!!" - Nhân Mã luống cuống đi tìm nãy giờ.
"Bực mình quá!! Cậu ta đi đâu được chứ nhỉ?!" - Xử Nữ cùng cuống quýt lên.
"Tìm tên đó lẹ đi, không hắn bị truất quyền thi đấu mất!!" - Ma Kết huy động cả bọn đi tìm.

Như sực nhớ ra điều gì đó, Kết nói thêm:
"Khoan đã, phải có đứa ở lại thương lượng với cô Xà Phu, không thì cô truất quyền của nó mất! Ở đây ai lẻo mép chỉ sau Song Tử giơ tay lên?!"

Tất cả đều im lặng, lén lút liếc nhìn nhau. Dẻo mỏ như Song Tử thuộc loại hiếm có có một không hai. Nói là sau hắn thì khối người, sao xác định được vậy trời? (Ý nói là Song Tử là no.1 duy nhất, còn no.2 thì nhiều vô kể)
Ma Kết nhìn cả bọn mà thở dài chán nản.

"Thôi thì rút thăm vậy! Rút trúng que ngắn thì ở lại nhé. Có hai que tức sẽ có hai đứa, cố mà yểm trợ nhau!"
Vừa nói, anh vừa đưa ra mấy cái que màu đen đen. Các sao hồi hộp lần lượt từng người rút một.

Kết quả như sau...

"Hey, sao tui lại phải ở lại cùng với Bình Nước?!!!" - Song Ngư bất mãn kêu lên.
"Kết quả rõ rành rành, chấp nhận đê!" - Thiên Yết được thể châm biếm cô.
"Đồ hi-fi không đủ tư cách nói tôi!!!!!" - Ngư gào lên.
"Đi lẹ!!!" - Sư Tử hét lên, xách tai Thiên Yết lôi đi (Anh này liều nhỉ?!).

Nhìn bóng mọi người đi đã khuất, Song Ngư mới khoanh tay trước ngực, quay ra hỏi Bảo Bình.
"Giờ làm sao đây, Bình Nước?!"
"Tưởng cô thông minh lắm cơ mà, Cá tanh?!" - Bảo Bình vuốt hết tóc lên, hất hàm khinh khỉnh nói.
"Gì chứ?! Thế anh có định giúp không đây?"
"Các đơn giản nhất là chúng ta đánh nhau, gây náo loạn ở đây!"

Vừa nghe Bảo nói xong mà Ngư ngã ngửa ra sau, tí chết sùi bọt mép. Cô lóc ngóc bò dậy.
"Anh điên hử?! Làm thế thì chúng ta cũng khỏi thi luôn!!!"

Cả hai im lặng một lúc. Đột nhiên, hai mắt Ngư sáng bừng lên. Cô quay ra liếc Bảo Bình, cười gian. Anh ta đang không để ý, cô phải nhân cơ hội.
"Bình Nước!!!" - Cô hét vống lên, gọi anh.
Nghe tiếng gọi, Bảo bình giật mình quay ra. Song Ngư ngã vào người anh. Theo phản xạ, anh nhảy ra tránh.

BỊCH

Song Ngư vồ ếch, nằm bẹp dí trên đất. Cô thầm nghĩ, cái thằng cha này...thật là...Tại sao thấy liễu yếu đào tơ ngã mà hắn có thể không đỡ, lại còn né nữa chứ...
"Có sao không??!" - Bảo ngồi thụp xuống hỏi, còn lấy tay chọc chọc vào đầu cô.

BỐP

Song Ngư nhân cơ hội, đấm thụp một cú đâu điếng vào giữa ngực anh. Bảo Bình dính đòn bất ngờ, lại giữa ngực nên anh tái mặt lại, đau không thở được.

"Trăng sao gì!!!" - Song Ngư bật dậy. "Đau lắm đúng không?! Tốt! Giờ anh nằm xuống đây, tôi đi gọi cô Xà Phu, có gì thì cứ bảo anh bị khó thở nhé!!"

Cô nàng còn cẩn thận đặt anh nằm ngay ngắn trên đất, cởi áo khoác kể đầu anh cẩn thận, như khi thực hiện một ca sơ cứu mà cô từng xem trên phim. Xong xuôi, cô giả vờ hớt hải chạy đi tìm cô Xà Phu.

"Cô ơi, cô ơi, Bảo Bình đột nhiên bị khó thở, mặt cậu ấy xanh lắm, cô qua xem đi!!!" - Cô rối rít kêu, tay chân quơ quào loạn xạ.

Thấy học sinh bị đột quỵ bất ngờ, tất cả các giáo viên đều lo lắng chạy ra xem, quên bẵng mất vụ Song Tử. Các học sinh cũng xúm xít lại. Song Ngư kéo cô chay lại chỗ Bảo Bình.

Anh nằm đó bất mãn, liên tục lườm nguýt Song Ngư. Thấy Bảo không giống như bị khó thở, cô Xà Phu ngạc nhiên hỏi:
"Trông em ấy ổn mà!!!"

Ngư giật mình, liếc nhìn Bảo Bình. Cái thằng cha trời đánh, bộ hắn không thể giả vờ chút xíu thôi à?! Được, đã vậy thì...

"Cô Xà Phu, ở đây ổn chứ?!" - Một thầy giáo chạy lại gần để xem tình hình.

Cô Xà Phu vừa quay ra trả lời, Ngư giáng mạnh một đấm nữa vào giữa ngực Bảo Bình.

"Ặc..." - Lần thứ hai bị đập, không khéo có ngày Bảo thối phổi mà chết. Anh ôm ngực, mặt nhăn nhó.
"Cô ơi, cậu ấy bị khó thở kìa, cô ơi!!" - Song Ngư rối rít gọi. Cô Xà Phu vội quay lại, thấy mặt Bảo tím tái, ôm ngực thở không nổi, cô nói với mấy thầy giám thị, sau đó lại quay ra tìm cách sơ cứu anh.
Ngư còn giả đò nắm tay anh, khóc than: "Bảo ơi, đừng chết nha!!!"

Anh nhìn con nhỏ đó diễn kịch mà buồn ói. Rốt cuộc thì đứa nào hại anh ra nông nỗi này. Mất thể diện quá! Nhìn mặt nhỏ mà muốn đấm cho một phát cho bõ ghét. Thôi thì coi như làm phước, anh cũng giả vờ rên rỉ.

-----o0o-----​

Nói về biệt đội truy tìm Song Tử.

Cự Giải chạy một mạch về KTX, lục tung các phòng lên mà cũng không thấy Song Tử đâu. Thiên Yết bới phòng Song Tử, mong tìm được một cọng tóc hay cái gì đấy của Song để anh nguyền rủa cho hắn phải xuất đầu lộ diện mới thôi.

Ma Kết sử dụng tuyệt chiêu "Dog Dark Rope" rồi dùng một chiếc giày của Song Tử, cho nó ngửi sau đó đi khắp trường tìm anh.

Xử Nữ dùng thuật gọi cây cối. Cô thổi một khúc nhạc, triệu tập vô vàn các cảnh hoa anh đào, sau đó dò hỏi chúng xem. Thiên Bình cũng sử dụng một phép tương tự như vậy, nhưng cô lại sử dụng những giọt nước hay hạt sương nào đó.

Sư Tử cùng Nhân Mã cũng tìm khắp nơi mà không thấy, kẻ cả những chô mà anh hay đi tới cùng Song Tử. Bạch Dương với Kim Ngưu, hai kẻ tàn tật cùng nhau lóc cóc đi tìm ở cateen.
Chừng 10, 15 phút sau, họ tụ tập lại.

"Tìm khắp nơi rồi, nhưng tớ vẫn không thấy...Mệt quá!!" - Nhân Mã thở không ra hơi, lắp bắp nói.

"Phù, thằng chết tiệt này ở đâu được nhỉ?! Dog Rope cũng không đánh hơi được hắn!!" - Ma Kết quệt đống mồ hôi đang chảy ròng chết khuôn mặt điển trai của anh.

"Phải tìm ra cậu ấy trước khi Song Ngư với Bảo Bình không thể thương lượng với cô Xà Phu nữa!!" - Cự Giải mệt lả đến mức hai chân run run, đứng cũng không vững.

"Nếu tên đó mà trốn ở nơi không có nước thì tớ không thể dò ra được!!" - Thiên Bình cả người ướt sũng. Cô vắt mạnh chiếc áo, để nước khỏi chảy tong tỏng.

"Cateen không có!!" - Bạch Dương phải cố lắm mới lết được đến. Ba cái xương sườn bị gãy liền, nó khiến cô đau không thể tả.

Đúng lúc mọi người đang không biết làm thế nào, thì Xử Nữ reo lên:
"Thấy rồi, thấy rồi!!"

"THẤY RỒI?!" - Tất cả đều đồng thanh, quay ra nhìn Xử Nữ.

"Hoa anh đào cho biết có một cây cỏ ái tình đã nhìn thấy Song Tử đi về tòa nhà phía tây!" - Cô đáp, đồng thời cúi đầu cám ơn mấy cánh hoa.
"Đi nào!!!!"

Cả đám chen chân nhau chạy đến khu nhà phía tây đó.

BỘP

Đang chạy thì Thiên Yết giẫm phải cái gì đấy. Anh cúi xuống.

Cái thứ anh vừa giẫm phải là một chất lỏng màu xanh, đặc sệt, dinh dính. Nó giống như nước mũi vậy. Ngoài ra nó còn bốc một thứ mùi rất thế nào nhỉ, vừa hôi mà lại còn chua, y chang mùi đậu phụ thối.

"Khoan đã, có cái gì dính ở đây này!" - Thiên Yết gọi mọi người lại.

Chín sao lại đổ xô vào chỗ anh. Ma Kết ngồi thụp xuống, đưa tay sờ vào cái chất lỏng đấy.
"Kinh khủng quá, nó là cái gì vậy?!" - Thiên Bình nhăn mặt. Cái mùi của nó ngai ngái, khiến cô có cảm giác buồn nôn.
Các sao nữ giật lùi lại phía sau, không dám lại gần. Con gái nên sợ bẩn thì cũng đúng thôi.
"Chịu, tớ chưa thấy cái loại này bao giờ!" - Ma Kết sau một hồi nhìn chăm chú nghiên cứu thì rút ra một kết luận.
"Nó kéo dài thành một vệt dài dẫn đến nhà kho kìa!!" - Kim Ngưu chỉ tay vào một vệt dài màu xanh đó, thốt lên. Đúng như lời anh nói, cái vệt nước màu xanh lè đó kéo lê thành một quảng dài đến cửa nhà kho.

Thấy vậy, mọi người vội chạy theo cái vệt nước đó. Càng tiến lại gần cái nhà kho, cái mùi đậu phụ thối lại càng nồng nặc khiến họ phải đưa tay lên bịt chặt mũi lại.

Đứng trước cửa nhà kho, ai nấy cũng ái ngại việc mở cửa. Cái mùi tanh nồng đó đủ khả năng phá hủy khứu giác của người ta quá. Ma Kết đưa tay chạm vào cái tay cầm ờ cửa. Anh nắm chặt lấy nó, lưỡng lự một chút rồi kéo mạnh nó ra.

Cánh cửa bật mở. Khung cảnh bên trong căn phòng quả là một nỗi kinh hoàng. Cái chất nhầy mau xanh ban nãy có ở khắp nơi, lênh láng ra xung quanh. Cả trên những bức tường đầy bụi, ẩm mốc cũng dính đầy thứ đó. Cả chín sao bước vào.

"Song Tử, cậu đâu rồi?!" - Kim Ngưu cất tiếng gọi. Anh bước vào trong, tránh giẫm phải cái chất nhờn nhờn.
"Kinh khủng quá! Liệu cậu ấy có ở đây không?" - Cự Giải khá hoảng sợ, cô vừa đi vừa đưa tay lên che miệng.

Cái nhà kho tối om, không một tiếng người. Mặc dù rất muốn vào sâu hơn bên trong, nhưng ai cũng ái ngại vì cái mùi hôi thối đó. Cuối cùng, Bạch Dương đành lên tiếng:
"Vậy thế nào đây? Chẳng lẽ đến đây rồi mà lại quay về tay trắng? Dù sao thì chúng ta cũng phải lôi cậu ta về để thi đấu mà?!"

"Phải rồi, không biết hai tên kia cầm chân cô Xà Phu đến đâu?! Song Ngư được cái nhiệt tình nhưng mà trí tuệ không tốt lắm...Còn Bảo Bình thì ngược lại chăng...?" - Thiên Bình cau mày, nhún vai.
"Ui giời, khỏi nhiều lời! Cứ đốt tung cả cái chỗ này lên là được chứ gì! Cháy là kiểu gì hắn cũng chạy ra cho coi!" - Sư Tử phẫn nộ nói. Cả người anh cháy rực, nhiệt lượng tỏa ra xung quanh.

BỐP

Một cú đập như trời giáng thẳng vào đầu Sư Tử.
"Đốt tung lên để rồi bị đuổi học hả, thằng ngốc này?!" - Thiên Yết cau có nói.
"Không vậy thì sao tìm được Song Tử chứ?!" - Sư thanh minh.
"Thế nhỡ nó không có ở đây thì sao?!" - Xử Nữ vặn vẹo.

Nghe vậy, chàng Mèo cứng họng. Mặc dù anh đang nôn nóng muốn tìm Song Tử, nhưng hắn cứ trốn chui trốn nhũi thế này, biết tìm ở đâu. Anh với hắn vốn dĩ là bạn từ nhỏ, còn cởi truồng tắm mưa, mặc quần thủng đáy. Chưa bao giờ anh giấu hắn cái gì, thế mà giờ hắn có chuyện thì hắn không chịu khai. Sư cha cái thằng...!!!

CẠCH

"Phía trong nhà kho phát ra tiếng động, Song Tử đấy! Đuổi theo!!" - Bạch Dương hét tướng lên. Cô nàng hung hăng định chạy theo, nhưng khổ nỗi là ba cái xương sườn bị gãy nên cô chẳng chạy được.

Nghe tiếng động, cả chín sao cùng phản ứng, vội vàng xông thẳng vào luôn. Cái bóng đen thấy vậy thì giật mình, lỉnh vào sâu hơn. Song, chắc vì hoảng quá, hắn chạy đâu va đó, nên các tiếng động cứ phát ra một loạt.
Càng vào sâu, không khí càng ngột ngạt, bụi bặm và khó thở.

"Sư Tử, thắp sáng lên!!!" - Ma Kết ra lệnh. Tay anh quơ quào cái đống mạng nhện lâu năm, tay còn lại thì che kín mũi.

Nhận lệnh, Sư ca ngay lập tức cháy lên. Cả người anh biến thành ngọn lửa nóng rực, tỏa nhiệt lớn. Ánh sáng soi đến từng ngóc ngách trong nhà kho và cả những bước chân đang cố chạy trốn của cái bóng đen kia.
"SONG TỬ?!" - Chín sao cùng đồng thanh kinh ngạc.
.
.
.
To be continue...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro